Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336: Không gả không được

“Ông muốn tôi cúi đầu trước Nam Phái sao?”, Lâm Chính điềm tĩnh hỏi.

“Giờ không còn cách nào khác. Bọn họ đã sớm liên hệ tất cả các mối quan hệ rồi. Sau năm ngày, sẽ có một lượng lớn người vào Giang Thành, tập đoàn Dương Hoa không thể ngăn lại được đâu”, Tần Bách Tùng nói giọng khàn khàn.

“Vì vậy vừa nãy ông đi tiếp xúc với đội ngũ cốt cán của Nam Phái là để thương lượng chuyện này à?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi vô cùng tôn kính thầy, tôi không muốn thầy mất trắng”, Tần Bách Tùng lắc dầu.

“Đáng tiếc có vẻ lời nói của ông không được trọng dụng lắm”.

“Thừa thầy, ít nhất thì tôi biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề…:

“Nhưng tôi không quan tâm”, Lâm Chính lắc đầu: “Dương Hoa không còn, tôi có thể thành lập cái khác. Thế nhưng một khi tôi dựa vào Dương Hoa để thỏa hiệp với Nam Phái thì đó cũng là ngày tàn của tôi”.

“Ý của thầy là…”

“Yên tâm đi, không cần tới năm ngày đâu. Ông giúp tôi chuẩn bị vài thứ, năm ngày sau tôi sẽ tính toán sạch sẽ với Nam Phái”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Tần Bách Tùng thở dài, không nói thêm gì nữa. Lâm Chính lấy ra một cốn sổ, viết vài đơn thuốc đưa cho Tần Bách Tùng. Tần Bách Tùng nhận lấy và nói: “Ngày mai tôi sẽ mang tới chỗ thầy”.

“Có bếp sắc thuốc không?”

“Nơi tôi đang ở có”.

“Vậy mai tôi tới chỗ ông”, Lâm Chính nói.

“Vâng”.

“À phải rồi, ông có biết Tư Đồ Kính không?”, Lâm Chính đột nhiên nhớ ra.

Nghe nói ân oán giữa anh và Nam Phái cũng do kẻ này gây ra. Nhưng mà không có kẻ này thì Nam Phái vẫn theo dõi anh.

“Tôi biết, đương nhiên là biết. Tư Đồ Kính là môn sinh của Vũ Văn Mặc, là thiên tài xếp vị trí số sáu trong lần tuyển bác sĩ lần trước. Người này rất có thiên phú, y thuật cũng tiến bộ rất nhanh, nhưng tôi cảm thấy không được đàng hoàng cho lắm”, Tần Bách Tùng nói.

“Tôi có chút rắc rối với kẻ đó nhưng hắn đã bị tôi dạy dỗ cho một trận rồi. Giờ tôi nghĩ sư phụ của hắn Vũ Văn Mặc cũng sẽ gây phiên phức cho tôi thôi”.

“Chẳng trách lúc tôi đi tìm bọn họ thì Vũ Văn Mặc lại có phản ứng dữ dội như vậy”, Tần Bách Tùng bừng tỉnh.

“Ngày mốt tôi cũng sẽ giải quyết gọn chuyện này với Vũ Văn Mặc”, Lâm Chính nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.

Tần Ngưng ở bên cạnh chỉ im lặng lắng nghe. Cô ấy tỏ rõ vẻ lo lắng nhưng chỉ im lặng không nói gì.

Vào khách sạn, Lâm Chính bèn đi nghỉ ngơi. Tần Ngưng không về phòng ngay mà đi tìm Tần Bách Tùng.

“Ông ơi, sự việc nghiêm trọng đến thế cơ ạ?”, Tần Ngưng cẩn trọng hỏi.

“Thực tế còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều”, Tần Bách Tùng thở dài.

“Vậy ông thấy anh Lâm khả năng thắng có lớn không?”, Tần Ngưng lại hỏi.

“Ông không biết. Nếu ngày mốt thầy đi đấu y thuật, với trình độ của thầy thì có lẽ việc chèn ép Nam Phái không thành vấn đề. Ông chỉ sợ…người đó sẽ ra mặt thôi”, Tần Bách Tùng lầm bầm.

“Người nào ạ? Ai ạ?”

“Còn ai được chứ? Chính là phó viện trưởng Long”.

“Cái gì ạ?...Ông ta không phải đã ở ẩn rồi sao ạ?”

“Thế nhưng tháng trước ông ta lại quay về Nam Phái rồi”, Tần Bách Tùng nói.

Tần Ngưng tái mặt, vội vàng lùi lại với ánh mắt sững sờ. Một lúc sau, cô gái nhắm mắt lại.

“Ông nội…ông nói là tìm người giúp…có tác dụng gì không ạ?”

“Tìm gì mà tìm", Tần Bách Tùng tức giận quát lên: “Lẽ nào ông phải nhờ tới cháu gái ông để bảo vệ thầy của ông sao? Tần Ngưng cháu nghe đây, không được làm loạn. Hai ngày này ngoan ngoãn ở trong khách sạn, rõ chưa?”

Tần Ngưng mím môi, không nói gì nữa.

“Ông đi bận việc đã, nếu thầy có chuyện gì thì gọi cho ông”.

Tần Bách Tùng nặng nề rời khỏi khách sạn. Tần Ngưng nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ và bất lực.

Sáng ngày hôm sau, Tần Bách Tùng đã sớm mua đủ những nguyên liệu mà Lâm Chính dặn. Lâm Chính mang số dược liệu tới phòng thuốc tư nhân của Tần Bách Tùng.

Tần Ngưng không tới làm phiền họ, cô cứ thất thần đi lại trong học viện.

Cô cảm thấy rối rắm trong lòng. Mặc dù cô ấy rất tin tưởng vào thực lực của Lâm Chính nhưng dù sao đây cũng là Nam Phái mà, một nguồn sức mạnh quá lớn, đâu phải thứ mà một con người có thể đối đầu được?

Nghĩ tới đây, Tần Ngưng cảm thấy thấy thật nặng nề. Đúng lúc này, một bóng hình đột ngột xuất hiện chặn trước mặt cô.

Tần Ngưng khẽ chau mày, ngước đầu nhìn thì thấy một người đàn ông mặc vest với vẻ mặt khôi ngôi nhưng có phần hơi nhợt nhạt đang đứng trước mặt mình. Mặc dù người này có cơ thể vạm vỡ nhưng có phần thiếu sắc khí, có vẻ do gần đây ăn chơi quá độ.

“Văn Nhân Chiếu Giang?”, Tần Ngưng thất thanh.

“Tần Ngưng, chúng ta nói chuyện đi”, Văn Nhân Chiếu Giang trầm giọng.

“Chúng ta không thân lắm, có gì để nói chứ?”, Tần Ngưng bừng tỉnh, thản nhiên nói.

“Người đàn ông lúc trước ở cùng em là ai vậy?”, Văn Nhân Chiếu Giang hỏi với vẻ vô cảm.

“Trình Thường Sinh nói với anh rồi à?”, Tần Ngưng tái mặt.

“Điều đó không quan trọng, quan trọng là người đàn ông đó rốt cuộc là ai vậy?”, Văn Nhân Chiếu Giang lạnh giọng chất vấn.

“Là ai thì liên quan gì tới anh?”, Tần Ngưng hừ giọng.

“Liên quan gì tới anh sao? Em là người mà anh thích, em đã được chỉ định gả cho anh rồi, còn nói là không liên quan?", Văn Nhân Chiếu Giang nói bằng giọng bá đạo của một tổng tài.

Nếu là những cô gái khác thì sớm đã bị chinh phục bởi vẻ ngầu lòi đó rồi, duy chỉ có Tần Ngưng là chẳng bận tâm. Cô ấy quay người định bỏ đi.

“Tần Ngưng, em đứng lại cho anh”, Văn Nhân Chiếu Giang chộp lấy cổ tay Tần Ngưng.

“Anh bỏ tôi ra”, Tần Ngưng giãy giụa.

“Nếu hôm nay em không nói rõ thì anh sẽ không cho em đi đâu hết”.

“Anh…”, Tần Ngưng thở hồng hộc đầy tức giận. Cô lấy ra một cái kéo, tức giận gầm lên: “Anh còn không buông thì đứng trách sao tôi không khách sáo đấy”.

“Nếu đâm anh mà có thể chấp nhận anh thì anh để em đâm”, Văn Nhân Chiếu Giang lạnh lùng nói.

“Vậy thì anh hãy từ bỏ đi. Tôi nói anh nghe, người đàn ông mà Trình Thường Sinh nhìn thấy là người đàn ông của tôi. Sau này tôi sẽ gả cho anh ấy, anh từ bỏ hi vọng đi”, Tần Ngưng lạnh lùng nói.

Câu nói đó không khát gì nhát dao đâm vào trái tim Văn Nhân Chiếu Giang. Anh ta nhìn Tần Ngưng chăm chăm: “Em lên giường với nó rồi à?”

“Anh có bỏ tay ra không?”, Tần Ngưng nghiến răng.

“Nói cho anh nghe, rốt cuộc em đã lên giường với nó chưa?”, Văn Nhân Chiếu Giang vô cùng kích động, anh ta siết mạnh tay.

“Anh làm tay tôi đau quá rồi”, Tần Ngưng đau tới mức không chịu được nữa.

“Không ngờ em lại là người như vậy. Nếu đã thế thì đừng trách sao anh không khác sáo? Tới đây”.

Văn Nhân Chiếu Giang lạnh giọng, lôi Tần Ngưng vào một căn phòng.

“Khốn nạn!”, Tần Ngưng thở dốc, biết là không làm gì được Văn Nhân Chiếu Giang, thế là trong lúc mất kiểm soát, cô đã đâm vào anh ta.

Văn Nhân Chiếu Giang rùng mình vội vàng lùi lại và nhìn xuống thì thấy cây kéo đã đâm ngay vùng bụng của mình.

Máu tươi chảy ra. Tần Ngưng tái mặt, cũng lùi lại với cơ thể run rẩy.

“Á! Giết người rồi!”

“Cậu Văn Nhân!"

“Xảy…ra chuyện gì vậy?”, đám đông thất kinh. Đám người Trình Thường Sinh không biết từ đâu lao tới vây lấy Văn Nhân Chiếu Giang.

“Tôi không sao”, Văn Nhân Chiếu Giang cười thản nhiên nhưng đôi mắt ánh lên vẻ tà ma. Anh ta nhìn chăm chăm Tần Ngưng: “Tần Ngưng, lần này em không muốn gả cho tôi cũng không được đâu…”

“Ý…ý anh là gì?”, Tần Ngưng cảm thấy bất ổn.

Đám người Trình Thường Sinh từ đâu xuất hiện vậy? Hơn nữa…hôm nay Văn Nhân Chiếu Giang khác lạ quá, anh ta bình thường rất bá đạo nhưng không tới mức kích động như thế này.

“Em sẽ nhanh biết thôi”, Văn Nhân Chiếu Giang cười nhạt sau đó được dìu đi.

Không ai báo cảnh sát, cũng không ai thông báo cho học viện. Tất cả…giống như được sắp đặt trước vậy.

Tần Ngưng run rẩy, cảm giác có gì đó không ổn. Cô ấy vội vàng rời đi tìm ông nội mình.

Buổi tối. Một đám người lao vào chỗ ở của Tần Bách Tùng.

Đám người này…chính là người của nhà Văn Nhân…
Chương 337: Long Thủ

“Các người có chuyện gì sao?”.

Trong một căn nhà nhỏ gần bên Nam Phái, Tần Bách Tùng nhíu mày nhìn đám người áo đen xông vào nhà.

Cùng lúc đó, một quý bà giàu có đeo vàng bạc, ăn mặc xa hoa đi vào.

Đó là mẹ ruột của Văn Nhân Chiếu Giang, Lý Tư Nhứ!

Bà ta nổi giận quát lên với Tần Bách Tùng: “Tần Bách Tùng, ông xem chuyện tốt mà cháu gái của ông làm đi!”.

Tần Bách Tùng nhíu mày.

Chuyện ngày hôm nay ông ta đã nghe Tần Ngưng kể, mặc dù cách làm của Tần Ngưng rất xốc nổi, nhưng trong tình huống đó cũng không còn cách nào khác.

Chỉ là những lời mà Văn Nhân Chiếu Giang nói với Tần Ngưng khiến Tần Bách Tùng cảm thấy không ổn lắm.

Bây giờ thấy quý bà giàu có này đi vào, Tần Bách Tùng đã mơ hồ ý thức được gì đó.

“Bà Văn Nhân, tôi đã biết chuyện rồi, chuyện này nhà họ Tần chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng có gì nói nấy, con trai bà cũng không hay ho gì, cậu ta định làm gì? Thế gia Văn Nhân các người không định giải thích với chúng tôi sao?”, Tần Bách Tùng nói.

“Con trai tôi chỉ đùa vui với cháu gái ông mà thôi, cũng không phải thật. Còn cháu gái ông thì sao? Nó muốn giết con trai tôi?”, bà Văn Nhân phẫn nộ hỏi.

“Con trai bà chết rồi à?”, Tần Bách Tùng hừ lạnh.

“Đang cấp cứu”.

“Cấp cứu?”, Tần Bách Tùng sững sờ.

“Không thể nào, anh ta chỉ bị thương ngoài da, sao lại phải cấp cứu? Huống hồ, đó là ở học viện, nhiều bác sĩ ở đó như vậy, anh ta được xử lý cầm máu ngay lập tức, sao lại phải đưa đến phòng cấp cứu?”, Tần Ngưng ở trong phòng đi ra, khó tin nói.

“Con bé khốn kiếp, mày còn dám ra đây? Thế nào? Mày tưởng tao đang lừa các người à?”, bà Văn Nhân hừ lạnh, nói.

“Tôi muốn xem báo cáo thương tích của Văn Nhân Chiếu Giang”, Tần Ngưng nói.

“Mày là cái thá gì? Dựa vào đâu tao phải cho mày xem?”, bà Văn Nhân tức giận nói.

“Bà đến đây hỏi tội chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi không có quyền xem cả báo cáo sao?”.

“Sai là các người sai! Các người còn dám nhắc này nhắc nọ? Các người phản rồi hay sao?”, bà Văn Nhân tức đến mức ngực phập phồng, mặt đỏ bừng.

Tần Ngưng không nói.

Tần Bách Tùng trầm ngâm một lúc, hạ giọng nói: “Bà Văn Nhân, vậy theo bà nói, bà định xử lý chuyện này thế nào?”.

“Đơn giản, về làm con dâu của tôi, hầu hạ con trai tôi thì coi như khong có chuyện gì nữa”, bà Văn Nhân khẽ cười, nói.

Quả nhiên.

Tần Bách Tùng và Tần Ngưng đều sầm mặt.

Rốt cuộc người của nhà Văn Nhân vẫn đưa ra yêu cầu này.

Bọn họ đã đoán có lẽ mọi chuyện là một cái bẫy, Văn Nhân Chiếu Giang muốn ép buộc Tần Ngưng ra tay.

Bây giờ Tần Ngưng rơi vào bẫy, quyền chủ động đã nằm trong tay thế gia Văn Nhân.

“Bà Văn Nhân, vậy e là không thích hợp cho lắm”, Tần Bách Tùng nghiêm túc nói.

“Các người không đồng ý?”.

“Tôi chết cũng không gả cho Văn Nhân Chiếu Giang! Bà Văn Nhân, bà khuyên con trai bà từ bỏ đi!”, Tần Ngưng nghiêm túc nói.

Gương mặt nhỏ nhắn ấy tràn đầy kiên định.

“Ha ha, được! Được lắm! Rất tốt! Con nhỏ tính tình cứng lắm, bướng lắm! Giống tao! Đáng tiếc chuyện này vẫn không do mày quyết định!”, bà Văn Nhân cười nhạt liên tục, trong mắt đầy vẻ sâu xa.

Tần Bách Tùng căng thẳng, cảm thấy sự việc càng không ổn.

“Bà Văn Nhân, nếu không có chuyện gì khác thì mời bà rời khỏi đây đi!”, ông ta vội vàng ra lệnh đuổi khách.

“Sao? Đuổi chúng tôi đi gấp vậy? Nếu tôi đi rồi, nhà họ Tần các người sẽ gặp họa đấy!”, bà Văn Nhân cười nói.

Hai ông cháu đều trở nên căng thẳng.

“Bà có ý gì?”, Tần Ngưng cắn răng hỏi.

“Ha, thế mà cũng không hiểu à? Chuyện con trai cưng nhà chúng tôi bị thương đã truyền ra rồi. Nhà Văn Nhân chúng tôi rất tức giận, bố nó nói nhất định phải lấy lại công bằng cho con trai. Nếu không phải tôi ở cạnh khuyên can, nhà họ Tần các người đã gặp họa lâu rồi!”.

Bà ta vừa nói xong, Tần Bách Tùng đã sầm mặt.

Nhà họ Tần so với thế gia Văn Nhân không phải chỉ thua kém một chút, nếu thế gia Văn Nhân làm khó, nhà họ Tần quả thật sẽ không chống đỡ nổi.

Nhưng nếu nhà họ Tần liều chết chống cự, dù có bị thương nặng nề, thế gia Văn Nhân cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.

“Đương nhiên, thật ra bên thế gia Văn Nhân chúng tôi còn ổn, không đến mức vạn bất đắc dĩ, chúng tôi cũng sẽ không xuống tay với nhà họ Tần. Tần Bách Tùng, ông đừng quá căng thẳng”, bà Văn Nhân lại lên tiếng.

Nhưng lời này vào tai Tần Bách Tùng tuyệt đối không phải lời tốt đẹp gì.

“Bên thế gia Văn Nhân? Còn có bên nào nữa?”, Tần Bách Tùng nghiêm nghị hỏi.

“Bên thầy của nó”.

“Thầy của Văn Nhân Chiếu Giang?”.

Tần Bách Tùng sững sờ.

Nói đến, thầy của Văn Nhân Chiếu Giang ở Nam Phái luôn là một bí ẩn, không ai biết thầy anh ta là ai. Có người nói là Vũ Văn Mặc, nhưng Vũ Văn Mặc tự nhận chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, thực tế ông ta không phụ trách dạy dỗ Văn Nhân Chiếu Giang. Ông ta tự nhận y thuật của mình không thể dạy được Văn Nhân Chiếu Giang.

Chuyện này đã làm nhiều người kinh ngạc.

Có người truy hỏi tới cùng, muốn biết rốt cuộc thầy dạy của Văn Nhân Chiếu Giang là ai.

Nhưng Nam Phái rộng lớn là vậy mà không ai dám nói.

“Thầy của Chiếu Giang nghe được chuyện của Chiếu Giang thì vô cùng tức giận, nói rằng dù có thế nào cũng phải đi đòi lại công bằng cho chúng tôi. Chiếu Giang con trai tôi tư chất thông minh, là kỳ tài Đông y vạn người có một. Thầy nó yêu thương nó còn không kịp, từ lâu đã truyền hết kiến thức cho nó, lần này lại xảy ra chuyện, thầy nó ngồi không yên. Nếu không phải chúng tôi ngăn cản, e rằng bây giờ đứng ở đây không phải là tôi mà là ông ấy. Nếu ông ấy đến đây, Tần Bách Tùng, nhà họ Tần nho nhỏ của ông e rằng đã hủy từ lâu rồi”, bà Văn Nhân cười nhạt nói.

“Thầy của Chiếu Giang… là ai?”, Tần Bách Tùng nghiêm nghị hỏi.

“Người này ông cũng biết, ông ấy là phó viện trưởng của Nam Phái, ông Long Thủ!”, bà Văn Nhân bình tĩnh nói.

Bà ta vừa dứt lời, Tần Bách Tùng lập tức như bị sét đánh.

“Cái… Cái gì? Long Thủ? Phó viện trưởng Long?”, cơ thể Tần Bách Tùng lảo đảo, gần như sắp đứng không vững.

Tần Ngưng ở phía sau nghe vậy, trong đầu cũng vang ầm một tiếng, một mảnh trống rỗng…

“Ông Long Thủ cố ý bảo chúng tôi qua đây. Tần Bách Tùng, nếu ông không cho chúng tôi một lời giải thích, vậy thì nhà họ Tần ông phải đối mặt không chỉ là thế gia Văn Nhân chúng tôi, mà còn có sự phẫn nộ của ông Long Thủ. Ông xác định muốn đối đầu với chúng tôi sao?”, bà Văn Nhân mỉm cười nói.

Có Phó viện trưởng Long chống lưng, bà ta tin rằng Tần Bách Tùng chắc chắn sẽ thỏa hiệp.

Chuyện đến nước này, có kiên cường thêm nữa sẽ chỉ chôn vùi cả một gia tộc.

Nhưng điều khiến bà ta không ngờ đến là tính tình của Tần Bách Tùng còn kiên định hơn cả lời đồn.

“Thế nên ý của bà là… muốn tôi hi sinh cháu gái tôi đổi lấy sự yên ổn của nhà họ Tần?”, Tần Bách Tùng hoàn hồn lại, nghiến răng nói.

“Ông có ý gì?”, nụ cười của bà Văn Nhân dần nhạt đi.

“Tôi từ chối”, Tần Bách Tùng nói.

“Ông điên rồi?”, bà Văn Nhân ngạc nhiên.

Tần Ngưng cũng không tin nổi nhìn ông nội mình.

“Ông nội, nếu Phó viện trưởng Long can thiệp, nhà họ Tần chúng ta… không thể vì cháu…”, Tần Ngưng đau khổ thốt lên, nhưng lại không nói nên lời nữa.

“Ngưng à, chẳng lẽ cháu muốn gả cho tên Văn Nhân Chiếu Giang đó?”, Tần Bách Tùng nghiêm nghị hỏi.

Tần Ngưng đau khổ lắc đầu.

“Vậy thì được rồi, cháu yên tâm, ông nội sẽ không luồn cúi trước đám người này. Tần Bách Tùng này cho dù có liều cái mạng già cũng sẽ không đẩy cháu ra!”, Tần Bách Tùng kích động nói, bộ dạng rất tức giận như muốn liều chết với đám người này.

“Được! Được! Được! Tần Bách Tùng, đây là ông nói đấy nhé, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi!”.

Nói xong, bà Văn Nhân phất tay, quay đầu rời đi.

“Một đám khốn nạn! Ông già này còn sợ các người hay sao? Cùng lắm tôi không ở Nam Phái này nữa!”, Tần Bách Tùng tức giận nói.

Tần Ngưng ngồi ở ghế đá trong sân, gặm nhấm nỗi đau một mình.

Chuyện đã phát triển đến mức không thể khống chế được nữa…
Chương 338: Di thư

“Ngưng à, cháu yên tâm, chuyện này ông nội sẽ xử lý. Ông sẽ gọi cho bố mẹ cháu, bảo bố mẹ cháu đến đây đón cháu. Cháu về tỉnh Giang Nam trước, đợi ông thương lượng xong với thế gia Văn Nhân, xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì”, Tần Bách Tùng tức giận nói.

“Ông nội, chuyện Phó viện trưởng Long, cháu có biết một ít”, Tần Ngưng nhỏ giọng nói.

“Cháu biết cái gì?”, Tần Bách Tùng lập tức nhìn sang cô ấy.

“Mặc dù ông Long Thủ rất ít xuất hiện ở Nam Phái, nhưng sự tích của ông ấy luôn lưu truyền ở Nam Phái. Theo cháu biết, người này rất bao che, từng có một chủ nhiệm Hiệp hội của Nam Phái đắc tội với ông ta, kết quả bị ông ta cách chức. Còn có một người làm bị thương học trò của Nam Phái, người đó có lai lịch rất lớn, vốn dĩ sức mạnh của Nam Phái không động vào người đó được, nhiều lắm là bắt người đó bồi thường xin lỗi. Kết quả chuyện này truyền tới tai ông Long Thủ, ông Long Thủ chỉ nói một câu, bảo người đó đến Nam Phái tạ tội, thế là ngày hôm sau người đó đã chạy đến quỳ trước cửa Nam Phái. Người đó quỳ đủ ba ngày mới rời đi, hơn nữa lúc quay về còn bị phạt rất thê thảm…”, Tần Ngưng nhỏ giọng nói.

Long Thủ là nhân vật truyền kỳ của Nam Phái. Mặc dù ông ta là phó viện trưởng, nhưng sức ảnh hưởng đối với Nam Phái và quyền lực của ông ta còn hơn cả viện trưởng.

Một nhà họ Tần nho nhỏ ở trước mặt người này chẳng khác nào kiến càng và cây to.

Hơn nữa, cộng thêm tính cách bao che của ông ta, lần này cô ấy làm Văn Nhân Chiếu Giang bị thương, sợ rằng nhà họ Tần sẽ phải hứng chịu lửa giận của ông Long Thủ.

Tần Bách Tùng cũng ngồi không yên, trên mặt ngập tràn vẻ hoảng hốt.

Nửa ngày sau, ông ta gọi vài cuộc điện thoại.

Nhưng sau vài cuộc điện thoại, biết được người đó là Long Thủ, ai cũng cúp máy ngay lập tức.

Tần Bách Tùng cũng biết bây giờ không ai giúp được mình.

Ông ta thở dài thườn thượt, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Ông nội, trời sắp tối rồi, ông đi ngủ đi, chuyện này cháu sẽ xử lý cho ông”, lúc này Tần Ngưng đột nhiên mỉm cười lên tiếng.

“Cháu làm sao xử lý?”, Tần Bách Tùng ngạc nhiên hỏi.

“Gả cho Văn Nhân Chiếu Giang không phải chuyện này sẽ kết thúc hay sao?”, Tần Ngưng nói.

“Chuyện… Chuyện này sao được? Chẳng lẽ Tần Bách Tùng này đến già còn phải dựa vào cháu gái cứu sống sao?”, Tần Bách Tùng vô cùng tức giận nói.

“Trừ việc này, chúng ta còn có cách gì khác sao?”, Tần Ngưng cười khổ: “Ông nội, cháu không thể liên lụy đến gia tộc”.

“Nhưng…”.

“Được rồi, ông nội, cháu đã quyết định rồi. Thật ra Văn Nhân Chiếu Giang cũng không tệ như trong tưởng tượng. Nếu đến mức này rồi, không có lựa chọn nào khác, cháu cũng sẽ không từ chối”, Tần Nhưng ngắt lời Tần Bách Tùng, tươi cười nói.

“Chuyện này… Haizz, bỏ đi, cháu tự quyết định vậy. Nhưng cháu phải nhớ, nếu cháu không muốn, không ai có thể ép buộc cháu. Cùng lắm ông nội không cần cái mạng già này nữa cũng phải bảo vệ được cháu”, nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tần Ngưng, Tần Bách Tùng thở dài, quay người về phòng.

Tần Ngưng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời sao rộng lớn, sau đó nhắm mắt lại, khẽ thở dài, quay người về phòng.

Tần Bách Tùng một đêm không ngủ.

Ông ta trằn trọc, thế nào cũng không ngủ được.

Nếu chỉ là một thế gia Văn Nhân, nhà họ Tần vẫn còn vốn liếng để đối kháng, nhưng bây giờ lại có thêm một Long Thủ… khó quá!

Thế gia Văn Nhân che giấu quá kỹ!

Hóa ra bọn họ vẫn còn con át chủ bài như vậy.

Chỉ là… cháu gái sẽ thật sự thỏa hiệp sao?

Tần Bách Tùng cảm thấy có gì đó không ổn.

Với sự hiểu biết của ông ta về cháu gái mình, Tần Ngưng có tính rất kiên cường, chuyện mà cô bé đã nhận định thì sẽ không thay đổi.

Chẳng hạn, rõ ràng cô bé biết Lâm Chính đã kết hôn, nhưng vẫn yêu đến cùng. Dù cho cô không tỏ tình với Lâm Chính, nhưng cô lại chứng minh bằng nhiều hành động.

Vì việc này Lâm Chính cũng rất đau đầu.

Kiểu con gái như vậy một đường đi đến cùng, chỉ cần là điều mà cô ấy đã nhận định, bất kể con đường phía trước có như thế nào, cô ấy cũng sẽ không đổi phương hướng.

Nhưng sao Tần Ngưng đột nhiên lại thỏa hiệp?

Đầu óc Tần Bách Tùng rối bời, nhưng vì tuổi đã cao, cuối cùng ông ta ngủ thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau.

“Ngưng, tới giờ dậy rồi! Chúng ta đến học viện xem xem, nếu chuyện này không thành, cháu cũng đừng tham gia đại hội Y Vương nữa!”.

Tần Bách Tùng rửa mặt xong thì gọi với vào phòng Tần Ngưng.

Nhưng gọi vài tiếng, bên trong không có động tĩnh gì.

Tần Bách Tùng hơi ngạc nhiên.

Ngày thường Tần Ngưng dậy sớm hơn ông ta, sao hôm nay còn chưa dậy?

Chẳng lẽ con bé này tối qua ngủ muộn lắm?

Tần Bách Tùng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn đi làm bữa sáng.

Bận rộn đến tám giờ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tần Bách Tùng lại đi gõ cửa.

“Ngưng? Dậy ăn sáng thôi, Ngưng?”.

Ông cụ Tần gọi đến rát cả giọng.

Gọi liên tục mấy lần vẫn không thấy trả lời.

Dự cảm chẳng lành lập tức dâng lên.

Tần Bách Tùng tông cửa ra.

Cửa vừa mở, lại thấy Tần Ngưng mặc áo quần chỉnh tề đang nằm trên giường, nhắm mắt không động đậy, tay cô còn cầm một tờ giấy.

“Ngưng!”.

Tần Bách Tùng đỏ cả mắt, sốt ruột gọi một tiếng, chạy vào trong.

Bắt mạch.

Không còn thấy bất cứ mạch đập nào.

Tần Ngưng… đã chết!

“Ngưng!”.

Tần Bách Tùng hét lên thảm thiết, nhưng mãi vẫn không lay tỉnh được Tần Ngưng.

Ông ta lấy tờ giấy trong tay Tần Ngưng, đó là một bức di thư…

Di thư chỉ có vài câu đơn giản:

“Ông nội, nếu cháu chết rồi, cháu nghĩ ông Long Thủ và thế gia Văn Nhân sẽ không làm gì nhà họ Tần nữa nhỉ? Ông giúp cháu chuyển lời cho anh Lâm, xin lỗi, cháu rất yêu anh ấy…”.

Trên di thư là những vệt nước mắt, như chim quyên khóc ra máu…

Nhìn những chữ này, Tần Bách Tùng khóc không thành tiếng, cả người ngồi quỳ trên đất, gào khóc giống như một đứa trẻ.

Ông ta chưa từng nghĩ Tần Ngưng lại quyết liệt như vậy, lại dùng cách thức này để kết thúc tất cả…

Tần Bách Tùng hối hận muốn chết.

“Tần Bách Tùng, ông có ở đó không? Lúc nào chúng ta đi Nam Phái?”.

Lúc này, ở bên ngoài vang lên giọng của Lâm Chính.

“Thầy, tôi ở đây…”, Tần Bách Tùng đáp lại bằng giọng khàn khàn, gần như khản cả cổ họng.

Lâm Chính ở ngoài nhà kinh ngạc, lập tức chạy vào, nhìn thấy Tần Ngưng đã không còn sự sống nằm trên giường, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Anh chạy tới, vội vàng đặt tay lên cổ Tần Ngưng. Lát sau anh đưa tay ra, rút một cây kim ra khỏi cổ Tần Ngưng.

Trên cây kim đó… bôi đầy chất độc!

“Cô ấy đã tự sát!”.

Lâm Chính quay đầu, lạnh lùng nhìn Tần Bách Tùng, hỏi bằng giọng sắc bén: “Tần Bách Tùng, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tần Ngưng lại tự sát?”.

Tần Bách Tùng giàn giụa nước mắt, kể lại chuyện tối qua.

“Ông nói gì?”.

Lâm Chính mở to mắt, cảm thấy nghẹt thở, hai tay siết chặt, hai mắt đỏ như máu.

Một lúc sau, anh bật cười, nụ cười cực kỳ bi thương, cực kỳ thê lương…

Tần Bách Tùng chưa bao giờ thấy Lâm Chính để lộ tiếng cười như vậy.

Vẻ mặt anh… vô cùng dữ tợn…

“Xem ra tôi đã sai, tôi vẫn luôn sai. Tôi không nên giấu giếm điều gì, có lẽ quyết sách của mẹ… không hề đúng đắn…”.

“Thầy…”.

“Cô ấy đã chết khoảng năm tiếng. Tần Bách Tùng, mau lên, đi chuẩn bị châm bạc cho tôi! Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, mau lên!”, Lâm Chính đột nhiên quay đầu, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ông ta, nói.

“Cần châm bạc làm gì?”, Tần Bách Tùng sững sờ.

“Đi đi là được!”.

Lâm Chính quát khẽ.

Tần Bách Tùng không dám do dự, lập tức chạy ra ngoài.

Lâm Chính lấy châm bạc trên người mình ra, nhấc cánh tay trắng bệch của Tần Ngưng lên, châm cứu từng kim…

Một lúc sau, Tần Bách Tùng ôm một đống túi châm đi tới.

Nhìn thấy Lâm Chính đang châm cứu cho Tần Ngưng, Tần Bách Tùng sửng sốt.

“Thầy, con bé Ngưng… còn cứu được sao?”.

“Ông nghe tới Thần Nông Châm Quyết chưa?”, Lâm Chính hỏi.

“Thần Nông Châm Quyết? Đó không phải là lời đồn sao?”, Tần Bách Tùng ngạc nhiên, đột nhiên hồi hộp: “Thầy, chẳng lẽ thầy…”.

“Ra ngoài đi, để tôi thử xem”, Lâm Chính quát khẽ.

Tần Bách Tùng lập tức quay người chạy ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Chương 339: Lửa giận

Thần Nông Châm Quyết là một loại châm quyết cổ xưa. Nghe nói loại châm quyết này có công dụng hồi sinh thần kỳ. Đương nhiên, vì nhiều người chưa từng được tận mắt chứng kiến nên cho rằng đó chỉ là lời đồn.

Trên thực tế Thần Nông Châm Quyết thực sự tồn tại. Nhưng nó không khoa trương tới mức có thể khiến người chết hồi sinh.

Người mà đã chết lạnh ngắt có dùng Thần Nông Châm Quyết cũng không có tác dụng gì. Còn Tần Ngưng thì vẫn chưa chết hoàn toàn.

Cô ấy dù nhìn có vẻ không còn dấu hiệu của sự sống nhưng từ sâu trong trái tim vẫn còn một chút sinh lực.

Nếu như kéo dài thêm tầm một giờ đồng hồ nữa, chút sinh lực cuối cùng cũng không còn thì cũng hết cách cứu được Tần Ngưng.

Giờ việc của Lâm Chính là thông qua Thần Nông Châm Quyết khiến cho chút sinh lực này bùng phát trở lại và kích thích mạnh vào tim Tần Ngưng.

Nhưng để làm được như vậy thì cần một quá trình khá dài. Anh rút châm ra, khử trùng.

Rồi Lâm Chính tập trung tinh thần, hai tay nhanh thoăn thoát châm kim vào rồi lại lấy cây khác. Mỗi châm được đâm xuống đều khiến anh hao tốn không ít sức lực.

Đông y rất chú trọng tới tinh khí thần. Châm cứu cũng y như vậy. Thuật châm cứu của Lâm Chính đã đạt tới cảnh giới Khí Châm. Mỗi châm ghim xuống đều được rót vào đó tinh khí của anh. Nhất là lúc thi triển Thần Nông Châm Quyết, anh đã rót vào không ít.

Lâm Chính không hề dừng lại, tiếp tục ghim từng châm xuống. Từng giọt mồ hôi lâm tấm hiện ra trên khuôn mặt anh. Hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề.

Sau khi anh châm đầy cánh tay thì bắt đầu cởi đồ và châm tiếp lên người cô. Trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể của Tần Ngưng đã được châm hàng nghìn cây kim dày đặc trông vô cùng đáng sợ.

Lúc này, toàn bộ những cây châm đều đang rung lên giống như bị gió thổi. Sau khi đâm cây châm cuối cùng, Lâm Chính ngồi phịch ra đất, cạn sức.

Anh run rẩy lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ, đổ một viên thuốc ra tay và nhét vào miệng. Viên thuốc vẫn còn nóng, được anh luyện ra từ vài vị thuốc khác.

Viên thuốc xuống bụng. Thần sắc của anh mới tốt lên được đôi chút. Đợi tầm hai tiếng đồng hồ, Tần Bách Tùng đi qua đi lại đầy sốt ruột ở bên ngoài. Lúc này, Lâm Chính mới rút từng cây châm ra và mặc quần áo lại cho Tần Ngưng.

“Bách Tùng, ông vào đi”, Lâm Chính ngồi xuống ghế, thều thào nói.

Tần Bách Tùng lập tức lao vào. Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại của Lâm Chính, Tần Bách Tùng hết hồn.

“Thầy không sao chứ?”, Tần Bách Tùng vội vàng hỏi.

“Tôi không sao…hơi mệt chút, đi nghỉ là ổn “, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Vậy Tần Ngưng, con bé…”, Tần Bách Tùng vội vàng hỏi.

Lâm CHính nhắm mắt, không nói gì.

Tần Bách Tùng sững sờ, đi tới bóp mạch của Tần Ngưng. Một lúc sau ông ta mừng rỡ kêu lên: “Có rồi, có rồi, mạch của con bé đập lại rồi…”

Mặc dù còn rất yếu nhưng Tần Bách Tùng vẫn có thể cảm nhận được hết sức chân thực.

Trái tim của con bé đang đập trở lại. Đây là cách của Lâm Chính sao? Đúng là Thần y! Đây mới thật sự là thần y mà.

Cái gì mà Diêm Vương sống chứ? Ông ta thật không xứng.

Tần Bách Trùng run rẩy toàn thân nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt già nua giống như nhìn thấy một vị thần vậy.

Mạch của Tần Ngưng đã đập trở lại nhưng rất yếu…yếu tới mức không dám tin.

“Thưa thầy, tình hình của Tần Ngưng là thế nào vậy ạ?”, Tần Bách Tùng cẩn trọng hỏi.

“Cô ấy giữ được mạng sống rồi, nhưng…do tim đã ngừng đập quá lâu, não cũng bắt đầu chết lâm sàng, công thêm sức lực của tôi không đủ, nên tạm thời…cô ấy là người thực vật”, Lâm Chính thều thào nói.

Tần Bách Tùng run rẩy: “Người thực vật sao?”

“Yên tâm, muốn trị khỏi hoàn toàn không khó. Giờ tôi thiếu vài vị dược liệu. Thời gian này tôi sẽ tìm cho Tần Ngưng. Đợi tôi tìm đủ, sắc thuốc cho cô ấy uống là sẽ hồi phục lại thôi. Cho tôi một tháng”, Lâm Chính nói.

“Thưa thầy, thầy không cần phải vậy. Tần Ngưng sống được là tôi vui lắm rồi”, Tần Bách Tùng nhìn Lâm Chính bằng đôi mắt đục ngầu. Ông quỳ xuống, khấu đầu trước anh. Lâm Chính lập tức dìu ông ta dậy.

“Thầy nói tôi phải làm thế nào để báo đáp thầy đây”, Tần Bách Tùng rưng rưng nước mắt.

“Muốn báo đáp tôi à? Rất đơn giản, lập tức đưa tôi tới Nam Phái!”, Lâm Chính đanh giọng.

Tần Bách Tùng khựng người, nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Chính thì biết là ông không thể ngăn anh lại được nữa.

Ông ta gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra gọi. Một lúc sau, một chiếc xe cứu thương đỗ trước cửa viện.

Tần Bách Tùng gọi điện cho người nhà họ Tần. Nhà họ Tần lập tức cho người tới bệnh viện chăm sóc Tần Ngưng.

Còn Tần Bách Tùng thì đích thân lái xe đưa Lâm Chính tới Nam Phái. Lần này ông ta cũng không định bỏ qua cho Nam Phái. Hơn thế dù có liều mạng ông ta cũng phải tính cho xong món nợ này.

Lúc này Nam Phái vô cùng nhộn nhịp. Rất nhiều các danh y lớn từ Đông Tây Nam Bắc đều tập trung tại đây.

Có người tới tham gia đại hội Y Vương để gia nhập vào Nam Phái. Cũng có người tới để học hỏi, mở mang tầm mắt.

Top 10 bác sĩ thiên tài cũng có mặt hơn nửa. Ngoài Trình Thường Sinh, còn có Diêm Tiểu Nguyệt ở vị trí thứ 9, Phùng Hiểu Hoành xếp thứ 7 và Uông Canh xếp thứ 6…

Bọn họ đều là người nổi tiếng, đi tới đâu cũng được cung phụng. Hơn nữa những người này đã được Nam Phái bổ nhiệm nên chắc chắn là sẽ gia nhập vào nơi đây.

Ngoài những người này ra còn có rất nhiều các danh y trong và ngoài nước khác. Ví dụ như Liễu Như Thi – cháu gái của Dược Vương ở tỉnh Hoài Thiên.

Cô gái mặc Hàn phục, tà áo thướt tha bay bay như tiên nữ. Người hai bên vội vàng dạt ra nhường đường và nhìn cô ấy bằng những cặp mắt lấp láy.

Không thế phủ nhận khí chất ngời ngời của Liễu Như Thi. Dù cho một công tử hào môn như Trình Thường Sinh đứng cạnh thì cũng có phần lép vế.

Đương nhiên, Liễu Như Thi không phải tới để gia nhập Nam Phái. Cô là nhân vật khiến cả hai phái Nam Bắc thi nhau tranh giành. Cô tới đây chỉ là vì muốn trải nghiệm giống như trong cuộc chiến y học Trung Hàn trước đó vậy.

Bồ Tát Sống Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành cùng với vài học sinh cũng tới. Ngoài ra, những đại diện từ tỉnh Quảng Liễu, Tây Lâm cũng có mặt.

Bầu không khí thật náo nhiệt. Đại hội Y vương sẽ được diễn ra tại sân của một học viện lớn tại trung tâm Nam Phái. Học sinh của Nam Phái đã sớm có mặt ở đây để chuẩn bị.

Đại hội lần này sẽ do những nhân vật cốt cán lựa chọn ra, toàn bộ quá trình khảo hạch đều được thông báo công khai, không hề có cái gọi là gian lận, cá nhân. Vì vậy ai có tài thì đều có thể thể hiện bản thân trong đại hội lần này.

Trên chiếc siêu xe màu đen. Lâm Chính nhắm mắt ngồi ở tay lái phụ. Tần Bách Tùng đạp chân ga. Chiếc xe vọt thẳng về hướng Nam Phái.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên bỏ mũ lưỡi trai xuống, lấy ra một cây châm và đâm vào cổ của mình. Khuôn mặt của anh một lần nữa biến thành khuôn mặt của chủ tịch Lâm.

“Lần này tôi sẽ xuất hiện bằng dung mạo thật của mình”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, từ từ mở mắt nhìn về phía trước. Đôi mắt anh rực lửa.

Két! Chiếc xe phanh gấp, Tần Bách Tùng lên tiếng: “Mình tới rồi thầy”.

Lâm Chính lập tức xuống xe và nói giọng lạnh lùng: “Đi thông báo với Long Thủ, tôi ở Nam Phái đợi ông ta”.
Chương 340: Đại hội bắt đầu

Reng!

Tiếng chuông du dương vang lên, cả Học viện Nam Phái trở nên yên tĩnh.

Học sinh và bác sĩ Đông y từ các nơi lần lượt tiến vào nơi tổ chức đại hội.

Những người đến xem cũng tiến vào khán đài.

Vì là đại hội thi Đông y nên cần phải giữ yên tĩnh, nhưng lúc này mọi người lại vô cùng hồi hộp, đứng ngồi không yên, hoàn toàn không thể kìm nén tâm trạng kích động.

Đương nhiên, người hồi hộp nhất chính là các học viên.

Bọn họ người thì xoa tay, người kiễng chân ngóng chờ, dự định trổ hết tài năng.

Lúc này, cửa chính giữa của hội trường mở ra, một nhóm người tiến vào.

Nhóm người này rất kỳ lạ.

Trừ bốn người đi đầu ăn mặc có vẻ nghiêm chỉnh ra, những người còn lại đều ăn mặc khá bình thường, không phải người của Nam Phái. Đồng thời mỗi người đều có vẻ bệnh tật, có người còn đang ho không ngừng.

Trong đám học viên có người nhận ra bốn người đi đầu, lập tức đứng dậy khom lưng chào.

“Thầy Vũ Văn, cô Bích Nhàn, thầy Kim Đỉnh, cô Lý Tử Vân, em chào thầy cô!”.

Cậu ta vừa lên tiếng, những người khác cũng chấn động, vội vàng khom lưng chào:

“Em chào thầy cô!”.

“Em chào thầy cô!”.

Tiếng hô vội vã, tranh nhau gọi trước, sợ mình gọi sau thì mấy thầy cô sẽ không vui.

Người ở khán đài nghe vậy cũng hiểu ra, đó là giám khảo của đại hội Y Vương lần này.

Còn nhóm người đi phía sau bọn họ chính là những người bệnh cần phải chữa trị lần này.

Bọn họ ngồi xuống dãy ghế đặc biệt ở một bên hội trường.

“Mọi người ngồi xuống cả đi, gọi đến số thứ tự ai thì người đó tiến lên thi”, người phụ nữ tên Bích Nhàn lên tiếng.

Người phụ nữ đó khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ sườn xám, không tùy tiện cười nói, vẻ mặt nghiêm túc, trông có vẻ nghiêm khắc hơn cả Mao Ái Cầm. Mọi người nhìn mặt bà ta đều không khỏi sinh ra cảm giác nể sợ.

“Đó là Bích Nhàn sao?”.

“Không sai, đó là giảng viên nổi tiếng nhất ở Nam Phái, hơn nữa còn nổi tiếng nghiêm khắc. Y thuật của bà ấy cũng cao đến mức khó tin, đã đến cấp bậc như chuyên gia ở Yên Kinh”.

Có người lặng lẽ bàn tán.

“Cuộc thi lần này sẽ do Vũ Văn Mặc tôi, bác sĩ Bích Nhàn, bác sĩ Kim Đỉnh và bác sĩ Lý Tử Vân làm giám khảo, hi vọng mọi người có thể phát huy thật tốt”, Vũ Văn Mặc lên tiếng.

“Vâng thưa thầy!”.

Mọi người đồng thanh hô lên.

Lúc này, Liễu Như Thi và các học trò của Khấu Quan đi tới, ngồi ở không xa giám khảo. Bọn họ đến để xem cuộc thi, không tham dự cuộc thi của Nam Phái. Dù sao những người như bọn họ hai phái Nam Bắc đều sẽ tranh nhau, bọn họ sẽ không dễ dàng đứng về một phía.

Học trò đầu của Khấu Quan tên Nam Hành, tuy ăn mặc giản dị, vẻ ngoài không có gì đặc biệt, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

Thỉnh thoảng anh ta lại liếc nhìn Liễu Như Thi như tiên nữ ở bên cạnh, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

Tiếc rằng Liễu Như Thi hoàn toàn không để ý đến anh ta, chỉ đưa mắt nhìn những bác sĩ thiên tài trẻ tuổi ở hiện trường, dường như đang quan sát bọn họ.

“Bây giờ tôi tuyên bố, đại hội Y Vương bắt đầu”.

Lý Tử Vân đứng lên, hô to.

Trong nháy mắt, chuông Nam Phái lại vang lên ba lượt, sau đó hai hàng người bước ra từ cửa ở hai bên.

Bọn họ xếp thành một hàng, đứng hai bên giám khảo, ai nấy đứng thẳng tắp, đầy khí phách.

Bầu không khí ở hiện trường cũng rất trang trọng.

Những người chuẩn bị tham gia cuộc thi đều âm thầm nuốt nước bọt.

Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy trường hợp như vậy đâu.

Lúc này, một thành viên của Nam Phái lấy một ống tròn ra, đặt trước mặt bốn vị giám khảo.

Vũ Văn Mặc lục tìm trong ống tròn, lấy một tấm thẻ ra, đọc tên trên đó.

“Trần Khải”.

“Có!”.

Trên ghế thí sinh, một người đàn ông đeo kính khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi lập tức đứng dậy, bước nhanh đến phía trước bàn giám khảo.

Ở đó có bàn khám bệnh, có châm bạc, dược liệu đã chuẩn bị sẵn, nhưng đều có hạn.

Nam Phái yêu cầu thí sinh không được dùng dụng cụ y tế của mình, chỉ được dùng dược liệu, châm bạc do bọn họ cung cấp, hơn nữa số lượng châm bạc và dược liệu đều có hạn.

Lúc này, Kim Đỉnh cũng rút một tấm thẻ, đọc tên: “Trương Phú Quý”.

Dứt lời, một ông lão gần bảy mươi tuổi bên hàng ghế người bệnh đứng dậy.

Ông lão chống gậy, lảo đảo đi tới.

Người tên Trần Khải nhìn thấy ông lão thì tiu nghỉu.

Trong những người bệnh này, khó chữa nhất là người già. Bởi vì điều kiện sức khỏe của người già vốn đã kém, nếu giám khảo ra đề quá khó, anh ta có xác suất lớn sẽ thi rớt.

Trần Khải vô cùng lo sợ.

Nhiều người trên ghế thí sinh lại cười thầm.

“Gan của ông lão này có vấn đề, tôi cần cậu kiểm tra xem vấn đề chủ yếu của gan ông ấy là gì, đồng thời khống chế được bệnh tình trong vòng mười phút”, Lý Tử Vân nói.

Trần Khải nghe thấy lập tức tròn mắt ngạc nhiên.

Nhiều người cũng hoảng hốt.

“Mười… Mười phút?”, Trần Khải ngây người.

“Có vấn đề gì sao?”, Lý Tử Vân liếc anh ta.

“Không… không có vấn đề gì”, sắc mặt Trần Khải rất khó coi, vội vàng lấy châm bạc, bắt đầu chữa trị.

Ghế thí sinh lại sôi sục.

“Mười phút? Thế… thế thì khó quá nhỉ?”.

“Dựa vào những dược liệu mà Nam Phái cho, cho tôi một tiếng cũng chưa chắc có thể chẩn đoán ra được”.

“Cảm giác cuộc thi lần này còn khó hơn trước kia nhiều”.

“Anh bạn, trước đây anh đã thi rồi sao?”.

“Năm nay tôi đã năm mươi rồi, tham dự mấy lần đại hội Y Vương này rồi”.

“Hả? Anh đã năm mươi mà còn muốn vào Nam Phái?”.

“Đương nhiên, vào Nam Phái là ước mơ của tôi”.

Tiếng xôn xao vang lên.

Bích Nhàn sầm mặt, đập bàn quát lên: “Im hết cho tôi!”.

Ghế thí sinh lập tức yên tĩnh.

Lại nghe Bích Nhàn nói với giọng sắc bén: “Ai còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”.

Mọi người lập tức im lặng, thậm chí cả tiếng hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.

Hội trường lại yên tĩnh vô thanh, chỉ còn bóng dáng bận rộn của Trần Khải.

Nhưng thời gian mười phút quá ngắn, dù anh ta có bận rộn đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, cuối cùng vẫn không đủ thời gian.

“Hết giờ, cuộc thi kết thúc, thí sinh Trần Khải thi rớt!”, Kim Đỉnh lạnh lùng nói.

Trần Khải nghe vậy thì sốt ruột, vội hô lên: “Thưa các thầy cô, xin hãy cho tôi thêm thời gian, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ chẩn đoán được, cầu xin các vị”.

Trần Khải gánh hi vọng của tất cả mọi người trong thôn, anh ta là người mà bệnh viện bọn họ vất vả lắm mới đưa đi tham gia đại hội Y Vương được. Phải biết rằng, không phải ai cũng có tư cách tham gia đại hội Y Vương, phải nỗ lực rất lớn mới có thể tranh thủ được cơ hội.

Trần Khải đã chuẩn bị tròn ba năm.

Nhưng bây giờ mọi thứ đều dập tắt.

Chỉ trong vòng mười phút, giấc mơ tan vỡ…

“Xin mời thí sinh mau chóng rời khỏi đây, đừng ảnh hưởng đến cuộc thi, nếu không, chúng tôi chỉ đành đưa cậu ra ngoài!”, Bích Nhàn lạnh lùng nói.

“Cô Bích Nhàn, xin cô hãy cho tôi thêm một cơ hội, xin cô”, Trần Khải vẫn nài nỉ.

“Không biết điều!”, Bích Nhàn quát lên, phất tay.

Trong số thành viên Nam Phái ở hai bên lập tức có hai người đàn ông lực lưỡng đi ra, vác hai vai Trần Khải kéo anh ta ra ngoài, ném ra khỏi Nam Phái.

Tiếng la hét không cam tâm của Trần Khải vẫn còn vang vọng.

“Nghe đây, đưa tên Trần Khải vào danh sách đen cho tôi, đời này không được tham gia cuộc thi của Nam Phái nữa!”, Bích Nhàn quát lên.

Mọi người đều biến sắc.

Đây là xử tử sao?

“Người tiếp theo!”, Bích Nhàn nói.

Cuộc thi tiếp tục diễn ra.

Nhưng lúc này, áp lực của mỗi thí sinh trở nên to lớn hơn.

Cuộc thi dần dần tiến hành, bọn họ cũng dần dần ý thức được nội dung cuộc thi lần này quả thật vô cùng quái gở.

Dù là người bệnh kiểu nào, thời gian chẩn đoán của bọn họ cũng chỉ có mười phút. Nếu trong vòng mười phút không thể hoàn thành yêu cầu mà bốn vị giám khảo đề ra sẽ bị tuyên bố thi rớt.

Nhất thời, hội trường dậy tiếng kêu than.

Cho đến khi Vũ Văn Mặc gọi ra một cái tên.

“Người tiếp theo, Trình Thường Sinh!”.

Dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều chấn động.

Bác sĩ thiên tài… cuối cùng cũng lên rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK