Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3456: Nực cười

Chu Lộng tỏ ra rất kiêu ngạo, trong mắt đầy vẻ khinh thường.

Bên dưới có người lớn tiếng nhắc nhở: “Chu Lộng, anh chớ coi thường kẻ địch, trước đó người này đã đánh bại Nhiêu Ưng trong mê cung, còn đoạt lấy Trùng Long Thích, anh không nghĩ anh mạnh hơn Nhiêu anh kiệt đó chứ?”

“Chuyện này thì tôi biết, mặc dù trước đó tôi đang ngồi thiền, không thấy trận đấu mê cung giữa tên này và Nhiêu anh kiệt, nhưng tôi nghe người Trùng Long Cốc nói cách Nhiêu anh kiệt sử dụng Trùng Long Thích không đúng, đã khiến Trùng Long Thích không phát huy được tác dụng nên mới để tên này may mắn đỡ được nó. Hơn nữa người Trùng Long Cốc đều thanh minh, trước thời gian trước Nhiêu anh kiệt bị thương trong lúc tu luyện nên chỉ phát huy thể hiện được ba phần thực lực trong trận đấu hôm nay, nếu không sao tên này có thể đánh bại Nhiêu anh kiệt được?”, Chu Lộng khẽ cười nói.

Lâm Chính sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu ra.

Trùng Long Cốc vẫn coi trọng danh tiếng của mình, thêu dệt lời nói dối như vậy để gạt mọi người.

Thế mà lại có một đống người tin.

Nhưng cũng đúng Lâm Chính là người ngoại vực, có thể đánh thắng Nhiêu Ưng có Trùng Long Thích, đây vốn dĩ là chuyện không ai có thể chấp nhận được.

Người vực Diệt Vong trước giờ vẫn luôn coi thường người ngoại vực, làm sao có thể công nhận chiến tích của Lâm Chính? Hơn nữa khi thế lực lớn như Trùng Long Cốc lên tiếng thanh minh, rất nhiều người cũng chấp nhận.

“Này nhóc, tôi thấy cậu cũng là người may mắn, nếu không thì không thể đánh thắng Nhiêu anh kiệt, nhưng bây giờ e là cậu không được may mắn thế nữa đâu”, Chu Lộng mỉm cười nói.

“Được thôi, nếu đã thế thì xem thử ai may mắn”, Lâm Chính nói.

“Gì cơ? Cậu còn muốn đánh với tôi à?”, Chu Lộng sửng sốt, hơi tức giận: “Này cậu, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu muốn đánh với tôi thật, e là kết cục của cậu sẽ rất thảm. Tôi cho cậu một cơ hội, lập tức lăn xuống võ đài đi để tôi tiết kiệm một ít sức lực, nếu không lát nữa cậu sẽ hối hận, đừng trách tôi không cảnh cáo cậu”.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không trách anh đâu”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Cậu! Khốn kiếp! Được thôi! Nếu cậu đã muốn chết đến thế thì đừng trách tôi, đây là do cậu tự tìm lấy”.

Chu Lộng nổi giận nói, sau đó sải bước đi về phía Lâm Chính.

Khí thế hắn bừng bừng, bị cơn giận thiêu đốt, vừa đi về phía trước vừa phát động khí kình, nắm đấm siết chặt vang lên tiếng răng rắc, nghiến răng vang lên tiếng ken két.

Lâm Chính lạnh nhạt khẽ cười, bình tĩnh nhìn Chu Lộng đang đi đến, mặt chẳng để lộ vẻ lo sợ nào.

“Tên này sắp gặp xui xẻo rồi”.

“Đừng thấy Chu Lộng là người may mắn mà lầm, thật ra thực lực của hắn cũng rất mạnh”.

“Có thể trở thành đại diện tham gia cuộc thi, có thể là người bình thường được sao? Chỉ mong Chu Lộng có thể thăm dò được thực lực của tên này, tôi cứ cảm thấy cách giải thích của Trùng Long Cốc giống ngụy biện hơn”.

“Ngụy biện? Sao có thể? Nhìn đi, dù sao tên này cũng chỉ là một người ngoại vực, thực lực có thể mạnh đến đâu chứ? Chẳng mấy chốc sẽ lộ nguyên hình thôi”.

Người vây xem xung quanh mỉm cười bàn tán, ai cũng để lộ ra vẻ chế giễu, mong đợi Chu Lộng làm sao dạy dỗ Lâm Chính.

Phù!

Chu Lộng cũng không khách sáo, khi gần đến chỗ Lâm Chính thì tung ra một đấm.

Khí kình quấn quanh nắm đấm của hắn, làm xao động tạo ra tiếng gió gào.

Uy thế cực mạnh.

Nếu bị trúng đòn e là máu thịt lẫn lộn.

Nhưng ngay khi nắm đấm sắp đánh vào mặt Lâm Chính, Lâm Chính bỗng nghiêng đầu, nhẹ nhàng né đòn.

“Cái gì?”

Chu Lộng sửng sốt, hơi không tin vào mắt mình.

Động tác nghiêng đầu này của Lâm Chính gần như chỉ diễn ra trong tích tắc, tốc độ cực nhanh, hắn còn chưa kịp phản ứng.

Nhưng Chu Lộng không bỏ cuộc, thầm hừ một tiếng, vừa định thu nắm đấm lại tiếp tục tấn công.

Lúc này trái tim hắn trở nên lạnh lẽo, nhận ra không đúng.

Lực xung kích và quán tính trên nắm đấm lúc nãy bỗng bị phóng đại lên gấp mấy lần, Chu Lộng không thể thu lại nắm đấm.

“Ôi”.

Chu Lộng không hề phòng bị, cả người hắn văng về phía mép võ đại theo nắm đấm, cuối cùng đập mạnh vào bức thánh khí hóa ở mép võ đài, cả người lăn lộn dưới đất, gãy một chiếc răng, miệng đầy máu, vô cùng nhếch nhác.

“Ha ha ha ha ha…”

Những tràng cười như sấm rền vang lên từ bên dưới.
Chương 3457: Một nắm đấm

“Anh vẫn ổn chứ?”

Lâm Chính xoay người mỉm cười hỏi.

“Khốn kiếp!”

Chu Lộng vội bò dậy, tức giận nói, sau đó lại đấm mạnh thêm một cú nữa vào Lâm Chính.

Không hề bất ngờ rằng cú đấm này lại đánh vào không khí, hơn nữa lực xung kích kỳ lạ trên nắm đấm lại kéo cả người hắn lao về phía trước lần nữa.

Cả người hắn lảo đảo cứ chạy về phía trước mười mấy bước, tông vào trên bức thành ở mép võ đài lúc nãy rồi dừng lại.

Đến khi Chu lộng ngẩng đầu lên, mũi đã dính đầy máu, mặt mày lấm lem, vừa thảm thương vừa hài hước.

“Ha ha ha ha…”

Tràng cười bên dưới càng lớn hơn.

“Chu Lộng, chuyện gì thế? Đánh thôi cũng không đánh trúng sao?”

“Không được, tôi cười bò ra rồi này, hài quá rồi”.

“Đây là thực lực của thần may mắn sao? Còn chẳng động được vào người ta, cũng mạnh quá”.

“Ha ha ha, tôi thấy thật xấu hổ, thật xấu hổ, ha ha ha…”

Không ít người ôm bụng cười, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.

Nhưng có vài người lại để ý đến vài điểm khác thường, nhìn chằm chằm Chu Lộng bộ dạng cực kỳ nhếch nhác như đang nhìn chằm chằm gì đó.

Chu Lộng khó khăn đứng lên, hắn đã choáng váng rồi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao… tại sao nắm đấm của tôi không những không thể đánh trúng cậu, mà còn… mà còn tự mình chạy về phía trước? Tên nhóc xấu xa… có phải… có phải cậu giở trò?”

Mãi một lúc sau Chu Lộng mới hồi phục lại, trợn to mắt nhìn Lâm Chính hỏi.

“Rõ ràng là anh không cẩn thận, sao lại trách tôi?”, Lâm Chính cười nói.

“Cậu… cái tên đáng ghét này”.

Chu Lộng tức giận gầm gừ, lại tung nắm đấm lao đến.

Nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi, cú đấm không trúng Lâm Chính, hắn tựa hồ lại đập cả người vào bức thành khí hóa theo quán tính, khiến hắn nổ đom đóm mắt.

Tiếng cười xung quanh lại càng lớn.

Thế nhưng người Tam Huyền Tông bên Chu Lộng lại lộ ra vẻ trầm trọng.

“Không đúng! Không đúng! Bản lĩnh của Chu Lộng trở nên vụng về buồn cười như vậy từ khi nào chứ? Đây không giống thực lực bình thường nó thể hiện”, một trưởng lão Tam Huyền Tông trầm giọng nói.

Tông chủ bên cạnh không tiếp lời mà nhìn chằm chằm Lâm Chính như muốn nhìn ra điều gì đó.

Tông chủ đó bỗng biến sắc, như thể nhìn thấy được mọi thứ, sắc mặt khó coi nói: “Không ổn, Chu Lộng sắp thua rồi, tên này không đơn giản như chúng ta nghĩ”.

“Gì cơ?”

Người Tam Huyền Tông vô cùng ngạc nhiên.

“Tông chủ, lẽ nào mọi chuyện là do tên nhóc này giở trò?”, trưởng lão hỏi.

“Đúng vậy”, tông chủ Tam Huyền Tông nghiến răng nghiến lợi: “Mỗi lần Chu Lộng tung ra nắm đấm, xung quanh tên kia sẽ có một luồng khí cực kỳ yếu, luồng khí này sẽ cùng lúc lao đến nắm đấm của Chu Lộng. Tôi nghĩ không phải là Chu Lộng không thể kiểm soát được cơ thể của mình, mà là luồng khí này bao phủ lấy nắm đấm Chu Lộng khiến nó ngã nhào”.

“Gì cơ?”

“Nhưng… nhưng chúng ta không nhìn thấy”.

“Dĩ nhiên các ông không nhìn thấy rồi, sự hiểu biết của tên này về khí kình rất độc đáo, ngay cả tôi cũng cảm thấy hổ thẹn, thực lực của người này e là rất siêu phàm”.

“Hả?”

Mọi người đều rất ngạc nhiên.

“Chu Lộng không thể thắng được hắn, hắn chưa phát huy hết sức của mình”.

Tông chủ Tam Huyền Tông hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “E là trận chiến của người này với Nhiêu Ưng không giống như người Trùng Long Cốc nói, mà là thực lực của người này… quả thật có thể đè ép Nhiêu Ưng”.

Nghe thế, người xung quanh đều hít khí lạnh.

Lại đưa mắt nhìn lên võ đài, mặt đầy vẻ sợ hãi.

Lúc này cả người Chu Lộng toàn vết thương, trong miệng đầy máu, cũng đã rơi bảy cái răng, đầu choáng mắt hoa, mắt như nổ đom đóm.

“Tên xấu xa, cậu… cậu có gan thì đừng chạy, chúng ta… chúng ta đao thật giáo thật đánh một trận…”

Chu Lộng chỉ vào Lâm Chính, lắp bắp nói không rõ.

“Đao thật giáo thật đánh một trận? Anh chắc chứ?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Nếu không thì sao? Chỉ biết che giấu, trốn tránh thì là gì chứ. Nếu cậu là đàn ông thì chúng ta mặt đối mặt đánh một trận”, Chu Lộng tức giận nói.

“Vậy được, lần này tôi không trốn nữa, anh đến đi”, Lâm Chính gật đầu nói.

“Là cậu nói đấy nhé, cậu mà tránh thì là súc sinh”.

“Được, tôi mà tránh thì là súc sinh, nào”, Lâm Chính bất lực nói.

“Vậy cậu nhìn cho rõ đây”.

Chu Lộng đột nhiên không còn thần trí không rõ nữa, cũng hết choáng váng, khí thế cả người đều tập trung tinh thần, sau đó hét lên một tiếng, nhanh chóng lao đến chỗ Lâm Chính.

Lúc này khí thế của hắn thật sự đáng sợ.

Lúc này hắn tràn đầy sức mạnh.

Lúc này hắn muốn dùng hết sức.

“Xem đây”.

Vừa dứt lời, nắm đấm đầy uy lực của Chu Lộng lại đánh vào mặt Lâm Chính.

Người bên dưới ngừng cười, sửng sốt nhìn.

Người Tam Huyền Tông cũng ngơ ngác, vội nhìn theo nắm đấm này, tất cả đều chờ mong.

“Hạ gục hắn đi! Nhất định phải đánh bại hắn”, tông chủ Tam Huyền Tông không kiềm chế được hô lên.

Nhưng ngay khi nắm đấm sắp đánh trúng Lâm Chính, đôi mắt Lâm Chính bỗng toát ra tia sáng kinh người, sau đó giơ cánh tay lên, hung hăng đấm một quyền.

Quyền mang bao vây lấy nắm đấm của Chu Lộng, đập mạnh vào đầu như sao băng Thiên Mã.

Bụp.

Một tiếng nổ vang lên.

Cả người Chu Lộng đột nhiên run rẩy, sau đó giữa hai nắm đấm phát ra một tiếng nổ vang, Chu Lộng văng ra xa như một mũi tên, cả người đập mạnh vào bức thành khí hóa, sau đó ngã xuống đất, ngất lịm tại chỗ.

Cả võ đài rung lắc vài cái.

Còn bên dưới tĩnh lặng như tờ.

“Trận đấu võ đài số ba kết thúc, người thắng là tuyển thủ Lâm Chính”.

Trọng tài bên dưới nhìn Lâm Chính lập tức cao giọng nói.
Chương 3458: Dũng mãnh

Không ai ngờ được Lâm Chính lại kết thúc trận đấu bằng cách này.

Chỉ một nắm đấm đã đánh gục Chu Lộng.

Cũng khoa trương quá rồi nhỉ?

Tốt xấu gì Chu Lộng cũng là đại diện của Tam Huyền Tông, thực lực của hắn hoàn toàn không có vấn đề gì.

Thế nhưng từ đầu đến cuối Lâm Chính lại chỉ đấm hắn một cú.

Người Tam Huyền Tông nghẹn họng nhìn trân trối, khán giả bên dưới cũng cảm thấy rất khó tin.

Rất nhiều cao thủ của các thế tộc nhìn lại Lâm Chính, ánh mắt cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng và ý nghĩ sâu xa.

“Tuyển thủ Lâm Chính, mời đến bục đấu số bốn để chuẩn bị lên võ đài thách đấu”.

Lúc này trọng tài bên dưới lại nói.

Lâm Chính lập tức bước xuống võ đài đi về phía võ đài số bốn.

Đấu liên tiếp là thế, Lâm Chính phải trải qua ba trận chiến, hơn nữa phải toàn thắng mới có thể qua vòng tiếp theo.

Vì bên Lâm Chính đánh khá thoải mái nên trận chiến kết thúc khá nhanh, nên đến khi Lâm Chính đến võ đài số bốn, người ở bên này vẫn còn đang đánh nhau.

“Tuyển thủ Lâm Chính xin hãy chú ý, sau khi võ đài số bốn kết thúc, cậu phải lập tức lên võ đài chiến đấu, nếu cậu không thể lập tức lên võ đài, sẽ bị coi là tự động bỏ quyền thi đấu và bị loại, cậu hiểu chưa?”, lúc này trọng tài dưới võ đài lại lên tiếng.

Đây là độ khó của đấu liên tiếp, nếu các tuyển thủ ở võ đài khác kết thúc trận chiến trước thì dù người ở võ đài đó thắng đối phương cũng không có thời gian thở, phải lập tức bước vào trận đấu tiếp theo.

Ngược lại Lâm Chính vì thắng khá nhanh nên lúc này sẽ đợi ở bên võ đài, trong thời gian đợi lại có thể nghỉ ngơi được một lúc.

Anh đi phía về trận chiến này lập tức gây áp lực rất lớn cho người trên võ đài.

Hai người đánh nhau trên võ đài cùng nhìn về phía Lâm Chính, ai cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng, cũng không liều mạng đánh nhau nữa mà bắt đầu nương tay với nhau.

Rõ ràng là họ lo mình tiêu hao quá nhiều khí kình trên người đối phương, sẽ bất lợi cho trận đấu với Lâm Chính sau đó.

Hai người bắt đầu đấm đá nhau không giao chiến chính diện nữa.

Nhưng càng như vậy, thể lực và khí kình của bọn họ vẫn đang bị tiêu hao, dù sao họ cũng phải luôn đề phòng đối phương đánh lén, nhưng cũng chỉ là chuyển tấn công thành phòng ngự mà thôi.

Lâm Chính lắc đầu, anh biết trận chiến này sẽ không kết thúc trong phút chốc, chỉ đành khoanh chân ngồi xuống.

Nhưng lúc này một tiếng nổ vang lên.

Lâm Chính sửng sốt, mở mắt ra nhìn theo nơi phát ra âm thanh.

Các khán giả mới phát hiện bên này đều dời tầm mắt nhìn sang võ đài số hai.

Cùng lúc đó ánh mắt mọi người đều chú ý sang bên này.

Lâm Chính nhìn sang võ đài số hai, đồng tử co lại.

Võ đài số hai là trận đấu giữa Sở Thu và Duy Ngã Mệnh.

Thế nhưng tình thế rất bất lợi với Sở Thu, lúc này bụng gã đã bị khí kính cắt một đường khá lớn, máu chảy ra.

Sở Thu vội lấy châm khí ra đâm vào bụng muốn cầm máu lại, nhưng bản lĩnh của Duy Ngã Mệnh rất mạnh, vài cây châm khí đâm vào nhưng máu không chỉ ngừng lại mà ngược lại còn chảy nhiều hơn.

“Cậu Thu”.

Người Vân Tiếu sơn trang thất thanh gọi.

Sắc mặt trang chủ Vân Tiếu sơn trang cũng sầm lại, nhưng không nói gì mà nhìn chằm chằm Sở Thu.

“Sao thế? Anh chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”

Mặt Duy Ngã Mệnh không cảm xúc nhìn chằm chằm Sở Thu, khẽ nói: “Lúc mới bước lên võ đài, tôi đã bảo anh mau cút xuống võ đài đầu hàng đi, không ngờ anh lại không chịu, còn có gan khiêu chiến với tôi. Xem ra tôi không thể không giết anh, nếu không người khác sẽ cho rằng Duy Ngã Mệnh tôi là người mà con chó con mèo nào cũng có thể khiêu chiến mất”.

Vừa dứt lời, Ngã Duy Mệnh đi thẳng đến.

Cùng lúc đó khí kình phía sau hắn ta nổ tung, hàng ngàn châm khí bay ra đều nhắm chuẩn vào Sở Thu.

Thoáng chốc áp lực vô tận như thể đè cả võ đài.

Hơi thở Sở Thu căng chặt, hai mắt không có tiêu cự.
Chương 3459: Cách biệt về thực lực

Đòn tấn công này của Duy Ngã Mệnh lập tức khiến hiện trường nhốn nháo.

“Sở Thu xong đời rồi”.

“Trời ạ, đây là bản lĩnh của Duy Ngã Mệnh”.

“Thế này thì làm sao đỡ được?”

“Thảo nào Duy Ngã Mệnh dám khiêu chiến với Thần Cung Thương. Với thực lực này của hắn ta hoàn toàn có thể đấu với Thần Cung Thương”.

Mọi người đều ngạc nhiên nói.

Sắc mặt người Vân Tiêu sơn trang đều trắng bệch, không nói được lời nào.

Trang chủ Vân Tiêu sơn trang đứng phắt dậy, mắt trợn trừng.

Chỉ thấy Duy Ngã Mệnh vung tay lên.

Vèo vèo vèo...

Vô số châm khí lao đến Sở Thu như vũ bão.

Sở Thu vội sử dụng khí kình vừa phòng vệ vừa tránh đòn.

Châm khí cực kỳ sắc bén, đánh vào trên bức thành khí hóa phía sau Sở Thu khiến bức thành khí hóa chấn động lắc lư không ngừng, võ đài rung chuyển.

Đến khi trận tấn công bằng châm khí như vũ bão này kết thúc, Sở Thu cũng dừng lại.

Nhưng hai cánh tay, hai chân, ngực và bụng của gã đã dính đầy châm khí, cả người cũng khẽ run lên, da cũng dần trở nên trắng bệch, sau đó…

Phụt!

Sở Thu nôn ra máu.

Máu chảy xuống đất còn phát ra tiếng “xèo xèo”, còn bốc khói trắng.

Sở Thu đã trúng độc.

Hơn nữa còn không phải là độc bình thường.

“A Thu!”

Trang chủ Vân Tiêu sơn trang lo lắng lớn giọng gọi.

“Cậu chủ Thu! Mau nhận thua đi! Mau đầu hàng đi”.

“Thiếu trang chủ, đầu hàng đi”.

“Cậu không đánh lại hắn đâu, mau đầu hàng đi”.

Người Vân Tiêu sơn trang cũng vội vàng nói, ai nấy cũng như kiến bò trên chảo lửa, chỉ ước gì lúc này có thể lao lên võ đài đỡ Sở Thu xuống.

Thế nhưng Sở Thu lại nghiến răng nói: “Trừ khi tôi không thể đánh nữa, nếu không tôi tuyệt đối không đầu hàng, nếu không chẳng phải thanh danh của Vân Tiêu sơn trang sẽ bị hủy trong phút chốc sao?”

“Nhưng cậu chủ, cứ tiếp tục như thế, cậu sẽ mất mạng đấy”, người sơn trang run giọng nói.

“Nếu mất mạng, mọi người cứu sống tôi chẳng phải được rồi sao”.

Sở Thu trầm giọng nói.

“Nếu anh nghĩ như thế thì có lẽ sẽ thất vọng đấy, tôi giết người chưa từng có ai được cứu sống cả, vì tôi chưa từng để bất kỳ ai toàn thây”.

Duy Ngã Mệnh lạnh nhạt cười nói.

“Vẫn chưa phân được thắng bại, dù là thua, tôi cũng sẽ không để anh xem thường Vân Tiếu sơn trang”.

Sở Thu nghiến răng nghiến lợi, sau đó lấy châm bạc ra rồi đâm vài cây vào nơi cổ.

Thoáng chốc trạng thái của gã đã hồi phục lại, sắc mặt trắng bệch cũng đã hồng hào hơn.

Duy Ngã Mệnh lắc đầu: “Trong mắt tôi, Vân Tiếu sơn trang chẳng là cái gì cả, còn anh có khác nào một con chó chết, con lợn chết không? Tôi muốn giết anh, thậm chí cũng không cần đến một phần công lực, loại người như anh đáng để tôi xem trọng sao?”

“Đừng ngông nghênh thế nữa”.

Sở Thu tức giận gào lên, sau đó lao đến, hai tay tung ra rất nhiều châm khí vung mạnh về phía Duy Ngã Mệnh.

“Tôi thật chẳng biết nói gì, anh yếu cũng chẳng sao, quan trọng là anh còn ngu xuẩn như vậy, loại người như anh không đáng sống, nếu không sẽ chỉ kéo hết thực lực của người vực Diệt Vong xuống thôi, đã vậy thì tôi phải loại trừ đồ vô dụng như anh thôi”.

Duy Ngã Mệnh lắc đầu, sau đó búng ngón tay một cái.

Vù!

Một cây châm khí bay ra với tốc độ siêu âm đâm trúng vào trong châm khí độc của Sở Thu.

Thoáng chốc.

Bụp bụp bụp!

Tất cả châm khí độc của Sở Thu đều bị nổ tung, bản thân gã cũng bị khí độc làm cho văng ra xa.

Duy Ngã Mệnh lại vung tay lên, khí kình biến thành lực lưỡi đao chém về phía Sở Thu.

Sở Thu run rẩy, vội vàng né đòn.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Phụt!

Một cánh tay của Sở Thu bị chém trúng.

Gã nhẫn nhịn cơn đau dữ dội lăn lộn vài vòng mà vội vàng bò dậy.

Soạt soạt soạt!

Lại thêm vài cây châm khí bay đến, gần như chỉ trong tích tắc đâm vào người gã, khiến cả người gã văng ra xa.

Vèo.

Lưng Sở Thu đập mạnh vào trên bức thành ở mép võ đài khiến bức thành chấn động rung lên liên tục như sóng triều, cuối cùng…

Bốp!

Một tiếng động vang lên.

Chỉ thấy bức thành khí hóa mà Sở Thu đập cả người vào đó… xuất hiện một vết nứt khá sâu.

“Cái gì?”

Mọi người đều trố mắt nhìn.

Sở Thu nôn ra máu, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều sắp nổ tung.

Gã vội lấy châm ra ổn định vết thương của mình, nhưng vừa muốn động đậy thì lại nhận ra mình không thể cử động.

“Không ổn, bị điểm huyệt rồi”.

Sở Thu run lẩy bẩy.
Chương 3460: Thật sự khiến người ta thất vọng

Mọi người đều trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn chằm chằm.

Lúc này, Sở Thu đang đứng dựa vào vách, một tay đã bị gãy, nhiễm độc toàn thân, mình đầy thương tích, huyệt đạo trên người gã cũng bị phong bế bởi khí châm của đối phương.

Gã giống như cá đang nằm trên thớt, chỉ biết nằm yên cho người ta làm thịt!

“Sở Thu thua rồi!”

“Không được, thực lực chênh lệch quá lớn, gã căn bản không phải là đối thủ của Duy Ngã Mệnh”.

“Dù sao Duy Ngã Mệnh cũng là người dám khiêu chiến với Thần Cung Thương, người bình thường sao có thể đánh lại? Sở Thu đúng là không biết phân biệt tốt xấu, gã dựa vào đâu mà đấu với Duy Ngã mệnh chứ!”

“Còn không phải sao? Sở Thu thật sự quá kiêu ngạo, không nhìn nhận rõ thực lực của mình ở mức nào”.

“Tính tình còn ngoan cố, không chịu đầu hàng nhận thua!”

“Yên tâm, lần này gã chắc chắn sẽ đầu hàng, nếu không gã sẽ mất mạng”.

“Chứ còn gì nữa, trận đấu này sắp kết thúc rồi, nói thật tôi không hề có chút hứng thú nào với trận đấu này, tôi chỉ muốn xem trận đấu giữa Duy Ngã Mệnh đại nhân và thiên tài Thần Cung Thương mà thôi”.

“Tôi cũng muốn xem”.

Người bên dưới võ đài bàn tán xôn xao, nhìn vào Sở Thu lắc đầu liên tục.

Có người nhìn bằng ánh mắt thương hại, có người cười thầm trong lòng, ánh mắt lộ rõ sự chế giễu và khinh thường.

Ở trong mắt của nhiều người, Sở Thu hoàn toàn không biết tự lượng sức mình.

Sở Thu nên chịu thua ngay từ đầu, tiếp tục đánh chính là một sai lầm.

Kết cục bây giờ là gã tự làm tự chịu.

“Con trai! Đầu hàng đi!”

Hai mắt trang chủ Vân Tiếu sơn trang đỏ ngầu, không thể nhẫn nhịn được nữa mà bước lên mấy bước, vừa khóc vừa gào.

Bây giờ ông ta không muốn thứ tự xếp hạng gì nữa hết, ông ta chỉ hy vọng con trai của mình được bình an vô sự.

“Bố!”

Sở Thu khó khăn quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tràn đầy sốt sắng và lo lắng của trang chủ Vân Tiếu sơn trang, trong lòng run rẩy.

Gã biết rằng mình không cần phải kiên trì nữa.

Thứ được gọi là danh tiếng sao có thể so sánh được với việc được ở cùng người thân?

Sở Thu hít một hơi thật sâu, há miệng chuẩn bị nói đầu hàng.

Nhưng vào lúc này.

Duy Ngã Mệnh đột nhiên giơ tay, bắn ra một cây châm bạc đâm thẳng vào giữa chân mày của Sở Thu.

Bỗng chốc, cái miệng đang hé mở của Sở Thu cứng đờ khiến gã không thể nói được nữa.

Sau đó Duy Ngã Mệnh sải bước lao tới, nhanh chóng lại gần Sở Thu, một tay nắm lấy cằm và mặt của Sở Thu, siết chặt lại, kiến gã há miệng rộng hơn, tay còn lại duỗi ra hai ngón chọc thẳng vào miệng của gã rồi rút ra.

Phụt!

Máu phun trào.

Hai mắt của Sở Thu trợn to, hốc mắt sắp nứt lìa, trong miệng tuôn trào rất nhiều máu, cả người run lên bần bật.

“Gì vậy?”

Người dưới võ đài đều há hốc mồm, trố mắt sợ hãi.

Chỉ thấy cánh tay của Duy Ngã Mệnh đang giơ cao.

Mà cánh tay đang giơ lên đó đang cầm một đầu lưỡi!

Hắn thật sự đã rút đầu lưỡi của Sở Thu!

“A Thu!”

Đầu óc của trang chủ Vân Tiếu sơn trang như sắp nổ tung, ông ta lao về võ đài như một kẻ điên.

Người của Vân Tiếu sơn trang vội vàng cản ông ta lại.

“Trang chủ! Đừng! Nếu ông can thiệp vào trận đấu này ông sẽ đắc tội với người của Lôi Trạch! Vân Tiếu sơn trang chúng ta sao có thể chống lại Lôi Trạch được chứ?”

“Trang chủ, bình tĩnh lại đi!”

Người trong sơn trang hét lên.

Mặc dù mỗi người trong số họ đều vô cùng phẫn nộ, trên mặt đầy nước mắt đi chăng nữa thì lúc này họ cũng không thể hành động liều lĩnh.

Mọi người đều bị sốc trước thủ đoạn đáng sợ của Duy Ngã Mệnh, ai nấy đều ngơ ngác nhìn về phía võ đài.

Không ai ngờ thủ đoạn của Duy Ngã Mệnh lại ác độc đến vậy, chỉ vì không để đối thủ đầu hàng nhận thua, mà lại rút lưỡi của đối thủ.

“Trọng tài! Tại sao không chịu dừng trận đấu lại? Trọng tài!”

Ái Nhiễm nhanh chóng bước tới, lo lắng hét lên.

Nhưng trọng tài lại lắc đầu, mặt không chút biểu cảm nói: “Không có tuyển thủ nào đầu hàng, nên không thể dừng trận đấu được”.

“Nhưng anh ta không thể chiến đấu được nữa rồi!” Ái Nhiễm vội vàng nói.

“Trừ khi có tuyển thủ mất đi ý thức hoặc đầu hàng, nếu không trận đấu chỉ có thể tiếp tục! Không ai được phép can thiệp!”, trọng tài lạnh lùng nói.

Ái Nhiễm không nói nên lời.

Những người trong Vân Tiếu sơn trang còn tuyệt vọng hơn.

Họ biết không thể cứu cậu chủ được nữa rồi.

Vì đối thủ đã rút đầu lưỡi của Sở Thu ra, không để cho gã đầu hàng, rõ ràng là muốn giết chết gã.

Mọi người đều im lặng.

Vẻ mặt của Lâm Chính cực kỳ lạnh lùng.

“Cậu Duy Ngã Mệnh!”

Trang chủ Vân Tiếu không thể nhẫn nhịn được nữa, nhìn thấy cả người con trai đẫm máu, thê thảm vô cùng, ông ta đẩy người ở bên cạnh ra, vội vàng ôm quyền với Duy Ngã Mệnh ở trên võ đài, rồi hét lên: “Xin hãy tha mạng cho con trai tôi, đại ân đại đức của cậu, Vân Tiếu sơn trang tôi sẽ khắc ghi trong lòng! Cố gắng hết sức để báo đáp lòng tốt của cậu!”

“Ồ?”

Duy Ngã Mệnh liếc trang chủ Vân Tiếu, cười mỉa: “Vân Tiếu sơn trang của mấy người là cái thá gì? Mấy người cho rằng tôi sẽ quan tâm tới việc mấy người sẽ báo đáp những gì sao?”

“Đại nhân...”

“Là con trai của ông khiêu khích tôi trước, tôi phải giết hắn để lập uy! Hôm nay không có ai có thể cứu hắn!”

Duy Ngã Mệnh mỉm cười khinh miệt, sau đó giơ tay nắm lấy cổ của Sở Thu, tay còn lại giơ lên cao chuẩn bị giết chết một người đang sống sờ sờ.

Lúc này cả người Sở Thu không thể động đậy được, cho dù có thể cử động thì gã cũng không thể phản kháng.

Gã chỉ có thể khép hờ đôi mắt, yếu ớt nhìn Duy Ngã Mệnh, lặng lẽ chờ chết...

“Con trai!”

Trang chủ Vân Tiếu ngồi sụp xuống đất, nước mắt lưng tròng.

“Không! Thiếu trang chủ!”

Người trong Vân Tiếu sơn trang ôm nhau khóc rống.

Vẻ mặt của mọi người tại hiện trường rất khác nhau, có người giễu cợt, có người thương cảm, cũng có người đồng cảm, nhưng đa số chỉ là hiếu kỳ hóng hớt mà thôi.

"Đừng trách tôi! Hãy trách bản thân anh quá bất tài, quá ngạo mạn! Nếu tôi không giết anh thì không phải tất cả mọi người đều sẽ khiêu chiến với tôi hay sao? Cho nên anh yên tâm chết đi!”

Duy Ngã Mệnh cười nói, sau đó ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, đột nhiên hạ cánh tay xuống.

Nhưng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Duy Ngã Mệnh tiếng tăm lẫy lừng hóa ra là người có phẩm chất như vậy sao? Thật khiến cho người ta thất vọng!”

Dứt lời, Duy Ngã Mệnh sững sờ, dừng động tác nhìn về phía âm thanh phát ra.

Không ngờ người lên tiếng lại là Lâm Chính!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK