Cửa hiến tế không lớn, nhưng bên trong đặt rất nhiều bẫy.
Lâm Chính vừa đưa Tô Dư vào bên trong thì nhìn thấy những cạm bẫy bên trong cửa hiến tế bắt đầu khởi động, hai sợi xích sắt nhắm hướng hai vai Lâm Chính mà văng tới.
Lâm Chính lập tức chặt đứt nó.
Một trận gió âm quỷ dị đột nhiên thổi tới.
Lâm Chính nhịp thở cũng trở nên gấp gáp, đang định che chắn lại thì người phụ nữ áo đỏ và những kẻ kia đã đuổi tới.
"Nổi lên!"
Lâm Chính hét lớn.
Dị hoả lập tức dâng lên, tạo thành một bức tường lửa lấp kín lối đi.
Hai kẻ mặc đồ đen đi đầu không đề phòng nên không may rơi vào bức tường lửa, lập tức bốc hơi.
"Ồ?", người phụ nữ áo đỏ dừng lại, đưa mắt nhìn bức tường lửa đáng sợ này, cau mày nói: "Là dị hoả... hơn nữa... không chỉ là một loại!"
Nhiệt độ kinh hoàng của tường lửa nung đỏ cả mặt đất.
Những kẻ kia đều không dám đến gần, nếu không chưa bị nướng cháy thì cũng bị nhiệt độ đáng sợ này làm cho tan chảy.
"Thủ lĩnh, chúng ta không có cách nào phá vỡ bức tường lửa này!"
Những người đàn ông mặc đồ đen chắp tay nói.
"Dị hoạ lợi hại thế này, không thể phá là chuyện đương nhiên".
Người phụ nữ áo đỏ ánh mắt hờ hững, thản nhiên nói: "Nhưng cũng không sao, không có khí lực mạnh mẽ thì không thể duy trì cường độ dị hỏa như vậy. Chúng ta chỉ cần chờ đợi, tôi không tin hắn có thể duy trì dị hoả này liên tục. Hơn nữa ở cửa hiến tế này còn có rất nhiều cơ quan dùng để xử lý đồ hiến tế. Lâm thần y kia phải phá hủy những cơ quan này, việc này cũng sẽ tiêu tốn khí lực. Cứ chờ đi, không bao lâu nữa, dị hoả này sẽ biến mất, hắn cũng sẽ cạn kiệt khí lực. Lúc đó hắn chẳng khác nào miếng thịt trên thớt của chúng ta, chúng ta muốn xử lý như thế nào tùy ý".
"Thủ lĩnh thật sáng suốt!"
Mấy kẻ kia lập tức chắp tay.
Người phụ nữ áo đỏ nheo mắt, xua tay nói: "Hôm nay hiến tế diễn ra bình thường, mọi người chờ ở đây là được rồi".
"Tuân lệnh!"
Tường lửa không cách âm, Lâm Chính đương nhiên nghe được lời nói của người phụ nữ áo đỏ.
Và mọi thứ đúng như những gì cô ta đã nói, cần rất nhiều khí lực để duy trì dị hoả và Lâm Chính thực sự không thể duy trì nó lâu.
Cà rắc!
Bịch!
Một tiếng động vang lên.
Lâm Chính khó khăn lắm mới làm hỏng được các cơ quan trong cửa hiến tế.
Anh thở đứt quãng, trên mặt đã đầm đìa mồ hôi.
Giờ anh đã rơi vào đường cùng.
Phải nghĩ cách rời khỏi đây.
Nhưng người phụ nữ áo đỏ đang canh gác bên ngoài, rời đi kiểu gì đây?
Lâm Chính nghiến răng, vừa duy trì dị hoả vừa lấy châm bạc ra châm vài cái vào người Tô Dư, sau đó cho cô uống một viên đan dược.
Đan dược nuốt xuống, châm bạc cầm máu.
Chỉ một lát sau, Tô Dư từ từ mở mắt ra.
"Em rể...", Tô Dư yếu ớt gọi.
"Tiểu Dư, chị không sao chứ?"
Lâm Chính vội vã hỏi.
"Em rể, tôi... tôi thấy đau lắm. Tay đau, trên người chỗ nào cũng thấy đau...", Tô Dư yếu ớt đáp, gương mặt nhỏ nhắn cau lại vì đau đớn.
Lâm Chính nhìn cánh tay đã gãy của cô, nghiến răng đáp: "Tiểu Dư, chị yên tâm, em rể sẽ chữa khỏi cho chị. Tôi đảm bảo chị sẽ không sao cả!"
"Em rể, khi nào chúng ta được về nhà...", Tô Dư thần chí không được tỉnh táo, lẩm bẩm.
"Sắp rồi, sắp rồi, tôi sẽ đưa chị về nhà sớm thôi".
Lâm Chính khàn giọng nói: "Tiểu Dư, chị ngủ một giấc đã. Đợi chị tỉnh lại rồi, chúng ta sẽ về nhà".
"Được...được rồi em rể..."
Tô Dư lẩm bẩm, sau đó mí mắt sụp xuống, lại tiếp tục thiếp đi.
Sát khí bên trong Lâm Chính càng lúc càng mãnh liệt.
"Thánh Sơn! Là các người ép tôi đấy nhé!"
Lâm Chính khẽ gầm gừ, quyết định không kiêng dè gì nữa. Anh vung tay lên không trung.
Phiu phiu phiu....
Một lượng lớn kim bạc bay ra.
Đến giờ phút này Lâm Chính đã không còn lựa chọn nào khác.
Nếu đã không có lựa chọn thì chỉ còn cách liều chết chiến đấu, cùng lắm là chết cùng đám người này.
Trong tay anh có rất nhiều loại cấm thuật, đều là cấm thuật sử dụng châm bạc. Cấm thuật này có thể giúp sức mạnh của anh tăng lên hàng trăm lần trong thời gian ngắn, có thể dùng để đối phó với người phụ nữ áo đỏ. Có điều cái giá phải trả khi dùng cấm thuật quá đắt, không phải đốt cháy sinh mệnh thì cũng là tổn thọ, hoặc mất đi ý thức. Sử dụng quá đà thì sau đó còn có thể trở thành người thực vật...
Chiêu thức này đem tới năng lượng quá lớn, cơ thể phải chịu đựng luồng năng lượng quá lớn nên đương nhiên sẽ sinh ra phản ứng phụ.
Nhưng đến nước này Lâm Chính đã không còn lựa chọn nào khác.
Lâm Chính hai mắt đỏ ngàu, chuẩn bị lấy kim bạc ra kêu gọi cấm thuật.
Nhưng đúng lúc này.
Choang!
Một ánh sáng đủ màu sắc đột nhiên toả ra từ dưới chân anh.
Lâm Chính sững người, cúi đầu nhìn xuống.
Anh phát hiện đó chính là chiếc hộp kim cương.
Thế nhưng chiếc hộp giờ đã biến thành màu đỏ máu do máu tươi từ trên người anh chảy xuống.
Chiếc hộp nhuốm máu tự động mở ra, ánh sáng bên trong chiếu ra ngoài.
"Đây là?"
Lâm Chính sững người.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì anh thấy trong cái hộp có vài tấm bùa bay ra.
Tấm bùa hiện ra trước mắt anh như được chiếu bằng máy chiếu.
"Bát quái âm dương sơ vạn tượng, ngũ hành tự tổn đãng tứ phương, thiên địa luân hồi chưởng vu thủ, vô ngã vô giới diệc vô thần..."
Lâm Chính lẩm nhẩm đọc, đồng tử đột nhiên giãn ra.
"Những thứ này.... dường như là một loại tâm pháp hoặc khẩu quyết gì đó. Bên dưới vẫn còn....lẽ nào đây là truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh?"
Nhưng... tại sao vô duyên vô cớ, truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh lại tự động mở ra như vậy?
Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu, cúi đầu quan sát.
Anh phát hiện nơi chiếc hộp rơi xuống là trung tâm đại trận!
Hoá ra linh giới của đại trận đã bị máu tươi của anh phá vỡ, cho nên cái hộp này mới mở ra như vậy.
Mà thứ cái hộp này phong ấn chính là tất cả truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh!
Tim Lâm Chính như nhảy loạn lên, không ngờ mình lại có được cơ duyên này.
Chỉ đáng tiếc là truyền thừa ở trước mặt nhưng anh cũng không thể nắm vững trong chốc lát. Nếu chỉ dựa vào nó thì e là vẫn không thể thoát khỏi đây.
Lâm Chính thở dài, trong lòng vô cùng bất lực.
Đúng lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy một dòng chữ khiến người anh run lên bần bật.
"Cái... cái gì? Còn có thể như vậy được sao?", Lâm Chính trợn mắt há miệng, nhìn dòng chữ kia mà như hoá đá.
Chương 3147: Hiến tế?
"Huyết ngưng bát hoang tụ tâm thiên, vô dục vô tư thăng thần tiên..."
Lâm Chính nhìn chằm chằm hàng chữ, lẩm nhẩm đọc lại, da đầu bất chợt gai lên.
Đây là chiêu thức giữ mạng của Phạn Thiên Đại Thánh. Nếu sử dụng chiêu này, có thể tập hợp sức mạnh cường đại trong thời gian ngắn, lập tức nâng mình lên trạng thái phi thường.
Có điều, chiêu thức này người bình thường không thể thi triển, bởi vì điều kiện tiên quyết để thi triển nó chính là hy sinh trái tim của chính mình.
Làm thế nào một người có thể tồn tại mà không có trái tim?
Tuy nhiên, Phạn Thiên Đại Thánh có một phương pháp kỳ diệu, ông có thể dễ dàng moi được trái tim của người khác và chuyển chúng thành của mình một cách hoàn hảo.
Dựa vào phương pháp này, Phạn Thiên Đại Thánh mỗi khi nguy cấp sẽ sử dụng thuật cứu mạng, hy sinh trái tim của mình để đổi lấy những kỹ năng mạnh mẽ. Đến khi các kỹ năng hết tác dụng, ông sẽ kịp thời lấy trái tim của kẻ thù để sử dụng cho mình.
"Thế giới này quả là kỳ diệu, còn có chiêu thức quỷ dị như vậy, thật sự là khiến người ta kinh ngạc. Nhưng nếu dùng chiêu thức này, có lẽ có thể tạm thời đẩy lui người phụ nữ áo đỏ, rời khỏi nơi này".
Lâm Chính suy nghĩ một lát, sau đó lập tức cầm lấy kim bạc đâm vào người mình.
Tuy rằng hiện tại anh không có trái tim khác để thay thế, nhưng với y thuật của anh, cho dù tạm thời mất đi trái tim cũng chưa chết ngay. Chờ khi trở lại học viện Huyền Y Phái anh có thể tái sinh một trái tim với sự giúp đỡ của những loại thuốc kỳ diệu ở đó.
Việc không thể chậm trễ, anh phải tiến hành càng sớm càng tốt.
Lâm Chính vừa duy trì bức tường dị hỏa, vừa cầm chiếc kim bạc, chuẩn bị hy sinh trái tim của mình theo câu thần chú.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị đâm chiếc kim đầu tiên, tay anh bất giác khựng lại.
"Đợi đã! Chỉ hy sinh trái tim thôi thì sức mạnh thu được có thể đẩy lùi người phụ nữ áo đỏ không?"
"Chỉ với sức mạnh này, lỡ đâu thất bại thì sao?"
"Nếu theo phương pháp của Phạn Thiên Đại Thánh, hy sinh trái tim có thể có được sức mạnh mạnh mẽ như vậy, còn hy sinh những bộ phận khác như gan, phổi, thận thì sao?"
"Các cơ quan nội tạng ẩn chứa sức mạnh vô hạn, nếu chỉ hy sinh mình trái tim thì chưa chắc đã đủ".
"Nếu đã muốn thử, vậy thì dốc toàn lực chiến đấu một lần cuối cùng!"
Lâm Chính trong mắt chẳng lộ ra vẻ kinh sợ, trong lòng đã đưa ra quyết định. Anh trực tiếp cầm lấy thanh kiếm Kinh Hồng trên mặt đất, không chút do dự chém vào lồng ngực của mình.
...
Đám người bên ngoài vẫn đang chờ đợi.
Người phụ nữ áo đỏ ngồi khoanh chân dưới đất, nhắm mắt tựa hồ đang hồi phục sức lực.
"Thủ lĩnh, bức tường dị hỏa đang tắt dần!"
Lúc này, một người áo đen kêu lên.
"Ồ?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ mở mắt và nhìn về phía cửa hiến tế.
Quả nhiên, dị hỏa đã yếu đi rất nhiều, uy lực kém hơn rất nhiều so với trước đây. Cảnh tượng bên trong cửa hiến tế cũng có thể bị người ngoài nhìn thấy, ngọn lửa cũng trở nên mỏng hơn.
Đám người thở dốc và vội vàng nhìn về phía đó.
Chỉ thấy một bóng người đang ngồi thiền, bên cạnh còn có một người vóc dáng nhỏ nhắn nằm bên cạnh.
Đây không phải là Lâm Chính và Tô Dư sao?
"Xem ra khí lực của hắn đã gần như cạn kiệt", người phụ nữ áo đỏ khẽ cười nói: "Tôi đoán chừng mấy phút nữa, dị hỏa sẽ tiêu tán!"
Nghe vậy, đám người áo đen đồng loạt giơ kiếm lên, vào thế tấn công, chăm chú quan sát bóng người phía sau dị hỏa.
"Nghe đây, lát nữa đi vào, không cho phép giết người, chỉ cần khống chế bọn chúng là được! Lâm thần y khí lực giờ đã cạn kiệt, chẳng khác nào hổ không răng nên không nguy hiểm. Chỉ cần đè hắn xuống là được, tôi muốn đứng ở trước mặt hắn, băm đứa con gái kia thành trăm, thành nghìn mảnh!", người phụ nữ áo đỏ cười với ánh mắt hung ác.
"Tuân lệnh, thủ lĩnh!"
Đám người đồng thanh.
Vụt!
Lúc này, đột nhiên có một tiếng động.
Sau đó bức tường dị hỏa đột nhiên bị dập tắt.
Chương 3148: Trận chiến
Dị hỏa đã biến mất!
Bức tường lửa chặn lối vào cổng hiến tế đã biến mất, đám người kia không còn bị cản trở nên lập tức lao vào.
Tuy nhiên, cảnh tượng phía sau bức tường lửa khá quỷ dị khiến cho họ không dám hấp tấp bước vào.
Họ nhìn thấy máu trong cổng hiến tế lúc này đã nhuộm đỏ mặt đất.
Tô Dư nằm trên vũng máu, dường như đã bất tỉnh nhân sự, không hề cử động chút nào.
Về phần Lâm Chính thì đang ngồi xếp bằng dưới đất, quay lưng về phía đám người kia.
Thanh kiếm Kinh Hồng bên cạnh anh bị đâm xiên trên mặt đất, nhưng điều kỳ lạ là lưỡi kiếm dính đầy máu.
Chuyện gì thế này?
Máu từ đâu chảy lênh láng ra đây? Lâm thần y đã chiến đấu với ai trong cổng hiến tế sao? Đây rốt cuộc là máu của ai?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ khó hiểu nhìn Tô Dư.
Tuy nhiên, không thể nhìn thấy bất kỳ vết kiếm nào trên khắp cơ thể Tô Dư, vì vậy có thể biết rằng vết máu trên thanh kiếm chắc chắn không phải của cô.
Nếu không phải của Tô Dư, thì chỉ có thể là của Lâm Chính.
Nhưng kiếm của Lâm Chính làm sao có thể nhuốm máu của chính anh?
Chẳng lẽ là tự sát?
Người phụ nữ áo đỏ ngơ ngác nhìn, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng cô ta lập tức không chút do dự phất phất tay ra lệnh: "Đi!"
Đám người áo đen lập tức chạy tới.
Choang!
Lâm Chính đang ngồi xếp bằng đột nhiên đứng dậy rút kiếm chém đám người áo đen.
Rẹt!
Một đường kiếm sắc lẹm của kiếm Kinh Hồng cắt đứt đầu những kẻ áo đen ngay lập tức.
Cái cổng vốn đã nhỏ, Lâm Chính một mình đứng chắn đằng trước như thể người anh hùng một mình trấn giữ nơi này.
Những người mặc đồ đen đều kinh sợ, không dám giơ kiếm tiến lên.
"Lâm thần y, anh còn dám chống cự? Anh không tin tôi giết cô ta sao?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhìn chằm chằm anh rồi nói. Sau đó cô ta rút kiếm ra, sát khí đằng đằng tiến lại gần.
"Bây giờ muốn giết ai không phải cô muốn là được".
Lâm Chính quay người lại, nói bằng giọng khàn khàn.
Người phụ nữ áo đỏ âm thầm hừ một tiếng, còn định nói gì đó nhưng vừa nhìn rõ Lâm Chính lúc này, đồng tử cô ta đột nhiên co rút lại, trên mặt là vẻ không thể tin được.
Lúc này, ngực Lâm Chính đỏ như máu, một vết rạch mảnh lan từ cổ đến rốn.
Đó là một vết kiếm, trông vô cùng đáng sợ.
Và bên trong vết thương, có những chùm ánh sáng kỳ lạ yếu ớt lập lòe.
Ngoài ra, cơ thể của Lâm Chính được bao phủ bởi những chiếc kim bạc.
Vai, tay, ngực, chân, khớp, cổ... nhiều vô số kể.
Có vẻ như Lâm Chính đã sử dụng tất cả những chiếc kim bạc cho chính mình.
Nhưng điều khiến người phụ nữ mặc áo đỏ kinh ngạc hơn chính là, lúc này cô ta không cảm thấy một chút tức giận nào ở Lâm Chính, giống như người đứng trước mặt cô ta là một xác sống vậy...
Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Tại sao Lâm Chính lại thay đổi nhiều như vậy trong một khoảng thời gian ngắn?
Phải cẩn thận.
Người phụ nữ áo đỏ ánh mắt kiên định, quyết định thăm dò nên lập tức quay đầu lại ra lệnh cho đám người kia.
Những người mặc đồ đen không còn do dự nữa mà lao về phía Lâm Chính một lần nữa.
Lâm Chính giơ kiếm chém.
Nhưng khoảnh khắc Lâm Chính giơ kiếm lên, người phụ nữ áo đỏ cũng giơ kiếm lên.
Cánh tay mảnh khảnh của cô ta khẽ rung lên.
Vù!
Một sợi kiếm khí mỏng như sợi tóc lặng lẽ bay về phía Tô Dư đang nằm trên mặt đất.
Kiếm khí gần như chìm trong không khí, rất khó phát hiện được. Tốc độ thì cực nhanh, vượt qua tốc độ âm thanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tô Dư, sắp cắt thân thể cô thành hai nửa.
Nhưng vào lúc này.
Tang! !
Một âm thanh kỳ lạ vang lên.
"Cái gì?"
Mắt người phụ nữ áo đỏ trợn tròn mắt.
Không biết từ lúc nào, thanh kiếm Kinh Hồng của Lâm Chính đã chắn trước người Tô Dư và cắt đứt kiếm khí mỏng như sợi tóc kia một cách vô cùng chính xác.
Tốc độ này! Đã vượt qua người phụ nữ áo đỏ!
Chương 3149: Liều mạng
"Không thể nào...cái này....Điều này là không thể..."
Đôi mắt người phụ nữ áo đỏ giật giật, cô ta không thể tin được những gì vừa xảy ra.
Sức mạnh của Lâm Chính đến mức nào cô ta biết rõ vì đã đối đầu với anh trước đó.
Tốc độ này, Lâm Chính căn bản không thể có!
"Thực lực của người này nhất định đã tăng lên! Nhất định đã tăng lên! !"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ ngay lập tức nhận ra điều đó.
Mắt cô ta dán chặt vào vết kiếm đáng sợ trên ngực Lâm Chính, ánh mắt lạnh như băng.
"Anh đã sử dụng cách gì?"
"Muốn biết?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi, sau đó chậm rãi giơ tay kia lên.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhìn về phía đó và ngay lập tức hóa đá.
Trong tay Lâm Chính cầm hộp kim cương, hộp đã bị mở ra.
"Anh....Chẳng lẽ anh đã đạt được truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh sao? ?", người phụ nữ mặc áo đỏ lạc giọng.
"Đúng! Truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh thật sự phi thường, tuy rằng rất nhiều chiêu thức của ông ta đều là những chiêu thức cấm. Nhưng đến nước này, dùng những cấm chiêu này đối phó với cô mới là thích hợp nhất!", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Không thể nào!"
Người phụ nữ áo đỏ gầm lên:"Truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh thần bí như thế nào, làm sao có thể dễ dàng học được như vậy? Cho dù anh tài giỏi thiên hạ vô song, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy học được những chiêu thức này! Đừng có lừa tôi! Chắc chắn anh đã sử dụng thủ đoạn khác!"
Lâm Chính lắc đầu, không tiếp tục giải thích.
Tại thời điểm này, không giải thích chính là câu trả lời tốt nhất.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ có chút mất kiểm soát.
Trong nhận thức của cô ta, khoảng thời gian ngắn như vậy lĩnh ngộ được truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh, e rằng ngay cả thiên kiêu hạng nhất của Thánh Sơn cũng không làm được.
Nếu Lâm Chính thật sự nắm giữ truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh, chẳng phải có nghĩa là thiên phú của anh còn mạnh hơn tthiên kiêu hạng nhất sao.
"Không thể nào! Hoàn toàn không thể! Thiên kiêu hạng nhất thiên phú vô song, trên đời này không ai hơn được! Điều này là hoàn toàn không thể!"
Đôi môi của người phụ nữ mặc đồ đỏ đang run rẩy.
Cô ta không quan tâm Lâm Chính nhận được truyền thừa của ai, cái cô ta quan tâm chính là thiên phú, có người thật sự vượt qua thiên kiêu hạng nhất.
Lâm Chính không nói nữa mà bước ra ngoài.
Người phụ nữ áo đỏ vẻ mặt hung tợn: "Vậy nên! Hôm nay anh phải chết!"
"Vậy thử đi, xem ai mới là người chết", Lâm Chính bình thản đáp.
"Giết!"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ gầm lên và lao tới cùng đám thuộc hạ
Vù vù....
Những người mặc đồ đen biến thành tàn ảnh và tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính một tay nắm chặt kiếm, khoanh trước ngực, thân thể chưa cử động, thanh kiếm cũng chưa cử động nhưng một lượng lớn kiếm khí đã tỏa ra xung quanh anh, giống như bão táp hướng về phía những bóng đen đang chém tới.
Keng! Keng! Keng! Keng...
Rất nhiều bóng đen vừa từ trên cao đáp xuống đã bị lưỡi kiếm chém thành mảnh vụn, chết thảm.
Ánh mắt người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng, kiếm trong tay hóa thành một luồng sáng, nhắm thẳng vào yết hầu của Lâm Chính.
"Sấm sét!"
Lâm Chính giơ bàn tay còn lại của mình lên không trung.
Đoàng!
Sấm sét nổ tung, bắn tung tóe tứ phía rồi biến thành một tấm lưới sấm sét khổng lồ, buộc người phụ nữ áo đỏ phải lùi lại.
Nhưng người phụ nữ áo đỏ không chịu lùi bước, cô ta nhanh chóng niệm kiếm quyết, bộc phát sức mạnh giống như một làn sóng xung kích, xuyên qua lưới sấm sét, sau đó bảo kiếm Thu Thủy trong tay cô ta nhanh chóng chém về phía Lâm Chính.
Một hơi thở, một ngàn thanh kiếm.
Vô số bóng kiếm lao về phía anh, cắn xé Lâm Chính như một con thú.
Nhưng Lâm Chính đã kịp thời giơ kiếm lên đỡ đòn.
Tang! Tang! Tang! Tang...
Tiếng kiếm va chạm chói tai vang vọng khắp cung điện...
Chương 3150: Nghĩ Thánh Sơn vô địch sao?
Không gian tràn ngập những tiếng nổ khi lưỡi kiếm va vào nhau.
Mỗi lần va chạm sẽ bắn ra một số lượng lớn kiếm văn hủy diệt, tóe ra xung quanh.
Luồng sức mạnh này làm rung chuyển cả cung điện.
Sau khi hai bên chiến đấu ác liệt với hàng ngàn thanh kiếm, Lâm Chính bất ngờ phát huy sức mạnh và chém một nhát kiếm.
Bùm!
Kiếm văn nổ tung.
Sức mạnh dâng trào khiến người phụ nữ áo đỏ bị sốc.
Người phụ nữ áo đỏ lập tức lui về phía sau hơn mười bước, toàn thân run rẩy, khí huyết trong cơ thể dâng trào, khóe miệng ứa máu.
Cô ta mở to đôi mắt như hồ thu, cảm thấy vô cùng khó tin.
Lâm Chính đã có thể theo kịp cô ta về tốc độ.
Hơn nữa, anh dường như vẫn chưa sử dụng tốc độ cực hạn!
Không những thế, sức mạnh của anh...
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhìn xuống chỗ tay mình cầm kiếm.
Tay cầm thanh kiếm đã vỡ nát!
Bàn tay cầm kiếm của cô ta tê cứng!
"Người này. . . tại sao lại trở nên lợi hại như vậy! Đây thật sự là truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh sao?"
Người phụ nữ áo đỏ kinh hãi, biết nếu tiếp tục chiến đấu, rất có thể không giết được Lâm Chính, thậm chí có thể còn bị anh giết chết.
Chạy sao?
Người phụ nữ áo đỏ nghiến chặt răng.
Cứ chạy trốn thế này thì sao cam tâm cho được?
Cái đất Giang Thành bé nhỏ này! Nếu như thất bại bỏ chạy, làm sao cô ta giữ được thể diện?
Người phụ nữ áo đỏ gầm lên, lại lao về phía trước với thanh kiếm của mình.
"Hừ! Nếu cô muốn hiến tế tôi, vậy tôi cũng sẽ hiến tế cô, nắm giữ toàn bộ truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh trong tay!"
Lâm Chính ánh mắt dữ tợn, toàn thân bộc phát ra khí thế, giải phóng sức mạnh tới cực hạn rồi cũng lao về phía người phụ nữ áo đỏ.
Ngay lập tức, kiếm khí của người phụ nữ áo đỏ đã bị sức mạnh của Lâm Chính áp chế.
"Cái gì?"
Người phụ nữ áo đỏ kinh ngạc.
Đây là khi Lâm Chính phát huy toàn bộ sức mạnh sao?
Giờ phút này, anh tựa như ngọn núi không thể vượt qua, còn cô ta đứng trước anh chỉ là một quả đồi thấp. Toàn bộ sức lực cùng kiếm ý đều trở nên yếu ớt đến đáng thương.
Không sai!
Quả không sai!
Đây phải là truyền thừa của Phạn Thiên Đại Thánh! Người này chắc chắn đã nhận được truyền thừa!
"Rút! Phải rút!"
Người phụ nữ áo đỏ hối hận về sự hấp tấp của mình, lập tức chuyển từ công sang thủ. Thanh kiếm Thu Thủy được cô ta xoay tròn, biến thành một tấm khiên chắn, chống lại Lâm Chính đang lao tới.
Tuy nhiên, một kiếm của Lâm Chính mang sức mạnh kinh người, chém vào tấm khiên khiến nó vỡ nát. Sau đó vệt kiếm hóa thành một ánh sao, chém lên vai của người phụ nữ áo đỏ.
Xoẹt!
Cánh tay cầm kiếm của người phụ nữ áo đỏ đã bị chặt đứt.
"Á!"
Cô ta hét lên một tiếng và ngã xuống đất, máu chảy ra từ cánh tay bị chém. Cô ta đã mất hoàn toàn sức chiến đấu.
Lâm Chính dừng lại và nhìn cô ta một cách thờ ơ.
Nếu không có bảo kiếm Thu Thủy, người phụ nữ mặc đồ đỏ tuyệt đối không thể đánh bại Lâm Chính chỉ bằng một tay.
Bây giờ cô ta chỉ là một con thỏ trong tay Lâm Chính, muốn giết cô ta thì rất dễ dàng.
Lâm Chính từng bước đi tới.
Chịu đựng cơn đau dữ dội, người phụ nữ áo đỏ lùi lại một cách khó khăn.
Nhưng cô ta có thể đi đâu?
"Lâm thần y, dừng lại!" Người phụ nữ mặc đồ đỏ gầm lên.
"Thế nào? Muốn xin tôi tha mạng sao?"
"Tha mạng? Anh xứng sao? Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, giết tôi cũng không có ích lợi gì! Thà rằng thả tôi đi, nếu không Thánh Sơn sẽ truy sát anh đến cùng!"
"Giờ cô còn muốn uy hiếp tôi? Ha ha, Thánh Sơn các người quả là cao ngạo! Cô thật sự cho rằng trên đời này không ai dám động tới Thánh Sơn của cô sao? Cô thực sự cho rằng Thánh Sơn là vô địch sao?", Lâm Chính cười lạnh hỏi.