Kiều Tín bị Lâm Chính đưa đi, tất cả người nhà họ Kiều đều chấn động.
Phải biết rằng, nhà họ Kiều là một thế tộc lánh đời!
Thế tộc nhà họ Kiều khác với những gia tộc lánh đời bình thường khác, bởi vì bọn họ có thể nói chuyện trực tiếp với Thương Minh.
Bất cứ ai có hiểu biết về đại hội đều biết cấp bậc của Thương Minh.
Các gia tộc lánh đời bình thường hoàn toàn không có khả năng liên lạc với người của Thương Minh.
Còn những tập đoàn thế tục như Dương Hoa ở Giang Thành thì Thương Minh càng coi thường hơn.
Như vậy có thể thấy được sức mạnh của nhà họ Kiều.
Nhưng bây giờ, người nhà họ Kiều lại bị người của tập đoàn thế tục bắt đi...
Quá nhục nhã!
Đám người nhà họ Kiều đều nghiến răng nghiến lợi.
Ngày hôm sau, nhà họ Kiều lập tức cử người đến Giang Thành.
"Nghe này, không cần nói nhiều lời, lần này không chỉ phải đưa Kiều Tín về cho tôi, còn phải dạy cho tên thần y Lâm một bài học khó quên!", gia chủ nhà họ Kiều nói.
Nhóm người nhà họ Kiều xuống máy bay, đi thẳng đến Dương Hoa.
Khi đến cổng Dương Hoa, bọn chúng lấy mặt nạ từ trong túi ra rồi đeo lên mặt, sau đó nhanh chóng tản ra, phong tỏa tất cả các lối đi của Dương Hoa.
"Các người đang làm gì thế?"
Nhân viên bảo vệ của tòa nhà Dương Hoa chú ý đến hành động kỳ lạ của những người này, lập tức tiến tới ngăn cản.
Không ngờ, một nhân viên bảo vệ vừa bước tới, người nhà họ Kiều đã tung chân đá vào trán của nhân viên bảo vệ.
Bụp!
Nhân viên bảo vệ bay ngược ra sau, đập vào cây cột sau lưng rồi lăn xuống, nằm bất động trên mặt đất, không biết sống chết.
Trước trán anh ta bị lõm xuống, khiến người khác nhìn mà tê dại cả da đầu.
"A!"
Vô số tiếng la hét vang lên ở sảnh tầng một.
Mọi người bỏ chạy bốn phía.
Nhưng tất cả các lối vào và lối ra đều bị chặn, họ không còn nơi nào để trốn thoát.
Một lúc sau, mọi người trong sảnh đều bị khuất phục.
"Bắt giữ quản lý của mỗi tầng, sau đó đưa bọn chúng đến gặp thần y Lâm!"
Một người nhà họ Kiều nói với nụ cười và ánh mắt hung ác dữ tợn.
"Rõ!"
Mọi người hành động.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của người nhà họ Kiều cực nhanh, bọn chúng khống chế đại sảnh, rồi xông thẳng lên tầng hai.
Những người có mặt tại hiện trường đã lặng lẽ gọi điện cho cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, bọn chúng đã bước vào tầng hai mươi.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Lúc này, Lâm Chính đang xem một vài báo cáo ở tầng hai mươi, nghe thấy âm thanh hỗn loạn dưới tầng, anh nhíu mày.
"Chủ tịch Lâm, tôi đi xem thử”.
Mã Hải cung kính nói, vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng không lâu...
“Ôi!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó cả người Mã Hải đụng nát cánh cửa, bay vào trong văn phòng, nặng nề ngã xuống đất.
"A!"
Những người trong văn phòng hét lên vì sợ hãi, tất cả đều trốn sau lưng Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn Mã Hải, cau mày nhìn ra ngoài cửa.
Một người nhà họ Kiều bước vào phòng, nhìn những người bên trong một cách kiêu ngạo.
"Ồ? Mày chính là thần y Lâm phải không? Tao đã nhìn thấy mày trên ti vi! Tao còn tưởng rằng mày đang ở trong văn phòng trên tầng cao nhất cơ, không ngờ mày lại chạy đến đây rồi!", người nhà họ Kiều cười ha ha nói.
"Anh là ai?", Lâm Chính đỡ Mã Hải dậy, chậm rãi hỏi.
"Hỏi ngu thế! Mày giam giữ cậu chủ nhà tao mà còn hỏi tao là ai à? Ngu ngốc quá rồi nhỉ?", người nhà họ Kiều nheo mắt: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cậu chủ nhà tao đâu? Mau giao người ra trước đã!”
"Bây giờ hắn đang uống trà trong văn phòng làm việc của tôi!”
"Vậy sao?"
Người đó lập tức quay đầu nháy mắt với hai người họ Kiều phía sau.
Hai người lập tức hiểu ý, vội vàng chạy tới thang máy, đi lên tầng cao nhất.
Một lúc sau, người nhà họ Kiều nhận được một cuộc gọi.
"Thế nào rồi?"
"Cậu chủ quả nhiên đang ở tầng cao nhất!"
"Được, đưa cậu ấy xuống đi”.
Người đàn ông cúp điện thoại, cười nói: "Thần y Lâm, mày rất biết phối hợp nhỉ. Tao còn tưởng rằng mày sẽ dùng cậu chủ để uy hiếp tao, không ngờ mày lại nghe lời như vậy, khá lắm, khá lắm”.
"Nếu mày đã thức thời như vậy thì bây giờ tao sẽ chơi đùa vui vẻ với mày! Gia chủ nhà tao đã dặn dò, thần y Lâm mời cậu chủ đến Giang Thành du lịch, bọn tao cũng không phải là không hiểu chuyện, phải đáp lễ thật tốt!"
Nói xong người nhà họ Kiều tiến lên mấy bước, định ra tay.
Nhưng giây tiếp theo.
Vút!
Lâm Chính chuyển động.
Tốc độ cơ thể anh nhanh như tia chớp.
Người nhà họ Kiều thở dốc, bản thân hắn cũng là cao thủ, nhưng Lâm Chính bộc phát tốc độ nhanh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Không hay rồi!
Hắn vội vàng rút lui, nhưng không kịp né tránh.
Bụp!
Một tay Lâm Chính chộp thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã xuyên thẳng qua ngực, bóp chính xác vào trái tim hắn.
Bỗng chốc, tên đó không dám động đậy, cũng không dám run rẩy, chỉ có thể nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt kinh hãi, không dám tin.
Nếu khẽ nhúc nhích thì trái tim sẽ bị Lâm Chính bóp nát!
Sao có thể như vậy?
Thần y Lâm này... mạnh đến vậy sao?
Đầu óc của tên đó trống rỗng.
“Có bao nhiêu người đến đây?”, Lâm Chính hờ hững hỏi.
"Hai... hai mươi...”
"Được! Ở lại đây hết đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi rút tay ra, nắm lấy cánh tay của tên đó.
Bụp!
Bụp!
"A!"
Những tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp các tầng...
Chương 2222: Cấp Nhân mà thôi
Trước dòng thác nước chảy xiết, một người đàn ông trung niên đứng trên tảng đá rêu phong, nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy một thanh niên trần truồng đứng dưới dòng thác chảy xiết.
Người thanh niên bị xích sắt còng tay chân, không thể chuyển động, chỉ có thể mặc cho thác nước vỗ thật mạnh vào cơ thể.
Người thanh niên không ngừng than khóc, nhưng vô ích.
Lúc này, một người mặc áo bào đen bước nhanh tới, đứng sau lưng người đàn ông trung niên, cung kính hành lễ, nhỏ giọng nói: "Lão gia, xảy ra chuyện rồi”.
“Sao vậy?”, người đàn ông trung niên bình tĩnh hỏi.
"Người được cử đi đều không ai trở về, tất cả đều bị Dương Hoa bắt giữ!"
"Cậu nói gì cơ?"
Người đàn ông trung niên đột nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng: "Đám người này đều là kẻ ăn hại à? Một thần y Lâm nhỏ bé mà cũng không bắt được! Đúng là mất hết mặt mũi nhà họ Kiều!"
"Lão gia, e rằng thần y Lâm không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Chúng tôi vừa nhận được tin tức, chuyến đi của thần y Lâm tới đế quốc Anh Hoa không đơn thuần chỉ đánh bại Nakagawa, trước đó hắn còn đánh bại thần bảo vệ đế quốc Anh Hoa là Orochi và toàn bộ chiến hạm của đế quốc Anh Hoa. Mưu sĩ của gia tộc nhận định, thực lực tổng hợp của thần y Lâm ít nhất cũng ở cấp Nhân, vượt qua cấp Địa! Không thể xem thường!", người đàn ông trầm giọng nói.
"Chỉ ở khoảng cấp Nhân thôi sao? Hừ, không biết tự lượng sức mình, nhà họ Kiều còn có cả cường giả cấp Thiên, những thủ đoạn mèo cào ba chân của hắn là cái thá gì chứ?", người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
"Lão gia, ý của ông là cử cường giả cấp Thiên đi Giang Thành sao?"
"Không, giết gà thì sao phải dùng dao mổ trâu? Bảo Kiều Hổ và Kiều Báo đi một chuyến đi!"
"Kiều Hổ và Kiều Báo ư?"
"Hai nhân vật cấp Địa đi giải quyết thần y Lâm chắc dư sức rồi! Nói với bọn họ, đừng giết hắn, đưa hắn về đây cho tôi, tôi muốn đích thân nói chuyện với kẻ không biết trời cao đất dày này!", người đàn ông trung niên khịt mũi.
“Vâng!”, người kia lập tức ôm quyền, xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông trung niên quay lại nhìn thanh niên trẻ dưới thác nước.
Lúc này, thanh niên đó đau đớn kêu lên: "Lão gia... tôi... tôi không chịu nổi nữa, xin hãy tha cho tôi…”
Hóa ra người này là Kiều Mậu, đàn em của Kiều Tín - người đã trở về từ bữa tiệc của Thương Minh!
Kiều Tín bị bắt, nhà họ Kiều mất mặt, đương nhiên phải có người chịu phạt, do đó Kiều Mậu mới bị đưa đến đây.
Gã đã bị khóa lại ở đây gần một ngày, dường như cơ thể sắp bị xé nát, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì da thịt của gã cũng sẽ bị xé thành từng mảnh.
Nhưng người đàn ông trung niên căn bản không có ý định buông tha cho gã, ông ta lạnh lùng nói: "Súc sinh, mới có bao lâu chứ? Lần này cậu đã hủy hoại danh tiếng nhà họ Kiều của tôi, còn muốn van xin sao? Từ từ đợi ở đây đi! Yên tâm, người bình thường nhiều nhất có thể kiên trì được ba ngày, ba ngày sau sẽ có người tới dọn thi thể của cậu!"
Nói xong, người đàn ông trung niên xoay người rời đi.
"Không! Lão gia! Hãy cho tôi một cơ hội! Lão gia! Lão gia…”
Người thanh niên hét lên thảm thiết, nhưng vô ích...
…
Cuộc hỗn loạn của Tập đoàn Dương Hoa đã bị Mã Hải qua mắt bằng một bài tập huấn luyện bảo vệ.
Lâm Chính ngay lập tức chữa trị cho các nhân viên bảo vệ bị thương, đồng thời hỏi thăm động viên bồi thường cho họ.
Không ai ngờ sẽ xảy ra một tai nạn hỗn độn như vậy.
Lâm Chính không ngờ nhà họ Kiều lại cử người tới nhanh thế, hơn nữa không nói lời nào đã thẳng thừng báo thù.
Mã Hải và Từ Thiên đã tăng cường khống chế và phòng thủ các điểm khác nhau ở Giang Thành.
Sân bay, quốc lộ và cả những ngã tư trên cao tốc đều có người đứng canh chừng.
Chỉ cần người ngoài vào Giang Thành, sẽ tiến hành điều tra ngay lập tức.
Mọi thứ đúng như Lâm Chính suy đoán, đợt trả thù thứ hai của nhà họ Kiều đã đến.
Hai người đàn ông một cao một thấp mặc áo dài lái xe vào Giang Thành.
Họ đang đi trên đường quốc lộ, nhìn thấy biển số xe lạ từ nơi khác đến, Từ Thiên lập tức ngoắc tay, chạy chậm về phía trước.
Hai người không lái xe rời đi mà dừng xe lại, hạ kính cửa sổ.
Cả hai đều đeo kính râm, khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Có chuyện gì thế?” Kiều Báo - người đàn ông thấp bé ngồi ở ghế phụ lái bình tĩnh hỏi.
"Hai vị rất lạ mặt, nhìn biển số thì biết không phải người Giang Thành đúng không? Lần này tới Giang Thành làm gì vậy?", người đàn ông cười hỏi.
“Cậu là tuần tra sao?", Kiều Báo hỏi.
"Ồ không, tôi là hướng dẫn viên du lịch ở đây, nếu ông lần đầu tiên đến Giang Thành thì tôi có thể dẫn ông đi khắp Giang Thành”, người đàn ông cười nói.
"Hướng dẫn viên du lịch? Hướng dẫn viên du lịch nào sẽ đợi ở đây chứ? Cậu là người Dương Hoa đúng không? Tôi cũng không muốn giấu giếm nữa, thần y Lâm ở đâu? Chúng tôi tới tìm thần y Lâm”, mặt Kiều Báo không cảm xúc nói.
Nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông vụt tắt, bỗng trở nên nghiêm túc.
"Hóa ra là người của nhà họ Kiều, chúng tôi đợi ông ở đây đã lâu”.
"Đợi chúng tôi ư?"
"Đúng vậy, cậu Lâm đã dặn dò, nếu người nhà họ Kiều tới thì đưa đi gặp cậu ấy, cậu ấy đã chuẩn bị trà ngon chờ các vị rồi”, người đàn ông nói nói.
Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau.
"Hai vị yên tâm, chúng tôi không có ý đồ gì khác đâu, chủ tịch Lâm của chúng tôi sẽ không làm gì hai vị, đương nhiên, tiền đề là các vị phải đối xử nhã nhặn với chủ tịch Lâm”, người đàn ông lập tức nói.
“Ngông cuồng!” Kiều Hổ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Chỉ là một thằng ranh con ở giới thế tục, chẳng khác gì con kiến trong mắt chúng ta, dựa vào hắn mà định giở trò với chúng ta sao? Hắn có tư cách này hả?”, sắc mặt Kiều Báo không chút biểu cảm nói: "Dẫn đường đi, giải quyết chuyện này sớm, tao còn về nhà họ Kiều nữa”.
"Hai người mời theo xe tôi”.
Người đàn ông gật đầu, chạy lon ton sang bên đường lấy xe, dẫn đường đi trước.
Kiều Hổ lập tức lái xe đi theo.
Đi khoảng nửa giờ, xe đi tới một trang viên ở ngoại thành.
Trong trang viên này có một sân gôn, nhưng Lâm Chính không chơi gôn trong đó mà ngồi một bên sưởi nắng uống trà.
Trước mặt anh, có rất nhiều bóng người.
Có đám người Chiêm Nhất Đao, Băng Thượng Quân, Cao Tùng Dương, Nguyên Tinh, Trương Thất Dạ.
Đây đều là những cao thủ trong đội của Lâm Chính.
Họ ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, như thể đang thiền định.
Tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, giống như một pho tượng bất động.
Những người này đều đã uống đan dược do Lâm Chính luyện chế.
Với tác dụng của những viên thuốc này, trình độ võ công thậm chí cả cơ bắp và xương cốt của họ sẽ được nâng cao rất nhiều.
Thuốc này Lâm Chính chế tạo dựa trên thần đan, anh đã chế luyện suốt đêm để bọn họ dùng.
Lúc này, Kiều Hổ và Kiều Báo đã được đưa tới.
“Chủ tịch Lâm, người tới rồi!”, người dẫn đường đứng bên cạnh Lâm Chính cung kính nói.
"Ồ?"
Lâm Chính định thần lại, nhìn Kiều Hồ và Kiều Báo, cười nhạt: “Hai người các ông vất vả rồi, ngồi xuống uống tách trà đi!”
"Người đâu?"
Hai người phớt lờ, Kiều Báo thấp bé hỏi thẳng.
"Ai cơ?"
“Cậu chủ Kiều Tín nhà tôi và hai mươi người nhà họ Kiều bị cậu bắt đi!”, Kiều Hổ khàn giọng nói.
"Ồ? Bọn họ à, bọn họ đã được tôi sắp xếp ở một nơi khác, ông muốn gặp họ sao?"
"Nơi nào?"
"Hai người muốn biết thì tôi sẽ dẫn hai người đi”.
Nghe vậy, hai người hơi nghi hoặc, lại trố mắt nhìn nhau.
Một lát sau, Kiều Hổ bình tĩnh nói: "Được, dẫn đường đi!"
Chương 2223: Bảo ông ta đến gặp tôi
Hai người không hề sợ hãi.
Trong mắt họ, chỉ với một ngón tay đã có thể nghiền chết loại người như Lâm Chính.
Lâm Chính đích thân dẫn đường, chắc chắn sẽ không có cạm bẫy gì.
Nếu người này dám hành động liều lĩnh, họ chỉ cần bắt Lâm Chính làm con tin, sử dụng anh làm bia đỡ đạn là được.
Huống hồ bọn họ cũng không cho rằng Lâm Chính có thủ đoạn gì có thể động đến mình, dù sao bọn họ cũng là cường giả nhà họ Kiều!
Được đánh giá là cao thủ siêu cấp cấp Địa!
Sao có thể sợ đám người bình thường này được chứ?
Có lẽ thần y Lâm này có một vài thủ đoạn, nhưng trong mắt bọn họ, y thuật và võ thuật loại này đều là bàng môn tà đạo, đâu đâu cũng thấy!
Lâm Chính uống cạn nước trà trong tách, đứng thẳng người đi về phía thư phòng phía sau.
Trong phòng khách của trang viên có một căn phòng bí mật, vén bức tường lên, dỡ bỏ mấy viên gạch dưới sàn, lập tức xuất hiện một cánh cửa sắt.
Sau khi mở cánh cổng sắt, họ nhìn thấy một cầu thang dẫn xuống lòng đất.
"Chuột chính là chuột, bọn chúng chỉ biết làm ổ chuột, không dám để cho người ngoài thấy”, Kiều Báo khinh thường nói.
"Khiến hai ông chê cười rồi, mặc dù nơi này thật sự khó nói, nhưng lại rất dễ sử dụng, nếu không một khi xảy ra chuyện thì tôi cũng khó sống”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi bước xuống.
"Các người xây nơi này để giam cầm cậu chủ của chúng tôi sao? Cũng đúng, nếu đổi thành một nơi bình thường khá thì cậu hoàn toàn không thể giam cầm được, chúng tôi sẽ dễ dàng đưa cậu chủ đi. Thay vì nói cậu xây dựng nơi này để giam người, chi bằng nói là giấu người”, Kiều Hổ khịt mũi.
Lâm Chính không phản bác.
Mấy người cùng xuống cầu thang, đi qua một hành lang dài.
Tòa nhà này mặc dù được xây dựng dưới lòng đất, nhưng bài trí cực kỳ sang trọng, đầy đủ tiện nghi, hơn nữa hành lang rất rộng rãi, không những không khiến người ta cảm thấy bí bách mà còn hết sức thoải mái, giống như đi trong hành lang của khách sạn xa hoa.
Một phòng nghỉ ngơi lớn ở giữa tòa nhà dưới lòng đất.
Phòng nghỉ ngơi này có đầy đủ mọi thứ, kệ đầy sách, bàn bi-a, rạp chiếu phim riêng, thiết bị tập thể dục và thậm chí cả máy bán đồ ăn nhẹ cỡ trung...
Một số người đang ngồi ở đây.
Có người đọc sách, có người chơi bi-a, có người ngồi ở quầy bar đợi người phục vụ pha chế đồ uống cho họ.
Kiều Tín cũng ở đây.
Nhưng hắn có vẻ rất không hài lòng, không ngừng la hét: "Mau thả tôi ra ngoài! Bảo thần y Lâm của các người cút đến đây, nói với hắn nếu không thả ông đây rời đi thì nhà họ Kiều sẽ đuổi cùng giết tận Dương Hoa, xé xác thần y Lâm thành hàng ngàn mảnh!"
Kiều Tín gầm lên không kiểm soát, điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng, lật tung bàn và tủ.
Tuy nhiên, hành vi điên rồ của hắn đều không có ai quan tâm.
Vì ở đây không có người trông chừng.
Điều này khiến Kiều Tín càng tức giận hơn.
Kể từ khi hắn được đưa đến đây, không ai chú ý đến hắn, gọi trời không thấu, gọi đất chẳng hay.
Đặc biệt là những người xa lạ xung quanh hắn, tất cả bọn họ đều chỉ quan tâm đến công việc của mình, hoàn toàn coi hắn như không khí.
"Này, các người không nghe tôi nói sao? Thần y Lâm đâu? Bảo hắn cút đến đây cho tôi!", Kiều Tín đi đến bàn bi-a, hét vào mặt hai người đang chơi bi-a.
Nhưng cả hai vẫn phớt lờ hắn và tiếp tục chơi bi-a.
Điều này khiến Kiều Tín phát cáu.
"Khốn kiếp!"
Hắn lật ngược bàn bi-a.
Bụp!
Bàn bi-a đập mạnh xuống đất, những quả bóng bi-a lần lượt lăn khắp phòng.
Hiện trường là một mớ hỗn độn.
Hai người đang chơi bi-a lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Kiều Tín.
Kiều Tín bị khí thế của đối phương dọa sợ, không khỏi lui về phía sau mấy bước, nuốt nước bọt, nhưng rất nhanh hắn lại trở nên cứng rắn, hừ một tiếng: "Nhìn gì mà nhìn? Thằng chó! Mày biết tao là ai không? Tao nói cho mày biết, ông đây là Kiều Tín! Cậu chủ nhà họ Kiều, mày có tin chỉ một cuộc điện thoại tao có thể tiêu diệt luôn cả nhà mày không hả?”
Tuy nhiên, đối phương dường như không nghe lời Kiều Tín nói, một trong số họ giơ tay lên, sẵn sàng tấn công.
"A?"
Kiều Tín sợ hết hồn.
Mặc dù hắn biết chút võ công, nhưng lúc này hoàn toàn bị khí thế của đối phương dọa sợ, căn bản không dám đánh trả.
Lúc này, một người phụ nữ đang đọc sách trong góc đột nhiên hét lớn: "Dừng lại!"
Dù động tác của hai người có cứng rắn đến đâu, cũng phải liếc nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ không ngẩng đầu lên mà vẫn xem quyển sách trong tay, nói: "Đừng làm loạn, thần y Lâm tới rồi!"
"Cái gì? Thần y Lâm?"
Kiều Tín sững sờ, vội vàng nhìn về phía cửa chính.
Lâm Chính bước nhanh vào phòng, Kiều Hổ và Kiều Báo cũng cùng tới.
Kiều Tín vui mừng khôn xiết, nhìn hai người họ kích động đến mức run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
"Ông Hổ! Ông Báo! Cuối cùng hai người cũng tới rồi”.
Hắn chạy tới, hét toáng lên: "Mau đưa tôi đi! Còn nữa, giết chết thằng họ Lâm này đi, giết chết hắn! Giết hắn ngay lập tức!"
Hai người đánh giá Kiều Tín một lượt, thấy trên người hắn không có vết thương hay bất kỳ dấu vết bị ngược đãi nào, bọn họ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Những người khác đâu?"
Kiều Báo lập tức hỏi.
"Chờ ở phòng bên trong đấy”.
Lâm Chính tìm một chỗ ngồi, tùy ý ngồi xuống.
“Bảo bọn họ ra đây đi, còn nữa, cậu cũng lập tức đi theo chúng tôi, gia chủ của chúng ta muốn nói chuyện với cậu!”, Kiều Báo hờ hững nói.
"Gia chủ của các ông muốn nói chuyện với tôi thì bảo ông ta tự đến đây tìm tôi! Tôi không rảnh chạy tới gặp ông ta!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Cậu nói gì cơ?"
Hai người nheo mắt, đằng đằng sát khí.