Hai mươi!
Tròn hai mươi giọt!
Tất cả mọi người đều cảm thấy linh hồn mình như sắp thăng thiên!
Người đàn ông tóc bạc cũng chính là Lâm Chính kia lại có đến hai mươi giọt!
Tính của Mạc Tâm cung chủ thì ở nơi này xuất hiện tổng cộng ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết!
Có lẽ rất nhiều người còn không biết ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết là khái niệm gì.
Nói như vậy, trong lịch sử chưa từng có thời gian nào xuất hiện nhiều Lạc Linh Huyết như vậy.
Nếu ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết đều gia trì lên một người, e rằng người đó dù là ai cũng sẽ coi thường quần hùng, tung hoành thiên hạ mà không có đối thủ.
Nói là thần tích cũng không có gì quá!
Cả Nhật Nguyệt Tinh Cung đã yên tĩnh tròn một phút!
Không ai lên tiếng.
Hiện trường yên lặng đến ghê người.
Sau đó mới có giọng nói hoảng sợ vang lên.
“Người đó là ai? Cậu ta là ai? Vì sao cậu ta lại có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy?”, là Trịnh Thông Viễn.
Ông ta đã không nén được cảm giác kinh hãi và bàng hoàng của mình, la lên thất thanh.
“Đáng sợ quá!”.
“Người này là thần thánh phương nào!”.
“Có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, không phải người phàm đâu!”.
“Chẳng lẽ là nhân vật nào của gia tộc ẩn thế?”.
Tiếng xôn xao kinh ngạc vang lên không dứt.
Nghiêm Tàng Hải phó minh chủ Cô Phong nhìn Lạc Linh Huyết trên cổ tay hai người với ánh mắt lấp lánh, nắm đấm siết chặt, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam và khát cầu.
Nhưng ông ta biết những thứ đó chỉ dựa vào sức mạnh hiện tại thì tuyệt đối không thể chạm tới được.
“Hám Sơn, ông xác định người đó là Lâm Chính sao?”.
Bên này Thiên Diệp của Tử Huyền Thiên đột nhiên quay đầu lại, trợn to mắt hỏi Chấn Hám Sơn.
“Tôi đích thân nhìn thấy! Cậu ta chính là Lâm Chính! Tôi xin thề!”, Chấn Hám Sơn gật đầu.
“Được! Được! Tốt lắm!”, trong mắt Thiên Diệp lóe lên tia sáng, hạ giọng nói: “Dặn dò với người bên dưới mau cải trang, chuẩn bị đưa Lâm Chính đi!”.
“Đưa cậu ta đi?”.
Chấn Hám Sơn sửng sốt: “Thiên phó chưởng môn, ý ông là…”.
“Ông không nhìn ra sao? Lâm Chính định cướp Lạc Linh Huyết lúc trước về, nhưng cậu ta quá tự đại. Mặc dù có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, nhưng cung chủ có mười ba giọt không phải giả, hơn nữa còn có cao thủ của cả thiên cung ở đó. Nếu cậu ta tiếp tục ở lại đây thì sẽ chỉ mất mạng, Lạc Linh Huyết cũng khó giữ được, cho nên chúng ta phải cưỡng ép đưa cậu ta rời đi!”.
“Chuyện này… Thiên phó chưởng môn, tôi cảm thấy Lâm Chính dám làm như vậy chắc chắn có phần thắng, có lẽ chúng ta có thể tiếp tục xem xem, quan sát tình hình”, Chấn Hám Sơn do dự.
“Quan sát con khỉ! Ông nghĩ bây giờ Lâm Chính chỉ đối phó với Mạc Tâm và thiên cung Trường Sinh sao? Ông nhìn lại Tử Huyền Thiên, rồi nhìn sang người của thế lực khác, có ai không rục rịch trước Lạc Linh Huyết? Nếu có cơ hội, chắc chắn bọn họ cũng sẽ ra tay! Lâm Chính còn không đi, e là bị bọn họ xé nát, ngay cả mảnh vụn cũng không còn!”, Thiên Diệp âm thầm mắng chửi.
Chấn Hám Sơn run rẩy cả người.
“Mau rời khỏi đây, ngụy trang che giấu thân phận, sau đó chờ thời cơ hành động, đưa Lâm Chính đi! Phải bảo vệ sự an toàn của cậu ta!”.
Thiên Diệp hét lên: “Nếu có thể đưa Lâm Chính về Tử Huyền Thiên, dựa vào yêu nghiệt tuyệt thế này, Tử Huyền Thiên chúng ta còn sợ ai?”.
“Tuân lệnh!”.
Những người khác hô lên.
“Ha ha ha ha…”.
Đúng lúc đó, tiếng cười to lanh lảnh vang vọng mây xanh.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn sang.
Hóa ra người cười là Mạc Tâm cung chủ.
Bà ta nở nụ cười, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Cậu nhóc, cảm ơn nhé, cảm ơn! Ha ha ha ha…”.
“Cảm ơn?”, Lâm Chính hờ hững nhìn bà ta.
“Hôm nay tôi tình cờ có được mười giọt Lạc Linh Huyết, cứ ngỡ hôm nay đã là cơ duyên lớn, không ngờ cậu còn mang hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đến tặng cho tôi. Tôi không nên nói một tiếng cảm ơn với cậu sao?”, Mạc Tâm cung chủ cười lớn.
“Mạc Tâm, bà đừng quá đắc ý! Bà chỉ có mười ba giọt, tôi có hai mươi giọt, giữa bà và tôi ai thắng ai thua còn chưa biết được!”, Lâm Chính nói.
“Cậu xem xét tình hình hiện tại bằng cách đó sao?”, Mạc Tâm cung chủ cười nói: “Chẳng lẽ cậu quên cậu đang ở đâu sao? Hai mươi giọt? Mười ba giọt? Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi sẽ đánh tay đôi với cậu?”.
Nói xong, Mạc Tâm cung chủ lấy một thân gỗ tròn to bằng cây bút, giơ cao nó lên, sau đó dùng tay không gọt phần đỉnh của nó.
Vù!
Trong chớp mắt, một ánh sáng đỏ lửa vọt ra từ trong gỗ tròn, vọt thẳng lên mây xanh, sau đó bùng nổ.
Vô số người nâng mắt nhìn lên.
Nhìn thấy một hình vẽ thần điểu giống như phượng hoàng màu đỏ lửa hiện ra giữa bầu trời, sau đó biến mất.
Đó là tín hiệu bằng pháo hoa!
Nhiều người đã phản ứng lại.
Một giây sau, tiếng la kinh ngạc vang lên từ chỗ Trịnh Thông Viễn.
“Thần Điểu Lệnh! Đây là Thần Điểu Lệnh!”.
“Cái gì? Thần Điểu Lệnh?”.
“Đây không phải hiệu lệnh chiến đấu cao nhất của thiên cung Trường Sinh chúng ta sao?’.
“Ý của cung chủ là? Lẽ nào định… triệu tập toàn bộ người của thiên cung đến đối phó người này?”.
Hiện trường xao động, người của thiên cung Trường Sinh đều sững sờ.
Một điện chủ phản ứng lại, lập tức hét lớn: “Tất cả mọi người hãy cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào!”.
Giọng nói đó vừa vang lên, mọi người mới phản ứng, lập tức vây lại, ai nấy sẵn sàng đón địch, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó, cả thiên cung náo động.
Ngũ tôn trưởng dẫn theo nhóm các đệ tử đến Nhật Nguyệt Tinh Cung.
“Phó minh chủ, chuyện này là sao?”, người của Cô Phong nhìn người không ngừng ùa tới từ xung quanh, có chút căng thẳng, không khỏi hỏi.
“Còn không nhìn ra sao? Mạc Tâm nhắm đến hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đó! Bà ta biết với mười ba giọt Lạc Linh Huyết của mình chưa chắc có thể giải quyết được cậu ta, nên phát động người của toàn bộ thiên cung Trường Sinh bao vây tấn công cậu ta, không để cậu ta chạy thoát! Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đúng là rất đáng sợ, nhưng chưa phải vô địch. Có lẽ trên thế gian không có ai có thể một mình đối kháng với người có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, nhưng ở thiên cung Trường Sinh này có nhiều người như vậy, sao cậu ta chống lại được?”, Nghiêm Tàng Hải nói.
“Vậy là Mạc Tâm cung chủ định lấy ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết sao?”, người bên cạnh run rẩy hỏi.
Nghiêm Tàng Hải hít sâu một hơi, nói: “Nếu để bà ta vét hết thì e rằng thế đạo này sẽ do một mình Mạc Tâm bà ta quyết định. Lúc đó ở trước mặt thiên cung Trường Sinh, Cô Phong gì đó, Tử Huyền Thiên gì đó chỉ là trò cười…”.
“Cái gì?”.
“Vậy… Vậy phải làm sao đây phó minh chủ?”.
“Chúng ta lấy lòng bọn họ, kết đồng minh với bọn họ, thế nào?”.
Người xung quanh hoảng loạn, vội nhỏ giọng nói.
“Kết đồng minh? Vậy ông nghĩ chúng ta còn được làm minh chủ không? Còn có được những ngày tháng thoải mái không? Đến lúc đó Mạc Tâm sẽ thống trị sự sống chết của chúng ta, ông muốn giao mạng của mình vào tay người khác?”.
“Vậy ý của phó minh chủ là…”.
“Đợi lát nữa tìm cơ hội cướp về cho tôi!”, Nghiêm Tàng Hải dữ tợn nói.
“Vâng, phó minh chủ!”.
Bọn họ hô khẽ, trong mắt tràn ngập vẻ kiên định.
Theo hiệu lệnh tối cao của Mạc Tâm, xung quanh Nhật Nguyệt Tinh Cung bị bao vây một cách chặt chẽ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính, rục rịch muốn hành động, chuẩn bị xé nát anh ra bất cứ lúc nào.
Giờ phút này, Lâm Chính không có bất cứ sự trợ giúp nào!
Chương 1987: Không ổn
Không ai đoán được suy nghĩ của Lâm Chính.
Anh mang theo hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đến thiên cung Trường Sinh gây hấn với cung chủ?
Đây chẳng phải là đem Lạc Linh Huyết đến tặng sao?
Cung chủ cũng không ngốc, sao có thể một mình chiến đấu với anh?
Đối diện với hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, chắc chắn Mạc Tâm sẽ phát động tất cả sức mạnh có thể phát động, cướp máu về rồi nói sau!
Bây giờ Lâm Chính đã rơi vào vòng vây, mọc cánh cũng khó bay, trừ đợi chết ra, anh còn có lựa chọn nào khác?
Người của thiên cung Trường Sinh không ai không chú ý đến anh, ai nấy đều rục rịch hành động.
Nhưng Lâm Chính lại tỏ ra không kiêu không sợ, hờ hững nhìn bọn họ.
“Tôi sẽ không làm khó cậu, nếu cậu chịu đầu hàng, ngoan ngoãn giao hai mươi giọt Lạc Linh Huyết ra, tôi sẽ không giết cậu”, Mạc Tâm cung chủ cười nhạt nói.
“Mạc Tâm, bà tưởng dựa vào đám nhãi nhép này mà có thể làm tôi bị thương? Vậy thì bà nghĩ về tôi ngây thơ quá”, Lâm Chính lắc đầu, lạnh lùng nói.
“Cậu nghĩ bọn họ không giết được cậu?”.
“Có đôi lúc, người đông chưa chắc đã hữu dụng! Tôi đã dám đến đây có nghĩa tôi không sợ bọn họ. Mạc Tâm, tôi khuyên bà đừng nên để người của bà lên, bà gọi bọn họ lên chỉ tăng thêm thương vong mà thôi, như vậy sẽ không thể bù đắp nổi!”, Lâm Chính nói.
“Ha ha, thú vị! Đúng là thú vị! Thiên cung Trường Sinh chúng tôi lại bị một kẻ ngông cuồng tự đại không biết trời cao đất dày như cậu coi thường. Được! Nếu đã như vậy thì tôi phải cho cậu biết sự lợi hại của người trong thiên cung chúng tôi!”, Mạc Tâm nói xong, quát lớn: “Mọi người có nghe thấy lời người này đã nói không?”.
“Nghe thấy rồi!”.
“Chúng tôi thề sẽ xé xác người này ra làm muôn nghìn mảnh!”.
“Dám xem thường thiên cung Trường Sinh chúng ta, nhất định phải cho anh ta biết sự lợi hại của y võ thiên cung Trường Sinh!”.
“Giết!”.
“Giết!”.
“Giết!”.
…
Các đệ tử tràn đầy căm phẫn, ai nấy ngập tràn giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác Lâm Chính, băm thành thịt bằm.
Thấy mọi người giận dữ, Mạc Tâm rất hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho mọi người cơ hội, đại diện cho thiên cung Trường Sinh tiêu diệt người này, lấy Lạc Linh Huyết về, thành tựu cho sự huy hoàng vô thượng của thiên cung Trường Sinh ta!”.
“Giết!”.
Tất cả người của thiên cung Trường Sinh lập tức hét lên, lao về phía Lâm Chính.
Trong chớp mắt, xung quanh Nhật Nguyệt Tinh Cung, vô số người ùa về phía Lâm Chính giống như lũ cuốn, nhấn chìm anh.
Vô số cây châm bạc, vô số đao kiếm chém về phía đầu anh.
Thời khắc này, các phương hướng xung quanh Lâm Chính đều bị tấn công.
Không có chỗ nào để tránh!
Nhưng… anh cũng không định tránh.
Ánh mắt anh nghiêm lại, nhìn chằm chằm những cây châm bạc bay đến, đưa tay chụp lấy.
Soạt! Soạt! Soạt!...
Châm bạc bay đến đều bị Lâm Chính chụp vào trong tay, sau đó cánh tay anh điên cuồng chuyển động, phóng toàn bộ châm bạc trở về.
“A!”.
Đám đệ tử trúng châm, không biết vì sao ai nấy đều chảy máu thất khiếu, nôn máu không ngừng, ngã xuống đất gào thét lăn lộn, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Còn số đao kiếm chém tới, Lâm Chính phớt lờ toàn bộ, để mặc nó chém vào người mình.
Keng keng keng keng…
Đao kiếm đánh mạnh tới, nhưng lại giống như đâm vào tấm sắt, hoàn toàn không cứa vào da thịt Lâm Chính được chút nào, tất cả đều bị đánh bật ra.
“Cái gì?”.
“Người này… đao thương không làm gì được?”.
“Hơn nữa… anh ta lại sử dụng châm bạc một cách thành thạo như vậy… chẳng lẽ anh ta cũng là một y võ?”.
“Thật đáng sợ!”.
Giọng run sợ vang lên không ngừng.
Không lâu sau, đám đệ tử xông tới trước tiên ngã rạp xuống hết.
Máu chảy thành sông, người nằm ngang dọc, nhìn mà sợ hãi.
Các thế tộc đứng xem xung quanh kinh ngạc thốt lên.
“Người đó… thật là lợi hại!”.
“Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết quả nhiên có uy lực đáng sợ, thế mà lại khiến cơ thể người này giống như mình đồng da sắt, nặng như núi nhanh như chớp, không thể tin nổi!”.
Các đệ tử không ngừng ngã xuống, máu ở dưới đất cũng càng lúc càng nhiều.
“Điện chủ, cứu tôi!”.
Một đệ tử trúng châm của Lâm Chính ở trên cổ, vừa đau đớn run rẩy vừa lớn tiếng hét lên.
Trịnh Thông Viễn thấy vậy vội vàng chạy tới.
Nhưng ông ta còn chưa đến gần, đệ tứ đó đã phun ra nhiều máu, mắt mũi giống như vòi nước bị hư không ngừng tràn máu.
Mọi người biến sắc.
Trịnh Thông Viễn vội rút châm bạc ra chẩn đoán bệnh cho người đó.
“Trịnh điện chủ, cậu ta sao vậy?”, điện chủ ở bên cạnh lập tức hỏi.
“Một số huyết quản động mạch của cậu ta bị nứt. Mặc dù tạm thời không chí mạng, nhưng lại có thể mang lại đau đớn tột cùng cho cơ thể, không bao lâu nữa cậu ta sẽ chết vì mất máu quá nhiều!”, Trịnh Thông Viễn nói.
“Thế sao? Tôi còn tưởng là cậu ta bị trúng độc!”.
“Châm của thằng nhóc đó… thật ác!”.
Mọi người chửi mắng.
“Đệ tử tầm tường e là không đối phó với cậu ta được, phải để cung chủ ra tay, nếu không thương vong sẽ càng lúc càng lớn”, Ngũ tôn trưởng ở phía này không kìm được nói.
“Nói không sai!”.
Trịnh Thông Viễn gật đầu, lập tức đi cùng mọi người về phía Mạc Tâm.
Nhưng Mạc Tâm lại nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhíu mày, giống như đang nghĩ gì đó.
“Mong cung chủ hãy ra tay, tiêu diệt kẻ này, lập uy cho thiên cung chúng ta!”, Trịnh Thông Viễn chắp tay nói.
“Mong cung chủ tiêu diệt kẻ này, lập uy cho thiên cung!”.
Những người khác đồng thanh hô.
Nhưng Mạc Tâm cung chủ vẫn nhìn chằm chằm Lâm Chính, dường như không nghe thấy bọn họ nói gì.
Trịnh Thông Viễn và Ngũ tôn trưởng hoang mang, đưa mắt nhìn nhau.
Cung chủ bị làm sao vậy?
Lúc này, Mạc Tâm cung chủ đột nhiên lẩm bẩm: “Không ổn! Không ổn!”.
Không ổn?
Mọi người càng nghi hoặc.
“Cung chủ, chỗ nào có vấn đề sao?”, Ngũ tôn trưởng thận trọng hỏi.
“Máu này… có vấn đề!”, Mạc Tâm nói, bà ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt trở nên trắng bệch…
Chương 1988: Thiên Ma Châm Quyết
Mọi người kinh hãi.
Vừa rồi cung chủ còn tràn đầy tự tin, nắm giữ mọi thứ, sao bây giờ lại lộ ra vẻ mặt đó?
“Máu? Cung chủ? Người sao vậy? Số máu dưới đất… có vấn đề gì sao?”, Ngũ tôn trưởng cẩn thận hỏi.
“Các người không cảm thấy cậu ta đang cố ý làm đệ tử thiên cung chúng ta chảy máu sao?”, cung chủ hỏi.
“Cố ý?”.
Lời nói đó khiến bọn họ sửng sốt.
Còn có chuyện cố ý làm chảy máu?
Thật kỳ lạ.
Hai bên đã chém giết thì đương nhiên phải khiến bên kia đổ máu, ai không ôm mục đích giết chết phe kia mà chiến đấu chứ?
“Cung chủ, chúng tôi không hiểu cho lắm”, Trịnh Thông Viễn nói.
“Chẳng lẽ mọi người không nhìn ra sao? Người đeo mặt nạ đó cứ dùng châm bạc đâm vào huyết quản động mạch của đệ tử thiên cung chúng ta, thật ra cách làm này trong thời gian ngắn sẽ không đến mức chết người, thậm chí một vài người ý chí kiên định vẫn có thể cố nén đau tiếp tục tấn công! Thủ đoạn như vậy muốn giết người chẳng phải quá chậm chạp sao? Rõ ràng cậu ta có thủ đoạn tốt hơn để dồn những đệ tử này vào chỗ chết, nhưng cậu ta lại không dùng, thế còn không đáng nghi?”, cung chủ hạ giọng nói.
Mọi người nghe thế đều gật đầu.
“Đúng là đáng nghi”.
“Hơn nữa, người này đưa khí vào châm bạc, dùng khí dẫn châm bạc đâm thủng huyết quản của đệ tử, làm vậy sẽ tiêu hao rất nhiều khí. Việc làm không có ích lợi như vậy chắc chắn có mục đích! Tôi đoán cậu ta đang có mưu kế gì đó”, Mạc Tâm cung chủ nói.
“Cung chủ cho rằng cậu ta đang có âm mưu?”, có người cẩn thận hỏi.
Mạc Tâm cung chủ suy tư, sau đó lại nhìn máu trên mặt đất, nói: “Tôi lo là… người này định dùng Huyết La Châm Quyết!”.
“Cái gì? Huyết La Châm Quyết?”.
Mọi người kinh hãi.
“Không thể nào! Chắc chắn không thể nào! Cung chủ! Đó là châm quyết trong truyền thuyết, không ai học được, sao người đó có thể sử dụng Huyết La Châm Quyết? Người nhất định nhìn lầm rồi!”, Trịnh Thông Viễn hoàn hồn lại, liên tục la lên, khó mà chấp nhận nổi.
“Nghe nói Huyết La Châm Quyết có sức mạnh hủy diệt đất trời, dùng châm bạc làm vật dẫn hút máu của nghìn người, uy lực vô biên, một khi thi triển không ai có thể địch lại… Nhưng muốn học được Huyết La Châm Quyết cực kỳ khó khăn, đến nay tôi chưa nghe nói có ai học được. Có người nói châm quyết này thật ra không tồn tại… Có lẽ từ đầu tới cuối chỉ là một lời đồn…”, Ngũ tôn trưởng nhìn chằm chằm Lâm Chính đang bị bao vây, lẩm bẩm.
Lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Huyết La Châm Quyết không phải lời đồn, nó thật sự tồn tại, thậm chí… tôi đã từng nhìn thấy Huyết La Châm Quyết!”.
Giọng nói đó vang lên, tất cả mọi người kinh ngạc.
Đưa mắt nhìn lại, người nói chuyện lại là Nhị tôn trưởng.
“Ồ? Nhị tôn trưởng! Ông đã thấy được Huyết La Châm Quyết?”, Trịnh Thông Viễn nhíu mày.
“Cũng không phải là thấy được người thật, mà là nhìn thấy hình vẽ. Bảy năm trước, tôi từng đi vào một động phủ của ẩn sĩ ở vùng cực hàn Bắc Hải thu thập thảo dược, nhìn thấy vài bức vẽ về Huyết La Châm Quyết. Nhưng động phủ đó đã từng có người đi qua, mấy bức vẽ đó vì quá lâu năm mà rất cũ nát, tuy không hoàn chỉnh nhưng tôi vẫn nhận ra được!”.
“Vậy cái người đó dùng có phải là Huyết La Châm Quyết không?”, Ngũ tôn trưởng lập tức hỏi.
Nhị tôn trưởng quan sát, lắc đầu: “Không giống, nhưng tương tự!”.
“Tương tự?”.
“Đúng như cung chủ nói, Huyết La Châm Quyết dùng châm làm vật dẫn hút máu của nghìn người, có được sức mạnh của nghìn người. Nhưng cậu ta không chỉ làm một nghìn người bị thương, hơn nữa... Huyết La Châm Quyết phải hút máu xương, cậu ta không rút máu xương... dù có sử dụng Huyết La Châm Quyết cũng không thể thành công”, Nhị tôn trưởng nói.
“Vậy rốt cuộc cậu ta đang làm gì?”.
Mọi người nghi hoặc hỏi.
“Dù cậu ta có đang làm gì, chắc chắn cậu ta có mục đích, không thể kéo dài thêm nữa!”.
Mạc Tâm hít sâu một hơi, chắp hai tay sau lưng, cất bước đi về phía Lâm Chính.
Mọi người kinh ngạc.
Mạc Tâm.... định ra tay?
Đúng lúc đó, trong cơ thể Lâm Chính đột nhiên bùng lên một mảng khí màu máu.
Số khí máu đó hóa thành sóng xung kích, lan ra xung quanh.
Các đệ tử đang lao tới xung quanh không kịp đề phòng, bị số khí máu đó đánh bay, ngã xuống đất, toác đầu chảy máu.
“Ồ?”.
Mạc Tâm sửng sốt.
Lâm Chính đột nhiên rút châm bạc ra lần nữa, đâm lên người.
Vù!
Khoảnh khắc châm bạc vào cơ thể, một luồng khí ý đi thẳng vào thất khiếu của anh, sau đó tràn lên đỉnh đầu khiến mái tóc dài anh tung bay, vô cùng quỷ dị.
Ục ục...
Máu trên mặt đất đột nhiên dâng tràn, sau đó số máu kia bay tới giống như rồng hút nước, tràn về phía châm bạc cắm trên người anh.
“Đây là... châm dẫn máu? Chẳng lẽ người này... thật sự đang thi triển Huyết La Châm Quyết?”, một điện chủ la lên.
“Châm dẫn máu?”.
“Trời ạ! Huyết La Châm Quyết? Thật sự là Huyết La Châm Quyết sao?”.
“Tiêu rồi!”.
“Lần này phải làm sao đây?’.
Người của thiên cung Trường Sinh đều hoảng loạn.
Không ngờ người này lại biết châm quyết trong truyền thuyết?
Nhưng Nhị tôn trưởng lại nhìn chằm chằm một lúc lâu, khẽ giọng hô: “Không! Người này không phải đang dùng Huyết La Châm Quyết!”.
“Nhị tôn trưởng, ông nói gì?”, Ngũ tôn trưởng ngạc nhiên.
Không đợi Nhị tôn trưởng giải thích, sắc mặt của Mạc Tâm cung chủ ở bên này đã cực kỳ tái nhợt, lẩm bẩm: “Đúng là cậu ta không dùng Huyết La Châm Quyết... Cậu ta... Cậu ta... Cậu ta dùng... một châm quyết còn đáng sợ hơn, thâm sâu hơn Huyết La Châm Quyết... Thiên Ma Châm Quyết...”.
Bà ta dứt lời, mọi người đều kinh hãi.
“Thiên Ma Châm Quyết?”.
Chương 1989: Đao thương bất nhập
Nhiều người hoang mang, chưa bao giờ nghe thấy loại châm quyết như vậy.
Ngược lại, đám người Nhị tôn trưởng sắc mặt trắng bệch, ai nấy bàng hoàng và sợ hãi có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt.
Giống như bọn họ nghe được chuyện gì đó cực kỳ ghê gớm.
“Không thể nào, cung chủ! Thiên Ma Châm Quyết chỉ là một lời đồn, là hư cấu! Trên đời này không thể tồn tại loại châm quyết nào như vậy!”, Ngũ tôn trưởng lớn tiếng nói, không chấp nhận nổi.
“Không sai, cung chủ, chắc chắn cung chủ nhìn lầm rồi. Huyết La Châm Quyết quả thật có tồn tại, nhưng Thiên Ma Châm Quyết là hư cấu. Nghe nói Thiên Ma Châm Quyết từ một kẻ lừa đảo giang hồ mà ra. Kẻ lừa đảo đó rêu rao khắp nơi, dọa người ta, có lần lừa đến cả thiên cung Trường Sinh chúng ta. Đó còn là chuyện mấy trăm năm trước, tên lừa đảo đó nói mình biết Thiên Ma Châm Quyết gì đó, kết quả bị người ta vạch trần ngay tại chỗ. Cung chủ, châm quyết này không hề có thật, sao bà lại tin?”, Trịnh Thông Viễn vội vàng kêu lên.
Nhị tôn trưởng lại quát khẽ: “Trịnh điện chủ cũng từng nghe qua chuyện đó sao? Thực ra Thiên Ma Châm Quyết trong câu chuyện đó… không phải hư cấu, nó thực sự tồn tại”.
“Ông lại nhìn thấy bức vẽ nào đó hay sao?”, Trịnh điện chủ nhìn chằm chằm ông ta, hỏi.
“Không phải bức vẽ”, Nhị tôn trưởng lắc đầu: “Tôi chỉ nghe lão cung chủ nhắc tới”.
“Lão cung chủ?”, Trịnh điện chủ ngạc nhiên.
Nếu ngay cả lão cung chủ cũng nhắc tới thì sao có thể là giả?
“Dù lão cung chủ nhắc tới, nhưng làm sao xác định được đó là thật? Chẳng lẽ lão cung chủ đã nhìn thấy?”, Ngũ tôn trưởng vội hỏi tới.
Nhị tôn trưởng không nói.
Ngược lại, Mạc Tâm lên tiếng.
“Lão cung chủ chắc chắn không nhìn thấy, nhưng nó thật sự tồn tại. Lý do rất đơn giản, thật ra Thiên Ma Châm Quyết được diễn hóa từ Huyết La Châm Quyết, có thể nói là phiên bản cuối cùng của Huyết La Châm Quyết”, Mạc Tâm cung chủ nói.
“Phiên bản cuối cùng?”.
Đầu óc tất cả mọi người kêu ong ong.
“Ngay cả Huyết La Châm Quyết cũng không ai có thể luyện thành, sao người này có thể luyện được Thiên Ma Châm Quyết?”, Mạc Tâm lẩm bẩm, trong mắt vẫn tràn ngập vẻ kinh ngạc vô tận.
E rằng lúc này không một ai có thể liên tưởng thủ đoạn mà người này sử dụng với Thiên Ma Châm Quyết.
Độ khó của nó gần như đồng nghĩa với người không biết chữ không những thi được thủ khoa toàn tỉnh, mà còn giải được đề khó thế kỷ học giả trên toàn thế giới không thể giải được.
Loại chuyện khó như vậy cũng dám tin?
“Cung chủ…”.
Bọn họ đều nhìn sang Mạc Tâm.
Mạc Tâm đâu dám chần chừ, nghiêng đầu quát: “Mọi người đừng có đứng nhìn nữa, mau đi theo tôi bắt kẻ đó! Nếu không, hậu quả không thể đo lường!”.
“Vâng!”.
Bọn họ đồng thanh đáp, đi theo Mạc Tâm xông tới phía trước.
Nhị tôn trưởng xung phong dẫn đầu.
Mặc dù người này cho ông ta một cảm giác quen thuộc, nhưng xuất phát từ lòng trung thành với thiên cung Trường Sinh, ông ta vẫn lao lên trước nhất, chiến đấu quên mình.
“Cửu Chuyển Thần Tuyệt Châm!”.
Mạc Tâm cung chủ khẽ giọng hô, hai tay phóng ra mấy chục cây châm bạc, đâm lên người bọn họ.
Trong nháy mắt, khí ý của các tôn trưởng và điện chủ điên cuồng dâng cao, mạnh đến mức khiến người ta phát run.
Bọn họ bao vây Lâm Chính từ trước sau trái phải.
Các đệ tử xung quanh thấy vậy đều lùi ra.
“Các tôn trưởng đã ra tay!”.
“Tốt quá rồi!”.
Các đệ tử lùi ra, không dám chọc giận kẻ đáng sợ đó nữa.
Lúc này, Lâm Chính vẫn đang dùng châm bạc dẫn máu, thi triển Thiên Ma Châm Quyết, hút sức mạnh khủng khiếp.
Da dẻ trên người anh dần dần hóa thành màu đỏ rực, hai mắt yêu dị, toàn thân tràn ngập khí tức lạnh lẽo, một sự lạnh lẽo không thể dùng lời nói để giải thích.
Đối mặt với tôn trưởng và điện chủ lao về phía mình, anh chỉ liếc nhìn qua, sau đó không màng quan tâm, tiếp tục hấp thu sức mạnh trong máu.
Mạc Tâm cung chủ thấy vậy, ánh mắt nghiêm nghị. Bà ta biết người này không dễ đối phó, lập tức khoanh chân ngồi xuống, lấy một dược vật kỳ lạ trông như cành cây ra, nghiền nát nó, sau đó cho vào miệng, dùng châm bạc đâm vào người.
“Dám phớt lờ chúng ta? Chết tiệt!”.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là sự lợi hại của y võ thiên cung Trường Sinh chúng tôi!”.
“Giết!”.
Tiếng hô vang vọng. Trịnh Thông Viễn, Ngũ tôn trưởng vung tay đánh tới, chưởng của hai người tràn ngập khí ý tàn bạo, chính là Long Phụng Băng Hỏa Chưởng nổi danh của thiên cung Trường Sinh.
Một chưởng như lửa, nóng bỏng đáng sợ. Một chưởng như băng, đông cứng xương người. Uy lực của hai chưởng này đủ để hủy hoại mọi thứ trên thế gian.
Ầm!
Ầm!
Thế nhưng, khi hai chưởng đó đánh lên người Lâm Chính, cơ thể anh lại không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả chút dao động cũng không có.
“Cái gì?”.
Hai người biến sắc.
“Thể xác người này chắc chắn không đơn giản. Xem tôi! Liên Vân Thần Châm Quyết!”.
Nhị tôn trưởng hô lên một tiếng, người như tia chớp, lao về phía Lâm Chính tựa như mây bay. Mười ngón tay như tinh linh không ngừng chuyển động, một lượng lớn châm bạc giống như dải Ngân Hà nương theo đầu ngón tay ông ta, đâm thẳng lên người Lâm Chính.
Keng keng keng…
Tiếng động to rõ không ngừng vang lên.
Cho dù Nhị tôn trưởng châm thuật cao siêu, nhưng đối mặt với đối thủ thủy hỏa bất xâm, đao thương bất ngập này, châm thuật của ông ta có tốt đến mấy cũng vô dụng. Châm bạc hoàn toàn không thể đâm vào cơ thể anh…
Sắc mặt Nhị tôn trưởng trở nên khó coi.
“Nhị tôn trưởng, tôi và ông cùng nhau hợp sức dùng Thiên Địa Thái Huyền Điểm Huyệt Pháp phá vỡ phòng ngự của cơ thể cậu ta, khiến xương cậu ta mềm như đậu hũ, da mỏng như giấy!”, lúc này Ôn điện chủ của Dưỡng Tâm Điện lớn tiếng nói.
“Được!”.
Nhị tôn trưởng gật đầu, lập tức phối hợp với Ôn điện chủ, thu châm bạc về, dùng ngón tay điểm huyệt Lâm Chính.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…
Chỉ của hai người như sao băng, mỗi lần đánh ra, khí kình tích lũy trên đầu ngón tay kéo ra những vệt đuôi khí nhàn nhạt tựa như ánh sao, trông cực kỳ chói mắt.
Chỉ trong vòng mười mấy giây, hai người họ đã điểm vào mấy trăm huyệt vị trên người anh.
Nếu đổi lại là người bình thường thì đã nổ tung mà chết.
Nhưng đợi đến khi hai người thu chiêu, người đó vẫn đứng ở xa xa không động đậy.
“Không có tác dụng?”, Ôn điện chủ co giật khóe miệng, hơi ngây người ra.
“Sao lại như vậy? Người này châm không đâm vào được, điểm huyệt cũng không xong… Rốt cuộc… cậu ta là quái vật phương nào?”, Trịnh Thông Viễn, Ngũ tôn trưởng đều kinh ngạc không thôi.
Nhị tôn trưởng nhíu mày.
Ông ta đột nhiên nhớ tới điều gì, đồng tử co lại, cơ thể không khỏi run rẩy. Nhưng chẳng lâu sau, ông ta đã bình tĩnh lại, không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Sao có thể là cậu ta? Tuyệt đối không thể nào!”.
Hóa ra Nhị tôn trưởng có suy đoán phải chăng người này là Lâm Chính.
Bởi vì Lâm Chính có cơ thể võ thần. Nếu là cơ thể võ thần thì thật sự phù hợp với điều kiện đó.
Nhưng nghĩ kỹ thì lại cảm thấy khó tin.
Nếu Lâm Chính có thực lực này, vì sao lúc trước không trở mặt với cung chủ, mà lại ngoan ngoãn giao ra mười giọt Lạc Linh Huyết?
Hơn nữa… sao Lâm Chính lại biết Thiên Ma Châm Quyết?
Mặc dù cậu ta đúng là yêu nghiệt, nhưng chưa yêu nghiệt đến mức này!
Nhị tôn trưởng hít sâu một hơi, còn định cùng mọi người tấn công tiếp.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đằng sau.
“Mọi người đừng lãng phí sức lực nữa, lui xuống hết đi, nói đệ tử cũng lui xuống hết, ở đây để cung chủ tôi đích thân xử lý”.
Bà ta dứt lời, mọi người đều kinh ngạc nhìn lại.
Mạc Tâm cung chủ chậm rãi đi đến.
Lúc này, mái tóc bà ta đã biến thành màu đỏ, sát khí đằng đằng!
Chương 1990: Tước Cốt Bảo Đao
Nhìn sự thay đổi của Mạc Tâm cung chủ lúc này, vẻ mặt tất cả mọi người đều biến thành sợ hãi và kiêng dè.
“Cung chủ, người…”.
“Chẳng lẽ… là Ngũ Hành Thông Hồn Châm?”.
Bọn họ kinh ngạc.
“Cung chủ, đối phó người này cần gì phải dùng đến chiêu đó? Di chứng của nó rất đáng sợ, làm kẻ địch bị thương mười thì bản thân cũng tổn hại hết tám, dùng chiêu này giết cậu ta không đáng!”, Ôn điện chủ nhíu mày, không nhịn được nói.
“Hừ, yên tâm, di chứng của Ngũ Hành Thông Hồn Châm đã được tôi xử lý một cách hoàn hảo, mọi người không cần lo lắng, phải mau chóng giải quyết người này. Nếu để cậu ta tiếp tục hấp thu sức mạnh của máu dưới mặt đất, cậu ta sẽ trở nên mạnh hơn. Lý do tôi bảo các đệ tử rút lui cũng là vì không muốn để bọn họ hi sinh vô ích, cung cấp nhiều máu cho kẻ này hấp thu”, Mạc Tâm cung chủ lạnh lùng nói.
Bọn họ gật đầu, chắp tay: “Vâng, cung chủ”.
“Hãy xem tôi giết cậu ta!”.
Mạc Tâm cung chủ quát lớn, đột nhiên mở to mắt, người nhảy vọt lên cao, lao bổ về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nâng mắt nhìn sang.
Mạc Tâm cung chủ giơ cao hai cánh tay, toàn thân phóng ra đại khí đáng sợ không gì sánh kịp. Luồng đại khí đó ngưng tụ thành một quả cầu khổng lồ ngay phía trên bà ta. Theo động tác của Mạc Tâm, quả cầu khí kình to lớn đó hung hăng đè xuống chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính lạnh lùng phất tay.
Ầm!
Quả cầu tròn rơi xuống, bị khí kình từ cánh tay Lâm Chính tung ra đánh tan.
Khi quả cầu nứt vỡ lập tức tuôn ra muôn vàn châm khí, giống như châu chấu tấn công về phía Lâm Chính.
Mình đồng da sắt của Lâm Chính sao có thể bị châm khí phá thủng?
Keng! Keng! Keng! Keng…
Châm khí vô cùng dày đặc, giống như mưa bão rơi lên mái ngói, vang lên tiếng va chạm to rõ, nhưng có thế nào cũng không thể đâm vào da thịt Lâm Chính.
Thậm chí sau khi đâm lên da thịt của Lâm Chính, châm khí đó còn nổ tung, hóa thành khí trở lại.
Nhìn thấy cảnh đó, nhiều người đã lộ vẻ tuyệt vọng.
Ngay cả người của Cô Phong cũng không tin nổi.
“Chẳng lẽ… ngay cả Mạc Tâm cung chủ cũng không đối phó được người này?”.
“Rốt cuộc người này là ai?”.
“Thật đáng sợ!”.
Người của các thế tộc nhỏ giọng xì xào, âm thầm thảo luận.
“Phó minh chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, một người đi đến bên cạnh Nghiêm Tàng Hải, nhỏ giọng hỏi.
“Đừng vội, cứ quan sát thêm!”, Nghiêm Tàng Hải liếc nhìn những người dẫn đầu của các thế tộc khác, lạnh nhạt lên tiếng.
Rõ ràng ở đây, người muốn mạo hiểm vì Lạc Linh Huyết không chỉ có mình Nghiêm Tàng Hải.
E rằng trận chiến giữa cậu ta và cung chủ mới chỉ là món khai vị.
Đúng lúc đó, bọn họ ý thức được chuyện không ổn.
Số khí xung quanh Lâm Chính do châm khí tan thành không hề biến mất.
Chúng giống như một lớp áo lụa mỏng như sương, sau khi nổ ra vẫn che phủ quanh da dẻ của Lâm Chính, một lúc lâu không tan.
Nhìn thấy vậy, nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
Đây chắc chắn là thủ đoạn của Mạc Tâm cung chủ.
Quả nhiên, sau một đợt châm khí đánh tới, sương xung quanh Lâm Chính vô cùng dày đặc.
Tiếp đó, Mạc Tâm cung chủ vung hai tay, rải một lượng lớn phấn lấp lánh như ngôi sao màu xanh lục về phía Lâm Chính.
Đợi đến khi phấn chạm vào lớp khí che phủ bên ngoài da Lâm Chính...
Rắc!
Rắc!
Rắc…
Phấn và khí nhanh chóng kết thành sương.
Trong chớp mắt, Lâm Chính bị đóng băng hoàn toàn.
Vừa rồi Lâm Chính còn vô địch một đời, kiêu ngạo nhìn người đời, bây giờ lại hóa thành tượng điêu khắc màu xanh lục!
“Woa!”.
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
“Đây là thủ đoạn gì?”.
“Phép thuật thần tiên sao?”.
“Thật thần kỳ!”.
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
Nghiêm Tàng Hải cũng không khỏi sửng sốt: “Đây là thuật gì?”.
“Đây là con nhộng tê liệt!”.
Ôn điện chủ ở bên này vuốt râu nói.
“Con nhộng tê liệt?”.
“Đúng, thuật này dùng phấn của bướm đêm màu xanh lục có độc kết hợp với khí kình đặc thù của thiên cung chúng ta nhốt con người vào trong con nhộng. Trong nhộng bướm có chứa chất độc tê liệt mạnh mẽ nhất thế gian, bất cứ ai vào trong đó cũng sẽ bị tê liệt. Không những chức năng hô hấp bị tổn thương, mà lục phủ ngũ tạng, huyết quản toàn thân, thậm chí là tim và não cũng sẽ bị tê liệt. Bây giờ e là cậu ta còn không được tính là người thực vật, chỉ có thể nói là một thi thể chưa chết mà thôi!”, Ôn điện chủ cười đáp.
Vô số người của các thế tộc nghe vậy không khỏi hít ngược một hơi.
Thiên cung Trường Sinh còn có thủ đoạn đáng sợ như vậy?
“Chúng ta chiến đấu thực tế, con nhộng tê liệt ít nhất phải có ba người phối hợp, tiêu tốn một canh giờ. Cung chủ lại chỉ cần có khí kình hỗ trợ, dùng tay không đã hoàn thành trong nháy mắt. Xem ra trình độ của cung chủ đã đến đẳng cấp mà chúng ta không thể tưởng tượng được”, Nhị tôn trưởng nói.
“Người đâu!”.
Lúc này, Mạc Tâm cung chủ lại quát lên.
“Cung chủ, người có gì dặn bảo?”.
“Mau đi lấy Tước Cốt Bảo Đao của thiên cung ra đây! Tôi sẽ dùng Tước Cốt Bảo Đao phá cương thân của người này, tiễn cậu ta về Tây Thiên!”, Mạc Tâm cười nhạt.
“Tuân lệnh!”.
Ngay lập tức có đệ tử chạy đi.
Mọi người ngạc nhiên.
“Cái gì? Tước Cốt Bảo Đao?”.