Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4236: Thợ chăm hoa

“Thế nên cô được gọi là Đế Nữ?”

Lâm Chính thấp giọng hỏi.

“Cái tên này thật sự rất mỉa mai”.

Đế Nữ mỉm cười nói, ánh mắt đầy bi thương: “Đêm đó là đêm khó quên nhất trong đời tôi, nếu không phải Bệ hạ ra lệnh bắt sống thì bố mẹ tôi cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng dù vậy, tôi vẫn chặt đứt tay chân của họ, giao cho Bệ hạ… Bây giờ bố mẹ tôi bị Bệ hạ giam cầm trong thiên lao, ngày đêm bị tra tấn. Tôi nhất định phải cứu họ khỏi đây…”

Lâm Chính lẳng lặng nhìn Đế Nữ, anh có thế nào cũng không ngờ cô ta lại có quá khứ đầy bi thương như thế.

Anh rất muốn hỏi Đế Nữ, tại sao lại giết cả nhà mình.

Nhưng do dự một hồi, anh vẫn chọn không hỏi.

Hai người chạy cả một đường, xuyên qua từng tòa cung điện nguy nga, không lâu sau đã đến vườn hoa của hoàng cung.

“Làm phiền công công báo một tiếng, Đế Nữ xin gặp Bệ hạ”.

Đế Nữ đến trước cổng, chào một vị Thái giám già nói.

“Ôi này? Quận Chủ đại nhân đến rồi à? Mau vào đi, Bệ hạ đang nhớ người lắm đấy”.

Thái giám già cười híp mắt nói, sau đó dẫn hai người vào bên trong.

“Quận Chủ đại nhân đến”.

Sau tiếng hô chói tai đó, hai người bước vào vườn hoa.

Chỉ thấy một chiếc ghế tựa lộng lẫy được đặt ở chính giữa vườn hoa, trên chiếc ghế tựa là một bóng người mặc bộ áo choàng rồng.

Lâm Chính liếc nhìn, cảm thấy cực kỳ khoa trương.

Bởi vì thân hình này là một núi thịt, hình dáng cực kỳ khoa trương, tay chân mập như lợn, xung quanh đó như có một đống thịt mềm, áo rộng thùng thình.

Người này ít nhất cũng hai ba trăm kilogram.

Đây là Quốc Vương của Kiếm Vương Triều sao?

Lâm Chính nhíu mày, liếc nhìn thắt lưng người đó.

Nơi đó quả thật có một thanh bội kiếm.

Mặc dù rất ngắn nhưng từ vỏ kiếm và thân kiếm có thể thấy là một thanh kiếm siêu phàm.

“Con gái kính chào phụ hoàng”.

Đế Nữ tiến đến trước vài bước, quỳ xuống cung kính chào.

“Ồ? Con đến rồi à?”

Bóng người mập mạp đó cử động cơ thể, ngai vàng phát ra tiếng cót két.

Ông ta nheo mắt lại, đồng tử to bằng hạt đậu lướt nhìn Đế Nữ, cười nói: “Phụ hoàng đang nghĩ xem mấy ngày nay con đi đâu, hoa trong vườn sắp nở rồi, con thưởng thức hoa ở đây với phụ hoàng đi”.

“Vâng thưa phụ hoàng”.

Đế Nữ chắp tay lại.

“Người bên cạnh con là ai thế?”

“Thưa phụ hoàng, người này là thợ làm vườn mà con tốn sức tìm đến cho phụ hoàng, nghe nói người này rất tinh thông nghệ thuật trồng hoa, nếu để anh ta chăm sóc, hoa trong vườn này sẽ không chỉ khi nở đẹp hơn, mà hương hoa càng say đắm lòng người, tác dụng chữa bệnh của hoa sẽ tốt hơn”.

Đế Nữ cung kính nói.

“Ồ? Còn có người thần bí vậy hả?”

Mắt Quốc Vương sáng lên, híp mắt nhìn Lâm Chính: “Cậu tên gì?”

“Thưa Bệ hạ, tôi là Lâm Chính”.

“Lâm Chính? Được, nếu cậu đã được Đế Nữ dẫn đến thì chắc chắn là có bản lĩnh, hôm nay cây hoa Long Vĩ bên kia sẽ nở, cậu thể hiện một chút cho tôi xem thử. Nghe đây, nếu không thể mang đến bất ngờ cho tôi thì cậu đang lừa gạt quân vương, tôi nhất định sẽ lột da cậu. Cậu hiểu chưa?”

Quốc Vương cười nói.

Lâm Chính nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Anh lấy Hồng Mông Long Châm ra, đi về phía cây Long Vĩ.

Nhưng chưa đi được mấy bước, tầm mắt đã bị ánh huỳnh quang thu hút.

“Thiên Tuyển Diệp Hoa?”

Lâm Chính run lên.

Đó là một đóa hoa kỳ diệu được vài thị vệ bao quanh, nó tỏa ra tia sáng màu trắng ngọc như ánh trăng sáng trên bầu trời đêm.

Như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chính, các thị vệ đó đều nhìn chằm chằm anh, ánh mắt ai cũng lạnh lùng.

“Sao thế? Cậu có nghe thấy lời tôi nói không?”

Quốc Vương mỉm cười.

Nhưng lần này giọng nói còn ẩn chứa sát khí.
Chương 4237: Hình phạt

"Xin bệ hạ thứ tôi, quả thực trong ngự hoa viện của người có quá nhiều thứ kì hoa dị thảo khiến thảo dân nhất thời hoa mắt".

Lâm Chính bình thản đáp một câu, sau đó cầm Hồng Mông Long Châm đi về phía hoa Long Vĩ.

Để không thu hút sự chú ý, anh không sử dụng sức mạnh phi thăng mà dùng khí công bình thường bao lấy Hồng Mông Long Châm, sau đó đâm vào rễ hoa Long Vĩ, để khí công của anh luân chuyển bên trong rễ cây.

Dần dần, hoa Long Vĩ bắt đầu rung rinh rồi nở rộ.

Hương thơm say đắm lòng người bắt đầu toả ra khắp khu vườn.

Mọi người ai nấy đều nhắm mắt hít lấy hít để hương hoa.

"Được lắm! Được lắm!"

Quốc vương gật đầu tán thưởng.

Nhưng khi bông hoa còn chưa nở hết.

Lâm Chính lại châm một kim, cánh tay anh khẽ rung lên, một đạo khí kình kỳ dị như điện xẹt chui vào trong hoa Long Vĩ.

Trong nháy mắt, hoa Long Vĩ tiếp tục nở lần thứ hai.

Nhuỵ hoa bên trong lại sinh ra một vòng cánh hoa nở rộ ra bốn phía, như thể một bông hoa sen tầng tầng lớp lớp nở rộ.

Hương hoa ngập tràn không gian càng thêm độc đáo và say đắm lòng người.

Một lúc sau, Lâm Chính thu kim lại rồi đứng dậy, chắp tay nói: "Bệ hạ, người có hài lòng không?"

"Được! Được! Ha ha ha, rất được!"

Quốc vương ha ha cười lớn, liên tục vỗ tay rồi gọi: "Người đâu, trọng thưởng!"

"Vâng!"

Thái giám bên cạnh lập tức lệnh cho người bưng lên một đĩa đan dược thượng phẩm rồi đi về phía Lâm Chính.

"Tiểu tử, vận may của cậu tốt lắm, nhận lấy đi", thái giám cười nói.

"Đa tạ công công".

Lâm Chính không hề khách sáo, lập tức nhận lấy những viên đan.

Những loại đan dược được ban thưởng đều là hàng thượng phẩm vô cùng tốt.

Xem ra Kiếm Vương triều này rất giàu có!

"Nha đầu, không ngờ con lại tìm được một thợ làm vườn khéo léo đến vậy. Rất tốt! Rất có tâm".

Quốc vương nhìn Đế Nữ, vẻ mặt đầy tán thưởng.

"Phụ hoàng thích là thần nữ đã mãn nguyện rồi. Thần nữ có một thỉnh cầu muốn to gan bẩm báo với phụ hoàng".

"Con nói đi".

"Người thợ này có kỹ thuật độc đáo cao minh, nếu có anh ta chăm sóc thì hoa trong vườn chắc chắn sẽ càng nở đẹp hơn nữa. Vì vậy thần nữ muốn thỉnh phụ hoàng lệnh cho người này chăm sóc Thiên Tuyển Diệp Hoa. Như vậy, Thiên Tuyển Diệp Hoa sau này khi nở rộ, hiệu quả so với hoa nở bình thường cũng mạnh hơn rất nhiều".

Đế Nữ cung kính nói.

Ai ngờ Đế Nữ vừa dứt lời, sắc mặt quốc vương lập tức thay đổi, vỗ mạnh một cái vào tay vịn ghế, đứng bật dậy giận dữ quát:

"Khốn kiếp! Sao con dám có ý định cho kẻ tiện dân này làm ô uế Thiên Tuyển Diệp Hoa của trẫm?"

Trong nháy mắt, một luồng khí tức khủng bố toả ra xung quanh.

Đế Nữ mặt biến sắc, vội quỳ sụp xuống khấu đầu.

"Phụ hoàng bớt giận, thần nữ chỉ là kiến nghị như vậy. Nếu phụ hoàng không muốn thì cứ coi như thần nữ nói năng xằng bậy đi ạ!"

Đế Nữ run rẩy lo sợ.

Lâm Chính mặt cũng đanh lại.

Quốc vương này thoạt nhìn mập mạp, cục mịch đến buồn cười, nhưng không ngờ ông ta lại... có sức mạnh đáng sợ như vậy!

Chẳng trách ông ta có thể ngồi vững trên ngôi vương của một quốc gia!

"Nghe đây, Thiên Tuyển Diệp Hoa chỉ mình trẫm mới được phép động vào. Dù là ai cũng đừng hòng chạm vào, đừng nói là chạm vào, cho dù là có ý nghĩ đó thôi cũng không được! Con to gan đề xuất ý tưởng điên rồ như vậy, trẫm không thể không phạt!"

Nói rồi, quốc vương phất bàn tay mập mạp hô lên: "Người đâu, phạt nó hai mươi roi!"

"Vâng!"

Một thị vệ lập tức cầm roi tới, trực tiếp quất mạnh lên lưng Đế Nữ...

Chỉ một lát sau, trên lưng Đế Nữ đã đầy vết máu do roi quất, da thịt nát bấy.

Nhưng Đế Nữ không hề kêu đau, chỉ cắn chặt răng chịu đòn.

Mồ hôi không ngừng rỏ xuống từ gương mặt trắng nõn.

"Tiện nữ làm trẫm mất hứng!"

Quốc vương khinh bỉ hừ lạnh, sau đó lại phất tay: "Di giá! Đi dùng bữa!"

"Tuân chỉ! Di giá Ngự Thiện Phòng!"

Thái giám già cao giọng hô to.

Tám người đi tới, cật lực dùng sức nâng long kỷ, khiêng quốc vương rời khỏi đó...
Chương 4238: Chân tướng

Sau khi chịu hai mươi roi, Đế Nữ đau đến nỗi muốn ngất đi, căn bản không thể tự đứng dậy.

Thị vệ kia không thèm đếm xỉa, đánh xong liền bỏ đi.

"Không sao chứ?"

"Không...không sao..."

Đế Nữ thều thào, nhưng còn chưa nói dứt lời thì một cơn đau thấu tâm can nữa lại ập đến khiến cô ta toát mồ hôi lạnh.

"Còn nói không sao? Để tôi châm cứu cho cô!"

Lâm Chính nói rồi lấy ra Hồng Mông Long Châm châm lên lưng Đế Nữ.

Nhưng đã châm mấy kim rồi vẫn chưa thấy tác dụng.

Lâm Chính cau chặt mày lại, quan sát vết thương trên lưng rồi sắc mặt lập tức sa sầm lại.

"Đúng là ác độc! Trên roi còn tẩm chất độc! Vết thương này của cô chỉ e là dăm bữa nửa tháng cũng không thể lành được!"

"Tôi đã quen rồi".

Đế Nữ cười khổ: "Tôi quay về tự đắp thuốc là được rồi, Lâm minh chủ không cần bận tâm".

"Quen rồi?"

Lâm Chính sững lại, trầm giọng hỏi: "Chỉ vì một câu nói mà đánh cô đến mức này? Xem ra quốc vương này không hề đối xử với cô như con gái!"

"Con gái?"

Trong mắt Đế Nữ thoáng vụt qua một tia căm hận, cô ta nhỏ giọng nói: "Trên thực tế, ông ta chưa từng tin tưởng tôi! Ông ta giữ lại cái mạng này của tôi chẳng qua là muốn trêu đùa tôi mà thôi! Sớm muộn cũng có ngày tôi chết trong tay ông ta!"

"Trêu đùa?"

"Lâm minh chủ, tạm thời không nói những việc này. Thiên Tuyển Diệp Hoa này chỉ sợ anh không thể lập tức tiếp cận được! Những thị vệ canh giữ ở đó đều là cấm vệ quân của triều đình, ai nấy thực lực phi phàm. Nếu anh manh động, chỉ sợ không phải đối thủ của bọn họ. Huống hồ Thiên Tuyển Diệp Hoa còn chưa nở, đến khi nó nở rồi chắc chắn sẽ còn được cao thủ hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt hơn nữa. Cho nên lấy được hoa hay không, có lẽ phải xem tạo hoá của anh rồi".

Đế Nữ khàn giọng nói.

"Được, cô đã đưa tôi tới đây cũng coi như đã thực hiện xong lời hứa của mình. Có điều cô muốn tôi cứu bố mẹ cô, tôi phải làm thế nào?"

Lâm Chính hỏi.

Đế Nữ nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: "Ở đây nhiều tai mắt, anh theo tôi về điện đã!"

"Được".

Lâm Chính dìu Đế Nữ về điện của cô.

Nơi đây là chỗ ở của Đế Nữ.

Mặc dù gọi là cung điện nhưng trông vô cùng sơ sài, đến một thị nữ cũng không có.

Đế Nữ đắp một ít thuốc lên, thay bộ quần áo khác rồi bước ra.

"Bố mẹ tôi bị nhốt trong thiên lao, hiện giờ tu vi của họ đã bị phế, tứ chi bị chặt đứt. Muốn cứu họ ra thì buộc phải vào được thiên lao".

Đế Nữ lấy trong người ra một tấm bản đồ, nhỏ giọng nói: "Đây là bản đồ thiên lao, còn có tuyến tuần tra và giờ giao ca của thị vệ. Lâm minh chủ, việc đột nhập này có lẽ người của Huyết Hồ thích hợp làm hơn, không biết một mình anh có ổn không. Nhưng yêu cầu của anh tôi đã thực hiện rồi, hy vọng anh có thể giúp thực hiện yêu cầu của tôi!"

Lâm Chính xem tấm bản đồ, gật đầu đáp: "Tôi sẽ cố hết sức!"

"Tôi không cần anh cố hết sức, tôi cần anh thành công".

Đế Nữ lạnh lùng nói: "Hơn nữa anh phải cực kỳ cẩn thận, nếu việc này bại lộ, chúng ta đều phải chết!"

"Khi nào hành động?"

"Còn hai ngày nữa Thiên Tuyển Diệp Hoa sẽ nở. Đêm trước khi hoa nở, quốc vương sẽ thức cả đêm canh hoa, đó là thời cơ tốt nhất!"

"Tôi hiểu rồi".

Lâm Chính thu lấy tấm bản đồ, chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc này, Đế Nữ đột nhiên gọi giật anh lại.

"Lâm minh chủ!"

"Còn việc gì sao?"

Lâm Chính quay đầu lại hỏi.

"Anh có biết tại sao tôi lại giết cả nhà mình không?"

Đế Nữ do dự một lát, sau đó nói.

"Nếu cô muốn nói thì tôi cũng muốn nghe".

Lâm Chính bình tĩnh đáp.

"Tôi vốn không định nói, nhưng sợ rằng anh nghĩ tôi là kẻ độc ác bất trung bất nghĩa, nên tôi sẽ nói thật với anh".

Đế Nữ đôi mắt đầy u buồn, khàn giọng nói: "Trước đó tôi giết cả nhà họ Cẩm, chính là vì ngày hôm nay!"
Chương 4239: Rừng cây địa ngục

“Một ngày à?”

Lâm Chính tò mò nhìn cô ta.

“Nhà họ Cẩm của chúng tôi là một trong ba thế gia lớn của Kiếm Vương Triều, đa số người trong tộc đều làm quan trong triều, có thể xưng là quyền thế ngập trời, thân phận hiển hách. Nhưng người nhà họ Cẩm chúng tôi mấy năm trước từng vô tình có được một thứ, bởi vì nó mới dẫn đến họa diệt thân!”

“Thứ gì thế?”

“Thiên Tuyển Diệp Hoa!”

Đế Nữ bình tĩnh nói: “Thật ra gốc cây Thiên Tuyển Diệp Hoa phía sau hoa viên được nhổ từ nhà họ Cẩm chúng tôi đưa đến đây”.

Nghe vậy, Lâm Chính giật mình.

Còn có chuyện như thế này nữa sao?

“Đây gọi là người mang ngọc bị vu oan thành có tội, khi tin tức về Thiên Tuyển Diệp Hoa bị lộ ra ngoài, nó đã lập tức thu hút sự chú ý của Quốc Vương, lúc đó bố tôi quyết định hiến dâng Thiên Tuyển Diệp Hoa cho Quốc Vương để tránh dẫn đến tai họa. Nhưng chúng tôi không ngờ hai gia tộc lớn kia vẫn luôn ham muốn quyền thế của nhà họ Cẩm, bọn họ liên tục dâng tấu chương cho bệ hạ, nói nhà họ Cẩm chúng tôi muốn dựa vào Thiên Tuyển Diệp Hoa để bay cao, đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, phế bỏ vương triều, giết vua soán vị, bệ hạ vốn đã đa nghi nên đã quyết định dùng đòn sát thủ với nhà họ Cẩm”.

“Buổi tối ngày hôm đó, mười triệu cấm vệ quân đã bao vây chặt chẽ Cẩm phủ, số lượng đông đúc, bố tôi phái người đến giải thích với bệ hạ, nhưng đã bị người của hai gia tộc lớn giết chết”.

“Lúc đó, tôi biết nhà họ Cẩm đã đến lúc diệt vong! Không chỉ một mình bệ hạ muốn tiêu diệt nhà họ Cẩm chúng tôi, hai thế gia lớn kia cũng sẽ không tha cho chúng tôi!”

“Vì muốn giữ lại một người để phục thù, muốn một ngày nào đó có thể giải nỗi oan khuất cho nhà họ Cẩm, tôi đã giết hết người nhà họ Cẩm, chặt đứt tay chân của bố mẹ mình, đưa bố mẹ và Thiên Tuyển Diệp Hoa đến thỉnh tội với bệ hạ!”

“Chỉ như thế bệ hạ mới buông tha cho tôi, thật ra tôi biết ông ta muốn giết tôi diệt khẩu, nhưng vẫn e ngại miệng đời, ông ta không tìm được lý do nên mới từ bỏ”.

“Ông ta nhận tôi làm Đế Nữ, bởi vì sợ tôi chạy trốn sẽ tạo thành nỗi lo về sau”.

“Tôi sống trong hoàng cung, có thể nói là như đi trên băng mỏng, mỗi ngày đều phải cẩn thận, nhưng tôi cũng hiểu, nếu tôi không báo thù, nếu tôi không đòi lại công lý cho nhà họ Cẩm, vậy thì tôi sống còn có ý nghĩa gì cơ chứ?”

Nói đến đây, Đế Nữ nhắm mắt lại, nước mắt thấm ướt khuôn mặt của cô ta.

Lâm Chính im lặng.

Lúc tuyệt vọng nhất, nếu Đế Nữ không vung đao chém giết người trong tộc, vậy cô ta và tất cả người trong tộc sẽ phơi thây ở nhà họ Cẩm.

Đây là khí phách và lòng can đảm giống như người chiến sĩ tự chặt tay mình.

“Tuy rằng cô vẫn còn sống, nhưng cô còn chịu đựng nhiều hơn những người trong tộc đã chết của cô!”

Lâm Chính thản nhiên nói: “Yên tâm đi, thế gian này rồi sẽ có một ngày trở nên trong sạch và thái bình”.

“Từ lâu tôi đã không quan tâm nữa rồi”.

Đế Nữ mỉm cười, ánh mắt tóe lên sự lạnh lẽo và tàn nhẫn: “Tôi chỉ cần kẻ thù hồn bay phách tán, chỉ cần tên Quốc Vương ngu ngốc kia thịt nát xương tan thôi! Chỉ như thế, tôi mới vừa lòng hả dạ!”

Lâm Chính không nói gì, anh nhìn chằm Đế Nữ, quay người rời đi.

Đế Nữ ngồi trên ghế, yên lặng, siết chặt nắm tay.

Trở về nơi ở, Lâm Chính lập tức lấy bản vẽ ra nghiên cứu.

Địa hình ở thiên lao rất phức tạp, nhìn những điểm đánh dấu bên trên, thủ vệ trong thiên lao vào hôm nay có ít nhất hơn trăm người.

Xem ra Quốc Vương của Kiếm Vương Triều giam giữ không ít người trong thiên lao.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, anh quyết định đi thăm dò một chuyến ở nơi đó mới được.

Lý luận suông trên giấy không có tác dụng gì.

Nghĩ đến đây, anh lập tức đi ra khỏi cửa, đi về phía thiên lao.

“Ôi, thợ Lâm, cậu đang muốn đi đâu đấy?”

Trên đường đụng mặt Thái giám già, ông ta mỉm cười hỏi.

“Ở trong phòng ngột ngạt muốn chết nên tôi muốn đi dạo trong hoàng cung một lát”.

Lâm Chính cười nói.

“Vậy cũng không nên đi đâu! Nơi này là hoàng cung, nếu như cậu đi lầm nơi nào đó, cẩn thận mất đầu đấy!”

Thái giám già mỉm cười nói, ánh mắt tràn ngập vẻ kỳ lạ.

“Hả, công công, nói cách khác là tôi không được đi đâu cả sao?”

Lâm Chính giả vờ sợ hãi hỏi.

“Cậu phải nhìn xa trông rộng một chút đi, đi dạo trong cung, nếu như cậu đến nơi nào đó không nên đến, bệ hạ mà biết được thì cái mạng nhỏ của cậu không giữ được đâu, người lớn trẻ nhỏ nhà cậu cũng sẽ bị liên lụy! Này! Thấy bên kia không? Cậu qua bên đó xem là sẽ biết, đó là tội nhân tháng này bị bệ hạ ban chết! Đều bị nhốt bên đó!”

Thái giám già chỉ vào khu rừng cách đó không xa, cười hì hì, xoay người rời đi.

Lâm Chính ngạc nhiên, anh nhìn khu rừng kia, khẽ cau mày, bước đến đó.

Nhưng khi vừa đến gần khu rừng đó, anh đã ngửi thấy một mùi thối nát.

Đến khi vào trong khu rừng, Lâm Chính bỗng nhiên giật mình.

Anh thấy trên những cành cây trong rừng treo một tấm da.

Những tấm da này… rõ ràng là da người.

Da người phơi trên cành cây, biến khu rừng này thành địa ngục, khiến người nhìn da đầu run rẩy.

“Ê, anh đang làm gì thế?”

Lúc đó có một tên thị vệ đột nhiên đi tới, hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính, quát.

“Tôi là thợ chăm hoa mới vào cung!”

Lâm Chính nói.

“Tại sao thợ chăm hoa lại chạy đến đây? Sao nào? Chẳng lẽ anh cũng muốn bị treo lên đó?”

Thị vệ kia bật cười lạnh lùng.

Lâm Chính không đáp.

“Tránh ra!”

Thị về lầm bầm, sau đó đi về phía trước.

Có vài người đi theo sau hắn, trên tay mỗi người đều cầm một gói đồ lớn.

Sau khi đi về phía một thân cây, họ lập tức lấy thứ trong gói đồ to ra.

Đó chính là một lớp da máu tươi đầm đìa…

Bọn họ cẩn thận phơi nó lên cây.

Ngay lúc đó, cái cây đó phát ra âm thanh ầm ầm kỳ lạ.

Chỉ phút chốc Lâm Chính đã hiểu hết mọi chuyện.

Thì ra phơi da lên là đang cung cấp chất dinh dưỡng cho cây!

Những cây này không phải cây bình thường!

Chúng là cây hút máu!

“Những người này đều là người của ngự thiện phòng, buổi trưa hôm nay thằng chó này đã làm vỡ một cái thìa trước mặt bệ hạ, bị bệ hạ phạt hình lột da, cả nhà lớn nhỏ đều bị treo trên đây, anh mới đến thì phải cẩn thận một chút, nếu chọc giận bện hạ, ngày nào đó anh cũng sẽ bị treo trên cây như thế!”

Thị vệ kia khinh thường quát Lâm Chính, sau đó dẫn người rời khỏi khu rừng.

Lâm Chính không nói gì, xoay người rời khỏi đó.

Quốc Vương này rõ ràng là một bạo quân.

Xem ra đất nước bị Quốc Vương này cai trị sẽ không tồn tại được lâu.

Anh hít sâu một hơi, quan sát xung quanh, đi nhanh hơn nữa, đi về phía thiên lao.

Thiên lao là nơi giam giữ phạm nhân nên đương nhiên sẽ là khu vực cấm.

Cho nên trên đường đến đây, Lâm Chính cực kỳ cẩn thận.

Khi đến gần thiên lao, anh lập tức lấy châm bạc ra ghim vào trên cổ, thay đổi dung mạo, yên lặng đi về phía thiên lao.
Chương 4240: Đến đây làm gì?

Lâm Chính đã thay đổi dung mạo đứng nhìn chằm chằm của thiên lao một lúc lâu, cuối cùng cũng thăm dò được quy luật đổi ca của tốp thủ vệ.

“Tôi đi tiểu đã nhé!”

Một lao vệ chậm rãi nói, hắn vừa cởi thắt lưng vừa bước về phía nhà vệ sinh cách đó không xa.

Lâm Chính thấy thế lập tức rón rén đi về phía nhà vệ sinh.

Một lát sau, anh mặc quần áo và đạo cụ của lao vệ đi ra, khuôn mặt cũng đã trở thành mặt của lao vệ.

“Cậu không tiểu ra được à? Lâu quá vậy?”

Một lao vệ khác mất kiên nhẫn oán trách, sau đó hắn dựa vào tường ngồi xuống: “Cậu canh chừng đi, tôi ngủ một lát!”

“Đừng mà! Lúc nãy đi vệ sinh tôi nghe thấy công công đi ngang qua nói lát nữa thái tử sẽ đến đây tuần tra thiên lao, chúng ta phải đứng nghiêm túc!”

Lâm Chính nói.

“Gì chứ? Thái tử sao?”

Lao vệ kia giật cả mình, vội vàng đứng thẳng, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, không dám lơ là.

Lúc nói chuyện với Đế Nữ, Lâm Chính đã từng nghe vài thông tin của Thái Tử của Kiếm Vương Triều

Nghe nói độ biến thái của người này chỉ hơn chứ không kém bố của hắn.

Moi tim xẻ xác là chuyện thường ngày, dùng người để tu luyện hoặc làm thức ăn, đều là chuyện bình thường.

Không có ai dám chọc đến vị Thái Tử này.

Nhóm người lao vệ đương nhiên cũng biết tiếng xấu của Thái Tử, nếu hắn đến tuần tra thiên lao mà thấy mọi người lười biếng, hắn nhất định sẽ đào tim móc phổi…

“Tôi qua bên kia đi loanh quanh, nói cho những anh em bên trong biết, nếu bọn họ gây chuyện trước mặt Thái Tử, chỉ sợ chúng ta đều phải rơi đầu!”

Lâm Chính nói.

“Đúng, đúng, đúng, cậu đi nhanh lên, phải bảo những kẻ lười biếng kia tỉnh táo một chút, đừng có mà hại chết ông đây!”

Lao vệ hét lên.

“Yên tâm đi, anh ở đây xem đi, nếu Thái Tử đến, phải nhanh chóng báo cho tôi biết!”

Lâm Chính nói nhỏ.

“Biết rồi, biết rồi, cậu đi nhanh đi!”

Lao vệ kia liên tục phất tay.

Lâm Chính lập tức đi đến thiên lao.

Thiên lao u ám đáng sợ, mùi máu tươi tanh tưởi bốc lên khắp nơi.

Nếu là người bình thường thì đã sớm bị sốc đến mức nôn, Lâm Chính cũng sắp chịu không nổi, anh cau mày đi về phía trước.

Nhưng đi chưa được mấy bước, phía trước mặt anh đã xuất hiện vô số cảnh tượng giống như địa ngục.

Đó là từng gian nhà lao.

Bên trong nhà lao nhốt toàn những người không lành lặn.

Có người bị dây thép xuyên qua cơ thể, ngực bị xé toạc, lộ ra nội tạng, nhưng vẫn còn sống, có người bị cắt mũi xẻo tai, nhổ sạch răng, móc mắt…

Đi một đường, nhưng không thấy được người nào còn hoàn chỉnh.

“Ôi? Anh Trương? Sao anh lại đến đây? Có chuyện gì sao?”

Lúc đó bỗng vang lên một tiếng cười khẽ.

Thấy ngay chỗ đường đi được bày một cái bàn, một tên lao vệ say khướt cầm bình rượu đứng lên.

“Thái tử điện hạ sắp đến tuần tra thiên lao, cậu lại uống rượu, cậu không muốn sống nữa đúng không?”

Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Cái gì? Thái tử điện hạ sắp đến đây ư?”

Lao vệ kia vừa nghe thấy vậy, nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, run lẩy bẩy nói: “Vậy thì xong rồi, nếu để cho Thái tử điện hạ biết tôi uống rượu, hắn chắc chắn sẽ nấu chín tôi!”

“Cậu nhanh chóng ra ngoài đi, về trước đi, đợi lát nữa Thái tử điện hạ có đến, tôi sẽ nói cậu đi làm nhiệm vụ khác rồi!”

Lâm Chính nói.

“Được, được thôi, anh Trương, tôi nợ anh một lần!”

Lao vệ ôm quyền, nhanh chóng bỏ chạy.

Lâm Chính thấy vậy, lao thẳng đến chỗ sâu nhất trong nhà lao.

Anh nhanh chóng đi đến căn phòng cuối cùng sâu bên trong.

Đa số phòng trong này đều trống không, chỉ có phòng cuối cùng.

Nơi đó giam giữ hai người.

Cũng có thể nói là treo hai người.

Hai người đó không có tay chân, không có tóc, bụng của họ bị ghim một cây đinh cứng màu xanh lá, đầu kia của cây đinh đóng lên tường, đóng bọn họ lên đó, trên miệng bị đeo vòng sắt, cưỡng chế mở miệng bọn họ ra.

Tỉ mỉ quan sát, có thể thấy trong miệng bọn họ bị nhét một viên thuốc.

Lâm Chính đánh giá một lát, trong lòng trở nên u ám, anh đã hiểu hết mọi chuyện.

Viên thuốc đó dùng để giữ mạng.

Xem ra, mỗi ngày lao vệ sẽ đổi thuốc trong miệng bọn họ, như thế mới làm cho bọn họ không chết.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là bố mẹ ruột của Đế Nữ.

Không biết rốt cuộc bọn họ đã bị tra tấn đến mức nào, tuy rằng ngũ quan bọn họ vẫn hoàn hảo, nhưng đôi mắt trợn trắng, phát ra tiếng thở phì phò, hoàn toàn không tỉnh táo.

Lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt căng thẳng, quay đầu nhìn lại.

Anh thấy trong căn phòng nhỏ cách đó không xa, có một người bước ra với khí tức đáng sợ.

“Cậu đang làm gì thế? Đây… là nơi cậu có thể đến sao?”

Người đó nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng quát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK