Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 736: Thi thể thiếu nữ

“1 2 1! 1 2 1!”.

Những tiếng khẩu hiệu vang lên lanh lảnh trên thao trường.

Một đám đàn ông khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo ba lỗ trắng đang xếp thành hàng huấn luyện ở thao trường.

Bọn họ vừa chạy vừa nhảy, hoặc là đánh tay đôi, hoặc là nâng tạ, hoặc là nhào lộn. Mới sáng ra, những người này đều tràn đầy sức sống.

Trước mặt bọn họ, một người đàn ông trung niên mặc võ phục, để râu, đang ngồi uống trà, quan sát tiến độ tập võ của từng đệ tử.

Đúng lúc này, một cô gái mặc quần áo thoải mái, xinh đẹp đáng yêu bước tới.

Người đàn ông trung niên thấy thế liền vội đặt chén trà xuống, đứng lên.

“Cô chủ đến đấy à?”, ông ta tươi cười.

“Luyện tập thế nào rồi?”, cô gái nhìn những người đàn ông khỏe mạnh này, cười hỏi.

“Cô chủ, tư chất của bọn họ cũng coi như đủ điều kiện, hơn nữa ai nấy đều chăm chỉ, trời còn chưa sáng đã bắt đầu luyện tập, đến bây giờ cũng coi như có chút thành quả”, người đàn ông trung niên cười đáp.

“Chăm chỉ? Hừ, đó là do dùng tiền đúng chỗ thôi, nếu bọn họ không chăm chỉ, thì chẳng phải là áy náy với số tiền đó sao?”, cô gái cười khẩy nói.

“Vâng, vâng, cô chủ nói phải”, người đàn ông trung niên gật đầu lia lịa.

Đúng lúc này, một người mặc trang phục vệ sĩ nhanh chân chạy vào, kề vào tai cô gái nói nhỏ mấy câu.

Cô gái biến sắc, trầm giọng nói: “Khiêng lại đây!”.

“Vâng, cô chủ”.

Người kia lập tức chạy đi.

Một lát sau, hai nhân viên y tế khiêng một thanh niên toàn thân đầy vết cào tới.

Cô gái kia thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo.

“Chuyện này là sao?”.

“Toàn thân cậu ta bỗng dưng ngứa ngáy, hơn nữa rất khó khống chế. Cậu ta gãi đến trầy da tróc thịt, mười ngón tay đều bị gãy móng. Chúng tôi tiêm rất nhiều thuốc an thần thì cậu ta mới dừng lại được, nếu không cậu ta sẽ gãi đến chết mới thôi”, bác sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng đáp.

“Vậy có cứu được không?”, cô gái hỏi.

“Tạm thời không chết được, chắc qua hai ngày nữa là không sao, nhưng hai ngày này sẽ rất khó chịu”, bác sĩ đáp.

Cô gái nghe thấy thế thì đùng đùng nổi giận, bước mấy bước tới, đạp cho thanh niên kia một cái rất mạnh.

Anh ta hét lên thảm thiết một cách yếu ớt.

“Vẫn chưa chết à?”, cô gái mắng.

“Công chúa, xin… xin lỗi, thuộc hạ không thể hoàn thành nhiệm vụ, xin cô… hãy tha thứ…”, thanh niên yếu ớt nói.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng phải đã điều tra thần y Lâm kia chỉ là một thằng ở rể vô dụng sao? Một thằng ở rể vô dụng mà anh cũng không đối phó được à? Tôi nuôi loại vô tích sự như anh để làm gì chứ?”.

“Không phải… công chúa, thực ra là có chuyện ngoài ý muốn, bên cạnh thằng ở rể kia có cao nhân giúp đỡ… nên tôi… tôi mới…”, người thanh niên ấp úng.

“Cao nhân? Cao nhân gì? Nói cho cùng vẫn là anh vô tích sự!”.

Cô gái đạp một cái, người thanh niên ngã lăn ra đất, động đến vết thương trên người, khiến anh ta đau đến mức kêu lên oai oái.

“Khiêng thằng vô dụng này đi, cứu được thì chữa, không cứu được thì tìm đại cái hố mà chôn cho xong”, cô gái tức giận nói, rồi xoay người bước vào tòa nhà.

Nhân viên y tế vội vàng khiêng người thanh niên đi.

Nhưng cô gái còn chưa vào trong tòa nhà, thì tên vệ sĩ lúc trước lại chạy tới.

“Lại làm sao nữa?”, cô gái đang điên tiết, giọng nói cũng vô cùng cáu kỉnh.

“Cô chủ, Lâm Chính đến”.

“Lâm Chính? Thằng vô dụng kia mà dám đến chỗ tôi sao? Anh ta chán sống chắc?”, cô gái kinh ngạc nói.

“Cô chủ, làm sao bây giờ?”.

“Anh ta đi mấy người?”.

“Một mình ạ”.

“Một mình? Thế thì anh sợ cái chó gì? Lập tức đưa anh ta vào đây cho tôi!”, cô gái tức giận nói, rồi đi vào trong tòa nhà.

Lâm Chính nhanh chóng được tên vệ sĩ kia đưa đến phòng làm việc của cô gái.

Tuy Chủ tịch của công ty bảo vệ này chỉ là một cô gái còn chưa thành niên, nhưng mọi thứ trong nội bộ công ty đều đâu ra đấy, nhìn rất quy củ.

Lúc này, Huyết U U đang ngồi trên ghế giám đốc, nhìn Lâm Chính với nụ cười châm chọc.

“Chà, không ngờ một thằng ở rể như anh lại to gan như vậy, dám chạy đến tận chỗ tôi! Không tệ, không tệ, có dũng khí!”, Huyết U U vỗ tay, mỉm cười nói.

“Cô vừa đốt xe tôi, lại vừa muốn giết tôi, nếu tôi vẫn còn án binh bất động, thì chẳng phải sớm muộn cũng bị cô chơi đùa đến chết sao?”, Lâm Chính đáp.

“Vậy anh đến đây làm gì?”.

“Đương nhiên là đến tìm cô để tính sổ rồi”.

“Tìm tôi tính sổ? Ha ha ha, Lâm Chính, chỉ dựa vào anh sao? Tay chân anh tong teo thế kia, muốn tính sổ với tôi kiểu gì nào? Sao hả? Anh muốn đánh tôi hay là muốn chửi tôi? Để tôi xem anh sẽ dùng cách nào để tính sổ với tôi!”, Huyết U U cười nói, sau đó cầm chiếc cốc trên bàn lên, uống một ngụm trà sữa.

Ngay sau đó.

Cộp cộp cộp…

Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó một đám đàn ông mặc áo ba lỗ trắng, cánh tay còn to hơn cả bắp đùi Lâm Chính xông tới, chặn cửa lại, ai nấy nhìn Lâm Chính chằm chằm như hổ rình mồi.

Chỉ cần Huyết U U hạ lệnh, thì bọn họ sẽ lập tức xông vào đánh cho Lâm Chính nhập viện.

“Anh cảm thấy mình có thể đánh được ai trong số bọn họ?”, Huyết U U chỉ đám người bên ngoài, cười hỏi.

“Tôi không biết võ”, Lâm Chính lắc đầu đáp.

“Thế thì đáng tiếc quá”, Huyết U U nhún vai cười nói: “Nếu vậy thì chúng ta không thể thương lượng tử tế với nhau được rồi. Giữa chúng ta chắc là chỉ có phục tùng, anh nói có đúng không nào?”.

Cô ta vừa dứt lời, tên vệ sĩ ở ngoài cửa lập tức xông vào, ấn vai Lâm Chính xuống.

“Lâm Chính, những lời lần trước tôi nói với anh và Tô Dư vẫn còn hiệu lực. Nếu anh và Tô Dư chịu ngoan ngoãn đến đây với tôi, thì tôi sẽ tha cho các anh một con đường sống, nếu không, e là hôm nay phòng bệnh nặng của bệnh viện Chương Thành sẽ có thêm một người thực vật nữa đấy”, Huyết U U nheo mắt cười nói.

“Cô yên tâm, sẽ không có người thực vật đâu, nhưng giữa thời bình có thể sẽ có thêm một thi thể, một thi thể thiếu nữ đang thì trẻ trung”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Đã đến lúc này rồi mà anh còn cứng miệng nhỉ?”, cô gái cười khẩy.

“Tôi không cứng miệng, cô hãy xem cánh tay của cô đi”, Lâm Chính nói.

Huyết U U sửng sốt, vội vàng vén tay áo lên.

Chỉ thấy trên cánh tay trắng như tuyết xuất hiện hai đường nhỏ màu đen, giống như mạch máu, vô cùng quỷ dị.

“Đây là cái gì?”, Huyết U U ngạc nhiên.

“Độc”.

“Anh… hạ độc với tôi?”, Huyết U U trừng mắt, không thể tin nổi.

“Đúng vậy, hơn nữa còn là loại độc chỉ có tôi mới có thể giải được”, Lâm Chính đáp.

Huyết U U sửng sốt nhìn anh, sau đó bật cười: “Anh nói đùa gì vậy? Anh hạ độc với tôi? Lúc nào chứ? Anh hạ độc kiểu gì? Đừng có lừa tôi! Tôi không dễ bị lừa như vậy đâu!”.

“Tôi không lừa cô, cô nhìn xem trước mặt cô là cái gì đi”, Lâm Chính nói.

Huyết U U hơi run rẩy, dường như nghĩ tới gì đó, đôi mắt liền nhìn tới cốc trà sữa ở trên bàn.

“Cốc trà sữa này… không thể nào… Anh còn chưa động vào nó, sao có thể hạ độc được chứ?”.

“Không tin à? Cô có thể mang nó đi xét nghiệm”, Lâm Chính đáp.

Câu nói này khiến Huyết U U khựng lại…
Chương 737: Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường

Bên trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.

Tất cả đều trợn tròn mắt, hơi thở như nghẹn lại, ngây ra nhìn Huyết U U, không thốt nên lời.

“Còn không mau mang đi xét nghiệm!”.

Cuối cùng Huyết U U cũng hoàn hồn, gần như là hét lên.

Tên vệ sĩ ở bên cạnh toàn thân run bắn lên, lập tức chạy tới định mang cốc trà sữa đi.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.

“Khoan đã”.

“Anh… anh định làm gì?”, Huyết U U trợn tròn mắt hỏi.

“Bây giờ cô mang đi xét nghiệm e là phải mất một hai tiếng. Loại độc này của tôi, một tiếng là đã phát độc rồi, đến lúc đó chỉ e kết quả xét nghiệm thì có, nhưng cô cũng không còn…”

“Cái gì?”, Huyết U U biến sắc, kích động nói: “Vậy… vậy anh muốn thế nào?”.

“Bình thường cô có xem tivi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Có…”

“Vậy chắc là cô từng thấy cách thử độc trên tivi đều là lấy châm bạc thử xem trong cơm canh có độc hay không. Thế nên, muốn biết trong trà sữa này có độc hay không, cô cứ lấy châm bạc thử là biết!”.

“Mau đi lấy châm bạc!”, Huyết U U cuống quýt hét lên.

“Không cần đâu, tôi có châm bạc đây. Tôi là bác sĩ, nếu đã hạ độc thì chắc chắn cũng có đồ để cứu người. Cầm châm cắm vào cốc trà sữa đi. Nếu châm bạc đổi màu, thì chắc là cũng có thể cho thấy nó có vấn đề chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Huyết U U vội vàng nháy mắt với người bên cạnh.

Người kia vội vàng bước tới, cầm châm bạc trong tay Lâm Chính, rồi đâm vào cốc trà sữa.

Ba giây sau, châm bạc được rút ra.

Chỉ thấy phần thân của chiếc châm bạc đã đen sì toàn bộ.

“Hả?”.

Ai nấy đều biến sắc.

Huyết U U sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người đờ đẫn.

“Sao lại như vậy được?”, cô ta thì thào, dường như không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

“Chắc không cần tôi phải nói rõ nữa chứ?”, Lâm Chính nhún vai nói.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều cực kỳ khó coi.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”, Huyết U U hít sâu một hơi, sắc mặt sa sầm, lạnh lùng hỏi.

“Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng, cô muốn thế nào?”, Lâm Chính bình thản nói.

Huyết U U lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không cảm xúc đáp: “Nợ tiền phải trả, đó là chuyện hiển nhiên, chị gái anh nợ tôi mấy triệu tệ, tôi đòi cô ta thì có gì sai chứ?”.

“Được, bây giờ tôi sẽ trả cho cô”.

Lâm Chính rút một tấm thẻ ngân hàng trong túi quần ra, đặt lên bàn, bình thản nói: “Trong này có hơn ba triệu tệ, các cô mang đi quẹt đi. Tiền đã trả xong, sau này đừng làm phiền chị tôi nữa”.

“Ba triệu tệ? Anh có nhầm không vậy? Theo điều khoản trong hợp đồng là hơn bảy triệu tệ, một đồng cũng không được thiếu”, Huyết U U hừ một tiếng nói.

“Hơn bảy triệu tệ? Chẳng phải hợp đồng đó không được pháp luật thừa nhận sao?”.

“Họ Lâm kia, nếu anh muốn dàn xếp ổn thỏa thì phải làm theo quy tắc của tôi, nếu không thì đưa tôi thuốc giải, rồi cút về đi!”, Huyết U U đập bàn, giận dữ nói.

“Vậy à?”, Lâm Chính ra vẻ trầm tư, sau đó gật đầu: “Hơn bảy triệu tệ thì hơn bảy triệu tệ, các cô mang đi quẹt đi, chắc là trong chiếc thẻ này cũng đủ tiền”.

“Bảy triệu tệ mà anh cũng có sao?”, Huyết U U sửng sốt, ngập ngừng một lát, rồi lại ấp úng nói: “Ừm… nhưng mỗi lúc một khác… món nợ hơn bảy triệu tệ là lúc trước thôi. Bây giờ anh… anh… anh phải đưa tôi ít nhất mười triệu tệ! Đúng, phải đưa tôi ít nhất mười triệu tệ!”.

“Mười triệu tệ?”.

Lâm Chính trợn tròn mắt, nhìn cô ta với vẻ mặt không thể tin nổi: “Cô bị điên à? Ba triệu tệ lên mười triệu tệ! Các cô cướp chắc?”.

“Sao nào? Anh muốn phủi tay à? Hừ, vậy thì không được đâu nhé! Nếu hôm nay anh không đưa mười triệu tệ, thì tôi đảm bảo chị anh sẽ không ngày nào được yên”, Huyết U U cười khẩy nói.

“Xem ra cô định chặt chém chúng tôi chứ gì?”, Lâm Chính nhíu mày: “Cô không sợ tôi không đưa thuốc giải cho cô sao?”.

“Cùng lắm là chết ở đây chứ gì, nhưng tôi chắc chắn, nếu tôi chết, thì cả nhà anh cũng sẽ bị chôn cùng!”, Huyết U U nói đầy khí phách.

Lâm Chính nghe thấy thế thì thở dài, lắc đầu nói: “Nếu đã vậy thì được rồi”.

“Chịu thua rồi chứ gì? Hừ, nếu anh đã chịu thua thì mau lại đây giải độc cho tôi đi”, Huyết U U cười khẽ nói.

“Chịu thua? Chịu thua cái gì chứ? Cô nghĩ tôi không có mười triệu tệ này sao?”, Lâm Chính đáp.

“Cái gì?”.

Huyết U U gần như là kêu lên thất thanh.

“Anh… trong thẻ này của anh… có mười triệu tệ?”, tên vệ sĩ ở bên cạnh có vẻ không dám tin.

“Không”.

“Thế anh trả kiểu gì?”, tên vệ sĩ ngạc nhiên hỏi.

“Thẻ này không có, nhưng thẻ khác thì có”, Lâm Chính lại lấy một chiếc thẻ ngân hàng màu đen trong túi áo ra, đặt lên bàn trước mặt Huyết U U, bình tĩnh nói: “Trong chiếc thẻ này có 100 triệu tệ, nếu mười triệu tệ không đủ thì quẹt hai mươi triệu tệ đi. Tôi nghĩ dù có thế nào, chắc cô cũng sẽ không tăng lên 100 triệu một cách hoang đường đâu nhỉ?”.

Đám người Huyết U U lập tức á khẩu…

“Sao lại như thế được…”, cô ta nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin, hét lên: “Chẳng phải anh là một thằng ở rể của nhà họ Tô sao? Chẳng phải anh là một thằng vô dụng nổi tiếng ở Giang Thành sao? Tại sao… anh… anh lại có nhiều tiền như vậy?”.

“Chuyện này không cần cô quan tâm, tóm lại tôi đã trả tiền cho cô rồi, cô đừng tìm tới gây phiền phức cho nhà họ Tô nữa, rõ chưa?”, Lâm Chính bình thản nói.

Huyết U U nghe thấy thế thì cắn môi.

Hiển nhiên cú sốc này quả thực quá lớn, cô ta vẫn chưa hoàn hồn.

Một thằng ở rể tép riu mà lại là triệu phú?

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Khoảng nửa phút sau, cô ta mới tỉnh táo lại.

“Anh… chỉ trả tiền thôi thì chưa đủ, anh… anh còn phải… còn phải giải độc cho tôi nữa!”, Huyết U U ấp a ấp úng nói.

“Cô yên tâm, tôi không có hứng thú giết cô, đây chỉ là lời cảnh cáo dành cho cô. Nghe đây, nếu sau này cô còn làm phiền tôi, thì có khả năng lần sau sẽ không may mắn như thế này đâu”, Lâm Chính đáp.

Huyết U U nghe thấy thế thì nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt, đôi mắt như muốn phun ra lửa, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Chính.

Nếu không bị trúng độc thì cô ta còn lâu mới khuất phục!

Lâm Chính bước tới, đâm mấy châm vào cánh tay Huyết U U.

Chỉ thấy cánh tay trắng nõn của cô ta lập tức khôi phục như ban đầu, đường nhỏ màu đen trên đó đã biến mất.

Huyết U U vô cùng ngạc nhiên.

“Rốt cuộc đây là độc gì vậy? Anh bỏ vào trà sữa của tôi lúc nào thế?”.

“Bí mật”, Lâm Chính mỉm cười.

Thực ra làm gì có độc, chẳng qua là anh lừa Huyết U U thôi, màu sắc trên cánh tay Huyết U U là do lúc anh vào phòng làm việc đã rải một ít bụi mịn vào trong không khí, người nào hít phải thì trên cánh tay sẽ có thứ này. Thực ra trên cánh tay Lâm Chính cũng có, một tiếng sau nó sẽ tự biến mất.

Về phần cốc trà sữa, thì chẳng qua châm bạc đã bị Lâm Chính giở trò mà thôi.

“Rốt cuộc anh làm gì vậy?”, Huyết U U liếc nhìn Lâm Chính, hỏi.

“Tôi hả? Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường”, Lâm Chính cười đáp.
Chương 738: Bác sĩ giỏi ngay đây này

“Bác sĩ?”.

Huyết U U thầm hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Tôi chưa từng thấy bác sĩ nào giỏi dùng độc như anh cả”.

“Trong Đông y có một phương pháp chữa bệnh gọi là “lấy độc trị độc”, thế nên hầu hết các bác sĩ Đông y đều có nghiên cứu về độc tố”.

“Thế à… Nhưng theo tin tức tôi tìm hiểu được, thì anh chỉ là một thằng ở rể, nghe nói còn là một thằng bất tài cả ngày ăn không ngồi rồi. Loại người như anh có y thuật cao siêu như vậy từ lúc nào vậy?”, Huyết U U khó hiểu hỏi.

“Con người ai cũng có sở thích mà, sở thích của tôi chính là đọc sách y học, lúc nào rảnh rỗi lại mân mê đống thảo dược, chỉ vậy thôi”.

“Chỉ vậy thôi?”.

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi phải về đây”, Lâm Chính chẳng buồn nhiều lời với Huyết U U nữa, chuyện đã giải quyết xong, đương nhiên sẽ phải cáo từ.

Nhưng đúng lúc này, một vệ sĩ vội vàng chạy vào.

“Cô chủ, cô chủ, không hay rồi!”, tên vệ sĩ kia mặt mày lo lắng, lao vào phòng, gấp gáp kêu lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Huyết U U nhíu mày hỏi.

“Người… người của đảo đến”, người kia hoảng hốt nói.

Phịch!

Huyết U U ngã ngồi xuống đất.

Nhưng cô ta không thấy đau, mà trợn mắt há miệng nhìn tên vệ sĩ kia, sau đó vội vàng bò dậy kêu lên: “Mau, mau đi chuẩn bị, thu dọn hết đồ đạc lại, mau lên!”.

“Vâng vâng vâng…”

Đám tay chân trong phòng làm việc cuống cuồng chạy đi.

“Đảo?”.

Lâm Chính có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, lắc đầu xoay người định đi.

Nhưng đúng lúc này, Huyết U U bỗng gọi anh.

“Lâm Chính! Khoan đã!”.

“Sao vậy? Chủ tịch Huyết còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu.

“Lâm Chính, anh… có phải anh biết y thuật không?”, Huyết U U gấp gáp hỏi.

“Chẳng phải cô đã biết rồi sao? Biết một chút”.

“Vậy anh có thể giúp tôi một việc không?”, Huyết U U nặn ra một nụ cười, hai bàn tay xoắn vào nhau.

“Không thể”, Lâm Chính từ chối một cách dứt khoát, nói xong liền định đi.

“Đừng mà!”, Huyết U U muốn khóc mà không có nước mắt, cứ thế xông tới, túm chặt lấy tay Lâm Chính, kêu lên: “Lâm Chính, chỉ cần anh ở lại giúp tôi việc này, tôi có thể không lấy tiền nữa, được không?”.

“Cô nghĩ một triệu phú như tôi mà phải để ý đến vài đồng bạc đó sao?”.

“Lâm Chính, chỉ cần anh giúp tôi việc này, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý!”, Huyết U U cuống đến mức giậm chân.

“Không được!”.

“Anh…”, Huyết U U cắn răng, tức giận nói: “Nếu anh không giúp tôi, thì dù tôi có chết, cũng sẽ huy động toàn bộ sức mạnh, khiến nhà họ Tô các anh muốn sống không được, muốn chết không xong!”.

“Cô đang đe dọa tôi đấy à?”, Lâm Chính ngoảnh sang, ánh mắt lạnh lẽo, trong mắt bắn ra ánh nhìn dữ tợn.

Huyết U U run rẩy, sau đó vội vàng nặn ra nụ cười, đáp: “Không phải, không phải… Tôi… tôi… tôi không có ý đó… Tôi chỉ… chỉ muốn cầu xin anh giúp đỡ…”

“Rốt cuộc là chuyện gì? Cô cứ nói ra xem nào!”.

Lâm Chính thầm thở dài, nói.

Anh nhìn ra được, Huyết U U đang sợ hãi thực sự.

Tuy anh không sợ Huyết U U, nhưng nếu vì vậy mà gây ra phiền phức gì, chỉ sợ những người xung quanh anh lại phải chịu tội, vẫn nên nhân nhượng cho khỏi phiền thì hơn.

“Anh đồng ý rồi sao? Tốt quá!”, Huyết U U mừng rỡ, vỗ tay bôm bốp, sau đó nói: “Lát nữa sẽ có người đến đây, anh không cần biết đó là ai, cũng không cần quan tâm ông ta nói gì, dù sao anh cứ tự xưng anh là bác sĩ do tôi mời đến, rõ chưa?”.

“Chỉ vậy thôi sao?”.

“Đúng, chỉ vậy thôi, tôi sẽ đuổi ông ta đi, những chuyện khác không cần anh lo lắng!”.

“Thế à… Vậy thì không vấn đề gì”, Lâm Chính gật đầu đáp.

“Được rồi, anh ngồi đi, ngồi đi, đừng khách sáo!”.

Huyết U U nhiệt tình mời Lâm Chính ngồi xuống, sau đó chỉnh sửa một chút quần áo bị xộc xệch, rồi ngồi xuống ghế giám đốc, vắt chéo hai chân, dáng vẻ nghiêm túc.

Lâm Chính vô cùng tò mò.

Rốt cuộc là ai đến mà có thể khiến Huyết U U không sợ trời không sợ đất hoảng hốt đến mức này chứ?

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào phòng làm việc.

Lâm Chính lập tức cảm giác được hơi thở của Huyết U U như nghẹn lại, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không phát ra tiếng nào.

Lâm Chính nhìn về phía người đàn ông trung niên.

Ông ta để đầu đinh, mặc áo khoác dài màu nâu, hai bên tóc mai điểm bạc, cằm lún phún râu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Lâm Chính mơ hồ cảm nhận được không khí xung quanh ông ta đang chuyển động.

Người luyện võ!

Hơn nữa… còn là một cao thủ tuyệt đỉnh!

Lâm Chính hơi đanh mắt lại.

“Chú Nham, chú đến đấy à?”, Huyết U U đứng bật dậy, vội vàng bước tới đón tiếp, gọi đầy thân thiết.

“Cháu còn mặt mũi gọi chú Nham à?”.

Người đàn ông bỗng quát lớn, không giận mà uy.

Huyết U U lập tức run bắn lên, vội vàng cúi đầu xuống.

“Cháu nói cháu ra ngoài tìm bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho bác gái, kết quả là đi mất hút cả nửa năm, đảo chủ hạ lệnh về cháu cũng không nghe. U U, cháu đủ lông đủ cánh rồi nhỉ? Cháu có biết trên đảo có bao nhiêu người đang lo lắng cho cháu không?”, người đàn ông trung niên trách mắng.

Huyết U U tỏ vẻ tủi thân, cúi gằm mặt xuống: “Chú Nham, U U… U U cũng là vì bác gái mới rời khỏi đảo…”

“Cháu đừng viện cớ nữa, lập tức về đảo với chú. Lần này về đảo, chắc chắn đảo chủ sẽ nhốt cháu vào hang Sám Hối! Đi, thu dọn đồ đạc về với chú ngay!”, người đàn ông trung niên lớn tiếng.

“Cái gì? Hang Sám Hối?”, Huyết U U biến sắc, vội vàng kêu lên: “Cháu không đi, cháu không đi! Cháu không đến hang Sám Hối đâu! Cháu ra ngoài để tìm bác sĩ giỏi cho bác gái, cháu có làm gì sai đâu? Tại sao lại nhốt cháu vào hang Sám Hối? Cháu không về!”.

“Cháu còn ầm ĩ nữa? Tìm bác sĩ giỏi cho bác gái cái gì chứ? Cháu chỉ viện cớ để ra ngoài gây chuyện thôi! Cháu tưởng các chú đều là đồ ngốc, không biết gì sao? Công ty bảo vệ này là của đảo chúng ta, từ lúc cháu tiếp quản đến nay đã gây ra bao việc tày trời, cháu tưởng đảo chủ không biết gì sao?”, người đàn ông trung niên nghiêm túc nói.

“Nhưng… cháu đã kiếm được rất nhiều tiền cho đảo mà. Lợi nhuận của công ty trong năm nay cao hơn năm ngoái gấp 107 lần, số liệu đều ở đây! Cháu… cháu chẳng phải đang cống hiến cho đảo sao?”, Huyết U U cuống lên nói.

“Vớ vẩn! 107 lần? Con nhóc chết tiệt, số tiền này có món nào là sạch sẽ không? Cháu có biết để giải quyết giúp cháu mà đảo chủ đã mất bao nhiêu nhân lực tiền bạc không? Mấy đồng bạc của cháu sao mà bù nổi chứ?”, người đàn ông trung niên mắng mỏ.

Huyết U U gần như là sắp khóc.

“Đừng nhiều lời nữa, lập tức về với chú! Nhanh lên!”.

Dứt lời, người đàn ông trung niên định cưỡng chế kéo Huyết U U đi.

“Không, chú Nham, cháu không về, cháu… cháu không đến hang Sám Hối, cháu không phạm lỗi!”, Huyết U U gào khóc.

“Cháu viện cớ tìm bác sĩ để ra khỏi đảo tác oai tác quái, dùng thủ đoạn lừa đảo để kiếm chác lợi nhuận, muốn dùng số tiền này để ăn nói với bố cháu? Cháu tưởng bố cháu ngu ngốc như vậy sao?”.

“Cháu… cháu không có… cháu đi tìm bác sĩ giỏi thật mà! Cháu có tìm thật mà… Chú Nham, chú nhìn đi, bác sĩ cháu tìm được ở ngay đây này! Anh ta… anh ta có thể chữa khỏi bệnh cho bác gái, chắc chắn anh ta có thể chữa khỏi!”, Huyết U U muôn phần lo lắng, nước mắt cũng chảy ra. Trong lúc cấp bách thì nhìn thấy Lâm Chính đang ngồi hút thuốc trên sô pha, thế là cô ta lập tức kêu to.
Chương 739: Thằng ngốc

Nghe thấy thế, người đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên, ngoảnh sang nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính búng tàn thuốc, chỉ mỉm cười, không nói gì.

“Đây là bác sĩ mà cháu tìm được sao?”, ông ta nhíu mày hỏi.

“Đúng đúng đúng, anh ta tên là Lâm Chính, y thuật rất tốt, cả Giang Thành đều biết, không tin thì chú đến Giang Thành nghe ngóng đi”, Huyết U U gấp gáp nói.

Nhưng buột miệng nói xong, cô ta liền hối hận.

Đến Giang Thành nghe ngóng?

Nếu nghe ngóng được Lâm Chính chỉ là một thằng ở rể ăn không ngồi rồi, là một thằng vô dụng, thì chẳng phải là tự vả mặt mình sao?

“Vậy sao?”, chú Nham có chút không tin lắm: “Nhìn cậu ta có vẻ rất trẻ, bác sĩ trẻ như vậy thì y thuật có thể tốt đến đâu chứ?”.

“Chú Nham, không thể trông mặt mà bắt hình dong được! Tuy anh ta còn trẻ, nhưng… nhưng y thuật quả thực rất tốt, anh Phong của chúng ta chẳng phải cũng rất trẻ sao?”, Huyết U U cố nặn ra nụ cười.

“Anh Phong của cháu là thiên chi kiều tử, con cưng của trời, người bình thường sao có thể so bì chứ?”, chú Nham hừ một tiếng, nhìn Lâm Chính với ánh mắt nghi hoặc, nói: “Chàng trai, cậu học Đông y hả?”.

“Phải”.

“Cậu học y với đại sư nào?”.

“Đại sư?”, Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó lắc đầu: “Tôi không học y với đại sư nào cả”.

Chú Nham sửng sốt.

Huyết U U nín thở, vội vàng nháy mắt với Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính làm như không thấy.

“Nếu đã không học y với đại sư, vậy… cậu tốt nghiệp trường y nào?”.

“Tôi chưa từng học đại học”.

“Cái gì?”, chú Nham thất thanh.

Huyết U U sắp khóc đến nơi.

Đâu ra cái kiểu trả lời như vậy chứ?

“Nếu đã vậy thì y thuật của cậu… học từ đâu?”, chú Nham vội hỏi.

“Tôi tự học”, Lâm Chính cười đáp.

Huyết U U muốn ngất xỉu.

“Vớ vẩn!”.

Chú Nham nổi giận, đập bàn quát: “U U, cháu làm cái gì thế hả? Dám tìm một lang băm giang hồ để lừa bố cháu và chú! Cháu… cháu thật là to gan!”.

“Chú Nham!”.

“Quỳ xuống!”, chú Nham quát lớn.

Huyết U U sợ đến mức cả người run rẩy, hai chân nhũn ra, vội quỳ xuống đất.

“Bố cháu vốn định nhốt cháu ở hang Sám Hối một tháng, nhưng cháu thì hay rồi, tìm một lang băm giang hồ để lừa bọn chú. Chú thấy không nhốt nửa năm thì khó mà trị được cái tính láo nháo của cháu! Đi, lập tức theo chú về đảo!”, chú Nham tức giận nói, lôi Huyết U U ra ngoài.

“Đừng mà chú Nham! Cháu không về đảo, cháu không về đảo… Chú Nham, thả cháu ra…”, Huyết U U khóc nói.

Lâm Chính ngồi trên sô pha uống trà, chứng kiến cảnh này một cách khoái trá.

Tiểu yêu nữ như Huyết U U tốt nhất là phải nhốt ở đâu đó, đừng để ra ngoài hại người.

Nhưng đúng lúc này, Huyết U U bỗng hét lên.

“Chú Nham! Cháu về cũng được! Nhưng cháu ra ngoài tìm bác sĩ giỏi cho bác gái thật mà, chú… chú cứ về nói với bố cháu như vậy đi!”.

“Tìm bác sĩ giỏi? Loại lang băm giang hồ này là bác sĩ giỏi?”.

“Lâm Chính y thuật phi phàm, chú không tin thì cháu cũng chẳng có cách nào… dù sao… dù sao cháu cũng đã tìm được bác sĩ cho bác gái, là chú không tin cháu… Rồi cháu cũng nói như vậy trước mặt bố cháu, cháu không sai, tóm lại mọi người không thể nhốt cháu ở hang Sám Hối được!”.

“Nhóc con, đã đến lúc này rồi mà cháu còn cứng miệng? Hừ, nếu đã vậy thì chú đưa cả cậu ta lên đảo. Để chú xem rốt cuộc bác sĩ mà cháu tìm có tài cán gì!”, chú Nham quát.

Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính đang búng tàn thuốc bỗng run tay, điếu thuốc trượt khỏi ngón tay, rơi xuống đất.

Huyết U U cũng ngây người.

“Chàng trai, đi cùng tôi một chuyến đi!”, chú Nham ngoảnh lại nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói rất nghiêm túc.

“Việc này… tôi chỉ là một lang băm giang hồ, hay là… hay là thôi đi…”, Lâm Chính nặn ra một nụ cười, nói.

“Sao nào? Chàng trai, cậu không muốn đi à?”, chú Nham nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nói vậy là cậu cấu kết với U U lừa chúng tôi sao?”.

“Nói một cách nghiêm túc thì chỉ có cháu gái ông lừa các ông thôi, tôi vô tội”.

“Tôi không cần biết, cậu được cháu tôi mời đến thì chắc chắn là biết chuyện của chúng tôi, cháu tôi chắc chắn cũng yêu cầu cậu lên đảo, nếu cậu không đi tức là đối đầu với đảo chúng tôi. Chắc cậu không biết chúng tôi là ai, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một câu, nếu đối đầu với đảo chúng tôi, thì thứ chờ cậu chỉ là cơn ác mộng mãi mãi không thể tỉnh lại được!”, chú Nham lạnh lùng nói.

Lâm Chính cảm thấy đau đầu.

Huyết U U này đã gây cho anh không ít phiền toái, như vậy là đủ biết thế lực sau lưng cô ta không hề tầm thường. Nếu đối đầu với thế lực đó, e là sau này anh sẽ không được yên thân…

Đại hội gần kề, phía Yên Kinh vẫn chưa ổn định, nếu bây giờ lại thêm kẻ địch thì quả thực không sáng suốt.

Thôi vậy!

Lâm Chính thở dài: “Đi cùng các ông cũng được, nhưng… tôi không thể đảm bảo có thể chữa khỏi cho bệnh nhân của các ông!”.

“Chúng tôi đã từng mời rất nhiều bác sĩ giỏi, nhưng đều không có hiệu quả, nên đương nhiên sẽ không gửi gắm hy vọng gì vào cậu. Nhưng cậu phải chứng minh y thuật của cậu không tầm thường, nếu không chính là cậu lừa đảo chúng tôi! Nếu vậy thì tôi phải trừng phạt nghiêm khắc!”.

“Nhưng nếu tôi chứng minh được y thuật của mình rất tốt thì sao?”.

“Vậy thì cậu chính là khách quý của đảo chúng tôi! Còn con nhóc này cũng có thể xử lý nhẹ nhàng”.

Nhưng Huyết U U nghe thấy vậy lại vui không nổi.

Trong mắt cô ta, Lâm Chính quả thực có chút thủ đoạn, nhưng y thuật… anh còn trẻ như vậy thì y thuật có thể cao đến đâu chứ?

“Hình như tôi chẳng được lợi lộc gì cả?”.

“Ha ha ha, chàng trai, cậu ngây thơ quá! Bao nhiêu người mơ ước được qua lại với đảo chúng tôi không được, mà cậu lại nói hình như cậu chẳng được lợi lộc gì? Đúng là nực cười, có thể qua lại với đảo chúng tôi, thì lợi ích có thể nói là đếm không xuể! Cậu biết không hả? Thằng ngốc ngây thơ!”, chú Nham cười lớn.

“Vậy sao?”.

Lâm Chính lắc đầu cười: “Đảo các ông lợi hại như vậy, đó là đảo gì thế?”.

“Đảo Vong Ưu, cậu từng nghe đến chưa?”, chú Nham đáp.

Lâm Chính nghe thấy thế thì giật mình, trái tim thót lên.

Đảo Vong Ưu?

Hóa ra… những người này là ở đảo Vong Ưu…

Cũng coi như có duyên…

“Sao vậy? Cậu có đi không? Nếu không đi thì về lập tức về nhà đi”, chú Nham bình thản nói.

Về nhà này là có nghĩa khác.

Nếu cứ thế rời đi, thì e rằng cái đang chờ đón anh là sự trả thù của đảo Vong Ưu…

“Được, tôi đi một chuyến!”.

Lâm Chính đứng dậy đáp.

Chú Nham hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Huyết U U, nói: “Nhóc con, lần này cháu không còn gì để nói rồi chứ?”.

“Gặp đồ ngốc như vậy thì cháu còn có thể nói gì chứ?”, Huyết U U sắp khóc tới nơi.

Nhận được sự đồng ý của Lâm Chính, chú Nham lập tức bắt Huyết U U thu dọn hành lý, chuẩn bị đến đảo Vong Ưu.

Lâm Chính gọi điện thoại cho Mã Hải, rồi ngồi xe của chú Nham, rời khỏi Chương Thành…
Chương 740: Hậu quả tự chịu

Xe lái tới một bến tàu ở ngoài Giang Thành thì dừng lại.

Lâm Chính lên thuyền cùng một đám nam thanh nữ tú, quần là áo lượt.

Anh quan sát một chút, đây không phải là thuyền buôn, mà là một chiếc thuyền tư nhân. Thuyền này vốn dĩ không lớn, có thể chứa được khoảng chục người.

Trên boong có không ít nam nữ mặc đồ bó sát đang đứng.

Khi chú Nham đi tới, bọn họ đều cúi đầu chào.

Hiển nhiên họ đều là người của đảo Vong Ưu.

“Xuất phát đi!”, chú Nham lớn tiếng nói.

Chiếc thuyền lập tức khởi động, từ từ lái đi.

“Chú Nham, anh chàng này là ai vậy?”.

Một người ngồi trên boong, nhìn chằm chằm Lâm Chính, không nhịn được liền hỏi.

“Bác sĩ U U tìm được, nói là để chữa bệnh cho bác gái nó, nhưng tôi thấy nó chỉ đang vớ vẩn thôi. Nếu cậu ta không có y thuật gì, thì chúng ta sẽ có lý do nhốt nó một năm, để nó bớt ra ngoài sinh sự khắp nơi”, chú Nham lạnh lùng hừ một tiếng.

Người kia nghe thấy thế thì gật đầu.

Còn Huyết U U thì mặt nhăn mày nhó, ngồi ở đầu thuyền ủ rũ chán chường.

Cô ta coi như hiểu ra rồi, chú Nham đưa Lâm Chính đi cùng, nhưng không hề nghĩ anh có thể chữa khỏi bệnh cho bác gái, mà là để chặn miệng cô ta. Lâm Chính chỉ là cái cớ, một cái cớ để chú Nham có thể nhốt cô ta ở trên đảo một năm. Huyết U U nghĩ đến đây liền không nhịn được lau nước mắt.

Số mình đúng là quá khổ…

Lâm Chính thì không quan trọng.

Thực ra anh đã tò mò về đảo Vong Ưu này từ lâu.

Đây chắc hẳn là thế tộc tông phái xa xưa nào đó, có thể độc chiếm một hòn đảo… E là hòn đảo này đã bị người của đảo Vong Ưu mua lại rồi.

Đương nhiên, Lâm Chính đến đây cũng là có mục đích.

Thông thường, người của những tông tộc xa xưa này rất có khả năng sở hữu Lạc Linh Huyết.

Nếu như có thể lấy được mấy giọt Lạc Linh Huyết trên đảo Vong Ưu, gom đủ 20 giọt, thì chuyến đi này đúng là quá hời.

“Bây giờ chẳng có tin gì về Lạc Linh Huyết, đến đảo Vong Ưu thử xem sao”, Lâm Chính thầm nghĩ.

Chiếc thuyền tiến thẳng về phía Bắc, rời khỏi Giang Thành, đi qua Thượng Hỗ, cũng không biết đến nơi nào, rồi mới nhìn thấy một hòn đảo.

Hòn đảo này không lớn lắm, phóng mắt nhìn qua, quy mô bằng một huyện nhỏ, trên đó xanh tốt rậm rạp, cũng có thể nhìn thấy một số kiến trúc sừng sững giữa rừng.

Điều khiến Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên là hầu hết những kiến trúc này đều mang phong cách cổ, đình đài lầu các, mái cong đấu củng, cực kỳ đặc biệt.

Lúc này, ở bến tàu của hòn đảo có một người đội mũ, nhìn giống như người lái thuyền, đang đứng đó.

Ông ta nhìn thấy chiếc thuyền này đang lái tới, lập tức lùa những chiếc thuyền gỗ xung quanh đi.

Thuyền cập bến.

“Bái kiến Nhị trưởng lão”, người lái thuyền ôm quyền chào hỏi.

Hành động cử chỉ cũng không khác gì người xưa.

Quả nhiên là môn phái cổ võ.

Lâm Chính thầm nghi hoặc.

“Đảo chủ đang ở đâu?”, Huyết Nham hỏi.

“Bẩm Nhị trưởng lão, sáng hôm nay đảo chủ đã rời đảo, không biết là đi đâu”, người lái thuyền đáp.

“Đảo chủ không có nhà thì không gặp được chị dâu, xem ra vẫn chưa thể xử lý con nhóc này ngay được”, Huyết Nham ngoảnh lại trừng mắt lườm Huyết U U.

“Cháu… cháu không phạm lỗi, sao chú cứ gây khó dễ cho cháu thế…”, Huyết U U tủi thân nói.

“Cháu còn nói cháu không phạm lỗi? Hừ, tóm lại y thuật của cậu ta sẽ chứng minh tất cả. Nhóc con, cháu cũng đừng hận chú, không chỉ mỗi chú bất mãn với cháu đâu, mà còn có rất nhiều trưởng lão, thậm chí là bố cháu nữa! Mấy năm nay cháu thực sự làm rất nhiều chuyện quá đáng!”, Huyết Nham lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó xoay người bước về phía trước.

“Sắp xếp chỗ ở cho cậu ta!”.

“Vâng, Nhị trưởng lão!”.

Người lái thuyền gật đầu, sau đó dẫn đường cho Lâm Chính.

Còn Huyết U U thì tức giận chạy đi mất.

Lâm Chính đi theo người lái thuyền lên đảo.

“Chào ông, tôi là Lâm Chính! Xin hỏi tiền bối tên là gì?”, Lâm Chính nhìn người lái thuyền này, thấy ông ta bước chân vững vàng mạnh mẽ, hơi thở đều đều, liền biết đây là người có võ, không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cậu biết tên tôi thì có ích gì chứ?”, người lái thuyền mặt không cảm xúc đáp.

“Vậy sao?”, Lâm Chính mỉm cười, không nói gì, một lát sau lại hỏi: “Xin hỏi tiền bối, tại sao Nhị trưởng lão vừa rồi lại cực lực muốn nhốt cô U U ở trên đảo? Trước kia cô U U từng làm sai rất nhiều chuyện sao?”.

Lâm Chính vừa dứt lời, người lái thuyền hơi quay sang nhìn anh, nhưng không đáp lại, cứ như ông ta không nghe thấy, rồi tiếp tục cắm cúi đi.

Lâm Chính thấy thế thì nhún vai, cũng không nói gì nữa.

Đi về phía ngọn núi nhỏ ở giữa đảo khoảng hơn mười phút, liền nhìn thấy một bậc thềm dẫn xuống dưới. Một người đàn ông mặc võ phục màu đen đứng trước bậc thềm, nhìn Lâm Chính.

Người lái thuyền gật đầu với người kia, rồi quay về.

“Cậu Lâm, mời đi theo tôi”, người đàn ông mặc võ phục hơi cúi người nói.

Lâm Chính gật đầu rồi đi theo.

Đi hết bậc thang liền nhìn thấy một trang viên rộng lớn, cổng trang viên vô cùng hoành tráng, hai bên là hai bức tượng điêu khắc cao gần ba mét.

Đây là hai bức tượng một nam một nữ, đều theo phong cách cổ trang, nam mặc kiếm phục, nữ mặc váy dài, tay đều cầm kiếm, mắt nhìn phía trước. Tuy là tượng, nhưng ánh mắt bọn họ lại có sự sắc bén bức người.

Sau khi vào cổng, người đàn ông dẫn Lâm Chính đến trước một ngôi nhà thấp lùn ở phía Bắc.

“Cậu Lâm, đây là nơi ở được sắp xếp cho cậu, thời gian này cậu hãy ở đây”, người kia nói.

“Ở đây? Nghĩa là sao?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.

“Tức là nếu không có chuyện gì thì mong cậu Lâm đừng tùy tiện rời khỏi nơi này. Trên đảo có rất nhiều nơi là cấm địa, người ngoài không được đi lại. Nếu xông vào cấm địa, thì hậu quả chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu”, người kia bình thản đáp.

Lâm Chính nghe thấy thế, sắc mặt liền trầm xuống.

“Nói vậy là các anh muốn nhốt tôi ở đây?”.

Người kia không thèm quan tâm, nói tiếp: “Nếu cậu Lâm cần gì thì có thể nói với Tiểu Thúy ở ngoài cửa”.

Nghe thấy thế, Lâm Chính liền nhìn ra ngoài cửa, thấy một cô gái mặc váy xanh lục đang đứng đó.

Cô gái này thoạt nhìn rất giống nha hoàn trong các bộ phim cổ trang, quần áo đầu tóc y hệt, cũng rất đáng yêu, mắt sáng răng trắng, làn da trắng bóc, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, long lanh biết nói…

Nhưng lúc này cô ấy đang nhìn Lâm Chính với vẻ vô cùng lo lắng. Thấy Lâm Chính nhìn mình, cô ấy liền cúi đầu xuống.

Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy có chút bất thường.

“Cậu Lâm, nếu không có chuyện gì thì tôi xin cáo từ!”.

Dứt lời, người kia liền xoay người bước ra ngoài cửa.

“Khoan đã!”, Lâm Chính vội kêu lên.

“Cậu Lâm còn chuyện gì sao?”.

“Vừa rồi anh nói nếu xông vào cấm địa thì các anh không chịu trách nhiệm về hậu quả. Vậy tức là tôi có thể đến những nơi có thể đến, đúng không?”, Lâm Chính hỏi.

Người kia chần chừ một lát rồi gật đầu.

“Vậy tôi bảo cô ấy đưa tôi đi dạo quanh đảo chắc là không vấn đề gì chứ?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Việc này… cũng được!”.

“Thế à? Vậy thì tốt…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK