Trong cung điện u ám sâu xa.
Vài bóng người đang ngồi trước bàn đá lớn.
“Tình hình thế nào rồi? Có phát động tấn công được chưa?”.
Một người đàn ông tóc đỏ mặt chữ điền, dáng người cao to bước nhanh vào, hỏi bằng giọng sang sảng.
Nhưng người trước bàn tròn chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên liếc hắn, sau đó lại cúi xuống.
Không ai muốn trả lời câu hỏi của hắn.
Người đàn ông tóc đỏ nhíu mày.
Lúc này, một ông lão mặc áo khoác xám mỉm cười: “Khổng Dương đại nhân, cậu đừng vội, thám tử của chúng ta đang trên đường đi. Lần này là pháo hiệu màu đỏ, tôi nghĩ chắc là pháo hiệu tấn công”.
“Pháo hiệu màu đỏ? Là pháo hiệu cao cấp sao?”.
Người đàn ông tóc đỏ sửng sốt, muốn hỏi tiếp gì đó.
Lúc này, một người phụ nữ tóc dài màu bạc, mặc áo choàng đen và một người đàn ông trung niên đi vào cung điện.
Người đàn ông tóc đỏ nhíu mày, lập tức trở về vị trí của mình.
“Người đến đủ cả rồi chứ?”.
Người phụ nữ tóc bạc hỏi.
“Nữ Hoàng đại nhân, người đã đến đủ! Chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”.
Ông lão mặc áo choàng xám cười nói.
“Vậy được”.
Người phụ nữ tóc bạc rút một cuộn giấy ra, đặt trên bàn đá chuyền tay đọc.
Bọn họ lần lượt đọc qua, không ai không biến sắc.
“Chúng tôi nhận được tin, liên minh Thanh Huyền đột nhiên bắt đầu tập kết quy mô lớn, nhiều thành viên ở bên ngoài đã quay về nơi đóng quân. Không chỉ như vậy, ngay cả các thế tộc có liên quan đến liên minh Thanh Huyền cũng bắt đầu hành động, trong đó có cả Lôi Trạch Thiên Các!”.
Cô gái tóc bạc nói.
Bọn họ im lặng một lúc.
Người đàn ông tóc đỏ nói với người phụ nữ kia: “Rốt cuộc vùng cực hàn phía Bắc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Nghe nói người của liên minh Thanh Huyền gặp sự tấn công của những người đó, tử thương thảm trọng. Tên họ Lâm đã bao giờ chịu thiệt nhiều vậy đâu, chắc là đang nóng lòng đi báo thù!”.
Một người phụ nữ đứng tuổi che miệng khẽ cười.
“Đúng là thứ không biết điều, cậu ta nghĩ thân phận như cậu ta mà có thể tùy tiện chọc giận những đại năng đó sao?”.
Người đàn ông tóc đỏ khinh thường nói.
“Nhưng mà Nữ Hoàng đại nhân, sao vô duyên vô cớ liên minh Thanh Huyền lại động vào bọn họ? Ở đó cực kỳ rét lạnh, hầu như không có tài nguyên gì, bọn họ ẩn cư nơi đó cũng chỉ muốn truy cầu trường sinh. Chẳng lẽ tên họ Lâm kia thèm muốn mảnh đất lành kia, muốn cướp về để tìm đạo trường sinh hay sao?”.
Ông lão khoác áo choàng màu xám hỏi.
“Chuyện này tôi đã sai thám tử đi điều tra. Nhưng tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt, bất kể động cơ của Lâm minh chủ là gì, chúng ta cũng nên đi lấy thứ chúng ta cần rồi!”.
Cô gái tóc bạc thản nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đưa ra chiến lệnh cao nhất! Các bộ lập tức tập kết tất cả sức mạnh, tiến đến núi Thiên Thần! Nhớ rõ, lần hành động này không những phải giành được núi Thiên Thần, mục tiêu quan trọng nhất là phải làm suy yếu thực lực của liên minh Thanh Huyền, mọi người rõ chưa?”.
“Vâng!”.
Bọn họ đồng thời đứng dậy, hô lớn.
“Không đánh bại Thanh Huyền, thề không bỏ cuộc”.
…
Trong đêm tuyết lớn bay phần phật.
Vài bóng người chớp nhoáng trước hang động băng dưới Cô Sơn.
“Gia chủ… Gia chủ, tôi bắt được thỏ tuyết rồi… Chúng ta có thể nấu canh uống…”.
Một người đàn ông mũi bị lạnh đến mức đỏ bừng, toàn thân dính đầy sương tuyết, lảo đảo đi vào hang động băng, run rẩy nói.
Nhiều bóng người nằm ngang nằm dọc trong hang động băng, có khoảng hai mươi đến ba mươi người.
Bọn họ co cụm với nhau, ôm nhau lấy hơi ấm, nhưng dù vậy bọn họ vẫn bị lạnh run lẩy bẩy.
Ngoài ra, phía sau bọn họ còn có vài người đã hoàn toàn đóng băng, dựa vào tường.
Những người đó đã không còn thở nữa, hồn về Tây Thiên.
“Nhóm lửa, nghĩ cách nhóm lửa, nấu canh thỏ tuyết!”.
Ngạo Hàn Mai gian nan đứng dậy, khàn giọng nói.
Một cánh tay của cô ta đã đứt, chỗ đứt bị sương lạnh bao phủ, máu không chảy ra được, nhưng khí lạnh không ngừng truyền vào cơ thể cô ta qua vết thương khiến sắc mặt cô ta tái mét, cơ thể không ngừng run rẩy.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế này, cô ta không thể vận khí kình tự chữa lành vết thương.
Nơi này còn rét lạnh hơn cả vùng cực hàn, được gọi là Hàn Ngục Thiên Địa.
Ở thế gia Ngạo Tuyết thì nơi này sẽ được coi là cấm địa.
Dù là người chịu lạnh giỏi mấy đi nữa cũng không dám tùy tiện bước chân vào.
Lúc trước cô ta bị Băng Ma Viên và đại năng nuôi nó dồn đến đường cùng, chỉ có thể dẫn theo một bộ phận người trong tộc chạy đến đây.
Cô ta đoán bọn họ sẽ không dám đến đây.
Bởi vì ngay cả bọn họ cũng không chịu được nơi thế này.
Nhưng cô ta thì có thể chống đỡ được bao lâu?
Vài người còn hoạt động được bắt đầu châm lửa.
Nhưng bọn họ có cố hết sức cũng không nhóm được lửa.
“Những cành cây được gom về quanh năm sương băng bao phủ, hoàn toàn đốt không cháy, chúng ta… chúng ta không nhóm lửa được…”.
Một người mếu máo nói.
Ngạo Hàn Mai im lặng một lúc, âm thầm cắn răng đi thẳng tới, đặt tay lên những cành cây bị đóng băng.
Vù!
Một làn gió nóng tuôn ra từ giữa lòng bàn tay cô ta.
Đó là khí kình trong cơ thể cô ta.
Những người khác thấy vậy đều biến sắc.
“Gia chủ, cô hãy dừng tay!”.
“Nếu cô sử dụng hết chút khí kình cuối cùng trong cơ thể, cô sẽ bị đóng băng chết đấy!”.
“Mau dừng tay!”.
Vài người xông tới, muốn ngăn cản Ngạo Hàn Mai.
“Đứng lại cho tôi!”.
Ngạo Hàn Mai đột nhiên nghiêm túc quát lên.
Bọn họ dừng bước.
“Nghe đây, tôi là gia chủ, bảo vệ mọi người an toàn là trách nhiệm của tôi. Hôm nay để mọi người rơi vào cảnh nguy hiểm vốn là do tôi thất trách, bây giờ tôi chỉ đốt chút lửa cho mọi người thì có là gì?”.
Nói xong, Ngạo Hàn Mai đột nhiên tăng thêm khí kình.
Vù!
Cành cây đóng băng lập tức bị ngọn lửa nóng bỏng đốt cháy.
“Nhanh bắc nồi…”.
Ngạo Hàn Mai yếu ớt ngồi dưới đất, suy nhược thở dốc.
“Mau… Mau bắc nồi!”.
“Mau nấu canh, mau nấu canh…”.
Mọi người lập tức bắt tay vào làm việc.
Chẳng lâu sau, canh thỏ tuyết nóng hổi đã nấu xong.
Những người sắp bị đóng băng đến chết uống một ngụm canh tuyết thỏ, lập tức hồi phục lại không ít.
Người trong hang động băng coi như đã hồi phục tinh thần.
Ngạo Hàn Mai cũng uống một chén, nhưng cô ta tiêu hao nhiều khí kình như vậy, chỉ uống một miếng canh thì không chống đỡ được cái lạnh đáng sợ ở Hàn Ngục Thiên Địa, chỉ có thể co người trong góc run lẩy bẩy.
Đúng lúc này…
Loạt soạt…
Tiếng bước chân đạp trên tuyết vang lên.
Người trong hang động băng đều căng thẳng, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa hang.
Một cô gái mặc áo trắng như tuyết đi vào.
Bọn họ kinh ngạc, lập tức rút kiếm đứng dậy, bộ dạng chuẩn bị đại chiến.
Nhưng giây sau, một luồng thần lực vô biên bao bọc lấy bọn họ.
Sau đó, kiếm trên tay mỗi người đều biến thành sương mù, biến mất như làn khói.
“Cái gì?”.
Ngạo Hàn Mai kinh hãi, mở to mắt nhìn cảnh này.
“Cô là ai?”.
“Ai cho phép các người vào đây?”.
Cô gái áo trắng lạnh lùng lên tiếng: “Hoặc là các người đi theo tôi, không thì sẽ trở thành một phần của nơi này!”.
Chương 4262: Lời giải thích này có được không?
“Bái kiến minh chủ!”.
Trước Ngạo Tuyết Thành, những người cấp cao của thế gia Ngạo Tuyết dưới sự dẫn dắt của Ngạo Vi Âm nghênh đón Lâm Chính một mình cưỡi ngựa đến.
Vẻ mặt Ngạo Vi Âm rất tiều tụy.
Sau khi Ngạo Hàn Mai mất tích, thế gia Ngạo Tuyết do cô ta lãnh đạo.
Nhưng trận chiến thất bại khiến thế gia Ngạo Tuyết cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Người trong thành hao binh tổn tướng không nói, quyền khống chế của tộc Diệp Mạch trong thế gia Ngạo Tuyết cũng bị dao động.
Nhiều người bắt đầu nghi ngờ sự lãnh đạo của Ngạo Hàn Mai và quyết định liên minh với liên minh Thanh Huyền có chính xác hay không.
Một khi lòng người dao động thì tiến bước khó khăn.
“Đứng dậy cả đi”.
Lâm Chính kéo dây cương, nhìn Ngạo Vi Âm, thản nhiên hỏi: “Người bị thương chữa trị thế nào rồi?”.
“Hơn một trăm người bị thương, chết mất hơn bảy mươi người, những người còn lại vẫn đang cấp cứu nhưng e là không sống nổi”.
Ngạo Vi Âm nói.
“Là hàn độc sao?”.
Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
“Đúng”.
Ngạo Vi Âm gật đầu, trong mắt có vẻ mệt mỏi.
“Lâm minh chủ, cậu phải cho chúng tôi lời giải thích!”.
Lúc này, một người đàn ông đứng dậy quát lên.
Người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, để ria mép, mặc áo màu nâu.
Ông ta phẫn hận, tức giận quát: “Nếu không phải cậu muốn thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi đi tìm cây thuốc quý giá gì đó, thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi đâu đến nỗi gặp họa như vậy? Tộc Thái Mạch chúng tôi nhiều người hi sinh, hai đứa con trai của tôi cũng chết trong trận chiến với Băng Ma Viên! Hôm nay, cậu phải cho tôi một lời giải thích, nếu không, tộc Thái Mạch chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu!”.
“Đúng, tuyệt đối không bỏ qua!”.
“Cậu vì tìm kiếm thuốc lạ mà bắt chúng tôi đâm đầu vào chỗ chết? Chúng tôi không phục!”.
“Dựa vào đâu?’.
“Cho tôi một lời giải thích!”.
Người của tộc Thái Mạch quát lên.
Người của chi tộc khác cũng đồng loạt nhìn sang tộc Thái Mạch, ai nấy lộ vẻ sợ hãi.
“Ngạo Thái, ông im miệng! Chuyện này sao có thể trách Lâm minh chủ? Là chúng ta không đủ thực lực, không trách được ai!”.
Tộc trưởng một chi tộc khác lập tức lên tiếng, sau đó cười gượng, chắp tay với Lâm Chính: “Lâm minh chủ, cậu đừng phiền, đầu óc người này không bình thường, ăn nói bậy bạ, mong cậu bớt giận, bớt giận…”.
“Đúng vậy Lâm minh chủ, kẻ này nổi tiếng nhiều chuyện, cứ thích nói bậy bạ, xin lỗi, xin lỗi…”.
“Ngạo Thái, còn không mau quỳ xuống tạ tội với Lâm minh chủ?”.
“Ông thật khốn nạn!”.
Mọi người ba mồm bảy miệng, người muốn Ngạo Thái nói đàng hoàng, người chỉ trích Ngạo Thái.
Nhưng Lâm Chính bình thản lên tiếng.
“Ông ta nói có vấn đề gì sao?”.
Nghe vậy, tất cả mọi người không khỏi sững sờ.
Lâm Chính quay người xuống ngựa, đi thẳng đến trước mặt Ngạo Thái.
Ngạo Thái sợ hãi, mở to mắt, không biết Lâm Chính định làm gì.
Nhưng giây sau, Lâm Chính đột nhiên rút kiếm bên thắt lưng Ngạo Thái ra, đặt vào tay ông ta, sau đó giữ kiếm đâm mạnh vào ngực mình.
“Lâm minh chủ?”.
Bọn họ kinh ngạc kêu lên.
Ngạo Thái cũng sửng sốt, đầu óc trống rỗng.
Không ai ngờ Lâm Chính lại làm như vậy.
Lâm Chính tiếp tục nắm cổ tay Ngạo Thái rút mạnh kiếm ra.
Kiếm bén được rút ra khỏi cơ thể anh.
Máu lập tức tuôn trào.
“Ngạo Thái tộc trưởng, lời giải thích thế này có được không?”.
Lâm Chính ôm ngực, vừa thở hổn hển vừa hỏi.
Máu đã nhuộm đỏ áo anh, nhỏ xuống mặt đất băng lạnh.
Bọn họ trừng to mắt.
“Hả? Tôi…”.
Ngạo Thái há hốc miệng, không biết nên nói thế nào mới phải.
Giây sau.
Phụt!
Lâm Chính lại cầm kiếm của ông ta đâm vào ngực mình lần nữa.
Lần này tất cả mọi người đều sững sờ.
Lâm minh chủ… điên rồi à?
Chương 4263: Lỡ như
“Lâm minh chủ! Cậu… Cậu làm gì vậy?”.
Ngạo Thái vội vàng rút kiếm lùi về sau, sợ đến mức tay cầm kiếm cũng run rẩy.
“Ngạo Thái tộc trưởng, tôi hỏi ông, hai kiếm này có thay cho lời giải thích với chi tộc Thái các ông không? Nếu không đủ, ông có thể tiếp tục!”.
Lâm Chính nói.
Ngạo Thái nhíu mày, vẻ mặt phức tạp, ném kiếm xuống đất.
“Lâm minh chủ, cậu không cần phải làm vậy. Cho dù có đâm cậu trăm kiếm nghìn kiếm thì đã sao? Con trai tôi đã chết, không thể sống lại”.
“Tôi biết, là tôi có lỗi với mọi người, là tôi đã khiến mọi người phải đổ máu”.
Lâm Chính nghiêm túc nói: “Nhưng tôi bảo đảm với mọi người, mọi người sẽ không đổ máu một cách vô ích!”.
Nói đến đó, Lâm Chính quay người đứng trước mặt tộc trưởng của các chi trong tộc Ngạo Tuyết, nhìn các tộc trưởng, nhìn người của tộc Ngạo Tuyết đang đứng ở cửa thành nhìn về phía này, cao giọng hô.
“Lần này tôi đến đây là để đòi lại công bằng cho mọi người, cho mọi người một lời giải thích hợp lý, cho mọi người phần thưởng mà mọi người xứng đáng được có!”.
“Mọi người đã phải trả giá bằng máu thì cũng nên nhận được phần thưởng!”.
“Nghe đây! Tôi sẽ khiến những kẻ đã tàn hại người của tộc Ngạo Tuyết nợ máu phải trả bằng máu, bắt bọn họ đền mạng!”.
“Tôi sẽ cướp lại tất cả những thứ không thuộc về bọn họ, làm phần thưởng cho mọi người!”.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai đã nhuốm máu thế gia Ngạo Tuyết!”.
“Tôi sẽ đưa danh tiếng của thế gia Ngạo Tuyết vang vọng khắp vực Diệt Vong!”.
“Tôi sẽ dẫn dắt mọi người tiến lên một độ cao mới!”.
“Tôi sẽ khiến người đời phải sợ mọi người, tôn kính mọi người, khấu bái mọi người!”.
“Đây là lời hứa của Lâm Chính tôi với mọi người!”.
“Chỉ vì mọi người đã hăng hái chiến đấu, chảy máu hi sinh vì tôi!”.
Nói xong, Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao ra, vung về phía tường thành to lớn.
Vèo vèo vèo…
Sức mạnh phi thăng hóa thành ánh đao đâm mạnh vào tường thành.
Một chữ “Thề” to lớn hiện ra.
“Lấy đó làm chứng, nếu làm trái lời thề, Lâm Chính tôi sẽ xuống địa ngục!”.
Lâm Chính lớn tiếng hét, từng chữ vang vọng, giống như sấm sét vang vọng khắp Ngạo Tuyết Thành.
Tộc trưởng các chi trong tộc Ngạo Tuyết đều sững sờ.
Người trong tộc Ngạo Tuyết ai nấy đỏ mắt, ý chí chiến đấu ngập tràn, đồng loạt quỳ xuống.
“Lâm minh chủ! Chúng tôi sẵn sàng đi theo cậu!”.
“Mong cậu hãy dẫn chúng tôi đi trả thù!”.
“Chúng tôi muốn trả thù cho những người đã chết trong tộc!”.
“Chúng tôi muốn bọn họ phải nợ máu trả bằng máu!”.
“Nợ máu trả bằng máu!”.
“Nợ máu trả bằng máu!”.
“Nợ máu trả bằng máu!”.
Người của tộc Ngạo Tuyết phẫn nộ hét lên, chỉ muốn chạy đi giết Băng Ma Viên, trả thù rửa hận ngay lập tức.
Lâm Chính im lặng quan sát tất cả, quay người lên ngựa, đi vào trong thành.
Mọi người đồng loạt nhường đường, chắp tay cúi đầu, như nghênh đón vương giả.
Ngạo Thái cũng im lặng dõi theo.
“Ngạo Thái! Ông làm gì vậy? Ông quên kế hoạch chúng ta bàn bạc trước kia rồi sao?”.
Lúc này, một giọng nói trách móc bỗng vang lên từ bên cạnh.
Ngạo Thái quay lại nhìn, ở bên cạnh là người đàn ông trung niên hói đầu để râu dài, nói: “Ngạo Kim, đây không phải lỗi của tôi! Tình hình này ông bảo tôi phải làm sao? Chẳng lẽ lại đâm Lâm minh chủ trăm nghìn đao thật? Làm vậy thì người của các chi tộc khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào?”.
Người tên Ngạo Kim nhíu mày, bực dọc nói: “Vậy phải nghĩ cách thêm. Tôi nói ông biết, nếu không thoát khỏi liên minh Thanh Huyền, tôi và ông làm sao giành lại chức vị gia chủ? Chẳng lẽ ông muốn nhìn một con nhóc miệng còn hôi sữa dẫn dắt thế gia Ngạo Tuyết chúng ta sao? Vậy thì gia tộc chúng ta còn có tương lai hay không?”.
Ngạo Thái im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Ngạo Kim, lỡ như… Lâm minh chủ thực hiện được lời thề mà cậu ta nói lúc nãy thì sao?”.
Chương 4264: Quăng mạnh
Lâm Chính kiểm tra người bị thương, không có gì nghi ngờ, toàn thân họ đều bị trúng hàn độc. Anh không dám do dự, lập tức cho người khóa mệnh mạch của những người này, đợi tìm được thuốc giải độc thì sẽ tiến hành điều trị.
“Lâm minh chủ, giờ chúng ta phải làm sao?”, một vị tộc trưởng bước tới, bặm môi nói.
Bọn họ bị thương không ít thế nhưng bọn họ đã thấm bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết của Lâm Chính nên chỉ muốn lao tới Băng Ma Viên để báo thù.
“Chuyện này quá nhiều điều mập mờ, mọi người có biết người tạo ra Băng Ma Viên là ai không?”
Lâm Chính hỏi.
“Điều này...”, đám đông nhìn nhau.
“Minh chủ, đến ngay cả Băng Ma Viên chúng tôi còn không biết nhiều. Bởi vì Băng Ma Viên đó đã tiến hành biến dị hai lần, thực lực khủng khiếp đáng sợ. Nếu như mà để giết thì chúng tôi không thể nào làm được”, một vị tộc trưởng khác lên tiếng.
Lâm Chính suy nghĩ rồi trầm giọng: “Tôi phải đi điều tra đã. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng”.
“Minh chủ vậy chúng tôi thì sao?”
“Mọi người tạm thời ở đây đợi tin của tôi. Tôi đã tập hợp những cao thủ của linh minh rồi. Một khi điều tra rõ ràng thì tôi sẽ thông báo cho mọi người để báo thù”.
“Được”
“Nếu đã vậy thì chúng tôi đợi tin tức của cậu”
“Ừm”, Lâm Chính nhanh chóng cưỡi ngựa tuyết lao đi.
Ngạo Hàn Mai từng nhận được tin tại một vùng sơn cốc ở khu vực Tây Bắc vùng cực hàn có dấu vết của Linh Ẩn Hoa.
Linh Ẩn Hoa chính là thứ mà Lâm Chính cần, nó là loại thuốc mấu chốt giúp kiểm soát sức mạnh của băng hỏa trên người anh.
Ngạo Vi suy đoán Băng Ngạo Viên rất có khả năng chính là thần thú hộ sơn của đối phương. Một khi bước vào vùng này thì sẽ bị Băng Ngạo Viên tấn công.
Nếu như Băng Ma Viên không thể xử lý được những kẻ xâm nhập thì thế tộc đứng sau sẽ trợ giúp Băng Ngạo Viên ra tay
Bây giờ mục đích của Lâm Chính là phải đo lường được sức mạnh thật sự của Băng Ma Viên và xem rốt cuộc thế tộc đó là thế tộc như thế nào.
Nếu đến cả thế gia Ngạo Tuyết đều không biết thì e rằng thế tộc này là một thế tộc vô cùng khủng khiếp.
Lẽ nào có...Lục Địa Thần Tiên. Lâm Chính trầm ngâm nhưng không hề dừng lại vẫn điên cuồng lao đi
Cuối cùng thì khi hoàng hôn xuống, anh cũng tới được vùng sơn cốc trắng xóa tuyết. Vùng sơn cốc giống như bị búa chẻ làm hai, lạnh lẽo vô cùng.
Người bình thường mà tới đây chắc là đều bị hóa băng hết. Dù Lâm Chính có tu vi mạnh đến vậy thì cũng cảm thấy ớn lạnh.
Anh vội vàng nuốt một viên Thiên Hỏa Đan. Thiên Hỏa đan có sức mạnh đốt cháy khiến cơ thể anh từ từ ấm lên.
Lâm Chính nín thở đi vào bên trong. Thế nhưng anh vừa đi được vài bước thì...
Grào! Có tiếng gầm từ bên trong vang lên. Đó là tiếng gầm của Băng Ma Viên. Rõ ràng nó đã cảm nhận được có người xâm nhập.
Lâm Chính chau mày, nhìn vào bên trong. Cả vùng tuyết trắng xóa từ từ có một bóng hình xuất hiện. Nó đứng đó như một cái cột chọc trời với hai con mắt đỏ như máu, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Trong đôi mắt đó chỉ toàn sát ý.
Đây chính là lời cảnh cáo sao? Lâm Chính lắc đầu, bước tới.
Grao! Cơ thể to lớn tức giận gầm lên sau đó lao tới. Mặt đất rúng chuyển. Khí tức hùng hổ của nó ập tới như muốn xé rách Lâm ChínhLâm Chính dừng bước.
Cuối cùng thì...Cùng với tiếng gào của con thú một cú đấm cũng giáng xuống.
“Hừ”.
Lâm Chính trầm mặt, hai chân đột nhiên bật lên, tay cũng tung một cú đấm với dị hỏa về phía đối phương.
Lớp băng dầy từ tay con thú và dị hỏa của anh va chạm. Băng tan ra. Lâm Chính chộp chặt vuốt của con thú. Dù là một ngón tay của nó thì cũng to khủng khiếp. Anh thầm hừ giọng, năm ngón tay ghim vào da thịt nó và gầm lên, quăng nó qua một bên.
Con thú bay bật ra đập mạnh vào núi tuyết.
Rầm...Trong nháy mắt đất đá bay tung, cả vùng sơn cốc chấn động.
Chương 4265: Anh là thần tiên?
Con thú phát ra tiếng gào phẫn nộ từ trong lớp băng tuyết. Hai vuốt của nó không ngừng đấm vào ngực mình và lao về phía Lâm Chính. Rõ ràng chiêu thức của anh đã khiến nó tức giận.
Cơ thể to lớn của nó lao ra. Băng tuyết cũng dịch chuyển theo nó, giống như có một vụ sạt lở vậy.
Thế nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh giơ hai nắm đấm lên, phóng ra sức mạnh phi thăng sau đó đốt chạy...
Vụt...vụt...
Dị hỏa đáng sợ bùng lên. Mặc dù dị hỏa chỉ to cỡ bàn tay nhưng nhiệt độ của nó thì nóng tới mức ghê người.
Anh nhìn chăm chăm con thú. Trong nháy mắt...
Grào!
Hai ngọn lửa phóng ra từ tay anh. Hai ngọn lửa hình rồng này phát ra tiếng kêu như tiếng rồng gầm. Chúng tấn công vào Băng Ma Viên.
Băng Ma Viên cảm nhận được nhiệt đột của đám rồng lửa bèn vội vàng dùng lại, đưa hai vuốt lên đỡ đòn.
Thế nhưng tay của nó cũng bị rồng lửa xuyên qua, bị đốt cháy. Còn ngược lại hai con rồng lửa chẳng hề hấn gì, chúng tiếp tục quấn lấy cơ thể con thủ và đốt cháy.
Cơ thể con thú nhanh chóng cháy hừng hực như một ngọn đuốc, da nó bị cháy khét lẹt. Hai con rồng lửa giống như hai sợi xích buộc chặt người con thú.
Nếu cứ thế này thì con thú sẽ bị đốt cháy thành tro bụi.
Grào!
Grừ!
Băng Ma Biên đau đớn kêu gào khi bị thiêu cháy. Nó ngã ra đất, lăn lộn vật vã như muốn nhờ băng tuyết dập tắt ngọn lửa.
Nhưng dị hỏa được đốt bằng sức mạnh phi thăng thì sao mà băng tuyết kia có thể dập tắt được. Lâm Chính nhìn chăm chăm con thú mà không hề cảm thấy thương tiếc.
Dù sao thì có không biết bao nhiêu người của liên minh Thanh Huyền đã bị ngã xuống vì con thú này rồi.
Đột nhiên..một luồng khí tức giống như gió xuân ập tới phủ lên người con thú. Trong nháy mắt, dị hỏa dần bị dập tắt. Một lúc sau, dị hỏa đã biến mất hoàn toàn.
Con thú ngừng giãy giũa, những chỗ da bị cháy xém bốc khói xanh, nó chưa chết vẫn còn sống dai lắm. Dị hỏa của Lâm Chính vẫn chưa lấy được mạng của nó.
“Hả”, Lâm Chính chau mày, nhìn ra xa.
“Kẻ nào to gan dám khiến thần thú hộ sơn của tôi bị thương? Thật sự chán sống rồi hay gì?”, dứt lời một bóng hình mặc trường bào màu xanh từ trong cốc bước ra.
Lâm Chính ngước nhìn và giật mình. Đó là một người thanh niên tầm hai mươi tuổi, rất trẻ. Người này chắp tay sau lưng, đôi mắt có thần, cơ thể phát ra khí tức của bậc tiên nhân.
Điều khiến người khác bất ngờ là dưới chân người này là một đám mây.
Đúng...Người này...cưỡi mây đi tới như thần tiên vậy.
Trò gì thế này...
“Chính anh đã khiến thần thú của tôi bị thương đúng không?”, người thanh niên nhìn Lâm Chính bằng vẻ trịch thượng: “Kẻ phàm nhân kia nhìn thấy bổn tiên mà còn không mau quỳ xuống”.
“Bổn tiên sao”, Lâm Chính chau mày: “Anh là thần tiên?”