Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 826: Sát chiêu mạnh nhất

Lại là bốn chữ đó!

Lại là câu trả lời qua loa đó!

Tất cả mọi người ở đây kể cả thẩm phán Lưu đều cảm thấy trí thông minh của mình giống như bị người ta sỉ nhục.

Tất cả mọi người đều vô thức cho rằng Lâm Chính vốn là một người nghèo từ ngữ, cũng có nghĩa là anh đã mặc nhận, chỉ là mặt dày không thừa nhận mà thôi.

Hùng Mẫn Sinh cười thành tiếng.

“Ba luật sư lớn? Chỉ thế mà thôi!”.

Ông ta vốn dĩ vẫn còn rất kiêng dè, nhưng thấy ba luật sư lớn ở Yên Kinh ai nấy giống như đến để uống trà, không chuẩn bị gì cả, hoàn toàn bị mình dắt mũi.

“Cậu Lâm, cậu không nói, không thừa nhận, không sao cả, chúng tôi đều biết cậu thật sự đã trốn thuế. Bởi vì cậu không thể giải thích lô hàng ba trăm triệu tệ đó đi đâu, cậu không thể giải thích với bất cứ ai!”, Hùng Mẫn Sinh cười nhạt nói.

“Luật sư nguyên cáo, nếu ông còn phỉ báng thân chủ của tôi nữa, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của ông!”.

“Tôi không phỉ báng!”.

“Ông không có bất cứ chứng cứ gì là ông đang phỉ báng!”.

“Chứng cứ, chẳng lẽ cái đó không phải sao?”.

“Chỉ dựa vào nó e rằng không đủ để chứng minh tất cả”, Phan Long nhìn về phía thẩm phán.

Thẩm phán suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu đáp: “Tài liệu này không đủ uy tín, cũng không thể dựa vào cái này mà quyết định bản án, cho nên nó chỉ có thể dùng để tham khảo, không thể định tội!”.

“Thưa quý tòa, xin đừng vội, chúng tôi có người làm chứng!”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.

Ông ta vừa dứt lớn, cửa lớn mở ra, một nhóm người được dẫn vào trong, đi đến trước tòa.

“Chuyện… Chuyện này sao có thể?”.

Tô Nhu ngồi trên ghế nghe xét xử cũng đứng bật dậy, nhìn đám người đó mà không thể tin nổi.

“Tô Nhu, sao vậy?”, Tô Dư ở cạnh khó hiểu nhìn cô.

“Những người này… đều là nhân viên của công ty Dương Hoa, hơn nữa… chức vụ không thấp, ít nhất cũng ở tầng giữa”, Tô Nhu tái mặt, nói năng lắp bắp.

Cô vừa dứt lời, người bên cạnh đều giật mình.

Tô Dư kinh ngạc.

“Sao nhân viên của Dương Hoa lại đến đây?”.

“Bọn họ định làm gì?”.

“Chẳng lẽ… bọn họ đều đến để chỉ nhận cậu Lâm?”.

“Thế… thế này là sao?”.

Tất cả mọi người đều hoang mang, ngạc nhiên lên tiếng.

Không ai ngờ Hùng Mẫn Sinh còn có chiêu này…

“Yên lặng, yên lặng!”.

Thẩm phán lại gõ búa gỗ.

Trong tòa yên tĩnh lại, nhưng trên mặt ai cũng in đậm nỗi nghi hoặc.

“Thưa quý tòa, xin cho tôi được giới thiệu, người này là Thành Chính, phó phòng tài vụ của công ty con dưới trướng công ty Dương Hoa. Thật ra, người này cũng hỗ trợ tài vụ của công ty mẹ Dương Hoa đối chiếu sổ sách, v.v… Thành Chính, mời cậu nói ra những gì cậu muốn nói trước tòa đi”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.

“Được”, Thành Chính gật đầu, sau đó lên tiếng: “Thưa quý tòa, thật ra Chủ tịch Lâm của chúng tôi luôn có hành vi trốn thuế, hơn nữa không phải một tháng mà là tháng nào cũng vậy. Con số rất đáng kinh ngạc, một số tiền khổng lồ! Nhưng trước kia anh ta xử lý rất tốt, chỉ có lần này sơ suất để lại sơ hở”.

Nói xong, Thành Chính lấy một tờ tài liệu từ cặp sách mang theo bên mình ra, đưa lên.

“Thưa quý tòa, đây là chứng cứ liên quan đến việc trốn thuế của Tập đoàn Dương Hoa mà tôi thu thập được. Ngoài nó ra, tôi còn có video bọn họ vận chuyển hàng hóa. Mỗi một hộp thuốc trong video đó đều không được liệt kê vào số lượng tiêu thụ của Dương Hoa. Khi báo cáo lên trên, tất cả đều biến thành thuốc không phù hợp chất lượng bị tiêu hủy, trên thực tế chúng đều được chuyển đi. Thưa quý tòa, tôi có thể cho mọi người xem đoạn video đó”, Thành Chính nói.

Mọi người đều kinh ngạc.

“Xin mời chiếu lên đi”, thẩm phán nghiêm túc nói.

Thành Chính lập tức tìm video trong điện thoại, chiếu lên màn hình lớn.

Trong nháy mắt, tòa án lại rộ lên xôn xao, tất cả sôi sục.

Trên video chiếu cảnh y hệt lời nói của Thành Chính.

Nhà máy dược phẩm dưới trướng Dương Hoa đúng là sản xuất thuốc và vận chuyển đi từng lô. Số thuốc đó… không hề được chuyển tới các tiệm thuốc ở các nơi…

“Nếu quý tòa không tin tôi, những người bên cạnh tôi đều có thể chứng minh. Bọn họ đều là nhân viên tầng trung của Tập đoàn Dương Hoa, cũng đã tiếp xúc với không ít thứ nội bộ công ty. Chúng tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm cho tất cả hành động và lời nói của chúng tôi!”, Thành Chính nghiêm túc nói.

Thẩm phán liếc nhìn những người đó, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm túc.

Ông ta hít sâu một hơi, rơi vào trầm mặc.

Hùng Mẫn Sinh nhìn sang Lâm Chính, mỉm cười nói: “Bây giờ nhân chứng, vật chứng đã đầy đủ. Cậu Lâm, cậu còn gì muốn nói hay không?”.

Thành Chính này mới là sát chiêu mạnh nhất của đám người Phạm Lạc và Hùng Mẫn Sinh.

Thế này là định đẩy Lâm Chính rơi xuống địa ngục, mãi mãi không ngóc đầu lên nổi.

Tất cả mọi người ở đây đều nín thở, nhìn về phía Lâm Chính.

Chờ đợi xem anh có thể đưa ra lời giải thích hợp lý gì.

Nhưng… Lâm Chính vẫn trả lời một cách sống chết mặc bây.

“Tôi thật sự không thể nói…”.

“Thưa quý tòa, có thể tuyên án rồi”, Hùng Mẫn Sinh lắc đầu khẽ cười.

Người xung quanh đều thổn thức, vô cùng thất vọng.

Thẩm phán bình tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy anh không có ý định tiếp tục lên tiếng, bèn cầm búa gỗ ở bên cạnh lên, định gõ búa tuyên án.

Đúng lúc đó, Thu Huyền Sinh mãi không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng.

“Thưa quý tòa, có thể cho phép tôi hỏi nguyên cáo một câu trước khi tuyên án hay không?”.

Ông ta vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.

“Đương nhiên có thể”, thẩm phán gật đầu.

“Ông muốn hỏi gì?”, Phạm Lạc khẽ nhíu mày.

“Tôi muốn biết, vì sao cậu Phạm lại chiếm số tiền một tỷ tệ mà cậu Lâm bồi thường cho đoàn làm phim Chiến Hổ về cho riêng mình?”, Thu Huyền Sinh bình tĩnh nói.

Ông ta vừa dứt lời, Phạm Lạc và Văn Lệ biến sắc ngay tức khắc.

Hùng Mẫn Sinh cũng ngạc nhiên, nhìn về phía hai người, một dự cảm chẳng lành dâng lên…
Chương 827: Các ông muốn biết thật sao?

“Ông nói cái gì? Một tỷ tệ nào? Tôi… tôi không hiểu! Tôi không biết ông đang nói gì cả!”, Phạm Lạc nhanh chóng hoàn hồn, ấp a ấp úng nói.

“Cậu Phạm, cậu quên rồi sao? Hôm qua cậu đích thân đến tập đoàn Dương Hoa, tiến hành thương lượng trong hòa bình về vấn đề hợp đồng của đoàn làm phim “Chiến Hổ”. Thực ra Chủ tịch Lâm đã ý thức được hợp đồng có vấn đề, nên đã bồi thường cho người của đoàn làm phim “Chiến Hổ”. Theo cách tính trên hợp đồng, thì khoản bồi thường này không đến một tỷ tệ, nhưng để bồi thường cho tổn thất của đoàn làm phim, cậu ấy đã bỏ ra hẳn một tỷ tệ. Ngoài khoản bồi thường ra còn là phí an ủi mấy trăm triệu tệ. Tôi vẫn luôn thấy rất tò mò, tại sao rõ ràng cậu đã lấy được khoản bồi thường rồi, nhưng vẫn muốn mang chuyện này ra tận tòa, công khai đối đầu với chúng tôi. Lẽ nào cậu đã nuốt hết một tỷ tệ kia rồi?”, Thu Huyền Sinh không nhanh không chậm đáp.

Ông ta vừa dứt lời, những người của đoàn làm phim “Chiến Hổ” đang dự phiên tòa đều như ngạt thở.

Đám người Thành Chính cũng vội vàng nhìn về phía Phạm Lạc, ai nấy vô cùng kinh ngạc.

“Vớ vẩn! Tôi… tôi nuốt một tỷ tệ đó lúc nào chứ? Không! Không đúng! Tôi không hề biết một tỷ tệ nào cả! Chủ tịch Lâm đưa một tỷ tệ cho tôi lúc nào? Sao tôi không biết?”, Phạm Lạc túa mồ hôi lạnh, vội vàng nói.

“Cậu Phạm, cậu không thừa nhận cũng không sao, ở đây có lịch sử chuyển khoản”, Thu Huyền Sinh nói.

“Lịch sử chuyển khoản thì có thể cho thấy điều gì chứ? Các ông chuyển tiền cho tôi, sau đó nói với tôi chuyện này, thì chẳng phải là tôi bị oan sao?”.

“Cậu Phạm, hôm qua sau khi nhận được một tỷ tệ, có phải cậu đã dùng thẻ ngân hàng không? Còn nữa, cậu có đọc tin nhắn thông báo nhận được một tỷ tệ không? Những việc này đều có thể điều tra được, thực ra lời giải thích của cậu rất miễn cưỡng”, Thu Huyền Sinh lắc đầu.

Phạm Lạc há miệng, không thốt nên lời.

Thu Huyền Sinh nói đúng.

Phạm Lạc không thể chối bỏ khoản tiền này.

“Cậu nhận một tỷ tệ của Chủ tịch Lâm thật sao?”, sắc mặt Hùng Mẫn Sinh sa sầm, lập tức hỏi.

“Tôi… tôi không có…”, Phạm Lạc không dám thừa nhận, cắn răng nhỏ giọng nói.

Chuyện anh ta dọa dẫm Chủ tịch Lâm chỉ có anh ta và Văn Lệ biết, nên khi nhận được tiền đương nhiên cũng không nói với người khác.

“Đồ ngu, đã lúc này rồi cậu còn không thừa nhận? Rốt cuộc cậu có cầm hay không? Mau nói cho tôi biết! Nếu không, tôi không biết nên đối phó thế nào đâu!”, Hùng Mẫn Sinh cuống lên, nhỏ giọng quát.

“Tôi… tôi thực sự không nhận mà…”, Phạm Lạc cũng cuống lên, nhưng rõ ràng không còn tự tin nữa.

“Phạm Lạc, nếu cậu đã cầm thì mau thừa nhận đi! Đây là cái bẫy của Chủ tịch Lâm, nếu cậu không nhanh chóng thoát ra, chỉ e cục diện sẽ có sự thay đổi”, Võ Nhân cũng nhỏ giọng nói.

“Ơ… Các ông làm ăn kiểu gì vậy? Tôi bảo các ông kiện Chủ tịch Lâm, sao ai nấy đều nhìn tôi làm gì?”, Phạm Lạc không thể hiểu nổi, dứt khoát không giải thích nữa, mà thay đổi chủ đề, gào lên.

Hai người nhíu mày.

Thực ra có hay không, bọn họ có thể nhìn ra được.

Tuy Phạm Lạc là diễn viên, nhưng hai người họ cũng là người lão luyện.

Huống hồ nếu không có chuyện này, thì sao Thu Huyền Sinh dám nói ra những lời như vậy chứ? Như vậy chẳng phải là tự bê đá đập chân mình sao?

“Phạm Lạc, tôi nói với cậu lần cuối, cậu mau thừa nhận chuyện này đi, nếu không tài khoản của cậu vô duyên vô cớ có thêm một tỷ tệ thì không thể giải thích được. Bọn họ điều tra tài khoản của cậu ngay tại tòa thì cậu không giấu được đâu!”, Hùng Mẫn Sinh lạnh lùng nhỏ giọng nói.

Toàn thân Phạm Lạc run rẩy, biết không thể ngụy biện được nữa, chỉ có thể nhỏ giọng đáp: “Thực ra… là có đưa một tỷ tệ…”

“Cậu thừa nhận ngay từ đầu có phải là xong rồi không?”.

“Luật sư Hùng, bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi nói trước, một tỷ tệ này là của tôi, không thể trả cho thằng ngốc họ Lâm kia được!”, Phạm Lạc vội nói.

Luật sư Hùng chẳng thèm đếm xỉa đến anh ta, xoay người đi, nói: “Tôi đã nói chuyện xong với thân chủ của tôi, cậu ấy quả thực đã nhận một tỷ tệ mà Chủ tịch Lâm tặng, nhưng Chủ tịch Lâm không nói cho cậu ấy biết đây là khoản bồi thường hợp đồng của đoàn làm phim “Chiến Hổ””.

“Đã ghi rõ lúc chuyển khoản rồi”.

“Chắc là cậu ấy không đọc”.

Phạm Lạc quả thực không đọc, Lâm Chính cũng chắc chắn anh ta sẽ không đọc.

“Vậy thân chủ của tôi muốn dùng một tỷ tệ này để bồi thường cho từng nhân viên của đoàn làm phim “Chiến Hổ”, chắc là không vấn đề gì chứ?”, Thu Huyền Sinh hỏi.

“Việc này… chắc là không vấn đề gì”, luật sư Hùng chần chừ một lát rồi đáp.

Phạm Lạc ở phía sau gần như muốn ngất đi.

“Luật sư Hùng, ông bị điên à? Ông không nghe thấy lời tôi vừa nói sao?”, Phạm Lạc không ngồi yên được nữa, lập tức rít gào.

“Câm miệng!”, Võ Nhân ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Cậu đừng lên tiếng, nếu không mọi chuyện sẽ hỏng bét”.

“Nhưng ông Võ…”

“Im đi!”.

Sắc mặt Võ Nhân lạnh lùng.

Phạm Lạc há miệng, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

“Nếu cậu Phạm lựa chọn lấy một tỷ tệ này ra để bồi thường, thì phiên tòa này có thể kết thúc rồi chứ?”, Thu Huyền Sinh mỉm cười nói.

“Ông vẫn chưa giải thích chuyện trốn thuế lậu thuế mà”, Phạm Lạc cắn răng, vội kêu lên.

“Việc đó không liên quan đến vụ án này”.

“Có liên quan hay không không phải do ông quyết định! Xin thẩm phán hãy ra quyết định”, Hùng Mẫn Sinh hừ một tiếng.

“Việc này… kính thưa quý tòa, tôi không ủng hộ việc tiếp tục truy hỏi”, Thu Huyền Sinh cũng tỏ vẻ khó xử, lên tiếng.

“Nếu quả thực có ích cho việc vạch trần chân tướng của vụ án, thì tôi nghĩ các ông cần phải nói rõ chuyện này”, thẩm phán Lưu nghiêm túc nói.

Ông ta vừa dứt lời, Thu Huyền Sinh liền trở nên do dự.

Một lát sau, ông ta nhìn về phía Lâm Chính.

“Thế là được rồi”.

“Được”.

Thu Huyền Sinh gật đầu, sau đó nói với thẩm phán Lưu: “Kính thưa quý tòa, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”.

“Gọi cho ai?”.

“Người đã lấy số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ”, Thu Huyền Sinh mỉm cười đáp.
Chương 828: Tôi không có tư cách giục

Những lời của Thu Huyền Sinh khiến tất cả mọi người không khỏi sửng sốt.

Gọi cho người lấy số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ?

Bọn họ làm gì vậy?

Tự chui đầu vào lưới à?

Sao chuyện này có thể mang ra để nói như vậy chứ? Chẳng phải là không đánh tự khai sao?

Không ai có thể hiểu ý của Thu Huyền Sinh, bọn họ đều nhìn ông ta với ánh mắt nghi hoặc.

Hùng Mẫn Sinh lại càng cảm thấy không ổn.

Ông ta chắc chắn Lâm Chính không phải là đồ ngốc, Thu Huyền Sinh lại càng không phải.

Chắc chắn ông ta biết rõ hậu quả khi gọi người này đến.

Lẽ nào… Thu Huyền Sinh muốn đưa Chủ tịch Lâm vào tù?

Hùng Mẫn Sinh thầm kinh ngạc trong lòng.

“Ông Võ, ông thấy sao?”, Hùng Mẫn Sinh bất đắc dĩ, ngoảnh sang nhỏ giọng hỏi.

“Tôi không biết bọn họ định giở trò gì, nhưng chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng không thể rút lui được nữa, cứ xem bọn họ có mánh khóe gì đi!”, Võ Nhân trầm giọng đáp.

“Được!”.

Hùng Mẫn Sinh gật đầu, sau đó nói với bên kia: “Nếu luật sư Thu đã nói vậy thì ông hãy mau gọi điện thoại cho người kia đến đây đi”.

“Ông ấy có thể đến được hay không không phải do tôi quyết định, tôi phải gọi trước để hỏi, nếu ông ấy đồng ý đến thì chuyện này rất dễ giải quyết”, Thu Huyền Sinh đáp.

“Nếu ông ta đến thì đương nhiên là dễ giải quyết rồi, nhưng chuyện đến hay không đến không phải do ông ta quyết định, dù sao hành vi của ông ta và cậu Lâm cũng đã vi phạm pháp luật!”, Hùng Mẫn Sinh trầm giọng nói.

“Chuyện này vẫn chưa có kết luận, xin luật sư của nguyên cáo đừng tự ý đưa ra kết luận”, Thu Huyền Sinh bình thản nói, sau đó cầm điện thoại lên gọi đến một số.

Sau khi bên kia nghe máy, thái độ của Thu Huyền Sinh lập tức trở nên cung kính, ăn nói dạ thưa, thái độ cực kỳ khiêm nhường.

Chứng kiến cảnh này, đám người Phạm Lạc, Văn Lệ đều vô cùng nghi hoặc.

Những người đến dự phiên tòa cũng không hiểu gì.

“Ông ta đang gọi cho ai vậy?”.

“Không biết”.

“Chờ lát nữa người kia đến là biết ấy mà”.

Những tiếng bàn tán vang lên.

Nhưng sắc mặt Hùng Mẫn Sinh lại cực kỳ khó coi.

Ông ta vội vàng ngoảnh lại nói với Võ Nhân: “Ông Võ, chắc là có biến”.

“Ừ”, thái độ Võ Nhân cũng trở nên lúng túng: “Thu Huyền Sinh không chỉ là một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh, mà nhà họ Thu còn có thực lực không tầm thường ở Yên Kinh, trước giờ chưa ai có thể khiến Thu Huyền Sinh cung kính như vậy. Thế nên chắc chắn người ở đầu bên kia điện thoại là một người cao quý bất phàm”.

“Ông Võ, nếu như có nhân vật máu mặt nào đó đến thật, thì chúng ta phải làm sao đây?”, Hùng Mẫn Sinh hỏi với vẻ kiêng dè.

“Sợ gì chứ? Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, cần gì phải sợ người kia? Đến thì cứ đến, hôm nay dù là ông trời phạm lỗi mà đứng ở đây, thì cũng phải bị trừng trị, không ai thoát được!”, Võ Nhân nói rất nghiêm túc.

Có câu nói này thì Hùng Mẫn Sinh yên tâm rồi.

Võ Nhân dù sao cũng là người đức cao vọng trọng trong giới luật sư, nếu ông ta đã nói vậy thì chắc chắn lát nữa sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Để xem Thu Huyền Sinh sẽ mời ai đến.

Thu Huyền Sinh đặt điện thoại xuống, mỉm cười nói: “Kính thưa quý tòa, người kia đang trên đường đến đây, bây giờ chúng ta chờ chứ?”.

“Có thể chờ”, thẩm phán Lưu trầm giọng đáp.

Đây không phải là chuyện nhỏ, hiển nhiên ông ta cũng rất coi trọng. Trước tiên không nói chuyện này có liên quan đến vụ án hay không, cho dù không liên quan thì đây cũng là vụ trốn thuế mấy trăm triệu tệ, hơn nữa liên quan đến tập đoàn Dương Hoa thì con số không chỉ dừng lại ở đó, dù là ai cũng không thể trơ mắt ra nhìn được.

“Được”, Thu Huyền Sinh gật đầu, rồi im lặng.

Sắc mặt Hùng Mẫn Sinh cũng trở nên âm trầm.

“Luật sư Hùng, bây giờ là sao đây? Sao vẫn chưa có kết quả xử án? Tên họ Lâm kia định giải quyết thế nào? Luật sư Hùng! Luật sư Hùng!”, Phạm Lạc vội hỏi.

“Sao nào? Cậu còn muốn dựa vào hợp đồng kia để đập chết Chủ tịch Lâm sao? Nằm mơ đi! Nếu thắng vụ kiện này, cậu ta cùng lắm là phải bồi thường chút đỉnh! Nếu muốn đưa cậu ta vào tù thì phải dựa vào cái này! Lẽ nào cậu chỉ muốn chút tiền bồi thường của Chủ tịch Lâm thôi sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu chỉ như vậy thì cậu không thể dùng được số tiền này. Với địa vị và tài sản của Chủ tịch Lâm và Dương Hoa ở trong nước, cậu nghĩ các cậu có thể được yên thân sao?”, luật sư Hùng lạnh lùng nói.

Phạm Lạc sửng sốt, lập tức hoảng lên nói: “Vậy… vậy hãy làm theo lời ông nói, đưa anh ta vào tù, nhất định phải đưa anh ta vào tù!”.

Phạm Lạc không biết gì, còn luật sư Hùng cũng có tính toán của riêng mình.

Phạm Lạc không hề biết, vụ kiện này đã không chỉ là tranh giành lợi ích giữa anh ta và Lâm Chính, mà còn là trận chiến giữa luật sư Hùng với ba đoàn luật sư Yên Kinh.

Nếu ông ta có thể thắng vụ kiện này, thì chính là luật sư số một Hoa Quốc.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ danh tiếng như cồn, tiền bạc cuồn cuộn, muốn gì có nấy.

Hùng Mẫn Sinh ông ta cũng sẽ bước lên tận trời.

Luật sư Hùng hít sâu một hơi, ánh mắt đầy nóng bỏng, bàn tay bất giác siết chặt.

Đây là cơ hội tuyệt vời để đổi đời!

Nhưng lúc này, Thành Chính lại không ngồi yên được nữa.

“Kính thưa quý tòa, liệu có thể tuyên án bị cáo chắc chắn có hành vi lừa đảo chúng tôi chưa? Chúng tôi yêu cầu nhận được bồi thường xứng đáng!”, Thành Chính lớn tiếng nói.

“Đúng, chúng tôi muốn nhận được bồi thường xứng đáng!”.

“Chúng tôi muốn được bồi thường!”.

Những nhân chứng được Phạm Lạc kéo tới cũng đồng thanh hô lên.

Hiển nhiên, bọn họ nghe thấy một tỷ tệ trong tay Phạm Lạc thì đã không ngồi yên được nữa.

“Yên lặng! Yên lặng!”.

Thẩm phán Lưu lại giơ chiếc búa gỗ lên.

Sắc mặt Phạm Lạc cũng vô cùng khó coi.

Anh ta không muốn cứ thế đánh mất một tỷ tệ trong tay.

Nhưng hiện giờ anh ta không còn cách nào khác.

Hùng Mẫn Sinh đã không nghĩ gì đến vụ án này nữa, đương nhiên cũng sẽ không tranh cãi vì nó.

Bất đắc dĩ, Phạm Lạc chỉ có thể từ nỏ.

Thẩm phán Lưu lập tức làm theo trình tự, tuyên đọc phán quyết.

Bởi vì Lâm Chính cũng thừa nhận một tỷ tệ kia để Phạm Lạc giao cho người của đoàn làm phim, nên anh không có bất cứ dị nghị gì.

Phạm Lạc ủ rũ chán chường, sắc mặt trắng bệch.

“Bảo anh rút đơn thì anh không rút, bây giờ thì hay rồi, một tỷ tệ thế là đi tong”, Văn Lệ vừa khóc vừa nói ở bên cạnh.

Phạm Lạc nghiến răng, hậm hực trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ đòi lại gấp bội!”.

Thẩm phán Lưu vừa đọc xong kết quả, đám người Thành Chính liền mừng rỡ như điên, khua tay múa chân.

Như vậy tính ra, mỗi người bọn họ nhận được ít nhất mấy triệu tệ.

Đây là một khoản tiền lớn.

Phạm Lạc cũng được chia một phần, nhưng sắc mặt anh ta vẫn không vui nổi, hàm răng nghiến đến mức muốn vỡ nát.

“Luật sư Hùng!”, Phạm Lạc tức giận nhìn ông ta.

Đương nhiên Hùng Mẫn Sinh hiểu tâm trạng lúc này của Phạm Lạc, liền lên tiếng: “Kính thưa quý tòa, chúng ta đã chờ gần nửa tiếng rồi, tại sao người mà bị cáo gọi vẫn chưa đến?”.

Thẩm phán Lưu nhìn về phía Thu Huyền Sinh.

“Chờ thêm đi”, Thu Huyền Sinh lắc đầu nói.

“Ông không thể gọi điện thoại giục sao? Bao nhiêu người đang chờ thế này!”, Hùng Mẫn Sinh lạnh lùng nói.

“Không thể giục được!”, Thu Huyền Sinh gần như lập tức đáp lại.

“Tại sao?”.

“Không có tại sao, chỉ là không thể giục, hay nói cách khác, tôi không có tư cách giục”, Thu Huyền Sinh lại nói.
Chương 829: Bảo vệ sự bình an của cậu Lâm

Hơi thở của mọi người đều run rẩy, nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin được.

Không có tư cách giục?

Phô trương gớm nhỉ?

Rốt cuộc là ai mà dám khiến Thu Huyền Sinh – một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh – phải nói ra những lời như vậy chứ?

Bọn họ giật thót trong lòng, ai cũng kinh ngạc nhìn ông ta.

Hùng Mẫn Sinh lại càng kinh ngạc hơn.

Sắc mặt ông ta khó coi, biết là không thể kéo dài được nữa, lập tức lên tiếng: “Kính thưa quý tòa, tôi nghi ngờ luật sư của bị cáo cố ý kéo dài thời gian, ảnh hưởng đến phán quyết tiếp theo của vụ án. Tôi hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc vụ án này, tuyên án ngay lập tức!”.

Thẩm phán Lưu nghe thấy thế, nhìn mọi người trong phòng xử án, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vụ án này có tính chất nghiêm trọng và phức tạp, nhưng suy nghĩ đến vấn đề thời gian, có thể tạm nghỉ giữa chừng!”.

Luật sư Hùng cuống lên, vội nói: “Kính thưa quý tòa, tôi từ chối tạm nghỉ giữa chừng, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, thì tôi cảm thấy rất bất công cho thân chủ của tôi”.

Thẩm phán Lưu lập tức rơi vào trầm tư.

Hùng Mẫn Sinh thấy thế, biết là có hy vọng, đang định nói tiếp.

Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, làm phiền đến mọi người trong phòng xử án.

“Luật sư Thu, xin hãy để điện thoại im lặng”, thẩm phán Lưu bất mãn nói.

“Tôi xin lỗi, thưa quý tòa, là điện thoại của người mà tôi gọi đến”, Thu Huyền Sinh chỉ vào hiển thị màn hình nói.

Xung quanh lập tức im phăng phắc.

“Mau nghe đi”.

“Cảm ơn quý tòa”.

Thu Huyền Sinh ấn nút nghe.

“Vâng, vâng, được, tôi sẽ nói với thẩm phán ngay”.

Thu Huyền Sinh vừa nói vừa gật đầu, vẻ mặt vô cùng trang trọng.

Một lát sau, ông ta tắt điện thoại, nói với thẩm phán Lưu: “Kính thưa quý tòa, người tôi gọi đã đến, nhưng do đã bắt đầu xét xử nên ông ấy không thể vào được”.

“Tiểu Thái, cậu ra giải quyết đi, làm theo quy trình”, thẩm phán Lưu nghiêm túc nói.

“Vâng”.

Trợ lý tên Tiểu Thái gật đầu, rồi rời phòng xử án.

Tiểu Thái nhanh chóng chạy ra cửa phòng xử án dưới sự hộ tống của hai nhân viên tòa án.

Lúc này, ngoài cửa vẫn đứng đầy người, các phóng viên chưa rời đi, nhưng không thể vào trong, chỉ có thể chen chúc bên ngoài, chờ kết quả của vụ kiện.

Một chiếc xe con màu đen đang đỗ ở ven đường, nhìn không có vẻ gì là xe sang, nhưng đầu xe có một dấu đỏ, nhìn rất bắt mắt.

Tiểu Thái không khỏi liếc nhìn biển số xe, vừa nhìn thấy, anh ta liền cứng đờ người, đứng như trời trồng…

Cạch!

Đúng lúc này, cửa xe mở ra, một người mặc áo sơ mi kiểu cổ xuống xe.

Người này tóc mai điểm bạc, làn da đồi mồi, nhìn đã rất lớn tuổi, nhưng đôi mắt sáng rực hữu thần, có cảm giác có thể nhìn thấu lòng người.

Ông ta ngồi trên xe lăn, được người ta khiêng xuống, nhìn có vẻ không thể đi lại.

“Cậu là người của tòa án hả? Chào cậu, tôi là Trịnh Nam Thiên”, người kia xoay bánh xe lăn, tiến tới trước mặt Tiểu Thái, nói.

“Chào… chào ông… mời ông đi theo tôi”, Tiểu Thái hoàn hồn, vội vàng đáp.

“Được”.

Trịnh Nam Thiên gật đầu, rồi được đẩy vào trong.

Các phóng viên ở cửa đều ngạc nhiên, sau đó vội vàng bấm máy chụp ông lão không ngừng.

Sau khi hoàn tất quy trình, Trịnh Nam Thiên được đưa vào phòng xử án.

Tất cả mọi người trong phòng xử án đều đồng loạt quay sang nhìn người đang ngồi trên xe lăn, ai nấy đều rất tò mò.

“Ông Trịnh!”.

Thu Huyền Sinh nở nụ cười, lên tiếng chào hỏi.

“Ông đến rồi!”.

“Vất vả cho ông quá!”.

Phan Long và Phương Thị Dân cũng vội vàng chào hỏi, không dám chậm trễ chút nào.

“Ừ”, Trịnh Nam Thiên gật đầu với ba người bọn họ, rồi quay sang nhìn Lâm Chính, cười ha hả: “Cậu Lâm, xin lỗi vì đã đến muộn”.

“Không sao, chỉ cần có thể trả lại sự trong sạch cho tôi, bao lâu cũng không là muộn”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Được”, Trịnh Nam Thiên gật đầu.

Thẩm phán Lưu nhìn Trịnh Nam Thiên, chỉ cảm thấy ông ta có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

“Chào ông, ông chính là người đã mua số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ của tập đoàn Dương Hoa sao?”, thẩm phán Lưu hỏi.

“Đúng vậy, nhưng trên thực tế tôi không phải là người mua, tôi chỉ là người trung gian thôi”.

“Người trung gian? Ông mua số thuốc này cho ai?”.

“Các chiến sĩ ở tiền tuyến!”, Trịnh Nam Thiên bình tĩnh đáp.

Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

Chiến sĩ?

Nghĩa là sao?

“Chuyện này vốn dĩ phải giữ bí mật tuyệt đối, nhưng nếu đã ầm ĩ đến mức này, thì đương nhiên chúng tôi phải trả lại sự trong sạch cho cậu Lâm!”.

Trịnh Nam Thiên nói, rồi run rẩy lấy một văn kiện trong áo ra, đưa cho Tiểu Thái ở bên cạnh.

Tiểu Thái nhận lấy, rồi chạy lên đưa cho thẩm phán Lưu.

Thẩm phán Lưu đọc nội dung trong đó.

Nhưng vừa đọc được mấy chữ, ông ta đã đứng phắt dậy, nhìn Trịnh Nam Thiên với ánh mắt kinh hãi…

“Ông… ông là…”

“Thẩm phán Lưu, xin ông hãy đọc nội dung của văn kiện này, để chứng minh sự trong sạch của cậu Lâm. Cậu ấy là sự bảo đảm của các chiến sĩ ở tiền tuyến, tôi muốn bảo vệ các chiến sĩ bách bệnh bất xâm, bách thương trị được, thì phải bảo vệ sự bình an của cậu Lâm, không ai có thể quấy nhiễu!”, sắc mặt Trịnh Nam Thiên lạnh lùng, trầm giọng nói.

Những lời nói của ông ta khiến đám Hùng Mẫn Sinh, Phạm Lạc đều ngớ người ra.
Chương 830: Công khai chân tướng

Tướng sĩ?

Trăm bệnh?

Bảo đảm?

Ông già ngồi xe lăn này đang nói về cái gì vậy?

Rất nhiều người tò mò nhìn ông ta.

Phạm Lạc và Văn Lệ thậm chí còn kinh ngạc hơn, đầu óc mơ hồ.

“Người này là ai vậy? Chẳng lẽ người này là diễn viên do Thu Huyền Sinh và Phan Long tìm tới? Chắc chắn là như vậy, Thu Huyền Sinh giỏi nhất là dẫn dụ đối phương nói năng bậy bạ, để tạo ra cơ hội công phá phòng tuyến tâm lý của đối phương, khiến phòng tuyến tâm lý của đối phương sụp đổ. Sau đó mở rộng lợi thế và thắng kiện! Đây nhất định là thủ đoạn của Thu Huyền Sinh! Nhất định là vậy!”

Hùng Mẫn Sinh hơi kích động, liên tục lẩm bẩm, trên mặt đầy vẻ tức giận.

Nhưng vào lúc này, Võ Nhân đứng đằng sau hạ thấp giọng nói: “Đợi một chút, Luật sư Hùng”.

“Ông Võ, có chuyện gì vậy?”, Hùng Mẫn Sinh cố nén cơn giận hỏi.

Võ Nhân nhìn chằm chằm vào mặt Trịnh Nam Thiên một lúc lâu, rồi mới trầm giọng nói: “Luật sư Hùng, phiền luật sư hãy xác nhận thân phận của người này, tôi muốn biết tên của người này!”

“Ông Võ, cần gì phải xác định chứ? Ông ta chắc chắn là kẻ giả mạo do Thu Huyền Sinh tìm tới để ngụy tạo chứng cứ! Nhất định là vậy!” Hùng Mẫn Sinh không tin, khịt mũi nói.

“Luật sư Hùng, tôi khuyên cậu tốt nhất là ngay lập tức xác nhận thân phận của người này, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, không ai có thể gánh vác trách nhiệm thay cậu đâu!” Võ Nhân nghiêm túc nói.

Những lời này khiến trái tim Hùng Mẫn Sinh nguội lạnh.

“Không phải... Ông Võ, lúc nãy ông không hề nói như vậy...”, Luật sư Hùng há miệng nói.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Võ Nhân, ông ta nhận ra tình hình có vẻ không đơn giản như ông ta nghĩ.

Thôi kệ đi!

Hùng Mẫn Sinh hít một hơi thật sâu rồi hét lên: “Thưa quý tòa, tôi cần chứng minh thân phận của người được triệu tập, tôi muốn ông ta cam đoan rằng mọi điều ông ta nói đều là sự thật, đồng thời ông ta sẵn sàng chịu trách nhiệm pháp luật với những điều mình nói!”

Lời này vừa nói xong, sắc mặt Thẩm phán Lưu lập tức trở nên tái mét.

Trịnh Nam Thiên liếc nhìn Hùng Mẫn Sinh, cau mày hỏi: “Vị này là...”

“Luật sư Hùng Mẫn Sinh nổi tiếng ở Đông Bắc, hiện là luật sư của nguyên cáo Phạm Lạc”, Thu Huyền Sinh giải thích.

"Ừ”.

Trịnh Nam Thiên gật đầu: “Luật sư Hùng nói đúng, tòa án là nơi trang nghiêm thiêng liêng, chúng ta phải tuân theo tất cả quy tắc và thủ tục! Ngay bây giờ tôi sẽ tuyên thệ và giới thiệu chi tiết thân phận của mình!”

“Tôi tên là Trịnh Nam Thiên, là người Yên Kinh, khi còn trẻ đã phục vụ trong quân đội cho đến tận bây giờ, nhưng vì một nhiệm vụ cách đây vài năm, đôi chân của tôi không thể đi lại, đây là chứng minh thư và giấy chứng nhận quân đội của tôi...”

Trịnh Nam Thiên vừa nói, vừa lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi.

Luật sư Hùng đã từng học luật.

Mặc dù ông ta không biết Trịnh Nam Thiên, nhưng ông ta biết cuốn sổ trong tay Trịnh Nam Thiên có ý nghĩa như thế nào.

Hai con ngươi của ông ta trong nháy mắt mở lớn hết mức, cả người như bị sét đánh.

Dường như hồn phách cũng không còn nữa.

“Thật sự là Trịnh Nam Thiên... Người này đúng là Trịnh Nam Thiên? Trời ơi, cậu ta làm sao vậy? Chiến thần trong quân đội? Cậu ta là chiến thần trong quân đội ư?”, cả người Võ Nhân run lẩy bẩy, dường như hơi mất kiểm soát.

Hiển nhiên, ông ta biết Trịnh Nam Thiên.

Phạm Lạc ở phía sau không biết Trịnh Nam Thiên là ai, cũng không hiểu cuốn sổ kia là gì, nên anh ta chỉ khịt mũi khinh thường nói: “Không phải chỉ là một lão già què chân sắp chết thôi sao? Các người bị làm sao vậy? Luật sư Hùng! Tôi nghĩ người này là diễn viên, tôi cũng là diễn viên nên chỉ cần nhìn qua là biết! Ông ta nhất định là kẻ giả mạo do tên họ Lâm tìm tới! Ông lập tức mời Thẩm phán Lưu xác minh thân phận của ông ta đi!”

Xác minh thân phận?

Cả người Hùng Mẫn Sinh run bần bật!

Thật ra ông ta cũng rất muốn đi kiểm tra.

Dù sao những người có thể có cuốn sổ chứng minh màu này... tuyệt đối không phải người bình thường.

Sao một người như vậy lại đến đây?

Nghiêm khắc mà nói, nó cũng có thể là giả.

Nhưng nhìn bộ dạng của Thẩm phán Lưu thì liệu sẽ là giả sao?

Hơn nữa Thẩm phán Lưu đã thấy gì trong cuốn sách đó? Tại sao lại có dáng vẻ khiếp sợ như vậy?

Luật sư Hùng vô cùng rối rắm, muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì cho phải.

Phạm Lạc ở phía sau không ngừng thúc giục.

“Luật sư Hùng, sao ông còn đứng ngây ra đó? Mau vạch trần thủ đoạn của bọn họ đi!”

“Đó là chứng cứ giả đúng không? Ông ta chính là một diễn viên! Ông còn không mau vạch trần bộ mặt thật của bọn họ?”

“Tôi tốn nhiều tiền như vậy để mời ông về làm gì? Tôi đã không tiếc tiền của mình, chẳng lẽ bây giờ ngay cả tên họ Lâm này mà ông cũng không ép chết được hả? Rốt cuộc ông có tích sự gì?”

“Này, Hùng Mẫn Sinh! Ông có nghe thấy tôi nói không hả?”

Phạm Lạc không ngừng mắng chửi, càng lúc càng khó nghe, âm thanh cũng càng lúc càng lớn.

“Im lặng!”

Thẩm phán Lưu quát lên.

Phạm Lạc sửng sốt.

Nhưng Trịnh Nam Thiên vẫn bình tĩnh nói: “Thưa quý tòa, xin hãy công khai tất cả giấy tờ và giấy chứng nhận mà tôi đã đưa cho quý tòa, sau khi công khai, mọi người sẽ biết sự thật!”

“À...”, trên mặt Thẩm phán Lưu lộ vẻ khó xử.

“Tôi đã xin chỉ thị của cấp trên, cấp trên đồng ý công khai! Yên tâm, cứ làm theo quy trình bình thường là được!”

“Được!”

Thẩm phán Lưu hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ông ta đưa món đồ cho người bên cạnh.

Một lát sau, trên máy chiếu đã phát tất cả nội dung của những món đồ đó lên.

Ngay từ giây phút đầu tiên mọi ánh mắt đều đã dán chặt lên màn hình máy chiếu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK