Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4326: Cô cho rằng tôi chắc chắn sẽ thất bại sao?

“Lâm minh chủ...”

Vu Hồng kiên trì đến cùng bước lên phía trước, hành lễ với Lâm Chính.

"Minh chủ?"

Mãn Mục giật mình, sau đó mừng rỡ: "Đây là Lâm Chính - minh chủ của liên minh Thanh Huyền ư?"

"Ha ha ha ha, tìm mòn gót giày không thấy, hóa ra giờ lại không tốn nhiều công sức! Xem ra nhà chúng ta giành được vị trí đầu tiên rồi!"

"Nếu có thể bắt sống Lâm Chính giao cho ông tổ, sẽ được ông tổ ban thưởng!"

"Tốt lắm! Tốt lắm...”

Đám đông nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Nhưng sắc mặt Vu Hồng đầy vẻ nghiêm túc.

Không biết vì sao, cô ta cảm thấy mình không thể nhìn thấu thực lực của Lâm Chính.

Chẳng lẽ chuyến đi đến vùng cực hàn lần này, Lâm Chính lại thu được lợi ích gì? Hoặc tu vi lại nâng cao thêm một bước?

Vu Hồng cảm thấy bất an.

“Cô hãy nói hết những lời nên nói đi”.

Lâm Chính nói.

Vu Hồng thờ ơ trong chốc lát, sau đó âm thầm cắn răng đáp: "Lâm minh chủ, tôi không còn gì để nói! Như anh thấy, tôi phản bội anh, phản bội liên minh!"

"Nguyên nhân?"

"Tôi muốn sống!"

“Cô cho rằng tôi chắc chắn sẽ thất bại sao?”

“Ông tổ nhà họ Mãn là cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, hơn nữa các đại thế tộc đã liên minh với nhà họ Mãn. Liên minh Thanh Huyền không chống đỡ được sức mạnh này đâu, nói trắng ra, cho dù là Diệp Viêm của núi Thiên Thần cũng không chịu được thế công này! Nếu tôi không dựa vào nhà họ Mãn, tôi chắc chắn sẽ chết!”

Vu Hồng khẽ nói.

"Cô muốn sống, tôi có thể hiểu được, mưu cầu sống sót không xấu hổ, nhưng cô có thể lựa chọn chạy trốn, có thể gia nhập môn phái khác... cô có rất nhiều lựa chọn, vì sao phải lựa chọn đầu hàng kẻ địch?"

Lâm Chính khàn giọng nói.

“Trong vực Diệt Vong, có mấy người có thể chống lại nhà họ Mãn chứ, chạy trốn là điều không thực tế, trừ khi tôi rời khỏi vực Diệt Vong, nhưng trần tục sao có thể giúp tôi bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên? Gia nhập môn phái khác, ai có thể so với nhà họ Mãn? Đầu hàng kẻ địch là sự lựa chọn tốt nhất!”

Vu Hồng nói.

Mặc dù Lâm Chính rất thất vọng khi Vu Hồng phản bội, nhưng trong lòng anh cũng không quá bất ngờ.

Vu Hồng thần phục Lâm Chính, chẳng qua là bất đắc dĩ.

Trong trận chiến trên núi Thiên Thần lần trước, rất nhiều đệ tử của Vu Sơn phải bỏ mạng, không thể khai tông lập phái, cho nên cô ta mới lựa chọn đi theo Lâm Chính.

Bây giờ liên minh Thanh Huyền đang gặp nguy hiểm, Lâm Chính sắp bị ông tổ nhà họ Mãn giết chết, tất nhiên cô ta phải rời đi càng sớm càng tốt.

"Tôi biết rồi”.

Lâm Chính từ từ rút Thiên Sinh Đao, chém vào lưng mấy nữ vệ phía sau, đồng thời chém về phía Nam Hạnh Nhi.

Nhờ linh khí thần kỳ của Thiên Sinh Đao, vết thương trên người họ bắt đầu chuyển biến tốt, nhưng vẫn không thể đứng dậy.

Phải chịu bao nhiêu thương tích, mới khiến cho Thiên Sinh Đao cũng không thể phục hồi chứ?

Lâm Chính giơ đao đi về phía đám người.

Mãn Mục khẽ mỉm cười: “Lâm minh chủ, anh ngoan ngoãn bó tay chịu trói, hay phải để chúng tôi ra tay bắt anh?”

“Anh tên là gì?”

Lâm Chính hỏi.

“Anh xứng hỏi tên tôi sao?”

Mãn Mục khinh thường nói.

"Tốt!"

Lâm Chính gật đầu, giơ đao chém về phía Mãn Mục.

Không hề báo trước.

Tốc độ cực nhanh.

Nụ cười của Mãn Mục cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, vội vàng giơ đao lên chống cự.

Keng!

Thanh âm thanh thúy vang lên.

Thiên Sinh Đao đập vào lưỡi đao của Mãn Mục.

Ngay lập tức, sức mạnh nặng vạn cân trút xuống như thác nước.

Mãn Mục chỉ cảm thấy cánh tay như sắp gãy.

“Đao này không tệ, đáng tiếc vẫn không đủ!"

Lâm Chính nói, Thiên Sinh Đao lần thứ hai bổ xuống.

Rắc rắc!

Âm thanh chói tai vang lên bốn phía.

Chỉ thấy lưỡi đao bị Thiên Sinh Đao chẻ thành đôi.

Thiên Sinh Đao như chẻ tre, chém thẳng xuống, cắt đứt một cánh tay của Mãn Mục.

Phụt!

Máu tươi văng tung tóe...
Chương 4327: Phong ấn bằng băng

"Tay tôi!"

Mãn Mục che cánh tay bị cụt, hét lên thảm thiết, liên tiếp lùi về phía sau.

Mọi người trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì đang thấy.

Cây đao đó là Nguyệt Đao làm bằng thép tinh thuần đấy? Bảo đao do chính tay ông tổ ban thưởng cho Mãn Mục! Chém sắt như chém bùn, nhẹ nhàng cắt đứt sợi tóc bay đến, cực kỳ sắc bén, thế mà bị người đàn ông này chặt thành từng mảnh?

"Không thể nào...”

“Lâm minh chủ này... có chút thực lực!”

"Mọi người cẩn thận!"

Mọi người đều căng thẳng.

"Giết! Giết cho tôi! Cho dù anh ta có thực lực gì, vẫn chưa đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ anh ta sao? Giết!"

Mãn Mục hoàn hồn, ôm cánh tay đã đứt gào thét thảm thiết.

Có hàng trăm cường giả nhà họ Mãn ở đây, hắn không tin bọn họ không thể đối phó với Lâm Chính.

“Vu Hồng, cô cũng lên cho tôi! Nếu cô có thể chém Lâm Chính, cô chính là công thần của trận chiến này, sẽ được ông tổ ban thưởng, chỉ dạy để cô bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!”

Mãn Mục nói.

Vu Hồng nghiến răng, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Chính, lập tức lao đến, dẫn đầu đoàn người tấn công Lâm Chính.

Lâm Chính hờ hững nhìn chằm chằm vô số cường giả khắp nơi, yên lặng ngồi trên ngựa, không chút hoảng sợ.

Đợi những người này đến gần, ngón tay anh khẽ động.

Vù!

Một trận gió lạnh kinh khủng ập đến, sau đó lấy anh làm trung tâm, bốn phía xuất hiện từng lớp hàn băng.

Khoảng hơn chục người lao đến chưa kịp đề phòng, đã bị sương giá bao phủ, đóng thành tượng băng ngay tại chỗ.

Những người khác thấy vậy, sắc mặt tái mét, vội vàng dừng bước.

"Đây là sức mạnh gì?"

“Anh ta biết lực băng sương sao?”

Môi mọi người run lên bần bật, cực kỳ sợ hãi.

"Sợ cái gì? Lên cho tôi! Tôi muốn xem anh ta có thể giết được bao nhiêu người!"

Vẻ mặt Mãn Mục dữ tợn, rút ra thanh đao treo ở bên hông, thúc giục sức mạnh phi thăng, cũng muốn gia nhập trận chiến.

"Không thể đi qua!"

Vu Hồng đang do dự, lập tức hét lên.

Nhưng Mãn Mục đang bị cơn giận lấn át căn bản không nghĩ được nhiều, giơ lưỡi đao lên phóng ra luồng đao khí dài, chém về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không trốn không tránh, giơ tay lên, búng nhẹ.

Vụt!

Vầng sáng xanh nhạt bao lấy một người một ngựa.

Đao khí đánh vào, vỡ ngay tại chỗ.

"Khốn kiếp!"

Mãn Mục vẫn lao đến không ngừng, điên cuồng vung đao.

Đao khí khủng bố lần nữa được tạo ra.

Nhưng đến quá gần Lâm Chính, băng sương quanh người hắn cũng dày hơn, dường như sắp đóng băng hắn.

Dựa vào sức mạnh phi thăng, Mãn Mục hết lần này đến lần khác đập tan băng sương, đến gần Lâm Chính.

Lâm Chính hờ hững nhìn Mãn Mục, như nhìn sinh vật đáng thương.

“Là anh không biết điều!”

Vu Hồng vừa sốt ruột vừa tức giận, muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng đột nhiên ý thức được cái gì, cả người cứng đờ.

“Chết đi!”

Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng Mãn Mục đã đến gần Lâm Chính, đang định tấn công thì Lâm Chính đá vào người hắn.

Ầm!

Tốc độ của cú đá này đã vượt qua tưởng tượng của Mãn Mục.

Mãn Mục bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất, khiến cho mặt đường vỡ tan tành.

Hắn liên tục nôn ra máu, ngục lõm xuống, cả người như sắp chết.

Hắn vội vàng nhét mấy viên thuốc vào miệng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lảo đảo đứng dậy, nhìn thấy Lâm Chính nhàn nhã đứng ở đó, trong lòng càng oán hận.

"Các người làm sao thế? Chết hết rồi à? Lên cho tôi, lên!"

Mãn Mục tức giận gầm lên, quay đầu nhìn về phía cường giả nhà họ Mãn.

Nhưng mới liếc mắt, Mãn Mục đã ngây dại.

Lúc này tất cả người nhà họ Mãn đứng bên cạnh... đã biến thành tượng đá, đông cứng tại chỗ...
Chương 4328: Cô tự sát đi

Cảnh tượng này cực kỳ đáng sợ.

Mãn Mục trố mắt nhìn.

Nhiều người vẫn còn giữ nguyên tư thế tấn công.

Nói cách khác Lâm Chính đóng băng đám người này chẳng qua chỉ trong chốc lát.

Bản lĩnh như thế… quả thật quá hãi hùng.

Lúc này Mãn Mục mới nhận ra đám người này của mình không phải là đối thủ của Lâm Chính.

Người này mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều.

E là ông tổ không xuất hiện thì cả nhà họ Mãn không có ai là đối thủ của người này.

Chạy thôi!

Phải chạy thôi!

Mãn Mục xoay người định chạy trốn.

Nhưng chưa đi được mấy bước.

Vèo!

Uy lực đáng sợ lao đến trấn áp đánh gãy hai chân hắn.

Cả người Mãn Mục ngã đập xuống đất, không đứng lên được.

Vu Hồng trợn to mắt nhìn cảnh tượng này, đầu óc đã trống rỗng.

Cô ta biết rất rõ Mãn Mục có thực lực thế nào, người này đã được ông tổ nhà họ Mãn chỉ dạy, cũng được xem là cao thủ hàng đầu trong nhà họ Mãn.

Dù Vu Hồng có đánh với hắn cũng phải tốn rất nhiều sức.

Nhưng hắn lại chẳng có sức đánh trả khi ở trước mặt Lâm Chính.

Thực lực của Lâm Chính này đã tăng lên rất nhiều rồi.

Đây là thành quả anh ta đến vùng cực hàn đó sao?

Xem ra anh ta đã có sự chuẩn bị.

Nhưng chỉ như thế thì làm sao đối phó được với Lục Địa Thần Tiên?

Ánh mắt Vu Hồng trở nên nghiêm trọng, đã bắt đầu suy xét đến đường lui.

Lâm Chính đi đến chỗ Mãn Mục, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm rạp dưới đất.

“Họ Lâm kia, anh dám giết tôi! Ông tổ của tôi sẽ chém anh mười ngàn nhát! Chắc chắn sẽ chém anh mười ngàn nhát!”

Mãn Mục gào lên, giọng điệu vẫn hàm chứa sự không cam lòng vô tận.

“Mười ngàn nhát hả?”

Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao ra, nhìn thanh đao sắc bén, bình tĩnh nói: “Anh muốn trải nghiệm không?”

Mãn Mục sửng sốt.

Chỉ thấy Lâm Chính bỗng vung đao lên.

Soạt!

Một miếng da rơi ra từ trên cánh tay Mãn Mục.

Cảm giác đau đớn rát buốt ập đến.

“Tôi sẽ đảm bảo mười ngàn nhát đao này không làm anh không chết được đâu”.

Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó cánh tay nhanh chóng vung lên chém về phía Mãn Mục.

Soạt soạt soạt!

Lưỡi đao biến thành ảnh xoay quanh Mãn Mục.

Một ngàn nhát đao chém xuống, da thịt trên người Mãn Mục gần như đều bị lột ra, cả người biến thành huyết nhân.

Cơn đau đớn dữ dội khiến hắn thét lên.

Sau đó là một ngàn đao lần thứ hai.

Tay chân Mãn Mục đều bị chém, xương cốt cả người lòi ra, bị chém gãy từng chút.

Sau đó là một ngàn đao lần thứ ba.

Một ngàn đao lần thứ tư.

Một ngàn đao lần thứ năm…

Đến khi mười ngàn nhát kết thúc, cả người Mãn Mục chỉ còn lại nội tạng và thần kinh dính vào bộ xương, đã không còn nhìn ra hình dạng con người nữa.

Hắn muốn thét lên nhưng đầu lưỡi đã bị cắt đứt.

Vu Hồng nhìn thấy thế cũng hít khí lạnh.

Lúc này cô ta mới nhận ra Lâm Chính không chỉ có thực lực mạnh mà còn có y thuật.

Mười ngàn nhát đao không chết…

Đây là phải hiểu rõ cấu tạo cơ thể con người thế nào mới có thể làm được?

Lâm Chính cưỡi ngựa đến trước mặt Mãn Mục.

“Tôi vốn định để anh tận mắt nhìn thấy nhà họ Mãn bị tôi tiêu diệt nhưng nghĩ lại người như anh không cần thiết phải sống lâu như thế, vậy thì để anh nhìn thấy đám thuộc hạ này của anh chết thế nào nhỉ”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói, khẽ giơ tay lên rồi nắm chặt lại.

Ầm…

Hàng trăm tia lôi hỏa từ trên trời giáng xuống chém mạnh vào đám người nhà họ Mãn đã bị đông cứng đó.

Vèo vèo vèo...

Tất cả tượng băng đều nổ tung, biến thành từng mảnh băng.

Đôi đồng tử không lòi ra của Mãn Mục xoay chuyển, nhìn thấy cảnh tượng này lại không nói nên lời, chỉ có trái tim đập cực kỳ nhanh.

Hắn chống đỡ cơ thể tàn tạ muốn đứng dậy.

Nhưng ngay sau đó.

Vụt!

Khí thế của Lâm Chính từ trên trời rơi xuống làm cho cả người Mãn Mục tan thành mây khói.

Đến đây đám người Mãn Mục đã bị Lâm Chính giết sạch.

Lâm Chính lau Thiên Sinh Đao trong tay, sau đó mới đưa mắt nhìn sang Vu Hồng.

Lúc này Vu Hồng đã đi đến trước mặt Nam Hạnh Nhi, thanh kiếm dài trong tay chỉ vào Nam Hạnh Nhi.

“Mặc dù tôi quen cô không lâu nhưng chắc cô cũng biết tính cách của tôi, nếu cô làm như thế, cô không có khả năng sống, có biết không?”

Lâm Chính bình thản nói.

“Lâm minh chủ, tôi rất tôn trọng anh, mặc dù trước đó chúng ta có vấn đề với nhau nhưng anh đã cứu mạng tôi. Trong liên minh, tôi cũng cố gắng hết sức vì anh để phát triển liên minh, tôi cũng vào sinh ra tử với anh trong chuyện thế gia Ngạo Tuyết, nhưng hôm nay tôi chỉ muốn sống, tôi chỉ muốn sống, như thế không có gì sai chứ?”

Vu Hồng nghiến răng nói.

“Tôi từng nói, lập trường khác nhau thì đúng sai phụ thuộc vào cá nhân”.

“Lâm minh chủ, anh tha cho tôi một mạng, tôi không làm Nam Hạnh Nhi bị thương, tôi và anh đi đường của mình, thế nào?”

“Nếu cô làm như thế từ trước sẽ không có nhiều chuyện như vậy, nhưng cô đi theo địch thì đã đành, còn dẫn người đến chặn đường mấy người Hạnh Nhi, tôi không thể tha cho cô”.

Lâm Chính bình thản nhìn Vu Hồng, khàn giọng nói: “Nể tình cô từng giúp đỡ tôi, tôi cho cô một cơ hội, cô tự sát đi”.

“Gì cơ?”

Vu Hồng trợn to mắt run giọng nói.

“Lấy kiếm trong tay cô tự sát đi. Vu Hồng, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cô”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Ánh mắt Vu Hồng hơi ngây ra.

Nhưng chẳng mấy chốc hoàn hồn, sắc mặt sầm lại nói: “Đừng hòng… Lâm minh chủ, tôi sẽ không bỏ cuộc! Tôi còn muốn đắc đạo thành tiên, tôi còn muốn đạt đến cảnh giới Trường Sinh, muốn tôi tự sát là điều không thể”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt lóe lên vẻ thất vọng.

Anh không nói gì mà kéo dây thừng chậm rãi đi về phía Vu Hồng.

“Đứng lại!”

Vu Hồng lập tức để kiếm vào cổ Nam Hạnh Nhi muốn đe dọa Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không có ý dừng lại, cứ thế lạnh lùng đi đến rồi dừng trước mặt Vu Hồng.

Ánh mắt đó như thể đang nhìn người sắp chết…
Chương 4329: Lần cuối nhìn thấy mặt trời

Vu Hồng tê cả da đầu, cả người đều run rẩy.

Cô ta nhận ra mình đã không còn nhìn thấu được người này nữa.

Lúc này Lâm Chính như một cái hố sâu không đáy, từng bước đi đến như muốn nuốt sống cô ta.

“Lâm minh chủ, mau đứng lại! Anh đứng lại cho tôi”.

“Tôi nói cho anh biết, nếu anh không đứng lại, tôi… tôi nhất định sẽ giết Nam Hạnh Nhi, đứng lại cho tôi”.

Vu Hồng nghiêm giọng gào lên gần như sắp sụp đổ.

Nhưng Lâm Chính vẫn không có ý dừng lại.

Cứ thế đến khi Lâm Chính đứng cách Vu Hồng không đến hai ba mét, Lâm Chính mới dừng lại.

“Giết đi, tôi đợi cô ra tay”.

Lâm Chính từ tốn nói.

Giọng nói lạnh như băng, không hề có cảm xúc.

Vu Hồng siết chặt thanh kiếm, cánh tay lại run rẩy không thôi, không thể cứa vào cổ Nam Hạnh Nhi.

Cô ta đang do dự, cũng đang sợ.

Cô ta và Nam Hạnh Nhi cũng là người quen cũ, khoảng thời gian ở liên minh Thanh Huyền này, rất nhiều chuyện đều là Nam Hạnh Nhi giải quyết giúp cô ta.

Cô ta có thể không do dự giết thân vệ của Nam Hạnh Nhi nhưng bảo cô ta giết Nam Hạnh Nhi thì cô ta không làm được.

Sự phản bội của cô ta chỉ là để tồn tại, chứ không thể nói Vu Hồng không có nhân tính.

Thế nhưng cho dù thế nào, Vu Hồng đã chọn con đường này tức là đứng về phía đối lập với Lâm Chính.

Lâm Chính không có khả năng bỏ qua cho cô ta.

“Cô không dám ra tay, tôi đã nói cô tự sát đi, như thế tôi có thể để cô chết có thể diện một chút, cũng sẽ sai người chôn cất cô, cô tự chọn đi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Vu Hồng rơi nước mắt, thần kinh đã suy sụp đến cực điểm.

Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Keng!

Một lưỡi quang vàng bỗng từ trên trời rơi xuống lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức giơ hai tay lên sử dụng sức mạnh phi thăng biến dị đánh trả lưỡi quang đó.

Vèo!

Hai sức mạnh va chạm giữa không trung, nổ tung.

Lâm Chính nhìn chằm chằm không trung mới nhận ra lưỡi quang này được phóng ra từ cả một trăm cây số.

“Ông tổ nhà họ Mãn?”

Lâm Chính khàn giọng nói.

“Ngày mai sẽ là lần cuối cùng liên minh Thanh Huyền các cậu nhìn thấy mặt trời”.

Một giọng nói hùng hồn vang lên, sau đó khí tức đáng sợ ở cách đó rất xa biến mất.

Lâm Chính lạnh nhạt liếc nhìn, ánh mắt hiện lên sát khí vô tận.

Đến khi anh hoàn hồn lại, Vu Hồng đã ném thanh kiếm trong tay, liều mạng chạy về phía ông tổ nhà họ Mãn.

Cuối cùng cô ta vẫn không dám ra tay.

Nhưng cô ta cũng bị Lâm Chính dọa sợ, không dám đối đầu với Lâm Chính.

Lâm Chính nhìn theo hướng Vu Hồng chạy, không đuổi theo.

“Vu Hồng, tất cả ân oán sẽ kết thúc vào ngày mai”.

Lâm Chính nói.

Nhưng câu nói này như thể đang tuyên án với cô ta.

Vu Hồng nhắm mắt, không dám quay đầu lại, liều mạng bỏ chạy…

Lâm Chính lạnh lùng nhìn theo, đến khi Vu Hồng biến mất mới xoay người đi về phía Nam Hạnh Nhi.

Nửa tiếng sau, thành chủ Nam Ly Thành dẫn theo một nhóm cường giả liên minh Thanh Huyền chạy đến.

Nhìn thấy Nam Hạnh Nhi đầy vết thương, thành chủ rơi nước mắt.

“Chào minh chủ!”

Mọi người quỳ xuống chào.

“Đứng lên hết đi”.

Lâm Chính nhìn đường nhựa dài kia, thấp giọng nói: “Mọi người lập tức quay về nơi đóng quân, chuẩn bị đón địch”.

“Minh chủ, cậu đã về thì chi bằng chúng ta cùng rút về thế giới thế tục trước, tạm tránh nạn đi?”

Trang chủ Vân Tiếu chắp tay lại nói: “Uy lực của thần tiên quả thật rất khó đối phó…”

“Thế giới thế tục sao mà trốn được? Huống gì dù tôi muốn đi, trong số các ông có bao nhiêu người đồng ý đi theo?”

Lâm Chính nói.

Trang chủ Vân Tiếu mấp máy môi không nói gì.

Vực Diệt Vong là nơi nuôi dưỡng họ, ngay cả Vu Hồng cũng không nỡ rời khỏi đây, sao họ có thể sẵn lòng rời khỏi nơi này?

“Yên tâm, nếu tôi đã đến rồi thì tôi chưa từng nghĩ sẽ thua trận chiến này”.

“Về thôi”.

Lâm Chính trèo lên ngựa chạy về phía nơi đóng quân…
Chương 4330: Giới hạn và nguyên tắc

Lôi Trạch Thiên Các.

“Cái gì?”, ông tổ nhà họ Mã xuống núi? Còn muốn diệt trừ liên minh Thanh Huyền hả?”

Hạo Thiên nhướng mày, khó tin nhìn Lôi Hổ đứng phía dưới.

"Đúng vậy các chủ, bây giờ nhà họ Mãn đã bắt tay với Phương Thôn Cốc, Nữ Hoàng Thiên Trì và Ẩn Kiếm Tông tấn công liên minh Thanh Huyền, do nhà họ Mãn làm hậu thuẫn! Mấy thế lực đó quyết tâm xâu xé liên minh Thanh Huyền!"

Lôi Hổ ôm quyền nói.

“Liên minh Thanh Huyền sẽ thất bại, Lâm minh chủ chắc chắn sẽ chết!”

Sắc mặt Hạo Thiên tối sầm, khàn giọng nói.

“Các chủ, nghe nói nhà họ Mãn nhìn trúng số lượng lớn khoáng vật trong núi Thiên Thần, còn có cung điện ẩn giấu trong núi Thiên Thần, nên mới phát động tấn công liên minh Thanh Huyền, nhưng điều khiến tôi không ngờ là nhà họ Mãn lại muốn tiêu diệt liên minh Thanh Huyền... đây là liên minh lớn có mấy trăm nghìn người, nếu tiêu diệt sẽ chấn động vực Diệt Vong!"

“Khoảng thời gian này liên minh Thanh Huyền phát triển quá mạnh mẽ, Lâm minh chủ nhận người, chỉ nhìn vào phẩm chất, vì vậy liên minh Thanh Huyền hội tụ vô số nhân tài ưu tú, có người xuất sắc trong lĩnh vực xây dựng, có người xuất sắc trong lĩnh vực luyện đan, không giống những liên minh khác, chỉ nhận cường giả chém giết, tôi nghĩ nhà họ Mãn nhìn trúng điểm này, nên mới ray tay với liên minh Thanh Huyền”.

“Các chủ, chúng ta có nên tham gia không?”

Lôi Hổ thận trọng hỏi.

“Liên minh Thanh Huyền có nhờ chúng ta giúp đỡ không?”

Hạo Thiên hỏi.

"Không”.

Lôi Hổ lắc đầu: "Có lẽ Lâm minh chủ nghĩ có thể tự mình đối phó”.

“Có thể tự đối phó ư? Ông thật sự cho rằng Lâm Chính đối mặt với cục diện giống như ở núi Thiên Thần lần trước sao?”

Hạo Thiên hầm hừ: “Ông tổ nhà họ Mãn là Lục Địa Thần Tiên, không biết bước vào cảnh giới Thần Tiên sớm hơn Diệp Viêm bao nhiêu năm, huống hồ ban đầu là cường giả của mấy chục liên minh vây công núi Thiên Thần, một số thế tộc siêu bá chủ bao vây liên minh Thanh Huyền dưới sự dẫn dắt của Lục Địa Thần Tiên, cục diện làm sao có thể giống nhau chứ?”

"Tại sao Lâm minh chủ không kêu gọi giúp đỡ?"

"Cậu ta không kêu gọi giúp đỡ, bởi cậu ta biết chúng ta sẽ không ra tay, trận chiến này, ai dám tham gia đều phải chết!"

Lôi Hổ nghe vậy, âm thầm thở dài, nhưng không lên tiếng.

Thực lực của Lôi Thạch Thiên Các không kém, nhưng chung quy không có Lục Địa Thần Tiên trấn giữ, nên không có khả năng đắc tội với nhà họ Mãn.

“Không cần than thở, chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng không thể công khai giúp đỡ, Lôi Hổ, ông cho người bí mật vận chuyển thuốc, các loại vũ khí vật liệu đến liên minh Thanh Huyền, đồng thời phái thêm ba ngàn đệ tử ngụy trang, đến nơi đóng quân của liên minh, hỗ trợ Lâm minh chủ!”

Hạo Thiên nói.

Lôi Hổ ngơ ngác, lập tức ôm quyền: "Vâng, thưa các chủ!"

"Lần này là báo đáp ân tình năm đó của Lâm minh chủ!"

...

Độc Cô Thành.

Độc Cô Vấn đứng trong đình một mình, nhìn mặt trời thiêu đốt đang lặn dần, trên mặt đầy tiếc nuối.

“Anh, sao anh lại ở đây thở dài?”

Độc Cô Lạc Nhạn chậm rãi đi tới, tò mò hỏi.

“Là em ba đấy à”.

Độc Cô Vấn hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nói: “Anh cảm thấy đáng tiếc, khó khăn lắm vực Diệt Vong mới có một thiên tài tuyệt thế, nhưng sắp phải ngã xuống rồi”.

"Thiên tài tuyệt thế ngã xuống?"

Độc Cô Lạc Nhạn bối rối: "Anh đang ám chỉ ai vậy?"

"Lâm Chính!"

"Cái gì? Lâm Chính - minh chủ liên minh Thanh Huyền ư?"

Độc Cô Lạc Nhạn sửng sốt, lo lắng nói: "Anh à, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?"

"Anh vừa nhận được tin, ngày mai nhà họ Mãn, Thiên Trì, Phương Thôn Cốc và các thế tộc khác sẽ chính thức phát động tấn công liên minh Thanh Huyền, ông tổ nhà họ Mãn cũng ra tay, sau ngày mai, vực Diệt Vong sẽ không còn liên minh Thanh Huyền nữa!"

"Thì ra là vậy...”

Độc Cô Lạc Nhạn chợt bừng tỉnh, nhưng cũng cảm thấy hơi xúc động.

Mặc dù cô ta và Lâm Chính có mâu thuẫn, nhưng khi nghĩ đến người kia sắp gặp tai ương, tâm trạng lại vô cùng phức tạp.

"À anh ơi, vừa rồi em gặp bố, đám người chú hai đang chuẩn bị làm gì đó, hơn nữa còn tập hợp nhân công, chẳng lẽ lần này chúng ta cũng tham gia sao?", Độc Cô Lạc Nhạn hỏi.

“Bọn họ muốn chen một chân, muốn lấy chút lợi ích khi liên minh Thanh Huyền bị đánh tan”.

“Vậy anh không đi chuẩn bị sao?”

"Anh không đi”.

"Vì sao?"

"Con người phải có ranh giới cuối cùng và vài nguyên tắc”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK