Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3816: Gọi cậu ta tới gặp mẹ

“Nhanh lên! Mau trải thảm đỏ!”.

“Ông Từ! Ông còn ngơ ra đó làm gì? Mau đuổi hết người ở đây đi! Điện chủ đại nhân sắp đến rồi!”.

“Long Nhất, Tiểu Ngải! Mau đi chuẩn bị hoa lễ!”.

Châu Mặc đứng ở cổng, cuống đến nỗi đầu đầy mồ hôi, không ngừng chỉ huy đám Tử Long Nhất sắp xếp, còn yêu cầu Từ Thiên tạm thời cấm người qua lại ở cổng.

Sắc mặt Từ Thiên hơi trầm xuống, nhíu mày nhìn Châu Mặc nói: “Cậu Châu Mặc, học viện Huyền Y Phái chúng tôi là cơ quan y tế nghĩa vụ, hầu hết người đến đây là để khám bệnh, cậu bảo tôi phong tỏa cổng thì người bệnh vào sao được? Nếu người bệnh ở ngoài gặp tình trạng khẩn cấp thì bác sĩ ra ngoài sao được?”.

“Nhưng nếu làm không đúng tiêu chuẩn, điện chủ tức giận trách tội thì phải ăn nói làm sao?”.

Châu Mặc đau đầu nói.

Anh ta cũng biết làm vậy là thiếu suy nghĩ.

Chỉ là điện chủ Tử Long Điện cái gì cũng tốt, mỗi cái hơi coi trọng thể diện. Hôm nay Lâm Chính không đích thân ra cửa đón tiếp, nếu còn không đón tiếp long trọng thì chắc chắn sẽ khiến bà ta phản cảm.

Đến lúc đó xảy ra chuyện gì ồn ào thì đám Châu Mặc cũng không cảm thấy vui vẻ.

Dù sao bọn họ cũng muốn tiếp tục ở lại học viện Huyền Y Phái để lấy lợi ích nữa.

Từ Thiên không làm theo lời Châu Mặc nói, ông ta chắc chắn nếu Lâm Chính ở đây thì cũng sẽ có thái độ như mình, nên chỉ phẩy tay: “Tôi sẽ bảo các lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa ra đón tiếp, những chuyện khác thì miễn đi”.

“Ơ…”

Châu Mặc sửng sốt, cuối cùng bất lực thở dài.

Đúng lúc này, một chiếc xe con Lincoln bản dài màu đen dừng ở cổng học viện.

Sau đó mấy người mặc bào đen, vóc dáng cao to vội vàng xuống xe, mở cửa chiếc xe ở chính giữa. Một người phụ nữ mặc bào tím, dáng vẻ còn xinh đẹp bước xuống.

Người đi đường đều quay sang nhìn bà ta với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Dù là dung mạo hay khí thế của người phụ nữ đều vô cùng thu hút.

“Đây là đến dự tiệc sao?”.

Nhan Khả Nhi cũng bị kéo đi đón tiếp thì thầm.

“Suỵt, Khả Nhi, đừng nói lung tung, để bà ta nghe thấy lại rắc rối”.

Tần Bách Tùng ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Bây giờ Nhan Khả Nhi đi theo Tần Bách Tùng học tập y thuật, ông ta cũng có ý truyền hết y bát của mình cho Nhan Khả Nhi. Vốn dĩ ông ta cũng không muốn đến những buổi chào đón kiểu này, nhưng đúng lúc đang rảnh rỗi nên đến xem sao.

“Mẹ!”.

Châu Thời Vận bước mấy bước tới, quỳ xuống trước mặt điện chủ Tử Long Điện, cung kính hành đại lễ.

“Đứng lên nói đi”.

Điện chủ Tử Long Điện bình thản nói, sau đó nhíu mày nhìn xung quanh, cực kỳ không vui: “Chuyện này là thế nào? Sao nơi này lại lộn xộn thế?”.

“Việc này… Mẹ, đây là viện y, không tiện phong tỏa để đón tiếp mẹ, mong mẹ tha lỗi”.

Châu Thời Vận nặn ra một nụ cười nói.

“Chẳng phải đây là địa bàn của thần y Lâm sao? Không tiện? Mẹ thấy là cậu ta không muốn thì có! Dám khinh thường bổn điện chủ như vậy! Đáng chết!”.

Điện chủ Tử Long Điện lạnh lùng hừ một tiếng.

“Mẹ hãy nguôi giận, mẹ hãy nguôi giận!”.

“Ai là thần y Lâm?”.

Điện chủ Tử Long Điện lại trầm giọng hỏi.

“Ừm…”

Châu Thời Vận không biết nên trả lời thế nào.

“Sao? Lẽ nào bổn điện chủ đích thân đến đây mà cậu ta còn không ra đón tiếp?”.

Điện chủ Tử Long Điện nổi giận, khuôn mặt như phủ sương.

“Mẹ! Thực ra thần y Lâm rất kính trọng mẹ, nhưng anh ta… trước đó đấu với người của Ma La Thiên bị thương, nên không tiện ra đón… Mẹ hãy nguôi giận, nguôi giận…”

Châu Thời Vận vội giải thích.

Nghe thấy thế, sắc mặt của điện chủ Tử Long Điện mới dịu đi một chút, lạnh lùng nói: “Nếu không nể tình cậu ta từng cứu con, thì hôm nay bổn điện chủ nhất định phải hỏi tội cậu ta!”.

“Mẹ nói phải ạ…”

“Nhưng đây cũng không phải là lý do, lần này bổn điện chủ đến cũng là có chuyện muốn nói với cậu ta. Các con mau gọi cậu ta đến gặp mẹ! Không được chậm trễ!”.

“Việc này… vâng thưa mẹ…”
Chương 3817: Kì tài chưa từng có

Vù vù vù…

Từng luồng khí lưu màu lam thẫm xoay tròn trong phòng.

Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Khí ý tinh thuần quá, luồng khí ý này gần như có thể sánh với khí ý tinh hoa do trời đất sinh ra rồi”.

Vương Nhất Thánh không khỏi cảm khái.

Ngu Sơn Thủy nhìn bóng dáng của chàng trai đang ngồi xếp bằng ở chính giữa căn phòng, nhỏ giọng nói: “Thiên phú của người này… thật là đáng sợ, cả đời này tôi từng gặp vô số người, trừ một người ra, chắc là không ai có thiên phú sánh bằng cậu ta”.

“Người mà ông nói là…”, dường như Vương Nhất Thánh nghĩ ra gì đó.

Ngu Sơn Thủy gật đầu: “Chính là người ở Thiên Thần Điện của vực Diệt Vong…”

“Đó là thiên tài, cũng là một kẻ điên!”, Vương Nhất Thánh thì thầm.

“Thiên tài nào mà không phải kẻ điên?”.

Ngu Sơn Thủy nở nụ cười chua chát, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ lo âu.

Hi vọng thiên tài trước mặt này… không phải là một kẻ điên.

Dần dần, luồng khí lưu màu lam thẫm trong phòng ngưng tụ lại, xoay tròn trên đỉnh đầu Lâm Chính, hơn nữa không ngừng nén lại.

Cuối cùng…

Ầm!

Một âm thanh khẽ vang lên.

Khí tức màu lam thẫm bỗng nổ tung, hóa thành từng đốm ánh sáng, rơi xuống người Lâm Chính đang ngồi xếp bằng, rồi nhanh chóng hòa vào người anh.

Lâm Chính chậm rãi mở mắt ra.

Đôi mắt anh tỏa ra thần quang, dường như trong đồng tử có nhật nguyệt đang chiếu rọi, vô cùng thần kỳ.

Hai người thấy thế, lập tức quỳ xuống ôm quyền.

“Chúc mừng đại nhân đột phá!”.

“Vẫn chưa đột phá lên Lục Địa Thần Tiên, có gì đáng mừng chứ?”.

Lâm Chính mỉm cười xua tay.

“Tuy chưa đột phá lên Lục Địa Thần Tiên, nhưng cảnh giới hiện giờ của đại nhân chỉ còn cách Lục Địa Thần Tiên một bước chân, ngày bước vào cảnh giới đó cũng sắp tới rồi”, Vương Nhất Thánh cười đáp.

“Đúng vậy, huống hồ thiên phú của đại nhân xưa nay hiếm có, thiết nghĩ dù chúng tôi mất cả đời cũng chưa chắc đạt đến trình độ như đại nhân. Hơn nữa đại nhân còn trẻ mà chỉ còn một bước là đặt chân vào ngưỡng cửa Lục Địa Thần Tiên, đúng là quá giỏi!”, Ngu Sơn Thủy cũng nịnh hót.

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì.

Bọn họ nghĩ mình là tù binh của Lâm Chính, nên đương nhiên sẽ không ngừng lấy lòng Lâm Chính, mong không bị anh giết.

Cốc cốc cốc…

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai vậy?”.

Lâm Chính kêu lên.

“Chủ tịch Lâm, là tôi, Từ Thiên!”.

“Vào đi”.

“Vâng”.

Từ Thiên đẩy cửa vào, hơi cúi người với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, điện chủ Tử Long Điện đã đến, còn chỉ đích danh muốn gặp cậu. Tôi bảo bà ta đến gặp nhưng bà ta không chịu, hơn nữa còn vô cùng tức giận, đòi cậu phải đến đó bằng được…”

“Điện chủ Tử Long Điện? Long Vương Điện?”.

Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều biến sắc, dường như nghe thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

“Sao? Hai vị cũng biết về Long Vương Điện hả?”.

Lâm Chính nhìn bọn họ, hỏi.

“Thần y Lâm nói đùa rồi, gần trăm năm nay chúng tôi đi tìm đạo đột phá, đương nhiên đã đi hết trời Nam đất Bắc nội vực ngoại vực, sao lại không biết mấy năm nay Long Vương Điện lớn mạnh như thế nào chứ?”.

“Nghe nói Long Vương Tiêu Thiên Sách là kì tài chưa từng có, xếp thứ chín trong bảng xếp hạng cao thủ thế giới, dưới tay có bốn điện chủ, thất đại thần soái, 72 chiến thần, ai nấy đều là cao thủ nhất đẳng. Ngoại vực có không biết bao nhiêu thế tộc đối đầu với Long Vương Điện, nhưng đều bị Tiêu Thiên Sách tiêu diệt. Sự tồn tại như vậy có thể nói là danh chấn thế giới!”.

“Vậy cảnh giới hiện giờ của Tiêu Thiên Sách này… là gì?”.

Lâm Chính bỗng hỏi.

“Việc này… chúng tôi cũng không biết, có khả năng không phải là cảnh giới thần tiên, cũng có khả năng là cảnh giới thần tiên. Còn có người nói thực lực của Tiêu Thiên Sách đã trên cả cảnh giới thần tiên, nhưng thuộc hạ nghĩ chắc là đồn thổi thôi”, Ngu Sơn Thủy trầm tư một lát rồi đáp.

“Sao ông lại chắc chắn như vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Bởi vì thuộc hạ nghe nói Tiêu Thiên Sách này cũng không nhiều tuổi lắm, có lẽ… chỉ hơn đại nhân mười, hai mươi tuổi thôi”, Ngu Sơn Thủy ôm quyền đáp.
Chương 3818: Gia nhập

Nếu theo lời Ngu Sơn Thủy, tuổi của vị Long Vương của Long Vương Điện – Tiêu Thiên Sách này khoảng từ bốn mươi đến năm mươi.

Xem ra đang ở giai đoạn trung niên, nhưng với người Cao Võ thì tuổi này không còn quá trẻ.

Phải biết rằng, mấy người Vương Nhất Thánh, Ngu Sơn Thủy đều đã sống hơn một trăm tuổi, giai đoạn này của họ cũng mới chỉ ở bậc trung niên, với thể chất của họ thì sống hơn hai trăm năm cũng được.

“Mấy năm trước người này lập ra Long Vương Điện, xưng bá ngoại vực, chắc chắn là không tầm thường”.

Lâm Chính lẩm bẩm, sau đó nhìn Từ Thiên: “Bây giờ điện chủ Tử Long Điện đang ở đâu?”

“Chủ tịch Lâm, điện chủ Tử Long Điện được sắp xếp ở phòng tiếp đón”, Từ Thiên hơi cúi người xuống nói.

“Được, tôi qua đó gặp bà ta một chút”.

Nói rồi Lâm Chính đứng lên đi ra ngoài.

Choang!

Tiếng tách trà vỡ tan tành vang lên.

Thư ký chuyên rót trà hoảng sợ vội lui vào trong góc tường, không dám nói gì.

“Đây là thứ trà gì thế? Có là lợn cũng không uống nổi, vậy mà cũng dám lấy ra tiếp đãi tôi à? Đổi cho tôi! Tôi muốn loại trà Vũ Tiền Long Tỉnh thượng hạng đấy, nghe thấy không?”

Điện chủ Tử Long Điện quát.

Giọng nói cực kỳ nghiêm nghị, sắc mặt thư ký trắng bệch run lẩy bẩy.

Nhưng vừa nghe lại là muốn uống trà Vũ Tiền Long Tỉnh, thư ký bất lực nói: “Xin lỗi bà, chỗ chúng tôi không có loại trà này”.

Dương Hoa vốn dĩ không giàu có gì, nếu không nhờ vào Dịch Tiên Thiên và Bạch Họa Thủy tạo nên sóng lớn từ Thương Minh thì Dương Hoa không đủ để tiếp máu, cho dù là duy trì chi phí y tế bình thường của người bệnh cũng là vấn đề chứ đừng nói là xây nhà.

Thế nên Lâm Chính yêu cầu toàn thể Dương Hoa có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, không được lãng phí.

Nếu không phải muốn cải thiện thể chất cho người ở Dương Hoa, tu vi mạnh hơn, thậm chí Lâm Chính sẽ không không yêu cầu nhà ăn bỏ thêm thuốc.

Tuy nhiên, tình trạng này sẽ không kéo dài lâu, vài đơn thuốc mà trước đó Lâm Chính giao cho Mã Hải đã đăng ký độc quyền, đồng thời nhà máy dược phẩm cũng đã bắt đầu tăng ca sản xuất, không lâu sau sẽ đưa ra thị trường, lúc này đủ mang đến cho Dương Hoa doanh thu lớn.

“Dương Hoa lớn như vậy mà chẳng có trà Vũ Tiền Long Tỉnh à? Lẽ nào các người là ổ ăn xin sao?”

Điện chủ Tử Long Điện lạnh lùng nói.

Sắc mặt mấy người Tần Bách Tùng ở bên cạnh cũng khó coi nhưng lại không dám nói gì.

Châu Thời Vận xấu hổ cười nói: “Mẹ à, mẹ đừng làm khó họ, phần lớn tiền của Dương Hoa đều được dùng để cứu chữa cho bệnh nhân, trị liệu ở đây không cần bệnh nhân phải trả tiền, chi phí chữa bệnh hàng ngày là con số cực lớn, cho nên Dương Hoa cũng không giàu, thật ra có uống Vũ Tiền Long Tỉnh gì đó hay không cũng không quan trọng, đúng không?”

“Sao nào? Con ở đây mới mấy ngày mà đã bắt đầu nghiêng về phía thần y Lâm rồi à?”

Điện chủ Tử Long Điện nhíu mày.

“Điện chủ, không thể nói như thế, tốt xấu gì thần y Lâm cũng đã cứu bọn con, bọn con sao có thể không biết ơn anh ấy được chứ?”

Châu Mặc nói.

“Đúng đấy điện chủ, hơn nữa bọn tôi nhận ra thần y Lâm này đúng thật là người rất tốt, mỗi ngày học viện Huyền Y Phái đều cứu người chữa thương, cứu chữa cho rất nhiều người, đa phần đều là người dân nghèo khổ. Thế nên điện chủ à, tôi hy vọng người có thể thông cảm cho thần y Lâm”.

Tử Ngải cũng bước đến trước nói.

Sắc mặt điện chủ Tử Long Điện trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm mấy người xung quanh.

Bà ta không biết rốt cuộc thần y Lâm đã dùng thuật pháp gì mà lại làm cho đám mầm non Tử Long Điện vất vả dạy dỗ lại nói giúp cho cậu ta…

Bà ta không nói gì, chỉ nghẹn một bụng tức đợi Lâm Chính đến.

“Thầy!”

Ngay lúc này Tần Bách Tùng nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt mừng rỡ, vội gọi.

Mọi người đều nhìn sang.

“Thần y Lâm”.

“Thần y Lâm”.

“Thần y Lâm”.

Sau một loạt tiếng gọi cung kính vang lên, Lâm Chính bước vào phòng tiếp khách.

Điện chủ Tử Long Điện sầm mặt nhìn theo.

Chỉ cái nhìn đầu tiên đã khiến bà ta sửng sốt.

Tướng mạo Lâm Chính không tầm thường, vì tu vi được nâng cao và dùng thuốc rèn luyện cơ thể trong thời gian dài nên nhìn anh hệt như thiên thần, hai gò má như được cắt gọt tỉ mỉ, hai mắt sáng như sao, nhất là khí chất của anh, cực kỳ đặc biệt như thể chỉ có một phần duy nhất trên thế giới, chỉ đứng ở đó thôi mà như tất cả sinh vật đều vây quanh anh.

“Tướng mạo được đấy!”

Điện chủ Tử Long Điện thầm cảm thán.

“Bà đây là điện chủ Tử Long Điện à? Chào bà, tôi là thần y Lầm”.

Lâm Chính bước đến nói.

“To gan! Thấy điện chủ tại sao lại không quỳ xuống chào?”

Một người bên cạnh quát.

“Đây là quy tắc gì vậy?”

Lâm Chính nhìn người đó hỏi.

“Quy tắc của Tử Long Điện”.

“Vậy theo quy tắc của Dương Hoa tôi thì khi gặp tôi phải quỳ ba lần, lạy chín lạy, các người có lạy không?”

Lâm Chính bình thản nói.

“Anh…”

Người đó nghẹn lời.

Điện chủ Tử Long Điện giơ tay ra hiệu cho hắn im miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó thản nhiên nói: “Thần y Lâm, kiểu cách của cậu cũng lớn đấy, thế mà lại không ra cửa đón tôi? Cậu xem thường tôi đấy à?”

“Điện chủ nói thế là sao? Tôi chưa từng có ý xem thường bà”.

“Bớt phí lời, tôi thấy rõ ràng là cậu xem thường tôi”.

Điện chủ Tử Long Điện nổi giận.

Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Theo lý thì từ bề ngoài cho đến tính cách, người có thể làm chủ Tử Long Điện của Long Vương Điện không thể hẹp hòi như vậy, tại sao đối phương lại tức giận chỉ vì mình không ra cửa đón tiếp?

“Mẹ à…”

“Điện chủ…”

Mấy người Châu Thời Vận lên tiếng khuyên bảo, nhưng bị điện chủ Tử Long Điện mắng.

“Câm miệng hết đi, không có chuyện của mấy người”.

Mọi người đều im lặng.

“Điện chủ có gì cứ nói thẳng”.

Lâm Chính suy tư một lúc rồi thấp giọng nói.

Điện chủ Tử Long Điện lạnh lùng trợn mắt nhìn anh: “Thần y Lâm, nể tình cậu cứu con trai tôi, tôi sẽ không so đo chuyện mạo phạm của cậu, hi vọng cậu có thể suy xét kỹ càng chuyện tiếp theo, đừng làm bậy chọc tôi tức giận, hiểu chưa?”

Thì ra là đến để nói chuyện.

Lâm Chính thầm cười nhạo.

Xem ra điện chủ Tử Long Điện này vẫn khá khôn ngoan, trước tiên ra uy để mình ở vị thế cao hơn, sau đó đàm phán với Lâm Chính.

“Điện chủ muốn nói chuyện gì?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Tôi mong cậu có thể dẫn dắt Dương Hoa sáp nhập Long Vương Điện tôi”.

Điện chủ Tử Long Điện nói thẳng.
Chương 3819: Tôi từ chối gia nhập

“Gia nhập Long Vương Điện?”

Lâm Chính nhíu mày.

Người xung quanh cũng rất ngạc nhiên.

Không ai ngờ rằng điện chủ Tử Long Điện sẽ nói chuyện này.

“Điện chủ, lần đầu bà đến đây nhỉ? Tôi và bà cũng là lần đầu tiếp xúc, chúng ta không hiểu nhau, tại sao bà lại đột nhiên muốn tôi dẫn dắt Dương Hoa sáp nhập vào chúng với các người?”

Lâm Chính nhìn chằm chằm bà ta, bình tĩnh nói: “Hơn nữa tôi không nhìn ra được bà xem trọng Dương Hoa chúng tôi thế nào? Cũng phải có lý do chứ nhỉ?”

Điện chủ Tử Long Điện cũng không thể phủ nhận, khẽ gật đầu: “Cậu nói đúng, thật ra tôi không quá quan tâm đến Dương Hoa các cậu, tuy rằng đây là lần đầu tôi đến đây, cũng không biết rõ về các cậu, nhưng các cậu chỉ là một thế lực bình thường ở Long Quốc, theo lý thì còn lâu các cậu mới có tư cách sáp nhập vào Long Vương Điện”.

Nghe thế, những người Dương Hoa ở phía sau cảm thấy tức giận.

Lâm Chính cười mỉa nói: “Vậy tại sao bà lại muốn mời tôi?”

“Vì người của Ma La Thiên đang nhắm vào các cậu”.

Điện chủ Tử Long Điện lạnh nhạt nói: “Tôi nghe nói y thuật của cậu rất tốt, hơn nữa Dương Hoa cũng là một thế lực hành nghề y ở khắp nơi, tuy rằng vẫn chưa đủ tiêu chuẩn đánh giá của Long Vương Điện nhưng chúng tôi trước giờ luôn có mâu thuẫn với Ma La Thiên, chúng tôi tuyệt đối không thể đưa cho chúng những gì chúng muốn, thế nên tôi muốn cậu gia nhập Long Vương Điện, hiểu không?”

Những lời này càng khiến mọi người tức giận hơn.

Mọi người ai cũng mặt đỏ tía tai, mắt đều phun ra lửa.

Nếu không phải có Lâm Chính đứng đây thì cả đám đã mắng một trận rồi.

“Mẹ… y thuật của thần y Lâm rất cao siêu”.

Thấy bầu không khí ngột ngạt, Châu Thời Vận vội thấp giọng nói.

“Đúng thế điện chủ, y thuật của Dương Hoa cực kỳ giỏi, có thể so sánh với người của Thanh Long Điện”.

Tử Ngải cũng bước lên trước nói.

“Hỗn láo!”

Điện chủ Tử Long Điện nổi giận, đập bàn trợn mắt với Tử Ngải: “Ngải Nhi, đừng nói năng lung tung”.

“Điện chủ… những gì tôi nói đều là thật”, Tử Ngải cảm thấy ấm ức, vành mắt đỏ ửng.

“Nói nhảm cái gì? Tôi nói cho mà biết, nếu để người của Thanh Long Điện nghe được mấy lời này thì ngay cả tôi cũng không thể bảo vệ được cô. Ngậm miệng lại đi, đừng nói lung tung nữa”.

Điện chủ Tử Long Điện mắng.

Tử Ngải chỉ đành cúi đầu lùi sang một bên lặng lẽ lau nước mắt.

Mấy người Châu Mặc đều không dám nói gì nữa.

“Thần y Lâm, tôi đã nói đến thế rồi, cậu lập tức ra lệnh, thu dọn đồ đạc, đếm nhân số đi”.

Điện chủ Tử Long Điện như cho rằng Lâm Chính sẽ không từ chối, bà ta đứng thẳng người dậy.

Ngẫm lại cũng đúng, có bao nhiêu người mơ ước được gia nhập vào Long Vương Điện, nhưng đều không có cửa, bây giờ điện chủ Tử Long Điện đích thân ra mặt ra lệnh cho Lâm Chính, sao anh có thể từ chối được?

Mặt bà ta vẫn lạnh tanh, ánh mắt đầy tự tin.

“À phải rồi, người gia nhập Long Vương Điện chỉ có thể là thành viên cốt cán của Dương Hoa, không phải thì thôi, Long Vương Điện chúng tôi không nhận rác rưởi”.

Nói rồi điện chủ Tử Long Điện xoay người đi ra ngoài, dường như chẳng muốn ở lại dù chỉ một lúc.

“Khoan đã”.

Lâm Chính gọi.

“Nếu có bất kỳ thắc mắc gì, cậu có thể nói với Châu Mặc, thời gian của tôi rất quý giá, không lãng phí với cậu được”.

Điện chủ Tử Long Điện không dừng bước nói.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi nói gì với anh ta được chứ? Tôi không đồng ý gia nhập vào Long Vương Điện mà”.

Điện chủ Tử Long Điện dừng bước, quay phắt lại, mặt đầy vẻ khó tin.

“Cậu nói gì cơ?”

“Tôi nói… tôi từ chối gia nhập vào Long Vương Điện”.

Lâm Chính bình thản nói.

Cả căn phòng tiếp khách bỗng chốc lặng im như tờ.
Chương 3820: Vô pháp vô thiên

Khuôn mặt của điện chủ Tử Long Điện cứng đờ, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, mất một lúc lâu vẫn không định thần lại được.

Có lẽ bà ta nghĩ không ra tại sao lại có người dám từ chối lời mời của Long Vương Điện.

“Cậu…”

Điện chủ Tử Long Điện bình tĩnh lại, bà ta thay đổi sắc mặt, trong lòng vô cùng tức giận.

“Điện chủ bớt giận!”

Đám người Châu Mặc cảm thấy không ổn, lập tức lên tiếng khuyên ngăn.

Điện chủ Tử Long Điện hít sâu một hơi, đè nén ngọn lửa giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Có thể nói cho tôi biết lý do không?”

“Chỉ đơn giản là do không coi ra gì mà thôi!”

Lâm Chính thản nhiên nói.

“Không coi ra gì ư?”

Điện chủ Tử Long Điện giận quá hóa cười: “Thần y Lâm, cậu đúng là ếch ngồi đáy giếng! Lại không Long Vương Điện chúng tôi ra gì! Tôi thấy cậu không hiểu gì về Long Vương Điện chúng tôi rồi!”

“Tôi nói cho cậu biết! Long Vương Điện của chúng tôi đã đánh bại ba thế lực siêu cấp ở ngoại vực, là bá chủ hoàn toàn xứng đáng của ngoại vực! Chúng tôi nắm giữ khối tài nguyên khổng lồ ở ngoại vực, thực lực của chúng tôi khiến cho các quốc gia trên thế giới vừa nghe thấy đã sợ mất mật! Sự tồn tại của Long Vương chúng tôi có thể so với Thiên Thần! Như thế mà cậu còn không coi ra gì sao? Buồn cười, cậu vậy mà lại xem thường à? Buồn cười, cực kỳ buồn cười!”

Điện chủ Tử Long Điện đã hiểu, thần y Lâm của Dương Hoa gì chứ, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, sợ rằng không hề có hiểu biết gì về Long Vương Điện nên mới có quyết định ngu ngốc như thế.

“Thần y Lâm, tôi có thể cho cậu thời gian một ngày, để cậu tìm hiểu về Long Vương Điện của chúng tôi, đợi sau khi cậu biết được sự vượt trội của Long Vương Điện thì cậu hãy dẫn người đến”.

Điện chủ Tử Long Điện bực bội nói xong, phất tay muốn bỏ đi.

“Tôi thật sự đã hiểu rất nhiều về Long Vương Điện, tôi đã nói không gia nhập là không gia nhập, điện chủ Tử Long Điện, bà nên hiểu thái độ của tôi rồi chứ!”

Lâm Chính hô lên.

“Khốn kiếp”.

Cuối cùng Điện chủ Tử Long Điện cũng không nhẫn nại được nữa, bà ta đột nhiên xoay người, lắc mình lao vọt tới chỗ Lâm Chính, một tay bóp lấy cổ anh.

Nhưng...

Lâm Chính vẫn không động đậy, để mặc cho điện chủ Tử Long Điện ra tay với anh.

“Mẹ!”

“Điện chủ!”

Đám người Châu Thời Vận và Tử Long Nhất vội vàng xông tới ngăn cản.

“Mẹ, thần y Lâm đã cứu bọn con, mong mẹ xem xét lại chuyện này mà tha tội mạo phạm cho anh ấy!”

“Đúng vậy điện chủ, nếu thần y Lâm không muốn gia nhập Long Vương Điện thì chuyện này cứ cho qua đi, bên phía Ma La Thiên, điện chủ không cần phải lo lắng, chúng tôi đã tận mắt chứng kiến việc Hổ Ma La mời thần y Lâm gia nhập Ma La Thiên, thậm chí còn cho anh ấy thêm chín ngày, nhưng vẫn bị anh ấy từ chối. Cho nên Hoa Dương chắc chắn sẽ không gia nhập Ma La Thiên đâu, mong điện chủ suy xét!”

Tử Long Nhất cũng vội vã ôm quyền.

Trước những lời khuyên bảo của mọi người, điện chủ Tử Long Điện thả lỏng tay.

Lâm Chính vẫn không thay đổi sắc mặt, hờ hững nhìn chằm chằm đối phương.

Điện chủ Tử Long Điện lạnh lùng nói: “Không biết lớn nhỏ, nếu rượu mời không uống, vậy thì đừng trách tôi! Chuyện này sẽ không chấm dứt chỉ vì mấy câu cầu xin của bọn chúng đâu! Tôi cho cậu thêm ba ngày suy nghĩ! Sau ba ngày, hoặc là cậu gia nhập Long Vương Điện, hoặc là giải tán Hoa Dương của cậu! Nếu không, đừng trách tôi vô tình!”

Nói xong, bà ta đùng đùng nổi giận dẫn người rời đi.

“Mẹ!”

“Điện chủ!”

Đám người Châu Mặc đuổi theo.

Lâm Chính thản nhiên nhìn theo.

“Vô pháp vô thiên! Rất vô pháp vô thiên!”

“Chủ tịch Lâm! Chúng ta đừng quan tâm bà ta! Người phụ nữ này là một kẻ điên!”

Mấy người Từ Thiên mắng chửi, ai cũng hậm hực khó chịu.

“Xem ra trong Tử Long Điện này không có ai bình thường! Không cần để ý, nên làm gì thì làm đấy!”

Lâm Chính thở một hơi, thản nhiên nói.

“Đúng”.

“Thầy ơi, nếu ba ngày sau người đàn bà điên đó lại đến thì nên đối phó thế nào đây?”

Tần Bách Tùng cau mày, hỏi.

“Đến lúc đó khóa chặt cửa lại, không để bà ta vào là được!”

“Một cửa sắt nhỏ bé làm sao có thể cản nổi bà ta?”

“Vậy lấy cái này treo lên cửa sắt”.

Lâm Chính lấy một vật bên hông ra đặt lên bàn, bình tĩnh nói.

Mọi người nhìn thấy vật đó, đều cảm thấy rất ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK