Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2316: Đất cực dương

Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính dẫn theo Thần Hỏa Thánh Nữ đến gặp Dịch Tiên Thiên.

Trong Lưu Viêm Trũng có rất nhiều dị hỏa, phẩm cấp phi phàm, nếu có thể lấy được rồi đem về đấu giá ở Thương Minh thì chắc chắn sẽ được cái giá trên trời.

Thế nên lần này Thương Minh cũng phải hành động.

Đương nhiên, bọn họ không đến để tranh cướp dị hỏa, mà để thu mua chúng.

Nếu có người đoạt được dị hỏa nhưng không dùng, thì có thể giao dịch với Thương Minh tại chỗ, đổi lấy tất cả vật phẩm.

Các cường giả có mặt cũng rất hoan nghênh sự gia nhập của Thương Minh, dù sao có Thương Minh ở đây thì có thể đảm bảo lợi ích của bọn họ sẽ được quy đổi kịp thời.

Còn Lâm Chính và Thần Hỏa Thánh Nữ dùng thân phận là người của Thương Minh để đến Lưu Viêm Trũng.

Nếu dùng thân phận của những thế lực nhỏ vô danh, thì rất có khả năng sẽ bị giết người cướp của, dù sao khu vực của Lưu Viêm Trũng cũng cực kỳ hẻo lánh, về cơ bản không có người ở.

Giết người cướp của ở nơi như vậy dễ chẳng khác nào ăn kẹo.

“Cậu Lâm, người này là…”, Dịch Tiên Thiên khó hiểu nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ, dè dặt hỏi.

“Đây là bạn tôi, lần này sẽ cùng tôi tới Lưu Viêm Trũng”.

“Hóa ra là vậy, thế thì chúng ta sẽ đi cùng nhau, vừa khéo chiếc xe thuộc hạ sắp xếp cũng đủ rộng rãi. À đúng rồi, thuộc hạ còn một chuyện muốn báo cáo”.

“Chuyện gì?”.

“Ừm… Cậu Lâm, chuyến đi đến Lưu Viêm Trũng, tốt nhất chúng ta cứ dùng thân phận không liên quan đứng xem thôi, đừng nhúng tay vào việc tranh giành. Nghe nói trong Lưu Viêm Trũng nguy hiểm trùng trùng, hai ông lão canh giữ ở Lưu Viêm Trũng có thực lực rất mạnh. Ngoài ra còn có không ít thế lực lớn cũng phái người đến đây. Nếu chúng ta cũng nhảy vào tranh giành thì sẽ lành ít dữ nhiều”, Dịch Tiên Thiên dè dặt nói.

Thương Minh có mạng lưới tin tức nhanh nhạy, chắc chắn những gì Dịch Tiên Thiên nắm được cũng là thông tin hàng đầu trong nước.

Lâm Chính trầm ngâm một lúc, lặng lẽ gật đầu: “Tôi nhớ rồi, tới lúc đó… tùy cơ hành sự”.

Dịch Tiên Thiên gật đầu, rồi đưa hai người lên xe, lái thẳng đến sân bay.

Máy bay bay khoảng ba tiếng, đến tận biên giới Long Quốc mới hạ cánh.

Sau khi xuống máy bay đã có xe riêng chờ sẵn mọi người ở sân bay.

Sau đó xe lại xuất phát về phía biên giới.

Lúc gần đến nơi, Lâm Chính mới phát hiện, Lưu Viêm Trũng này đã vượt khỏi biên giới Long Quốc.

“Lưu Viêm Trũng này ở ngoài lãnh thổ nước ta sao?”.

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

“Thực ra bên ngoài lãnh thổ có rất nhiều hang động đại năng, dù sao biên cương của Long Quốc cổ cũng không thống nhất, lại thêm các bậc đại năng thường hay gây chuyện. Ví dụ như những đại năng dây vào kẻ thù mà muốn yên tâm tu luyện, thì phải ẩn náu ở ngoài lãnh thổ. Rất nhiều đại năng cũng vì vậy mà viên tịch ở bên ngoài”, Thần Hỏa Thánh Nữ giải thích.

Lâm Chính bừng hiểu ra, khẽ gật đầu.

Sau khi vượt qua biên giới, xe lái về phía Tây Bắc khoảng hai tiếng nữa mới dừng lại.

Lâm Chính nheo mắt, là đầu một dãy núi.

“Cậu Lâm, tiếp theo phải đi bộ thôi”, Dịch Tiên Thiên nhỏ giọng nói: “Trong dãy núi không tiện đi xe, hơn nữa đi xe mục tiêu quá lớn, dễ bị người ta phát hiện ra. Cho dù chúng ta giơ cờ của Thương Minh thì cũng khó tránh có người liều mạng!”.

“Vậy thì đi bộ đi”, Lâm Chính nói.

Dịch Tiên Thiên gật đầu, rồi phất tay lên.

Lập tức có mấy người của Thương Minh giơ một ngọn cờ lớn lên, trên cờ là ký hiệu của Thương Minh.

Sau đó mọi người xếp thành hàng, rồng rắn đi vào sâu trong núi.

Đi mãi, đi mãi, Lâm Chính bỗng phát hiện nhiệt độ của dãy núi này đang dần tăng lên.

Lúc đầu nhiệt độ dưới chân chỉ hơn 20 độ, đi không đến nửa tiếng đã lên đến gần 40 độ.

“Xem ra đây là đất cực dương”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Lưu Viêm Trũng là nơi bậc đại năng Viêm Thuật vùi xương, cho dù nơi này không phải đất cực dương, nhưng có xương cốt của đại năng kia thì cũng sẽ dần chuyển thành đất cực dương”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

“Nơi này rất phù hợp để người của đảo Thần Hỏa các cô tu luyện, tại sao các cô không đến đây tu luyện, mà lại ru rú ở một hòn đảo?”, Lâm Chính kỳ quái hỏi.

Thần Hỏa Thánh Nữ hơi biến sắc, ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Chuyện này anh đừng hỏi đến nữa, đừng hỏi đến nữa”.

Xem ra trong này còn có ẩn tình gì đó.

E rằng Lưu Viêm Trũng này… cũng có liên quan đến Thần Hỏa Tôn Giả.

Lâm Chính suy nghĩ.

Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.

Nhiệt độ xung quanh đã lên tới 60 độ.

Dịch Tiên Thiên có chút không chịu nổi, quần áo đã ướt sũng mồ hôi.

Cũng may ông ta đã chuẩn bị trước, lấy ra một chiếc điều hòa loại nhỏ được đặt làm riêng, đeo lên trên người để tạo không khí lạnh.

Những cao thủ khác của Thương Minh vẫn có thể cầm cự, nhưng ai nấy đều mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển.

Đúng lúc này, một mùi máu tanh nồng lan tỏa trong không khí.

Lâm Chính như ngừng thở.

“Có biến!”, Thần Hỏa Thánh Nữ quát.

Đoàn người lập tức dừng lại.

Bọn họ nheo mắt nhìn, chỉ thấy trên con đường phía trước có không ít thi thể đang nằm ngổn ngang.

Máu tươi chảy về phía này theo sườn dốc.

“Mau kiểm tra xung quanh!”.

Dịch Tiên Thiên khẽ quát.

Các cường giả của Thương Minh lập tức tản ra, kiểm tra ở xung quanh.

Nhưng bọn họ vừa tản ra bốn phía, thì những tiếng kêu kinh ngạc liền vang lên.

“Các người là ai?”.

“To gan! Chán sống sao?”.

Tiếng hô hoán vang lên, sau đó là tiếng đánh nhau ở khắp nơi.

Dịch Tiên Thiên biến sắc, nhìn thấy những người Thương Minh vừa rời đi đều bị thương trở về, đồng thời xung quanh xuất hiện rất nhiều bóng dáng, bao vây lấy bọn họ…
Chương 2317: Thánh Nữ nổi giận

“Đại nhân, chúng ta bị tập kích rồi!”.

“Bọn chúng mai phục ở xung quanh, chúng tôi vừa đi thám thính tình hình thì bị tấn công”.

“Đây chắc chắn là bọn cướp, chắc chắn là vậy!”.

“Bọn chúng đông quá, thực lực cũng rất mạnh! Không phải là cướp bình thường đâu! Làm sao bây giờ?”.

Các cao thủ Dịch Tiên Thiên dẫn theo đều vô cùng hoảng loạn, sợ hãi nép về phía này.

"Cướp sao?".

Dịch Tiên Thiên biến sắc, dường như nghĩ ra gì đó: "Lẽ nào là nhằm vào Thương Minh chúng ta?".

"Ha ha ha, đương nhiên rồi! Thương Minh các ông có tiền như vậy, không cướp các ông thì cướp ai chứ?".

Một tiếng cười ngông cuồng vang lên, sau đó một người đàn ông mặc quần da, để trần nửa thân trên, để lộ cơ thể tráng kiện, đi về phía này.

Hắn có làn da đen bóng, vóc dáng cao to gần hai mét, tay cầm một thanh đại đao, khí thế đáng sợ. Nhưng điều khiến mọi người kinh hãi hơn là cơ thể hắn chằng chịt rất nhiều vết thương dữ tợn như những con sâu, chỗ nào cũng có.

Rất khó tưởng tượng được hắn đã phải trải qua những gì.

Cùng lúc đó, xung quanh xuất hiện mấy trăm bóng người.

Bọn họ ùa về phía này với thế gọng kìm.

Đoàn người bị bao vây chặt chẽ, không còn đường rút lui.

Người của Thương Minh đều lúng túng.

"Cậu Lâm!".

Dịch Tiên Thiên vội quay sang nhìn Lâm Chính.

Đám thuộc hạ của ông ta đã bị dọa cho vỡ mật, lúc này ông ta chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người Lâm Chính.

"Hừ, một lũ vô dụng! Chỉ mấy tên oắt thôi mà cũng sợ rúm ró cả người, đồ nhát gan!", Thần Hỏa Thánh Nữ khinh bỉ nói.

Dịch Tiên Thiên nghe thấy thế thì kinh ngạc nhìn về phía cô ta. Thực ra, trên đường đi ông ta từng hỏi tới thân phận của cô gái này, nhưng Lâm Chính không trả lời.

"Chà! Cô nàng này cũng chua ngoa gớm nhỉ? Chậc chậc chậc, vóc dáng bốc lửa, khuôn mặt cũng xinh đẹp! Không tệ, không tệ! Tôi đang thiếu một cô gái để luyện công, cô gái, hay là đi theo anh đây đi. Tôi đảm bảo cô sẽ được vinh hoa phú quý cả đời, hơn nữa còn khiến cô sướng muốn bay lên trời! Thế nào hả?", người đàn ông kia nheo mắt đánh giá Thần Hỏa Thánh Nữ, nói.

"Ha ha ha..."

Mọi người xung quanh cười ầm lên, ai nấy đều nhìn về phía này với ánh mắt chế giễu.

"Khốn kiếp! Dám sỉ nhục bổn Thánh Nữ! Chán sống sao?", Thần Hỏa Thánh Nữ nổi giận.

"Ái chà, lại còn Thánh Nữ nữa! Không biết cô là Thánh Nữ ở đâu?", người đàn ông sáng mắt lên.

"Đại ca, nếu cô ta đúng là Thánh Nữ, thì chắc chắn là còn trinh! Lần này anh hời to rồi!", gã đàn em ở bên cạnh nhắc nhở.

"Đúng vậy! Thánh Nữ thì chắc chắn là còn trinh! Nếu có thể dùng gái trinh để luyện công, thì sẽ dễ dàng luyện được công pháp này! Chưa kể... còn là Thánh Nữ cực phẩm như vậy! Gặp may! Gặp may! Hôm nay gặp may rồi!", người đàn ông xoa hai bàn tay vào nhau, tỏ vẻ rất kích động.

Dịch Tiên Thiên thấy tình hình không ổn, lập tức bước tới: "Cậu bạn, nếu cậu muốn cướp của thì chúng tôi có thể đưa hết cho các cậu, chỉ mong các cậu có thể tha cho chúng tôi một con đường sống".

"Con đường sống? Đừng hòng! Nếu để người của Thương Minh các ông thoát khỏi đây, e là chẳng bao lâu nữa, Thương Minh các ông sẽ phái cao thủ đến đây càn quét chúng tôi! Đắc tội với Thương Minh thì cả đời này chúng tôi sẽ không được yên ổn, thế nên hôm nay phải diệt cỏ tận gốc! Tiền chúng tôi cần! Người tôi cũng cần! Những người còn lại giết hết đốt hết mới là lựa chọn tốt nhất!".

Người đàn ông nheo mắt cười nói, rồi xách thanh đại đao tiến về phía Thần Hỏa Thánh Nữ.

Những người còn lại cũng lao về phía đoàn người.

Dịch Tiên Thiên tỏ vẻ sợ hãi.

Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu mấy cái, đôi mắt như muốn phun ra lửa: "Được! Được! Được lắm! Nếu các người đã muốn chết, thì bổn Thánh Nữ sẽ cho các người toại nguyện!".

Dứt lời, cô ta liền lao bắn tới.

"Mau giúp đi!", Dịch Tiên Thiên vội quát.

Nhưng Lâm Chính lại ngăn ông ta lại.

"Bảo người của ông đứng yên xem Thánh Nữ đại nhân thể hiện là được rồi", Lâm Chính bình thản nói.

"Cái gì?".

Dịch Tiên Thiên sửng sốt.

Lâm Chính tỏ vẻ rất bình tĩnh, chỉ đứng nhìn Thánh Nữ, không hề có ý định xông tới giúp đỡ.

Điều này khiến Dịch Tiên Thiên vô cùng khó hiểu.

Chỉ đứng bên cạnh xem kịch?

Như vậy có ổn không?

Nhưng dần dần, Dịch Tiên Thiên cũng hiểu ra tại sao Lâm Chính lại nói vậy.

Thần Hỏa Thánh Nữ xông vào giữa đám người, quát lớn một tiếng, trên người tỏa ra một luồng sóng lửa lan ra xung quanh.

Vù!

Ngọn lửa nuốt chửng mọi thứ một cách vô tình!

Trong chớp mắt, mấy chục người xung quanh cô ta bị ngọn lửa thiêu cháy, hơn 10 giây sau đã trở thành tro.

"Hả?".

Người đàn ông biến sắc.

"Chết đi!".

Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn hắn chằm chằm, cách không vỗ một chưởng tới.

Lòng bàn tay xinh xắn trắng nõn của cô ta giống như máy phun lửa, phun ra một con rồng lửa dài hơn 10 trượng, đánh thẳng về phía lũ cướp.

Lực xung kích của con rồng lửa này cực mạnh, xuyên thủng cả người những người bị nó tấn công.

Trong chớp mắt, hơn 20 tên cướp đã bị xuyên thủng lồng ngực, mất mạng tại chỗ.

"Khốn kiếp!".

Tên cướp cầm đầu nổi giận, lúc này mới ý thức được những người này không dễ đối phó, lập tức giơ đại đao chém về phía Thần Hỏa Thánh Nữ.

Thanh đại đao kia giống hệt mãnh hổ, lưỡi đao tỏa ra đao khí như sóng dữ, giáng từ trên trời xuống, dường như muốn bổ đôi mặt đất.

Nhưng khi lưỡi đao sắp bổ trúng đầu của Thần Hỏa Thánh Nữ.

Vù!

Một luồng lửa bỗng dưng hình thành, hóa thành thuẫn lửa, đỡ lấy thanh đao đang hạ xuống.

Tên cướp cầm đầu trợn mắt trợn mũi.

Dù hắn dùng sức kiểu gì cũng không thể khiến lưỡi đao chém đôi được thuẫn lửa.

Không thể nào!

Chẳng lẽ khí kình của con khốn này còn mạnh hơn cả mình?

Đồng tử của tên cướp cầm đầu như muốn nứt ra, khẽ gầm lên, hai cánh tay cường tráng nổi đầy gân xanh, điên cuồng dí đao xuống.

Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ cứ bình thản đứng đó, vận khí điều khiển thuẫn lửa.

Dưới sự tác động của khí kình, áo bào màu đỏ của cô ta bay lên phần phật.

"Còn ngây ra đó làm gì? Mau lại giúp đi!".

Thấy dùng sức mấy lần không có hiệu quả, tên cướp cầm đầu cuống lên, gầm lớn với đám đàn em xung quanh.

Đám đàn em này bị chiêu thức của Thần Hỏa Thánh Nữ dọa sợ, không dám lại gần.

Tên cướp cầm đầu gầm lên: "Một lũ ăn hại! Xông lên cho tao! Không thấy tao đã áp chế được cô ta rồi sao? Bây giờ là thời cơ tốt nhất để giết cô ta! Tất cả xông lên đi!".

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, hò hét xông tới.

"Anh áp chế được tôi? Hừ, một tên chó chết vô dụng mà cũng xứng áp chế bổn Thánh Nữ sao?", Thần Hỏa Thánh Nữ cười khẩy.

"Cô nói cái gì?", mắt của tên cướp cầm đầu như muốn lồi ra.

Nhưng ngay sau đó, thuẫn lửa bỗng phát nổ.

Ầm!

Lực xung kích mạnh mẽ lan ra xung quanh.

Hai cánh tay của tên cướp cầm đầu lập tức nát bấy, cả người bay đi, nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi.

"Hả?".

Đám đàn em đang xông tới đều khựng lại.

"Tất cả hãy hóa thành tro đi!".

Thần Hỏa Thánh Nữ hú dài một tiếng, giơ cao tay lên, không biết là thi triển thần thông gì. Chỉ thấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô ta phóng ra một vòng hoa bằng lửa, rồi lan ra xung quanh.

Nơi nào vòng hoa đi qua, mọi thứ đều hóa thành tro bụi.

Đám Dịch Tiên Thiên vội vàng trốn sau một gò đất nhỏ.

Nhưng lũ cướp kia thì không được may mắn như vậy.

Vù!

Vù!

Vù!

Ba vòng hoa được phun ra liên tiếp, sau đó biến mất.

Khi Thần Hỏa Thánh Nữ hạ tay xuống... xung quanh cô ta là gần trăm tên cướp đã cháy thành than.

Cả toán cướp đã chết hết.

Mặt đất xung quanh đen sì.

"Đây chính là... thuật Hỏa Viêm sao?", Lâm Chính đanh mắt nhìn cảnh tượng này, thì thào nói.
Chương 2318: Sơn trang Viêm Đao

Thủ đoạn của Thần Hỏa Thánh Nữ đã khiến Lâm Chính chấn động, cũng khiến đám Dịch Tiên Thiên kinh hãi.

"Mạnh quá! Mạnh quá! Cậu Lâm, thuộc hạ của cậu đúng là nhân tài kiệt xuất!".

Dịch Tiên Thiên run rẩy sợ hãi nói.

Ông ta vẫn tưởng Thần Hỏa Thánh Nữ là thuộc hạ của Lâm Chính.

Lâm Chính mỉm cười, không nói gì.

Thần Hỏa Thánh Nữ mặt không cảm xúc đi về phía tên cướp cầm đầu cách đó không xa.

Trước đó hắn bị ngã xuống đất, tránh được sự tấn công của vòng hoa lửa nên vẫn còn sống.

Nhưng dáng vẻ lúc này của hắn vô cùng thê thảm, hai cánh tay bị gãy, máu tươi đầm đìa, trên người có nhiều chỗ da thịt rách toạc, trong miệng toàn là máu, dường như tạng phủ đã bị thương.

Thấy Thần Hỏa Thánh Nữ lại gần, tên cướp cầm đầu sợ hãi tột độ, run rẩy không ngừng.

Đây là nữ sát thần thì có!

Ai mà ngờ được cô gái xinh đẹp này lại có thực lực mạnh như vậy chứ...

"Đừng... đừng lại đây... Xin cô đừng lại đây...", tên cướp cầm đầu kinh hoàng kêu lên.

"Chẳng phải anh muốn tôi làm người phụ nữ của anh, muốn tôi luyện công với anh sao? Sao lại xua đuổi tôi như vậy?", Thần Hỏa Thánh Nữ đứng từ trên cao nhìn xuống, giơ một chân giẫm vào mặt hắn.

"Xin Thánh Nữ đại nhân hãy tha cho tôi...", tên cướp cầm đầu run rẩy kêu lên, nửa khuôn mặt bị Thần Hỏa Thánh Nữ giẫm lún xuống bùn.

"Tha cho anh? Hừ, anh dám ăn nói ngông cuồng khinh thường bổn Thánh Nữ, sao có thể tha được? Chết đi!".

Khuôn mặt Thần Hỏa Thánh Nữ tỏ vẻ dữ tợn, sau đó bất ngờ dùng sức.

Bụp!

Đầu của tên cướp cầm đầu bị giẫm nát bét.

Đám người Dịch Tiên Thiên ở phía sau thấy thế đều hít vào khí lạnh.

Không ngờ cô gái yếu đuối xinh đẹp động lòng người này lại tàn bạo như vậy.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong...

"Loại vô dụng như anh mà cũng xứng với bổn Thánh Nữ sao? Nực cười!", Thần Hỏa Thánh Nữ khinh bỉ nói, di gót giày lên quần áo của thi thể, phất tay áo đi về phía Lâm Chính.

Dịch Tiên Thiên hơi ngẩn ra.

Lâm Chính sửng sốt một chút rồi bật cười: "Không biết người đàn ông như thế nào mới xứng với Thánh Nữ đại nhân đây?".

"Trên đời này không ai xứng với bổn Thánh Nữ cả", Thần Hỏa Thánh Nữ kiêu ngạo đáp.

"Thánh Nữ đại nhân quả nhiên ưu tú!", Lâm Chính giơ ngón tay cái lên.

Thần Hỏa Thánh Nữ hơi nhíu mày, không nói gì.

"Cô gái có thân thủ tốt lắm".

Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên cách đó không xa.

Mấy người quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy mấy nam nữ trẻ tuổi đang nhanh chân đi tới.

Trong đó một người đàn ông mặc áo bào trắng, tay cầm quạt, gần như lập tức nhìn trúng Thần Hỏa Thánh Nữ, mỉm cười tán thưởng.

"Các cậu là...", Dịch Tiên Thiên hỏi.

"Tôi là Đao Mặc Long, người của sơn trang Viêm Đao", người đàn ông mỉm cười đáp.

"Sơn trang Viêm Đao?".

Dịch Tiên Thiên biến sắc.

"Lai lịch gì vậy?", Lâm Chính hỏi.

"Lai lịch lớn luôn, cũng là thế lực tập trung những người có Viêm Thuật đại thành", Dịch Tiên Thiên nhỏ giọng đáp.

Lâm Chính gật đầu.

"Chúng tôi nghe nói nơi này có toán cướp hoành hành, tấn công những người đến Lưu Viêm Trũng, nên đến để tiêu diệt lũ cướp, không ngờ cô gái này đã làm xong rồi. Cô gái đúng là giỏi giang, Đao Mặc Long tôi khâm phục, khâm phục!", người đàn ông kia cười nói.

Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, chẳng nói chẳng rằng, dường như không định đếm xỉa đến anh ta.

Người đàn ông hơi ngạc nhiên, nhưng không nổi giận, lại càng không thấy lúng túng, ôm quyền nói: "Xin hỏi tên của cô là gì?".

"Anh Lâm, chúng ta đi thôi", Thần Hỏa Thánh Nữ phất ống tay áo đỏ rực, bình thản nói.

Thái độ của cô ta lập tức chọc giận đám người phía sau Đao Mặc Long.

"Này! Không thấy cậu chủ nhà chúng tôi đang nói chuyện với cô sao? Cô tỏ thái độ gì vậy?".

"Khốn kiếp, cô bị điếc à?".

Có người chửi bới.

Thần Hỏa Thánh Nữ nghe thấy thế liền nổi giận, ngoảnh phắt lại nhìn người mới lên tiếng, lạnh lùng quát: "Anh nói cái gì? Anh dám sỉ nhục tôi?".

"Tôi..."

Người kia bị ánh mắt của Thần Hỏa Thánh Nữ làm cho sợ hãi, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.

Khí thế này quả thực đáng sợ.

Ánh mắt của Đao Mặc Long khẽ động, sau đó vội nói: "Xin cô tha tội, người của tôi thiếu sự dạy dỗ, ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng, mạo phạm đến cô, tôi xin thay mặt bọn họ gửi lời xin lỗi".

"Không có chuyện gì thì mời đi cho", Thần Hỏa Thánh Nữ hừ mũi nói.

Đao Mặc Long thầm nhíu mày, thấy Thần Hỏa Thánh Nữ dầu muối đều không ăn, liền nhìn về phía Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên.

"Xin hỏi các ông cũng đến Lưu Viêm Trũng sao?".

"Đúng vậy, tôi là Dịch Tiên Thiên của Thương Minh", Dịch Tiên Thiên cười đáp.

"Cái gì? Ông chính là Dịch tiên sinh của Thương Minh sao?", Đao Mặc Long vô cùng kinh ngạc, sau đó bước tới chào hỏi: "Vãn bối xin chào Dịch tiên sinh".

"Ấy ấy ấy, cậu Đao không cần khách sáo như vậy đâu", Dịch Tiên Thiên vội đỡ lấy Đao Mặc Long.

"Lần này có thể gặp Dịch tiên sinh đúng là may mắn của Đao Mặc Long. Dịch tiên sinh, chúng tôi cũng muốn đến Lưu Viêm Trũng, nếu không chê thì chúng ta đi cùng nhau được không?", Đao Mặc Long cười nói.

"Thế thì tốt quá..."

Dịch Tiên Thiên vốn định đồng ý ngay, nhưng nghĩ ra gì đó, lại vội nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính khẽ gật đầu, ông ta mới yên tâm nói: "Nếu có mọi người của sơn trang Viêm Đao đi cùng, thì chuyến đi này chắc chắn bình an vô sự, ha ha ha..."

"Dịch tiên sinh khách sáo quá, mời!".

"Mời".

Sau đó, đoàn người lại tiếp tục lên đường, tiến về phía Lưu Viêm Trũng.
Chương 2319: Thu mua

Trên đường đi Đao Mặc Long luôn tìm cơ hội để nói chuyện với Thần Hỏa Thánh Nữ. Thế nhưng cô ta ngoài nói chuyện với Lâm Chính ra thì không nói chuyện với ai hết. Thái độ vô cùng ngạo mạn. Cô ta không coi người của sơn trang này ra gì.

“Người ta như vậy chắc chắn là vì thích cô rồi, cô không cho người ta cơ hội sao?”, thấy Thần Hỏa Thánh Nữ chẳng buồn nhìn Đao Mặc Long cái nào, Lâm Chính chỉ tủm tỉm cười.

“Anh ta mà cũng xứng sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng, nhanh chóng giấu đi vẻ kỳ lạ trong ánh mắt. Cô ta nói: “Hơn nữa...tôi cảm thấy anh ta có liên quan tới đám người vừa nãy”.

“Ý của cô là gì?", Lâm Chính cảm thấy không hiểu.

“Thần y Lâm, với IQ của anh thì không thể nào không nhận ra được! Chúng ta vừa giải quyết xong đám cướp đó thì người của sơn trang Viêm Đao đã lòi ra. Anh không cảm thấy quá khéo hay sao".

“Sao thế? Cô nghi ngờ bọn họ cùng một giuộc à? Đâu cần thiết phải như vậy đâu. Sơn trang Viêm Đao cũng đâu phải tầm thường. Bọn họ làm chuyện cướp bóc làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ.

“Biết người biết mặt khó biết tâm. Tóm lại là tôi cảm thấy người này chẳng có gì tốt đẹp”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng.

“Không nhận ra đấy. Cô thường chỉ ở trên đảo tu luyện, ít khi nhập thế vậy mà lại luôn cảnh giác như vậy. Đúng là hiếm có", Lâm Chính mỉm cười.

“Sư tôn từng nói, bên ngoài nguy hiểm không phải vì cao thủ mà là vì lòng người. Sư tôn nói thà cách biệt với thế giới, sống một mình cũng không muốn đi sinh sự với đám mèo mả gà đồng. Bởi vì bạn không thể biết được khi nào họ sẽ đâm một dao sau lưng bạn”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

Lâm Chính đồng ý bèn gật gù:“Có lý”.

Bọn họ đi được tầm một tiếng đồng hồ thì cũng tới Lưu Viêm Trũng. Lưu Viêm Trũng nằm ở chân một ngọn núi lớn. Đó là một nơi giống như hang động.

Bên ngoài động là một cánh cửa lớn bằng đồng xanh. Một sợi dây xích cỡ lớn khóa bên ngoài. Nhìn có vẻ là rất khó mở. Bên phải của cánh cửa có một tấm bia vô danh, bên cạnh có một ông cụ đang ngồi. Ông cụ ăn mặc rách rưới, đầu đội nón lá, cơ thể gầy gò với bộ râu dài.

Ông cụ dựa vào tấm bia giống như đang ngủ gật. Ở trước cửa lúc này có tới hàng trăm người đang đứng tập trung. Bọn họ túm năm tụm ba như đang trao đổi điều gì đó. Có không ít người thi thoảng lại liếc nhìn ông cụ.

“Ây da, không ít người nhỉ. Xem ra có rất nhiều người có hứng thú với số bảo bối ở trong Lưu Viêm Trũng này rồi”.

Đao Mặc Long khẽ mỉm cười, nói với Thần Hỏa Thánh Nữ: “Cô gái, lần này cô tới là vì món bảo vật nào vậy? Cô nói đi, lát nữa vào trong, nếu như tiện thì tôi sẽ lấy giúp cô".

Thế nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn ngó lơ, chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái. Đao Mặc Long không nói gì.

“Cậu chủ, cô gái này kiêu ngạo quá, mặc kệ cô ta đi. Cậu càng quan tâm thì càng bị cô ta chế nhạo đấy”, người bên cạnh bước tới, khẽ nói.

“Cậu không hiểu gì hết, càng là những cô gái như vậy thì càng thú vị. Thực ra vừa rồi lúc cô ấy giết đám cướp kia thì tôi đã đứng bên cạnh quan sát rồi. Cô ấy có thân pháp khá lắm, tôi muốn thông qua việc tiếp cận để nắm bắt điểm yếu của cô ấy. Cô ấy càng khó tính, càng không nói chuyện thì càng khó tìm ra sơ hở. Nhưng không sao, tôi sẽ tìm cách. Ha ha, cô gái này có lẽ vẫn không biết được tình cảnh của chính mình hiện tại”, Đao Mặc Long nheo mắt.

“Ha ha, cứ để cô ta kiêu đi, tới khi đó chắc chắn cô ta sẽ phải quỳ xuống chân tôi cầu xin tôi yêu thương”, người này khẽ cười.

Đao Mặc Long nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ rồi nhếch miệng cười với kẻ bên cạnh: “Đã sắp xếp cả rồi chứ?”

“Yên tâm cậu chủ, đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi”.

“Vậy thì tốt”.

Lâm Chính và Thần Hỏa Thánh Nữ nói gì đó. Đúng lúc này, lại có thêm không ít người của các gia tộc khác tới đây. Ai cũng nhìn nhau với vẻ căng thẳng. Dù sao thì cao thủ các nhiều sẽ càng áp lực mà.

Lúc này Dịch Tiên Thiên bèn công bố thân phận: “Các vị, tôi là Dịch Tiên Thiên của Thương Minh, lần này tới đây thu mua Chân Hỏa Vị Phẩm. Chân Hỏa Tam Vị trở lên chúng tôi cũng mua. Giá cả thì thương lượng. Ngoài ra còn cần cả Thiên Hỏa, Huyền Hỏa, Lôi Hỏa...Các vị nếu có thể lấy được chúng ở bên trong Lưu Viêm Trũng thì có thể đổi lấy những bảo vật mà mọi người cần ở chỗ chúng tôi. Thương Minh mà đã bỏ ra sản phẩm thì chỉ có siêu phẩm thôi”.

Dịch Tiên Thiên lên tiếng. Những người khác ngạc nhiên.

“Người của Thương Minh nhanh thật đấy”.

“Xem ra lần này phải lấy được chút bảo bối rồi, nếu không công cốc”.

Một nhóm người lầm bầm, nhưng phần lớn là bước lên chào hỏi Dịch Tiên Thiên.

Lúc này...

Vụt...Một luồng áp lực nặng nề bao trùm lên bốn phía.

Đám đông tái mặt.
Chương 2320: Vật lạ

Mọi người đồng loạt nhìn sang, vẻ mặt ai nấy nghiêm túc hẳn.

Trên bầu trời cao, mấy bóng người lao vọt đến, ai nấy đều có khí tức cực kỳ khủng khiếp, kinh hãi thế tục.

Đợi những bóng người đáp xuống mới phát hiện đó là các cao thủ của thế gia Công Tôn!

“Thế gia Công Tôn! Thế gia cổ võ xưng bá Tây Vực mấy trăm năm, nổi danh dùng độc, có một không hai! Nghe nói độc thuật của họ đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa. Lần này bọn họ đến đây chắc chắn là để tìm dị hỏa, luyện chế ra độc tố đáng sợ hơn!”, Đao Mặc Long nhỏ giọng hô.

Mọi người lặng lẽ gật đầu.

Lâm Chính khẽ nhíu mày.

Độc?

Nhưng bọn họ còn chưa kịp nghĩ nhiều, lại có những luồng khí tức cực kỳ đặc biệt lan tràn về phía này.

“Là nhà họ Ngạo?”.

“Người của nhà họ Ngạo đến rồi!”.

“Chẳng lẽ đó là Ngạo Ưng, một trong tứ công tử?”.

Tiếng la kinh ngạc vang lên đây đó.

“Ngạo Ưng?”.

Đao Mặc Long kêu lên kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía một bóng người mạnh mẽ trong số họ.

Ở trung tâm những bóng người đáp xuống đất là một người đàn ông mặc áo màu xanh lơ, dáng vẻ tuấn tú. Đợi người đó hạ xuống, người xung quanh lập tức tiến tới chắp tay hành lễ và chào hỏi.

Danh tiếng cực kỳ cao.

“Ngạo Ưng là ai?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu không biết Ngạo Ưng sao?”, Dịch Tiên Thiên nhìn Lâm Chính đầy kỳ quái.

“Tôi thật sự không biết về những thế gia cổ võ này”, Lâm Chính cười lúng túng.

“Đây có thể gọi là thanh niên hào hiệp đương thời! Bảy tuổi Ngạo Ưng đã bắt đầu chu du thiên hạ, đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, cướp người giàu chia người nghèo. Năm xưa, sơn trang Chiến Tuyết bị kẻ thù diệt môn, Ngạo Ưng biết tin kịp thời chạy đến mới tránh được thảm án diệt môn. Do đó, Ngạo Ưng tuy còn trẻ tuổi nhưng danh tiếng vang vọng, được người bốn phương ca tụng”, Dịch Tiên Thiên giải thích.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Đương nhiên, chỗ lợi hại chân chính của Ngạo Ưng không chỉ ở đó. Nghe nói cậu ta tu luyện Đãng Hàn thần công cực kỳ khủng khiếp, có thể đóng băng phạm vi trăm dặm trong nháy mắt! Thực lực người đó… vô cùng đáng sợ!”, Dịch Tiên Thiên lại nói.

Mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Một cao thủ như vậy tiến vào Lưu Viêm Trũng có lẽ sẽ trở thành kẻ địch mạnh.

Trừ hai kẻ địch mạnh đó ra, còn có vài thế tộc đến đây.

Các thế tộc còn lại Lâm Chính đều đã nghe qua, thực lực không tầm thường, cao thủ nhiều như mây.

Một vài nhân vật khủng tuổi tác đã cao, ít khi ra ngoài đều xuất hiện.

Hiển nhiên, sức hút của Lưu Viêm Trũng này lớn hơn trong tưởng tượng của Lâm Chính nhiều.

Mọi người chào hỏi nhau.

Đồng thời cũng có không ít cao thủ đến hành lễ với Dịch Tiên Thiên.

Dù sao bây giờ Dịch Tiên Thiên cũng là minh chủ thực sự của Thương Minh, dù vẫn chưa chính thức lên chức, nhưng cũng gần rồi.

“Lúc nào mới vào Lưu Viêm Trũng?”, Lâm Chính nhìn đám đông tụ tập trước cửa nhưng lại không có ý vào cánh cửa bị phong tỏa đó, không nhịn được hỏi.

“Vào đó cần phải có tư cách, anh nghĩ muốn vào là vào sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lạnh lùng nói.

“Tư cách? Tư cách gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Là tư cách mà ông lão đó cho”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói, chỉ vào ông lão đang gà gật trước bia mộ.

Lâm Chính cực kỳ kinh ngạc.

Lúc này, dường như ông lão bị sự ồn ào huyên náo của đám đông đánh thức, mở mắt ra, trong miệng lầm bầm một cách mất kiên nhẫn.

“Ồn ào cái gì? Đám tạp chủng dơ bẩn các người sao còn đến đây quấy nhiễu nơi thanh tịnh của người khác?”.

Trong lúc nói, ông lão đứng dậy, vẻ mặt rất nóng nảy.

“Tiền bối bớt giận, chúng tôi không có ý quấy rầy, chúng tôi thực sự chỉ muốn vào Lưu Viêm Trũng xem thế nào!”.

Ngạo Ưng vội vàng tiến lên hành lễ, chắp tay mỉm cười nói.

“Vào Lưu Viêm Trũng? Các người cũng xứng?”, ông lão bực dọc nói: “Thực lực không đủ thì vào trong đó chỉ có chết! Các người tuyệt đối không thể tưởng tượng được bên trong nguy hiểm thế nào, cần gì phải vào trong đó tìm chết?”.

“Mong tiền bối chỉ giáo”, Ngạo Ưng lại chắp tay lần nữa.

“Quy tắc cũ!”.

Ông lão quay người, đột nhiên dùng tay không xúc vào đất.

Không lâu sau, một vật lạ hình người đúc bằng sắt được ông ta xúc lên.

Thứ đó vô cùng đặc biệt, tứ chi là bốn thanh sắt, cơ thể được tạo thành từ sắt, đầu thì càng đơn giản, là một miếng sắt chắp nối thành hai con mắt đỏ ngầu, giống như người máy vậy, nhưng có cảm giác còn sơ sài.

Mọi người đều cảm thấy kỳ quái.

Ông lão dùng một tay ấn vào phần đầu của vật lạ hình người, nhắm mắt quát khẽ, những luồng khí kình chui vào đầu vật lạ đó.

Trong nháy mắt, hai mắt vật lạ trở nên đỏ vô cùng đỏ, sau đó… nó lại bắt đầu hoạt động.

“Wow!”.

Người xung quanh đều líu lưỡi.

“Muốn vào Lưu Viêm Trũng? Đơn giản, đánh thắng nó rồi hãy nói! Người thắng mới được vào trong!”, ông lão nói.

Ông ta dứt lời, vật lạ hình người đi tới trước, thờ ơ nhìn đám người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK