“Có vẻ như tôi gãi đúng chỗ ngứa rồi”.
Lâm Chính ánh mắt ngưng đọng.
"Lâm... Lâm thần y, kỳ thực tôi cũng không tham gia kiến tạo võ trường, đối với võ trường cũng không biết nhiều lắm... Tôi chỉ là phụ trách giúp thiên kiêu hạng nhất tuyển người. ..Có vẻ...có vẻ anh hỏi nhầm người rồi...", người đàn ông ấp úng nói, đôi mắt láo liên.
“Vậy là anh không có chuyện gì thú vị để nói với tôi sao?”
Lâm Chính gật đầu, nói với Nguyên Tinh bên cạnh: "Đem đi chôn đi”.
"Vâng”.
Nguyên Tinh ngay lập tức gật đầu, nắm lấy tóc của người đàn ông và kéo anh ta vào trong xe.
"Anh không nói, ắt sẽ có người khác nói. Người không chịu mở miệng, kết cục sẽ như vậy”.
Lâm Chính quát lên rồi nhìn những người khác.
Nhiều người vô cùng khiếp sợ.
Nhưng người đàn ông đằng kia đã gào lên: "Tôi nói! Tôi nói! Lâm thần y! Cái gì tôi cũng có thể nói! Tôi sẽ nói cho anh biết tất cả mọi thứ về võ trường! Tôi sẽ nói cho anh biết những điều mà ngay cả bọn họ cũng không biết, xin hãy để tôi sống! Xin hãy tha cho tôi!"
Lời này vừa dứt, Lâm Chính lập tức quay sang Nguyên Tinh, nháy mắt một cái.
Nguyên Tinh ngay lập tức buông tay.
Vút!
Cơ thể của người đàn ông bay ra ngoài và rơi thẳng xuống trước mặt Lâm Chính.
Hai tay anh ta bị trói, không thể phản kháng nên chỉ có thể mặc kệ.
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu anh biết điều gì, hãy nhanh chóng nói với tôi. Nếu tôi mất kiên nhẫn, anh sẽ không có cơ hội nào cả”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Tôi nói, tôi sẽ nói hết... Lâm thần y, kỳ thực võ trường đó không phải võ trường bình thường”.
Người đàn ông thở hổn hển và hét lên bằng tất cả sức lực của mình.
“Vậy võ trường này xây dựng để làm gì?” Lâm Chính hỏi.
"Tôi cũng không biết nhiều lắm, nhưng nghe lỏm được mấy vị đại nhân nói qua. Bọn họ nói nơi võ trường tọa lạc chính là phúc địa ngàn năm hiếm có, là trung tâm của Thánh Sơn. Cái gọi là võ trường kia thực ra không phải võ trường, mà là nơi phi thăng", người đàn ông run rẩy nói.
"Nơi phi thăng?"
Lâm Chính sững lại.
Mọi người xung quanh cũng đưa mắt nhìn nhau.
"Nơi phi thăng là cái gì, đừng có nói bừa!"
"Chẳng lẽ, thiên kiêu hạng nhất muốn phi thăng thành thần? ?"
"Coi chúng tôi là kẻ ngốc đúng không? Cấm nói xằng nói bậy!"
Mọi người mắng chửi rồi giơ chân đá đám người kia.
"Ai da...tôi...tôi không lừa mọi người, cũng không nói xằng nói bậy. Đó là sự thật! Chính tai tôi nghe thấy...trừ phi bọn họ lừa tôi, tôi nhất định không dám nói dối mà. Đừng đá nữa, đừng đá nữa…” người đàn ông không ngừng van xin.
Lâm Chính phất tay, mọi người dừng lại.
"Chỗ phi thăng đó để làm gì?"
Lâm Chính cúi người xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông hỏi.
“Lâm thần y, tôi... tôi thật sự không biết…”, người đàn ông yếu ớt kêu lên: “Chuyện trọng đại thế này, tôi nghe ngóng những thông tin vụn vặt đó đã là tội chém đầu rồi. Những người khác cũng không dám nghe ngóng nhiều...."
“Vậy thì, vùng đất xây dựng võ đài này có gì đặc biệt?”
"Tôi cũng không rõ lắm, có điều tôi đã tiến vào nơi phi thăng này. Sau khi bước vào, tôi cảm giác được một luồng linh lực cực mạnh tràn vào trong cơ thể, vô cùng thần kỳ. Mà cái gọi là xây võ trường thực ra là xây dựng đại trận... Thiên kiều vẫn luôn sai người đi khắp nơi thu thập vật liệu bao năm qua, chính là vì xây dựng đại trận này! Vật liệu thiên kiêu sử dụng đều là hiếm có trên đời. Một khi võ trường được kiến tạo thành công... thiên kiêu nhất định sẽ leo lên đỉnh cao, thiên hạ vô song...", người đàn ông run rẩy nói.
Chương 3087: Không thể thoát
"Vậy sao?"
Lâm Chính cau chặt mày lại.
Không ngờ thiên kiêu hạng nhất lại có dã tâm lớn đến vậy.
Nếu Lâm Chính không chọc tới hắn ta thì anh cũng chẳng quan tâm hắn có xưng hùng xưng bá hay không.
Nhưng hiện giờ giữa hai người đã có xích mích, lại thêm trước đó anh giúp đỡ Thuỷ Thánh Võ đánh trọng thương đệ tử của hắn, chỉ sợ việc này cũng không giấu được thêm bao lâu nữa.
Một khi sự việc bại lộ, thiên kiêu hạng nhất chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.
Xem ra lúc này anh phải chuẩn bị trước thôi.
"Lâm thần y, tôi chỉ biết có chừng đó, những việc khác tôi thực sự không biết. Cho dù anh có doạ giết tôi thì tôi cũng không có thêm gì để nói nữa", người đàn ông run rẩy nói.
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi hai câu cuối!"
"Lâm thần y cứ hỏi".
"Thánh Sơn các người đi bắt nhiều người như vậy, không sợ khiến đám đông phẫn nộ sao? Hơn nữa tại sao đại hội không quản việc này? Thánh Sơn vô pháp vô thiên, làm trái quy tắc. Theo lý mà nói, đại hội không được bàng quan không quản, tại sao các người không sợ đại hội?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Cái này... tôi cũng không rõ lắm, nhưng nghe phong thanh là thiên kiêu hạng nhất có quen biết ai đó ở đại hội. Chỉ cần không làm việc gì quá quá đáng thì đại hội sẽ không can dự vào", người đàn ông do dự nói.
"Vậy sao?"
Lâm Chính vẻ mặt không được tự nhiên.
Lẽ nào thiên kiêu hạng nhất này lại có liên hệ mật thiết với đại hội.
Nếu là như vậy thì tình hình càng thêm phức tạp.
Bất luận là Tử Vực hay Thiên Ma Đạo cũng ít nhiều kiêng dè đại hội, làm việc gì cũng không dám quá lố lăng.
Nhưng Thánh Sơn này thì khác.
Nếu không thì đám người này cũng đâu dám ngông nghênh tới đòi bắt người như vậy.
"Vậy những người bị bắt đâu? Họ không phản kháng gì sao? Các người không sợ những người đó liên kết lại với nhau đòi công bằng sao?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Cái này thì có gì phải sợ chứ? Nếu võ trường xây xong, sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất chẳng khác nào ông trời, kẻ nào dám đối nghịch chứ? Hơn nữa những người này cũng chẳng có đường sống vì một khi võ đài xây xong còn cần hiến tế. Những người xây dựng sẽ trở thành tế phẩm, hiến tế cho đài phi thăng này", người đàn ông đáp.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ai cũng kêu lên thất thanh.
"Hiện tại có bao nhiêu người tham gia xây dựng?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Trước mắt... đã chiêu mộ được hơn một vạn người...nhưng vẫn chưa đủ. Tính toán sơ bộ thì xây võ đài cần ít nhất khoảng ba vạn nhân lực".
"Giết hết họ?"
"Đúng, giết hết", người đàn ông gật đầu.
Những người xung quanh nghe xong mà mắt toé lửa giận, vô cùng căm phẫn.
"Đâu ra cái lý lẽ này! Khốn kiếp! Đúng là lũ khốn nạn!"
"Tên súc sinh này không sợ báo ứng sao?"
"Hiến tế ba vạn người? Thiên kiêu hạng nhất đó độc ác tới cỡ nào?"
"Súc sinh!"
Mọi người đều chửi mắng, siết chặt nắm đấm.
Mấy người Mạn Sát Hồng thì không có phản ứng gì, dù gì bọn họ cũng là ma nhân nên mấy việc sát sinh này với họ chỉ là chuyện thường ở huyện.
"Tôi biết rồi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
"Lâm thần y, giờ anh... có thể tha cho chúng tôi chưa?", người đàn ông thận trọng hỏi.
"Tôi có thể không giết anh, nhưng cũng không nói sẽ thả anh đi", Lâm Chính hờ hững đáp.
"Lâm thần y... anh định làm gì chúng tôi?", người đàn ông sợ hãi hỏi.
"Yên tâm, nếu anh đã thành thật thì tôi cũng sẽ không làm khó anh, nhưng cũng không thể thả anh đi. Người đâu, tạm thời nhốt họ lại, đợi tôi xác nhận những thông tin này có phải sự thật không, nếu có nửa lời dối trá thì sẽ xử lý những người này", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Lâm thần y cứ yên tâm, tôi... tôi hoàn toàn nói thật, không có lời nào giả dối...", người đàn ông vội đáp.
Lâm Chính quay sang nháy mắt với Nguyên Tinh, Nguyên Tinh vội vã kéo đám người kia rời khỏi đó.
Đợi người đã đi khỏi, Lâm Chính mặt đăm chiêu đi về phía dược phòng.
"Lâm thần y...."
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa vội vã theo sau.
"Hiện tại tình hình Thiên Tính thế gia thế nào rồi?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Theo những người đến cầu cứu, hầu hết các tộc nhân đều không muốn đầu hàng. Trần Chấn Hổ nhất thời cũng không thể làm gì các tộc nhân, vì vậy mọi người vẫn đang bảo vệ thành trì, nhưng e là sẽ không cầm cự được lâu. Trấn Trầm Hổ đã cầu cứu Thánh Sơn, và các cao thủ của Thánh Sơn đang hành quân về phía Thiên Tính thế gia. Một khi cao thủ của núi Thánh Sơn, Thiên Tính thế gia sẽ bị hủy diệt, và tất cả mọi người sẽ trở thành tù nhân của Thánh Sơn. Còn nếu phản kháng thì chắc chắn là chỉ có chết", Bạch Nan Ly giọng khàn khàn nói.
Lâm Chính yên lặng gật đầu, trầm giọng nói: "Nan Ly, tôi vốn không muốn tới ứng cứu, bởi tình cảnh của tôi hiện tại cũng không khả quan, nhưng Thánh Sơn đã tìm tới tôi, tôi không thể đứng ngoài cuộc nữa. Nếu đã như vậy, tôi sẽ tới ứng cứu!"
"Thật sao?" Bạch Nan Ly vui mừng khôn xiết: "Lâm thần y, chúng ta xuất phát luôn đi!"
"Không cần vội, giải cứu tộc Thiên Tính thực ra rất dễ dàng. Nhưng một khi cứu họ, đồng nghĩa với việc chính thức trở mặt thành thù với Thánh Sơn, như vậy sẽ dễ dàng dụ thêm càng nhiều cao thủ từ Thánh Sơn tìm đến. Đến lúc đó không chỉ có Thiên Tính thế gia gặp nạn mà cả Giang Thành cũng vào thế hiểm", Lâm Chính giọng khàn khàn đáp.
"Bọn họ tới thì tới thôi, Lâm thần y lợi hại như vậy, trừ phi thiên kiêu hạng nhất tự mình tới đây, còn lại thì đâu có gì phải sợ?" Bạch Nan Ly tự tin nói.
Anh ta đã từng nhìn thấy thực lực của Lâm Chính nên đương nhiên tràn đầy tự tin.
"Tôi không lo lắng về điều này, mà là khi Thánh Sơn tấn công tôi, nếu Thiên Ma Đạo và Tử Vực cũng không chịu ngồi yên, thì phải chống đỡ thế nào?"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Anh không sợ bị một bên tấn công, mà là lo lắng ba phía cùng lúc tấn công.
Nếu như vậy thì đúng là chết không có chỗ chôn thân.
Chương 3088: Cổn Thiên Lôi
Nghe Lâm Chính nói, hai người họ không khỏi giật mình, rơi vào trầm tư.
Đúng.
Bất luận là Thiên Ma Đạo hay là Tử Vực đều là những thế lực khổng lồ, xưng hùng xưng bá một phương.
Dương Hoa dù so với thế lực nào cũng kém hơn rất nhiều.
Đối phó một thế lực đã khó, đối phó hai thậm chí ba thế lực như vậy thì chẳng phải là đường cùng sao?
"Lâm thần y, theo ý kiến của anh, chúng ta nên làm gì?" Bạch Nan Ly do dự một lúc và thấp giọng hỏi.
Lâm Chính trầm mặc một lát, sau đó đáp: "Muốn hành động nhất định phải nhanh, nhất định phải bí mật".
"Bí mật?"
Hai người kia giật mình.
"Đúng vậy, nếu lựa chọn hành động, nhất định phải san bằng Thánh Sơn trước khi Thiên Ma Đạo và Tử Vực kịp ra tay" Lâm Chính trầm giọng nói.
Thẩm Niên Hoa do dự nói: “Lâm thần y, Thánh Sơn không phải là một gia tộc hay thế lực bình thường, mà thiên kiêu hạng nhất là thiên tài vô song, làm sao có thể tốc chiến tốc thắng chứ? Trong thời gian ngắn, chỉ sợ sẽ không giải quyết được".
Trên thực tế, những gì Thẩm Niên Hoa nói có chút sai lầm.
Vấn đề ở đây không phải thời gian ngắn hay dài mà là có giải quyết được hay không.
Đó là thiên kiêu hạng nhất kia mà
Làm sao nói san phẳng Thánh Sơn là san phẳng được ngay?
"Hủy diệt Thánh Sơn chắc chắn là nhiệm vụ bất khả thi, giết thiên kiêu hạng nhất thì nhất định khó như lên trời. Tôi cũng chưa từng chiến đấu với thiên kiêu hạng nhất, nhưng ở Thánh Sơn mỗi cao thủ đều phi phàm nên có thể đoán được rằng thiên kiêu hạng nhất lợi hại đến mức nào. Nhưng nếu đã không giết được, thì dọa bọn họ một phen cũng không sao".
"Doạ?"
Hai người giật mình.
"Lâm thần y, anh có đối sách gì sao?" Bạch Nan Ly vội vàng hỏi.
"Tôi hiện tại cũng không giải thích được nhiều, mau về chuẩn bị một chút, sau đó cùng tôi đi tới chỗ tộc Thiên Tính".
"Được".
Ngay sau đó, Lâm Chính bí mật lên đường cùng một số cao thủ Dương Hoa.
Anh không dám làm việc này một cách khoa trương.
Bởi vì Giang Thành bị bao quanh bởi vô số tai mắt của Thiên Ma Đạo và Tử Vực.
Nếu họ biết rằng Lâm Chính đang đối đầu với Thánh Sơn, họ chắc chắn sẽ hành động.
Vì vậy, chuyến đi đến tộc Thiên Tính của anh phải đảm bảo tuyệt mật.
Bên trong căn cứ của tộc Thiên Tính.
Vào lúc này, toàn bộ người của tộc Thiên Tính đã tập trung tại Thập trại.
Thập trại này nằm giữa một thung lũng.
Nơi này dễ thủ khó công, có sông biển hậu thuẫn. Tộc Thiên Tính ở lại đây mới có thể chống lại Thánh Sơn và lũ phản đồ.
Lúc này, hơn chục trại chủ tập trung trên một ngọn tháp trước thung lũng, nhìn quân thù đang từ phía xa hành quân tới, tất cả đều lo lắng.
"Hơn một nửa người dân đã lựa chọn đi theo quân phản loạn, đầu hàng Thánh Sơn. Hơn nữa cao thủ Thánh Sơn cũng đang không ngừng tụ về đây. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta cũng không thể chống đỡ được bao lâu", Ngũ trại trại chủ trầm ngâm nói.
"Đám súc sinh này! Vì tham sống sợ chết, liền đầu hàng Thánh Sơn, làm trâu làm chó cho kẻ khác! Trấn Trầm Hổ nhất định phải chết!", bốn trại chủ bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.
"Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng! Chúng ta cũng không thể ở đây lâu, phải nghĩ biện pháp rời đi, thuyền còn bao lâu mới tới?", Nhị trại trại chủ mặt không cảm xúc hỏi.
"Thuyền sẽ đến vào chiều nay”.
"Tốt!"
Nhị trại trại chủ xoay người, nhìn về con sông phía sau, trầm giọng nói: "Khi thuyền đến, chúng ta từng người lên thuyền rời đi”.
"Đã như vậy thì chúng ta thu dọn hành lý và chuẩn bị lên đường thôi”.
"Để mấy người khác thu dọn giúp đi. Tôi nghĩ đám người Trấn Trầm Hổ đã đoán được ý đồ của chúng ta, rất có thể bọn chúng định lập tức phát động tấn công lần nữa! Phải nhanh chóng tăng cường phòng ngự nơi này!"
"Được!"
Mọi người bắt tay vào hành động.
"Nhị trại trại chủ! Các vị trại chủ! Có tin tức từ bên ngoài!"
Lúc này, một tộc nhân chạy tới, trên tay cầm chiếc điện thoại di động, hoảng sợ hét lên.
"Tại sao cậu lại hoảng hốt như vậy? Bình tĩnh!" Nhị trại trại chủ sắc mặt nghiêm túc nói.
Người đàn ông run lẩy bẩy, không nói được nên giơ tay trao chiếc điện thoại di động đang cầm trên tay cho Nhị trại trại chủ.
Nhị trại trại chủ nhận lấy, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, liên tục lui về phía sau. Ông ta không đứng vững được, ngồi phịch xuống đất.
Những người xung quanh cũng bàng hoàng.
"Nhị trại chủ, có tin tức gì?" Ngũ trại trại chủ lo lắng hỏi.
Nhị trại chủ run giọng nói: "Cổn Thiên Lôi... đến rồi!"
"Hả?"
Mặt mọi người đều tái nhợt và kinh hoàng.
Chương 3089: Hy vọng vụt tắt
"Cổn Thiên Lôi, một trong bảy vị thần tướng của Thánh Sơn. Mỗi người trong số bảy vị thần tướng đều do thiên kiêu hạng nhất đích thân huấn luyện.Thực lực của họ đang ở đỉnh cao, đủ để xưng hùng xưng bá một phương. Có thể nói, họ là những người khổng lồ trên thế giới. Nếu thần tướng đã ra tay, chỉ e trong tộc ta không ai địch nổi”, Bát trại chủ trầm ngâm nói.
"Thánh Sơn có nhất thiết phải làm đến vậy không? Tại sao còn phải gửi thần tướng tới để đối phó với tộc Thiên Tính chúng ta kia chứ?", Tứ trại chủ run rẩy nói.
"Lần này thì xong rồi! Xong đời thật rồi!"
"Phải làm gì mới được đây?"
"Các vị, mau nghĩ cách đi”.
Mọi người đều hoảng sợ.
"Có biết chính xác khi nào Cổn Thiên Lôi sẽ đến đây không?", Nhị trại chủ nghiến răng, đứng dậy hỏi.
"Hồi bẩm Nhị trại chủ, tôi....tôi không biết”.
"Ai đã gửi tin báo này?"
"Không liên lạc được, chắc người đó đã chết rồi...", người đàn ông run rẩy.
"Chết rồi?"
Mọi người lại bất ngờ.
"Cổn Thiên Lôi mạnh đến mức nào kia chứ? Nếu người của chúng ta phát hiện ra ông ta thì nhất định phải cách đó không xa, nếu bị ông ta phát hiện thì người của chúng ta căn bản chạy không thoát, bị giết cũng chẳng có gì là lạ”, Nhị trại chủ liếc nhìn thời gian gửi tin nhắn trên điện thoại, trầm giọng nói:"Tin nhắn này được gửi cách đây hai mươi phút, và điểm xa nhất mà chúng ta bố trí tai mắt chỉ cách đây một giờ đi bộ. Bởi vậy, theo tôi nghĩ, Cổn Thiên Lôi sẽ sớm đến đây”.
"Hả?"
"Vậy....phải làm sao đây? Nếu Cổn Thiên Lôi ra tay, chúng ta sẽ không thể bảo vệ nơi này!"
"Phải rút! Rút quân ngay lập tức!", Nhị trại chủ đột nhiên đứng lên hô lớn.
"Nhưng con đường phía trước bị chặn, làm sao đi được?"
"Hạm đội vẫn chưa tới sao?"
"Vẫn chưa!"
"Bây giờ thật sự không có đường lên trời, cũng chẳng có đường xuống đất!"
Các trại chủ rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
"Trại chủ! Tin tốt! Tin tốt! Hạm đội của chúng ta tới rồi!"
Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng reo vui mừng.
Mọi người giật mình nhìn ra xa.
Một người trong tộc chạy tới, vui mừng hét lên:"Trại chủ! Hạm đội đã đến! !"
"Cái gì? Hạm đội đến rồi?"
"Không phải nói sẽ mất ít nhất ba giờ mới tới được đây sao?"
Mọi người đều ngạc nhiên.
"Bỏ qua vấn đề đó đi! Hãy nhanh chóng thu dọn đồ đạc và sơ tán khỏi đây càng sớm càng tốt!", Nhị trại chủ lại hô lên.
Mọi người sực tỉnh, không dám chần chừ mà lập tức truyền lệnh xuống dưới
Mọi người trong tộc đều hành động.
Một lúc sau, mọi người hào hứng ra bờ sông phía sau trại, nhìn về phía sông nước mênh mông.
Sau đó họ thấy một số lượng lớn thuyền nhanh chóng xuất hiện trên sông lớn, tiếng động cơ gầm rú cực kỳ lớn.
Thấy vậy, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
"Hạm đội thực sự tới rồi! Tốt quá! Tốt quá!"
"Chúng ta đã được cứu!"
"Ông trời không tuyệt đường sống của tộc Thiên Tính! !"
Mọi người reo hò phấn khích.
Tuy nhiên, Nhị trại chủ và những người khác cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Nhị trại chủ nhìn ra phía xa rồi trầm giọng nói: "Tại sao những người đứng trên chiếc thuyền này, không có ai mà chúng ta quen mặt?"
Nghe xong, những người khác cũng sửng sốt, đồng loạt liếc nhìn những chiếc thuyền đang tiến đến.
"Quả thực không phải người của ta!"
"Không hay rồi! Chẳng lẽ đây là những người đến từ Thánh Sơn? ?", Bát trại chủ đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Mau lên, ngăn chúng lại!"
Nhị trại chủ đột nhiên phản ứng lại, vội vàng kêu lên.
Mọi người đều sửng sốt.
"Mau chặn chúng lại!"
Nhị trại chủ lại gầm lên.
Sau đó, các tộc nhân tộc Thiên Tính mới phản ứng lại và ngay lập tức tấn công vào những con thuyền đó.
Một luồng năng lượng đáng sợ biến thành những lưỡi đao khí bay về phía những con thuyền đó.
Tuy nhiên, ngay khi lưỡi đao khí chuẩn bị đâm vào con thuyền, một luồng cương khí được tạo ra, bao bọc con thuyền.
Cho dù những lưỡi đao khí kia mạnh đến đâu, đánh vào luồng cương khí này giống như đánh vào thép, khiến những con thuyền không bị hư hại chút nào..
Điều này khiến tất cả tộc nhân của tộc Thiên Tính hoang mang tột độ.
Chương 3090: Liều mạng
Nhìn chiếc thuyền bị cương khí bao quanh đang đang tiến về phía bờ, tất cả tộc nhân tộc Thiên Tính đều cảm giác khó thở.
Họ không thể ngờ rằng chiếc thuyền đầu tiên cập cảng không phải chiếc thuyền đến cứu mình.
Chỉ thấy trên chiếc thuyền đi đầu có một người đàn ông mặc áo bào màu xanh, tóc xanh đang nhìn về phía những người trên bờ với gương mặt hung tợn.
Khi chiếc thuyền đến càng gần bờ, trên người ông ta toả ra một luồng điện quang rất mạnh.
"Cổn Thiên Lôi?", Nhị trại chủ ngẩn người lẩm bẩm.
Vụt!
Lúc này, người đàn ông kia đột nhiên bật mình nhảy lên không trung đến độ cao hàng nghìn trượng, sau đó vẫy tay một cái.
Đoàng đoàng!
Một đạo sấm sét đáng sợ phóng ra từ bàn tay của ông ta, như thể điện long vừa quét qua nơi đó rồi giáng xuống bờ sông.
Bùm bùm bùm bùm....
Nơi mà dòng điện quang đi qua không ngừng phát ra những tiếng nổ.
Đột nhiên, tia chớp lóe lên, đá văng tung toé, nửa vách đá vỡ vụn, người trên vách đá điên cuồng tháo chạy. Nhưng vẫn có người bị hất tung rơi xuống dòng sông phía dưới.
"Mau rút lui! Rút lui! Giữ trại!"
Nhị trưởng thôn hét lên một cách thê lương.
"Rút!"
"Rút lui!"
Người của tộc Thiên Tính hét lên và hoảng sợ rút lui.
Nhưng vào lúc này.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm....
Một loạt tiếng nổ khác vọng đến từ xa.
Mọi người đều giật mình.
"Âm thanh này. . . hình như là từ trước trại truyền đến?" Ngũ trại chủ sững sờ nói.
"Chẳng lẽ là. . . " Nhị trại chủ tựa hồ nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt đột ngột biến đổi.
"Nhị trại chủ! Không ổn rồi! Đám phản đồ Trấn Trầm Hổ bắt đầu phát động tấn công chúng ta. Trong số chúng xuất hiện rất nhiều cao thủ, hơn nữa tựa hồ là đến từ Thánh Sơn!! Người của chúng ta ngăn cản không được!"
Một tộc nhân vội vã chạy tới, dùng hết sức hét lên.
"Cái gì?"
Khuôn mặt của tất cả các trại chủ đều biến sắc.
Như vậy, tất cả các mặt đều đã bị tấn công.
Phải làm thế nào bây giờ?
Người tộc Thiên Tính chẳng khác nào đàn kiến đang bị nướng trên bếp lửa, điên cuồng chạy qua chạy lại.
"Mọi người đừng hoảng, nhanh chóng bố trí lực lượng! Phá vòng vây, thoát ra ngoài!", Nhị trại chủ đột ngột đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Phá vòng vây thì quá khó, chúng ta phải kiên trì chờ cứu viện, giữ lấy trại!", một trại chủ khác trầm giọng nói.
"Cố thủ chờ cứu viện? Chúng ta làm gì còn cứu viện nào?", Nhị trại chủ gằn giọng.
"Có! Còn cửu trại ở Giang Thành! Không phải chúng ta đã cử người tới xin cứu viện sao? Nếu Cửu trại mời được Lâm thần y tới thì có thể chúng ta vẫn còn hy vọng", trại chủ kia vội vã đáp.
"Lâm thần y của Giang Thành?"
Mọi người đột nhiên thở gấp.
Nhưng rất nhanh sau đó, Nhị trại chủ lại dội cho mọi người một gáo nước lạnh.
"Chỉ e là Lâm thần y không muốn ra tay tương trợ! Nếu ra tay thì sẽ là kẻ thù của Thánh Sơn! Vì chúng ta mà đắc tội với Thánh Sơn, có ai lại ngu ngốc làm như vậy chứ?", Nhị trại chủ trầm giọng nói.
"Không sai, ban đầu Lâm thần y còn bị tộc chúng ta sỉ nhục nhiều lần. Anh ta không tính toán đều là do nể mặt Cửu trại, nhưng làm gì có chuyện ra tay cứu chúng ta chứ? Chỉ cần không dậu đổ bìm leo đã là tốt lắm rồi", Tam trại chủ thở dài, bất lực nói.
"Vậy lẽ nào... hôm nay cả tộc Thiên Tính chúng ta phải bỏ mạng ở đây?"
Một cụ già quỳ xuống đất, nước mắt đầm đìa.
"Tộc trưởng bị Trấn Trầm Hổ mưu hại, linh hồn đã trở về trời, hôm nay là thời khắc sinh tử của tộc Thiên Tính. Chúng ta cùng nhau chiến đấu, mặc kệ kết quả như thế nào, sống cùng sống chết cùng chết!"
Nhị trại chủ cầm thanh đao của mình lên rồi gầm lên dữ dội.
"Được! Chiến thôi!"
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Mọi người đồng thanh hô vang trời và quyết chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Một lúc sau, lực lượng còn lại của tộc Thiên Tính bắt đầu lao về phía cổng trại, định lao ra phá vòng vây.
Nhưng ngoài cổng trại đều là quân phản loạn của Trấn Trầm Hồ, hơn nữa còn có một lượng lớn cao thủ của Thánh Sơn ngăn cản.
Nên đương nhiên không thể dễ dàng mà thoát ra.
Hai bên đánh nhau ác liệt, bất phân thắng bại.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.