Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 426: Trưởng lão Sở

Mặc dù Lâm Chính bị bao vây nhưng anh vẫn rất ung dung, đám trưởng lão chẳng thể lại gần anh.

Hô hấp của khách mời như ngừng lại.

Bốp!

Tiếng động nặng nề vang lên.

Nhìn thấy nắm đấm của Lâm Chính đập trên người trưởng lão kia, sức lực rất lớn lập tức làm tan rã khí lực của ông ta, chỗ lực còn lại bắt đầu xé tan da thịt xương cốt ông ta, ông ta đau đớn hét lên, người vội vàng lùi lại, cánh tay run rẩy không ngừng, da thịt bị nứt ra, xương cốt cũng chẳng lành lặn.

Lâm Chính không hề ngừng lại, anh xoay người đạp xuống mặt đất.

Đùng!

Mặt đất rung chuyển.

Lực đạp này vô cùng kinh người.

Mấy kẻ xông đến không đứng vững nổi, cơ thể đung đưa, thế tấn công bị lay chuyển.

Mắt Lâm Chính rét lạnh, cánh tay tung đòn.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng động nặng nề vang lên.

Mấy tên trưởng lão đều bị đánh bay, miệng phun máu, tình cảnh vô cùng thảm.

"Á!"

Mọi người đều sững sờ.

Ngay cả trưởng lão cũng không đối phó được với Lâm Chính?

"Tên này vừa dùng châm bạc, khí lực và tốc độ mới tăng lên như vậy, nếu như tôi đoán không sai, người này là một y võ!", Kiếm Vương đang uống rượu bình tĩnh nói.

"Chẳng trách kiêu ngạo như vậy, nếu đã là y võ thì có nghĩa cũng có chút thiên phú, tiếc rằng tự mình hủy bỏ tiền đồ của mình, thế thì biết trách ai bây giờ", Ứng Phá Lãng lắc đầu nói.

"Cậu cứ uống rượu đi, tôi sẽ bảo vệ cậu", Kiếm Vương nói tiếp sau lại uống một ngụm rượu.

Ứng Phá Lãng cười không nói.

Có điều Văn Hải không cười nổi nữa.

Khí lực của Lâm Chính tăng lên nhiều nhờ châm bạc khiến người ta không thể tin nổi, mà cơ bắp anh cũng cứng đến mức đáng sợ, cho dù bị bao vây tấn công, anh vẫn chẳng quan tâm, không hề phòng ngự, tiếp tục tấn công trưởng lão, đánh đối phương không ngừng.

Mặc dù Lâm Chính cũng bị thương, nhưng tình cảnh của mấy trưởng lão thảm không chịu nổi.

Nếu như không gãy tay gãy chân thì ngực cùng bầm dập, ai cũng trong tình trạng sống dở chết dở, tình trạng cực kỳ tệ.

Lâm Chính cũng không ổn lắm.

Mặc dù bên ngoài không có nhiều vết thương, nhưng vẫn có nội thương, anh thở hồng hộc, lần này tốn khá nhiều sức.

"Bố, thế này... phải xử lý thế nào?"

Văn Hải luống cuống, liên tiếp lùi về sau, hoảng hốt nhìn Văn Mạt Tâm.

Khách khứa xung quanh đều lùi hết về sau, ai cũng sợ hãi nhìn Lâm Chính.

"Sau này nếu con muốn tiếp quản vị trí giáo chủ của bố trong Sùng Tông Giáo thì sao có thể hoảng loạn như vậy được? Vậy thì ra thể thống gì?", Văn Mạn Tâm nhíu mày.

Ông ta có thể thấy được con trai mình không được cái nước gì, nhưng làm được gì đây? Ông ta chỉ có một đứa con trai.

"Đi, gọi trưởng lão Sở đến đây", Văn Mạt Tâm nói.

"Không cần đâu giáo chủ, tôi đến rồi!"

Lúc này một người phụ nữ mặc đồ đỏ trang điểm đậm dáng người mập mạp tươi cười đi đến.

Bà ta vừa đến, mọi người đã ngửi được một mùi hương rất nồng.

Đó không phải mùi nước hoa mà là mùi thảo dược.

"Trưởng lão Sở!"

Không ít người mắt sáng lên.

"Trưởng lão Sở, bà đến rồi, mau, mau xử lý giúp tôi tên này!", Văn Hải kích động chạy đến đỡ trưởng lão Sở.

"Ái ôi, thằng nhãi này sao lại khiến mọi người ra nông nỗi này, đúng là mất mặt, tôi đã nói rồi mấy người học toàn mấy thứ vô dụng, bây giờ hiểu chưa? Thu dọn đi, tí nữa khiêng đến y tông chữa trị!", trưởng lão Sở cười nói.

Mấy trưởng lão nằm dưới đất trong lòng rất không vui, nhưng cũng hết cách.

Mấy đệ tử vừa định khiêng mấy trưởng lão đi, Lâm Chính lại tung cước đạp bay họ.

Mọi người ngạc nhiên.

"Thần y Lâm, anh muốn làm gì? Định đuổi cùng giết tận sao?”, Văn Hải kinh ngạc, run rẩy nói với Lâm Chính.

"Thì sao?".

Lâm Chính mặt lạnh như tiền, tung cước đạp lên ngón tay của một tên trưởng lão.

Rắc!

m thay vang lên cực kỳ chói tai.

Tiếng kêu thê thảm vang lên, một lát sau, trưởng lão kia ngất xỉu.

Mọi người hít một hơi lạnh.

"Lâm Chính, cậu quá tàn bạo!", có người tức giận nói.

"Vậy khi người của Sùng Tông Giáo các người đạp lên tay Lạc Thiên, sao không ai bảo là tàn bạo?", Lâm Chính lạnh lùng nói.

Mọi người lập tức câm miệng.

Lâm Chính không định nương tay, lại tung cước đạp lên bàn tay còn lại của trưởng lão kia.

Ông ta vốn đã ngất xỉu, giờ lại hét lên thảm thiết.

Lâm Chính vốn không định quan tâm ai vô tội, ai có lý, bây giờ anh chỉ muốn trả thù, điên cuồng trả thù, bất chấp tất cả mà trả thù, những cái khác anh chẳng muốn quan tâm.

"Ha ha, thú vị lắm, Lục trưởng lão, ông đừng lo, tôi chữa được cánh tay kia của ông", người phụ nữ mập mạp cười nói, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Còn cậu, dám đứng đây ngang ngược, cho dù tôi tha cho cậu, chắc Sùng Tông Giáo cũng không tha cho cậu! Nói đi, cậu định chết thế nào?"

"Cứ xem thủ đoạn của bà ra sao trước đã, tôi nghe mấy lời này đến phát ngán rồi", Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Không tệ không tệ, tiếc rằng tôi cũng nhìn thấy nhiều kẻ kiêu ngạo như vậy rồi, hy vọng tí nữa cậu đừng xin tôi tha thứ", người phụ nữ mập mạp cười, nghiêng đầu nhìn Văn Mạt Tâm: "Giáo chủ, thế nào? Muốn phế hắn hay là..."

"Sống chết đều được!", Văn Mạt Tâm bình tĩnh nói.

Mọi người xung quanh giật mình.

Sống chết đều được.

Có vẻ như Văn Mạt Tâm đang nổi giận.

Người tên trưởng lão Sở này dù có giết Lâm Chính không, ông ta cũng không quan tâm.

"Được được! Nếu vậy tôi xử nhé!"

Trưởng lão Sở mỉm cười, bước đến chỗ Lâm Chính.

Bà ta ấn chiếc nhẫn trên bàn tay kia, ngón tay khẽ cử động.

Lâm Chính nhìn thấy được cử động cực nhỏ này.

"Sao vậy? Nhãi, bây giờ cậu mà đầu hàng, biết đâu vẫn giữ được mạng, nếu như cậu cứ cố chấp, bà đây sẽ làm tan chảy mặt cậu, phế tứ chi của cậu, khiến cậu sống không bằng chết!"

Lâm Chính giơ tay nói: "Bình thường tôi không đánh phụ nữ, nhưng trong tình huống này tôi sẽ không nương tay".

"Vậy xem xem cậu có tư cách kiêu ngạo không"

Vừa dứt lời, trưởng lão Sở lập tức giơ tay.

Đừng thấy cánh tay bà ta toàn thịt, tốc độ tay vô cùng nhanh, hơn nữa trong nháy mắt bà ta giơ tay, một tia sáng màu xanh cực nhỏ xuyên qua không trung bay về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức né tránh.

Roẹt.

Tia sáng đâm vào bức tường sau lưng anh.

Đó là một cây châm bạc!

Nhưng ngay giây sau...

Rắc! Rắc! Rắc!

Tiếng động kỳ lạ vang lên.

Sau đó cái lỗ nhỏ bị châm bạc đâm xuyên bỗng phát ra tiếng động kỳ lạ, cả vách tường bị ăn mòn, đổ xuống...

"Á!"

Mặt mọi người biến sắc
Chương 427: Bà chỉ có thủ đoạn này thôi à?

Cảnh này khiến không ít người khiếp sợ.

Ngay cả bức tường cũng bị ăn mòn?

Cây châm bạc kia đâm vào người thì chắc sẽ bị tan chảy ngay tức khắc.

"Sao nào? Nhãi, thấy sự lợi hại chưa?", trưởng lão Sở mỉm cười nói, sau đó giơ hai tay lên, trên mười ngón tay bà ta kẹp châm bạc màu xanh, trông rất kinh khủng.

Lâm Chính nhíu mày.

Lại nghe thấy trưởng lão Sở nói: "Tạm biệt!"

Vèo vèo vèo...

Châm bạc bay qua.

Hơn mười cây châm bạc với hình dạng kỳ dị bay vào đầu Lâm Chính.

Lâm Chính không tránh.

Rõ ràng trưởng lão Sở đã tính toán đường trốn của Lâm Chính, vậy nên không định cho anh cơ hội.

"Thần y Lâm!", Liễu Như Thi lầm bầm, mặt trắng ngắt.

"Sở Độc Phụ của Sùng Tông Giáo thực sự ác độc, châm độc quỷ dị này chỉ có bà ta mới luyện ra, nghe nói bà ta còn dùng người sống luyện đan, lúc trước tôi không tin, bây giờ cũng tin mấy phần rồi, người này mà ra tay, thần y Lâm sợ khó thoát!", Dược Vương lắc đầu, âm thầm thở dài.

Vèo vèo vèo.

Lúc này, Lâm Chính lật tay, châm bạc bay ra, nhắm chuẩn vào mấy cây châm độc kia.

Mấy cây châm va vào nhau, bắn xuống đất, hơn mười cây châm khiến mặt đất bị mài mòn.

Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

"Kỹ thuật dùng châm của thần y Lâm không tồi, nhưng như thế thì không đủ!", trưởng lão Sở cười ha ha, hai tay đột nhiên cử động.

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!

Châm độc nhiều như mưa rơi bay ra.

Mỗi cây đều có độc, vô cùng khủng khiếp.

Cảnh tượng này còn ghê sợ hơn cả súng máy.

Khi châm bạc gần đến gần, Lâm Chính lật tay vung ra, lượng lớn châm bạc lao đến mấy cây châm bạc kia.

Ting! Ting! Ting! Ting!

Châm bạc va vào nhau.

Như tiếng chuông gió, thậm chí còn khiến người ta thấy vui tai, nhưng cảnh tượng này lại làm da đầu mọi người tê dại.

Châm độc bắn tung tóe, rơi xuống đất làm tan chảy mặt đất, còn có một cây châm bạc rơi xuống chân một vị khách, trong nháy mắt, chân hắn liền biến mất.

Người đó liền lùi lại.

Buổi hôn lễ trở thành chiến trường giữa Lâm Chính và trưởng lão Sở.

Nhưng châm bạc của hai người có hạn.

Đặc biệt là trưởng lão Sở, châm độc của bà ta thuộc hàng cực độc, sao có thể giấu nhiều trong người được? Hai người đấu chừng một phút liền dừng lại.

Châm bạc của trưởng lão Sở đã hết, Lâm Chính cũng chỉ có lại mấy cây.

"Ha ha có vẻ như cậu cũng có chút bản lĩnh đó, có điều cậu xem chiêu này đi!"

Trưởng lão Sở cười, đột nhiên giơ tay lên búng.

Vèo!

Một viên tròn màu đỏ tươi bắn ra từ tay bà ta.

Lâm Chính nhíu mày, vừa định tránh, nhưng viên tròn kia đã lại gần...

Bốp!

Viên tròn nổ tung.

Làn sương màu đỏ máu bắn ra.

"Cái gì"

Văn Hải sợ hãi liên tiếp lùi về sau.

"Như Thi, cẩn thận, mau lùi về sau!", Dược Vương đột nhiên nhận ra gì đó, vội vàng kéo Liễu Như Thi lùi về sau.

Hoắc Kiến Quốc, Hỏa Liệt không biết đây là gì.

Tuy nhiên lúc này, một trận gió thổi qua, làn sương màu đỏ bị thổi qua, làn sương lan trên người khách khứa, trong nháy mắt mọi người ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.

Chỉ thấy da họ bị tan chảy, da thịt xương cốt đều sủi bọt máu, toàn thân ngứa râm ran, ai cũng liều mạng gãi khắp người, trông họ người không ra người quỷ không ra quỷ, tình cảnh vô cùng thảm.

Không bao lâu sau, mấy vị khách đó không còn thở nữa, đều đã chết rồi.

"Á!”

Mấy vị khách khác sợ đến mức không đứng nổi, điên cuồng chạy ra cửa lớn.

"Độc ác quá!"

Dược Vương tức đến mức đập quải trượng xuống đất, tức giận nói: "Trưởng lão Sở, nơi đây nhiều người như vậy, mà cô dám sử dụng chiêu này! Cô không suy xét đến những vị khách ở đây sao?"

"Đây là chuyện của giáo chủ, chuyện của tôi là bảo vệ Sùng Tông Giáo, không để những kẻ kiêu ngạo đến phá rối Sùng Tông Giáo!", trưởng lão Sở híp mắt nói.

Bà lão không nói nữa, nhưng mắt hiện lên vẻ tức giận.

"Thần y Lâm kia chắc chết rồi nhỉ?", Văn Hải nhìn về chỗ Lâm Chính đứng đang bị làn sương độc bao kín, không kìm được hỏi.

"Nhất định là tiêu đời rồi! Sương độc của tôi không phải thứ người thường có thể chịu nổi đâu. Cho dù là ai chỉ cần chạm phải là sẽ chết! Mà nếu như tôi thêm chiêu này! Thì có là sắt thép cũng bị tan chảy!"

Trưởng lão Sở cười nói, sau đó búng ngón tay.

Vèo!

Một viên độc dược bay qua...

Bốp!

Độc dược bay vào chỗ làn sương màu đỏ kia liền nổ tung.

Độc dược nổ tạo ra khí màu xanh đen, hòa với khí màu đỏ tạo ra màu tím.

Khí màu tím vừa xuất hiện, mặt đất bị ăn mòn, khắp nơi tan chảy, nó như một chiếc hang kinh khủng, nổi lơ lửng ở bên này.

“Á?"

Mặt mọi người biến sắc.

Ngay giây phút này, thậm chí ngay cả Minh Vũ cũng bất động.

"Tông y của Sùng Tông Giáo quả nhiên khác biệt!", Minh Vũ lầm bầm.

"Xong rồi! Thần y Lâm xong đời rồi! Ha ha...", Hoắc Ngạo cười lớn.

"Haizz...", đại sư Phong Liệt thở dài, không nói gì.

Sắc mặt mỗi người một khác.

Liễu Như Thi không nói gì, chỉ nhắm chặt hai mắt.

Thủ đoạn kinh khủng như này, ai sống nổi chứ?

"Được rồi giáo chủ, gọi người vào thu dọn đi! Phun ít nước là chỗ sương độc này sẽ tan ra thôi", trưởng lão Sở cười nói.

Văn Mạt Tâm gật đầu, vung tay.

Nhưng đúng lúc này, từ trong làn sương màu tím đột nhiên truyền ra giọng nói.

"Sao vậy? Thủ đoạn của bà chỉ có thế thôi à?"

Vừa dứt lời, nơi đây lập tức lặng yên phăng phắc.
Chương 428: Vô hiệu

Mọi người vội vàng nhìn qua chỗ làn sương màu tím, chỉ thấy trong làn sương có một bóng người mơ hồ đi qua.

"Là giả đúng không", có một vị khách run rẩy nói.

"Không... không thể nào... chắc chắn không thể...", Văn Hải ngồi phịch xuống đất co ro.

"Hắn là ác quỷ sao?", Hoắc Ngạo cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.

Hoắc Kiến Quốc trợn tròn mắt, không nói nên lời.

Khí độc như này mà cũng không giết được Lâm Chính sao?

"Nếu cậu ấy chịu nhẫn nhịn, Hoa Quốc mấy chục năm sau sẽ là thời đại của cậu ấy!", Dược Vương cảm khái nói.

Liễu Như Thi không kìm được nhìn bà nội mình.

Cô rất ít khi nghe thấy bà nội đánh giá người khác, càng chưa từng nghe thấy bà nội đánh giá cao một người như này...

Còn về trưởng lão Sở và Văn Mạt Tâm đã sớm bị cảnh tượng này dọa sợ rồi.

"Không... không thể nào... chuyện này nhất định là giả! Trong tình huống này tên thần y kia sao sống được? Đây nhất định là giả!", nụ cười trên mặt trưởng lão Sở biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ.

Bà ta biết loại khí độc mình nghiên cứu kinh khủng nhường nào. Đây là vũ khí hóa học thật sự, có thể dễ dàng ăn mòn sắt thép, đừng nói là con người, cho dù là một cái xe tăng thì cũng sẽ bị ăn mòn trong chớp mắt.

Người này sao có thể sống sót trong loại khí độc này được.

Trưởng lão Sở không dám tin đây là thật.

Mà khi người đó đi ra khỏi làn khí độc, anh vẫn chẳng bị sao cả.

Đây chính là Lâm Chính.

Khi nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Chính, trưởng lão Sở không thể đứng vững nổi.

Anh không hề bị sao!

Đúng vậy!

Trên người Lâm Chính không hề có bất kỳ vết thương nào!

Thậm chí quần áo còn không hề bị tổn hại!

Dường như khí độc với anh mà nói chỉ là làn khói mà thôi!

"Chuyện gì thế này?", Văn Mạt Tâm nhíu mày.

"Cậu... cậu... cậu làm thế nào? Cậu đã làm gì?", trưởng lão Sở chỉ vào Lâm Chính, run rẩy hỏi.

"Tôi chẳng làm gì. Chỉ rắc chút bột lên người", Lâm Chính tùy ý hất tay, vứt một chiếc bình xuống đất.

Mọi người nhìn qua mới phát hiện ra đúng là trên người Lâm Chính có một lớp bột trắng, trông rất mịn.

"Cậu nói rằng... cậu dùng bột để chống lại độc của tôi?" trưởng lão Sở kinh ngạc nói.

"Đại loại thế", Lâm Chính tùy ý nói.

"Không! Thể! Nào!"

Trưởng lão Sở gào lên.

"Có gì là không thể? Bà chẳng qua chỉ dùng độc của bọ cạp, độc cóc, độc rắn, độc nhện và độc rết trộn vào với nhau, sau đó dùng công thức hóa học tiến hành điều chế ra chất độc thôi, cũng chẳng đỉnh lắm! Mặc dù có thể ăn mòn sắt nhưng muốn phá giải nó thì cực kỳ dễ, tôi chỉ cần dùng chút thuốc là loại bỏ được", Lâm Chính lắc đầu.

Trưởng lão Sở nghe xong, hai mắt liền mở lớn.

Lâm Chính nói đúng rồi.

Thứ này... đúng là được điều chế từ năm loại độc.

Nhưng muốn điều chế loại độc này không phải điều đơn giản. Bà ta tốn mấy năm mới có thể điều chế được loại bột độc này, bà ta cho rằng không ai giải được nó, cho dù phá giải được cũng cần rất nhiều công sức, nhưng anh chàng trước mắt bà ta có thể dễ dàng khiến loại độc của bà ta trở nên vô dụng... hơn nữa... anh còn có thể nhìn thấu thủ đoạn của bà ta...

"Sao có thể như vậy được...", trưởng lão Sở không chịu nổi.

"Trưởng lão Sở, bà còn có thể đối phó với người này không, nếu không. Bà lùi xuống đi", Văn Mạt Tâm nhìn trưởng lão Sở trước mặt, lạnh lùng nói.

"Giáo chủ có ý gì? Tôi không đối phó được với thằng nhãi này á?", trưởng lão Sở nghiến răng. Trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, sau đó bà ta xông đến chỗ Lâm Chính.

Đừng nhìn bà ta ục ịch, thực tế tốc độ của bà ta rất nhanh và linh hoạt.

Hai tay bà ta thoa thuốc độc, thoa rất đều. Chỉ cần một chưởng, lực không lớn, nhưng nọc độc thì cực kỳ độc.

Chẳng qua Lâm Chính nhìn thấu đòn này.

Bốp!

Bàn tay bà ta đánh lên người Lâm Chính.

Nhưng anh chẳng hề cử động.

"Ha ha, cậu tiêu rồi!", trưởng lão Sở mừng rỡ. Bà ta không ngờ mình có thể dễ dàng hạ gục Lâm Chính đến vậy, bà ta không hề chậm chễ, lập tức đánh thêm một phát.

Bốp!

m thanh vang dội.

Lâm Chính vẫn bất động.

Trưởng lão Sở không hề khách khí, hai bàn tay béo đánh liên tiếp lên người Lâm Chính, dường như muốn bôi hết thuốc độc lên mọi ngóc ngách trên người anh.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.

Anh lật tay đánh bà ta.

Bốp!

Trưởng lão Sở văng ra xa, ngã xuống đất, miệng chảy máu. Nhưng bà ta chẳng quan tâm, ngược lại còn đứng dậy, điên cuồng cười lớn: "Thần y Lâm, cậu tiêu rồi! Cậu chết chắc rồi, cậu đã trúng Vạn Độc Thủ của tôi. Toàn thân cậu đều là độc tố, cho dù có là Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi cậu, ha ha ha ha..."

"Độc? Bà nói chút độc đó có thể giết được tôi á?", Lâm Chính lắc đầu nói.

"Cậu không tin? Hừ, vậy cậu nhìn cổ tay mình đi, xem có phải chuyển màu đen rồi không?", trưởng lão Sở cười điên cuồng.

Lâm Chính chẳng hề đáp, vách tay áo ra, giơ lên.

Nụ cười trên mặt trưởng lão Sở lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy tay Lâm Chính không hề có gì khác lạ, màu da bình thường, hoàn toàn không có hiện tượng bị trúng độc.

Hô hấp của trưởng lão Sở run rẩy, bà ta vô cùng sững sờ.

Tất cả mọi người đều biết độc của trưởng lão Sở không hề có tác dụng với thần y Lâm.

"Bà mới là người nên xem cổ tay của mình".

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói.

Cả người trưởng lão Sở cứng đờ, nhìn cổ tay mình, sau đó run rẩy vạch tay áo lên, bà ta lập tức ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.

Mọi người đều vội vàng nhìn về phía bà ta.

Chỉ thấy hai cổ tay bà ta đen kịt như than, trông rất kinh dị.

"Cậu... cậu hạ độc với tôi từ lúc nào?", trưởng lão Sở run rẩy nói.

"Khi bà đánh tôi!"

Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Nhưng cậu không hề cử động... cậu hạ độc kiểu gì".

"Đây đâu phải độc của tôi, là độc của bà ấy chứ!", Lâm Chính giơ tay lên.

"Đó là...", trưởng lão Sở đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn vai mình: "Chẳng nhẽ... là đòn đó..."

"Huyệt đạo của con người có thể phối hợp để phát tán độc tố, bà miễn dịch với độc tố là vì bà đã phong bế lỗ chân lông trên tay mình, còn đòn đó của tôi đánh trúng huyệt đạo của bà, khiến lỗ chân lông trên cổ tay bà mở ra, độc cứ thế mà đi vào cơ thể bà thôi..."

Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Không!"

Trưởng lão Sở hét lên, vội vàng tìm thuốc giải.

Nhưng ngay giây sau, một cây châm bạc đột nhiên bay đến, nhắm chuẩn vào ấn đường của bà ta...
Chương 429: Ông không có tư cách

Sở trưởng lão đứng như trời trồng, nhìn chăm chăm những chiếc lọ trong tay. Bà ta biết nhát châm này có nghĩa là gì.

Bà ta ngẩng đầu dậy một cách khó khăn, trừng mặt nhìn Lâm Chính và run rẩy nói: “Thần y Lâm…cậu…quá độc ác…”

“Người ta ác với tôi mà tôi lại phải nhân từ với họ sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Sở trưởng lão há hốc miệng, định nói gì đó nhưng đúng lúc này máu đen tứa ra từ miệng bà ta. Bà ta đổ rầm ra đất, co giật vài cái rồi bất động. Đám đông xung quanh trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng đáng sợ diễn ra trước mặt.

“Thần y Lâm đã làm gì vậy?”

“Sở trưởng lão...Sở trưởng lão sao thế?”

Mọi người bàng hoàng. Dược Vương nhìn ra vấn đề, chỉ trầm giọng: “Nhát châm đó không hề đơn giản! Nó đã khiến cho độc tố trong người Sở trưởng lão phát tác nhanh hơn, không cho bà ta có cơ hội sử dụng thuốc giải. Có thể nói toàn bộ độc tố có trong người Sở trưởng lão đều bị thần y Lâm nhìn thấy".

Lời nói của ông ta khiến đám đông im bặt…Thần y Lâm còn biết cả chiêu này nữa sao? Đây là Sở trưởng lão của Sùng Tông Giáo đấy.

Là đại trưởng lão quản lý y tông đó. Vậy mà bị Lâm Chính giải quyết dễ dàng như vậy? Hơn nữa còn bị giải quyết triệt để…

Quá đáng sợ. Đám đông không khỏi nín thở, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sợ hãi.

“Sở…Sở trưởng lão…”, Văn Hải run rẩy lên tiếng.

Đến cả Sở trưởng lão cũng không làm gì được Lâm Chính thì còn ai chứ?

Đúng lúc này, Lâm Chính bước tới.

“Bố…bố…phải làm sao? Hay là bố ra tay, tiêu diệt tên họ Lâm đó! Bố!”, Văn Hải run rẩy, cả người như mất hết sức lực, chạy về phía Văn Mạt Tâm và hét lên.

Trông gã không khác gì một con chó bị dọa sợ mất hồn.

“Đồ bạc nhược”, Văn Mạt Tâm tát cho gã một phát.

Văn Hải ngã lăn ra đất, ôm mặt không nói gì thế nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự sợ hãi. Văn Mạt Tâm mặc kệ gã, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Chính và siết chặt nắm đấm.

“Thần y Lâm, cậu có biết cậu đã làm gì không?”

Ông ta bước tới. Một luồng khí thế hùng hậu phóng ra. Cả đám quan khách đều bị dọa sợ hết hồn. Dược Vương, Minh Vũ, Kiếm Vương đều tập trung cao độ.

Bọn họ biết Văn Mạt Tâm đã quyết định ra tay. Vị giáo chủ cuối cùng cũng đã tức giận. Cái chết của Sở trưởng lão đã đánh vào giới hạn của ông ta.

Ông ta không thể nhịn thêm được nữa. Đám đông vây lại khi Văn Mạt Tâm cất bước đi tới. Lâm Chính không hề dừng lại, anh cũng bước tới. Anh mắt anh lạnh như băng, hừng hực sát khí.

“Thần y Lâm, cậu hại chết quá nhiều người của Sùng Tông Giáo, thậm chí còn giết chết cả Sở trưởng lão, tội ác của cậu đã lên tới đỉnh điểm. Hôm nay tôi sẽ xử lý cậu theo quy tắc của Sùng Tông Giáo!”, Văn Mạt Tâm hừ giọng.

“Ông có tư cách đó sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thử là biết liền! Giết !”

Văn Mạt Tâm gầm lên, sau đó nhảy bật người lên cao ba mét rồi tung chưởng về phía Lâm Chính. Chưởng đánh của ông ta hừng hực sức mạnh.

Có vẻ như Văn Mạt Tâm không giỏi về y thuật nhưng về võ đạo thì cực mạnh. Khoảnh khắc ông ta hành động, những người khác của Sùng Tông Giáo cũng lao tới. Giờ này rồi thì Sùng Tông Giáo chẳng còn cần nói đạo nghĩa với Lâm Chính nữa.

Đến cả Sở trưởng lão mà họ còn không bảo vệ được thì có nghĩa là thần y Lâm đã mạnh hơn họ tưởng tượng rất nhiều. Còn không tiêu diệt anh thì e rằng tình hình sẽ càng tệ. Vì vậy dù có như thế nào thì cứ giết người xong rồi tính.

Cả đám lao lên. Văn Mạt Tâm dẫn đầu.

Nhìn chưởng đánh của Văn Mạt Tâm, cộng thêm luồng khí tức kỳ dị thì có thể đoán được sức mạnh của ông ta khủng khiếp tới mức nào. Việc chưởng nát một tảng đá là điều quá dễ dàng.

Thế nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, anh lật ngược bàn tay đỡ chiêu.

Rầm! Hai chưởng đánh va chạm phát ra âm thanh nặng nề. Chỗ Lâm Chính đứng bị lún xuống, tạo thành vết nứt.

Nhìn chưởng của đối phương có vẻ là khủng khiếp nhưng Lâm Chính vẫn đứng vững. Anh còn đột nhiên xoay tay chộp lấy cổ tay đối phương. Thế nhưng Văn Mạt Tâm đã có sự phòng bị, ông ta phát lực mạnh hơn, đẩy tay Lâm Chính ra, đồng thời cơ thể tiếp đất an toàn, hai chân giậm mạnh vừa tấn công vừa tiến tới.

Có vẻ như ông ta không định để cho Lâm Chính có thời gian kịp thở. Đám đông cũng bổ nhào tới. Bọn họ biết nắm đấm của mình không thể đối phó được với Lâm Chính nên định khóa chặt cơ thể anh.

Thế nhưng sức mạnh của Lâm Chính quá lớn. Anh vung tay, đạp chân khiến đám người lao lên bay bật ra.

Thế nhưng do đối thủ đông quá, hơn nữa còn không ngừng lao lên viện trợ nên Lâm Chính cứ gạt được tên này ra thì đã lại phải đối phó với kẻ tiếp theo ở phía sau.

“Hừ, liều mạng đến cùng đúng không?”, Văn Mạt Tâm hừ giọng, tay hóa thành đao, bổ về phía đầu của Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, anh vung hai cánh tay của một tên đệ tử bị anh khống chế, tạo thành lá chắn đỡ đòn của Văn Mạt Tâm.

Sau đó anh điều khiển hai cánh tay này tấn công ông ta. Văn Mạt Tâm giật mình, lập tức né tránh.

Nhưng một giây sau, Lâm Chính đã dùng chân đá thẳng vào Văn Mạt Tâm. Văn Mạt Tâm không kịp xử lý, vội vàng từ thế tấn công chuyển sang thế phòng thủ. Hai tay chắn trước người.

Rầm. Anh đẩy tên kia ngã về phía Văn Mạt Tâm. Văn Mạt Tâm đạp chân vào tên đệ tử. Khiến hắn lại bay bật lại, rồi ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

“Hả”.

Đám đông xung quanh sợ hết hồn. Vẫn còn có người lao lên định khóa chặt Lâm Chính nhưng vô ích, Lâm Chính vứt người này về phía Văn Mạt Tâm như ném bóng.Văn Mạt Tâm không đỡ được và bị khóa chặt bởi người của chính mình.

Ông ta đùng đùng tức giận, gầm lên: “Mau cút!”

Những người của Sùng Tôn Giáo lồm cồm tránh qua một bên.

“Một lũ ngốc! để giáo chủ của các người xử lý hắn!”, Văn Mạt Tâm gầm lên và tung ra quyền đấm.

Quyền đánh của ông ta giống như lốc xoáy đập xuống Lâm Chính. Lâm Chính lấy nhu khắc cương. Thế nhưng, kết quả không nằm ngoài dự đoán…

Rầm!

Hai cánh tay của Lâm Chính rung lên, cả người bị đánh bật ra.

Văn Mặt Tâm với đôi mắt tối sầm được thế tấn công tiếp. Tay ông ta lại hóa thành chưởng với sức mạnh kinh hồn bổ thẳng xuống ngực của Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng chống trả. Nhưng về sức mạnh và tốc độ thì anh không bằng Văn Mạt Tâm.

Rầm! Rầm! Rầm…

Âm thanh nặng nề vang lên liên tiếp. Đám đông chỉ thấy Lâm Chính bị Văn Mạt Tâm tấn công liên tiếp phải lùi lại, thậm chí miệng còn rớm máu…

Luận về võ công thì rõ ràng là Văn Mạt Tâm mạnh hơn Lâm Chính rất nhiều…
Chương 430: Rơi vào thế hạ phong

“Khai Sơn!”

“Liệt Thạch!”

“Phá Không!”

“Hám Địa”.

“Xuyên Giang!”

Một loạt chưởng đánh được tung ra, Văn Mạt Tâm lại gào lên. Chưởng đánh của ông ta nhanh như điện xẹt, nặng như núi bổ thẳng xuống Lâm Chính.

Lâm Chính phải lùi về sau liên tiếp. Có trời mới biết anh đang phải gánh chịu nguồn sức mạnh nặng tới mức nào. Chân anh giậm mạnh xuống đất. Mặt đất nứt toác. Sau tầm mười tám chưởng đánh, miệng anh đã nhuốm toàn máu, tiếng xương nứt ở ngực vang lên, bộ dạng trông vô cùng thê thảm …

Tất cả quan khách đều thót tim.

Đúng lúc này, Lâm Chính phóng một cây kim về phía Văn Mạt Tâm. Văn Mạt Tâm biết được về phương diện kim châm Lâm Chính rất lợi hại nên đành phải lùi lại.

Ông ta tạm dừng tấn công. Mặc dù hòa hoãn được Văn Mạt Tâm một lúc thế nhưng thực lực giữa hai bên đã quá rõ ràng. Lâm Chính không hề có cơ hội thắng trận.

“Giáo chủ uy phong quá”.

“Giáo chủ là số một”.

“Ha ha, nhóc! Lần này cậu đã biết sự lợi hại của giáo chủ chúng tôi chưa?”

Mọi người hoan hô, đồng thời chế nhạo Lâm Chính. Văn Mạt Tâm đúng là Văn Mạt Tâm, có thể ngồi lên được vị trí giáo chủ của Sùng Tông Giáo thì đương nhiên là phải có bản lĩnh.

“Thần y Lâm!", Liễu Như Thi cuống cả lên, định bước lên nhưng lúc này bà cụ đã ngăn cô lại.

“Bà ơi”, Liễu Như Thi mím môi.

Dược Vương không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Đôi mắt Liễu Như Thi ánh lên vẻ đau đớn, cuối cùng cô dừng lại.

Đại sư Phong Liệt cũng im lặng, trông vô cùng bàng hoàng.

Nếu như Lâm Chính thất bại thì những gì ông ta làm ngày hôm nay sẽ bị Sùng Tông Giáo trừng phạt. Tới khi đó, đến cả ông ta cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Vì dù sao trong mắt nhiều người, giữa ông ta và Lâm Chính có mối quan hệ khá thân.

Mấy người Hoắc Ngạo thì thầm thở phào.

“Bố, nó không chịu nổi nữa rồi”, Hoặc Ngạo mỉm cười.

“Ừ”, Hoắc Kiến Quốc gật đầu. Trước đó ông ta còn chau chặt mày, giờ thì có thể mỉm cười được rồi.

“Y võ vốn không phải là võ đạo chính thống, gặp phải những người luyện võ thực thụ thì dù sức mạnh thể xác của cậu ta có lớn cỡ nào cũng chỉ là trò cười thôi”, Kiếm Vương lắc đầu, tiếp tục uống rượu.

“Tôi không nghĩ vậy. Tôi có quen một người chuyên sử dụng y võ, thủ đoạn phải nói là cực đỉnh”, Ứng Phá Lãng mỉm cười.

Kiếm Vương liếc nhìn hắn, không nói gì. Lúc này, Văn Mạt Tâm đã tiếp tục tấn công, ông ta bổ nhào về phía Lâm Chính.

Quyền đấm này là muốn kết liễu luôn anh đây mà. Anh lau máu ở khóe miệng, đôi mắt trở nên u tối, điềm đạm lấy châm ra đâm vào ngực giống như đang gấp rút chữa trị.

Đối diện với một cao thủ như Văn Mạt Tâm thì thuật châm cứu của anh có hiệu quả không đây?

“Khuất phục đi nhóc con!”

Văn Mạt Tâm gầm lên, hai tay bổ mạnh xuống. Lâm Chính đưa hai tay lên đỡ đòn.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên. Nhưng lần này không phải xương của đối phương mà là xương của Lâm Chính.

Anh nén cơn đau, lùi về sau vài bước nhưng vẫn không cam tâm. Nhờ châm bạc gia trì sức mạnh, anh đã lấy lại bình tĩnh và lập tức phản công.

“Hoàng Diêu Thối”, Văn Mạt Tâm hét lên. Hai chân đạp mạnh, tung cước về phía vai của Lâm Chính.

Rầm!

Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh xuống đất. Văn Mạt Tâm điên cuồng lao lên.

Nếu mà ông ta còn tiếp tục thi triển chiêu thức như vừa nãy thì có lẽ Lâm Chính không thể đỡ được nữa. Anh ngã ra đất, cơ thể chà xát với mặt đất, đất cát dính đầy cả vào vết thương. Máu me be bét.

“Kết thúc rồi”, có người lên tiếng.

“Thật đáng tiếc. Thần y Lâm có y thuật cao cường, nếu có thêm thời gian thì chắc chắn sẽ trở thành kỳ tài trong thiên hạ. Vậy mà cứ chán sống, thích tới đây thể hiện. Văn giáo chủ sao có thể chấp nhận được hành động đó chứ?”, có người lắc đầu cảm thán.

“Không thể trách ai được, ai bảo cậu ta không coi ai ra gì. Tự cho mình là số một thiên hạ?”, có người hừ giọng.

“Đúng là nực cười”.

“Đây là cái giá của tuổi trẻ ngông cuồng”, những lời bàn tán vang lên.

“Bà ơi”, Liễu Như Thi quay qua.

“Cháu nói đi”, Dược Vương nhìn về phía trước.

“Cháu không xin bà ra tay, cháu chỉ xin bà hãy giữ lấy mạng sống cho thần y Lâm, có được không?”, Liễu Như Thi cúi đầu.

Dược Vương khẽ gật đầu: “Bà sẽ cố gắng hết sức, nhưng kết quả cuối cùng thế nào thì phải xem ý trời thôi”.

Liễu Như Thi không nói gì nữa. Tình huống này, Dược Vương không thể kiểm soát được nữa rồi. Văn Mạt Tâm bước về phía Lâm Chính

“Tốn thời gian của tôi quá rồi”.

Văn Mạt Tầm điềm đạm lên tiếng, đôi mắt tràn đầy sát ý. Ông ta giơ tay lên, bàn tay hừng hực sức mạnh. Lần này ông ta sẽ kết thúc trận đấu vô nghĩa này.

Đúng ra ông ta không nên vì thể diện để thuộc hạ đi xử lý Lâm Chính mà ngay từ đầu nên ra mặt mới đúng. Có khi như vậy thì tình hình sẽ không tới mức tệ như thế này.

Nhưng cũng không quan trọng nữa, tất cả đã kết thúc rồi…

Văn Mạt Tâm hừ giọng, bước lên trước, định nhanh chóng xử lý tàn dư của sự việc lần này. Nhưng đúng lúc ông ta lao lên…

Vụt.

Một tình huống bất ngờ ập tới. Lại là châm bạc.

“Đúng là sâu mọt”, Văn Mạt Tâm hừ giọng. Nhưng đúng lúc ông ta né được cây châm thứ nhất thì lại một cây châm khác xuất hiện.

Hóa ra Lâm Chính không chỉ phóng một cây châm mà là hai cây. Thế nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Văn Mạt Tâm khẽ hừ giọng, tay nhanh như cắt, kẹp gọn cả hai cây châm. Trong nháy mắt, cả hai cây châm đã bị khống chế.

Thế nhưng một giây sau, Văn Mạt Tâm phải tối mặt. Ông ta nhìn xuống dưới thì thấy vùng bụng của mình có một cây châm ở đó.

Hóa ra lúc ban đầu Lâm Chính đã phóng ra ba cây châm, hơn nữa cây sau nối tiếp cây trước, cây sau ghim càng sâu hơn cây trước và ghim vào những vị trí mà Văn Mạt Tâm không ngờ tới.

“Sao có thể như vậy được?”

Văn Mạt Tâm tối sầm mặt, định rút cây chân ra. Nhưng đúng lúc này, ông ta kinh hãi phát hiện ra mình đã bị bất động.

“Giáo chủ!”

“Giáo chủ sao vậy?”

“Không hay rồi, thằng nhóc này đã giăng bẫy giáo chủ!”

“Đi giúp giáo chủ đi!”

Những người của Sùng Tông Giáo đều lao lên. Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, mà chỉ phóng châm ra một lần nữa, tất cả đều ghim sâu lên cơ thể anh.

Tất cả dường như đều cắm ngập chuôi kim vào cơ thể Lâm Chính. Cùng với sự tác động của những cây kim này, Lâm Chính bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ.

“Phì! Phì!”

Anh bắt đầu thở phì phì, mặt chảy mồ hôi nhễ nhại, những nơi bị thương trên cơ thể máu đã ngừng chảy, những vết xương gãy nhanh chóng được phục hồi. Hai tay anh cử động bình thường, thế nhưng anh đứng không vững vàng, phải dựa vào tường thở hổn hển.

Chuyện gì vậy?

Đám đông sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK