Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3731: Hành hình trước mặt mọi người

"Trương Kỳ?"

Sở Thu che lại cánh tay bị chém, hô to một tiếng, nhưng không có cách nào đi tới hỗ trợ.

Bây giờ gã là tượng Bồ Tát qua sông, khó giữ được mình, sao có thể cứu Trương Kỳ?

"Lạc Đàm Hoa, nói đúng lắm! Hai người này đã tiêu hao hết khí kình, không còn sức lực chống lại tôi, giết bọn chúng quả nhiên dễ như trở bàn tay!"

Tử Long Thiên cầm ma kiếm đi về phía hai người, trên mặt nở nụ cười.

"Ma Quân đại nhân, những người này kéo dài thời gian chúng ta quá lâu, không nên chần chờ, mau chém chết bọn chúng, đánh vào Giang Thành, nếu không tôi lo lắng lát nữa sẽ có biến!", Lạc Đàm Hoa nói.

"Được !"

Tử Long Thiên gật đầu, không chút do dự tiến lên, lao về phía hai người, ma kiếm trong tay như xé toạc không khí, chém về phía Trương Kỳ ở gần nhất.

"Trương Kỳ, mau tránh ra!"

Sở Thu hét lên đầy thê lương, lao đến chém giết.

Trương Kỳ ra sức bò về phía trước.

Nhưng hai chân hắn đã đứt gãy, dựa vào việc bò như vậy thì có thể bò được bao xa chứ?

Phụt!

Thanh ma kiếm lạnh lẽo giống như răng nanh của một con thú hung dữ, đâm thẳng vào da thịt hắn.

Cơ thể của Trương Kỳ nứt toác, biến thành nhiều mảnh, rơi trên mặt đất, máu bắn tung tóe.

Cơ thể Sở Thu sững lại, khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Tôi nghe nói vực Diệt Vong là nơi có người rất giỏi y thuật, cho nên giết người không hủy xác, cũng giống như không giết người! Đúng không?"

Tử Long Thiên híp mắt, nhếch miệng cười.

Sở Thu hít một hơi thật sâu, dường như nhận ra điều gì đó, vội vàng lao về phía Trương Kỳ, với ý đồ đoạt lại thi thể.

Nhưng... cuối cùng gã đã chậm một bước.

Vù vù!

Một ngọn lửa ma quái phát từ lòng bàn tay Tử Long Thiên, trong nháy mắt bao phủ cơ thể tan nát của Trương Kỳ.

Chỉ một thoáng, thi thể Trương Kỳ bị đốt thành than, xương thịt biến thành tro bụi, hoàn toàn chết không toàn thây...

Lần này, cho dù có y thuật thông thiên, cũng không thể nào cứu được nữa.

Sở Thu ngây người nhìn, bừng bừng lửa giận.

Nhưng gã không bị nỗi oán hận này ảnh hưởng tâm trí.

Gã biết, ở trạng thái hiện giờ, nếu gã đấu với Tử Long Thiên thì có rất ít cơ hội chiến thắng, nghiêm túc mà nói, thực lực của gã và Tử Long Thiên không chênh lệch quá nhiều. Vừa nãy có Trương Kỳ hỗ trợ, còn có thể áp chế, bây giờ một cánh tay bị gãy, khí kình cũng bị đối phương làm tiêu hao không ít, nếu đấu tiếp thì chắc chắn sẽ bị đánh bại.

Sở Thu rút lui, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng sao Tử Long Thiên có thể để gã đi?

"Muốn rời đi ư? Để mạng lại đây đi!"

Tử Long Thiên cười khẩy, một nhát ma kiếm như rắn độc đâm thẳng vào mặt Sở Thu.

Sở Thu hơi thở run lên, giơ tay lên trước thăm dò.

Vụt!

Một vầng sáng kỳ lạ bắn ra từ lòng bàn tay gã.

Vầng sáng như lá chắn, chặn lại ma kiếm đánh tới.

Mũi kiếm của ma kiếm xuyên qua vầng sáng, mũi kiếm khẽ run lên, tựa hồ có thể chọc thủng vầng sáng bất cứ lúc nào.

Sở Thu cắn răng, huy động toàn lực ngăn cản.

Nhưng giờ khắc này, xung quanh gã đều là người của Thiên Ma Đạo, chỉ ngăn cản đòn công kích của Tử Long Thiên thì có ích lợi gì?

Phụt!

Phụt!

Cứ như vậy một hồi, hai nhát kiếm đáng sợ đâm thẳng vào hông và vai của Sở Thu.

"A!"

Sở Thu đau đớn hét lên, vầng sáng ngăn cản ma kiếm cũng yếu hơn, ma kiếm xuyên thủng vầng sáng, đâm thủng cánh tay của gã.

Đau đớn kịch liệt khiến gã không cách nào chịu nhịn được.

"Nực cười!"

Tử Long Thiên híp mắt, ma kiếm run lên.

Soạt!

Cánh tay còn lại của Sở Thu cũng bị lưỡi kiếm chém gãy.

Gã liên tiếp lui về phía sau, hai cánh tay đều bị chém đứt, không cách nào phản kháng...

"Giữ gã lại!"

Tử Long Thiên nói.

Hai tên ma nhân lập tức ấn vào bả vai Sở Thu, đè mạnh hắn xuống đất.

Sở Thu bị thương nặng, không thể phản kháng, mặc dù dốc toàn lực giãy giụa nhưng vẫn bị đè chặt xuống đất không thể đứng dậy.

"Đám kiến hôi Dương Hoa, nhìn bên này đi!"

Tử Long Thiên hét lớn.

Đám người Chu Huyền Long đang chỉ huy các chiến sĩ hăng hái chiến đấu phía xa, lập tức quay đầu nhìn lại.

Khi nhìn thấy cả người Sở Thu bê bết máu cùng với hai cánh tay đứt gãy, tất cả mọi người đều cực kỳ hoảng sợ.

"Sở đại nhân!"

"Thiếu trang chủ!"

Thanh âm thê lương liên tục vang lên.

Mọi người lao về phía trước như điên.

Nhưng trong chốc lát, bọn họ căn bản không cách nào đến gần Sở Thu, huống chi là cứu viện.

"Một đám tép riu, các người dám đối đầu với Thiên Ma Đạo ư? Bây giờ, tôi sẽ để cho các người xem các người đối đầu với Thiên Ma Đạo sẽ có kết quả như thế nào!"

Tử Long Thiên bật cười dữ tợn, bỗng nhiên giơ cao ma kiếm, muốn chém xuống đầu Sở Thu, thực hiện cực hình trước mặt mọi người!

Mọi người mở to mắt.

Đặc biệt là những người đi theo Sở Thu và Trương Kỳ ra khỏi vực Diệt Vong, đến Giang Thành giúp đỡ Lâm Chính, đều ngơ ngác nhìn.

Không ai dám tin Sở Thu sẽ rơi vào kết cục như vậy ở ngoại vực.

Nơi này là ngoại vực đấy.

Là nơi bọn họ luôn luôn xem thường.

Nhưng ngay cả thiếu trang chủ của sơn trang Vân Tiếu cũng phải chết.

Trong lòng bọn họ không chỉ tức giận, mà còn tràn đầy sợ hãi!

"Khốn kiếp!"

Sở Thu vô cùng giận dữ, gào thét như điên, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp xung quanh.

Nhưng lúc này ma kiếm đã giáng xuống.

Sở Thu trợn to hai mắt, đầu óc trống rỗng.

Gã phải chết sao?

Không ngờ Sở Thu tôi lại phải chết ở nơi này....

Sở Thu rất không cam lòng, trong lòng tràn ngập oán hận ngút trời.

Nhưng dù căm phẫn đến đâu, gã cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể im lặng chờ cái chết ập đến.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Phù!

Một sức mạnh khủng khiếp đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trấn áp nơi này.

"Thần y Lâm!"

Tử Long Thiên ngay lập tức nhận ra sức mạnh bá đạo này là gì, ông ta gầm lên một tiếng, nhưng lưỡi kiếm vẫn không dừng lại, cứ chém mạnh vào cổ Sở Thu.

Lâm Chính lao từ trên trời xuống, nhưng không kịp ngăn chặn ma kiếm chém vào.

Tử Long Thiên điên cuồng cười to.

Có thể chém chết người của Lâm Chính ở trước mặt anh là chuyện vui nhất của ông ta!

Nhưng khi ma kiếm vừa chém vào cổ Sở Thu.

Bang!

Một âm thanh lanh lảnh truyền ra.

Ma kiếm đó bị chặn lại, rất khó để chém xuống.

"Cái gì?"

Tử Long Thiên run lên, đưa mắt nhìn lại.

Lúc này mới biết trên cổ Sở Thu có một cây châm bạc!

Cây châm bạc này đã tăng cường sức mạnh cho cơ thể của Sở Thu, khiến cơ thể gã còn cứng hơn kim cương.

Sắc mặt Tử Long Thiên khó coi, đang định giơ kiếm lên chém lần nữa.

Bang Bang!

Hai luồng sức mạnh cuồn cuộn giáng xuống, đánh thẳng vào hai tên ma nhân đang ấn lên bả vai Sở Thu,

Hai tên ma nhân trong nháy mắt hóa thành vũng máu, chết tức tưởi.

Tử Long Thiên thở gấp.

Vèo!

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, đứng trước mặt Sở Thu.

"Thần y Lâm!"

Tử Long Thiên khàn giọng gầm lên!
Chương 3732: Rốt cuộc có thực lực thế nào?

“Anh Lâm!”

Sở Thu khóc nức nở, lớn tiếng gọi.

Gã tràn ngập sự tuyệt vọng.

Sự xuất hiện của Lâm Chính khiến gã như thấy được ánh bình minh trong bóng tối!

Cảm giác được sống lại từ cõi chết quả thực khiến người ta không cách nào diễn tả được.

Lâm Chính quay đầu nhìn Sở Thu, thấy hai tay gã bị chém đứt, mình đầy thương tích, ánh mắt lập tức lạnh tanh.

“Trương Kỳ đâu?”

Lâm Chính khàn giọng hỏi.

“Trương Kỳ hắn…”

Sắc mặt Sở Thu u ám, cắn chặt môi dưới, không nói lên lời.

“Thần y Lâm, cậu đang hỏi cấp dưới của cậu sao?”

Trên mặt Tử Long Thiên nở nụ cười giễu cợt: “Hắn đang ở chỗ tôi này”.

Lâm Chính nhìn về phía ông ta.

Tử Long Thiên vừa nhấc tay, đã thấy một đám ma nhân phía sau ông ta lần lượt giơ cao trường thương.

Trên mũi mỗi trường thương trong tay bọn chúng đều treo một cái đầu người.

Đó đều là của những người đi theo Lâm Chính đến tiếp viện cho Giang Thành.

Trong số đó còn có đầu của Trương Kỳ.

Tử Long Thiên không thiêu hủy đầu của Trương Kỳ, mà cố ý để lại, ông ta muốn sỉ nhục Lâm Chính, răn đe người của Dương Hoa!

Lâm Chính thờ ơ liếc nhìn, trong mắt phủ một tầng sương lạnh.

Đám người Trương Kỳ đi theo đến Giang Thành, thứ nhất là để trả ơn Lâm Chính đã không giết hắn trong cuộc thi, thứ hai là vì ngưỡng mộ tính cách của Lâm Chính, cam tâm tình nguyện đi theo anh.

Nhưng cuối cùng vẫn đổi lại kết cục chết nơi xứ người, chết không toàn thây!

Trong nháy mắt, đồng tử của Lâm Chính đỏ như máu.

“Ha ha ha ha, thần y Lâm, tức giận sao? Đau khổ rồi sao? Tôi muốn thấy bộ dạng bây giờ của cậu! Ha ha ha…”

Tử Long Thiên cười lớn, trong mắt ông ta đầy vẻ đắc ý và sảng khoái.

Lần trước sau khi bị Lâm Chính đánh bại, trong lòng ông ta tràn ngập sự giày vò và đau đớn.

Trong đầu ông ta chỉ có một ý niệm.

Đó chính là phục thù!

Ông ta muốn nhấn chìm Lâm Chính trong đau khổ vô tận! Cho anh biết thủ đoạn của ma nhân, khiến anh hối hận vì đã chọc giận ma nhân!

Nhưng Tử Long Thiên hiểu rõ, đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi!

Nếu muốn chân chính hoàn thành báo thù, thì phải tiêu diệt hoàn toàn Lâm Chính!

Tử Long Thiên lập tức lấy mấy viên thuốc đã chuẩn bị sẵn ra, nhét hết chúng vào miệng.

Mà lúc này, Lâm Chính cũng đang cất bước đi đến chỗ ông ta.

Trên người anh tỏa ra sát khí cuồn cuộn, lửa giận vô tận tựa như hóa thành thực chất, quanh quẩn xung quanh anh, uy áp kinh người trấn áp bốn phía.

Ma nhân ở xung quanh nháy mắt bị sức mạnh lớn này đánh nát, thi thể rải đầy mặt đất, máu chảy thành sông, đám ma nhân phía xa căn bản không dám tới gần.

Lạc Đàm Hoa ở phía sau thấy vậy, sắc mặt biến đổi, lập tức la lên: “Ma Quân! Mau quay lại! Đừng đánh nhau với cậu ta!”

“Tôi sợ gì cậu ta chứ?”

Tử Thiên Long không chịu thua, cười lớn một tiếng, bổ kiếm về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính cũng không tránh né, tiếp tục tiến lên, tựa như không thấy mũi kiếm lao tới, tùy ý chém tới.

Keng!

Ma kiếm chém thật mạnh vào vai Lâm Chính, phát ra tiếng động lanh lảnh, tựa như chém lên sắt thép.

Tử Long Thiên cau mày, trong mắt lướt qua tia kinh ngạc.

Nhưng ông ta không sợ hãi, cũng không nản lòng, trở tay lại chém một kiếm thật mạnh.

Keng!

Âm thanh lanh lảnh lại vang lên.

Ma kiếm bắn ra tia lửa, lưỡi kiếm nứt ra, nhưng da thịt của Lâm Chính vẫn không chút tổn hại.

Sắc mặt Từ Long Thiên căng thẳng, liên tục lùi lại phía sau.

“Cơ thể của cậu… Sao có thể trở nên cứng rắn như vậy?”

Trước đây khi Tử Long Thiên chém giết với Lâm Chính, vẫn còn có thể đánh lại anh.

Nhưng bây giờ ngay cả cơ thể của Lâm Chính cũng không phá được!

Rốt cuộc bây giờ Lâm Chính... có thực lực thế nào?
Chương 3733: Hoa xương cốt

Lâm Chính không nói lời nào, mà vừa trở tay ngăn cản ma kiếm của Tử Long Thiên, vừa tiện đà phát lực mãnh liệt.

Bốp!

Ma kiếm thon dài bị Lâm Chính bẻ gãy bằng tay không.

“Cái gì?”

Từ Long Thiên thở gấp, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Chính đã như dịch chuyển tức thời đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, một tay hung hăng đánh vào cổ ông ta.

Tử Long Thiên cực kỳ sợ hãi, vội vàng ra lệnh rút quân.

Nhưng đã không còn kịp!

Lâm Chính bóp cổ Tử Long Thiên, sắc mặt hung dữ nói: “Tử Long Thiên, ông không xứng làm đối thủ của tôi!”

Dứt lời, anh dùng sức bóp cổ Tử Long Thiên như muốn bóp đến chết.

Nhưng vào lúc này.

Ầm!

Cơ thể Tử Long Thiên bỗng nhiên nổ tung.

Một màn sương máu nổ ra, bao lấy cánh tay của Lâm Chính.

Lúc Lâm Chính rút tay ra khỏi sương máu thì thấy da thịt lòng bàn tay đã nứt toác, xương năm ngón tay cũng nứt rạn.

Mà khi sương máu tản đi, một ít thịt vụn rơi xuống dưới chân Lâm Chính.

Tên Tử Long Thiên này tự làm bản thân nổ tung ư?

Không!

Lâm Chính nhìn về phía trước.

Nhìn thấy một thi thể đầy máu ở phía trước hơn mười thước.

Đó chính là Tử Long Thiên!

Nhưng lúc này, ông ta giống như đã bị lột bỏ một lớp da, nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ, toàn thân be bét máu, xương vai lộ ra, chỗ ngực có thể thấy rõ được xương sườn, cơ thịt toàn thân, giống như một con quái vật.

“Xem ra tôi cần phải dùng Ma Huyết Hiến Tế Đan của sư phụ ban cho! Nếu không chắc chắn không phải đối thủ của cậu!”

Tử Long Thiên nở một nụ cười đáng sợ, hàm răng trong miệng còn bén nhọn hơn đinh thép.

“Cái gọi là tu ma, chính là tu luyện ra dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ này sao? Nếu như vậy, yêu ma này, có gì đáng tu luyện chứ?”

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Dám xúc phạm ma đạo? Cậu chết đi cho tôi!”

Tử Long Thiên gầm lên một tiếng, hai tay đột nhiên nắm lấy hai cái xương sườn, rút ra hai cái, hung hăng đâm về phía Lâm Chính.

Lâm Chính trở tay, sức mạnh phi thăng như dây thép vạn dặm, quấn chặt xương sườn, sau đó rút ra.

Bụp!

Xương sườn vỡ tung.

Nhưng xương sườn vỡ vụn không bắn tung tóe mà đồng loạt đánh về phía Lâm Chính, nhanh chóng dung hòa rồi lan ra, trong nháy mắt biến thành một cái vỏ xương, bao phủ lấy Lâm Chính.

Sau đó.

Ầm!

Vỏ xương nổ tung.

Một đóa hoa xương cốt xinh đẹp nở rộ.

Tử Long Thiên chắp hai tay tạo thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm gì đó, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu lớn, sau đó giơ hai tay lên, chộp lấy ngụm máu kia.

Máu ngưng tụ thành một thanh huyết kiếm dài mấy thước, theo tay ông ta ầm ầm đâm xuống, đâm về phía hoa xương cốt ở trung tâm.

“Phá Diệt Ma Trảm!”

Một tiếng rít gào vang lên.

Thanh huyết kiếm mang theo sức mạnh kinh thiên động địa, chém mở bông hoa xương cốt, xé nát trời đất, thậm chí giết chết đám ma nhân xung quanh.

Khi toàn bộ thanh ma kiếm chôn vùi trong đất, một luồng máu bắn tung tóe ngập trời.

Phía sau, Lạc Đàm Hoa nhìn mà khiếp sợ.

Hai chiêu thức này là hai chiêu mạnh nhất của Tử Long Thiên sau khi nhập ma.

Hiển nhiên, Tử Long Thiên cũng biết hiện giờ Lâm Chính không dễ đối phó, nên ông ta chỉ có thể dốc toàn lực, không dám sơ suất.

Nhưng xem ra Lâm Chính có vẻ không mạnh như trong tưởng tượng, mà còn cực kỳ kiêu ngạo.

Rõ ràng anh không có bất cứ động tác gì để né tránh chiêu thức của Tử Long Thiên.

Là mù quáng tin quá mức vào cơ thể mạnh mẽ của bản thân sao?

“Hừ, người này hoàn toàn không biết hai chiêu của Ma Quân có uy lực như nào, tuy rằng phạm vi không lớn, nhưng có thể chẻ đôi núi lớn, chém cả biển sâu, thậm chí có thể so sánh với bom hạt nhân loại nhỏ! Thần y Lâm, cho dù hai chiêu này không giết được cậu, nhưng nhất định có thể làm cậu bị thương nặng!

Lạc Đàm Hoa thầm cười khẩy.
Chương 3734: Đuổi cùng giết tận

Tử Long Thiên thở hổn hển.

Nhìn từng đợt sóng máu dần dần rơi xuống, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười.

Ông ta nhặt thanh kiếm gãy trên mặt đất lên và đi về phía trước.

"Mình phải tự tay chặt đầu Lâm thần y để dâng lên sư tôn! Đến lúc đó, sư tôn có thể đem đầu Lâm thần y đi gặp các quan chức Long Quốc. Đám quan chức Long Quốc đó nhất định sẽ rất sốc khi nhìn thấy đầu hắn, ha ha ha ha...."

Tử Long Thiên cười to, trong mắt tràn đầy vẻ tự mãn.

Nhưng ngay khi ông ta lại gần làn sóng máu.

Vút!

Một bàn tay đột nhiên nhô ra khỏi sóng máu, trong nháy mắt đâm vào ngực ông ta, bóp chặt xương ức của ông ta và kéo ra một cách thô bạo.

Tử Long Thiên lảo đảo và mất thăng bằng.

Khi ông ta định thần lại liền nhìn thấy Lâm Chính đang đứng ở trước mặt mình!

Anh không chết!

Thậm chí, toàn thân không bị tổn hại gì.

Đôi mắt đỏ như máu của Lâm Chính nhìn về phía Tử Long Thiên, trong mắt anh lúc này toàn là sự lạnh lùng và sát khí.

Tử Long Thiên toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm Lâm Chính với vẻ không thể tin nổi.

"Không thể...điều này là không thể...tại sao đòn tấn công của mình lại vô hiệu?"

Tử Long Thiên run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi.

Nhưng Lâm Chính đột nhiên duỗi tay ra, chém vào ngực của ông ta.

Cheng!

Lồng ngực Tử Long Thiên bị cắt đôi ngay tại chỗ.

Lâm Chính nắm lấy nội tạng của ông ta và kéo chúng ra một cách thô bạo.

"Á!"

Tử Long Thiên kêu lên thảm thiết, miệng phun ra máu, lồng ngực trống rỗng.

Ông ta vùng vẫy như điên.

Nhưng lúc này, Lâm Chính căn bản không định cho Tử Long Thiên cơ hội sống. Anh một tay ôm cổ, một tay ôm vai ông ta, sau đó đột nhiên dùng sức.

"Không!! Lâm thần y!! Không!!!"

Tử Long Thiên gầm lên với tất cả sức bình sinh còn lại.

Tuy nhiên, cổ ông ta lập tức bị bẻ gãy, và sau đó.

Cheng!

Có tiếng xương thịt bị cắt xẻ.

Sau đó, đầu của Tử Long Thiên đã bị Lâm Chính chặt xuống.

Cơ thể đầy máu của ông ta cũng ngã xuống đất.

"Cái gì?"

Lạc Đàm Hoa sợ hãi đến mức suýt ngã quỵ xuống đất.

Tất cả những ma nhân xung quanh cũng sững sờ.

"Tử Long Thiên đã chết! Tử Long Thiên đã chết!"

Sở Thu lập tức hét lớn.

Chu Huyền Long ở phía sau nghe tiếng, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, lớn tiếng hô lên: "Ma quân của các người đã chết! Hắn đã bị tướng Lâm của chúng tôi giết! Ma quân của các người đã chết!!"

Tiếng hô vang vọng khắp Giang Thành.

Tất cả yêu ma ngừng tấn công, nhìn về phía Lâm Chính bằng ánh mắt khó tin.

Chỉ thấy Lâm Chính một tay xách đầu Tử Long Thiên, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.

Tất cả các ma nhân đều bị sốc.

"Tử Long Thiên đại nhân ... ông ấy thực sự đã chết?"

"Mau... chạy... chạy..."

"Chạy!"

Yêu ma đều kinh hãi, quay người chạy như điên.

Lạc Đàm Hoa quất ngựa mạnh hơn, quay lưng phi nước đại.

"Chu Huyền Long! Sở Thu! Mau truy sát đám ma nhân!"

Lâm Chính nhảy vọt lên cao và lao về phía những ma nhân đang chạy trốn.

"Tướng Lâm! Ma nhân quân số rất đông, chỉ sợ mấy người chúng ta không đủ!"

Chu Huyền Long vội vàng nói.

"Không sao! Tôi đương nhiên có thiên binh trợ giúp! Mau đi theo tôi giết hết lũ yêu ma này, không chừa một kẻ nào!"

Lâm Chính gầm lên một tiếng, như mãnh hổ lao vào bầy cừu, điên cuồng trảm yêu diệt ma.

"Thiên binh trợ giúp?"

Chu Huyền Long giật mình.

Nhưng đúng lúc này, ông ta nhìn thấy một lượng lớn tia khí từ trên trời lao tới, trực tiếp đánh vào đám ma nhân.

Nhìn kỹ hơn thì mỗi tia khí đều là một cao thủ cường đại. Bọn họ ai nấy đều có sức mạnh đáng sợ, xông vào chém giết đám yêu ma, khiến chúng chết như ngả rạ.

Một lúc sau, mặt đất đầy rẫy xác ma nhân, máu chảy thành sông.

Chu Huyền Long không chần chừ nữa, lập tức hô to: "Đi theo tướng Long! Đánh ra ngoài! !"

"Giết!"

Tất cả binh lính của quân đoàn Long Huyền lao ra khỏi tuyến phòng thủ và đuổi theo ma nhân.

Bên ngoài Giang Thành, khung cảnh lúc này như ở dưới địa ngục...
Chương 3735: Kinh sợ

Phù! Phù! Phù...

Cùng với tiếng thở dốc dồn dập, một bóng người loạng choạng đi về phía ngọn núi.

"Ai? Dám xông vào Ma Đạo? Muốn làm vật tế sao?"

"A? Là Ma Nữ đại nhân!"

Nhìn thấy người kia tới gần, mấy tên ma nhân canh giữ trên núi mặt lập tức biến sắc, vội vã chạy tới, quỳ một gối xuống.

"Thuộc hạ bái kiến Ma Nữ đại nhân!"

Đám ma nhân tên nào tên nấy đều vô cùng sợ hãi, thái độ vô cùng kính cẩn.

"Mau, dẫn tôi đi gặp Đạo chủ!"

Lạc Đàm Hoa hét lên trong lúc vẫn đang thở hổn hển.

Ma nhân giật mình, vội vàng đỡ Lạc Đàm Hoa đi vào trong.

Khoảng hai mươi phút sau.

Bịch!

Lạc Đàm Hoa nặng nề quỳ trên con đường xương, cúi đầu và run rẩy hô lên: "Đạo chủ! Thua rồi!"

Vỏn vẹn bốn chữ nhưng cực kỳ rõ ràng, vang vọng trong Ma đường tối tăm đổ nát.

Phía trên Ma điện, tấm màn đen khổng lồ đột ngột rung lên dữ dội. Nhất thời, ma khí điên cuồng bay tán loạn, nhiệt độ toàn bộ Ma điện không ngừng giảm xuống.

Lạc Đàm Hoa quỳ trên mặt đất run rẩy, cảm thấy một lớp băng giá ngưng tụ trên tứ chi.

Cô ta cảm thấy cơ thể mình sắp bị xé thành từng mảnh trong giây lát.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến.

"Tử Long Thiên đâu?"

"Chết...chết rồi..."

Lạc Đàm Hoa run rẩy nói: "Bị Lâm thần y của Giang Thành chặt đầu mà chết. . . "

"Không thể nào! Tôi ban cho Tử Long Thiên đan dược, đủ để hắn chiến đấu với Lâm thần y, cho dù thua, cũng sẽ dễ dàng rời đi!"

Giọng nói lạnh như băng lại vọng tới.

"Đạo chủ! Trên thực tế, phu quân của tôi... đánh tay đôi với Lâm thần y. Chỉ sau mấy hiệp liền bị Lâm thần y đánh bại! Hơn nữa, Lâm thần y từ đầu đến cuối chỉ dùng đúng một chiêu thức! "

Lạc Đàm Hoa cúi đầu và nói bằng giọng sợ hãi.

Nghĩ đến cảnh đầu của Tử Long Thiên bị Lâm Chính chặt xuống, cô ta vẫn còn sợ hãi.

Những hình ảnh đó cứ luẩn quẩn trong tâm trí Lạc Đàm Hoa như một cơn ác mộng.

Hiện tại cô ta không muốn ở gần Giang Thành chút nào.

Không, cho dù chỉ nhắc đến Giang Thành, cô ta cũng không thể chịu nổi.

Ma?

Lâm Chính mới là ma!

Một con ác quỷ thực sự!

Nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ của Lạc Đàm Hoa, Đạo chủ im lặng.

Phải rất lâu sau ông ta mới lên tiếng.

"Theo thông tin điều tra, Lâm thần y của Giang Thành cách đây không lâu đã tới vực Diệt Vong để săn lùng thiên kiêu của Thánh Sơn! Lần này hắn ta xuất hiện hẳn là vừa trở về từ vực Diệt Vong! Chẳng lẽ ... hắn gặp được cơ duyên gì khi đi tới đó? Kết quả là thực lực tăng vọt lên rất nhiều, Tử Long không thể đánh lại?"

"Hẳn là như vậy! Nhất định là như vậy!"

Lạc Đàm Hoa gật đầu liên tục và run rẩy nói: "Phu quân đánh trúng Lâm thần y, nhưng không thể khiến hắn bị thương dù chỉ một chút. Lâm thần y không hề né mà trực tiếp tiếp chiêu mà không sợ hãi! Hắn ta quả thực là bất khả chiến bại!!"

“Chuyện gì đã xảy ra với những người chúng ta phái đến Giang Thành?” Đạo chủ hỏi.

"Lâm thần y liên thủ với thế lực của Dương Hoa và đội quân của Long Quốc đang bao vây và tàn sát người của chúng ta. Đại quân mấy chục nghìn người, có người chết có người chạy trốn. Họ đã bị đánh bại. Tôi nhờ có sự hộ tống của sát ma tinh nhuệ mới có thể thoát thân. Nếu không, tôi cũng đã chết ở Giang Thành!"

Nước mắt trong mắt Lạc Đàm Hoa trào ra, rõ ràng cô ta rất sợ hãi.

"Khốn kiếp! Một đám thiên ma sao có thể bị người bình thường dọa sợ?"

Đạo chủ giận dữ, không gian đột nhiên chấn động, nặng nề đè lên thân thể Lạc Đàm Hoa.

Phụt!

Lạc Đàm Hoa miệng phụt máu, nằm bò trên mặt đất, không thể di chuyển.

"Đạo chủ, xin tha mạng... xin tha mạng..."

Lạc Đàm Hoa khó nhọc hét lên, thân thể như muốn vỡ vụn.

Sức mạnh của không gian nhanh chóng biến mất.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng sức lực không còn bao nhiêu, chỉ có thể nằm trên mặt đất thở hổn hển liên tục.

"Hiện tại là lúc chúng ta cần nhân lực nhất, tạm thời tha cho cô. Lần sau, tôi sẽ biến cô thành món đồ treo tường trong động tu luyện của tôi!"

Đạo chủ hừ lạnh một tiếng.

"Cảm ơn Đạo chủ, cảm ơn Đạo chủ. . ."

Lạc Đàm Hoa cố gắng hết sức bò dậy và dập đầu liên tục.

"Việc Lâm thần y truy sát quân đội của ta cho thấy hắn ấy rất quyết tâm tiêu diệt yêu ma chúng ta. Truyền lệnh tăng cường phòng thủ Ma Đạo, đồng thời triệu hồi tất cả đám quỷ bên ngoài về Ma Đạo, sẵn sàng chống lại kẻ thù cứ lúc nào!"

"Vâng. . . Đạo chủ. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK