Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1111: Tiểu nhân đắc chí

Hà Mã Vinh thấy Lâm Chính lên tiếng, lập tức xốc lại tinh thần, vội vàng ngồi thẳng người dậy, gật đầu lia lịa.

"Không tệ! Không tệ! Chủ tịch Lâm, tôi chính là Hà Mã Vinh, mỏ đá tím là của tôi. Ấy, Chủ tịch Lâm, tôi nghe nói mỏ đó bán được mấy trăm tỷ tệ đúng không?", Hà Mã Vinh xoa bàn tay, hào hứng hỏi.

"Đúng vậy, bán được 700 tỷ lẻ 100 triệu tệ, trừ hoa hồng cho hội đấu giá Long Đằng và các chi phí lặt vặt, thì anh nhận được ít nhất hơn 500 tỷ tệ", Lâm Chính nói.

"Thật sao? Ha ha, phát tài rồi, phát tài rồi!".

Hà Mã Vinh kích động đến mức gần như đứng bật dậy, khua tay múa chân trong phòng làm việc.

Sự mừng rỡ kích động khiến anh ta muốn ngất.

"Đúng là tổ tiên tích đức! Tổ tiên tích đức! Ha ha ha..."

Hà Mã Vinh hú hét.

Cũng khó trách anh ta hưng phấn như vậy.

Mấy trăm tỷ tệ đủ để một người bình thường tiêu mười mấy đời.

Trong tình huống này, dù là ai cũng sẽ thất thố.

Theo điều tra của Mã Hải, thì tên Hà Mã Vinh này chính là một kẻ vô công rồi nghề, ham ăn lười làm, lần này cũng may là tổ tiên phù hộ, để lại một ngọn núi cho anh ta.

Ngọn núi này không được tính là lớn, do vị trí hẻo lánh, nên không thể khai thác xây nhà. Lúc đầu Hà Mã Vinh định cho người khác thuê để trồng cây, nhưng trồng cây nào chết cây nấy, rõ ràng là không thể trồng trọt được. Nhưng nếu dùng để khai thác thì cũng chẳng có ai khai thác ở nơi hoang vu hẻo lánh này.

Thế nên Hà Mã Vinh mắng chửi tổ tiên mình rất nhiều lần, trách bọn họ tại sao lại để lại cho anh ta một ngọn núi vô dụng như vậy.

Nhưng anh ta đâu biết rằng, đây không phải là một ngọn núi hoang, mà là một núi vàng.

"Chúc mừng anh, anh Hà!".

Lâm Chính nói.

"Ha ha ha, cùng vui, cùng vui!".

Hà Mã Vinh đặt mông ngồi xuống sô pha, gác chân lên bàn trà, châm một điếu thuốc rồi rít một hơi đầy thỏa mãn.

"Chủ tịch Lâm, lúc nào thì... tôi nhận được số tiền này?", Hà Mã Vinh cười hỏi.

"Trong vòng 10 ngày".

"Được! Được! Ha ha, Chủ tịch Lâm, lần này phải cảm ơn cậu nhiều rồi", Hà Mã Vinh cười nói, dáng vẻ đắc ý.

Đúng lúc này, anh ta nhìn thấy trên bàn trà đặt một miếng gỗ thơm, thế là dùng chân đạp một cái.

Cạch!

Miếng gỗ thơm lập tức bay đi, rơi xuống đất vỡ thành bốn năm mảnh.

Lâm Chính ngoảnh sang nhìn.

"Ui, xin lỗi Chủ tịch Lâm, tôi không kịp thu chân. Không sao, để tôi đền, tôi đền, ha ha!", Hà Mã Vinh cười nói.

"Được", Lâm Chính gật đầu.

Hà Mã Vinh lại đứng dậy, đi tới bức tường bên cạnh, ngắm bức tranh trên đó, rồi lấy nó xuống, xé thành mảnh vụn.

"Vẽ cái quái gì vậy? Nhìn ngứa cả mắt!".

"Hử?", Lâm Chính hơi nhíu mày.

"Chủ tịch Lâm đừng tức giận! Tôi đền! Cứ tính cho tôi!", Hà Mã Vinh cười ha hả, dáng vẻ hào phóng.

"Xem ra anh Hà là người rất rộng rãi", Lâm Chính nói.

"Đúng vậy".

Hà Mã Vinh vô cùng đắc ý.

Thấy hình như Lâm Chính không tức giận, Hà Mã Vinh bắt đầu được nước lấn tới.

Tất cả tranh treo tường đều bị xé nát, tất cả đồ trang trí đều bị đập phá.

Thỏa sức phá hoại trong phòng làm việc của Chủ tịch Lâm nức tiếng Giang Thành, đúng là không việc gì khiến người ta sung sướng hơn.

Hà Mã Vinh chỉ cảm thấy mình đã đạt tới đỉnh cao của đời người, toàn thân sướng đến phát điên.

"Chủ tịch Lâm, phòng làm việc này của cậu không ổn! Cực kỳ không ổn! Phẩm vị của cậu đáng phải xem lại! Thế này đi, chờ tôi lấy được tiền, tôi sẽ làm lại một phòng làm việc mới cho cậu, tất cả tường và sàn nhà sẽ được dát vàng, thế nào? Tất cả các bức tranh kia cũng sẽ mua bản gốc! Là bản gốc luôn!", Hà Mã Vinh vỗ ngực cười nói.

"Vậy à? Thế thì cảm ơn anh, chỉ có điều e là những bức tranh này của tôi không mua được bản gốc nữa rồi, bởi vì những thứ anh vừa phá hoại đều là đồ thật", Lâm Chính mỉm cười đáp.

"Thế thì tiếc thật, nhưng không sao, bản gốc thì bản gốc, tôi vẫn sẽ đền cho cậu", Hà Mã Vinh cười lớn, rồi hỏi: "Lát nữa cậu bảo người tính giá của những thứ này đi, trừ thẳng vào số tiền kia của tôi".

"Được".

Lâm Chính nhấc điện thoại bàn lên, gọi cho Mã Hải.

Một lát sau, Mã Hải dẫn người bước vào phòng làm việc.

"Kiểm kê đi, rồi đưa hóa đơn cho anh Hà".

"Vâng, Chủ tịch Lâm!".

Người kia gật đầu, bắt đầu kiểm kê.

Hà Mã Vinh hồn nhiên không để ý, ngồi xuống sô pha, vắt chéo hai chân, miệng ngậm điếu thuốc, nói chuyện phiếm với Lâm Chính.

Lâm Chính cũng nói câu được câu chăng.

Một lát sau, người kiểm kê tổn thất rời đi.

"Chủ tịch Lâm, rồi tiền sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của tôi chứ? Hi hi, nhiều tiền như vậy, tôi nên tiêu thế nào đây? Hay là mở công ty chơi nhỉ? Tôi lăn lộn bao nhiêu năm, nằm mơ cũng muốn làm ông chủ. Lần này tôi cũng muốn nếm thử cảm giác làm ông chủ làm Chủ tịch nó thế nào, ha ha ha", Hà Mã Vinh cười lớn.

"Cứ để đó đã, chờ anh đền xong cho tôi rồi tính tiếp".

"Chủ tịch Lâm, mấy đồng bạc này cậu quan tâm làm gì? Tôi đã nói rồi, để tôi đền, cậu cứ đưa hóa đơn đây, đến lúc đó trừ thẳng vào số tiền kia là được", Hà Mã Vinh cười nói.

"Không vội, anh cứ xem cái giá phải đền là bao nhiêu trước đã", Lâm Chính bình thản nói.

Hà Mã Vinh nghe thấy thế, nụ cười liền đông cứng lại.
Chương 1112: Tôi cho anh đường đi

Xem giá?

Cái này thì cần gì phải xem giá chứ?

Chẳng phải chỉ làm vỡ mấy món lặt vặt, xé mấy bức tranh thôi sao?

Mấy thứ này cùng lắm là mấy chục triệu tệ, anh ta đền một trăm triệu tệ thì chỉ là cọng lông trâu.

Hà Mã Vinh khinh bỉ lắc đầu.

Nhưng vừa nãy đúng là sướng ngất người.

Bất kể là ai, khi biết mình bỗng dưng có khối tài sản mấy trăm tỷ tệ thì đều thất thố cả.

Anh ta chỉ làm vỡ mấy món đồ, chứ như người khác, có khi còn làm những việc kỳ quái hơn.

Chỉ có điều... sự ung dung và bình thản của Chủ tịch Lâm khiến anh ta cảm thấy không đúng lắm.

Cạch!

Mã Hải cầm một hóa đơn bước vào phòng làm việc.

"Chủ tịch Lâm, đã kiểm kê xong xuôi rồi", Mã Hải cung kính nói.

"Tổng cộng tổn thất bao nhiêu?", Lâm Chính hỏi.

"Chủ tịch Lâm, những đồ cậu Hà làm hỏng có giá trị là 700 tỷ tệ lẻ 1 xu! Đây là hóa đơn, mời cậu xem", Mã Hải đặt xuống trước mặt Hà Mã Vinh.

Hà Mã Vinh trợn tròn hai mắt, ngây ra như phỗng, nhìn tờ hóa đơn kia với vẻ mặt không thể tin nổi.

Một lát sau anh ta mới hoàn hồn, cười ầm lên, nói: "Ha ha ha, Chủ tịch Lâm, câu chuyện cười này của cậu buồn cười quá. Mấy thứ vớ vẩn này sao có thể đáng giá 700 tỷ tệ chứ? Như vậy chẳng phải là nói đùa tôi sao? Ha ha ha, buồn cười quá!".

"Tôi không đùa với anh", Lâm Chính lắc đầu nói: "Những thứ này quả thực có giá như vậy".

Hà Mã Vinh như bị sét đánh ngang tai.

Anh ta sửng sốt nhìn Lâm Chính, ánh mắt dần đanh lại.

"Chủ tịch Lâm, ý cậu là sao? Cậu... cậu bắt chẹt tôi đúng không? Mấy thứ vớ vẩn này sao có thể có giá trị cao như vậy chứ? Tôi... tôi không tin!".

"Anh không tin thì tôi cũng hết cách! Thực ra những bức tranh này đều do tôi vẽ, những thứ vớ vẩn anh làm vỡ cũng là do tôi làm. Bọn chúng đáng giá bao nhiêu là do tôi quyết định. Tôi cảm thấy nó đáng giá 700 tỷ tệ thì chính là 700 tỷ tệ, có vấn đề gì sao?", Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Cậu... Chủ tịch Lâm, cậu... cậu... cậu... Chủ tịch Lâm, cậu đừng đùa nữa, vừa rồi là tôi hơi hỗn xược. Tôi đã nói rồi, tôi đền, chúng ta đừng làm vậy, được không?", Hà Mã Vinh muốn khóc mà không có nước mắt, vội vàng nói.

Đánh chết anh ta cũng không tin những thứ này lại đắt như vậy.

Anh ta chắc chắn đây là Chủ tịch Lâm đang làm khó anh ta.

"Hà Mã Vinh, tôi không đùa với anh, cũng không rảnh để đùa".

"Chủ tịch Lâm... hay là thế này đi... Tôi... tôi chia 100 triệu tệ trong khoản 700 tỷ kia cho cậu nhé?", Hà Mã Vinh vội bước tới nói.

Lâm Chính không nói gì.

"1 tỷ tệ thì sao?".

Lâm Chính vẫn chẳng nói chẳng rằng.

"10 tỷ tệ, bây giờ thì được rồi chứ?".

Lâm Chính vẫn im như thóc.

"Cậu... Được rồi, coi như tôi nhổ một ngụm máu để kết giao với người bạn như cậu. Chủ tịch Lâm, tôi cho cậu 100 tỷ tệ! Bây giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?", Hà Mã Vinh làm động tác hộc máu, vỗ ngực một cái, bất đắc dĩ hét lên.

Lâm Chính lắc đầu.

"Hà Mã Vinh, tôi cho anh 100 triệu tệ, coi như giá chuyển nhượng mỏ đá tím này của anh, anh cầm tiền rồi biến cho khuất mắt tôi".

"Cái gì? Một... một trăm triệu tệ?".

Hà Mã Vinh sửng sốt, sau đó cuống lên: "Chủ tịch Lâm, làm thế sao được? Mỏ đá tím bán được 700 tỷ tệ mà! Vậy mà cậu... cho tôi được số lẻ? Không được! Tuyệt đối không được!".

"Hà Mã Vinh! Anh tưởng có người bỏ ra 700 tỷ 100 triệu tệ để mua mỏ đá tím của anh sao? Nếu không phải tôi nâng giá, thì nó không thể có giá này được. Huống hồ chắc là anh sẽ không nhận được 700 tỷ tệ này đâu, bởi vì người mua nó là thế gia Nam Cung sẽ không bao giờ trả cho anh cái giá này. Anh muốn lấy tiền từ thế gia Nam Cung thì khó hơn lên trời. Có khi đến cuối cùng, anh thậm chí còn mất mạng vì nó. Dù sao anh cũng là người không thể đấu với thế gia Nam Cung", Lâm Chính nói.

"Thế nên cậu... cậu muốn độc chiếm mỏ đá tím của tôi? Cậu muốn chiếm tiền của tôi?", đôi mắt Hà Mã Vinh đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ban đầu tôi không có ý định này".

Lâm Chính đứng dậy, đi tới trước mặt Hà Mã Vinh, bình thản nói: "Mục đích tôi gọi anh đến đây là muốn bàn bạc với anh. Trong 10 ngày này, khi mỏ đá tím vẫn chưa rơi vào tay thế gia Nam Cung, thì để người của tôi vào mỏ đá tím khai thác một lô vật tư. Chỉ có điều... các biểu hiện của anh khiến tôi cảm thấy anh không xứng sở hữu số tiền này. Bởi vì anh là một kẻ cặn bã. Để một người cặn bã như anh có số tiền lớn như vậy cũng là tội nghiệt. Thế nên tôi quyết định lấy lại số tiền đó. Anh nghĩ những lời tôi nói là lý do hay cái cớ cũng được, tôi không quan tâm".

"Chủ tịch Lâm, cậu thật là quá đáng".

Lâm Chính đặt một tài liệu lên bàn, bình thản nói: "Đây là tiền án phạm tội của anh, cùng với một số chuyện tôi điều tra được".

"Cậu đang uy hiếp tôi sao?", Hà Mã Vinh tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng.

"Không, tôi chưa bao giờ có ý định uy hiếp anh, vì tôi cảm thấy loại người như anh không xứng để tôi uy hiếp", Lâm Chính cúi xuống, bình thản nói: "Bây giờ tôi có hai cách để đối phó anh, thứ nhất, dựa vào giá trị của những món đồ anh phá hoại trong phòng làm việc của tôi để kiện anh, tôi có đoàn luật sư giỏi nhất cả nước, còn anh thì sao? E rằng muốn mời luật sư cũng khó, tôi chắc chắn sẽ thắng kiện. Đến lúc đó, anh sẽ nợ tôi 700 tỷ tệ, cuối cùng tiền của anh vẫn quay về tài khoản của tôi. Cách thứ hai thì đơn giản hơn nhiều, chính là khiến anh biến mất thần không biết quỷ không hay. Hà Mã Vinh, anh chọn cách nào?".

Hà Mã Vinh ngẩng phắt đầu lên, hai mắt trợn tròn, ngây ra nhìn Lâm Chính, sắc mặt trắng bệch.

Anh ta chắc chắn, với thực lực của Chủ tịch Lâm thì đây không phải là lời nói đùa...

Bây giờ anh ta mới ý thức được mình đã đắc ý quá đà.

Người trước mắt này... không phải là người mà anh ta có thể chọc vào…

“Chủ tịch Lâm, cậu… cậu đừng làm càn, tôi… tôi… tôi sẽ nghe cậu… tôi sẽ nghe cậu…”
Chương 1113: Bao vây

Có được núi đá tím đối với Lâm Chính mà nói là một tin tốt. Anh lập tức nói Mã Hải chuẩn bị công việc, dự định tới khai thác núi đá này.

Giờ này Lâm Chính nghèo lắm rồi.Đằng sau giá trị của núi đá tím thì cũng phải tốn một lượng tiền để khai thác. Và khoản tiền này không tránh được.

“Giữ kín chuyện này, khai thác cũng tiến hành bí mật, không được để người nhà Nam Cung biết. Nếu không, nhà họ sẽ không trả tiền đấu giá đâu. Hơn nữa, hợp đồng trong tay tôi cũng sẽ trở nên vô giá trị, không thể nào mà ràng buộc lợi ích của họ được”, Lâm Chính lên tiếng.

“Chủ tịch yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn cả rồi. Chúng tôi cũng nhanh chóng đưa Hà Mã Vinh ra nước ngoài, như vậy người nhà Nam Cung sẽ không thể tìm được”, Mã Hải cung kính nói.

“Vậy thì tốt…có điều làm vậy thì cũng hơi ác quá. Giá bình thường của núi đá này tầm khoảng một trăm tỉ tệ mà bị chúng ta mua với giá như vậy thì nghĩ lại đúng là hơi bất ngờ thật”, Lâm Chính nói.

Mã Hải cũng im lặng. Làm cũng đã làm rồi giờ còn nói như vậy thì có ích gì.

“Chủ tịch Lâm, hiện tại tài chính của công ty thắt nút. Chúng ta phải đề phòng hành động của thế gia Nam Cung. Nếu như lúc này mà họ ra tay thì chúng ta thật sự khó đỡ".

“Nếu vậy thì phải nhanh có được tiền của nhà Nam Cung. Số tiền đó được rót vào đủ để chúng ta hòa hoãn được một thời gian".

Lâm Chính cũng đồng tình: “Chuyện này để cho Khang Gia Hào và Kỷ Văn xử lý đi. Chúng ta không cần đòi nợ, dùng cách chính thống, hợp pháp tạo áp lực để bọn họ nhanh chóng trả tiền!”

“Vâng, chủ tịch!”

Lâm Chính giao thêm cho Mã Hải một số việc vặt rồi nhìn đồng hồ thấy đã là năm giờ chiều, thế là anh thu dọn, định tới chỗ Tô Nhu.

Thế nhưng khi vừa ra khỏi thang máy thì một bóng hình đi tới lao vào anh.

“Xin lỗi chủ tịch”, người này vội vàng xin lỗi sau đó đi về phía hầm để xe giống như vội về nhà. Lâm Chính không để ý, anh đang bước đi thì bỗng nhìn xuống thấy biển tên của ai bị rơi.

Là của nhân viên vừa rồi sao? Lâm Chính nhặt lên và vội chạy đuổi theo.

“Lý Gia Hào đợi đã, thẻ nhân viên này”, Lâm Chính nhìn thông tin trên biển tên và kêu lên. Thế nhưng Lý Gia Hào vẫn cứ lao đi giống như không hề nghe thấy tiếng gọi của Lâm Chính.

Lâm Chính cũng không phải là kẻ ngốc. Lúc này, anh đã cảm nhận được điều gì đó không ổn bèn dừng lại. Khi anh vừa dừng bước thì bỗng những chiếc xe màu đen đỗ ở xung quanh đột nhiên lao tới bao vây Lâm Chính…

Anh lập tức chau mày. Một bóng hình từ trên chiếc Rolls – Royce hiện ra khi cánh cửa được mở. Đó là một người đàn ông mặc vest, đang lắc nhẹ ly rượu vang và từ từ thưởng thức. Hành động nho nhã của người đàn ông khiến người này toát ra khí chất rất đặc biệt. Khí chất đó không hề giả tạo.

Người đàn ông nhấp một ngụm rượu rồi mới nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, nếu không bận tâm thì mời vào đây nói chuyên”.

“Nói chuyện cũng được nhưng phải cho tôi biết các người là ai chứ nhỉ”, Lâm Chính mỉm cười.

“Tôi tên Nam Cung Phi Dương, là chú hai của Nam Cung Yết! Chủ tịch Lâm, lần đầu gặp mặt. Thật vinh hạnh cho tôi", người đàn ông cười thản nhiên.

“Tôi đoán cũng chỉ có các người mới vội tới tìm tôi như vậy. Sao thế? Các người đã gom đủ tiền chưa? Mang tới tận nơi à? Nếu là như vậy thì đúng ra tôi đã làm phiền các người rồi nhỉ”, Lâm Chính nói.

“Chủ tịch Lâm, tiền của cậu đều ở trên này cả”.

Nam Cung Phi Dương chậm rãi chỉ vào vị trí ngồi bên cạnh. Lâm Chính suy nghĩ. Anh không nói gì nhiều, chỉ bước tới ngồi vào trong chiếc Rolls Royce.

Cửa xe đóng lại. Nam Cung Phi Dương rót cho anh một ly.

“Có uống đá không?”

“Nói việc chính đi”.

“Chủ tịch Lâm, cậu mất kiên nhẫn tới vậy à?”

“Tôi vội về ăn cơm thôi”

“Vậy à…thú vị ghê”.

“Tiền đâu? Không phải nói tiền ở đây sao? Tại sao tôi không thấy?”

“Chủ tịch Lâm, cậu không nhìn thấy là vì cậu không hiểu ý của tôi muốn diễn đạt”, Nam Cung Phi Dương uống cạn ly rượu, thản nhiên nói tiếp: “Những lời thừa thãi tôi không nói nữa. Chủ tịch Lâm, cậu xé hợp đồng đi, núi đá tím nhà chúng tôi cũng không cần nữa. Từ hôm nay thế gia Nam Cung và Dương Hoa nước sông không phạm nước giếng”.

“Vì vậy…ông tới để làm hòa à?”

“Nói nghiêm túc thì là như vậy”.

“Xé hợp đồng thì chắc tôi không có được lợi lạc gì đâu nhỉ?”

“Chủ tịch Lâm, cậu là người thông minh. Cậu cầm hợp đồng đó có nghĩa là chúng ta không đội trời chung, trở thành kẻ địch của nhau. Hiện tại Dương Hoa khá bất ổn, còn rất nhiều khó khăn và rắc rối cần phải giải quyết. Nếu như lúc này cậu đắc tội với nhà Nam Cung nữa thì cậu nghĩ xem Dương Hoa còn có ngày mai không?”, Nam Cung Phi Dương rót thêm cho mình một ly rượu

“Trước đây từng có rất nhiều người nói với tôi như vậy nhưng đến cuối cùng, sự thật đã chứng minh họ đều sai cả”, Lâm Chính lắc đầu.

Thực ra anh không tin thế gia Nam Cung sẽ buông tha cho anh. Núi đá tím chỉ là ngòi nổ cho mọi chuyện mà thôi. Sự việc đã đến nước này thì giữa anh và thế gia Nam Cung chắc chắn phải có kẻ chết.

“Chủ tịch Lâm, cậu tuổi trẻ tài cao, lại có y thuật vô song. Nếu như vì chuyện này mà cả cậu và Dương Hoa bị hủy hoại thì đúng là được không bằng mất đấy”, Nam Cung Phi Dương lại uống cạn ly rượu. Giọng điệu của ông ta lạnh đi nhiều.

“Xem ra chúng ta nói chuyện không hợp rồi”.

Lâm Chính đẩy cửa, bước ra: “Tôi về ăn cơm đây. Các người đến từ đâu thì quay về đó đi”

“Chủ tịch Lâm", khi Lâm Chính vừa đưa chân ra thì Nam Cung Phi Dương đã kêu lên.

Anh quay lại nhìn ông ta.

“Chủ tịch Lâm, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu đưa ra quyết định như vậy thì đừng hối hận đấy. Hãy cẩn thận”, Nam Cung Phi Dương lạnh lùng nói.

Lời nói của ông ta đã quá rõ ràng. Thế nhưng Lâm Chính vẫn bước xuống không chút do dự. Người nhà Nam Cung đứng bên ngoài đồng loạt rút súng ra chĩa thẳng vào Lâm Chính.

“Hả?”, Lâm Chính chau mày nhìn Nam Cung Phi Dương:

Nam Cung Phi Dương ở trong xe không hề lên tiếng. Đúng lúc này…

Rầm rầm rầm…

Tiếng động cơ vang lên trong khu để xe, sau đó có vô số xe chạy vào…
Chương 1114: Hỏa hoạn

Đoàn xe chạy tới vây chặt lấy xe của nhà thế gia Nam Cung. Từ Thiên và Cung Hỉ Vân dẫn đầu đoàn bảo vệ bước xuống xe, móc ra các thể loại súng và chĩa thẳng vào đối phương.

Chỉ trong khoảnh khắc, thái dương của từng kẻ thuộc nhà Nam Cung đều bị chĩa tới mấy nòng súng.

Người nhà Nam Cung hoảng loạn. Ai cũng hoang mang nhìn xung quanh mà không biết chĩa súng vào ai.

“Chúng ta vẫn tiếp tục chứ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Chủ tịch Lâm, thú vị lắm. Có điều cậu có tin là chỉ cần tôi ra lệnh thì những người này vẫn bóp cò không do dự không? Dù họ có bị bắn thành cái rổ”, Nam Cung Phi Dương điềm đạm nói.

Dứt lời, người nhà Nam Cung giống như những cỗ máy đồng loạt chĩa súng về phía Lâm Chính một lần nữa. Tất cả đều không cần suy nghĩ, họ chỉ nhìn chăm chăm anh. Xem ra họ chính là những chiến sĩ quả cảm của nhà Nam Cung.

Từ Thiên, Cung Hỉ Vân tối sầm mặt, cảm thấy tình hình thật khó nhằn. Đúng lúc này, Nam Cung Phi Dương phất tay: “Thu súng lại đi”.

Thuộc hạ nhà Nam Cung lập tức cất súng đi. Đám đông ngạc nhiên. Lâm Chính đanh mắt, cũng vung tay lên.

Từ Thiên và Cung Hỉ Vân dù hơi do dự những vẫn không dám làm trái ý của Lâm Chính.

Vụt vụt…Những người xung quanh lập tức thu súng lại.

“Chủ tịch Lâm, hôm nay tôi tới không phải là để làm khó cậu mà muốn nói chuyện. Dù cuộc nói chuyện này có vẻ rất mất thời gian”, Nam Cung Phi Dương nói giọng khàn khàn.

“Thời gian dành cho nhà Nam Cung không còn nhiều đâu. Tôi chỉ muốn lấy lại tiền thuộc về mình. Nếu như các người không trả tiền theo đúng thời gian quy định thì tôi e rằng phải dùng tới pháp luật để bảo vệ mình thôi”, Lâm Chính cười nói.

“Tôi cho các cậu một buổi tối”, Nam Cung Phi Dương nói.

“Thời gian một buổi tối?”

“Nếu như cậu đồng ý xé hợp đồng thì tối nay mau làm đi. Nếu cậu cố chấp giữ nó thì sáng mai tám giờ chúng tôi sẽ chính thức tấn công. Thần y Lâm, tôi không giống cháu tôi, sẽ không dùng thủ đoạn ngu ngốc để giao đấu. Nhưng tôi đảm bảo sau tám giờ cậu sẽ phải hối hận vì đã không xé hợp đồng đấy”, Nam Cung Phi Dương thản nhiên nói sau đó phất tay. Chiếc ly tinh tế bay ra ngoài rơi ngay trước mặt Lâm Chính và vỡ tan tành.

“Đi thôi”, Nam Cung Phi Dương hô lên. Cửa xe được mở ra, người nhà Nam Cung lần lượt chui vào trong xe và rời đi.

Cung Hỉ Vân nhìn Lâm CHính.

“Để bọn họ đi”, Lâm Chính nói. Thấy vậy, họ liền nhường đường. Người của thế gia Nam Cung nghênh ngang rời khỏi hầm để xe.

“Chủ tịch Lâm, xem ra nhà Nam Cung không định dùng cách thương lưọng mà sẽ dùng vũ lực luôn! Cậu vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn”, Từ Thiên và Cung Hỉ Vân bước lên, vội vàng nói.

“Người nhà Nam Cung tới Giang Thành từ khi nào thế?”, Lâm Chính quay qua hỏi Cung Hỉ Vân. Cung HỈ Vân giật mình, không biết phải trả lời thế nào.

“Rồi bọn họ làm thế nào vào được tầng hầm của Dương Hoa vậy?”, Lâm Chính lại hỏi.

Hai người cúi đầu.

“Nam Cung Phi Dương và người ông ta đưa đến không hề tầm thường. Nhưng tôi rất tò mò, sao họ có thể vào được hầm để xe của Dương Hoa, còn bao vây được cả tôi nữa. Đúng ra ít nhiều gì thì tôi cũng phải có chút thông tin mới phải. Từ Thiên, Cung Hỉ Vân, đội ngũ bảo vệ của mọi người kém quá”, Lâm Chính lắc đầu.

“Chủ tịch, chúng tôi sẽ tăng cường công tác bảo vệ”, hai người vội vàng nói.

“Không cần nữa, đã tới nước này thì không cần lãng phí thời gian nữa. Cử thêm người đi theo dõi người nhà Nam Cung giúp tôi đi”, Lâm Chính nói xong bèn đi về phía xe của mình. Một lúc sau, anh lái ra khỏi hầm để xe.

Từ Thiên và Cung Hỉ Vân nhìn nhau rồi thở dài.

“Chúng tôi chỉ là người bình thường, sao có thể so được với đám người xuất quỷ nhập thần như các cậu chứ”, Từ Thiên bất lực nói Từ sau vụ ở Thanh Đô, Từ Thiên cảm thấy tự ti hơn nhiều. Chỉ là Lâm Chính không nghe thấy những lời ông ta nói.

Ra khỏi công ty, Lâm Chính đổi lại diện mạo của mình và bước vào tập đoàn Duyệt Nhan. Lúc này Tô Nhu vẫn đang làm việc điên cuồng.

Sự việc xảy ra ở Nha Sơn Tự khiến cô bị sốc không nhẹ vậy nên đành phải nghỉ ngơi mất hai ngày. Lượng công việc của hai ngày dồn lại quá nhiều. Đợi đến khi cô đỡ hơn chút thì lại vùi đầu vào công việc.

Lâm Chính không làm phiền cô. Anh chỉ rửa mặt sau đó đi ngủ. Tối đó Lâm Chính ngủ rất sâu.

Sáng hôm sau anh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Lâm Chính lấy ra nhìn, là Mã Hải.

“Sao thế?”, Lâm Chính hỏi.

“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi. Dương Hoa…bị cháy rồi”.

Mã Hải thốt lên.
Chương 1115: Sự báo thù của Nam Cung Phi Dương

“Cái gì? Cháy sao?”, Lâm Chính bàng hoàng.

Đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó bèn nhìn lên đồng hồ treo tường. Thì lúc này đã thấy là tám giờ một phút.

Nam Cung Phi Dương không hề đợi Lâm Chính thêm nữa. Sự trả thù của ông ta đã chính thức bắt đầu.

Lâm Chính tức tốc mặc áo khoác, điên cuồng lao tới Dương Hoa.

Lúc này, vài chiếc xe cứu hỏa cũng đã được điều tới tòa nhà. Có không ít người tập trung bên ngoài, mọi người cầm điện thoại chụp choẹt. Một vài nhà báo nhanh nhạy thì ngay lập tức cướp lấy tin độc quyền.

Lâm Chính đỗ xe bên đường rồi bước xuống.

“Đây là chủ tịch Lâm phải không?”

“Hình như đúng vậy!”

“Chủ tịch Lâm tới rồi”, đám đông kêu lên không ngớt. Mọi người nhao nhao nhìn về phía Lâm Chính và vây lấy anh xin chữ ký. Giờ phút này Lâm Chính nào còn tâm trạng quan tâm tới họ. Anh chui qua dây giăng.

“Bên trong là khu vực nguy hiểm, anh đừng vào”, một người mặc đồng phục bước tới ngăn lại.

“Tôi là chủ tịch của công ty này”, Lâm Chính lập tức nói.

“Chủ tịch Lâm sao?", người kia kêu lên.

“Tình hình thế nào rồi?”, Lâm Chính hỏi.

“Tầng thứ 32 bốc cháy, hơn nữa còn cháy cả tầng. Bởi vì cao quá nên nước không đủ! Muốn dập lửa rất khó khăn. Chung tôi đành phải xông vào trong nhưng nguy hiểm quá. Giờ tình hình cấp bách hơn đó là người từ tầng 32 trở lên không thể nào xuống được nữa”, người này nói.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn vô thức nhìn lên. Quả nhiên tầng 32 đang ngùn ngụt lửa. Người của tầng 31 đã được cảnh sát đưa rời đi. Còn người ở tầng 32 vẫn bị kẹt lại bên trong.

Lửa càng ngày càng lan rộng, họ đành phải tiếp tục bò lên trên. Thế nhưng tòa nhà Dương Hoa chỉ có 35 tầng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chưa tới 10 phút ngọn lửa sẽ nuốt chọn cả tòa nhà và bọn họ sẽ bị thiêu cháy trong biển lửa…

Lâm Chính hai mắt đỏ ngàu, khuôn mặt trông vô cùng dữ tợn. Anh không ngờ người nhà Nam Cung lại dùng thủ đoạn như thế này để báo thù…

Reng reng…Lúc này điện thoại đổ chuông. Lâm Chính nghe máy.

“Chủ tịch Lâm! Cảm giác thế nào?”, đầu dây bên kia là giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Phi Dương.

“Ông không cân nhắc tới hậu quả sao?", Lâm Chính nói.

“Hậu quả nghiêm trọng lắm à?”, Nam Cung Phi Dương hỏi ngược lại.

Lâm Chính im lặng, đôi mắt anh lạnh như băng.

“Nếu như cậu Lâm cảm thấy hậu quả rất nghiêm trọng thì tôi khuyên cậu nên đi khám bác sĩ tâm lý đi. Bởi vì một loại hậu quả nghiêm trọng hơn sắp giáng xuống nữa rồi”, nói xong ông ta tắt máy.

Lâm Chính phẫn nộ. Thế nhưng anh không vì thế mà mất đi lý trí. Nhìn tòa nhà bốc cháy, Lâm Chính lao vào trong.

“Ấy! Chủ tịch!”, người lính cứu hỏa kêu lên.

Tốc độ của Lâm Chính rất nhanh. Anh không hề đi thang máy. Xảy ra hỏa hoạn thì không thể đi thang máy được. Thế là Lâm Chính đi theo lối thang bộ.

Mặc dù là thang bộ nhưng đối với anh thì leo một tầng cũng chỉ cần vài giây mà thôi. Chưa tới vài phút anh đã lao lên được tầng lầu đang cháy.

Lúc này năm, sáu người nhân viên cứu hỏa đang dốc sức dập lửa. Nhìn thấy Lâm Chính bọn họ bàng hoàng.

“Cứu với, cứu với…khụ khụ…”, một âm thanh yếu ớt vang lên.

Đám đông nghe không rõ nhưng Lâm Chính nào phải người bình thường nên thính lực của anh vô cùng nhanh nhạy. Anh lập tức xác định vị trí.

Tiếng kêu phát ra từ nhà vệ sinh. Có người ở trong đó.

“Các vị, nhường một chút”, Lâm Chính nói rồi nhảy vào trong đám lửa.

“Anh kia!”

“Anh mau quay lại!”

“Anh muốn chết đấy à?”, bọn họ tái mặt, muốn ngăn anh lại.Nhưng ngọn lửa vô tình cứ thế nuốt chửng Lâm Chính. Họ đang tức tốc dập lửa nhưng không thể nào trong một chốc một lát được.

“Chúng tôi cần cứu viện!", tiếng kêu vang lên. Ngày càng có nhiều người lao tới hiện trường.

Lâm Chính lại sợ lửa sao? Đương nhiên là sợ. Anh là y võ, không phải thần tiên. Anh không phải là người đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.

Tuy nhiên đối với tình huống này thì anh vẫn còn một dị năng khác người. Đó là anh có thể nín thở. Anh có thể hạn chế hít khí CO2 đồng thời sử dụng sức mạnh của thể xác để tạo ra một con đường. Chỉ có điều lửa cháy ác quá nên quần áo của anh cũng bị bắt lửa. Da của anh bắt đầu bị nướng. Nếu là người bình thường thì không thể nào lao được vào sâu như thế.

Lâm Chính nghiến răng. Tầm 20 giây , anh đã tới được nhà vệ sinh và dùng chân đạp mạnh cánh cửa.

Rầm! Cánh cửa đổ rầm xuống đất. Thế nhưng sau đó Lâm Chính đã phải bàng hoàng khi nhìn vào bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK