Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4016: Các người lại bảo cậu ấy cút?

“Chuyện gì vậy?”.

Hàn Lạc sa sầm mặt, lập tức hét lên.

“Cậu chủ, hình như ông ba mất nước quá nhiều nên ngất đi rồi, ông ấy cần được đưa vào trong bổ sung nước, nghỉ ngơi một lúc, nếu không sẽ có chuyện!”.

Người của nhà họ Hàn kiểm tra một lúc, vội nói.

Hàn Lạc sững người.

Bấy giờ lại có thêm vài người đã có tuổi hoặc ngồi hoặc nằm xuống đất.

“Lạc, nếu còn tiếp tục như vậy thì mới gọi là xảy ra chuyện, để bọn họ vào trong nghỉ ngơi đi!”.

Chú của Hàn Lạc là Hàn Vũ không nhìn thêm được nữa, đi tới khuyên nhủ.

“Phải đấy Lạc, để bọn họ nghỉ ngơi đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy có khi long soái còn chưa tới, người nhà họ Hàn chúng ta đã ngã xuống hết rồi!”.

“Lạc à, để những người lớn đi nghỉ đi!”.

Càng lúc càng có nhiều người khuyên nhủ.

Vẻ mặt Hàn Lạc thâm trầm, một lúc lâu không nói gì.

Gia chủ Hàn thấy vậy, đi tới thấp giọng nói: “Lạc, hay là thế này, chúng ta cho người ra ngoài đường đợi, còn cho mọi người vào trong nghỉ ngơi. Nếu người đợi ngoài đường thấy xe nào nghi là của long soái thì thông báo cho mọi người ra nghênh đón, thế nào?”.

“Vâng, cũng được!”.

Hàn Lạc hít sâu một hơi, nói: “Bố cho họ vào nghỉ ngơi đi, con sẽ gọi điện hỏi tình hình!”.

Nói xong, Hàn Lạc lấy điện thoại ra gọi vào một số.

Gia chủ Hàn cũng không vội bảo người nhà họ Hàn vào trong, mà là nhìn chằm chằm Hàn Lạc, đợi kết quả gọi điện thoại.

Chẳng lâu sau, bên kia điện thoại vang lên tiếng của Lôi Phúc.

“Ồ? Sao Hàn đại thống soái lại có thời gian gọi điện cho tôi? Có phải long soái đã nhắc đến tôi với cậu không?”.

Tiếng cười sang sảng của Lôi Phúc vang lên.

Hàn Lạc nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Lôi võ trưởng, ông có chắc hôm nay long soái sẽ đến nhà họ Hàn chúng tôi không?”.

Lôi Phúc ở bên kia sững sờ: “Long soái vẫn chưa đến nhà các cậu sao?”.

“Phải, chúng tôi đợi từ sáu giờ sáng đến gần hai giờ chiều vẫn không thấy bóng dáng long soái. Xin hỏi Lôi võ trưởng có biết khi nào long soái đến nhà họ Hàn không? Xin hãy cho thời gian chắc chắn, để nhà họ Hàn chúng tôi không đến nỗi đợi mòn mỏi thế này”.

Nghe vậy, bên kia điện thoại lại im lặng.

“Lôi võ trưởng?”.

“Lôi võ trưởng?”.

Hàn Lạc nhíu mày, sau đó liên tục gọi mấy lần.

Hắn nhìn điện thoại, cứ nghĩ sóng không ổn định.

Nhưng sóng điện thoại vẫn đầy, điện thoại ở trạng thái nghe máy bình thường.

Hàn Lạc chẳng hiểu ra sao, định gọi thêm mấy tiếng.

Lúc này, trong điện thoại vang lên tiếng Lôi Phúc.

“Cậu có chắc là các cậu không gặp được long soái không?”.

“Lôi võ trưởng nói vậy là ý gì?”.

Hàn Lạc cảm thấy kỳ quặc, vội hỏi.

“Lúc trưa tôi gọi điện cho long soái, long soái nói… cậu ấy đã đến nhà họ Hàn rồi”.

Lôi Phúc nói.

Hàn Lạc nghe thấy thì như bị sét đánh.

Gia chủ Hàn đang đứng nghe ở bên cạnh cũng sững sờ.

“Không thể nào!”.

Hàn Lạc hoàn hồn lại, gần như gào lên: “Tất cả người nhà họ Hàn chúng tôi đều đợi ở trước cửa nhưng không hề thấy long soái gì đó. Sao long soái lại đã đến nhà họ Hàn chúng tôi được? Chắc ông nhầm rồi!”.

“Có phải long soái nhầm địa chỉ nhà họ Hàn chúng tôi rồi không?”.

Gia chủ Hàn mở loa ngoài, vội hỏi.

“Đúng, chắc chắn là vậy. Lôi võ trưởng, chắc chắn là long soái đã nhầm địa chỉ nhà chúng tôi, đi nhầm chỗ rồi”.

Hàn Lạc liên tục gật đầu.

“Vậy à? Mọi người chờ chút, tôi gọi hỏi thử xem”.

Lôi Phúc nói xong thì cúp máy.

Tất cả người nhà họ Hàn đều chăm chú nhìn sang Hàn Lạc.

Hàn Lạc không nói gì, nắm chặt điện thoại im lặng chờ đợi.

Người xung quanh không dám thở mạnh, ai cũng nhìn chằm chằm điện thoại, chờ đợi câu trả lời của Lôi Phúc.

Khoảng mười phút sau, điện thoại lại reo lên.

Hàn Lạc vội vàng nghe máy, sốt ruột hỏi: “Lôi võ trưởng, ông có hỏi được chuyện gì chưa?”.

“Hỏi được rồi”.

Bên kia điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng của Lôi Phúc.

Hàn Lạc kinh ngạc, càng cảm thấy kỳ quặc, khàn giọng hỏi: “Long soái… rốt cuộc là sao?”.

Lôi Phúc im lặng một lúc mới chậm rãi lên tiếng.

“Long soái nói với tôi, cậu ấy đã đến nhà họ Hàn, cũng đã nói chuyện với người nhà họ Hàn, nhưng các người… lại bảo cậu ấy cút?”.

Nghe vậy, Hàn Lạc run rẩy, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Chương 4017: Tôi thấy xảy ra chuyện lớn rồi

Hàn đại thống soái, ông thật ngầu. Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhà họ Hàn tự dưng lại đuổi một long soái của Long Quốc thì...ha ha, được lắm”, Lôi Phúc cười lạnh lùng, giọng đầy tức giận.

Gia chủ nhà họ Hàn run rẩy: “Ông Lôi, hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm thôi. Chúng tôi chưa từng gặp long soái sao có thể đuổi cậu ấy được chứ. Huống hồ, nhà họ Hàn cung kính long soái còn không kịp, sao lại có thể có hành vi sỉ nhục như vậy được. Dù có cho chúng tôi một trăm lá gan thì chúng tôi cũng không dám

“Vậy sao? Vậy các người nghĩ xem hôm nay có bảo ai cút không?”, Lôi Phúc chất vấn.

“Không...”

Gia chủ nhà họ Hàn định phủ nhận nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn á khẩu. Cả nhà họ Hàn như hóa đá. Cả buổi sáng nay họ chỉ nói câu cút với đúng một người.

Hàn Lạc run lẩy bẩy, hai mắt trố tròn. Hắn há hốc miệng, một lúc lâu sau mới nói ra được vài từ.

“Lôi võ trưởng, lẽ nào vị long soái đó chính là...”

“Là thần y Lâm của Giang Thành”, không đợi Hàn Lạc nói xong thì Lôi Phúc đã đáp lại.

Phịch...Hàn Lạc ngồi phịch xuống đất, ðiện thoại cũng rơi xuống bên cạnh.

Gia chủ nhà họ Hàn thì ngất lịm. Nhưng người khác cũng bàng hoàng.

“Tôi tưởng các người biết. Xem ra các người không biết thật rồi. Mà dù không biết thần y Lâm là long soái thì với một vị đại y tạo phúc cho dân như thế các người cũng phải tôn trọng mới đúng chứ? Tại sao vô duyên vô cớ lại bảo cậu ấy cut?”

Lôi Phúc tức giận gào lên. Hàn Lạc không biết phải nói gì. Lúc này hắn đã hiểu ra mọi chuyện.

Chẳng trách Lâm Chính lại nói với hắn như vậy, bắt hắn đích thân đi gặp mình, thậm chí còn bảo hắn gọi cấp trên của hắn tới nữa.

Bởi vì, ngay thiên cấp thống soái vẫn chưa đủ tư cách gặp long soái. Chẳng trách trước đó, Lâm Chính ăn nói kỳ lạ như vậy. Nếu như đặt anh vào vị trí long soái thì những gì anh nói là điều quá đỗi hợp lý...Hóa ra long soái đã luôn đứng ở đó, ngay trước mặt họ.

“Lôi võ trưởng...giờ phải làm sao? Ông mau nghĩ cách giúp chúng tôi giải quyết hiểu lầm với long soái đi”.

Hàn Lạc hoảng loạn, không còn bình tĩnh, cũng không còn bá đạo được nữa. Lúc này hắn giống như một đứa trẻ không điểm tựa.

“Các người tự mà lo đi”, Lôi Phúc không hề nói nhiều, chỉ lạnh lùng nói ra vài từ sau đó tắt máy.

“Lôi võ trưởng. Lôi võ trưởng”, Hàn Lạc vội vàng lấy điện thoại ra không ngừng gọi cho Lôi Phúc.

“Xin lỗi, số điện thoai mà bạn gọi đang bận, xin hãy gọi lại sau”.

Âm thanh vô cùng lạnh lẽo của điện thoại vang lên. Hàn Lạc đã hoàn toàn tuyệt vọng.

“A Lạc...”, gia chủ nhà họ Hàn mở mắt, hét lên. Người bên cạnh không ngừng xoa bóp để ông ta giữ được tỉnh táo.

“Giờ phải làm sao đây bố?”, Hàn Lạc bặm môi, mặt cắt không ra máu.

“Còn có thể làm gì được chứ? Mau, mau đi tìm long soái...nhanh”.

Gia chủ nhà họ Hàn hét lên. Hàn lạc run rẩy, vô thức nhận ra điều gì đó bèn đứng bật dậy, gầm lớn: “Tất cả lên xe cùng tôi đi gặp long soái. Nhanh lên”.

Công ty Hồng Trang nằm ở ở một tòa nhà cũ kỹ ở trung tâm thành phố. Tòa nhà này do Lương Hồng Anh thuê, tiền thuê một năm cũng lên tới hàng triệu tệ.

Mặc dù giá cả đắt đỏ nhưng lại năm ở con đường tài chính phồn hoa nhất Yên Kinh. Với vị thế địa lý đạc biệt thì những năm qua công ty đã tiếp nhận không ít các thương vụ làm ăn lớn, có thể duy trì được tới bây giờ.

“Giờ cô định thế nào?”, chiếc xe dừng trước cửa, Lâm Chính hỏi.

“Gom tiền, có thể gom được bao nhiêu thì gom, nếu không thì tất cả sẽ rơi vào tay của Thang Gia Tuấn mất”.

Lương Hồng Anh đẩy cửa xe, trầm giọng: “Anh đi cùng tôi. Đợi tôi là xong việc thì chúng ta sẽ cùng đi tìm các ông để bàn về đối sách đối phó với nhà họ Hàn”.

“Tôi nói rồi thực ra không cần lo về công ty Hồng Trang, nó sẽ không sao đâu”, Lâm Chính lên tiếng khuyên can.

Lúc này có vài chiếc BMW phanh gấp ngay trước cổng công ty. Sau đó một lượng lớn những người đàn ông đeo kính gọng vàng cầm cặp tài liệu đi vào.

“Không sao sao? Tôi thấy sắp xảy ra chuyện lớn rồi đây này”, Lương Hồng Anh nhìn bọn họ bằng sắc mặt vô cùng khó coi. Cô ta chạy thẳng vào trong công ty.
Chương 4018: Cút cho tôi!

Đúng như những gì Lương Hồng Anh suy đoán, những người này là người của Thang Gia Tuấn.

Có lẽ hắn muốn nhân sự việc giữa hai nhà Lương – Hàn để nuốt trọn công ty Hồng Trang, không để Lương Hồng Anh có cơ hội phản ứng. Đợi khi Lương Hồng Anh có mặt thì các tầng lớp cấp cao của công ty đã tập trung Cuộc họp đại cổ đông chính thức được diễn ra.

“Chủ tịch Lương tới nhanh quá”, một người đàn ông đeo kính trong dáng vẻ ôn hòa nói.

“Ông là ai?”, Lương Hồng Anh chau mày.

“Chào chủ tịch Lương, tôi là chủ tịch chấp hành mới của Hồng Trang. Tôi tên Mai Vịnh Thánh, cô có thể gọi tôi là chủ tịch Mai”.

“Chủ tịch Mai sao?”

Lương Hồng Anh mặt tối sầm: “Tôi không nhớ là công ty tôi có người như thế này. Ai gọi ông tới vậy”.

“Đương nhiên à tổng công ty cử đến rồi”.

“Tổng công ty?”

“Sao thế, chủ tịch Lương không biết sao? Công ty kỹ thuật Thang Thành đã mua lại 60% công ty Hồng Trang rồi. Giờ Thang Thành có quyền kiểm soát Hồng Trang. Do vậy việc điều động nhân lực sẽ do Thang Thành thực hiện”.

Mai Vịnh Thánh mỉm cười: “Chủ tịch Lương, cô tới đúng lúc lắm, chúng tôi đang họp về vấn đề nhân lực của công ty, tiến hành tổ chức lại một vài bộ phận. Về bộ phận tài chính thì chắc là có vài vấn đề cô cũng có ứng thú muốn nghe đấy”.

Lương Hồng Anh tối mặt. Hợp đồng ký ngày hôm nay hầu như khiến phần lớn cổ phần của cô ta bị chuyển qua cho công ty của Thang Gia Tuấn.

Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Mai Vịnh Thánh làm việc dưới sự chỉ thị của Thang Gia Tuấn tới để kiểm soát mệnh mạch của Hồng Trang, hút máu công ty cô ta.

Sau cuộc họp này người của phòng tài chính chắc sẽ bị đổi thành người của Thang Gia Tuấn. Tới khi đó chuyện lớn nhỏ gì của công ty cũng sẽ không tới lượt Lương Hồng Anh xen vào nữa.

“Các người sốt ruột thật đấy”

Lương Hồng Anh nghiến răng, lạnh lùng nói: “Hiện tại công ty đang có vài hạng mục lớn tiến ành, giờ mà tổ chức lại phòng tài chính ảnh hưởng tới hạng mục sẽ gây ra tổn thất, các người gánh vác được không?”

“Vậy ý của chủ tịch Lương là...”

“Tôi không đồng ý việc tổ chức lại vào lúc này”

“Sợ rằng cô không có quyền phản đổi rồi”.

“Ông...”

“Chủ tịch Lương...nếu cô muốn tham gia cuộc họp này thì mời ngồi, còn nếu không muốn thì có thể rời đi. Đừng ảnh hưởng tới buổi họp, thậm chí tôi có quyền đuổi cô ra đấy”.

Lương Hồng Anh nín thở khi nghe thấy vậy. Đây là công ty do cô tạo ra. Là công ty của chính mình mà lại gặp phải chuyện như thế này. Cô ta vội vàng nhìn về phía những người cán bộ cốt cán của công ty.

Những người này ít nhiều đều nắm giữ cổ phần của công ty Nhưng lúc này mặt họ cũng tối sầm. Họ cúi đầu không nói gì hoặc là lạnh lùng nhìn Lương Hồng Anh với ánh mắt phẫn nộ.

Lương Hồng Anh biết bọn họ sẽ không thể nào đứng ra vì cô ta. Dù sao thì chính cô ta đưa Thang Thành vào công ty mà.

Công ty Hồng Trang bị Thang Thành đóng lên thánh giá thì coi như cả công ty bị hủy hoại. Bọn họ đương nhiên là hận cô rồi.

“Cô Lương, mặc dù tôi không biết tại sao cô lại để công ty Thang Thành gia nhập nhưng tôi nghĩ Hồng Trang không còn tương lai nữa rồi", một người phụ nữ trang điểm đậm nói với cô ta.

Đây chính là nhân viên kỳ cựu của Hồng Trang – chị Tang. Nếu không có chị ta giúp đỡ thì Lương Hồng Anh cũng khó có thể đứng vững được ở Yên Kinh.

“Chị Tang...”

“Được rồi, tôi cũng không muốn nghe cô giải thích nữa. Những năm qua cô cứ nặng nề chuyện của gia tộc, không quan tâm nhiều tới chuyện của công ty. Tất cả đều do tôi phục trách, ngoài cái tên ra thì cô làm được gì cho công ty chứ?”, chị Tang quát.

“Đúng vậy, mấy năm gần đây chuyện gì trong công ty cũng đều do chúng tôi phụ trách. Cô thì sao, chưa từng quản? Mỗi lần họp đều không thấy bóng dáng cô đâu. Vậy thì cũng thôi, giờ công ty bị hại tới nước này, sao cô còn mặt mũi mà tới trước mặt chúng tôi chứ?”

“Chủ tịch Lương, cô khiến người khác thất vọng quá”.

Những cổ đông khác cũng tức giận chỉ trích cô ta. Lương Hồng Anh dù sao cũng không còn là người nắm quyền kiểm soát công ty nữa nên bọn họ chẳng có gì phải kiêng dè, thế là họ phát tiết lên cô ta.

Lương Hồng Anh tức lắm: “Cái gì mà không thấy mặt tôi đâu? Cái gì mà nặng nề với gia tộc? Công ty giờ những hạng mục sản phẩm lớn chẳng phải do tôi nghiên cứu ra sao? Còn cả nguyên liệu thu mua không phải tôi đàm phán thì là gì? Giờ các người nói tôi không ra cái gì. Không có công ty do tôi tạo ra, các người lấy đâu ra đơn. Các người lấy đầu ra tiền?”, Lương Hồng Anh cũng bật lại.

Thế nhưng ngay một giây sau.

Bốp...Một cô gái khác đã đứng dậy tát cho Lương Hồng Anh một phát.

Lương Hồng Anh hóa đá. Không ít người cũng bất ngờ.

“Vũ Kỳ...”

Cô gái này hét lớn: “Cút cho tôi”.
Chương 4019: Long soái đâu rồi?

Trong lòng Lương Hồng Anh ngũ vị tạp trần.

Trần Vũ Kì trước mặt là bạn cùng phòng của cô ta hồi đại học, sau khi cô ta thành lập công ty Quốc tế Hồng Trang vẫn luôn giúp đỡ cô ta, có thể nói công ty Quốc tế Hồng Trang không chỉ là tâm huyết của Lương Hồng Anh, mà cũng là tâm huyết của Trần Vũ Kì.

Bọn họ đều là những người có ước mơ.

Bọn họ không quan tâm sự được mất nhất thời.

Như Trần Vũ Kì, cô ta không quan tâm thời gian này công ty tổn thất bao nhiêu, nhưng cô ta không thể bỏ mặc công ty sụp đổ.

Lương Hồng Anh chiêu mộ Kỹ thuật Thang Thành vào thì rõ ràng công ty Quốc tế Hồng Trang không thể cầm cự qua được năm nay.

Cuối cùng chỉ có hai kết quả.

Hoặc là do thiếu vốn dẫn đến phá sản.

Hoặc là bị Kỹ thuật Thang Thành thôn tính.

Dù là kết quả nào, thì cũng có nghĩa là ước mơ của Trần Vũ Kì đã tan vỡ.

Cô ta đau khổ nhìn Lương Hồng Anh, nước mắt kiềm chế đã lâu không nhịn được nữa, lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn.

"Mình xin lỗi, Vũ Kì..."

Lương Hồng Anh cụp mắt xuống, khàn giọng nói.

Trần Vũ Kì không nói gì, lau nước mắt rồi lại ngồi xuống.

"Hồng Anh, cô không sao chứ?".

Đúng lúc này, không biết Lâm Chính đã xuất hiện ở cửa từ khi nào, nhìn dấu tay trên gò má Lương Hồng Anh, không khỏi nhíu mày.

"Tôi không sao..."

Lương Hồng Anh không cảm thấy bất ngờ, cụp mắt nói.

"Cậu là ai? Đây là cuộc họp riêng của chúng tôi, nếu cậu không phải người của công ty chúng tôi thì mời đi cho".

Mai Vịnh Thánh đẩy kính lên, bình thản nói.

Không biết tại sao, ông ta cảm thấy người này có chút quen thuộc.

"Tôi cũng coi như em trai của Lương Hồng Anh, tôi muốn hỏi xem chị tôi có chuyện gì, bị ai bắt nạt sao?".

Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Lâm Chính, không liên quan đến anh, là do tôi làm công ty ra nông nỗi này, không trách ai được".

Lương Hồng Anh vội khuyên nhủ.

"Không sao, tôi sẽ giúp cô vượt qua khó khăn, công ty cô sẽ không sao đâu".

Lâm Chính an ủi.

Anh vừa dứt lời, Mai Vịnh Thánh liền phì cười.

"Này cậu, cậu nghĩ mình là ai vậy? Cậu nghĩ mình có năng lực ảnh hưởng đến công ty Quốc tế Hồng Trang sao? Tốt xấu gì công ty Quốc tế Hồng Trang cũng là một công ty đã niêm yết, giá trị hơn một tỉ tệ, cậu nghĩ một câu nói của cậu là có thể thay đổi cục diện sao? Nực cười!".

"Chủ tịch Mai, đừng coi thường người này, nếu tôi đoán không nhầm, thì cậu là thần y Lâm Giang Thành đúng không?".

Chị Tang Ni nhìn chằm chằm Lâm Chính, bình thản nói.

Cô ta vừa dứt lời, phòng họp lập tức sôi trào.

Trần Vũ Kì ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

Lương Hồng Anh biết Trần Vũ Kì là fan cuồng của thần y Lâm Giang Thành, cực kì hâm mộ thần y Lâm, trong nhà còn treo không ít poster của thần y Lâm, thậm chí hình nền điện thoại cũng để ảnh thần y Lâm.

Vừa nãy cô ta cứ cúi gằm mặt, không nhìn về phía này.

Nghe thấy lời chị Tang Ni nói, cô ta mới ngẩng mặt lên, nhìn rõ người mới đến, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Cô ta từng nghe nói hình như thần y Lâm có mối quan hệ với nhà họ Lương.

Nhưng không ngờ thần y Lâm và Lương Hồng Anh lại có quan hệ chị em nuôi.

Nhưng hôm nay, Trần Vũ Kì không có tâm trạng quan tâm đến người mà cô ta vẫn ngày nhớ đêm mong.

Ước mơ của cô ta đã vỡ vụn, trong lòng trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa.

"Ồ! Thần y Lâm Giang Thành à? Tôi còn tưởng là ai! Thất lễ, thất lễ!".

Mai Vịnh Thánh mỉm cười, không cảm thấy bất ngờ.

Thực ra ông ta cũng đã đoán được thân phận của người mới đến.

Nhưng ông ta không quan tâm.

"Chỉ tiếc dù là thần y Lâm Giang Thành thì sao chứ? Đây là Yên Kinh chứ không phải Giang Thành! Ở Giang Thành thần y Lâm cậu có tầm ảnh hưởng rất lớn, nhưng ở Yên Kinh, hừ, không đáng nhắc tới!".

Mai Vịnh Thánh lắc đầu.

"Ông chắc chứ?".

Lâm Chính bình thản hỏi.

"Thần y Lâm, đừng trách tôi không nể mặt cậu. Cậu không phải người của công ty chúng tôi, bây giờ tôi cho cậu cơ hội, nếu cậu rời khỏi đây ngay thì còn rời khỏi công ty có thể diện, nếu vẫn còn ở lại đây, thì tôi đành gọi bảo vệ ném cậu ra ngoài vậy".

Mai Vịnh Thánh khẽ cười nói.

Nếu thần y Lâm có liên quan đến Lương Hồng Anh, thì trong mắt ông ta cũng là kẻ địch của Kỹ thuật Thang Thành.

Ông ta không cần phải nể mặt.

"Lâm Chính, anh đi đi".

Lương Hồng Anh ngoảnh sang, khàn giọng nói.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn cô ta, rồi lại nhìn Mai Vịnh Thánh, sau đó lắc đầu nói: "Tôi sợ tôi đi rồi ông sẽ phải hối hận".

"Hối hận? Cậu Lâm, trong từ điển của tôi chưa bao giờ có hai từ hối hận".

Mai Vịnh Thánh nheo mắt cười khẩy.

"Được, tôi xuống trước đây, tôi chờ ở tầng một".

Lâm Chính bình tĩnh đáp.

"Không cần đợi tôi đâu, anh đến bệnh viện trước đi, chờ tôi giải quyết xong chuyện này sẽ đến tìm anh", Lương Hồng Anh nhỏ giọng đáp.

"Hồng Anh, cô nhầm rồi, tôi không chờ cô, tôi chờ ông ta".

Lâm Chính chỉ tay vào Mai Vịnh Thánh ở bên kia.

Mọi người đều ngớ ra.

Lương Hồng Anh cũng ngạc nhiên.

"Cậu chắc chắn không chỉ nhầm người đấy chứ?", Mai Vịnh Thánh mỉm cười nói.

"Đương nhiên, gọi cả ông chủ Thang Gia Tuấn của ông tới nữa".

Lâm Chính bình thản nói, sau đó xoay người rời đi.

"Đầu óc của thần y Lâm này không có vấn đề gì đấy chứ?".

"Cậu ta đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?".

"Quả thực trăm nghe không bằng một thấy, đúng là quái nhân".

Mọi người trong phòng họp xì xào.

Mai Vịnh Thánh lắc đầu, chẳng buồn quan tâm đến Lâm Chính.

Theo ông ta thấy, cho dù Dương Hoa nhúng tay vào cũng không cứu được Lương Hồng Anh.

Ông ta nhìn về phía Lương Hồng Anh với ánh mắt chế giễu, bây giờ để xem người nắm quyền tiền nhiệm của công ty Quốc tế Hồng Trang này thu dọn tàn cuộc thế nào.

Nhưng đúng lúc này.

Rầm!

Cửa phòng họp bất ngờ bị đẩy ra, sau đó một đám người ùa vào.

"Long soái đâu rồi? Ai có thể nói cho tôi biết long soái ở đâu không?".

Một giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị vang lên.
Chương 4020: Tìm thấy rồi

Mọi người giật nảy mình.

Nhìn về phía cửa mới phát hiện rất nhiều người nhà họ Hàn đi theo Hàn Lạc xông vào phòng họp.

"Hàn đại thống soái?".

Mai Vịnh Thánh kêu lên thất thanh.

Ông ta nhận ra Hàn Lạc.

Dù sao Hàn Lạc và Thang Gia Tuấn cũng được coi là bạn thân, thường xuyên qua lại.

Còn Mai Vịnh Thánh là tâm phúc của Thang Gia Tuấn, đương nhiên từng gặp thống soái cấp Thiên trẻ nhất Long Quốc này không chỉ một lần.

Sao nhân vật có máu mặt này lại chạy đến đây?

Mai Vịnh Thánh cảm thấy khó hiểu, vội vàng đi tới nghênh đón.

"Hàn thống soái, có chuyện gì sao? Tôi có thể giúp được gì không?".

Mai Vịnh Thánh nở nụ cười chuyên nghiệp.

Ông ta là tinh anh trong giới kinh doanh, đương nhiên biết cách đối phó với những người kiểu này.

Nhưng Hàn Lạc lúc này dường như có chút điên cuồng, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm Mai Vịnh Thánh, khẽ gầm lên: "Nói cho tôi biết, long soái ở đâu?".

"Long soái?".

Những người đang có mặt đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu gì.

"Hàn thống soái, ý cậu là ba vị long soái của Long Quốc chúng ta sao?".

"Tôi nghĩ bọn họ hoặc là ở tiền tuyến, hoặc là ở nơi cao nhất Yên Kinh, chứ sao có thể ở chỗ chúng tôi chứ?".

Mấy lãnh đạo cấp cao của công ty Quốc tế Hồng Trang không nhịn được nói.

"Ý tôi chỉ vị long soái thứ tư của Long Quốc!".

Hàn Lạc gầm lên.

"Cái gì? Vị long soái thứ tư?".

"Long Quốc chúng ta... xuất hiện long soái thứ tư rồi sao?".

Ai nấy đều kinh ngạc.

"Người của tôi tận mắt nhìn thấy long soái đi vào công ty Quốc tế Hồng Trang! Tôi đã tìm khắp công ty mà không thấy anh ấy! Nói, anh ấy đâu rồi? Anh ấy đã đi đâu?".

Hàn Lạc túm cổ áo Mai Vịnh Thánh, lắc như điên như dại.

Mai Vịnh Thánh bị hắn lắc cho muốn tiền đình.

"Anh Hàn, anh đừng kích động! Anh hãy nói cho tôi biết vị long soái kia là ai, chúng tôi sẽ báo với phòng bảo vệ, để bọn họ kiểm tra camera, chắc là sẽ nhanh chóng biết long soái đang ở tầng nào".

Một nhân viên của Kỹ thuật Thang Thành đi cùng Mai Vịnh Thánh lập tức đi tới nói.

Hàn Lạc nghe thấy thế thì tâm trạng dịu đi một chút, lập tức quát: "Mau đưa tôi đến phòng giám sát! Nhanh lên!".

Mọi người không dám chậm trễ, còn bỏ cả cuộc họp, vội vàng đưa Hàn Lạc đến phòng giám sát.

Hàn Lạc có thân phận như vậy, một công ty Quốc tế Hồng Trang sao có thể bì được? Đâu ai dám chậm trễ?

Huống hồ, người hắn cần tìm là long soái cao nhất Long Quốc.

Tại sao một trụ cột chống trời như vậy đến công ty Quốc tế Hồng Trang mà không ai biết gì?

Ngay cả Lương Hồng Anh cũng run lên cầm cập, vội vàng đi theo mọi người đến phòng giám sát.

"Long soái đến lúc nào vậy?".

"Anh ta đến đây làm gì?".

Lương Hồng Anh cũng chịu.

Nhưng cô ta biết tuyệt đối không được đắc tội với người này, nếu như mạo phạm, thì cho dù dập vỡ đầu, cũng phải cầu xin đối phương tha thứ.

Cả đám người nhanh chóng xông vào phòng giám sát.

Bảo vệ trong phòng giám sát đang gác chân uống trà, nhìn thấy các sếp ập tới thì sợ đến mức suýt nữa ngã lăn xuống đất.

"Mau, mở tất cả camera từ tầng 60 đến tầng 1 cho tôi! Nhanh lên!".

Hàn Lạc gầm lên.

"Vâng, vâng..."

Bảo vệ nhanh chóng thao tác.

Người nhà họ Hàn vội nhìn chằm chằm vào video giám sát.

Khoảng mấy phút sau.

"Cậu chủ! Tìm thấy rồi!".

Một người nhà họ Hàn kích động chỉ vào một video, kêu lên.

Hàn Lạc vội hỏi: "Đây là tầng mấy?".

"Hình như là... tầng 1..."

Hàn Lạc nghe thấy thế liền chạy đi như một cơn gió.

Mọi người nhìn video giám sát.

Tầng 1 nhiều người qua lại, cũng không biết ai là long soái, chỉ đành lao ra khỏi phòng giám sát cùng Hàn Lạc, gặp được long soái đã rồi tính.

Lương Hồng Anh nhìn video giám sát, hơi ngẩn người ra.

Cô ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Lâm Chính?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK