Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4911: Ép khí

Lời đề nghị của Mị Khiếu bị phản bác, cuối cùng thì họ cũng phải hạ mình xuống. Dù sao thì họ cũng có thể cảm nhận được Lâm Chính là người trong nghề từ lời nói của anh.

Cách dùng sức mạnh phi thăng ép sát khí ra là không ổn. Vậy còn có thể dùng cách gì chứ? Hai người nhìn anh chăm chăm để xem người này có chiêu trò gì.

Chỉ thấy anh ghim châm nhanh thoăn thoắt, hàng trăm cây châm được ghim chính xác lên các huyệt vị của bà cụ.

Mỗi một nhát châm đều vô cùng ổn định, không hề bị sai lệch.

Hai người nín thở. Ngay cả Mị Mộng cũng trố mắt.

“Châm thuật này...mạnh quá”.

“Sắc thuốc”, Lâm Chính miết cây châm, đâm vào huyệt thái dương của bà cụ và kêu lên.

“Ồ, được”, Mị Mộng lập tức làm ngay.

“Thiên Lại Hoa, Ngân Thủy nấu bằng lửa nhỏ, sau ba phút thì dùng sức mạnh phi thăng gia tăng tốc độ...”, Lâm Chính vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào đường châm của mình.

Mị Khiếu và Mị Quả vội vàng giúp đỡ. Thuốc nhanh chóng được sắc xong...

“Lâm đại ca...”

“Nước cạn chưa?”, anh hỏi.

"Sền sệt lại rồi”

“Được, dùng sức mạnh phi thăng bọc lấy sau đó rót vào miệng bà cụ”, anh nói.

“Cái gì?”

“Sệt tới mức này rồi nhét vào mà bị tắc khí quản thì bà sẽ không thở được mất”, Mị Quả kêu lên.

Lâm Chính quay qua nhìn chăm chăm. Mị Quả vô thức lùi lại, sợ hãi.

“Tôi nói rồi, bảo các người ra ngoài. Các người ở đây chỉ cản trở việc điều trị của tôi mà thôi”

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Nghe đây, giờ các người có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn phối hợp, không được lên tiếng, hai là ra ngoài hết cho tôi”.

Hai người nghe thấy vậy thì giật mình. Mị Quả tức giận, định nói gì đó nhưng bị Mị Mộng ngăn lại.

“Em gái, đừng giận, nghe lời anh ta đi”, Mị Mông nghiêm mặt.

“Nhưng mà...”

“Nghe đi, trừ khi em có thể đảm bảo sẽ cứu được bà”.

Mị Mộng tối mặt lên tiếng. Mị Quả đành thở dài làm theo.

Với sự phối hợp của vài người họ, Lâm Chính đã rót được thứ chất sền sệt vào người bà cụ. Sau đó Lâm Chính giơ tay lên ấn vào bụng bà ta.

Ục ục...Bàn tay anh phát ra ánh sáng, dưới lớp da bà cụ xuất hiện những vòng tròn màu đen.

Quả nhiên...

Cơ thể bà ta phát ra âm thanh nặng nề...Sau đó thứ vật chất kia nổ ra và lan ra khắp nơi trên cơ thể.

Một lúc sau cả cơ thể bà ta biến thành màu đen giống như bị trúng độc.

“Á?”, ba người tái mặt.

“Chuẩn bị rồi”, Lâm Chính nói.

Ba người run rẩy. Lâm Chính siết chặt cây châm trong tay rồi rút ra. Một luồng khí tức màu trắng phóng ra từ châm bạc vọt lên cả trần nhà...

“Cẩn thận”, ba người vội dùng sức mạnh phi thăng chống lại.

Thế nhưng sức mạnh phi thăng cũng nhanh chóng bị ăn mòn. Bọn họ càng phải gắng sức hơn.

Cứ thế nhiều lần...Cuối cùng ba người cũng bị cạn sức, lúc này nguồn tử khí mới tan biến.
Chương 4912: Phong ấn

Cả ba người ngồi phịch xuống đất, quần áo ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc.

“Sao thế, có chút tử khí mà đã không đỡ được rồi à. Nếu như tôi cho tử khí trong người bà cụ phóng ra hết thì chẳng phải là cả hiện trường này hóa thành tro bụi rồi không?”, Lâm Chính nhìn ba người và nói.

Sắc mặt ba người tỏ vẻ áy náy.

“Là trước đó chúng tôi mạo phạm tới anh, mong anh lượng thứ”, Mị Khiếu đứng dậy cúi người. Mị Quả thấy vậy cũng vội vàng xin lỗi theo.

“Thôi bỏ đi, cũng không có gì”, Lâm CHính xua tay.

“Anh Lâm vừa rồi thứ phóng ra là sát khí trong người bà sao?”

“Đúng vậy”.

“Vậy...đã ép ra được bao nhiêu tử khí rồi?”, cô ta lại hỏi.

“Chắc tầm 1%”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? 1% sao?”

“Tức là còn phải làm 100 lần nữa mới ép ra hết được sao?”, Mị Quả kinh hãi nói.

“Tầm đó”.

Lâm Chính thản nhiên nói: “Thuốc trước đó rót vào cơ thể bà cụ hình thành một lớp màng bảo vệ không khiến cho bà cụ bị tổn hai khi ép khí ra ngoài.

“Hóa ra là vậy...”, đám đông bừng tỉnh.

“Nghe đây, lát nữa tôi ép khí ra tiếp. Mọi người ở sau lưng tôi, dùng sức mạnh phi thăng khóa chặt đám tử khí lại”.

“Khóa chặt sao?”, ba người bàng hoàng.

“Anh Lâm...khóa chặt như thế nào?”, Mị Mộng hỏi. Với thực lực của họ sao có thể kiểm soát được sức mạnh của Ám Thiên Võ Thần chứ.

“Mọi người cứ cố gắng kiểm soát, phần còn lại tôi sẽ ra tay”, anh nói.

Bọn họ nhìn nhau nhưng vẫn làm theo lời của Lâm Chính.

Lâm Chính nhanh chóng hành động. Sau khi ba người dùng đan dược thì tiếp tục kích hoạt sức mạnh phi thăng và chờ đợi.

“Bắt đầu rồi”, anh khẽ nói.

Sau đó anh lại rút kim ra...Tử khí lại phóng vọt ra ngoài.

Cả căn phòng đều bị tử khí phủ kín. Đến cả những bức tường cũng không chịu được nữa và bắt đầu nứt ra.

Ba người vội vàng sử dụng sức mạnh phi thăng. Tử khí nhanh chóng bị sức mạnh phi thăng bao trọn và ép chặt vào.

Thế nhưng giống như trước đó họ nói, sức mạnh phi thăng sao có thể so sánh được với Ám Thiên Võ Thần được. Một lúc sau, sức mạnh phi thăng bắt đầu bị ăn mòn và sắp bị nổ tung.

“Anh Lâm...chúng tôi sắp không cầm cự được nữa rồi”, Mị Mộng bặm môi nói. Hai người còn lại trông cũng vô cùng chật vật.

“Yên tâm, có tôi”, Lâm Chính hét lớn, nhấc tay lên và xoay về phía đám tử khí.

Bàn tay anh giống như có ma lực, khiến cho sát khi như bị hút lại. Sát khí bị anh kiểm soát.

Sau đó anh hút sát khí vào lòng bàn tay, khóa chặt vào tay phải của mình.

“Cái gì?”, ba người bàng hoàng.

“Hiện tại chỉ có sức mạnh trong cơ thể tôi mới có thể khóa được chúng, đừng dừng lại, tiếp tục đi”.

Lâm Chính lạnh lùng nói và tiếp tục rút châm ra. Ba người bàng hoàng vội vàng làm theo.

Thế là họ hết lần này tới lần khác trợ lực để Lâm Chính khóa tử khí vào tay mình.

Dần dần cả cánh tay phải của Lâm Chính biến thành màu đen xì...
Chương 4913: Võ thần của tương lai

Tiếng tát giòn giã vang lên.

Một bóng hình loạng choạng ngã ra khỏi chòi hóng mát. Người này chính là Lệnh Hồ Kiêu.

Lệnh Hồ Kiêu ôm mặt, nhìn bóng hình bên trong chòi mát, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng.

“Vũ Nhi, sao lại ra tay với chú ba?”, lúc này một người đàn ông trung niên quát lại.

“Lệnh Hồ Kiêu khiến thế gia Lệnh Hồ mất mặt, lẽ nào không nên bị trừng phạt sao. Con không giết ông ta đã là khách sáo lắm rồi”.

Một người thanh niên tuấn tú lên tiếng. Người thanh niên cầm kiếm ngọc, lông màu quắc thước, khí chất ngời ngời.

Bên cạnh người này là một cô gái mặc áo đỏ. Cô gái để tóc mái với mái tóc dài. Đôi môi đỏ đôi mắt sáng trông vô cùng xinh đẹp. Dù có là Mị Mộng thì có lẽ cũng không thể đẹp bằng.

“Dù sao thì ông ấy cũng là chú của con”, người đàn ông trung niên nói.

“Vậy thì sao?”

Lệnh Hồ Vũ không buồn quan tâm, chỉ phất tay: “Thế gia Lệnh Hồ muốn làm chủ vùng long mạch, khiến tứ phương thần phục thì không được có những kẻ tạp nham. Những kẻ làm ảnh hưởng tới thế gia đều bị khai trừ, con nể tình ông ta là chú nên mới làm vậy, nếu là người khác thì con đã giết từ lâu rồi”.

Lệnh Hồ Kiêu á khẩu.

“Bác Lệnh Hồ, giờ đây Lệnh Hồ Vũ đã được Thương Lan Thần Võ và Thái Thiên Thần Võ xem trọng, được nhận làm đệ tử, có chỗ dựa nên sau này được liệt vào thất đại võ thần chỉ còn là vấn đề thời gian. Cách xử lý của anh ấy khá là nghiêm khắc nên mọi người cũng nên làm quen dần”.

Cô gái mặc áo đỏ thản nhiên nói. Giọng nói của cô ta vô cùng nhẹ nhàng. Lệnh Hồ Hải chau mày.

“Thôi anh, bỏ đi”

Lệnh Hồ Kiêu nén giận: “Chuyện này đúng là lỗi của em, em không làm tốt, giờ Vũ Nhi đã khác xưa, đánh thì đánh thôi..”

“Thế nhưng...thôi bỏ đi”, Lệnh Hồ Hải lắc đầu.

Lệnh Hồ Hải cũng chỉ làm bộ mà thôi. Ông ta vốn không quan tâm. Mặc dù gia chủ là Lệnh Hồ Hải nhưng ông ta biết gia tộc sau này sẽ được giao cho Lệnh Hồ Vũ.

“Vũ Nhi, tiếp theo nên làm thế nào?”, Lệnh Hồ Kiêu trầm giọng.

“Mất mặt thì giờ lấy lại chứ sao nữa?”

“Tên họ Lâm đó không hề dễ đối phó”.

“Sao thế? Lẽ nào thế gia Lệnh Hồ thì dễ đối phó sao?”

Lệnh Hồ Vũ hừ giọng: “Lập tức cử người đi tới thế gia Huyết Đao san bằng nơi đó, những người khác giết hết, những người cần thì mang về, tôi muốn luyện dược”.

“Khi nào ra tay?”

“Ngay bây giờ”.

Hồ Lệnh Vũ vung tay: “Thông báo cho các trưởng lão, toàn bộ hành động. Cuộc chiến này nhất định phải gây chấn động tứ phương, để cho người đời không dám khinh thường thế gia chúng ta nữa”.

“Được”, Hồ Lệnh Kiêu gật đầu, quay người định rời đi.

Đúng lúc này, một người nô bộc của họ chạy vào: “Bẩm gia chủ, cậu chủ, bên ngoài có người xin gặp”

“Ai thế?”, Lệnh Hồ Hải hỏi.

“Mị Cường của thế gia Huyết Đao”.

“Ồ, kẻ đó đến làm gì?”, Lệnh Hồ Hải chau mày.

Thế nhưng Lệnh Hồ Vũ lên tiếng ngay: “Đưa ông ta vào”

“Vâng thưa cậu”

Người nô bộc chắp tay, vội vàng lui ra. Một lúc sau, Mị Cường được người nô bộc dẫn vào khuôn viên của nhà Hồ Lệnh.

“Bái kiến gia chủ, cậu chủ”, Mị Cường mỉm cười, chắp tay.

“Sao còn đứng đó, quỳ xuống nói chuyện”, Hồ Lệnh Vũ lên tiếng. Mị Cường giật mình nhưng cũng lập tức quỳ xuống ngay.

“Cậu Hồ Lệnh, tôi biết cậu giận. Lần này tôi tới đây là vì muốn xin lỗi cậu”.

“Xin lỗi sao?”

“Đúng vậy”.

Mị Cường khẽ mỉm cười, vội vàng phất tay và người nhà Huyết Đao khiêng vào những chiếc hòm vô cùng nặng đặt trước mặt đám đông. Chiếc hộp mở ra, bên trong toàn là kỳ hoa dị thảo.

“Chuyện trước đó đúng là tôi cũng bất lực. Mị Mông tính cách xưa nay vốn cứng đầu, không biết trước sau, ra ngoài lại toàn kết giao với đám người không ra gì, bất kính với cậu chủ. Chúng tôi có ngăn lại cũng không được. Thực lực người đó mạnh, chúng tôi cũng hết cách, tôi đành mang lễ tới tạ tội, mong các vị khoan dung”.

Nói xong Mị Cường khấu đầu. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lệnh hồ Hải và Lệnh Hồ Kiêu khẽ gật đầu.

Thành ý của Mị Cường bày ra ngay trước mặt. Huống hồ đúng là do thực lực của Lâm Chính quá mạnh nên đám người Mị Cường không làm gì được thật.

Thế nhưng Lệnh Hồ Kiêu không dám quyết, chỉ nhìn về phía Lệnh Hồ Vũ và Lệnh Hồ Hải.

“Vũ Nhi, con xem”, Lệnh Hồ Hải nói.

Thế nhưng ông ta còn chưa nói xong thì hắn đã cắt ngang.

“Sao thế, chạy tới khấu đầu thì chuyện này xong sao? Người của thế gia Huyết Đao có phải là đã quá ngây thơ không”, Lệnh Hồ Vũ nói bằng vẻ vô cảm.

“Cậu Vũ”, Mị Cường bàng hoàng.

“Người đâu, chém đầu sau đó gửi về cho thế gia Huyết Đao”, Lệnh Hồ Vũ lạnh giọng.

“Vâng cậu chủ”.

Hai người cao thủ bước tới. Mị Cường sợ hãi hét lớn: “Cậu Vũ, đừng, chúng tôi biết sai rồi, xin cậu tha mạng. Cậu muốn chúng tôi làm gì cũng được”.

Thế nhưng hắn bỏ ngoài tai.

“Nếu tôi dễ dàng tha cho các người thì người đời nhìn tôi thế nào, hơn nữa hai vị sư phụ của tôi thế nào đây? Là truyền nhân của võ thần, sao có thể làm vậy. Tha thứ sao? Đúng là nực cười”, Lệnh Hồ Vũ lên tiếng.

Lệnh Hồ Hải và Lệnh Hồ Kiêu ngạc nhiên lắm. Bọn họ không ngờ thủ đoạn của hắn lại độc ác như vậy.

“Vũ Nhi”, Hồ Hải đứng dậy.

Thế nhưng hắn không bận tâm. Cả người hắn toát lên vẻ máu lạnh, khiến người khác phải run sợ...

“Bác còn chưa rõ tình hình sao?”, cô gái mặc áo đỏ bên cạnh đứng dậy.

“Thế gia Huyết Đao không chỉ khiến thế gia Lệnh Hồ mất mặt. Bọn họ còn sỉ nhục cả...võ thần tương lai của chúng ta nữa. Tội này...không thể tha được...”
Chương 4914: Bế quan

“Cũng tương đối rồi”

Trong phòng điều trị, Lâm Chính mệt tới mức kiệt sức buông châm ra, dựa vào tường, trượt xuống đất.

Keng...

Cây châm rơi xuống phát ra âm thanh lanh lảnh. Lâm Chính mồ hôi nhễ nhại, từ từ giơ tay phải lên.

Lúc này cánh tay phải của anh đã đen xì tới mức đáng sợ.

Cơn đau từ cánh tay truyền tới. Cảm giác này giống như có hàng vạn con kiến đang cắn xé anh vậy.

Thế nhưng Lâm Chính không quan tâm. Bởi vì anh biết về sức mạnh bản nguyên của Ám Thiên Võ Thần.

Khi bị Thương Lan Thần Võ và Thái Thiên Võ Thần liên thủ tấn công, Ám Thiên Võ Thần sao dám nương tay, chắc chắn là ông ta sẽ dồn toàn bộ sức lực.

Mà khi đó bà tổ Huyết Đao có mặt đương nhiên sẽ bị thương. Nếu là sức mạnh võ thần thông thường, với thực lực của bà tổ thì sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Chính vì vậy khi phân tích sức mạnh này thì anh cũng đã nắm được phần nào. Lâm Chính nhìn chăm chăm và suy nghĩ.

“Mọi người đều mệt rồi phải không, đi ngủ cả đi”, Lâm Chính nhịn đau, quay người qua nói.

Thế nhưng lúc này anh phải giật mình. Cả Mị Mộng, Mị Quả và Mị Khiếu đều nằm la liệt ra đất.

Cơ thể bọn họ đã không còn chút sức mạnh phi thăng nào nữa. Lâm Chính cười chua chát, lắc đầu bất lực và quay người đẩy cửa đi ra.

Bên ngoài là người nhà thế gia Huyết Đao, cánh cửa mở ra, họ lao lên.

“Anh Lâm, tình hình của bà thế nào rồi”.

“Lâm Chính bà cụ không sao chứ?”

“Anh Lâm...”

Lâm Chính chau mày: “Tình hình tạm ổn rồi, nhưng tử khí trong người bà ấy vẫn chưa được ép ra hết. Giai đoạn này mọi người cử người chăm sóc bà ấy. Đợi sau khi tôi hồi phục thì sẽ tiến hành phẫu thuật”.

Đám đông nghe thấy vậy bèn thở phào.

“Vậy thì tốt rồi”.

“Cậu Lâm vất vả rồi”.

“Cậu vất vả rồi”.

“Phải rồi cậu Lâm, cô chủ đâu?”, có người hỏi.

“Bọn họ ở bên trong đấy”, Lâm Chính nói.

Lúc này đám đông mới nhìn thấy ba người đang ngất lịm.

“Đưa họ đi nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính nói sau đó đi về phía phòng bế quan.

Người nhà Huyết Đao giật mình. Phòng bế quan ở tầng hầm.

Lâm Chính bước vào vừa hay nhìn thấy Đào Thành.

“Cậu Lâm, cậu không sao chứ? Tình hình của bà tổ thế nào rồi?”, Đào Thành nhìn vẻ tiều tụy của Lâm Chính và hỏi.

“Khá lạc quan”

“Lạc quan sao, cậu có thể chữa được à?”

“Không quá khó...”

“Ôi trời, cậu đã đối phó với tử khí của Ám Thiên Võ Thần như thế nào vậy. Phải rồi, tay cậu làm sao thế? Lẽ nào là trúng độc”, Đào Thành vô thức nhìn cánh tay phải của anh.

“Không phải trúng độc.

Lâm Chính giơ tay lên: “Đây là tử khí của Ám Thiên Võ Thần”.

Phịch! Đào Thành ngã ra đất với vẻ kinh hoàng.

“Cậu...Lâm”.

“Quản lý Đào. Tiếp theo mấy ngày tới đừng làm phiền tôi, tôi cần bế quan vài ngày”.

Lâm Chính không nói nhiều, chỉ dặn dò rồi biến mất nơi hành lang...
Chương 4915: Bột đan

Về đến phòng bế quan, Lâm Chính nuốt đan dược, hồi phục sức lực.

Nhưng chỉ qua một tiếng, thể lực đã hồi phục được ba bốn phần, anh lại tiếp tục luyện chế đan dược, đồng thời lấy giấy ra bắt đầu viết gì đó.

Đợi đan dược thành hình, Lâm Chính lập tức mở lò lấy ra một nắm nghiền nát, bôi bột đan lên tay phải mình.

Lúc này tay phải anh hoàn toàn không còn cảm giác, cả cánh tay phải cứng đờ.

Tay phải giống như đã tới cực hạn. Nếu còn không xử lý, sát khí của Ám Thiên Võ Thần sẽ phá ràng buộc của tay phải, lan ra khắp cơ thể Lâm Chính.

Đến lúc đó, Lâm Chính muốn xử lý sát khí đó sẽ khó như lên trời.

Nếu không thể xử lý được luồng khí ý này, anh sẽ biến thành bà tổ Huyết Đao tiếp theo.

Do đó không thể do dự thêm nữa.

Thời gian chính là sinh mạng!

Lâm Chính nghiêm túc, tăng nhanh tốc độ, đợi bôi xong tất cả bột đan thì sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm vào ngón tay mình.

Xì!

Xì!

Xì!

Xì!

Xì!

Năm cây Long Châm đâm vào ngón tay, những cây Long Châm còn lại đâm vào cổ tay, vòng quanh một vòng.

Lâm Chính thấy vậy đưa hai ngón tay trái lên, sử dụng lưỡi dao khí cẩn thận rạch qua lòng bàn tay của mình.

Khoảnh khắc lưỡi dao khí cắt rách lòng bàn tay, thứ đầu tiên chảy ra không phải máu, mà là sát khí chết chóc cuồn cuộn.

Vù!

Khí đen tuôn ra, chớp mắt sắp tràn ngập cả căn phòng.

Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị, lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng. Luồng sức mạnh này cố định đồng thời nhanh chóng kích hoạt số bột đan bôi ở lòng bàn tay.

Bột đan được kích hoạt sản sinh ra lực hút.

Tất cả sát khí chết chóc tuôn ra từ lòng bàn tay đều bị bột đan đó hút vào.

Đợi bột đan hút gần hết, Lâm Chính lập tức chữa lành vết thương, sau đó tiếp tục bôi bột đan, giải phóng khí rồi hấp thu, cạo bột đan trên lòng bàn tay xuống.

Cứ lặp lại mấy lần như vậy, sát khí trong lòng bàn tay cuối cùng cũng được loại bỏ hoàn toàn.

Bột đan như bùn chồng chất trước mặt, phải nặng đến mấy cân.

Lâm Chính thở ra một hơi, cầm một khối bùn bột đan lên quan sát.

Tất cả số bùn đó đều là sát khí chết chóc.

Chỉ cần anh dùng chút sức, sát khí chết chóc sẽ tỏa ra ngoài.

“Tốt lắm!”.

Lâm Chính mừng rỡ trong lòng, giờ sát khí chết chóc đã tách ra khỏi cơ thể, ở ngay trước mắt, anh nào dám do dự ngay lập tức nghiên cứu.

Một lần nghiên cứu là tròn ba ngày.

Trong ba ngày này Lâm Chính không quan tâm cơm nước, không ăn không ngủ.

Đợi ba ngày sau xuất quan, anh cảm thấy mới chỉ qua chớp mắt.

Lâm Chính đắm chìm trong biển tri thức không thể dứt ra, dù gì sức mạnh của Võ Thần cũng đem lại lợi ích vô tận cho anh…

“Đại nhân, cậu ra rồi!”.

Anhh vừa mở cửa ra thì thấy Tửu Ngọc hét lên, giống như đang oán giận.

Ngự Bích Hồng đứng thẳng lưng ở cạnh, cầm đao thủ vệ, thấy Lâm Chính xuất quan thì lập tức chắp tay hành lễ.

“Đại nhân”.

“Không cần câu nệ như vậy, tôi không chú trọng mấy lễ nghi đó”.

Lâm Chính cười, sau đó nói: “Sau này tôi bế quan, mọi người không cần canh trước cửa”.

“Minh chủ, đây là điều chúng tôi nên làm”.

Ngự Bích Hồng cúi đầu đáp.

Lâm Chính lắc đầu, không muốn nói gì thêm nên vẫy tay.

“Vào đây giúp tôi thu dọn”.

Hai người gật đầu, đi vào trong.

Nhưng vừa vào cửa, hai người đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK