Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 691: Thằng điên chính hiệu

Đây đều là người của Cung Hỉ Vân và Từ Thiên, bọn họ được Từ Thiên sắp xếp ở xung quanh, chỉ cần Lâm Chính hạ lệnh thì sẽ xông vào.

Người của thế gia Tư Mã đều là võ sĩ, nếu chỉ là những vệ sĩ thông thường, cho dù cầm súng thì cũng chưa chắc có thể làm gì được bọn họ.

Nhưng lần này thì khác.

Bởi vì xung quanh có tới mấy nghìn vệ sĩ.

Không nói tới việc những người này không chỉ là lính đặc chủng đã xuất ngũ, và lính đánh thuê thực lực mạnh mẽ, từng chém giết ở nước ngoài trong thời gian dài, mà riêng số lượng đã bao vây chặt chẽ cả căn biệt thự.

Trong tình huống này, cho dù là người có thân thủ tốt đến đâu, e là cũng không thể thi triển được.

Huống hồ những người này đều bằng xương bằng thịt, thân pháp dù tốt, nhưng có thể nhanh bằng súng đạn sao?

Không khí vô cùng nặng nề ngột ngạt.

Khí thế giương cung bạt kiếm.

Nhưng thế gia Tư Mã không hề sợ hãi.

Tư Mã Tàng còn cười lớn, nhìn Lâm Chính với dáng vẻ đùa cợt: “Tôi còn tưởng thần y Lâm là người thông minh tuyệt đỉnh, sáng suốt bình tĩnh, không ngờ hôm nay được gặp, cậu không chỉ ngu xuẩn, mà còn kích động lỗ mãng. Tôi đánh giá cao cậu rồi, đánh giá cao cậu rồi, ha ha ha…”

Tiếng cười đầy khinh bỉ và châm chọc.

Ngay cả Trịnh An Sơn cũng không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Chính không còn sự tán thưởng như lúc trước nữa, mà thêm phần khinh thường.

Dù sao hành động này của Lâm Chính cũng quá kích động, quá ngu ngốc.

Người của thế gia Tư Mã dám đến, chẳng lẽ lại sợ chiêu này của anh?

Hơn nữa mời người ta đến dự tiệc lại sắp xếp nhiều người thế này, bày một bữa Hồng Môn Yến, như vậy chẳng phải nói cho đối thủ biết mình tài hèn sức mọn, chỉ có thể dựa vào võ lực cấp thấp nhất để trả đòn sao?

Đúng là hạ sách!

“Nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi, trước kia tôi vẫn luôn nhìn nhầm rồi”, Trịnh An Sơn lắc đầu thở dài nói.

“Hiếm khi được nghe ông Trịnh nói những lời này, thú vị, thú vị, chuyến đi đến Giang Thành lần này cũng đáng”, Tư Mã Tàng cười lớn.

Đám người của thế gia Tư Mã ở bên cạnh cũng không khỏi phì cười.

Nhưng đúng lúc này…

Pằng!

Một tiếng súng vang lên.

Ai nấy run lên, vội vàng nhìn qua, thấy ở chiếc bàn trước mặt Tư Mã Tàng có một cái lỗ đang bốc khói.

Đó là vết đạn.

Còn trong tay Lâm Chính không biết đã cầm một khẩu súng từ khi nào.

Họng súng đang chĩa về phía Tư Mã Tàng.

Nụ cười của ông ta đông cứng lại.

Người của thế gia Tư Mã biến sắc, ai nấy xông tới, vây lấy Tư Mã Tàng, sợ Lâm Chính nổ súng bắn luôn ông ta.

“Thần y Lâm, cậu muốn giết tôi thật sao?”, Tư Mã Tàng trầm giọng nói.

“Ông tưởng tôi nói đùa sao?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.

“Cậu không nghe rõ những lời tôi đã nói lúc trước sao?”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nói: “Nếu chúng tôi xảy ra chuyện, cậu tưởng bạn bè người thân của cậu sẽ bình an vô sự sao…”

“Bọn họ chết thì cứ chết!”.

Không chờ Tư Mã Tàng nói xong, Lâm Chính đã ngắt lời ông ta.

Ông ta hơi sửng sốt nhìn Lâm Chính.

Anh lạnh lùng nói: “Dù sao ông cũng đã động đến người bên cạnh tôi, nếu tôi không bảo vệ được bọn họ thì sớm muộn bọn họ cũng sẽ bị ông bức hại, tôi thà giết ông trước còn hơn, để gia chủ của thế gia Tư Mã chôn cùng người thân bạn bè của tôi, cũng coi như vinh dự của bọn họ. Tôi muốn xem ai sẽ cảm thấy vụ làm ăn này đáng giá hơn”.

Anh vừa dứt lời, Tư Mã Tàng liền biến sắc.

Trịnh An Sơn cũng nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Này chàng trai, cậu muốn cá chết lưới rách sao?”.

“Vậy thì phải xem các ông rồi, có lẽ các ông sẽ nghĩ thủ đoạn này của tôi thật ngu xuẩn, thật lỗ mãng, nhưng thực ra cách làm này cũng rất thẳng thắn. Con người tôi không thích những thứ lòe loẹt không thực tế, kẻ thù chính là kẻ thù, bạn bè chính là bạn bè, ai cần giúp thì giúp, ai cần giết thì giết!”, Lâm Chính đưa súng cho người bên cạnh, lau tay, rồi bước tới.

Sắc mặt của những người thế gia Tư Mã rất khó coi.

Tư Mã Tàng không nói câu nào.

Đúng vậy…

Cách này rất ngu xuẩn, nhìn có vẻ cũng rất đơn giản.

Nhưng… nó hiệu quả.

Tư Mã Tàng cao ngạo đến đâu cũng không muốn dùng tính mạng của mình để đổi với tính mạng của người thân bạn bè Lâm Chính.

Trong mắt những người như ông ta, tính mạng của bọn họ đáng giá mấy đồng chứ?

Hành động này của Lâm Chính nhìn thì đơn giản thô bạo, nhưng hiệu quả rất rõ rệt.

Lâm Chính bước tới.

Những người của thế gia Tư Mã đang đứng ngăn cản trước mặt anh đều thầm nuốt nước bọt, có người còn cắn răng, vẫn không chịu tránh đường.

Nhưng ngay sau đó, mười mấy cây súng chĩa vào anh ta.

Người kia run rẩy, không thể không tránh ra nhường đường.

Bọn họ biết chắc những người kia sẽ thực sự bóp cò.

Thế là dần dần, tất cả đều tránh đường, không dám ngăn cản nữa.

Lâm Chính đi tới trước mặt người đã khiêu khích anh lúc trước mới dừng lại.

Người kia sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, cơ thể khẽ run rẩy, hiển nhiên đang rất sợ hãi.

Anh ta nuốt nước bọt, vội nhìn về phía Tư Mã Tàng, ánh mắt cầu xin giúp đỡ.

Tư Mã Tàng lập tức lên tiếng: “Thần y Lâm…”

Nhưng ông ta vừa thốt ra được ba chữ này, Lâm Chính bỗng giơ tay lên, túm lấy tóc người kia, ném vào bức tường ở phía sau.

Vèo!

Người đàn ông vạm vỡ cao gần 1m9 lập tức bay đi như một bao cát, nặng nề ngã lăn ra đất.

Mọi người trong phòng đều như ngừng thở.

“Thần y Lâm! Cậu làm cái gì vậy?”, Tư Mã Tàng đập bàn đứng dậy.

“Từ Thiên!”.

Lâm Chính quay sang hét lên một tiếng.

“Cậu Lâm!”, Từ Thiên cúi đầu, cung kính nói.

“Ai trong số bọn họ dám làm bừa thì lập tức nổ súng!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vâng”, Từ Thiên lớn tiếng đáp, giọng nói đanh thép.

Tất cả người của thế gia Tư Mã đều ngớ ra.

Chỉ thấy Lâm Chính bước tới, không chờ người kia bò dậy, đã đá một cái vào đầu anh ta.

Bốp!

Âm thanh rất lớn vang lên.

Đầu người kia lập tức biến dạng, va cả người vào tường, hôn mê bất tỉnh.

Nhưng Lâm Chính vẫn không dừng lại, anh vớ lấy chiếc ghế bằng gỗ ở bên cạnh, điên cuồng đánh vào người anh ta.

Bốp bốp bốp…

Chiếc ghế này bị gãy thì lại đổi chiếc khác.

Vụn gỗ bay tứ tung trong phòng.

Còn người kia đã bị đánh cho máu me be bét, không rõ sống chết.

Người của thế gia Tư Mã trơ mắt ra nhìn.

Rất nhiều người vừa sợ hãi vừa tức giận.

Nhưng không ai dám làm gì.

Dù sao xung quanh… đều là những họng súng đen ngòm!

Lúc này Tư Mã Tàng mới biết thần y Lâm không phải là thô bạo, mà là…

Điên!

Cậu ta không phải là một kẻ thô bạo, mà là một thằng điên chính hiệu!

Cậu ta không hề sợ chết, cũng không quan tâm chết bao nhiêu người, bởi vì cậu ta biết kẻ thù còn sợ chết hơn mình!

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Chính dừng tay.

Anh đã đập nát sáu chiếc ghế.

Còn người kia của thế gia Tư Mã đã nằm im bất động từ lâu.

Máu chảy lênh láng…

Tròng mắt của mọi người như muốn rớt ra ngoài, một số người còn thầm siết chặt nắm tay, vô cùng phẫn nộ.

“Đừng lo… anh ta chưa chết đâu! Tôi là bác sĩ, thủ pháp rất chuyên nghiệp”, Lâm Chính nhận chiếc khăn tay do người bên cạnh đưa cho, nói: “Xương cốt và gân mạch toàn thân anh ta đã bị tôi đánh nát, nửa đời còn lại, cho anh ta làm bạn với Sóc Phương đi!”.
Chương 692: Kim Huyết Hổ Tú

Sắc mặt Tư Mã Tàng vô cùng âm trầm, nắm tay cũng siết chặt.

Biện pháp của ông ta chỉ phòng đối thủ, chứ không phòng kẻ điên.

Bởi vì muốn đấu với kẻ điên thì chỉ có thể liều mạng.

Lâm Chính lại ngồi xuống, uống một ngụm trà, sau đó nhìn về phía Tư Mã Tàng: “Tiếp theo chúng ta nên bàn chính sự thôi”.

“Thái độ thần y Lâm bàn chính sự là như vậy sao?”, Tư Mã Tàng mặt không cảm xúc hỏi.

“Ông yên tâm, hôm nay tôi không định trở mặt với ông, cũng không định giết ông, điều kiện là ông có thể an phận một chút”, Lâm Chính đáp.

“An phận? Hừ, thần y Lâm, bắt đầu từ giây phút cậu động đến người của gia tộc Tư Mã tôi, thì e là chúng ta đều không thể an phận được nữa rồi. Nói đi, chính sự là gì?”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nói.

“Cũng không phải là chuyện gì to tát, tôi mời ông đến là để thông báo một câu. Bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn Dương Hoa chúng tôi và thế gia Tư Mã của ông chính là kẻ thù không đội trời chung!”, Lâm Chính bình thản nói.

Hơi thở của Tư Mã Tàng nghẹn lại.

“Bây giờ, bắt đầu từ giây phút các ông rời khỏi Giang Thành, tôi sẽ huy động toàn bộ nhân lực, vật lực, tài lực để đối phó với thế gia Tư Mã, cho đến khi nào các ông sụp đổ mới thôi”, Lâm Chính nói.

Giọng nói của anh bình thản, dường như đang nói một việc rất đỗi bình thường.

Nhưng mọi người xung quanh nghe xong đều có sắc mặt rất khó coi, kinh ngạc vô cùng.

Tư Mã Tàng rơi vào trầm tư.

Tuy ông ta tự tin rằng Dương Hoa không địch lại được thế gia Tư Mã, nhưng đại hội sắp diễn ra, lúc này khai chiến với bất cứ gia tộc thế lực nào cũng không phải là hành động sáng suốt.

Ông ta hít sâu một hơi, nói: “Thần y Lâm, chúng ta cần gì phải sống mái với nhau như vậy chứ? Người của tôi cậu phế cũng đã phế rồi, ngay cả Sóc Phương cũng không thể thoát khỏi độc thủ của cậu, cả đời này không thể tự lo liệu cho bản thân. Theo lý mà nói cậu cũng nguôi giận rồi, tại sao còn phải cực đoan như vậy chứ? Lẽ nào cậu thực sự muốn hai bên chúng ta đều bị tổn thất, cá chết lưới rách?”.

Lâm Chính chỉ nhìn ông ta, không nói câu nào.

“Tôi vẫn câu nói đó, liên thủ, cậu giao Thiên Kiêu Lệnh ra đây, thế nào?”, Tư Mã Tàng nghiêm túc nói.

“Chẳng thế nào cả”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy cậu muốn thế nào?”, Tư Mã Tàng có chút mất kiên nhẫn.

“Nếu ông muốn kết thúc chuyện này tại đây, thì bây giờ hãy dẫn người của ông rời khỏi đây ngay lập tức. Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng”, Lâm Chính đáp.

“Ha ha ha, thần y Lâm, cậu ngây thơ quá, nước sông không phạm nước giếng? Cậu nghĩ là có khả năng sao?”, Tư Mã Tàng đanh mắt lại, cười nói: “Hoặc là hôm nay cậu kết thành đồng minh với tôi, giao ra Thiên Kiêu Lệnh, hoặc là chúng ta sẽ trở thành kẻ thù. Thần y Lâm, tôi biết cậu to gan, là một thằng điên, nhưng nếu nói đến độ điên thì chúng tôi cũng chẳng kém gì. Nếu đấu nhau thật, thì thế gia Tư Mã tôi không ai sợ cả”.

Ông ta dứt lời, đám người của thế gia Tư Mã đều trừng mắt nhìn Lâm Chính, ai nấy mặt mũi dữ tợn, tỏ rõ thái độ.

“Tôi đã cho ông cơ hội rồi, nếu ông không chịu thì mời về cho”, Lâm Chính nhắm mắt lại.

Tư Mã Tàng bỗng đứng phắt dậy.

“Thần y Lâm, cậu chắc chắn chứ?”, ông ta nheo mắt hỏi.

“Sao nào? Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Ai nấy tức điên lên.

Trịnh An Sơn bước tới.

“Chàng trai, hãy nghe theo lời khuyên của tôi đi, nếu đấu tiếp thì cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của thế gia Tư Mã đâu. Trên thực tế, nền tảng của thế gia Tư Mã không hề đơn giản như những gì cậu thấy. Cậu phế Sóc Phương cũng không thể khiến thế gia Tư Mã thương gân động cốt. Những lời đánh giá của người ngoài về thế gia Tư Mã đều là sai lầm. Nếu cậu cố chấp muốn đấu với bọn họ, tôi tin chắc chỉ có cậu hối hận thôi. Cậu không giữ được Thiên Kiêu Lệnh đâu, giao ra đi, rồi cúi đầu trước gia chủ Tư Mã, sau này cậu sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định này”, Trịnh An Sơn khuyên nhủ.

Ông ta không hề coi trọng Lâm Chính.

Tuy sự hung ác của thần y Lâm này khiến ông ta bất ngờ, nhưng trong xã hội hiện giờ, không phải hung ác là có thể thắng. Những thứ như mối quan hệ, tài chính, sự từng trải đều nói lên thực lực.

Thần y Lâm này còn quá trẻ, sao cậu ta có được những thứ đó chứ?

Nhưng Lâm Chính vẫn trơ trơ.

Anh nhắm mắt làm ngơ.

“Tốt! Tốt lắm!”.

Tư Mã Tàng tức giận đến mức gật đầu liên tục, trầm giọng quát: “Ông Trịnh, ông không cần nói nữa, tôi chưa từng gặp kẻ nào ngông cuồng như vậy. Nếu cậu ta muốn chết thì đừng cản cậu ta làm gì!”.

“Haizz”, Trịnh An Sơn lắc đầu thở dài.

Tư Mã Tàng lấy trong túi áo ra một tấm vải đỏ viền vàng, đặt lên trên bàn.

Nhìn thấy tấm vải đỏ viền vàng này, tất cả người nhà thế gia Tư Mã cùng với Trịnh An Sơn đều sửng sốt, đôi mắt mở to, dường như nhìn thấy thứ gì đó không thể tin được.

“Tư Mã Tàng!”, Trịnh An Sơn thất thanh kêu lên.

“Ông Trịnh, ông đừng khuyên nữa, không giết cậu ta thì thế gia Tư Mã sẽ mất hết uy danh! Thần y Lâm, cáo từ! Hy vọng lần sau gặp lại, cậu vẫn có thể bình tĩnh như vậy!”.

Dứt lời, Tư Mã Tàng xoay người, lệnh cho mọi người rời đi.

Ai nấy hầm hè trừng mắt nhìn Lâm Chính, rồi lục tục bước ra khỏi cổng biệt thự.

Trịnh An Sơn không đi, mà ngây ra nhìn tấm vải đỏ viền vàng kia, khuôn mặt vẫn tràn ngập sự kinh ngạc.

Từ Thiên nhanh chân bước tới, cầm tấm vải đỏ kia lên xem, nhưng chẳng nhìn ra được gì. Chỉ thấy ở giữa tấm vải đỏ có một hoa văn con hổ được thêu bằng chỉ vàng.

“Cậu là Từ Thiên hả?”, Trịnh An Sơn hỏi.

“Phải”, Từ Thiên gật đầu.

Tuy không biết ông lão này có thân phận gì, nhưng nhìn thái độ Tư Mã Tàng đối với ông ta, thì đây chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.

"Nếu như có thể, cậu hãy khuyên Chủ tịch Lâm mau ra nước ngoài lánh nạn đi. Có khả năng ra nước ngoài lánh nạn cũng vô ích, nếu không ổn thì thu xếp hậu sự cho sớm", Trịnh An Sơn lắc đầu.

Từ Thiên nghe thấy thế thì nổi giận, hừ lạnh nói: "Ông nói vậy là có ý gì? Ông coi thường Chủ tịch Lâm của chúng tôi sao?".

"Cậu có biết đây là gì không?", Trịnh An Sơn cũng không nổi giận, chỉ vào tấm vải đỏ viền vàng trong tay Từ Thiên, nói.

"Đây là cái gì?", Từ Thiên sửng sốt hỏi.

"Cái này được gọi là Kim Huyết Hổ Tú, là vật được truyền từ đời này sang đời khác của thế gia Tư Mã, trước giờ chỉ có gia chủ của thế gia Tư Mã được giữ vật này", Trịnh An Sơn nói.

"Cái gì?", Từ Thiên ngạc nhiên, vội hỏi: "Nếu đã vậy thì tại sao Tư Mã Tàng lại để nó ở đây?".

"Cậu ta để nó lại là vì không lâu nữa sẽ đích thân đến lấy nó về. Một khi thứ này được để lại đây, có nghĩa là thế gia Tư Mã sẽ dốc hết sức, bất chấp tất cả để diệt trừ các cậu", Trịnh An Sơn khàn giọng đáp.

Từ Thiên như bị sét đánh ngang tai...

Hóa ra... đây là lời thề máu của Tư Mã Tàng! Là chiến thư của thế gia Tư Mã!

Sống mái với nhau! Đến chết mới thôi!

Tay chân Từ Thiên bỗng chốc trở nên lạnh toát, một luồng khí lạnh từ dưới bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu.

"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi", Lâm Chính đáp lại.

"Chuẩn bị sẵn sàng? Ngây thơ quá, cậu tưởng rằng mình chỉ đối mặt với thế gia Tư Mã thôi sao? Cậu nhầm rồi! Nhầm to!", Trịnh An Sơn lắc đầu cười khẩy: "Từ giây phút Tư Mã Tàng lấy thứ này ra, thì kẻ thù của cậu không đơn giản chỉ là thế gia Tư Mã nữa".
Chương 693: Tôi chưa từng coi bọn họ ra gì

"Tuy thế gia Tư Mã không được coi là thế gia hàng đầu Yên Kinh, nhưng nền tảng của bọn họ rất thâm sâu, không phải thứ mà người bình thường dám coi khinh. Kim Huyết Hổ Tú này là tín vật của gia chủ, nhưng không chỉ là tín vật, mà còn là nhân chứng cho tình bạn giữa thế gia Tư Mã và các đại gia tộc ở Yên Kinh. Cậu hãy nhìn đằng sau tấm Kim Huyết Hổ Tú đó đi", Trịnh An Sơn nói.

Từ Thiên vội lật tấm vải đỏ đó ra, nhìn chằm chằm vào sống lưng con hổ ở trên đó: "Ở đây có một số hoa văn hổ, nhưng... chỉ thêu một nửa".

"Có bao nhiêu đường?".

"Ba đường".

"Đúng vậy, nó đại diện cho ba gia tộc đồng minh không thua kém gì thế gia Tư Mã ở Yên Kinh, hơn nữa còn không phải là đồng minh bình thường. Rất có khả năng bọn họ liên hôn với nhau, có mối quan hệ mật thiết, những hoa văn hổ này chính là bằng chứng, tương đương với cắt máu ăn thề. Kim Huyết Hổ Tú để đây có nghĩa là ba đại gia tộc cũng sẽ dốc hết sức giúp đỡ thế gia Tư Mã đối phó với các cậu! Giúp thế gia Tư Mã lấy lại Kim Huyết Hổ Tú!".

Từ Thiên run lên bần bật, không thốt được lời nào nữa.

"Tập đoàn Dương Hoa các cậu có thể chống lại được một thế gia Tư Mã, nhưng có chống lại được bốn thế gia Tư Mã không?", Trịnh An Sơn lạnh lùng hừ một tiếng.

Từ Thiên suýt nữa thì đứng không vững, vội vàng vịn lấy bàn.

"Lo việc hậu sự cho sớm đi, nhưng nếu thần y Lâm chịu dẫn theo cả tập đoàn Dương Hoa quy phục thế gia Tư Mã, đồng thời đích thân đến tận cổng nhà thế gia Tư Mã quỳ xuống nhận lỗi, thì chắc là vẫn có khả năng xoay chuyển. Nếu may mắn thì còn giữ được mạng, nhưng chỉ hạn trong hôm nay. Nếu qua hôm nay mà cậu vẫn chưa đi, thì đến lúc đó cục diện sẽ không thể cứu vãn. Dù là thần tiên cũng không cứu được các cậu".

Dứt lời, Trịnh An Sơn phất tay, rồi xoay người rời đi.

Từ Thiên đứng đực ra.

Một lát sau ông ta mới hoàn hồn.

"Chủ tịch Lâm...", Từ Thiên há miệng: "Chúng ta... phải làm sao bây giờ..." "

“Từ Thiên, ông nghĩ chúng ta có bao nhiêu phần thắng?", Lâm Chính hỏi.

"Việc này... chắc là không tới 1%..."

Từ Thiên nuốt nước bọt đáp.

Một thế gia Tư Mã còn đỡ, bây giờ Dương Hoa có thực lực khá mạnh, lại thêm học viện Huyền Y Phái, cùng với các mối quan hệ, vẫn đối phó được với bọn họ.

Nhưng lại có thêm ba gia tộc không thua kém thế gia Tư Mã tham gia vào nữa!

E rằng các mối quan hệ của bọn họ trải khắp cả nước.

Tiền bạc của bọn họ chỉ sợ nhiều đến mức có thể mở được ngân hàng quốc tế.

Tuy Dương Hoa phát triển thần tốc, tiềm lực vô hạn, nhưng ngặt nỗi nó chỉ là một công ty mới thành lập, mới phát triển được hai năm nay, dù lợi hại đến đâu cũng không thể là đối thủ của những gia tộc lâu đời nền tảng vững chắc kia.

"Vậy là ông sợ rồi sao?", Lâm Chính lại hỏi.

Từ Thiên ngập ngừng một lát, không trả lời anh.

"Lần này đối phó với thế gia Tư Mã, nhà họ Từ các ông đừng tham gia, tôi sẽ giải quyết", Lâm Chính nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói.

Từ Thiên lập tức tỏ vẻ kinh hãi, vội vàng nói: "Chủ tịch Lâm, tôi không có ý đó, sao nhà họ Từ chúng tôi phải sợ chứ? Nếu không có Chủ tịch Lâm thì sẽ không có nhà họ Từ hôm nay. Tôi nhất định sẽ dốc hết sức, dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không nhíu mày một cái".

"Từ Thiên, trước đó ông đã khiến tôi thất vọng một lần rồi, mong là không khiến tôi thất vọng nữa. Còn thế gia Tư Mã thì tôi trước giờ không coi bọn họ ra gì cả, đưa điện thoại cho tôi", Lâm Chính nói.

"Vâng".

Từ Thiên vội vàng đưa điện thoại cho anh, nhưng trong lòng thấy rất nghi hoặc.

Chủ tịch Lâm không coi thế gia Tư Mã ra gì?

Lẽ nào cậu ấy có tuyệt chiêu nào sao?

Cho dù đối phó được với thế gia Tư Mã, nhưng ba gia tộc còn lại thì sao đây? Cậu ấy có thể coi thường được sao?

Từ Thiên rất muốn hỏi, nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng chờ ở bên cạnh.

Lâm Chính gọi đến một số điện thoại.

Một lát sau, có người nghe máy.

"Anh Lâm, không ngờ anh lại gọi điện thoại cho tôi, xin hỏi anh có chuyện gì sao?", bên kia điện thoại là một giọng nữ vô cùng hưng phấn.

"Tôi đã nhận được Kim Huyết Hổ Tú của gia chủ Tư Mã Tàng của thế gia Tư Mã", Lâm Chính nói.

"Cái gì? Kim Huyết Hổ Tú?", cô gái ở đầu bên kia kinh hãi kêu lên, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Anh Lâm, anh... sao anh lại nhận được Kim Huyết Hổ Tú?".

Cô ấy cũng có nghe nói về chuyện giữa thần y Lâm và thế gia Tư Mã, nhưng không ngờ mối quan hệ của bọn họ đã tồi tệ đến mức này.

"Thiên Kiêu Lệnh", Lâm Chính đáp.

Cô gái im lặng.

Một lát sau, cô ấy thở dài, nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, nếu Tư Mã Tàng đã dùng tới Kim Huyết Hổ Tú, thì e là... nhà họ Hạ chúng tôi cũng không giúp anh được. Tuy anh từng cứu ông nội tôi, ông tôi đội ơn anh, nhưng... ông tôi không thể lấy cả gia tộc ra để giúp anh, liều mạng với mấy gia tộc kia được. Như vậy sẽ chỉ khiến nhà họ Hạ chúng tôi sụp đổ tan nát. Cho dù tôi muốn giúp anh nhưng chưa chắc gia tộc đã đồng ý... Rất xin lỗi anh!".

"Tôi không cần nhà họ Hạ các cô ra tay, tôi chỉ cần cô giúp tôi một việc", không chờ cô gái cũng tức là Hạ Thu Ân nói xong, Lâm Chính đã ngắt lời cô ấy.

"Giúp một việc?", Hạ Thu Ân ngạc nhiên: "Việc gì vậy?".

"Cô có biết ngoài thế gia Tư Mã ra, ba gia tộc còn lại là những ai không?".

"Nhà họ Kiều, nhà họ Đoàn, nhà họ Mạnh, sao vậy?".

"Cô nói với tất cả các gia tộc ở Yên Kinh, ai có thể giúp tôi đánh bại bốn gia tộc này, tôi sẽ cho một viên thuốc kéo dài 10 năm tuổi thọ. Nếu ai có thể giúp tôi tiêu diệt một gia tộc, tôi sẽ tặng phương thuốc chữa nhồi máu não và phương thuốc chữa viêm mũi, hơn nữa là phương thuốc độc quyền. Tập đoàn Dương Hoa tôi sẽ không sản xuất phương thuốc này nữa. Cô đã nghe rõ chưa?", Lâm Chính bình thản nói.

Anh vừa nói xong, Hạ Thu Ân ở đầu bên kia điện thoại suýt nữa không đứng vững, cô ấy há hốc miệng, tim muốn vọt lên tận cổ họng.

Thuốc kéo dài 10 năm tuổi thọ?

Phương thuốc chữa nhồi máu não?

Những thứ này... đều là trân bảo quý hiếm!

Cô ấy hoàn hồn lại, run giọng hỏi: "Thần y Lâm, anh... anh nói thật chứ? Anh có thuốc kéo dài 10 năm tuổi thọ thật sao?".

"Làm tốt thì tôi sẽ cho ông cô một viên, nếu ai không tin thì có thể cho họ xem dáng vẻ của ông cô sau khi uống thuốc. Nếu vẫn không tin thì uống thuốc xong hãy đến bệnh viện kiểm tra, số liệu y học sẽ không nói dối", Lâm Chính nói.

Hai tai Hạ Thu Ân ù đi, đầu óc trống rỗng.

"Anh... anh Lâm, xin hãy cho tôi chút thời gian, tôi đi tìm ông tôi bàn bạc đã", cô ấy vội vàng nói.

"Nếu quyết định xong thì cứ làm như lời tôi nói. Ông cô sẽ đồng ý thôi, dù sao ông ấy cũng không sống được mấy năm nữa", Lâm Chính bình tĩnh nói.

Hạ Thu Ân chấn động, sau đó nhỏ giọng nói: "Được, anh Lâm, tôi sẽ hồi âm cho anh..."

"Đúng rồi", Lâm Chính bỗng kêu lên.

"Anh Lâm còn phân phó gì sao?".

"Nếu ông cô đã quyết định thì hãy lặng lẽ loan tin này ra, chỉ cho người của những gia tộc kia biết, bảo bọn họ đừng đồn ra ngoài. Còn nữa, tôi cũng không muốn để thế gia Tư Mã và ba gia tộc còn lại biết chuyện này. Bảo tất cả những người biết chuyện phải giữ bí mật!".

Hạ Thu Ân có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: "Không vấn đề gì".
Chương 694: Chỉ là một thằng lang băm giang hồ

Mấy chiếc xe thương vụ BMW lái về phía nhà thế gia Tư Mã.

Trên xe.

Sắc mặt Tư Mã Tàng âm trầm, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

"Đã thông báo với mọi người chưa?", Tư Mã Tàng nghiêm giọng nói.

Chú Trung ở ghế lái quay sang nói: "Gia chủ, đã thông báo rồi, bọn họ đang trên đường đến đây".

"Tốt lắm, lập tức pha trà".

"Vâng, gia chủ".

Tư Mã Tàng ngoảnh sang bên cạnh nói: "Ông Trịnh cũng đến uống chén trà nhé".

"Tư Mã Tàng, có cần phải ra quân ồ ạt như vậy không? Đại hội sắp mở, nếu cậu sống mái một trận với Dương Hoa, chỉ e sẽ ảnh hưởng đến đại hội", Trịnh An Sơn chần chừ một lát rồi nói.

"Ông Trịnh, tôi cũng không sợ nói cho ông biết, dù hôm nay thần y Lâm có giao Thiên Kiêu Lệnh cho tôi hay không, thì tôi vẫn phải tiêu diệt tập đoàn Dương Hoa, và tất cả những người có liên quan đến cậu ta".

"Tại sao?", Trịnh An Sơn ngạc nhiên hỏi.

"Bởi vì cậu ta đã động đến thế gia Tư Mã tôi", Tư Mã Tàng lạnh lùng đáp.

"Việc này..."

"Ông Trịnh, chuyện của Sóc Phương chắc ai cũng biết rồi nhỉ?".

"Giấy không gói được lửa, dù thế gia Tư Mã các cậu cố gắng giấu giếm, nhưng cả Yên Kinh đã đồn thổi từ lâu rồi. Tôi đưa cậu ta đi cầu thầy trị bệnh, bên kia cũng hỏi đến chuyện này. Gần đây thế gia Tư Mã các cậu vẫn luôn có người đến cửa muốn chứng thực chuyện này nhỉ?", Trịnh An Sơn nói.

"Đương nhiên, Sóc Phương là đệ nhất thiên tài của thế gia Tư Mã chúng tôi, là người trong bảng thiên kiêu, là ngôi sao trong mắt bao nhiêu người. Nhưng nó đã bị phế, coi như vả thẳng vào mặt thế gia Tư Mã chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đã trở thành trò cười của khắp Yên Kinh, muốn lấy lại uy nghiêm của thế gia Tư Mã thì phải lật đổ Dương Hoa, diệt trừ thần y Lâm, tuyệt đối không còn lựa chọn nào khác. Vì vậy, cho dù thần y Lâm hợp tác với tôi, thì sau khi đại hội kết thúc, cậu ta cũng chỉ còn đường chết. Điều khác biệt duy nhất là sau khi hợp tác với tôi, cậu ta sẽ chết bớt khó coi hơn một chút", Tư Mã Tàng lạnh lùng nói.

"Hóa ra cậu muốn dùng Dương Hoa để lập uy...", Trịnh An Sơn hít vào một hơi lạnh, lo lắng nói: "Nhưng làm vậy liệu có chuyện bé xé ra to không? Tôi nghe nói Dương Hoa có khả năng có người chống lưng, mấy nhà máy dược phẩm của nó thường xuyên thấy loại xe kia ra vào. Nếu như thực sự muốn động đến nó thì vẫn phải chú ý tới bên trên..."

"Ông Trịnh", không chờ Trịnh An Sơn nói xong, Tư Mã Tàng đã ngắt lời ông ta, nghiêm túc nói: "Nói tới mạng lưới mối quan hệ, ông nghĩ bốn gia tộc chúng tôi còn không bằng một thằng lang băm ở Giang Thành sao?".

Trịnh An Sơn không nói gì.

Đúng vậy.

Thần y Lâm này quả thực được coi là một lang băm giang hồ.

Nhưng đó... không phải là một lang băm giang hồ bình thường...

Nửa tiếng sau, mấy chiếc xe dừng trước cổng nhà Tư Mã Tàng.

Sau đó từng người cả nam lẫn nữ, mũ áo chỉnh tề, dáng vẻ quý phái tiến vào biệt thự.

Tư Mã Tàng mang trà ngon lên, ba gia chủ châm thuốc hút, Trịnh An Sơn ngồi ở bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.

"Chắc chắn rồi chứ?", một người đàn ông đầu đinh khoảng 50 tuổi hỏi.

"Chắc chắn rồi", Tư Mã Tàng gật đầu.

"Giải quyết thế nào đây?".

"Dương Hoa, Huyền Y Phái, và cả mạng lưới quan hệ trong tay thần y Lâm".

"Vậy tôi phụ trách Dương Hoa", gia chủ nhà họ Kiều trầm giọng nói.

"Tôi phụ trách Huyền Y Phái vậy, vừa khéo nhà họ Mạnh tôi là thế gia y dược, cũng muốn tìm hiểu về bản lĩnh của Huyền Y Phái từ lâu. Lần này để xem thần y Lâm có được như lời đồn không", gia chủ nhà họ Mạnh búng tàn thuốc, mỉm cười nói.

"Mạng lưới mối quan hệ của thần y Lâm là dễ giải quyết nhất, phải làm rõ xem cậu ta có những mối quan hệ nào và cảnh cáo trước. Với sự uy hiếp của bốn gia tộc chúng ta, chắc không ai muốn đối đầu với chúng ta đâu. Nếu quả thực có kẻ nào có mắt không tròng muốn đối đầu với chúng ta, thì cứ cho bọn họ biết chút thủ đoạn", gia chủ nhà họ Đoàn cười nói.

"Tốt lắm! Cứ quyết định thế nhé, các ông hãy chuẩn bị ngay đi, Kim Huyết Hổ Tú đã phát ra, chắc chắn chuyện này sẽ nhanh chóng lan ra khắp Yên Kinh thậm chí là cả nước. Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, không thể để người ta cười nhạo được", Tư Mã Tàng trầm giọng nói.

"Ông yên tâm, chỉ là một thằng lang băm giang hồ, có gì mà phải sợ chứ?", gia chủ nhà họ Kiều cười lớn nói.

"Nói thì nói vậy, nhưng các ông cứ chú ý một chút. Đại hội gần kề, đừng để lộ quá nhiều con át chủ bài của chúng ta, nếu không để đối thủ biết được, tình hình sẽ bất lợi đấy", gia chủ Đoàn nói.

"Vậy thì chúng ta phải làm lặng lẽ kín đáo chút", gia chủ nhà họ Kiều nói.

"Không, chúng ta đừng giấu giếm", Tư Mã Tàng lập tức nói.

Ba người kia đều quay sang nhìn.

"Dùng thủ đoạn bá đạo nhất cho tôi, tấn công mạnh bạo, san bằng Dương Hoa!".

"Tại sao?", gia chủ Mãnh nhíu mày hỏi.

"Bởi vì bây giờ có vô số cặp mắt đang nhìn vào chúng ta, nếu chúng ta không nhanh chóng giải quyết được Dương Hoa, thì sẽ mất sạch thể diện", Tư Mã Tàng khàn giọng nói.

Ba người trầm mặc.

Một lúc sau, gia chủ Kiều đứng lên.

"Lúc nào bắt đầu hành động?".

"Nếu hôm nay thần y Lâm không đến trước cửa thế gia Tư Mã tôi khấu đầu tạ tội, thì sau 12 giờ đêm nay, sẽ bắt đầu hành động", Tư Mã Tàng nhắm mắt lại.

"Muốn dập đầu thì dập từ lâu rồi, rõ ràng là thằng nhãi này muốn gây hấn với chúng ta đây mà, xem ra có thể chuẩn bị rồi".

"Tôi đi liên hệ gọi người, đêm nay phái trước một trăm người đến Giang Thành đi".

"Thị trường cổ phiếu ngày mai chắc là sẽ rất thú vị".

"So với thị trường cổ phiếu, tôi nghĩ vẻ mặt của thần y Lâm còn thú vị hơn nhiều".

"Ha ha ha..."

Tiếng cười vang khắp phòng khách.

Trịnh An Sơn đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh bỗng hé mắt, cười nhạt rồi lẩm bẩm.

"Tiếc thay một hạt giống tốt, nếu cậu ta chịu ẩn nhẫn mấy năm, chắc là sẽ xưng bá một phương..."



Nhà họ Hạ, một chiếc xe con bình thường dừng ở cổng.

Một cô gái đỡ một ông lão run rẩy bước vào.

Một lát sau, gia chủ nhà họ Hạ là Hạ Khai cùng với đám Hạ Thu Ân chạy ra.

"Chú Chương, sao chú lại đến đây? Mau mau mau! Mời chú đi bên này!".

Hạ Khai chạy tới, đích thân dìu ông lão đi vào trong.

Có thể khiến gia chủ nhà họ Hạ đích thân ra tận cửa đón tiếp, thậm chí dìu vào, đủ để thấy đây không phải là người tầm thường.

"Bố cậu đâu Tiểu Khai?", ông lão ngẩng đôi mắt đã lõm sâu lên, hỏi Hạ Khai.

"Mau, mau đi gọi ông cụ", Hạ Khai vội kêu lên.

Hạ Thu Ân lập tức chạy đi.

Một lát sau, tiếng cười sang sảng vang lên ở nhà trong.

"Ha ha ha, ông Chương, không ngờ ông còn có thời gian rảnh đến chỗ tôi, bộ xương già này của ông vẫn còn đi lại được, đúng là kỳ tích, ha ha ha...", Hạ Quốc Hải cười lớn.

"Quốc Hải, tôi mạo muội đến làm phiền, mong ông lượng thứ...", ông cụ Chương Sư Hà khẽ gật đầu nói.

"Haizz, ông Chương, sao ông khách sáo thế? Không coi tôi là anh em nữa sao?", Hạ Quốc Hải cười đáp.

"Quốc Hải, để lát nữa chúng ta ôn lại chuyện cũ đi, hôm nay tôi đến là muốn chứng thực một chuyện", Chương Sư Hà nói.

"Ông nói đi, chuyện gì vậy?" Hạ Quốc Hải nói đầy hào sảng.

"Quốc Hải, tôi hỏi ông, ông... trong tay ông quả thực có thuốc có thể kéo dài 10 năm tuổi thọ sao?", Chương Sư Hà nhìn chằm chằm Hạ Quốc Hải, nghiêm túc hỏi.
Chương 695: Ông cứu được ạ!

Hạ Quốc Hải sững sờ, đột nhiên cười chua chát: “Xem ra chỉ có người anh em tin lời nói này”

“Sao? Chuyện này đã lan khắp ra ngoài rồi à?”,

“Đúng vậy, thông tin đã được truyền khắp các gia tộc Yên Kinh rồi. Thế nhưng phần lớn mọi người đều không tin, họ cảm thấy tôi điên rồi” Hạ Quốc Hải bất lực nói.

“Vậy thì Quốc Hải rốt cuộc ông có thuốc không?”, Chương Sư Hà lại hỏi.

“Ông muốn thuốc này à?”

Chương Sư Hà thở dài, nói giọng khàn khàn: “Đương nhiên là muốn, thực không giấu gì người anh em, tôi bệnh nặng lắm rồi!”

Hạ Quốc Hải tối sầm mặt: “Người anh em, ý của ông là gì?”

“Quốc Hải tôi già rồi. Lục phủ ngũ tạng đều bị suy kiệt, không còn tốt nữa. Bác sĩ nói chỉ còn sống chưa tới nửa năm, có thể qua một thời gian nữa tôi không còn cả đứng vững nữa…”, Chương Sư Hà thở dài lắc đầu.

“Vậy sao…tuổi tác khiến con người già đi, ông tám mươi tuổi rồi nhỉ?”, Hạ Quốc Hải nói.

“Thực ra sống đến bằng này tuổi cũng là tương đối rồi, nhưng nhà họ Chương…không có tôi thì không được. Kiến Trung đi rồi, nhà họ Chương không còn ai cốt cán nữa, trên dưới không nghe nhau, tôi vẫn chưa đi được. A Hoa thông minh, thông minh giỏi giang, tương lại sẽ thành người chủ lực của nhà họ Chương nhưng nó còn nhỏ quá, mới chỉ 12 tuổi. Vậy nên ông già này phải sống thêm thời gian nữa, đợi A Hoa trưởng thành, giao lại sự nghiệp cho thằng bé, như vậy thì tôi chết mới nhắm mắt được. Giờ mà tôi buông xuôi thì nhà họ Chương sẽ sụp đổ mất", Chương Sư Hà với đôi mắt đục ngầu, nói giọng khàn khàn.

Cô gái đứng bên cạnh dìu ông ta cũng âm thầm rơi nước mắt. Hạ Quốc Hải lại thở dài

Kiến Trung – con trai của Chương Sư Hà do mắc bệnh nặng đã qua đời vài năm trước. Chuyện này ông cụ Hạ cũng biết. Mặ dù nhà họ Chương ở Yên Kinh có sức ảnh hưởng lớn nhưng gia tộc lúc nào cũng chỉ có một người con trai qua các đời. Chương Kiến Trung ra đi, Chương Sư Hà chỉ còn cách cố lết cơ thể già nua của mình chống đỡ cả gia tộc và đợi cháu nội Trương Hoa của mình trưởng thành hơn.

Thế nhưng tình hình của ông cụ…có thể cầm cự được bao lâu chứ? Đừng nói là vài năm, có khi sống ngày nào biết ngày ấy cũng nên.

“Quốc Hải, nói thật, tôi cũng không tin thuốc của ông lắm. Tự dưng sống thọ được thêm 10 năm, nói ra chắc chẳng ai tin, nhưng tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác nữa”, Chương Sư Hà nói.

“Vì vậy, ông muốn thử?”, Hạ Quốc Hải hỏi.

“Tôi không sợ chết, chỉ là còn chưa buông được nhà họ Chương mà thôi.

“Được, nếu ông muốn thử thì tôi sẽ đưa ông, nhưng ông cũng biết quy tắc rồi đấy”.

“Biết chứ, nhưng nếu tôi thử mà không có tác dụng thì tôi sẽ không làm theo quy tắc, nếu không, sẽ gây ra rất nhiều kẻ địch cho nhà họ Chương mất.

“Nếu vậy thì người anh em, mời ông về cho. Thần y Lâm đã nói rồi, nếu không tin thì không thể đưa thuốc được”, Hạ Quốc Hải lắc đầu.

Chương Sư Hà nghe thấy vậy bèn chau mày: “Quốc Hải, từ khi nào mà ông cứ một mực nghe theo cậu nhóc đó vậy?”

“Cậu nhóc đó cứu mạng tôi đấy!”

“Vậy nên nhà họ Hạ cam tâm tình nguyện phục tùng cậu ta sao?”

“Không phải”, Hạ Quốc Hải lắc đầu: “Vẫn còn một nguyên nhân nữa”.

“Nguyên nhân gì?”

“Tôi đã uống thuốc cậu ấy đưa cho rồi”.

Đồng tử Chương Sư Hà co lại: “Hiệu quả thế nào?”, ông ta vội vàng hỏi.

“Tôi không biết”, Hạ Quốc Hải lắc đầu: “Nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể có sự thay đổi. Tôi cảm thấy mình khỏe hơn, phản ứng cũng nhanh hơn, hơi thở dễ dàng hơn, mọi thứ đều rất tốt”.

“Quốc Hải, ông chưa bao giờ nghĩ rằng đây là cú lừa của thần y Lâm sao? Sống thọ được 10 năm? Ai có thể biết được mình sống được bao lâu chứ. Sống thêm được 10 năm thì nói là công lao của thần y Lâm, còn người chết thì chẳng lẽ lại đi tính sổ với cậu ta? Quốc Hải, cậu không cảm thấy chuyện này rất buồn cười à?”, Chương Sư Hà trầm giọng

“Người anh em, ông không cần phải nói vậy, tôi cũng không biết rốt cuộc thuốc này có hiệu quả như thế nào. Còn ông, nếu tin thì làm theo quy định. Còn nếu không thì ông về đi”, Hạ Quốc Hải đã nói rất rõ ràng rồi.

Chương Sư Hà nhìn chăm chăm Hạ Quốc Hải. Ông ta không nói gì.

Thực ra ông ta cũng không biết rằng Hạ Quốc Hải mới chỉ dùng thuốc vài giờ trước. Mới vài giờ thì liệu có nhận ra hiệu quả nổi không?

“Ông nội..hay là chúng ta…thử đi ạ”, cô gái đứng bên cạnh khuyên bảo.

“Nhóc à, nếu mà thuốc này có tác dụng, có đắc tội với nhà Tư Mã thì cũng vẫn có thể kéo dài được vài năm, đợi đến khi Chương Hoa trưởng thành. Chỉ sợ là…đắc tội với người ta rồi mà thuốc lại không có tác dụng thôi”, Chương Sư Hà thở dài. Đây cũng là điều khiến ông ta phải suy nghĩ nhiều nhất.

“Nhưng ông nội, lẽ nào chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?”, cô gái lau nước mắt.

Câu nói của cô gái khiến Chương Sư Hà á khẩu.

Ông ta im lặng. Cúi đầu suy nghĩ. Lúc này, đột nhiên ông ta ho mãnh liệt, khuôn mặt trở nên tái mét.

“Khụ khụ…”

Cơn ho khiến ông ta đứng không vững, cả người loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống. Cô gái vội vàng kêu lên: “Ông nội, ông nội làm sao thế?”

“Người anh em! Ông không sao chứ? Mau, mau đi mời bác sĩ!”, Hạ Quốc Hải vội vàng kêu lên.

Hạ Thu Ân vội vàng chạy đi gọi bác sĩ. Chương Sư Hà ho hắt ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã ra đất, hơi thở trở nên vô cùng yếu ớt, đồng tử dãn ra.

“Ông nội!”, cô gái đau khổ khóc thút thít.

Một lúc sau, bác sĩ của nhà họ Hạ lập tức xách theo hộp sơ cứu chạy tới và tiến hành cấp cứu cho Chương Sư Hà. Nhưng ngay sau đó vị bác sĩ này cũng phải chau mày.

“Bác sĩ, ông của tôi thế nào rồi?”, cô gái vội vàng hỏi.

“Thưa ông, thưa cô, ông Chương do lúc còn trẻ không chú ý giữ sức khỏe nên giờ đã bị suy kiệt một cách nghiêm trọng. Vừa rồi do khí huyết không lưu thông dẫn tới vỡ mạch. Tình hình vô cùng nghiêm trọng, mong mọi người mau đưa ông ấy tới bệnh viện. Nhưng dù có đưa tới đó thì tôi e rằng…”, người bác sĩ ngập ngừng.

Đám đông lập tức tái mặt. Không ai ngờ tình hình của Chương Sư Hà lại nghiêm trọng tới mức này.

“Lập tức sắp xếp xe đi”, Hạ Thu Ân kêu lên

Người nhà họ Hạ vội vàng đi xử lý. Người nhà họ Chương ai cũng cảm thấy đau khổ. Hạ Quốc Hải thở dài. Đúng lúc này, cô gái đột nhiên quỳ xuống trước Hạ Quốc Hải, khóc lóc van xịn: “Ông Hạ, xin ông hãy cứu lấy ông cháu! Xin ông?”

“Nhóc à, ông cứu thế nào đây?", Hạ Quốc Hải cũng sốt ruột.

“Ông cứu được ông cháu. Xin ông ấy lấy ra loại thuốc mà thần y Lâm đã tạo ra. Nhà họ Chương sẽ làm theo quy định mà thần y Lâm đặt ra ạ”, cô gái khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK