Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4411: Đi đến một nơi

Tô Nhu thở gấp, hai mắt mở to, nhưng bất ngờ hơn là cô không phản bác.

Lâm Chính nói đúng.

Quả thật Tô Nhu vẫn ôm chút ảo tưởng.

Cô không muốn tin những điều này là kế hoạch của Louis, tất cả đều là ván cờ của đối phương bày ra cho cô.

“Em không thù không oán với công ty Louis, em thật sự không hiểu tại sao đối phương muốn hãm hại em, hơn nữa tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta, không có bất kỳ chứng cứ nào, nếu Louis thực sự có phương án giải quyết thì sẽ giải quyết được tình cảnh khó khăn trước mắt của công ty! Không phải sao?”

Tô Nhu ngẩng đầu vội vàng nói.

Lâm Chính mỉm cười.

Nụ cười giễu cợt và bất lực.

Còn hơi tức giận!

“Tiểu Nhu, em quá ngây thơ rồi! Quá ngu ngốc!”

"Lâm Chính, em chỉ muốn thử một chút, dù sao tạm thời chúng ta không thể làm gì đám người Lý Nông Yến, mà trước mắt chỉ có Louis mới có thể giải quyết tình hình khó khăn của công ty”.

Tô Nhu khàn giọng nói.

Lâm Chính gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Tô Nhu đã quyết định, anh cũng lười nói thêm.

Người phụ nữ này quả thật có đầu óc kinh doanh, nhưng một chút cảm giác gặp nguy hiểm cũng không có, còn thiếu khôn ngoan.

Cô muốn đi, Lâm Chính không ngăn cản.

Đương nhiên, Lâm Chính cũng sẽ không gánh chịu rủi ro và hậu quả.

“Lâm Chính, anh có muốn đi với em không?”

Tô Nhu mở miệng hỏi.

"Em nghĩ anh đi có phù hợp không?"

Lâm Chính hỏi ngược lại.

Tô Nhu há miệng, khẽ nói: “Vậy anh đến công ty chờ em nhé”

"Không cần, tối nay anh có vài việc phải làm, anh đi tìm Thiên Thiên xử lý chuyện ở y quán, em đi bàn chuyện với Louis đi”.

Lâm Chính xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh quay đầu nói: "Nhớ mở điện thoại, có chuyện gì thì lập tức gọi cho anh ngay, hiểu không?"

“Yên tâm, chỉ ăn một bữa cơm thôi, còn có chuyện gì nữa chứ?”

Tô Nhu cười.

"Nếu không gọi cho anh, anh sợ em sẽ hối hận!"

Lâm Chính nói, xoay người rời đi.

Màn đêm buông xuống.

Tô Nhu ăn mặc khá trịnh trọng, không trang điểm, chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi lái xe đến nhà hàng Mai Lệ ở trung tâm thành phố.

Đây là một nhà hàng mới mở.

Người ta nói chủ nhà hàng là người nước D, giỏi ẩm thực chính thống của nước D, nhưng vì giá cả đắt đỏ, nhà hàng quá cao cấp nên không có nhiều người dùng bữa ở đây.

“Tô Nhu!”

Nhìn thấy Tô Nhu đẩy cửa đi vào, Louis đang ngồi đợi sẵn lập tức đứng dậy mỉm cười chào hỏi.

Hôm nay Louis vẫn đẹp trai như cũ, bộ vest lịch sự, mái tóc vàng óng và khuôn mặt góc cạnh, đủ để khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải đổ gục.

Đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm của hắn, khiến người khác không kìm lòng được.

Tô Nhu khẽ cau mày, nhất là khi nhìn thấy bó hoa xanh nở rộ bên cạnh Louis, lông mày cô lập tức nhíu chặt.

“Tiểu Nhu, tặng cho em!”

Louis cầm bó hoa lên, mỉm cười nói.

"Thật xin lỗi, anh Louis, bữa ăn này chúng ta chỉ bàn chuyện công việc, không nói đến chuyện khác!", Tô Nhu lắc đầu từ chối.

"Tiểu Nhu, em hiểu nhầm rồi! Bó hoa này tặng cho em không phải vì mục đích bày tỏ tình cảm, mà là để kỷ niệm tình bạn của anh và em! Bông hoa xanh đậm này do bố anh mang từ nước của anh đến, tượng trưng cho tình bạn trong sáng!", Louis vội vàng giải thích.

Nghe vậy, Tô Nhu hơi do dự.

“Chẳng lẽ chúng ta không phải bạn sao?”, Louis dịu dàng hỏi.

“Coi như là thế đi”.

Tô Nhu hơi khó xử, nhưng nghĩ đến chuyện làm ăn, cô vẫn nhắm mắt nhận lấy.

Louis thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tiểu Nhu, ngồi đi, em muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, Louis, chúng ta có thể nói về dự án ở ngoại ô Giang Thành trước được không?"

Tô Nhu lo lắng nói.

"Tiểu Nhu, em rất vội sao?"

“Trước mắt công ty tôi có chút vấn đề, nên tôi hơi nóng lòng giải quyết chuyện này, lát nữa ăn sau cũng không sao”.

Tô Nhu vội nói.

Louis gõ ngón tay lên bàn theo tiết tấu, đột nhiên nở nụ cười: "Nếu em muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, thì được, anh dẫn em đến một nơi!"
Chương 4412: Nhe hàm răng nanh

Tô Nhu thở gấp, thầm đề cao cảnh giác: “Nơi nào vậy?”

“Yên tâm, cũng không xa lắm đâu, chỉ ở trong nhà hàng này thôi!”

Louis cười nói: “Anh có vài người bạn đang ăn cơm ở trong nhà hàng này, họ đang ở trong phòng bao riêng, nếu em đồng ý, anh có thể dẫn em đến gặp họ ngay bây giờ, anh nghĩ rằng sau khi em gặp họ, mọi vấn đề của em đều sẽ được giải quyết dễ dàng!”

“Thật sao?”

Tô Nhu vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đứng dậy nói: “Anh Louis, hãy dẫn tôi đến đó càng nhanh càng tốt!”

“Không thành vấn đề, Tô Nhu, em là bạn thân nhất ở Long Quốc của anh, rắc rối của em cũng là rắc rối của anh!”

Louis lập tức đứng dậy, cực kỳ ga lăng nói: “Mời đi lối này!”

Hai người đi vào bên trong nhà hàng.

Hóa ra nhà hàng này có hai tầng, nhưng trước giờ không mở với người ngoài, chỉ có một vài khách quý và bạn bè của chủ nhà hàng mới có thể lên tầng trên để thưởng thức những món ngon.

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người đi đến phòng bao riêng lớn nhất ở giữa tầng hai.

Louis nhẹ nhàng mở cửa ra.

Bên trong phòng bao riêng có rất nhiều người đang ngồi, khoảng mười người.

Đa số họ đều đều là người tóc vàng mắt xanh, dựa vào vẻ ngoài đặc trưng này, có lẽ họ đều là người đến từ nước F giống với Louis, chắc cũng là nòng cốt của công ty Louis.

Nhưng điều khiến cho Tô Nhu ngạc nhiên là nhóm người Lý Nông Yến cũng đang ở trong căn phòng này.

Lúc này mấy người họ đang mặc những bộ váy lộng lẫy, trưng diện theo kiểu các quý cô sang chảnh, trang điểm lộng lẫy, cầm theo ly rượu vang đỏ và đang chạm ly với các lãnh đạo cấp cao trong công ty Louis, nhiệt tình tán gẫu.

Khi nhìn thấy Tô Nhu xuất hiện ở cửa với dáng vẻ ngạc nhiên, mấy người Lý Nông Yến đều pha trò cười đùa, trong mắt đầy ý nghĩ sâu xa.

Rõ ràng là bọn họ đã đoán trước được việc Tô Nhu sẽ xuất hiện ở đây.

“Chuyện này là thế nào? Anh Louis! Tại sao mấy người Lý Nông Yến lại có mặt ở đây?”

Đầu óc của Tô Nhu quay điên cuồng, cực kỳ kích động hỏi.

“Tô Nhu, em đừng hiểu lầm, mấy người cô Lý đều là khách và đối tác của của tập đoàn Louis, ở đây đang tổ chức tiệc mừng nên họ mới được mời đến uống vài ly!”

Louis cười nói.

“Tiệc mừng gì cơ?”

Tô Nhu ngơ ngác hỏi.

“Tất nhiên là để ăn mừng việc công ty Louis vừa hoàn thành một dự án lời hai trăm triệu tệ!”

Louis cười nói.

“Hai... hai trăm triệu tệ hả?”

Cả người Tô Nhu run rẩy, cô đột nhiên phản ứng lại, trợn to mắt nhìn về phía nhóm người Lý Nông Yến: “Hóa ra bọn họ đã bị các anh mua chuộc thật sao?”

Cuối cùng sự thật cũng đã sáng tỏ!

Tô Nhu không bao giờ ngờ được rằng, tất cả những gì Lâm Chính đã nói đều đúng!

Tất cả mọi thứ đều là dối trá!

Đám người Lý Nông Yến đã bán đứng cô từ lâu, họ hợp tác với tập đoàn Louis, vắt kiệt hoàn toàn công ty Quốc tế Duyệt Nhan!

Cơ thể Tô Nhu run rẩy, vẻ mặt tái nhợt, cô ngây người nhìn Lý Nông Yến, nói: “Chị Lý! Chị Vương! Tại sao, tại sao chứ? Rõ ràng là tôi không đối xử tệ bạc với hai người, tại sao hai người lại bán đứng tôi, muốn bán công ty cho Louis? Tại sao chứ?”

“Thật xin lỗi, chủ tịch Tô, chúng tôi cũng không muốn đâu, nhưng anh Louis lại cho chúng tôi quá nhiều”.

Lý Nông Yến nhún vai nói.

“Những tình cảm khi chúng ta cùng nhau phấn đấu vì công ty, cùng dốc sức làm việc mấy năm nay, chẳng lẽ tất cả đều là hư vô sao?”, Tô Nhu bật khóc.

“Tình cảm? Ai nói mấy chuyện tình cảm này với cô? Bà đây đi ra ngoài là để kiếm tiền chứ không phải nói chuyện tình cảm, ai cho bà đây nhiều tiền bà đây chọn người đó, hơn nữa, ranh con nhà cô lúc nào cũng tự cho mình đúng, bà đây đã cảm thấy ngứa mắt với cô từ lâu rồi! Cô thực sự coi mình là thiên tài kinh doanh, nữ hoàng kinh doanh của Giang Thành sao? Để tôi nói cho cô biết, cô chẳng là cái thá gì cả!”, Lý Nông Yến không hề nể mặt, thẳng thừng mỉa mai.

Hai mắt Tô Nhu đờ đẫn.

“Đúng thế, Tô Nhu, từ trước đến nay cô chưa từng nhìn nhận rõ bản thân, cô cho rằng công ty Quốc tế Duyệt Nhan có được như ngày hôm nay là dựa vào mình cô sao? Nực cười, đó chẳng phải bởi vì chúng tôi đã bán mạng làm việc cho cô sao? Chẳng phải nhờ thần y Lâm của Dương Hoa sao? Ưu thế của cô chỉ có mỗi ngoại hình xinh đẹp mà thôi, ngoại trừ cái này ra, cô còn có bản lĩnh nào nữa?”

Quản lý Vương thỏa thuê cười chế giễu, có vẻ như những câu nói này đã được kìm nén từ rất lâu.

Tô Nhu lảo đảo lùi về phía sau, đứng cũng không vững.

Cô chưa bao giờ ngờ được rằng, những người có công lớn đã đi theo cô, dốc sức làm việc cho công ty, lại có cái nhìn như thế với cô.

“Mấy người vì tiền thì tôi có thể hiểu được, nhưng mấy người không nên sử dụng cách này để trục lợi, mấy người làm như thế là phạm pháp!”

Tô Nhu âm thầm nghiến răng, tỏ vẻ không cam lòng nói.

"Phạm pháp ư? Vậy pháp luật phải bắt được lỗi của chúng tôi trước đã”.

Mấy người họ tỏ vẻ không quan tâm, che miệng cười.

Tô Nhu giận run lẩy bẩy, nhưng cô lại không thể làm gì những người này.

Cô trừng mắt nhìn về phía Louis: “Louis, rốt cuộc các anh muốn làm gì?”

“Tô Nhu à, anh không muốn làm gì cả, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có còn muốn giữ lại công ty hay không? Em còn muốn hoàn thành dự án ở ngoại ô Giang Thành một cách thuận lợi không?”

Louis mỉm cười hỏi, vẫn là dáng vẻ dịu dàng lễ độ đó.

“Anh có ý gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhu tối sầm đi, gằn giọng hỏi.

“Nếu em muốn, chỉ cần em ở lại đây với anh, đồng thời giao năm mươi mốt phần trăm cổ phần của công ty lại cho anh thì tất cả những điều trên đều có thể thực hiện được, em thấy sao?”

Louis cười nói.

“Anh nằm mơ đi!”

Tô Nhu chửi ầm lên: “Tôi thà để công ty phá sản, chứ không bao giờ để các người được như ý đâu! Bây giờ tôi sẽ lập tức đi tìm cảnh sát!”

Nói xong, Tô Nhu lập tức quay người muốn đi ra khỏi phòng bao.

Nhưng khi cô vừa muốn rời đi.

Lạch cạch!

Người phục vụ bỗng đóng cửa phòng lại.

Hơi thở của Tô Nhu dồn dập hơn, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.

“Tô Nhu, không phải em cho rằng em đến đây rồi mà vẫn có thể dễ dàng rời đi đấy chứ?”

Louis nheo mắt lại, vẻ mặt dịu dàng đã biến mất không một dấu vết, thay vào đó là vẻ cực kỳ dữ tợn và hung ác.
Chương 4413: Hồn bay phách lạc

Tô Nhu tim đập loạn xạ, sững sờ đứng đó.

Lúc này cô mới nhận ra nhà hàng này là của Louis!

Đây là một cái bẫy!

Thực sự là một cái bẫy!

Một cái bẫy buộc cô phải nhảy vào!

Cô run rẩy lấy điện thoại di động ra, giọng run run nói: "Louis! Lý Nông Yến! Các người đừng có làm càn! Tôi cảnh cáo các người, nếu các người dám làm bậy! Tôi sẽ gọi cảnh sát."

"Gọi cảnh sát? Được rồi, cô gọi cảnh sát đi! Chúng tôi sẽ đợi!"

Lý Nông Yến nhấp một ngụm rượu vang, nói bằng giọng giễu cợt.

Tô Nhu sững lại, vội vàng lấy điện thoại ra bấm số. Nhưng cô vừa định bấm số thì ngón tay lại cứng đờ giữa không trung.

"Không có tín hiệu?"

“Ha ha, cô cũng không đến nỗi quá ngu ngốc. Đúng vậy, chúng tôi đã chặn tín hiệu của căn phòng này từ lâu rồi, điện thoại của cô căn bản không liên lạc được ra bên ngoài, làm sao báo được cảnh sát?”

Lý Nông Yến lại bỡn cợt.

"Các, các người!"

Tô Nhu tức giận đến nỗi toàn thân run lên bần bật.

"Tô Nhu, trả lời nhanh lên, sự kiên nhẫn của anh đây có hạn!"

Louis đưa tay nới lỏng cà vạt, nụ cười trên mặt càng hiện rõ vẻ hung ác.

Louis từng bước đi về phía Tô Nhu, từ động tác đã thể hiện rõ thái độ của hắn ta.

Hiện tại Tô Nhu có đồng ý hay không cũng không quan trọng.

Hôm nay hắn muốn có được Tô Nhu bằng mọi giá!

"Mau đi bố trí máy quay cho tôi! Louis sắp biểu diễn rồi!"

Lý Nông Yến đặc biệt phấn khích, nhanh chóng đặt ly rượu xuống và hét lên.

Người bên cạnh vội vàng đặt thiết bị quay chụp bên cạnh rồi chĩa ống kính về phía Tô Nhu.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu tái nhợt.

“Các người đang làm cái quái gì vậy?”

“Nghe nói phụ nữ Long Quốc rất quan tâm đến danh tiếng và sự trong sạch của mình, cho nên cô Lý Nông Yến đã đề nghị anh ghi lại những điều kỳ diệu sẽ xảy ra tiếp theo. Như vậy, em mới ngoan ngoãn nghe lời anh, phải không?”

Louis cười lớn.

"Súc sinh! Đúng là cầm thú đội lốt người!"

Tô Nhu tức giận chửi bới, mặt đỏ bừng bừng nhìn Lý Nông Yến: "Các người đợi đấy! Các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"

"Không biết kết cục của bọn tôi có tốt hay không, nhưng giờ tôi khá chắc chắn kết cục của cô một lát nữa cũng không tốt đẹp gì đâu!"

Lý Nông Yến nheo mắt cười nói.

"Louis tiên sinh, không cần phí lời với con tiện nhân này làm gì nữa! Để cô ta biết được sức mạnh của anh đi!"

"Đợi cô ta nằm dưới anh rồi, biết anh lợi hại cỡ nào rồi nhất định sẽ cầu xin anh tha cho thôi!"

"Tôi nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng hèn hạ và bẩn thỉu của người phụ nữ từng từ chối Lâm thần y này!"

"Ha ha ha ha".

Đám người kia đều cười lớn.

Tô Nhu đồng tử nở to, đột nhiên xoay người lao mạnh về phía cửa, muốn mở cửa ra.

Nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Cho dù Tô Nhu cố gắng thế nào cũng không thể đẩy cửa ra.

"Bịch!"

Thấy Tô Nhu lúc này còn muốn bỏ chạy, Louis vô cùng tức giận, lập tức lao tới, kẹp chặt lấy cổ tay Tô Nhu rồi tát mạnh vào mặt cô.

Bốp!

Tô Nhu bị tát mạnh ngã xuống đất.

Trên khuôn mặt trắng nõn in nguyên hình lòng bàn tay màu đỏ tươi.

"Hay lắm!"

Lý Nông Yến và những kẻ khác rượu vào cao hứng, thi nhau cổ vũ.

Louis trực tiếp cởi áo khoác, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, từng bước một đi về phía Tô Nhu.

"Đừng, đừng!"

Tô Nhu run rẩy hét lên.

Lúc này cô cảm thấy vô cùng ân hận.

Nếu sớm biết chuyện sẽ đến nước này, cô đã nghe lời Lâm Chính, không tiếp tục hợp tác với đám người này!

Bọn chúng không phải con người!

Mà là ác quỷ!

Nhưng vào lúc này.

Bịch bịch bịch!

Có tiếng gõ vào cửa rất lớn.

Tất cả những người bên trong căn phòng đều sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía cửa.

Có những tiếng ồn ào phát ra từ ngoài cửa.

"Ai?"

Lý Nông Yến cẩn trọng cất tiếng hỏi.

Gần như ngay lập tức.

Bang!

Cánh cửa bị đạp mạnh nên mở ra.

Đến khoá cũng bị đạp hỏng!

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía đó ngay lập tức.

Sau đó một cô gái tóc vàng ăn mặc khá loè loẹt chạy vào.

"Cục cưng! Sao cô lại ở đây?"

Louis nhìn thấy người tới, sửng sốt một chút, sau đó lập tức chỉnh đốn lại trang phục, cười hỏi.

Người đến là Tina. Khi nhìn thấy Tô Nhu nằm trên mặt đất, trên mặt in rõ vết lòng bàn tay, cô ta sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Chương 4414: Hoàn toàn tiêu rồi

“Cô Tô Nhu, cô không sao chứ?”.

Tina lập tức chạy tới đỡ Tô Nhu, ân cần hỏi han.

Tô Nhu hơi sửng sốt, cô nhìn ra được Tina có lẽ cùng một bọn với Louis, sao lại quan tâm mình như vậy?

Cô không hiểu Tina muốn làm gì.

Nhưng giờ ngoại trừ tin Tina vô điều kiện, Tô Nhu không còn lựa chọn nào khác.

“Tôi không sao, xin cô đưa tôi rời khỏi đây, cầu xin cô”.

Tô Nhu nắm lấy tay Tina, vô cùng hốt hoảng, nói.

“Cô Tô Nhu yên tâm, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô!”.

Tina nghiêm túc nói: “Mời cô đi theo tôi!”.

Cô ta nói xong thì kéo Tô Nhu rời đi.

Tô Nhu vội vàng đứng dậy định rời đi.

“Đứng lại!”.

Louis hét lên, hai vệ sĩ trong phòng lập tức xông tới chặn cửa.

“Louis, anh muốn làm gì?”.

Tina tức giận quát lên.

“Tina, câu này là tôi hỏi cô mới đúng. Đây là con mồi của tôi, cô buông cô ta ra, sau đó ngồi sang bên kia rót ly rượu, yên lặng thưởng thức màn biểu diễn tiếp theo là được”.

Louis lộ ra nụ cười gian xảo.

“Louis, đồ ngu xuẩn nhà anh! Anh có biết anh đã làm gì không? Anh muốn kéo cả gia tộc của anh vào sao? Mau dừng tay lại đi, không thì không ai cứu được anh đâu!”.

Tina lớn tiếng hét lên.

“Tina, thâu tóm Quốc tế Duyệt Nhan là nhiệm vụ gia tộc giao cho tôi, chỉ còn bước cuối cùng là thành công, cô đừng có cản tôi!”.

Louis có vẻ không vui.

“Louis, tôi muốn dẫn cô Tô Nhu đi! Không ai ngăn được tôi!”.

Nói xong, Tina không khách sáo tấn công hai vệ sĩ, chuẩn bị đưa Tô Nhu rời khỏi.

Ngay khi cô ta ra tay, hai luồng khí tức giống như mãnh thú đã nhắm vào cô ta.

Tina sợ hãi, lập tức ý thức được điều không ổn, rút một con dao bạc giắt ở thắt lưng ra.

Nhưng giây sau, một bàn tay giống như gọng kìm đã giữ chặt cổ tay cô ta.

Tina biến sắc, vội vàng dùng sức giãy giụa, nhưng cổ tay không hề nhúc nhích. Bất kể cô ta có giãy giụa thế nào cũng không thể gỡ bàn tay như gọng kìm đó ra.

Phù!

Cánh tay người kia dùng sức.

Vèo!

Tina không kịp đề phòng, cơ thể bị một luồng sức mạnh thô bạo tác động, cả người bay đi, đập mạnh lên bàn đá cẩm thạch ở giữa phòng.

Bàn đá cẩm thạch rung chuyển, rượu trên bàn đổ vỡ.

Tina bị thương không nhẹ, lăn mấy vòng trên bàn rồi ngã xuống đất, không thể đứng dậy.

Tô Nhu sửng sốt.

“Cô khiến tôi quá thất vọng! Tôi cứ tưởng đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa là đồng minh vững chắc của gia tộc chúng tôi, không ngờ lại xuất hiện kẻ phản bội như cô. Cô đã phụ sự mong đợi của đoàn trưởng, phụ sự tín nhiệm của tôi đối với cô!”.

Louis lắc đầu, tỏ vẻ thương hại.

“Louis, anh… không được động vào cô ấy! Nếu không… Nếu không, anh sẽ phải hối hận!”.

Tina nằm trên đất, nghiến răng hét lên.

“Chậc chậc chậc, nhìn cái miệng khiến người ta chán ghét của cô đi, chưa bao giờ nói được câu nào cho tôi vui. Được thôi, tôi sẽ cho cô tận mắt nhìn thấy tôi chạm vào cô ta như thế nào, khiến cô ta phải xin tha dưới thân tôi như thế nào!”.

Trong mắt Louis toát ra vẻ điên cuồng, vẻ mặt càng lúc càng hưng phấn.

Hắn ra hiệu với hai tên thuộc hạ, sau đó bước về phía Tô Nhu.

“Đừng mà! Đừng mà!”.

Tô Nhu hoảng sợ kêu lên, quay người chạy ra ngoài cửa nhưng bị hai tên vệ sĩ cao to đẩy về lại.

Cô không chạy thoát được.

Lúc này, cô đã là con dê đợi thịt.

Tô Nhu hoàn toàn tuyệt vọng.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Cộp! Cộp! Cộp! Cộp…

Nhiều tiếng bước chân vang lên ở lối lên cầu thang.

Bọn họ sững người, nhìn về phía lối lên cầu thang.

Vô số cảnh sát tác chiến được trang bị vũ trang xông lên lầu hai, chạy về phía này.

“Tất cả giơ tay lên!”.

“Không được động đậy!”.

“Đưa hai tay lên đầu cho tôi!”.

Bọn họ hét lên, những khẩu súng đen ngòm nhắm vào đám người.

Hai tên vệ sĩ nhíu mày, nhưng không có động tác nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh sát xông lên lầu.

Một trong số họ nhìn về phía Louis, dường như đang xin chỉ thị của Louis xem có nên hành động hay không.

Trong lòng Louis tức giận vô cùng, cảnh sát đến làm sự hưởng thụ tối nay của hắn tan tành.

Nhưng lý trí của hắn vẫn chiến thắng cảm xúc.

Louis đưa hai tay lên đầu.

Những người khác thấy vậy cũng vội vàng giơ tay lên.

Các vệ sĩ không có ý kiến gì khác, chỉ đành đưa tay ra để cảnh sát bắt đi.

Tô Nhu thấy vậy, trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng xem như đã bình ổn lại.

“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”.

Một giọng nói hờ hững vang lên.

Tô Nhu ngẩn ra, nhìn bóng người đi vào cửa, đôi mắt lập tức ươn ướt, nước mắt không ngừng rơi.

“Lâm Chính!”.

Cô đứng dậy, nhào vào lòng anh, khóc òa lên.

Lần này cô thật sự sợ chết mất.

Bên bàn đá cẩm thạch, Tina ngơ ngác nhìn Lâm Chính ở nơi cửa, đầu óc trống rỗng.

“Gia tộc Louis tiêu rồi… Hoàn toàn tiêu rồi…”.
Chương 4415: Sự hối hận của Tô Nhu

Tất cả mọi người đều bị đưa về đồn cảnh sát lấy lời khai.

Tô Nhu cũng không ngoại lệ.

Trong quá trình thẩm vấn, cô mới biết hóa ra có người báo cảnh sát là có người bị tình nghi có hành vi bắt cóc, cưỡng hiếp, hơn nữa đối phương còn mang theo vũ khí nguy hiểm.

Cảnh sát nhận được điện thoại liền lập tức huy động cảnh sát cơ động đến ứng cứu.

Tuy bắt được người về, nhưng do nguyên nhân thân phận và không đủ chứng cứ, nên Tô Nhu không thể tố cáo bọn họ.

“Là anh báo cảnh sát sao?”.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Tô Nhu ngồi ở ghế lái phụ, nhớ lại cảnh tượng kinh hồn bạt vía tối hôm nay, sắc mặt vẫn tái mét.

“Ừ”.

Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Anh đoán được tên Louis kia sẽ ra tay với em, nên đã báo cảnh sát, cũng may là kịp thời”.

“Vậy sao?”.

Tô Nhu nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, trầm tư một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, em xin lỗi”.

“Tại sao lại xin lỗi?”.

“Em… em nên nghe lời anh, anh nói đúng, về mặt lòng người thì em còn quá nông cạn! Em quá ngây thơ, vậy mà còn gửi gắm hi vọng vào Louis, không ngờ anh đoán đúng hết, đám Lý Nông Yến kia cũng cùng một giuộc với Louis, bọn họ định liên thủ với nhau khống chế công ty Quốc tế Duyệt Nhan”.

“Tất cả đều là âm mưu của Lý Nông Yến và Louis, bọn họ cố ý bắt em ký hợp đồng lớn ở ngoại ô Giang Thành, sau đó đào sẵn một cái hố để em ngã xuống, khiến dự án ở ngoại ô Giang Thành không thể tiến hành, em cũng bị kẹt ở đó. Lúc này nếu em không thỏa hiệp với bọn họ thì bọn họ sẽ chôn em luôn”.

“Tuy em đã sẵn sàng từ bỏ tất cả, nhưng bọn họ vẫn không chịu bỏ qua, hôm nay nếu không nhờ anh xuất hiện kịp thời, thì em đã…”

Nói đến đây, nước mắt của Tô Nhu lại lã chã.

Trong lòng cô không chỉ tự trách và hối hận, mà còn rất áy náy với Lâm Chính.

Cô phát hiện hình như mình vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng người chồng trên danh nghĩa này.

Rõ ràng chồng cô đã đưa ra rất nhiều ý kiến, cũng giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng cô vẫn không hề để tâm.

Điều này khiến trong lòng cô bị dằn vặt rất nhiều.

“Tiểu Nhu, em đừng buồn, mọi chuyện đã qua rồi”.

Lâm Chính bình thản nói.

Thực ra anh có thể ngăn cản Louis luôn.

Sau khi Tô Nhu đến nhà hàng thì Lâm Chính cũng đến nơi.

Anh biết chắc chắn Louis sẽ có hành động trong bữa tối hôm nay, nên vẫn luôn để mắt đến Tô Nhu.

Nhưng anh không ra tay ngay.

Nếu lúc nào Tô Nhu cũng nằm trong sự bảo vệ của anh thì sẽ không thể trưởng thành được, cô sẽ trở thành một bông hoa trong nhà kính, lúc nào cũng ôm mộng tưởng tươi đẹp về thế giới.

Thế nên Lâm Chính chờ một lúc, vào thời khắc Tô Nhu bị ăn tát, cảm thấy tuyệt vọng, thì anh mới ra mặt.

Chắc hẳn sau lần này, Tô Nhu sẽ để ý nhiều hơn, hiểu được đạo lý biết người biết mặt không biết lòng.

“Chỉ tiếc là cảnh sát đến bắt bọn họ ngay, nhưng cũng không thể định tội, đám người này làm việc quá sạch sẽ”.

Tô Nhu thầm nghiến răng, vô cùng không cam lòng.

“Không sao đâu Tiểu Nhu, sẽ có người xử lý bọn họ”.

Lâm Chính mỉm cười nói: “Em cũng mệt rồi, anh đưa em về nhà đã nhé”.

“Anh không về cùng em sao?”.

Tô Nhu lau nước mắt, ngước đôi mắt đỏ hoe lên hỏi.

“Lát nữa anh còn có bệnh nhân phải khám”.

“Được rồi, anh về sớm nhé”.

Tô Nhu khẽ gật đầu.

Lâm Chính lập tức giẫm chân ga, lái xe về nhà.

Hai người mới đi không bao lâu, thì đám Louis cũng nghênh ngang ra khỏi đồn cảnh sát.

Một dãy xe sang đang đỗ bên ngoài đồn.

Đám Louis lên xe, những chiếc xe sang chậm rãi lái đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK