Ngạo Hàn Mai hoàn hồn, rút ngay băng kiếm bên hông ra, kề lên cổ Ngạo Đại Nhĩ.
"Anh dám bán đứng chúng tôi?".
"Cô Hàn Mai, hiểu lầm! Hiểu lầm rồi! Tôi... tôi không biết tại sao bọn họ lại ở đây! Tất cả chỉ là hiểu lầm!".
Ngạo Đại Nhĩ run lên bần bật, vội xua tay nói.
"Còn dám cãi?".
Ngạo Hàn Mai tức điên lên, đang định chém Ngạo Đại Nhĩ.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính khẽ quát: "Khoan đã!".
Ngạo Hàn Mai khựng lại, ngoảnh sang nhìn.
"Đừng ra tay vội, nhìn những người này đi".
Lâm Chính nói.
Ngạo Hàn Mai lập tức nhìn về phía đám người Ngạo Hỏa Vân.
Chỉ thấy bọn họ ai nấy tỏ vẻ chế giễu, nhìn cô ta với dáng vẻ chơi đùa.
Ngạo Hàn Mai mơ hồ nhận ra điều gì đó.
"Nếu cô giết Ngạo Đại Nhĩ, thì đám Ngạo Hỏa Vân sẽ không động đến cô nữa, bởi vì cô đã vi phạm tộc quy, ra tay sát hại tộc nhân, bọn họ sẽ đến ngay thế gia tố cáo tội ác của cô, để thế gia đối phó với cô, thậm chí tộc Diệp Mạch cũng sẽ bị liên lụy".
Lâm Chính nói.
Ngạo Hàn Mai không nói câu nào.
Thảo nào đám Ngạo Hỏa Vân không vội ra tay ngay.
Hóa ra bọn họ đang chờ Ngạo Hàn Mai ra tay giết Ngạo Đại Nhĩ.
Như vậy thì bọn họ không cần rút kiếm ra nữa, mà chỉ cần giao Ngạo Hàn Mai cho thế gia là được.
Nghe Lâm Chính nói thế, Ngạo Hỏa Vân bình thản nhìn anh.
"Không ngờ đầu óc của thằng họ Lâm này lại thông minh hơn con khốn Ngạo Hàn Mai kia nhiều".
Ngạo Hồng Hỏa ở bên cạnh cười đầy khinh miệt: "Anh đoán không sai, người của tộc chi dưới thấp kém này quả thực không phải người của chúng ta. May mà chúng tôi biết hắn có khả năng thuận phong nhĩ, cũng cực kì tham tiền, chắc chắn sẽ tìm cách kiếm một khoản từ các cô. Nếu hắn dẫn đường cho các cô thì chắc chắn sẽ đi đường này, thế nên anh Hỏa Vân đã dẫn theo chúng tôi chờ sẵn ở đây. Không ngờ mọi chuyện đúng như dự liệu của anh Hỏa Vân, các cô đi qua đây thật! Ha ha ha!".
Bọn họ cười lớn, dương dương đắc ý.
Ánh mắt nhìn Ngạo Hỏa Vân cũng tỏ vẻ vô cùng cung kính.
“Các cậu chủ cô chủ, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ muốn kiếm thêm chút chứ không có ý định gì khác, xin hãy tha cho tôi”.
Ngạo Đại Nhĩ sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng quỳ xuống đất, chắp tay xin tha.
Nơi này đồng không mông quạnh, gần như không ai tìm tới tận đây.
Nếu bị Ngạo Hỏa Vân giết người diệt khẩu thì sợ là người của gia tộc còn không tìm thấy được thi thể của bọn họ.
“Tôi nói tôi tha cho anh thì anh có tin không?”.
Ngạo Hỏa Vân bình thản nói.
Giọng nói lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
Vào tai Ngạo Đại Nhĩ chẳng khác nào âm thanh của ác ma.
Ngạo Đại Nhĩ ngẩn người ra.
Đúng vậy, đám Ngạo Hỏa Vân muốn giết Lâm Chính và Ngạo Hàn Mai thì sao có thể tha cho hắn chứ?
Như vậy thì chẳng phải hành vi của bọn họ sẽ bị lộ sao?
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, ra tay đi”.
Ngạo Hỏa Vân điềm nhiên nói, dường như không chút quan tâm đến mấy người này.
“Ngạo Hỏa Vân, anh định giết người thật sao? Chỉ vì chúng tôi là người bị tình nghi?”.
Ngạo Hàn Mai nghiến răng nói.
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”.
Ngạo Hỏa Vân vung tay lên.
Người ở phía trước lập tức xông tới.
Khí kình đáng sợ cuồn cuộn như thủy triều ùa về phía ba người.
Ngạo Đại Nhĩ tu vi không cao, trong tuyệt cảnh này lập tức bị khí kình của đối phương làm cho chấn động chết ngất.
Ngạo Hàn Mai biết mình đã rơi vào đường cùng, chỉ có thể liều chết đánh một trận.
Nhưng đúng lúc cô ta vừa rút kiếm ra thì Lâm Chính ở bên cạnh bất ngờ rút điện thoại ra đưa cho cô ta.
“Cầm lấy”.
“Làm gì vậy?”.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt hỏi.
“Làm phiền cô chụp lại cảnh tượng tiếp theo, nhớ là quay video, cầm về cho người của thế gia xem, là bọn họ ra tay trước”.
Lâm Chính nói.
Ngạo Hàn Mai có chút ngây người: “Chúng ta còn về được sao?”.
“Cô cứ làm theo lời tôi nói là được!”.
Lâm Chính nhét điện thoại vào tay Ngạo Hàn Mai, sau đó rút Thiên Sinh Đao ra, chậm rãi giơ lên.
Ngạo Hàn Mai hoàn toàn không hiểu Lâm Chính định làm gì.
Nhưng bây giờ cô ta chỉ đành lựa chọn tin tưởng anh.
Cũng may Ngạo Hàn Mai vẫn biết những thao tác điện thoại cơ bản, chĩa thẳng ống kính về phía đám Ngạo Hỏa Vân đang xông tới.
“Ngu xuẩn!”.
Ngạo Hồng Hỏa tỏ vẻ khinh bỉ, dẫn đầu xông lên, tấn công Lâm Chính.
Hắn đã thấy ngứa mắt người này từ lâu.
Tuy bây giờ Lâm Chính chỉ là người tình nghi, nhưng trong mắt bọn họ, kẻ bị tình nghi chính là hung thủ.
Ngạo Hồng Hỏa giơ cao băng đao, lưỡi đao tỏa ra hàn khí cuồn cuộn chẳng khác nào chiếc máy cắt thịt, chém thẳng về phía Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc băng đao đánh tới.
Ầm!
Thiên Sinh Đao trong tay Lâm Chính bỗng tỏa ra rất nhiều dị hỏa khủng khiếp, lập tức hòa tan băng tuyết xung quanh.
Ngạo Hồng Hỏa há hốc miệng, còn chưa kịp phản ứng, thì dị hỏa trên thân đao đã ập về phía người hắn.
“Cẩn thận!”.
Có người kinh hãi kêu lên.
Nhưng… đã muộn.
Ngạo Hồng Hỏa bị dị hỏa nuốt chửng, cả người bị thiêu đốt, lăn từ trên lưng ngựa xuống, giãy đành đạch dưới đất như lên cơn điên.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.
“Mau cứu tôi với!”.
Hắn vừa điên cuồng dập ngọn lửa trên người vừa gào lên rát cổ bỏng họng.
Những người còn lại đều biến sắc, vội vàng dừng việc tấn công để dập lửa cho Ngạo Hồng Hỏa.
Nhưng đây không phải ngọn lửa bình thường, sao có thể dễ dàng dập tắt như vậy chứ?
Ngạo Hồng Hỏa nhíu chặt mày, tung người nhảy từ trên lưng ngựa xuống, lòng bàn tay biến hóa, hiện ra một thứ đen sì như miếng băng, đánh lên người Ngạo Hồng Hỏa.
Thứ này vừa chạm vào dị hỏa đã lập tức hóa thành chất lỏng đen sì, tưới lên dị hỏa, khiến ngọn lửa nhỏ đi không ít.
Lặp đi lặp lại vài lần, dị hỏa mới dần bị dập tắt.
Nhưng lúc này, Ngạo Hồng Hỏa đã bị thiêu cháy thành than, ngũ quan bị hủy hoại, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, trong miệng phả ra hơi thở yếu ớt, chỉ còn thoi thóp hơi tàn…
Những người xung quanh đều hít vào khí lạnh.
Chương 4152: Dị băng
Nhìn thứ chất lỏng đen ngòm trên người Ngạo Hồng Hỏa, Lâm Chính không khỏi cau mày.
"Dị hoả?"
Ngạo Hỏa Vân ánh mắt dừng lại trên người Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Nếu anh có khả năng này thì cũng không phải không có hy vọng đánh bại Ngạo Thiên Sương. Bởi vậy anh càng thêm đáng ngờ".
"Vậy thì sao?"
"Anh, nhất định phải chết!"
Ngạo Hoả Vân quay người lại, khàn giọng đáp.
"Vậy được, dù gì Hàn Mai cũng đang quay phim lại, chúng ta cược một ván đi. Những việc mỗi người nói và làm ở đây đều được ghi lại bằng điện thoại, nếu các người có thể diệt khẩu chúng tôi thì đương nhiên có thể huỷ bằng chứng trong điện thoại. Vậy thì tất cả nhưng việc xảy ra ở đây sẽ không ai biết được".
Lâm Chính ung dung mỉm cười nói: "Nhưng nếu các người thua, chưa nói đến việc tôi giết sạch các người. Ít nhất thì các người không cướp được chiếc điện thoại, vậy thì các người sẽ làm kiên lụy đến toàn bộ tộc Sương Mạch".
Anh dứt lời, những người kia đều sững lại.
Đến Ngạo Hoả Vân cũng dừng bước.
Ngạo Hàn Mai chợt hiểu ra.
Chẳng trách Lâm Chính bảo cô lấy điện thoại di động của mình ra quay phim!
Hóa ra là Lâm Chính muốn dọa những người này!
Điện thoại di động này đã ghi lại tất cả mọi việc, nếu Ngạo Hỏa Vân không động thủ thì đây chỉ coi là một cuộc xung đột, sẽ không thành vấn đề lớn, Ngạo Hồng Hỏa hoàn toàn có thể giải quyết được.
Nhưng nếu hai bên chính thức giao chiến với nhau, và Ngạo Hỏa Vân là người ra tay trước....Trong trường hợp đó nếu Lâm Chính bị tiêu diệt thì mọi chuyện không có gì đáng nói. Nhưng nếu không tiêu diệt được Lâm Chính thì đoạn phim trong điện thoại sẽ bị phơi bày trước mặt toàn bộ gia tộc, và mọi người trong tộc Sương Mạch sẽ phải chịu trách nhiệm.
Tính chất của việc mưu hại người đồng tộc này là vô cùng nghiêm trọng.
Nếu sự việc xảy ra, tộc Sương Mạch sẽ bị đàn áp và rất nhiều người sẽ chết.
Ngạo Hỏa Vân do dự một lúc.
"Ngạo Hỏa Vân, vị hôn phu này của tôi không phải là người bình thường. Có lẽ anh cũng đã nghe danh anh ấy rồi. Khi các liên minh bao vây núi Thiên Thần, Diệp Viêm đã sử dụng cảnh giới Lục Địa Thần Tiên của mình để áp đảo cả đội quân, đến cả các anh hùng lừng lẫy cũng đã bị đánh bại. Sở dĩ thắng trận là do một mình vị hôn phu của tôi lật ngược tình thế, một mình đấu với Diệp Viêm. Anh ấy có thể đấu với Lục Địa Thần Tiên, các người muốn giết chúng tôi ở đây cũng chưa chắc đã thành công!"
Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nói.
"Cái gì? Anh ta chính là người một mình chiến đấu với cao thủ cảnh giới Lục Địa Thần Tiên sao?"
"Ngay cả Diệp Viêm cũng không giết được hắn? Thật hay giả vậy?"
Tất cả mọi người trong tộc Sương Mạch đều sững sờ và vô cùng kinh hãi.
Nhưng Ngạo Hỏa Vân đã lấy lại bình tĩnh.
Anh ta im lặng nhìn hai người họ hồi lâu rồi khàn giọng nói: "Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp, nếu anh đã bày ra một canh bạc lớn như vậy thì chúng ta cứ cược một ván đi".
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai run rẩy, tay cầm điện thoại không khỏi run lên.
"Ngạo Hỏa Vân! Anh có thể đấu lại cao thủ cảnh giới Lục Địa Thần Tiên sao?"
Ngạo Hàn Mai nghiến răng và quát lên, cố gắng khiến Ngạo Hỏa Vân thay đổi ý định.
Nhưng Ngạo Hỏa Vân liên tục lắc đầu.
"Tôi đã lệnh cho người của mình trong một đêm điều tra chi tiết về vị hôn phu này của cô, cũng như toàn bộ mọi chuyện diễn ra trong trận chiến đó. Lâm minh chủ này của cô thực ra không mạnh như người ta nói!"
"Sở dĩ anh ta có thể địch lại Lục Địa Thần Tiên là vì đã đánh cắp thuật pháp của Lôi Trạch Thiên Các, sử dụng hàng trăm nghìn người để bố trí mấy chục trận pháp siêu cấp tăng cường sức mạnh!"
"Nói đơn giản, anh ta chỉ là mèo mù vớ cá rán mới có thể ngăn cản cao thủ Lục Địa Thần Tiên. Còn muốn giết cao thủ Lục Địa Thần Tiên với anh ta cũng khó như leo lên trời".
"Bây giờ, không có hàng trăm nghìn người ủng hộ, không có linh đan để tăng sức mạnh. Anh ta sao? Chẳng qua cũng chỉ có vậy, làm sao có thể so sánh với tôi?"
Ngạo Hỏa Vân lạnh lùng nói.
Những lời này dường như đã phơi bày toàn bộ về Lâm Chính.
Đồng tử của Ngạo Hàn Mai co rút lại và vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Vốn dĩ cô muốn dựa vào thành tích của Lâm Chính để răn đe những người này.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ không hiệu quả.
Trên thực tế, Ngạo Hàn Mai cũng có cùng suy nghĩ.
Nếu họ thực sự giao đấu, ngay cả khi Lâm Chính và Ngạo Hỏa Vân chiến đấu đến mức người tám lạng kẻ nửa cân thì những người khác cũng sẽ xong đời.
Xét cho cùng, nhóm người do Ngạo Hỏa Vân dẫn đầu đều là tinh anh của tộc Sương Mạch.
"Dị hỏa của anh rất mạnh sao?"
Ngạo Hỏa Vân đi về phía Lâm Chính.
"Vậy thì, hãy thử dị băng của tôi!"
Chương 4153: Hung thú
"Dị băng?"
Lâm Chính cau mày.
Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy thứ này.
"Giết!"
Tiếng thét lãnh đạm của Ngạo Hỏa Vân truyền ra xa.
Tất cả những người trong gia tộc Ngạo Tuyết ở xung quanh đều chạy đến.
Ngạo Hàn Mai không còn do dự gì nữa, giơ kiếm lên chuẩn bị chiến đấu.
Hai bên giao tranh kịch liệt.
Ngạo Đại Nhĩ lúc này mới chợt tỉnh, lặng lẽ trốn sang một bên.
"Đông cứng!"
Ngạo Hỏa Vân vung tay trong không trung và quát lên một tiếng.
Rắc rắc!
Những móng vuốt ma quỷ đột nhiên mọc ra từ mặt đất dưới chân Lâm Chính, đóng băng cơ thể anh lại.
"Giết!"
Ngạo Hỏa Vân lại hét lên một tiếng, giơ hai tay lên cao quá đầu, lòng bàn tay khép lại. Trong lòng bàn tay hình thành một lượng lớn vật chất giống như băng màu đen, nhanh chóng ngưng tụ thành một lưỡi kiếm băng khổng lồ, chém về phía Lâm Chính.
Vù vù vù...
Cùng lúc đó, dị hỏa bùng lên từ cơ thể Lâm Chính làm tan chảy băng tuyết xung quanh.
Lớp băng giam giữ cơ thể anh cũng tan chảy, nhưng tốc độ tan chảy của nó chậm hơn đáng kể so với các lớp băng khác.
Anh cầm Thiên Sinh đao, trở tay phản đòn.
Thiên Sinh đao không thể giết người, nhưng ngọn lửa đáng sợ trên thanh đao giống như một con rồng lửa đang gầm thét, lao về phía Ngạo Hỏa Vân.
Biết sức mạnh của dị hỏa, Ngạo Hỏa Vân không dám liều mạng. Anh ta tách hai lòng bàn tay ra, lưỡi kiếm băng giữa hai lòng bàn tay nhanh chóng va chạm vào nhau. Chỉ trong một hơi thở, một tảng băng khổng lồ đã hình thành và bay về phía Lâm Chính.
Nhưng dưới nhiệt độ cao đáng sợ của dị hỏa, tảng băng tan chảy trong nháy mắt.
Một khối chất lỏng đen như mực tràn ngập con đường mòn.
"Lâm minh chủ...."
Ngạo Hàn Mai đang bị Ngạo Hồng Hỏa tấn công không khỏi kêu lên cầu cứu.
Lâm Chính nhìn sang.
Anh nhận ra rằng Ngạo Hàn Mai đang bị bao vây.
Sau khi được Lâm Chính chữa trị, tu vi của cô đã sa sút, hiện tại lại phải một mình chiến đấu với tất cả cao thủ tài giỏi của tộc Sương Mạch thì đương nhiên không thể cầm cự được.
Nếu cuộc chiến tiếp tục như vậy, dù Lâm Chính có thắng thế thì Ngạo Hàn Mai cũng không thể nào chống đỡ được.
Đôi mắt anh hơi nheo lại, quyết định sẽ không nương tay nữa mà trực tiếp kích hoạt sức mạnh phi thăng rồi lao về phía Ngạo Hỏa Vân.
Hồng Mông Long Châm bay ra và nhanh chóng xuyên qua cơ thể anh.
Trong nháy mắt, sức mạnh của Lâm Chính tăng vọt, giống như ma thần.
"Hả?"
Ngạo Hỏa Vân cau mày, như thể cảm thấy áp lực.
Chỉ thấy Lâm Chính mũi chân đạp xuống đất rồi nhanh chóng lướt tới như một chiếc lá nhẹ, vung đao chém ngang không trung.
Đoàng!
Một ngọn lửa nhỏ từ mũi đao lập tức lan ra thành một biển lửa lớn, nuốt chửng mọi thứ và lao về phía Ngạo Hỏa Vân.
Vẻ mặt của Ngạo Hỏa Vân đông cứng lại, anh ta vội vã rút lui.
Nhưng biển lửa này giống như miệng của ác ma, tàn nhẫn nuốt chửng lấy Ngạo Hỏa Vân.
"Chắn cho tôi!"
Ngạo Hỏa Vân nét mặt khó coi ngay lập tức hét lên.
Hai thành viên tộc Sương Mạch không biết sức mạnh của dị hỏa nên xung phong lao tới, huy động sức mạnh để chống cự.
Nhưng khí lực của bọn họ làm sao có thể địch nổi sức mạnh phi thăng?
Vù vù vù...
Biển lửa nuốt chửng mọi thứ.
Hai người kia trực tiếp hóa thành tro bụi, không còn toàn thây.
Thấy vậy, những người còn lại đều chết lặng.
Ngạo Hỏa Vân nhân cơ hội này để né đòn.
Khi biển lửa tiêu tan, mọi thứ nó đi qua đều bị thiêu đốt.
Những người còn lại da đầu tê dại.
"Hỏa Vân đại ca, người này....mạnh quá!"
Một người run lên vì sợ hãi.
"Đừng lo lắng, trong mắt tôi, hắn ta chỉ là thứ cẩu tạp chủng!"
Ngạo Hỏa Vân hừ lạnh, trực tiếp lấy từ trong người ra một thứ giống như chuông gió.
Với tình hình này, đã đến lúc sử dụng con át chủ bài.
"Chuông Băng Hồn?"
Vẻ mặt của Ngạo Hàn Mai thay đổi rõ rệt, cô lo lắng nói:"Lâm minh chủ, đi thôi!"
Lâm Chính liếc xéo cô một cái, không nhúc nhích.
Nhưng vào lúc này.
Áaa! !
Một tiếng kêu chói tai vang vọng khắp núi.
Mọi người dừng động tác và ngước mắt lên.
Họ nhìn thấy một bóng người từ trên đỉnh núi rơi xuống và đáp xuống sườn núi cách đó không xa.
Mọi người đưa mắt nhìn kỹ hơn.
Đó là Ngạo Vi Âm!
"Chị?"
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai run lên.
Lúc này, Ngạo Vi Âm toàn thân bê bết máu, hơi thở yếu ớt, hiển nhiên là đã bị thương.
Nghe thấy âm thanh, Ngạo Vi Âm quay lại nhìn rồi lập tức nhảy xuống, nắm lấy tay Ngạo Hàn Mai và hét lên:"Mau, mau theo chị xuống núi!"
"Chị ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy? Chị thực sự đã đi giết Băng Tinh Hàn Điểu sao?"
Ngạo Hàn Mai kinh ngạc hỏi.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, đi thôi!"
Ngạo Vi Âm dường như không muốn giải thích, chỉ không ngừng hét lên và cố gắng kéo Ngạo Hàn Mai đi.
"Đi sao? Ngạo Vi Âm, nếu cô đã tới đây rồi thì cũng nên ở lại đây".
Ngạo Hỏa Vân lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
Nhưng Ngạo Vi Âm phớt lờ anh ta và kéo Ngạo Hàn Mai rời đi.
"Muốn chết sao?"
Các thành viên khác của tộc Sương Mạch rất tức giận và muốn ngăn cản Ngạo Vi Âm.
Nhưng vào lúc này.
Rầm!
Những khối băng khổng lồ rơi từ trên núi xuống.
Sau đó, một cái bóng khổng lồ bao phủ lên đường mòn.
Tất cả mọi người đột nhiên run rẩy nhìn lên.
Họ nhìn thấy một con chim băng khổng lồ lớn đến nỗi dường như có thể che cả mặt trời xuất hiện ở trên đầu!
"Đây là....Băng Tinh Hàn Điểu?"
Chương 4154: Khe nứt trên núi băng
"Không thể nào! Hoàn toàn không thể! Không thể nào mà Băng Tinh Hàn Điểu lại lớn như vậy!"
"Chuyện gì đã xảy ra thế? Trên ngọn núi lạnh giá này....từ bao giờ lại có một con quái vật thế này?"
"Thế quái nào mà chuyện này xảy ra được?"
Mọi người đều sững sờ.
Cảm nhận được khí tức cường đại toả ra từ con phượng hoàng băng khổng lồ, mọi người không khỏi run rẩy và hoảng sợ.
"Đi thôi!"
Ngạo Hoả Vân cũng nhận ra mối đe dọa, thấp giọng hô lên định mang người của mình rời khỏi đó.
Lâm Chính hai mắt đăm chiêu, cảm giác được sức mạnh đáng sợ của phượng hoàng băng nên cũng muốn rời đi.
Nhưng vừa lúc anh nhấc chân định rời đi.
Vút!
Một chiếc chuông gió bất ngờ bay tới và đập thẳng vào người anh.
Hơi thở của Lâm Chính như ngừng lại, anh ngay lập tức nhận ra rằng chiếc chuông gió này chính là chiếc mà Ngạo Hoả Vân đã cầm trước đó nên vội vàng né tránh.
Nhưng trước khi chiếc chuông gió chạm vào anh, nó đột ngột phát nổ.
Một lượng lớn khí lạnh bí ẩn bao phủ toàn thân anh.
Lâm Chính khẩn trương thúc giục dị hỏa.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Cái lạnh này vượt qua cái lạnh của mọi loại băng giá trước đó, nó áp chế cả dị hoả, đóng băng cơ thể anh khiến anh không thể cử động.
"Không được rồi, chị à! Lâm minh chủ đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải cứu anh ấy!"
Ngạo Hàn Mai cũng đang sơ tán khỏi đó nhưng thấy cảnh này thì mặt biến sắc, ngay lập tức hét lên.
"Muộn rồi, con quái vật đã đáp xuống rồi. Nếu giờ chúng ta qua đó thì chắc chắn sẽ thành thức ăn trong bụng nó thôi! Chị biết Lâm minh chủ quan trọng với em, nhưng nếu em đi qua đó bây giờ thì sẽ mất mạng. Còn nếu em không qua đó, sau này vẫn còn thời gian để tìm những cách khác chữa trị Hàn Giang Cô Huyết mà!"
Ngạo Vi Âm hét lên, dùng hết sức lôi Ngạo Hàn Mai đi.
Ngạo Hàn Mai cật lực vùng vẫy.
Nhưng vào lúc này, cô bị thương nặng, không thể thoát khỏi Ngạo Vi Âm chứ đừng nói đến việc cứu Lâm Chính.
Cô chỉ có thể mở to hai mắt, tuyệt vọng nhìn Lâm Chính nửa người đã đông cứng lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Nếu Lâm Chính chết, cô cũng không có lối thoát.
Lâm Chính khó khăn quay đầu lại, nhìn Ngạo Hàn Mai đang bị lôi đi. Anh hít một hơi thật sâu, biết rằng cô cũng không thể ở lại đây.
Lúc này, anh chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lâm Chính ánh mắt đăm chiêu, lập tức kích phát dị hỏa bao phủ toàn thân để làm tan băng trên người.
Chéc! !
Lúc này, con phượng hoàng băng khổng lồ trên bầu trời đã khóa chặt mục tiêu là Lâm Chính và bổ nhào xuống.
Đôi cánh lớn đến nỗi bao phủ những đám mây và mặt trời dang rộng, cả người lao về phía Lâm Chính như một thiên thạch.
Cú va chạm này đủ để nghiền nát cả ngọn núi băng!
Vừa rồi Ngạo Vi Âm đi săn thứ này sao?
Đây là thứ mà con người có thể giết sao?
Lâm Chính nghiến răng, giải phóng toàn bộ dị hoả trong cơ thể.
Băng giá trên người anh từng chút một tan ra.
Nhưng đây rõ ràng không phải băng bình thường, cho dù Lâm Chính đem dị hỏa kích phát tới cực hạn, tốc độ tan chảy của những khối băng này vẫn vô cùng chậm.
Cuối cùng, sau khi dùng hoả lực cực hạn, hai cánh tay của anh đã có thể cử động.
Nhưng đôi chân vẫn bám đầy băng đá và không thể di chuyển.
Lâm Chính đã cố gắng hết sức.
Không có kết quả.
Nhưng vào lúc này, con phượng hoàng băng đáng sợ đã đáp xuống.
Hai móng vuốt to lớn và mạnh mẽ của nó hung hãn bổ nhào về phía Lâm Chính.
Vút vút vút....
Cả không gian như đang rung chuyển.
Sức mạnh vô song của con hung thú như có thể phá vỡ vũ trụ.
Lâm Chính nheo mắt.
Đã quá muộn để trốn!
Đến bây giờ, anh chỉ có thể chấp nhận hiện thực tàn khốc này!
Anh giơ tay lên, sẵn sàng xuất chiêu, mắt dán chặt vào bộ móng sắc nhọn đang bổ nhào tới.
Mặt đất xung quanh anh nứt toác, vỡ ra trước sức nặng và móng vuốt của phượng hoàng băng.
Vào lúc này, Lâm Chính phải sử dụng đến xương chí tôn.
Chéc!
Con chim lại phát ra một tiếng kêu nghe vô cùng thảm thiết.
Dường như nó cảm nhận được ý chí chiến đấu của Lâm Chính!
Những móng vuốt đáng sợ hung hãn xé gió vồ tới.
Cuối cùng.
Rầm!
Tiếng động đinh tai nhức óc truyền ra khắp nơi.
Ngọn núi băng nứt toác!
Mặt đất rung chuyển!
Sương mù và băng tuyết bao phủ cả trời đất.
Thành viên gia tộc Ngạo Tuyết ai nấy hướng mắt về phía núi băng, quan sát cảnh tượng đang xảy ra...
Chương 4155: Cáo trạng
Thành viên của gia tộc Ngạo Tuyết di tản khỏi Hàn Sơn đã tập trung tại cổng thành.
Lúc này, mặt đất vẫn đang rung chuyển.
Nỗi sợ hãi hiện diện trên khuôn mặt của toàn bộ người trong thành.
Ngày càng nhiều thành viên của gia tộc Ngạo Tuyết chạy ra ngoài cổng thành.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Chuyện gì đã xảy ra với ngọn núi băng đó?"
"Có phải động đất không?"
"Không giống..."
Mọi người xì xầm bàn tán.
Cùng lúc đó, cao thủ từ các tộc và người từ các thế gia cũng lao tới cổng thành.
"Mọi người không sao chứ?"
Ngạo Ly Phượng cưỡi một con ngựa cao lớn lao ra khỏi thành, nhìn đám người của thế gia Ngạo Tuyết rồi hét lớn.
"Hồi bẩm đại nhân, chúng tôi không sao!"
Mọi người thi nhau đáp.
"Chuyện quái gì đã xảy ra ở đó vậy?"
Ngạo Ly Phượng nhìn về phía ngọn núi băng và lạnh lùng hỏi.
Nhưng không ai biết nên mọi người đều lắc đầu.
"Chúng tôi cũng không rõ, khi còn ở Hàn Sơn, chúng tôi đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển nên vội vàng rời đi."
"Đại nhân, hình như tôi đã nhìn thấy một con chim lớn giống như phượng hoàng, vô cùng đáng sợ".
"Tôi cũng thấy!"
“Có phải ở phía Tây ngọn núi không?”
"Đúng đúng đúng, nó ở ngay phía Tây ngọn núi... thật đáng sợ!"
Mọi người đang xôn xao bàn tán.
"Con chim lớn?"
Ngạo Ly Phượng cau mày, suy nghĩ một chút: "Con chim đó lớn đến mức nào?"
"Khi sải cánh của nó giương ra có thể che phủ mây và mặt trời, có lẽ phải dài hơn trăm thước!"
"Trên đỉnh núi này quả thực có một con Băng Tinh Hàn Điểu sinh sống, nhưng kích thước của nó cũng không lớn như thế này!"
Ngạo Ly Phượng khàn giọng nói.
"Đại nhân, chẳng là là do biến dị sao?", bên cạnh có người nhỏ giọng nói.
"Rất có khả năng!"
Ngạo Ly Phượng hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Băng Tinh Hàn Điểu này một trăm năm trước đã chuyển tới sống ở ngọn núi băng này và luôn chiếm giữ đỉnh núi. Bất cứ ai đến gần đỉnh núi đều sẽ bị nó tấn công, như thể nó đang canh giữ một cái gì đó. Lần trước tôi một mình lên đỉnh núi và nhìn thấy một bông hoa kỳ lạ chưa nở trên đỉnh núi. Đáng tiếc là tôi đã bị Băng Tinh Hàn Điểu phát hiện và tấn công nên không thể quan sát bông hoa ở khoảng cách gần! Thật đáng tiếc! Tôi nghĩ Băng Tinh Hàn Điểu này có thể đã nuốt bông hoa. Sau khi ăn bông hoa đó, cơ thể nó đã biến dị nên bây giờ mới có kích thước đáng sợ như vậy! "
Những người xung quanh nghe xong thì bỗng hiểu ra.
"Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ? Băng Tinh Hàn Điểu sẽ giết chúng ta sao?"
"Không biết, mau thông báo toàn thành cảnh giác! Nếu nó tới, giết nó!"
"Vâng!"
Các thành viên của gia tộc Ngạo Tuyết bắt đầu triển khai phòng thủ.
Lúc này, mọi người lần lượt quay lại.
"Là Hỏa Vân đại ca!"
Ai đó hét lên.
Ngạo Hỏa Vân và nhóm người của anh ta mặt mày xám ngoét chạy đến cổng thành.
Nhiều con ngựa đã chết nên một số người phải chạy bộ.
"Đại nhân, Băng Tinh Hàn Điểu khả năng đã trải qua biến dị, hiện tại nó đang xuống núi!"
Ngạo Hỏa Vân nhìn Ngạo Ly Phượng và trầm giọng nói.
"Quả nhiên đúng như tôi đoán!"
"Hơn nữa, còn có một chuyện, xin đại nhân làm chủ cho chúng tôi!"
Ngạo Hỏa Vân đột nhiên quỳ xuống và cúi đầu trước Ngạo Ly Phượng.
Những người phía sau cũng quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Ngạo Ly Phượng sững sờ.
Những người khác cũng đều giật mình.
"Hỏa Vân, cậu đang làm gì vậy? Có chuyện gì thì đứng dậy nói, tôi sẽ phân xử cho cậu!"
Ngạo Ly Phượng xuống ngựa và ngay lập tức đỡ Ngạo Hỏa Vân dậy!
Trong mắt Ngạo Hỏa Vân phừng phừng lửa hận, anh ta âm thầm nghiến răng, khàn giọng nói: “Thưa đại nhân, hóa ra Lâm minh chủ chính là hung thủ đã giết em trai Ngạo Thiên Sương của tôi. Hắn ta và Ngạo Hàn Mai đã sát hại em trai tôi để dọn đường cho Ngạo Hàn Mai tranh giành vị trí tộc trưởng. Vừa rồi, trên Hàn Sơn, cô ta đã âm mưu liên thủ với Lâm Chính và Ngạo Vi Âm của tộc Diệp Mạch để ám sát chúng tôi!"
"Cái gì?"
Những người xung quanh lập tức xôn xao.