Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4676: Độc nhất vô nhị

Tửu Ngọc cắn chặt răng, không nói không rằng.

Ông ta không biết Lâm Chính có đang bế quan hay không.

Nếu đúng thời khắc quan trọng của bế quan mà bị những người này quấy rối thì nguy to.

Nhưng nếu không cầu cứu, thì tính mạng của ông ta cũng gặp nguy hiểm.

"Tôi đang hỏi ông đấy, không nghe thấy à?".

Cô gái một mắt lạnh lùng nói, lật tay tát mạnh vào mặt Tửu Ngọc.

Bốp bốp bốp!

Gò má Tửu Ngọc sưng vù lên, không ngừng phun ra máu, răng cũng rụng mất hai chiếc.

"Hừ, không nói cũng được! Chờ đến lúc về gặp chủ nhân, tôi nghĩ chắc chắn ông sẽ nói ra hết thôi".

Cô gái một mắt lạnh lùng nói, sau đó vung tay lên: "Đưa đi!".

"Vâng!".

"Ngự thống lĩnh, cô không đi sao?".

Thấy cô gái một mắt vẫn đứng im chỗ cũ, một người không nhịn được liền lên tiếng hỏi.

"Vừa nãy chắc là lão phản bội Tửu Ngọc này đang cầu cứu ai đó, tôi nghĩ trong núi này vẫn còn người, để tôi đi bắt hắn, đưa tất cả về gặp chủ nhân".

Cô gái một mắt lạnh lùng đáp.

"Ngự thống lĩnh, để tôi đi cùng cô!".

"Đi cùng tôi? Sao nào? Anh coi thường tôi đấy à".

"Thuộc hạ không dám!".

"Biến đi, đưa Tửu Ngọc về trước, người ở đây một mình tôi là đủ đối phó rồi".

Cô gái một mắt khinh bỉ nói, sau đó cất bước đi vào trong núi.

Mọi người thấy thế cũng không nói gì nữa, lập tức áp giải Tửu Ngọc đi.

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.

Tuấn mã phi như bay trên con đường núi.

Tuy ngọn núi này vô cùng hiểm trở, đường núi gập ghềnh, nhưng con ngựa của cô gái một mắt từ lúc sinh ra đã ăn thảo dược và đan hoàn, không những tứ chi khỏe mạnh, mà trong người còn có chút khí kình, mỗi lần cất vó có thể đi được mười mấy mét, không hề tầm thường.

Núi cao sông sâu đối với nó chỉ như đất bằng.

Cô gái một mắt nhanh chóng vào sâu trong núi.

Nhưng trong núi sâu rộng lớn không có một bóng người.

"Lẽ nào là Tửu Ngọc lừa mình? Hay là người ở đây đã trốn rồi?".

Cô gái một mắt lẩm bẩm, mày liễu nhíu chặt, có chút mất hứng.

Nhưng đúng lúc này, một luồng sức mạnh phi thăng như có như không bỗng bay vào mũi cô ta.

"Quả nhiên có người".

Cô gái một mắt lập tức xốc lại tinh thần, khóa chặt luồng sức mạnh phi thăng này rồi giục ngựa phi tới.

"Ha ha, lão phản bội Tửu Ngọc này muốn anh đến cứu ông ta sao? Để tôi bắt cả anh về, xem lão già chó chết kia còn gì để nói không!".

"Dám đối đầu với Khinh Liên Cung tôi à? Chán sống chắc?".

Cô gái một mắt cười khẩy, cảm thấy sức mạnh phi thăng phi thăng trong không khí càng ngày càng dày đặc hơn, cô ta cũng biết mình đang càng ngày càng đến gần mục tiêu.

Nhưng đúng lúc này.

Ầm!

Một chùm khí bỗng dưng lao vút lên trời xanh từ phía trước.

Cô gái một mắt biến sắc, vội ghìm cương lại.

Cô ta ngước lên nhìn.

Chùm khí kia lốm đốm sắc màu, vô cùng cuồng bạo, vô cùng thần thánh, thực sự rất kinh người.

Đây là sức mạnh độc nhất vô nhị!

Đây là khí ý gì vậy?

Hơi thở của cô gái một mắt trở nên run rẩy, mới cảm nhận được ý cảnh của chùm khí này mà cô ta đã thấy lạnh sống lưng.

Cảnh giới của đối phương... tuyệt đối không thấp!

Cô gái một mắt nuốt nước bọt, dè dặt giục ngựa đi tới.

Cô ta nhanh chóng tới trước một thác nước.

Chỉ thấy ba đốm sáng lơ lửng trên thác nước.

Trong đốm sáng là một cuộn tranh, một chiếc bút thon dài như kiếm và một… thanh đao trắng bệch.

Chúng đang xoay quanh lẫn nhau, giống như các hành tinh xoay quanh Mặt Trời, sau đó chậm rãi hạ xuống, bên cạnh một người đàn ông tóc trắng trên tảng đá lớn ở phía dưới...
Chương 4677: Tự đâm đầu vào lưới

Cô gái một mắt như ngừng thở.

Mái tóc dài của người đàn ông kia phất phơ theo gió, quanh người tỏa ta vầng sáng lốm đốm bảy sắc, giống như thần tiên.

Anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn ba thứ ở trước mặt, sau đó chìa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve chúng.

Vèo vèo vèo!

Ba món đồ tự động hòa tan, nhập vào đầu ngón tay anh, biến mất không một dấu vết.

Thật thần kỳ!

Hơi thở của cô gái một mắt trở nên run rẩy, tim đập thình thịch.

Đúng lúc này, người đàn ông tóc trắng chậm rãi đứng lên.

Khi anh đứng dậy, vầng sáng quanh người anh lập tức biến mất, mái tóc dài màu trắng cũng nhanh chóng thu ngắn, biến thành màu đen, chỉ dài đến mang tai.

Nhưng khoảnh khắc người đàn ông vừa đứng vững.

Ầm!

Một xoáy khí khủng khiếp bùng phát quanh người anh.

Nhất thời, thác nước ngừng chảy, mặt đất chấn động, những dòng nước xung quanh tảng đá lớn lập tức tách ra, hóa thành từng sợi từng sợi, vô cùng quái dị.

Sắc mặt của cô gái một mắt lập tức trở nên trắng bệch.

Cô ta ý thức được mình không thể đối phó với người trước mặt này.

Đi thôi!

Cô gái không chút do dự, vội vàng kéo dây cương định rời đi.

"Cô đi đâu vậy?".

Giọng nói bình thản vang lên.

Cô gái cảm thấy da đầu tê dại, vô thức ngoảnh lại nhìn, kinh hãi phát hiện ra bóng dáng ở tảng đá lớn dưới thác nước đã biến mất.

Người đi đâu rồi?

Cô gái run rẩy nhìn quanh bốn phía.

"Cô đang nhìn gì vậy?".

Giọng nói lại vang lên.

Cô gái ngoảnh phắt lại, sợ đến mức suýt nữa ngã từ trên ngựa xuống.

Chỉ thấy bóng dáng kia không biết từ lúc nào đã đứng ở trước ngựa của cô ta.

Cô gái một mắt vội rút kiếm ra, chĩa về phía Lâm Chính.

"Anh là ai?".

Cô gái nghiến răng quát.

"Câu này nên để tôi hỏi mới đúng chứ".

Lâm Chính bình thản nói: "Hình như vừa nãy tôi nghe thấy tiếng cầu cứu của Tửu Ngọc, Tửu Ngọc xảy ra chuyện rồi sao?".

"Anh là đồng bọn của kẻ phản bội kia?".

Cô gái một mắt lạnh lùng nói.

"Kẻ phản bội?".

Lâm Chính sửng sốt, đoán ngay ra thân phận của cô gái một mắt.

"Các cô là người của Khinh Liên Cung?".

"Đúng vậy".

Cô gái một mắt hừ mũi nói: "Tên phản bội Tửu Ngọc kia không những không hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó, mà còn dám tự ý bỏ trốn, tội không thể tha. Tôi đã hạ lệnh áp giải ông ta về, giao cho chủ nhân trừng trị! Thứ chờ đợi ông ta sẽ là sự hành hạ vô cùng tận!".

"Thế à?".

Lâm Chính nhíu mày: "Tửu Ngọc phản bội chủ nhân của cô là do bất đắc dĩ, hơn nữa bây giờ ông ta cũng được coi là người của liên minh Thanh Huyền chúng tôi. Các cô bắt ông ta mà không bàn bạc được câu nào với tôi sao?".

"Bàn bạc với anh? Anh là cái thá gì? Khinh Liên Cung chúng tôi làm việc mà phải báo với anh à?".

Cô gái một mắt khinh bỉ nói, giơ kiếm trong tay lên: "Nghe đây, anh hãy cút ngay đi, nếu không thanh kiếm này của tôi sẽ không khách khí đâu! Đừng ép tôi giết anh!".

Lâm Chính bình thản nhìn cô ta, sắc mặt không chút thay đổi.

"Này, anh có nghe thấy không hả? Mau biến đi!".

Cô gái một mắt thấy Lâm Chính không có phản ứng thì có chút mất kiên nhẫn, lại quát lớn.

Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động.

"Khốn kiếp!".

Cô gái một mắt không nhịn được nữa, giơ kiếm lên chém mạnh về phía Lâm Chính.

Vù!

Thanh kiếm phát ra tiếng ngân trầm thấp, dường như có thể chém nứt mặt đất.

Kiếm lực cuồng bạo thậm chí có thể làm chấn động rách màng nhĩ.

Nhưng khoảnh khắc thanh kiếm giáng xuống, Lâm Chính cũng giơ tay ra, búng nhẹ ngón tay.

Keng!

Đầu ngón tay anh va chạm với lưỡi kiếm.

Nhất thời!

Ầm!

Thân kiếm lập tức nổ tung.

Những mảnh vụn bắn ra từ thân kiếm, tản ra xung quanh như pháo hoa.

Sức mạnh ngang ngược thậm chí còn lan tới cánh tay của cô gái một mắt.

Rắc!

Lại một âm thanh kỳ lạ vang lên.

Cánh tay phải của cô gái một mắt đã mất tri giác.

Cô ta biết mình đã bị trật khớp!

Trái tim cô ta đập điên cuồng, tỏ vẻ không thể tin được.

Đây là sức mạnh gì?

Mà chỉ cần một ngón tay đã phá được chiêu của cô ta, thậm chí phế đi một nửa sức chiến đấu của cô ta?

Cô ta tự nhận mình cũng là cao thủ thuộc hàng tốp của Khinh Liên Cung, nhưng trước mặt người này lại chẳng thể phản kích được chút nào.

"Anh..."

Cô gái một mắt há miệng, nhưng không thốt nên lời.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng khiến cô ta kinh ngạc hơn xuất hiện.

Chỉ thấy Lâm Chính lật người lên ngựa, ngồi sau cô ta, đồng thời hai cánh tay vòng qua eo cô ta, nắm lấy dây cương.

"Cô chỉ đường, đưa tôi đến Khinh Liên Cung".

Lâm Chính bình thản nói.

Cô gái một mắt ngẩn người.

Tuy cô ta ngang ngược tàn nhẫn, nhưng là thống lĩnh của Khinh Liên Cung, trước giờ chưa người đàn ông nào có hành động cợt nhả cô ta như vậy.

"Trừ khi anh giết tôi, không thì đừng hòng!".

Cô gái rít gào, sát khí trong mắt càng nhiều hơn, còn định quay người lại tấn công.

Nhưng Lâm Chính cũng không phải người dễ dây, anh không chút do dự vuốt cánh tay còn lại của cô ta một cái.

Rắc!

Cánh tay trái của cô gái một mắt cũng trật khớp nốt.

Hai cánh tay bị trật khớp, cô ta không thể thi triển chiêu thức gì được nữa.

"Chẳng phải cô muốn giao tôi cho chủ nhân của cô, để chủ nhân của cô tùy ý xử lý sao? Bây giờ tôi tự đâm đầu vào lưới, cô lại không vui à?".

Lâm Chính cười nói.

Cô gái một mắt sửng sốt, không biết nên phản bác thế nào.

Cô ta kiềm chế lửa giận, suy nghĩ một lát, rồi hừ mũi nói: "Thôi được rồi, nếu anh đã nói như vậy mà tôi không đưa anh đến gặp chủ nhân, thì người ta lại bảo tôi ngu".

"Thế mới đúng chứ".

"Đi, đến Thiên Tiêu Thành trước".

"Hây!".

Lâm Chính lập tức kéo dây cương, giục ngựa phi như bay.

"Hi vọng anh đến Khinh Liên Cung rồi đừng hối hận".
Chương 4678: Tôi không điên cuồng

Thiên Tiêu Thành và Phiêu Diểu Thành nằm ở hai hướng ngược nhau.

Muốn đến Khinh Liên Cung thì phải đi qua Thiên Tiêu Thành, dọc đường đi còn phải xuyên qua khu vực đại năng treo thưởng bá chiếm.

Long mạch tuy nằm dưới lòng đất, nhưng diện tích không hề nhỏ.

Rất khó để tưởng tượng rốt cuộc nơi này do ai tạo ra.

Lâm Chính không định nán lại Thiên Tiêu Thành mà đi thẳng qua.

Nhưng vừa vào thành, những lời bàn tán liền bất giác lọt vào tai Lâm Chính.

"Này, anh nghe nói gì không? Có người tên Lâm gì đó đã giết người hầu của Võ Thần, Võ Thần nổi giận, định đích thân đi giết người này!".

"Cái gì? Có người dám chọc vào Võ Thần đại nhân? Hắn điên rồi sao?".

"Tôi không dám nói bừa, chuyện này đã đồn khắp nơi, ai mà chẳng biết".

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?".

"Không biết nữa, nghe nói là có liên quan đến thế gia Cầm Kiếm ở Phiêu Diểu Thành! Do chọc giận Võ Thần đại nhân, hiện giờ các đại năng treo thưởng ở 17 điểm treo thưởng đã liệt người kia vào mục tiêu treo thưởng hàng đầu, thậm chí ngay cả đại sảnh treo thưởng cũng tự động đưa hắn lên vị trí số một, ghê thật đấy!".

"Hả? Tại... tại sao lại làm vậy?".

"Để nịnh bợ Võ Thần đại nhân chứ sao! Những lệnh treo thưởng này đều yêu cầu bắt sống để dâng cho Võ Thần đại nhân! Bao nhiêu người muốn móc nối quan hệ với Võ Thần đại nhân mà không được, bây giờ bỗng lòi ra một tên chán sống dám khiêu khích Võ Thần đại nhân, sao bọn họ có thể bỏ lỡ cơ hội chứ? Anh nghĩ mà xem, nếu được Võ Thần đại nhân ban thưởng hoặc chỉ điểm một chút thì chẳng phải một bước lên trời?".

"Trời ơi, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này được! Nếu có thể bắt được kẻ đã đắc tội với Võ Thần đại nhân, rồi đến lĩnh thưởng, thì chúng ta cũng được đổi đời".

"Đúng vậy!".

"Rốt cuộc người kia tên là gì?".

"Hình như tên là... Lâm Chính!".

Những lời bàn tán vụn vặt không ngừng lọt vào tai.

Cô gái một mắt nghe thấy thế cũng nhíu mày.

"Không ngờ trên đời này vẫn còn kẻ chán sống hơn anh, dám chọc vào cả Võ Thần đại nhân! Đúng là chuyện lạ nào cũng có thể xảy ra!".

Cô gái một mắt nói đầy châm chọc.

Lâm Chính chỉ cười, không nói gì.

Xem ra mọi chuyện đúng như dự liệu của anh, thế gia Cầm Kiếm vẫn chạy tới đầu hàng Võ Thần.

Như vậy thì lần sau giết chóc thế gia Cầm Kiếm, anh cũng không còn gì phải kiêng dè nữa.

Cầm Kiếm Nữ, xin lỗi cô.

Lâm Chính thở hắt ra, nhón một cây châm bạc đâm vào mặt, khiến dung mạo thay đổi một chút.

"Anh làm cái gì vậy?".

Cô gái một mắt phát hiện ra hành động của Lâm Chính, không khỏi nghi hoặc hỏi.

"Cô tên là gì?".

Lâm Chính lên tiếng hỏi.

"Sao tôi phải nói cho anh biết?".

Cô gái một mắt hừ mũi nói.

"Chẳng phải cô hỏi tôi đang làm gì sao? Muốn biết câu trả lời không?".

Cô gái một mắt sửng sốt, cảm thấy hơi khó hiểu, cô ta suy nghĩ một lát rồi bình thản đáp: "Tôi tên Ngự Bích Hồng!".

"Tên hay", Lâm Chính gật đầu.

"Rồi sao nữa?".

"Tôi... tên là Lâm Chính!".

Mấy chữ đơn giản thốt ra từ miệng anh.

Cơ thể Ngự Bích Hồng run bắn lên, ngoảnh phắt lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông ở phía sau.

"Bây giờ cô đã biết tại sao tôi phải dịch dung rồi chứ?".

Lâm Chính cười nói.

Cô gái một mắt nuốt nước bọt, sắc mặt âm trầm, không nói lời nào.

Cô ta đã bao giờ nghĩ người đàn ông phía sau mình lại ngông cuồng như vậy chứ?

Khinh Liên Cung là cái thá gì?

Đó là sự tồn tại mà ngay cả Võ Thần cũng dám chọc vào!

"Anh là người điên cuồng nhất mà tôi từng gặp!".

Một lát sau, cô gái một mắt nhỏ giọng nói.

Giọng nói khô khốc.

"Tôi không điên cuồng".

Cô gái một mắt hơi ngoảnh sang nhìn anh.

"Là thế giới này... khiến tôi điên cuồng!", Lâm Chính bình thản đáp.
Chương 4679: Đầu óc không được bình thường lắm

Tuy đã dịch dung nhưng vẫn gặp không ít rắc rối.

Do có Võ Thần nên một nửa long mạch dưới lòng đất đều đang truy nã Lâm Chính.

Để càng lâu thì càng bị truy nã gắt hơn.

"Này, đứng lại!".

Hai người đang định đi qua khu vực trực thuộc của một đại năng treo thưởng, thì bị bảy tám người võ trang đầy đủ chặn lại.

"Có chuyện gì sao?".

Lâm Chính cười hỏi.

"Sao hai người các cậu lại ngồi chung một ngựa?".

Một người đàn ông tai to mặt lớn, để râu quai nón liếc mắt nhìn hai người, lên tiếng hỏi.

"Đại nhân, vợ tôi không biết cưỡi ngựa, nên tôi ngồi cùng cô ấy, không có vấn đề gì chứ?", Lâm Chính cười đáp.

Ngự Bích Hồng nghe thấy thế, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn Lâm Chính chằm chằm, nhưng vẫn không nói gì.

"Không biết cưỡi ngựa? Nhìn tu vi của cô ta có vẻ không thấp mà".

Người đàn ông râu quai nón liếc mắt nhìn đôi tay đầy vết chai của Ngự Bích Hồng, rõ ràng là do luyện kiếm trong thời gian dài, không khỏi nhíu mày.

"Vâng, vợ tôi thực lực đúng là không tệ, nhưng cô ấy sợ độ cao, lần nào cưỡi ngựa cũng bị ngã, nên tôi cưỡi cùng cô ấy".

Lâm Chính cười đáp.

"Còn có chuyện như vậy sao?".

Người đàn ông râu quai nón cảm thấy rất kỳ lạ, đưa mắt nhìn Ngự Bích Hồng.

Ngự Bích Hồng thầm nghiến răng, vẻ mặt vô cùng ngại ngùng, nhưng lúc này hai cánh tay cô ta không thể động đậy, chẳng khác nào bị Lâm Chính uy hiếp, đương nhiên không thể nói được gì.

Nhưng vào mắt người đàn ông râu quai nón thì vẻ mặt này của cô ta lại giống như bị người ta vạch trần điểm yếu.

Hắn đã tin bảy tám phần.

"Đúng là thế giới rộng lớn, chuyện lạ nào cũng có".

Người đàn ông râu quai nón bình thản nói: "Cậu xuống đây".

"Tôi á?", Lâm Chính có chút ngạc nhiên.

"Đúng, chúng tôi cần kiểm tra xem cậu có dịch dung không".

Người đàn ông râu quai nón bình thản đáp.

Lâm Chính sửng sốt.

Ngự Bích Hồng đanh mắt nhìn Lâm Chính, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.

Lâm Chính đã dịch dung trước mặt cô ta, lần này để xem anh thoát kiểu gì?

Nếu Lâm Chính xảy ra tranh chấp với những người này, thì cô ta sẽ có cơ hội bỏ trốn.

"Để tôi rời khỏi đây về bẩm báo với chủ nhân, xem anh thoát kiểu gì?".

Ngự Bích Hồng thầm nhếch môi.

Bây giờ Lâm Chính đã là đối tượng truy nã của Võ Thần, nếu nói chuyện này với chủ nhân, để chủ nhân ra tay bắt Lâm Chính, nói không chừng chuyện kia sẽ có bước ngoặt.

Đây là công lớn đấy!

Ngự Bích Hồng nghĩ đến đây liền trở nên kích động.

"Kiểm tra đi".

Chỉ thấy Lâm Chính bất ngờ xoay người xuống ngựa, đi về phía người đàn ông râu quai nón.

Hắn chìa tay ra vuốt mặt Lâm Chính, sau đó lại lấy châm bạc đâm vào mặt anh.

Mất một lát như vậy.

"Được rồi, các cậu đi đi".

Người đàn ông râu quai nón phẩy tay.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, xoay người lên ngựa.

Ngự Bích Hồng ngẩn người.

"Vậy là xong sao?".

Cô ta không khỏi kêu lên.

"Sao? Còn muốn kiểm tra thế nào nữa?".

Người đàn ông râu quai nón nhíu mày, bất mãn nhìn cô ta.

"Không phải, các anh... các anh không kiểm tra kĩ càng sao?".

Ngự Bích Hồng vội nói.

"Ơ, con nhãi này, cô đang nghi ngờ y thuật của tôi sao? Cô có đi không hả? Không đi tôi bắt các cô ở lại!".

Người đàn ông râu quai nón nổi giận, xắn luôn tay áo lên, hùng hổ mắng mỏ.

"Kìa anh, kìa anh, đừng tức giận, đầu óc vợ tôi không được bình thường lắm".

Lâm Chính vội vàng khuyên nhủ, sau đó kéo cương, thúc ngựa chạy đi.

"Mẹ nó chứ!".

Người đàn ông râu quai nón nhổ nước bọt, cũng chẳng buồn quan tâm đến hai người nữa.

Rời khỏi điểm treo thưởng, vẻ mặt Ngự Bích Hồng vẫn rất kỳ quái.

Cô ta không ngờ thuật dịch dung của Lâm Chính lại đáng sợ như vậy, kiểm tra mà vẫn không phát hiện ra.

"Sao anh lại làm được?".

Ngự Bích Hồng lạnh lùng hỏi.

"Sao? Khiến cô thất vọng à?".

Lâm Chính điềm nhiên đáp.
Chương 4680: Tà Tương Nhãn

Ngự Bích Hồng lạnh lùng hừ một tiếng: "Xem ra anh quả thực có chút bản lĩnh, có thể giết được người hầu của Võ Thần, còn có thuật dịch dung cao siêu, không hề đơn giản".

"So với chủ nhân của cô thì sao?".

"Đương nhiên là không bằng một ngón tay rồi".

"Chủ nhân của cô lợi hại thế cơ à?".

"Đương nhiên".

"Nếu đã vậy thì tại sao không chữa khỏi mắt cho cô được?".

Lâm Chính cười hỏi.

Ngự Bích Hồng nghe thấy thế, cả người liền run lên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, hừ mũi nói: "Anh thì biết cái gì? Mắt của tôi đừng nói là chủ nhân, cho dù Thất Võ Thần đến cũng không chữa được".

"Tôi không phải là chủ nhân của cô, cũng không phải là Thất Võ Thần".

"Vậy anh còn nói cái gì?".

"Cô có thể cho tôi xem mắt của cô không?".

"Anh định làm gì?".

"Tôi muốn xem mình có thể chữa được không".

"Anh nghĩ anh là cái thá gì?".

Ngự Bích Hồng không khỏi cười chế giễu: "Được, nếu anh tự tin như vậy thì tôi cho anh xem".

Dứt lời, cô ta nghiêng mặt qua, nhìn thẳng vào Lâm Chính.

Lâm Chính cũng không khách sáo, kéo miếng bịt mắt ra.

Một con mắt quỷ dị lập tức đập vào mắt Lâm Chính.

Con mắt này không có con ngươi, không có lòng trắng, chỉ có màu đỏ thẫm như dung nham.

Dường như con mắt của cô ta chứa đầy dung nham.

Khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại, vô cùng khiếp sợ.

Lâm Chính nhíu mày, bỏ cái bịt mắt xuống.

"Thế nào? Có thể chữa được không?".

Ngự Bích Hồng cười ra tiếng.

"Mắt cô bị làm sao vậy?".

Lâm Chính bình thản hỏi.

"Bẩm sinh, từ lúc đẻ ra đã thế này rồi, bố mẹ tôi tưởng tôi là quái thai nên đã vứt bỏ, là chủ nhân thu nhận tôi. Để không khiến người khác sợ hãi, tôi vẫn luôn đeo bịt mắt".

Ngự Bích Hồng nhún vai đáp.

Dường như đang nói một chuyện rất nhẹ nhàng.

"Hóa ra là vậy..."

"Anh cũng biết là tất cả mọi người ở long mạch dưới lòng đất đều đang truy cầu đạo trường sinh, loại quái vật như tôi sẽ chỉ bị bọn họ lôi đi giải phẫu phân tích. Nếu không nhờ chủ nhân thì tôi đã mất mạng từ lâu rồi, thế nên chuyện chữa mắt tôi cũng không quan tâm lắm. Chỉ là ngay cả chủ nhân của tôi cũng không chữa được, anh bớt chém gió trước mặt tôi đi".

"Cô còn sống được ba năm nhỉ?".

Ngự Bích Hồng vừa nói xong, Lâm Chính bỗng thốt ra một câu.

Cơ thể Ngự Bích Hồng run rẩy, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

"Anh... sao anh biết?".

"Có những loại giống như Tà Tương Nhãn, nhưng còn đáng sợ hơn Tà Tương Nhãn. Tôi chỉ suy đoán một chút, ba năm chỉ là suy đoán một cách bảo thủ, nếu nghiêm trọng thì chắc là chỉ còn hai năm".

Lâm Chính lại nói.

Ngự Bích Hồng tỏ vẻ vô cùng khó tin.

Phải biết rằng, chủ nhân cũng từng nói với cô ta như vậy, nhưng chỉ gần đây mới nói, tức là gần đây chủ nhân mới nhìn ra tình trạng của cô ta.

Nhưng người này chỉ liếc một cái đã biết... Thật là khó tin.

"Y thuật của anh quả thực có chút bản lĩnh..."

Ngự Bích Hồng mỉm cười: "Nhưng cũng chỉ là có chút bản lĩnh mà thôi, nhìn ra được thì sao chứ? Không chữa được thì cũng chỉ là thừa thãi".

"Chủ nhân của cô từng chữa cho cô chưa?".

"Đương nhiên là từng chữa, nhưng không có hiệu quả".

"Vậy sao... Tôi hỏi cô, có phải chủ nhân của cô thường xuyên sắp xếp những nhiệm vụ khá nguy hiểm để cô làm không?".

"Sao anh biết?".

Ngự Bích Hồng vô cùng kinh ngạc.

"Trên người cô có rất nhiều vết thương mới lành, hơn nữa tôi nhận thấy lục phủ ngũ tạng của cô từng bị thương trong thời gian này. Với thân thủ của cô, nếu không phải nhiệm vụ nguy hiểm thì sẽ không bị thương nặng như vậy..."

"Chuyện này có thể cho thấy cái gì chứ?".

Ngự Bích Hồng nhíu mày.

"Điều này cho thấy không phải chủ nhân của cô không chữa được, mà là không chữa cho cô!".

"Không chữa cho tôi? Vớ vẩn! Anh đừng có vu oan cho chủ nhân tôi!".

Ngự Bích Hồng nổi giận, ngoảnh đầu lại mắng.

Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: "Cô được chủ nhân của cô nuôi lớn, nhưng trong mắt ông ta, cô chỉ là một công cụ. Thực ra mắt cô có thể chữa được, nhưng cái giá phải trả rất lớn. Tôi nghĩ ông ta tuyệt đối sẽ không hi sinh cái giá to lớn để cứu cô, mà còn nói là cô không sống được bao lâu nữa".

"Bởi vì như vậy cô sẽ nghĩ mình chẳng sống được bao lâu nữa, không bằng nhân lúc còn sống báo đáp ơn cứu mạng của chủ nhân".

"Thế là chủ nhân sắp xếp cho cô nhiệm vụ nguy hiểm đến mức nào, khó khăn đến mức nào, cô cũng liều mạng hoàn thành, tuyệt đối không chối từ".

"Làm vậy thì chủ nhân của cô vừa không cần trả giá quá nhiều, lại vừa có được một thuộc hạ sẵn lòng nhảy vào nước sôi lửa bỏng, tội gì mà không làm?".

"Cô nói xem có đúng không?".

Lâm Chính yên lặng nhìn về phía trước.

Mỗi chữ Lâm Chính nói đều khiến cô ta đổ mồ hôi lạnh.

Cô ta mở to mắt, sắc mặt trắng bệch...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK