Nghe Lâm Chính nói vậy, người phụ nữ mặc đồ đỏ sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.
"Tôi nói cho cô biết, Lâm Chính tôi đã chọn đối địch với Thánh Sơn thì chưa bao giờ sợ các người. Tôi biết, Long Thiên Tử có thiên phú vô song, thực lực kinh người, vượt xa những thiên kiêu khác, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn vô pháp vô thiên”.
"Hôm nay tôi đã đứng ở đây thì chắc chắn sẽ có một trận chém giết ác liệt với hắn, ai thắng ai thua còn chưa biết, nhưng hôm nay cô phải trả giá cho tất cả những hành động của cô!"
Lâm Chính gầm nhẹ, nâng thanh kiếm trong tay lên.
Hai mắt người phụ nữ đỏ ngầu, tức giận rống to: "Tên họ Lâm kia, các người sẽ phải trả giá đắt, sinh linh Giang Thành sẽ đồ than, Dương Hoa sẽ bị tiêu diệt! Anh cứ chờ! Chờ đi!"
"Đã vậy thì tôi sẽ ngọc nát đá tan với Thánh Sơn, cho dù chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, tôi cũng nhất định sẽ khiến Thánh Sơn tan thành tro bụi, băm xác Long Thiên Tử thành trăm mảnh! Giết chết toàn bộ các người, không chừa mảnh giáp!"
Lâm Chính gầm lên dữ tợn, đột nhiên vung kiếm.
"A!"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ hét lớn, tập trung toàn bộ khí kình của mình lao về phía Lâm Chính.
Lúc này cô ta cũng đang liều mạng.
Cho dù chết, cô ta cũng phải xé ra một mảnh thịt của Lâm Chính.
Nhưng bây giờ Lâm Chính đâu sợ điều này?
Kiếm Kinh Hồng chém về phía đầu người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Nhưng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này.
"Thần y Lâm! Mày dám?"
Một tiếng hét dài đột nhiên truyền từ bên ngoài cung điện.
Âm thanh này có sức xuyên thấu mạnh mẽ, như thể đánh thẳng vào linh hồn.
Lâm Chính hít sâu một hơi, còn chưa kịp nhìn rõ, đã thấy một đạo kiếm quang đột nhiên xuyên qua núi, đâm thẳng vào ngôi mộ, tiến vào cung điện, hung hăng chém vào kiếm Kinh Hồng trong tay.
Keng!
Sức mạnh khủng khiếp khiến lưỡi kiếm lệch hướng, đâm thẳng vào người phụ nữ mặc đồ đỏ bên cạnh, cắt đứt ba centimet tóc của cô ta.
Hơi thở của người phụ nữ mặc đồ đỏ dồn dập, cô ta vội vàng lui ra sau, vui mừng khôn xiết nhìn về phía ngoài núi.
“Thiên Tử!”, cô ta hét lớn.
Lâm Chính nhìn về phía ngọn núi bên ngoài cung điện, lạnh lùng nói: "Long Thiên Tử?"
"Quay về!"
Giọng nói từ bên kia ngọn núi lại vang lên.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ không chút do dự, lập tức lui ra ngoài, chạy trốn khỏi ngôi mộ.
"Muốn chạy hả?"
Lâm Chính lập tức muốn đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này.
Vèo vèo vèo...
Lại có mấy đạo kiếm quang chém từ ngoài núi, xuyên qua núi tiến vào cung điện.
Nhưng những kiếm quang này không nhằm vào Lâm Chính, mà khóa chặt Tô Dư vẫn đang nằm trên mặt đất trong cửa hiến tế.
Lâm Chính không còn cách nào khác, buộc phải rút lui ngăn cản.
Sau khi kiếm quang tan tành, người phụ nữ mặc đồ đỏ đã trốn ra ngoài núi.
"Thần y Lâm, chúng ta sẽ còn gặp lại! Mày là người mà tao cảm thấy có hứng thú nhất trong những năm gần đây, nhưng cũng là người mà tao muốn giết nhất, lần sau, tao sẽ đích thân lấy mạng mày!"
Giọng nói truyền từ bên ngoài ngọn núi, mang theo sát khí vô tận và hàm ý bá đạo.
"Tao vẫn nói câu nói đó, chỉ cần tao không chết, Thánh Sơn vĩnh viễn không được yên ổn. Từ giờ trở đi, không phải Thánh Sơn bọn mày chủ động tìm tao mà tao sẽ chủ động công kích, hủy diệt Thánh Sơn của mày! Chỉ cần tao còn sống, tao sẽ san bằng Thánh Sơn, giết sạch đám bọn mày!", Lâm Chính gầm lên với vẻ mặt dữ tợn.
“Cho nên, mày đang muốn khiêu chiến với tao à?”, sau một hồi im lặng, thanh âm từ bên kia núi lạnh lùng hỏi.
"Theo quan điểm của mày, có lẽ đó là khiêu chiến, còn theo quan điểm của tao, đó là tuyên chiến”.
"Nực cười, chỉ một con kiến bé nhỏ mà lại to gan đến vậy à? Ở trong mắt tao, mày chẳng qua là một người phàm, cơ thể phàm tục, sao dám khiêu chiến với thần linh?", giọng nói ngoài núi mang theo vẻ khinh thường, sau đó một luồng khí tức tuyệt thế vô song bỗng bao trùm cả ngọn núi.
Lâm Chính cũng bị bao trùm bởi khí tức chí tôn vô thượng này.
Khoảnh khắc đó, tất cả các sinh linh xung quanh ngọn núi đều sợ hãi.
Đây chính là sức mạnh của thần linh!
Chương 3152: Một nắm cát vàng
Trong nháy mắt, Lâm Chính đã hiểu rõ sự chênh lệch của mình và Long Thiên Tử lớn đến cỡ nào!
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao người này được xưng là nhân vật thần linh!
Chỉ riêng khí thế và khí tức cuộn cuộn này, đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
Nhân vật chí tôn trong truyền thuyết, e rằng cũng chỉ như vậy thôi nhỉ?
Lâm Chính hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần đanh lại.
Anh rất bất ngờ khi Long Thiên Tử xuất hiện.
Nhưng anh không hề sợ.
Giờ khắc này, anh sẵn lòng thực hiện trận quyết đấu cuối cùng này với cái giá bằng cả mạng sống của mình.
Hiến tế lục phủ ngũ tạng không phải là duy nhất, trong cấm thuật của Phạn Thiên Đại Thánh còn có đốt cháy sinh mệnh và linh hồn để đổi lấy sức mạnh, giống như bảy vị Thần Tướng.
"Có vẻ mày rất dũng cảm!"
Giọng nói từ bên kia ngọn núi cảm nhận được quyết tâm của Lâm Chính, lại lên tiếng: "Nhưng dũng cảm thôi thì mãi mãi không đủ. Thần y Lâm, tao vẫn đang bế quan, nên không tiện ra tay. Không lâu nữa tao sẽ đến tìm mày, mày sẽ có một ít thời gian để chuẩn bị cho hậu sự của mày. Tao cho mày một đề nghị, chạy, chạy đi, chạy càng xa càng tốt, nếu không, mày sẽ rời khỏi thế gian này với niềm hối tiếc và ân hận”.
Dứt lời, khí tức dày đặc kinh hoàng tan biến từng chút một.
"Hãy trân trọng thời gian còn lại”.
Sau đó, luồng khí tức biến mất hoàn toàn.
Có vẻ người đã rời đi.
Lâm Chính yên lặng ngước mắt nhìn, hồi lâu, anh ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc, sau lưng đã ướt đẫm.
Quá kinh khủng!
Đây chính là thực lực của Long Thiên Tử sao?
Đối mặt với nhân vật như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Chính cảm thấy mình bất lực.
Cũng may lần này anh ta không thể ra tay, nếu không, cho dù lần này Lâm Chính có thể đánh lùi anh ta thì e rằng cũng mất mạng.
"Nếu Đại Vô Phi Thăng Đan vẫn còn thì có lẽ còn có khả năng chống đỡ, nhưng trước đó khi hấp thu sức mạnh Vạn Sát, anh đã dùng Đại Vô Phi Thăng Đan, trong thời gian ngắn không thể tạo ra Đại Vô Phi Thăng Đan được nữa”.
Lâm Chính khẽ thở dài, nhìn hộp đá kim cương trên mặt đất bên cạnh, rất say sưa.
Một lúc sau, anh vội vàng cất chiếc hộp, quay người đi về phía Tô Dư đang nằm trên mặt đất.
Khi anh đang định đưa Tô Dư rời đi.
Bùm!
Một chùm ánh sáng đỏ đột nhiên chiếu sáng toàn bộ cung điện.
Bước chân Lâm Chính chậm dần, nghiêng đầu nhìn lại.
Anh phát hiện trận pháp khổng lồ trong cung điện đột nhiên sáng lên với ánh sáng.
Tất cả những xác chết đứng trong trận pháp đều biến thành cát bụi tiêu tan.
"Trận pháp đang bị phá vỡ sao?"
Lâm Chính sững người một lúc, sau đó chợt hiểu ra.
Truyền thừa kim cương đã bị anh lấy được, trận pháp này không cần thiết phải tồn tại nữa, vì vậy chế độ tự hủy được kích hoạt.
Trận pháp sụp đổ từng một chút.
Cái xác của Phạn Thiên Đại Thánh ngồi trên cao cũng dần dần tiêu tan, hóa thành cát vàng tan biến theo gió.
"Phạn Thiên Đại Thánh, lúc còn sống ông rạng rỡ hào hùng, thì đã sao? Sau khi chết, ông chẳng qua cũng là một nắm cát vàng, tất cả mọi thứ trên đời cũng chỉ là mây khói mà thôi”.
Lâm Chính thở dài lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh quay đầu lại, nhìn trận pháp đang sụp đổ, vội vàng xé một mảnh vải trên người, tay dính thêm một ít máu, vẽ lên trên vải áo.
Chỉ chốc lát sau, anh đã ghi lại hình thức cơ bản ban đầu của trận pháp lên trên tấm vải.
Bởi vì trận pháp đang sụp đổ, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả kết cấu trận pháp bên trong.
"Tà trận này sử dụng con người làm vật hiến tế, không nên được sử dụng, nhưng một số cấu trúc tuyệt diệu bên trong có lẽ sẽ dẫn dắt cho mình không ít”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào tấm vải, sau đó nắm chặt, lao ra khỏi ngôi mộ với Tô Dư bất tỉnh trong vòng tay.
Chương 3153: Hiểu lầm
Truyền thừa bị lấy đi, trận pháp sụp đổ, toàn bộ ngôi mộ cũng rung chuyển.
Không lâu sau khi Lâm Chính rời khỏi ngôi mộ, cả ngôi mộ sụp đổ hoàn toàn, Phạn Thiên Đại Thánh đã ngủ yên ở đây mãi mãi.
Lâm Chính lê cơ thể mệt mỏi, chậm rãi đi về phía trước.
Lực hiến tế đã tiêu tan.
Sau khi bị mất lục phủ ngũ tạng, anh chỉ có thể dựa vào thuốc và châm bạc để duy trì mạng sống.
Nếu không được nhanh chóng điều trị, anh sẽ chết thảm trong thời gian ngắn.
Lâm Chính thở hổn hển đi về phía trước từng bước.
"Chủ tịch Lâm!"
Lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Lâm Chính cố gắng hết sức để ngước nhìn.
Mấy người Từ Thiên chạy xuống xe, vội vã đi về phía anh.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính và Tô Dư được khiêng lên xe.
“Sao mọi người lại tìm được nơi này?” Lâm Chính mở to mắt yếu ớt hỏi.
"Chủ tịch Lâm, chúng tôi liên lạc không được với cậu, chạy đến chỗ cậu ở cũng không tìm được. Chúng tôi xem camera, phát hiện cậu và cô Tô Dư mất tích ở bên ngoài Giang Thành. Tiếp đó chúng tôi liên lạc với chính quyền địa phương huy động camera giám sát ở dọc đường nên đã tìm đến được đây”, Từ Thiên vô cùng sốt sắng, nhìn Lâm Chính với vô số vết thương khắp người, nôn nóng hỏi: “Chủ tịch Lâm, cậu vẫn ổn chứ?”
"Tôi không sao, ông lập tức gọi điện thoại cho Tần Bách Tùng, bảo ông ấy chuẩn bị thuốc cho tôi, ngoài ra gọi mấy người Long Thủ đến trị thương cho tôi...”
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm!"
Ngay sau đó, Từ Thiên đưa Lâm Chính và Tô Dư đến Học viện Huyền Y Phái.
Mọi người vội vàng chạy tới với dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Khi Tần Bách Tùng kiểm tra vết thương cho Lâm Chính, khuôn mặt ông ấy tái nhợt vì sợ hãi.
"Tất cả... lục phủ ngũ tạng đều không còn? Thầy, sao thầy có thể sống sót được?", giọng Tần Bách Tùng run rẩy.
"Thần dược trên đời này vượt xa những gì ông và tôi có thể tưởng tượng, mặc dù mất đi lục phủ ngũ tạng, nhưng có thuốc tái sinh xương máu thì vẫn có thể khôi phục. Tôi từng sưu tập loại thuốc thần này, ông mau đi lấy cho tôi. Ngoài ra, hãy bảo người trị thương cho Tô Dư, tay của Tô Dư phải được chữa trị càng sớm càng tốt, hiểu chưa...”, Lâm Chính nằm trên bàn mổ yếu ớt nói.
"Vâng, vâng...”
Sau ba ngày điều trị, Lâm Chính cuối cùng cũng khôi phục.
Lần điều trị tiếp theo không cần sự giúp đỡ của mấy người Tần Bách Tùng, anh có thể tự mình giải quyết.
Đương nhiên, trong lòng anh rất lo lắng cho Tô Dư, vì vậy sau khi có thể xuống giường, anh vội vàng chạy đến phòng bệnh của Tô Dư.
Lúc này, Tô Dư quấn đầy băng, đang ngồi trên giường bệnh.
Tô Nhu cũng đến, ngồi bên giường bệnh gọt táo, trò chuyện cùng Tô Dư.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Dư hơi tiều tụy, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Khi Lâm Chính bước vào với tư cách là thần y Lâm, Tô Dư đã vui mừng khôn xiết: "Anh rể! Anh không sao rồi à? Tốt quá rồi, tốt quá rồi!"
Tô Dư bật khóc vì xúc động và vui mừng.
Tô Nhu ở bên cạnh sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính đi vào: "Anh rể ư? Tiểu Du, thần y Lâm trở thành anh rể của em khi nào vậy?"
Tô Dư ngơ ngác, nhận ra mình đã lỡ lời.
Lâm Chính bình tĩnh, đi tới nói: "Cô Tô đừng hiểu lầm, cô Tô Dư chỉ buột miệng nói đùa thôi”.
"Nói đùa ư?"
Tô Nhu khẽ nhíu mày, dường như nghĩ tới điều gì, cô thấp giọng nói: "Tiểu Du, chị là phụ nữ đã có gia đình, sao em có thể nói năng lung tung vậy? Chị nói cho em biết, chị sẽ không phản bội anh rể, đi theo thần y Lâm đâu! Sau này em đừng gọi bậy bạ nữa, biết chưa hả?”
Tô Nhu cho rằng Tô Dư gọi thần y Lâm như vậy vì cô ta tưởng rằng thần y Lâm và cô có quan hệ gì đó.
Tô Dư sửng sốt, vội vàng nặn ra một nụ cười nói: "Vâng, vâng... chị, sau này em sẽ không gọi như vậy nữa”.
Chương 3154: Rời đi
"Vậy thì tốt!"
Tô Nhu lườm mắt với Tô Dư, sau đó đứng dậy cúi đầu trước Lâm Chính: "Thần y Lâm, cảm ơn anh lần này đã chăm sóc cho Tô Dư, tôi thay mặt cả nhà tôi bày tỏ lòng cảm ơn với anh”.
“Không sao, Tiểu Dư cũng được coi là nhân viên của tôi, là do tôi không bảo vệ tốt cho cô ấy cho nên đây là việc tôi nên làm”, Lâm Chính lắc đầu.
Vết thương của Tô Dư được tuyên bố với người ngoài là do gặp tai nạn trong quá trình quay phim.
Dù sao bây giờ cô ta cũng là người của công chúng, nhất cử nhất động đều bị vô số cặp mắt theo dõi, đương nhiên phải kiếm cớ để cho qua chuyện.
"Tiểu Dư, chắc hẳn thần y Lâm có chuyện muốn nói với em, chị không quấy rầy nữa, lát nữa nhớ uống canh trên bàn, chị về trước nhé”, Tô Nhu nói.
“Vâng thưa chị Nhu”, Tô Dư gật đầu.
"Thần y Lâm, tôi đi trước đi”, Tô Nhu lại gật đầu.
"Tiểu Nhu... à, cô Tô, cô về trước đi”, Lâm Chính do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi.
Tô Nhu bối rối liếc nhìn Lâm Chính, rồi quay lưng bỏ đi mà không hỏi thêm câu nào.
Sau khi Tô Nhu rời đi, Lâm Chính quay đầu lại nói: "Tiểu Dư, cô không sao chứ?"
“Lâm Chính, tôi không sao, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn thôi”, Tô Dư cười nói.
Thuốc mà Tô Dư sử dụng đều là thuốc tốt do Lâm Chính cất giữ, mặc dù năng lực hồi phục cơ thể của cô ta không bằng Lâm Chính nhưng dưới tác dụng của thuốc, việc hồi phục rất đáng kinh ngạc, vốn dĩ ít nhất cũng phải mất nửa năm, bây giờ nhờ có những loại thuốc thần này, mới vài ngày trôi qua cô ta đã khôi phục.
"Không sao thì tốt”, Lâm Chính gật đầu, suy nghĩ rồi nói: "Tiểu Dư, cô có thể giúp tôi một việc không?”
"Việc gì vậy?", Tô Dư sửng sốt, khó hiểu hỏi.
Trong suy nghĩ của cô ta, Lâm Chính không có gì là không làm được, hoàn toàn thông thạo mọi thứ.
Anh ấy cần mình giúp gì nhỉ?
“Tôi muốn cô tìm cách để đưa mấy người Tiểu Nhu rời khỏi Giang Thành”, Lâm Chính khàn giọng nói.
"Rời khỏi Giang Thành ư?"
Tô Dư sửng sốt.
"Ừ, bọn họ ở chỗ này quá nguy hiểm”.
Lâm Chính khàn giọng nói: "Có lẽ cô không biết nhiều chuyện về tôi, tôi cũng không thể giải thích rõ với cô trong thời gian ngắn được. Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, kẻ địch của tôi không giống những lần trước, lần này tôi phải đối phó với bọn chúng, tôi lo không bảo vệ an toàn được cho bọn họ. Bởi vì ngay cả thực lực của đối phương, tôi cũng không đoán ra được, cho nên hi vọng mọi người có thể rời khỏi Giang Thành trước. Tôi đã từng thuyết phục Tiểu Nhu, bảo cô ấy rời đi mà cô ấy không đồng ý, tôi cũng không thể nói thật với cô ấy, cho nên mới nhờ cô đưa bọn họ rời đi”.
"Là vậy sao?"
Tô Dư ngoan ngoãn gật đầu, cười nói: “Anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, vừa đúng lúc tôi có vai diễn mới ở tỉnh khác, tôi sẽ lấy cớ này dẫn mọi người đi du lịch một chuyến”.
"Được”.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Nhưng người quản lý của cô nên đổi đi. Tôi đã điều tra ra rồi, lần này là do người đại diện của cô ép cô đi gặp người kia đúng không? Kẻ tham tiền như vậy sẽ chỉ bán đứng cô thôi, không thích hợp để làm người quản lý của cô”.
“Ừ”, Tô Dư gật đầu.
"Cô nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa tôi sẽ bảo Mã Hải sắp xếp cho cô rời đi”.
“Vội vàng như vậy à?” Tô Dư sửng sốt.
"Rời đi càng sớm càng tốt”.
"À… được thôi”.
Tô Dư gật đầu.
Cô ta cũng nhìn ra đám người kia vô cùng hung tợn, căn bản không phải loại người mà cô ta có thể đối phó, quả thật sớm rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Cô ta không muốn trở thành gánh nặng cho Lâm Chính nữa.
Sau khi dặn dò xong chuyện của Tô Dư, Lâm Chính quay trở lại phòng luyện đan, lấy hộp đá kim cương và mảnh vải ra, bắt đầu tập trung cao độ để nghiên cứu.
Chương 3155: Võ trường được hoàn thành
Trên đỉnh núi, khói mù lượn lờ trông giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Rầm!
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nặng nề ngã xuống đất, khóe miệng tràn đầy vết máu.
Bóng người mặc đồ trắng bay xuống đình Bạch Ngọc, rót một tách trà chậm rãi thưởng thức.
“Xin lỗi, chủ thượng, em... em đã khiến anh thất vọng rồi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ điều chỉnh lại tâm trạng, quỳ rạp trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không liên quan đến em, thực lực của thần y Lâm ở Giang Thành quả nhiên vượt qua dự đoán của anh, nếu thần y Lâm này là một võ giả thì chắc chắn em sẽ không thua trong tay hắn, nhưng hắn lại là một thần y. Y võ trên thế giới này biến ảo khó lường, cực kỳ phi thường, em thua cũng không có gì ngạc nhiên", người đàn ông bình tĩnh nói.
Nói đến đây, người phụ nữ mặc đồ đỏ còn cắn chặt răng, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không cam lòng.
"Lát nữa anh sẽ bảo người mang cao Bạch Ngọc đến cho em, giúp em hồi sinh lại cánh tay, mấy ngày nay em nên nghỉ ngơi thật tốt”, người đàn ông thản nhiên nói.
"Chủ thượng! Anh định khi nào sẽ giết người này?", người phụ nữ ngẩng đầu hỏi, trong mắt tràn đầy nỗi căm hận.
"Không vội, võ trường về cơ bản đã được xây dựng hoàn tất, sau khi tiến vào võ trường bế quan xong, giết một thần y Lâm nhỏ bé là chuyện dễ như trở bàn tay!”
"Vẫn cần phải bế quan sao? Chủ thượng, với thực lực của anh, bây giờ giết hắn rất dễ dàng! Tại sao ngay từ đầu anh không tiêu diệt hắn luôn?", người phụ nữ mặc đồ đỏ sốt sắng hỏi.
"Em vẫn đánh giá thấp thần y Lâm rồi!", người đàn ông lắc đầu: "Lúc đầu hắn ở trong trạng thái như vậy, giết hắn cũng không dễ dàng, anh miễn cưỡng rời khỏi Thánh Sơn để đến cứu em, trạng thái cơ thể của anh cũng không phải tốt nhất. Nếu như giao đấu với hắn sẽ không thể giết hắn dễ dàng. Nếu anh chậm trễ nửa nén nhang, không kịp trở về Thánh Sơn thì cơ thể và tu vi của anh chắc chắn sẽ tổn hại, được nhiều hơn mất! "
“Hắn có thể chống đỡ được với anh trong vòng nửa nén nhang sao?” người phụ nữ mặc đồ đỏ thất thanh nói.
"Tại sao không thể chứ? Hắn hiến tế lục phủ ngũ tạng để đổi lấy sức mạnh thông thiên thì đã có thể đấu với anh một trăm chiêu, nỏ hết đà, sức mạnh bộc phát ắt sẽ mạnh hơn bình thường, chống đỡ trong thời gian một nửa nén nhang là chuyện có khả năng”, người đàn ông nhẹ giọng nói.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cảm thấy ớn lạnh.
Thực lực có thể chống đỡ với chủ thượng trong nửa nén nhang?
Thần y Lâm lợi hại vậy sao?
Đột nhiên, người phụ nữ mặc đồ đỏ nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi: "Y võ của thần y Lâm lợi hại như vậy, nếu so sánh... với vị y võ kia thì sao?"
Người đàn ông ngẫm nghĩ, thờ ơ nói: "Vị y võ kia đã có thể xưng là đỉnh cao của thiên hạ, cái thế vô song, anh và người đó không giống nhau, thứ anh theo đuổi là đạo thần tiên, thứ người đó theo đuổi là vĩnh hằng, còn thần y Lâm và người đó thì ai mạnh ai yếu thì chưa thể biết được”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ im lặng.
"Đi chữa thương đi”.
"Vâng, thưa chủ thượng”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng thẳng dậy rồi rời đi.
Người đàn ông đứng trên đỉnh vách đá, nhìn về phía xa, những quầng sáng từ khắp cơ thể anh ta tỏa ra, như thể anh ta sắp hợp nhất với trời đất.
Anh ta đứng yên như vậy trong một ngày.
"Chủ thượng!"
Một người bước nhanh tới, quỳ rạp trên mặt đất, kích động nói: "Võ trường sắp xây xong, mời chủ thượng tiến vào võ trường chuẩn bị cúng tế bất cứ lúc nào!"
Người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, trầm mặc một lát, khàn giọng nói: "Mọi người đến đông đủ chưa?”
"Đã đến đông đủ theo từng nhóm trong võ trường rồi ạ”.
"Tốt lắm! Sau khi mọi người tiến vào võ trường, chúng ta sẽ bắt đầu nghi thức hiến tế!"
"Tuân lệnh!"
Người đàn ông ông quyền, vội vàng rời đi.
Đêm hôm đó, tất cả những người xây dựng võ trường đều được đưa đến võ trường, ngồi yên lặng theo từng nhóm.
Mọi người không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng đây là mệnh lệnh của Long Thiên Tử, họ không thể phản kháng.