Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5346: Ý nghĩa

"Cái này là cái gì?"

Lâm Chính cầm lấy bộ quần áo và sờ thử.

Anh phát hiện ra chất liệu của bộ quần áo này là một loại tơ lụa đặc biệt, hơn nữa trên bề mặt dường như còn được phủ một loại chất lỏng độc đáo, khi chạm tay vào cảm giác rất kỳ lạ.

"Chỉ là quần áo bảo hộ. Lâm thần y, xin đừng hỏi quá nhiều, mong cậu hiểu được khó khăn của chúng tôi. Nếu chúng tôi tiết lộ quá nhiều cho cậu thì không chỉ cậu sẽ gặp rắc rối mà cả chúng tôi cũng sẽ gặp rắc rối”.

Kiều Bất Dịch nói.

“Vậy là mặc dù chúng ta hợp tác với nhau nhưng những câu hỏi bình thường tôi cũng không được phép hỏi?”

"Tất nhiên là không phải như vậy, tôi chỉ hy vọng cậu có thể hỏi càng ít câu hỏi càng tốt”.

Kiều Bất Dịch đáp.

Ông ta cũng biết Lâm Chính rất lợi hại, anh rất hay hỏi những câu có vẻ tầm thường nhưng sau đó sẽ tìm cách dẫn dắt để đi vào vấn đề mấu chốt.

Nếu như không đề phòng, một khi thuận theo câu chuyện của Lâm Chính thì chắc chắn sẽ bị anh moi được thông tin.

Lâm Chính không nói gì.

Rõ ràng, Kiều Bất Dịch cẩn trọng hơn Thu Tẩm Nhiễm rất nhiều.

Lâm Chính nhanh chóng mặc quần áo bảo hộ.

Sau khi mặc bộ đồ bảo hộ này vào, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể anh.

Cảm giác không được dễ chịu cho lắm.

Người của Đại hội cũng đã thay đồ.

Sau khi thay quần áo, mọi người đi về phía cửa hang.

Với bộ đồ bảo hộ này, khí gas màu tím phun ra từ cửa hang không ảnh hưởng gì đến họ.

Thật là kỳ diệu!

Lâm Chính không khỏi có chút kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, anh tựa hồ nghĩ ra cái gì nên sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Nếu những khí này tràn ra từ mỏ Tử Thiên, vậy thì năng lượng của chúng chắc chắn sẽ giống như bột Tử Thiên, cho dù có khác nhau thì khác biệt chắc chắn cũng sẽ không quá lớn.

Như vậy, chẳng phải Đại hội đã có biện pháp đề phòng sức mạnh của bột Tử Thiên sao?

Nghĩ tới đây, Lâm Chính toát mồ hôi lạnh, chăm chú quan sát Kiều Bất Dịch và Thu Tẩm Nhiễm.

Ban đầu anh nghĩ họ là những kẻ ngốc, nhưng thực ra anh mới là kẻ ngốc.

Dù cho Lâm Chính không ngừng tìm hiểu tin tức, nhưng hai người này cũng không hề lo lắng, thậm chí không chút do dự đưa bột Tử Thiên cho anh, để anh mặc sức nghiên cứu.

Hóa ra... không phải là bọn họ hào phóng, mà là chuyện này đối với bọn họ vô cùng nhỏ nhặt và không đáng quan tâm.

Lâm Chính nheo mắt lại.

Nếu đúng như vậy thì việc nhờ Từ Chính nghiên cứu bột Tử Thiên cũng không phải một bước tiến lớn như anh đã tưởng tượng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Từ Chính vẫn không thể ngừng nghiên cứu, nếu như có phát hiện mới thì đương nhiên là chuyện tốt.

Nhưng những bộ quần áo bảo hộ này cũng rất tốt, Lâm Chính tin rằng chúng sẽ giúp ích rất nhiều cho việc nghiên cứu của Từ Chính, anh nhất định phải mang được nó về phòng thí nghiệm...

"Lâm thần y? Lâm thần y!"

Ngay lúc đó, những tiếng hét vang lên.

Lâm Chính giật mình, sau đó định thần lại, kinh ngạc nhìn Thu Tẩm Nhiễm bên cạnh: "Sao vậy?"

"Lâm thần y, anh không xuống à?"

Thu Tẩm Nhiễm trầm giọng nói: “Đến lượt anh đi xuống rồi!”

Lâm Chính lúc này mới bừng tỉnh, nhìn xung quanh, phần lớn người trong Đại hội đã rời đi, chỉ còn lại một số ít người.

"Xuống, phải xuống chứ”.

Lâm Chính mỉm cười, lập tức đi xuống dưới hang.

Lâm Chính đi xuống với tốc độ rất nhanh, giống như đang lao xuống vậy...

Thu Tẩm Nhiễm ở đằng sau quan sát Lâm Chính thật lâu rồi cũng đi vào trong.

Mọi người đi xuống dốc hàng chục mét mới dừng lại.

Thường thì trong hang động đều rất tối, thậm chí xoè tay ra còn không nhìn rõ năm ngón.

Nhưng mỏ bột Tử Thiên này thì khác.

Lâm Chính đã sớm cảm nhận được ánh sáng màu tím nhạt.

Khi anh càng đến gần, ánh sáng tím rực rỡ chiếu sáng không gian trong hang động.

Lâm Chính nhìn chằm chằm vào nguồn sáng, tim đập loạn xạ.

Không gian trước mặt anh đều ngập tràn một màu tím đầy mê hoặc.

Đó chính là mỏ khoáng Tử Thiên!
Chương 5347: Thiếu hiểu biết

Mỏ bột Tử Thiên tỏa ra ánh sáng tím thơ mộng, như thể những ngôi sao rơi vào thế giới soi sáng toàn bộ khu mỏ, khiến nơi đây trông hệt như xứ sở thần tiên. Lâm Chính nhìn chằm chằm cảnh tượng tráng lệ này, trong lòng cảm thấy hưng phấn khó tả.

“Đẹp quá…”, anh lẩm bẩm, như thể bị thế giới màu tím này hút hồn.

Những người trong Đại hội không giống Lâm Chính.

Họ từ lâu đã quen với cảnh tượng kỳ lạ này nên nhanh chóng bắt tay vào việc khai thác.

Lâm Chính lúc này mới tỉnh táo lại và theo dõi quá trình khai thác của những người này.

Lúc này, một dao động kỳ lạ khiến anh chú ý. Anh khẽ cau mày, nhìn sang một bên, chỉ thấy một ánh sáng tím mờ nhạt lóe lên từ sâu trong mỏ.

Lâm Chính giật mình, đưa mắt nhìn sang mấy người Kiều Bất Dịch.

Nhưng anh phát hiện ra những người này tựa hồ không chú ý tới hiện tượng kỳ quái này.

Chuyện gì đang xảy ra thế?

Họ không cảm nhận được nó sao?

Mặc dù nó diễn ra rất nhanh và yếu ớt...

Lâm Chính trong lòng suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Kiều Bất Dịch nói: "Kiều phó tướng quân, tôi cần khai thác cái gì?"

"Lâm thần y, cậu không cần khai thác, cậu chỉ cần đảm bảo an toàn cho người của chúng ta là được”.

Kiều Bất Dịch đáp.

"Vậy thì quá nhàm chán. Tôi sẽ đi dạo xung quanh”.

"Đi dạo? Lâm thần y, đây không phải là công viên giải trí. Ở đây chắc chắn có rất nhiều cạm bẫy tự nhiên. Nếu như cậu vô tình rơi vào đó thì..."

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không đi quá xa đâu!"

Kiều Bất Dịch chưa kịp nói xong thì Lâm Chính đã bước vào trong.

Kiều Bất Dịch cau mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Chính đang đi xa dần, sau đó gọi người bên cạnh.

"Theo sát!"

Kiều Bất Dịch nói nhỏ.

"Vâng thưa phó tướng".

Thuộc hạ kia gật đầu, đi theo Lâm Chính.

Lâm Chính thận trọng đi xung quanh khu mỏ, ánh sáng tím càng lúc càng mạnh, nhịp tim anh đập cũng càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, anh đi đến một mạch khoáng khổng lồ, ánh sáng màu tím yếu ớt ban nãy phát ra từ đây.

Anh cẩn thận quan sát loại ánh sáng tím này, phát hiện ra nó tựa hồ có chút khác biệt với những khoáng sản ban nãy. Ánh sáng tím này thuần khiết và mãnh liệt hơn, như thể nó ẩn chứa một sức mạnh kỳ bí nào đó.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, loại khoáng sản Tử Thiên này mặc dù thoạt nhìn có vẻ giống như những khoáng sản ban nãy, nhưng bên trong có lẽ còn có điều thần bí gì đó.

“Anh có mang theo dụng cụ không?”

Lâm Chính nhìn người đàn ông trong Đại hội đang theo dõi mình.

Người đàn ông thoáng giật mình, theo bản năng nói: "Tôi có..."

"Mang nó tới đây”.

Lâm Chính duỗi tay ra.

Đối phương do dự một chút rồi giao lại dụng cụ mình đang mang theo cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy, bắt đầu cẩn thận đào mạch khoáng vừa mới phát hiện ra này.

Lâm Chính vô cùng tập trung, trong lòng tràn ngập sự mong đợi và phấn khích.

Loại quặng này tinh khiết và rực rỡ hơn những loại quặng Tử Thiên khác, ánh sáng tím mà nó phát ra dường như có thể xuyên thấu trái tim con người.

Người đàn ông của Đại hội đứng bên cạnh cau mày, nhìn một lúc rồi không nhịn được nói: “Lâm thần y, thực ra anh không cần khai thác, phương pháp khai thác của anh sai rồi. Phó tướng Kiều cũng đã nói rồi, anh chỉ cần đảm bảo an toàn cho chúng tôi, những việc còn lại cứ giao cho chúng tôi!”

Lâm Chính không để ý tới người đàn ông đó, vẫn tập trung đào.

Chẳng bao lâu, anh đã đào được một mảnh quặng Tử Thiên to cỡ nắm tay.

Nhìn khối quặng màu tím này, người của Đại hội không khỏi cười lạnh.

"Thế nào? Thấy khối quặng của tôi được không?"

Lâm Chính tựa hồ rất hài lòng, mỉm cười nói.

"Nó nham nhở như chó gặm vậy. Thực sự không ra làm sao cả”.

Người đàn ông lắc đầu liên tục, vô cùng coi thường thứ mà Lâm Chính vừa đào được.

"Đúng là thiếu hiểu biết”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhét hòn đá vào túi, tiếp tục cảm nhận dao động xung quanh...
Chương 5348: Quặng Tử Thiên Long

Tinh tinh tang tang...

Những âm thanh giòn giã của cuốc xẻng không ngừng vang lên.

Người của Đại hội khai thác một cách rất có trật tự.

Sau khi Thu Tẩm Nhiễm đi tuần một vòng, cô ta đưa mắt liếc nhìn Lâm Chính ở phía xa, rồi đi đến bên cạnh Kiều Bất Dịch.

"Kiều phó tướng quân, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"

"Chụp ảnh bình thường cũng vô dụng. Hãy để hắn đến mỏ Tử Thiên Long đi. Mỏ Tử Thiên Long có thể giữ chân hắn cho chúng ta. Nếu thành công, chúng ta sẽ có cơ hội bắt được hắn và giao hắn cho Đại hội. Đây sẽ là một chiến công lớn".

Kiều Bất Dịch khàn giọng nói.

"Tôi cũng nghĩ thế”.

Đôi mắt của Thu Tẩm Nhiễm sáng rực, cô ta gật đầu liên tục rồi đi về phía Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính đã cảm nhận được dao động của một loại năng lượng đặc biệt hơn, anh đang phân tích xem loại dao động này đến từ đâu.

"Lâm thần y? Lâm thần y?"

Thu Tẩm Nhiễm hét lên mấy lần.

"Thu đại nhân, có chuyện gì vậy?"

Lâm Chính bừng tỉnh, giật mình hỏi.

"Lâm thần y, xem ra anh thật sự rất có hứng thú với mỏ Tử Thiên này”.

Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười.

"Cũng kha khá".

"Ha ha, nếu đã như vậy thì tôi sẽ dẫn anh đến một chỗ còn tốt hơn chỗ này”.

"Chỗ tốt hơn?"

Lâm Chính sững lại.

"Trước đây tôi đã chỉ dạy cho anh một ít kiến thức về mỏ Tử Thiên và bột Tử Thiên, nhưng anh chưa biết về quặng Tử Thiên Long phải không?"

Thu Tẩm Nhiễm nheo mắt hỏi.

"Quặng Tử Thiên Long? Đó là cái gì?"

"Lâm thần y, anh chưa biết phải không? Bất kỳ khu mỏ Tử Thiên nào cũng có một khối quặng Tử Thiên Long. Quặng Tử Thiên Long này gần như là cốt lõi của khu vực khai thác quặng Tử Thiên này, và nó cũng cực kỳ quý giá!"

Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười giải thích.

"Vậy sao?"

Lâm Chính vô cùng hứng thú, cười nói: "Vậy khu vực khai thác quặng Tử Thiên Long này ở đâu?"

"Ha ha, đi theo tôi! Tôi dẫn anh đi xem”.

Thu Tẩm Nhiễm khẽ mỉm cười, sau đó lấy ra một thứ trông giống như một chiếc la bàn, hiệu chỉnh lại một chút rồi cầm la bàn đi về phía trước.

Lâm Chính theo sát phía sau.

"Anh không cần đi theo”.

Người đàn ông giám sát Lâm Chính ban nãy cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Thu Tẩm Nhiễm trừng mắt, lạnh lùng quát.

“Chỉ hai chúng ta đi thôi à?”

Lâm Chính khẽ cau mày.

"Lâm thần y, món đồ tốt này hai chúng ta xem thôi là được rồi. Lát nữa Kiều phó tướng quân đưa người qua đây khai thác, khi họ đến chúng ta phải vờ như không thấy gì”.

Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười.

Lâm Chính cũng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Cả hai đi dạo một lúc trong khu mỏ Tử Thiên đẹp như truyện cổ tích này.

Không biết qua bao lâu, Thu Tẩm Nhiễm mới dừng lại trước một khu mỏ trông giống như một long mạch.

Lâm Chính lúc này cũng rất háo hức.

Bởi vì ở khu vực trước mặt, dao động đặc biệt ban nãy anh cảm nhận được vô cùng mạnh mẽ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chẳng lẽ... dao động đặc biệt đó chính là quặng Tử Thiên Long?

Lâm Chính vội vàng khóa vị trí phát ra dao động và nhanh chóng tìm thấy một khối quặng trông vô cùng độc đáo.

Nhưng ngay khi anh cho rằng Thu Tẩm Nhiễm sẽ đi về phía khối quặng độc nhất vô nhị đó thì Thu Tẩm Nhiễm đột nhiên lại chạy theo hướng ngược lại, đi tới phía bên kia, chỉ vào một khối quặng nổi lên và nói: “Đúng vậy, chính là nó, nó chính là quặng Tử Thiên Long trong khu vực này!"

"Cái gì?"

Lâm Chính sửng sốt, liếc nhìn khối quặng mà Thu Tẩm Nhiễm đang chỉ vào, sau đó lại nhìn khối quặng đang phát ra dao động đặc biệt ở bên kia mà lông mày không khỏi nhíu lại.

"Lâm thần y, có chuyện gì vậy?"

Thu Tẩm Nhiễm phát hiện ra sự thay đổi trong nét mặt của Lâm Chính nên tò mò hỏi.

"Không có gì!"

Lâm Chính lắc đầu, đi về phía mỏ Tử Thiên Long...
Chương 5349: Không nhận ra sao?

Lâm Chính không thể hiểu được.

Tại sao những người này không chú ý đến khối quặng phát ra dao động năng lượng đặc biệt mà lại chú ý đến một khối quặng phát ra tần số dao động yếu ớt như vậy?

Chẳng lẽ những người này không phân biệt được khối quặng nào mới thực sự có giá trị?

Lâm Chính nghĩ thầm trong bụng.

Thu Tẩm Nhiễm lấy la bàn ra và đối chiếu vị trí của khối quặng mà cô ta vừa gọi là quặng Tử Thiên Long.

"Thu đại nhân, cô phân biệt quặng Tử Thiên Long bằng cách sử dụng món đồ này sao?"

Lâm Chính như nhận ra điều gì đó, không khỏi cất tiếng hỏi.

"Đương nhiên”.

Thu Tẩm Nhiễm gật đầu nhìn Lâm Chính: "Chẳng lẽ còn có cách xác định khác không cần dụng cụ sao?"

"Tôi mới là người hỏi cô câu đó mới phải”.

"Tôi e rằng không còn cách nào khác ngoài cách này”.

Thu Tẩm Nhiễm đáp.

Lâm Chính không nói nữa mà tập trung cao độ quan sát mỏ Tử Thiên Long.

Lúc này, Thu Tẩm Nhiễm đột nhiên tới gần anh, thấp giọng cười nói: "Lâm thần y, anh có hứng thú với quặng Tử Thiên Long này phải không?"

Nghe cô ta hỏi vậy, Lâm Chính không khỏi sững lại.

Lâm Chính ngạc nhiên nhìn Thu Tẩm Nhiễm, sau đó mỉm cười một lát rồi nói: "Thu đại nhân, cô đang nói đùa sao? Thứ này chắc chắn rất quan trọng đối với Đại hội đúng không? Làm sao tôi có thể giữ nó cho riêng mình được?"

"Lâm thần y, hãy nhìn xung quanh xem ở đây có những gì? Quặng Tử Thiên Long trong mỗi mỏ Tử Thiên đều có công dụng mạnh yếu khác nhau. Nếu anh lấy khối quặng này, tôi sẽ tìm một khối quặng khác cũng có phẩm chất tốt để giao lên cho Đại hội. Đại hội sẽ không phát hiện ra, không sao đâu”.

Thu Tẩm Nhiễm vội vàng nói.

Lâm Chính mỉm cười, lắc đầu nói: "Thu đại nhân, vô duyên vô cớ cô lại bảo tôi lấy khối quặng này, sao tôi có thể nhận được cơ chứ?"

"Xem ra Lâm thần y đã hiểu lầm tôi rồi".

Thu Tẩm Nhiễm hít một hơi thật sâu, đột nhiên lấy dụng cụ ra và bắt đầu đào khối quặng đó lên.

Keng!

Keng!

Keng!

Động tác của cô ta rất khéo léo và thành thục, dùng lực vừa phải.

Chỉ một lát sau, mảnh quặng mà Thu Tẩm Nhiễm gọi là quặng Tử Thiên Long kia đã bị đào lên.

Cô ta hai tay nâng khối quặng, giơ về phía Lâm Chính, cúi người nói: "Lâm thần y, trước đây tôi đã đắc tội với anh rất nhiều, bây giờ tôi muốn nhân cơ hội này để xin lỗi anh. Quặng Tử Thiên Long này hãy coi như quà của tôi, anh cứ thoải mái nhận lấy. Nếu Đại hội hỏi thì tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Xin anh hãy nhận lấy và tha lỗi cho tôi!”

Thu Tẩm Nhiễm nói bằng giọng chân thành đến nỗi gần như không ai có thể từ chối.

Lâm Chính vẫn cảm thấy mơ hồ về kế hoạch của cô ta.

Anh chăm chú quan sát khối quặng Tử Thiên Long trong tay Thu Tẩm Nhiễm nhưng không hề có hứng thú với nó chút nào.

Tốt hơn là nên cẩn thận.

“Thu đại nhân, nếu như cô thành tâm xin lỗi, tôi có thể tha thứ cho cô. Về phần quặng Tử Thiên Long thì thôi bỏ đi. Đây là nơi do Đại hội các cô phát hiện ra, mỏ khoáng sản này đương nhiên thuộc về Đại hội!"

Lâm Chính đáp

Thu Tẩm Nhiễm sững sờ, cô ta đương nhiên không thể ngờ Lâm Chính lại từ chối.

Cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, thấy trong mắt anh không có chút ham muốn nào đối với quặng Tử Thiên Long, liền nói: "Lâm thần y, xem ra anh vẫn chưa nhận ra năng lượng của loại khoáng vật này”.

“Sao vậy? Năng lượng của nó rất lớn sao?"

Lâm Chính thản nhiên hỏi, đưa mắt nhìn về phía khối quặng đang toả ra dao động năng lượng đặc biệt ở đằng kia.

Thu Tẩm Nhiễm khẽ mỉm cười, đột nhiên cắn ngón tay, rỏ một giọt máu xuống quặng Tử Thiên Long.

Trong nháy mắt, trên bề mặt quặng Tử Thiên Long xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Ngay sau đó, một cột khí tức hùng mạnh được giải phóng và vọt lên tận trời cao.

Lâm Chính nín thở, và đôi mắt anh lập tức dán chặt vào khối quặng Tử Thiên Long này.

“Khí tức này…”
Chương 5350: Bằng chứng quan trọng

Lâm Chính vẻ mặt khó tin nhìn khối quặng Tử Thiên Long, đôi mắt anh mở to.

Thu Tẩm Nhiễm cười giễu cợt, hỏi: "Sao vậy? Lâm thần y, lần này anh biết quặng Tử Thiên Long này lợi hại thế nào rồi chứ?"

"Nó thực sự phi thường!"

Lâm Chính gật đầu, kinh ngạc nói: "Không ngờ khối quặng này lại ẩn chứa năng lượng kinh người như vậy, thật sự là không thể tin được”.

"Năng lượng của Long khoáng không thể so sánh với năng lượng của quặng Tử Thiên thông thường”.

"Thật sao? Vậy thì tại sao Thu đại nhân lại phải rỏ máu vào quặng Tử Thiên Long này?"

Lâm Chính tò mò hỏi.

"Đây không phải là do tôi muốn để anh cảm nhận được năng lượng của quặng Tử Thiên Long sao? Người ta nói tinh huyết của con người có thể kích thích năng lượng của nó, cho nên tôi mới làm như vậy”.

“Tôi hiểu rồi, nhưng…nguyên lý của nó là gì?”

"Cái này... tôi cũng không biết”.

Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười, sau đó thấp giọng hỏi: "Thế nào? Lâm thần y, thứ này tốt phải không?"

"Nó thực sự là một món bảo vật quý giá”.

Lâm Chính gật đầu.

“Vậy anh không hề động lòng sao?”

"Làm sao có thể? Bảo bối như vậy thì ai cũng phải động lòng thôi”.

“Vậy thì anh cứ nhận lấy nó đi”.

Nói rồi Thu Tẩm Nhiễm dúi khối quặng vào tay Lâm Chính.

Lâm Chính cau mày: "Thu đại nhân, thứ này quá quý giá. Chưa kể, điều này chắc chắn trái với quy định của Đại hội".

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh không cần lo lắng”.

"Cái này... vẫn không ổn. Loại bảo vật này vẫn nên giao cho Đại hội”.

"Lâm thần y, xem ra anh vẫn không chịu tha thứ cho tôi?"

"Sao có thể nói như vậy? Trước kia không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã tha thứ cho cô rồi”.

"Nếu anh đã tha thứ cho tôi thì tại sao lại không nhận khối quặng Tử Thiên Long này? Đây chính là điều tôi mong muốn”.

Vẻ mặt Thu Tẩm Nhiễm đầy cầu khẩn.

Lâm Chính im lặng, một lúc sau đột nhiên nói: "Thu đại nhân, hay là thế này đi, thứ này tôi sẽ tạm thời nhận lấy. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thứ này rất quan trọng với Đại hội. Đại hội là tổ chức giúp duy trì trật tự thế giới, tôi đương nhiên muốn ủng hộ họ. Thứ này cứ để tôi thay đại nhân giao nộp cho Đại hội, như vậy có được không?"

"Không sao đâu, chỉ cần anh chịu nhận lấy là được rồi!"

Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười đầy sung sướng.

Lâm Chính thấy vậy liền bỏ khối quặng vào túi.

Thu Tẩm Nhiễm thấy cảnh này thì trong lòng vui sướng hân hoan không lời nào tả xiết.

"Được rồi, chúng ta quay lại thôi”.

Thu Tẩm Nhiễm cười nói.

"Không vội, Thu đại nhân, tôi ở lại đây xem một chút. Cô trở về trước đi”.

Lâm Chính đáp.

"Ồ? Vậy cũng được, vậy anh tự đi nhé. Có điều tuyệt đối đừng chạy lung tung!"

Thu Tẩm Nhiễm khẽ mỉm cười, sau đó xoay người rời đi một mình.

Tuy nhiên, ngay khi Thu Tẩm Nhiễm quay lưng rời đi, Lâm Chính đã nhanh chóng bước về phía khối quặng tỏa ra dao động năng lượng đặc biệt, lập tức bắt tay khai thác nó.

Ở đầu bên kia, Thu Tẩm Nhiễm tâm trạng rất tốt, nhanh chóng trở về chỗ Kiều Bất Dịch.

"Thu đại nhân, xong việc rồi sao?”

Kiều Bất Dịch nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt Thu Tẩm Nhiễm liền vội vã hỏi.

"Hắn ta ban đầu một mực từ chối, nhưng cuối cùng cũng đã nhận lấy rồi. Ha, mặc dù hắn vờ như muốn từ chối nhưng tôi có thể nhận ra hắn hứng thú với Long khoáng thế nào. Đúng là đạo đức giả!"

Thu Tẩm Nhiễm cười khinh thường.

"Thật sao, vậy hắn đâu rồi? Tại sao hắn không quay lại cùng với cô?"

"Hiện tại hắn đã có được bảo vật này nên đương nhiên là vội vã dấm dúi đi nghiên cứu, làm gì còn tâm trạng quan tâm đến tôi?"

Thu Tẩm Nhiễm hừ một cái, đáp.

“Cô có chụp ảnh lại không?”

Kiều Bất Dịch lại cười hỏi.

"Bằng chứng quan trọng như vậy làm sao tôi có thể không lưu lại cơ chứ?"

Thu Tẩm Nhiễm nheo mắt, lấy điện thoại di động trong túi ra, lắc lắc rồi mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK