Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2070: Tuyệt đỉnh tông sư

Yên Kinh đúng là yên Kinh. Có thể có một chỗ đứng ở đây thì đều là những nhân vật tai to mặt lớn và giỏi giang cả.

Mặc dù thực lực của Lâm Chính mạnh nhưng ông Mãn cũng không phải là người kém cỏi. Ông ta cũng đã gặp rất nhiều thần y có y thuật kinh thiên động địa, cũng gặp không ít nhân vật tai to mặt lớn vô cùng đáng sợ. Vậy nên một thần y Lâm của Giang Thành cũng chưa là gì đối với ông ta.

“Uy hiếp sao? Thần y Lâm, nếu mà cậu nghĩ vậy thì cũng được. Đó không phải điều tôi quan tâm, giờ tôi muốn biết cậu có làm theo những gì tôi vừa nói hay không. Thần y Lâm, tôi thấy cậu còn trẻ mà đã có được thành tựu như vậy thì quả không phải dạng vừa. Chẳng qua là bảo cậu cúi đầu thôi, cũng chẳng tổn thất gì, nếu là người khác thì hôm nay không phế cũng tàn rồi đấy”, ông Mãn nói bằng vẻ vô cảm.

“Nếu đã nói vậy thì ông cứ ra tay đi”, Lâm Chính cũng không nhiều lời.

“Thần y Lâm, cậu thật sự muốn vậy sao?”

“Tôi nói thật vậy. Ông cứ để tôi rời đi thì cũng là điều không thể. Người này dám đánh em gái tôi, hôm nay tôi nhất định phải phế anh ta. Giờ anh ta gọi ông ra đây thì tôi cũng không lãng phí thời gian làm gì nữa. Nếu như ông muốn đứng ra vì anh ta thì hôm nay tôi sẽ xử lý cả ông luôn vậy”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, ánh mắt hừng hực sát ý.

Dứt lời, ông Mã cười ha ha.

“Ha ha, thú vị. Lâu lắm rồi tôi chưa thấy ai như cậu. Thần y Lâm, cậu quả nhiên thú vị. Tôi biết, cậu là một y võ có tiếng, nghe nói thực lực cũng lợi hại lắm, những kẻ có võ thông thường cũng không phải là đối thủ của cậu. Thế nhưng hôm nay…chắc cậu sẽ bị đánh bại thôi.

Nói tới đây, ông Mãn bèn phất tay. Đám người đằng sau ông ta lao lên, một người đàn ông mặt trang phục đời Đường mặt đầy nếp nhăn chắp tay sau lưng bước tới.

“Đây là...Diệp Thanh? Diệp tông sư sao?”, Băng Thượng Quân nín thở, trố tròn mắt và kêu lên.

“Ồ? Vẫn còn thanh niên nhận ra tôi cơ à? Không tệ, không tệ”.

Người đàn ông nhìn Băng Thượng Quân, đôi mắt đục ngàu bỗng sáng lên nhiều: “Một hạt giống tốt. Một hạt giống tốt. Xem ra thế hệ các cậu sẽ giỏi hơn thế hệ chúng tôi nhiều. Có điều hiện tại thì các cậu vẫn chưa phải là đối thủ của tôi”.

“Diệp Thanh Diệp tông sư à? Là ai vậy?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh không có hứng thú nên hỏi đại.

“Diệp Thanh Diệp tông sư là một tông sư nổi tiếng hơn 30 năm nay. Nếu phân theo cấp tông sư thì có lẽ ông ấy thuộc loại tuyệt đỉnh tông sư. Võ công của ông ấy đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong. Thực lực vô cùng phi phàm. Tôi nhìn thấy mà gọi một tiếng tiền bối thì cũng không có gì là quá đáng. Chỉ có điều nhiều năm rồi ông ấy không xuất hiện. Không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây”, Băng Thượng Quân bừng tỉnh, vội lên tiếng.

“Ồ, chẳng trách ông Mãn lại ngông đến vậy. Hóa ra là có người như vậy bên cạnh”, Lâm Chính gật đầu.

“Thầy không cần lo lắng. Mặc dù Diệp tông sư có thực lực mạnh nhưng tôi cầm cự thì cũng không phải là điều không thể”, Băng Thượng Quân nghiêm túc nói.

“Không cần. Tôi sẽ xử lý”.

Lâm Chính điềm đạm nói.

Ông Mãn chỉ mỉm cười: “Thần y Lâm, xem ra thuộc hạ của cậu cũng biết được ít nhiều đấy nhỉ. Không biết cậu có biết về danh tiếng của Diệp Thanh tông sư hay không. Tôi khuyên cậu đừng ra tay, nếu không để tông sư tức lên thì không một ai ở Yên Kinh này có thể cứu được cậu đâu”.

“Tông sư à? Tôi muốn trải nghiệm xem thế nào”, Lâm Chính hờ hững đáp lại. Sau đó quay qua gật đầu với Chiêm Nhất Đao.

Chiêm Nhất Đao hiểu ý, lập tức bước lên. Cho tới lúc này, Diệp tông sư mới để ý tới người đàn ông không mấy nổi bật này.

Ông ta trố tròn mắt, nhìn Chiêm Nhất Đao. Càng nhìn càng thấy quen. Càng nhìn càng thấy giống.

“Không phải chứ...lẽ nào là vị đó?”, Diệp Thanh đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch. Đôi mắt đục ngầu của ông ta mở to thêm vài phần. Có vẻ như ông ta nhận ra người đàn ông gầy gò trước mặt này.

“Thần y Lâm, tôi còn tưởng cậu định đích thân ra tay. Thật không ngờ cậu lại bảo một ông già sắp chết thế này lên nghênh chiến. Sao thế? Cậu định để người ta chết trong tay tôi rồi báo cảnh sát à. Nếu là như vậy thì suy nghĩ của cậu ngây thơ quá”, ông Mãn cười lạnh lùng.

Lâm Chính không nhiều lời, chỉ thản nhiên nói: “Bắt Trình Khố tới đây”.

“Vâng”, Chiêm Nhất Đao gật đầu, chống gậy bước tới.

Mặc dù ông ta đi không vững nhưng tinh thần thì vô cùng cứng rắn. Nhất là đôi mắt, đôi mắt sắc lẹm như mắt chim ưng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Quá to gan”, ông Mãn hừ giọng: “Diệp tông sư, đánh phế ông già đó cho tôi sau đó bắt lấy thần y Lâm”, dứt lời, Diệp tông sư vẫn đứng im, nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt.

“Diệp tông sư? Không nghe thấy tôi nói gì sao?”, ông Mãn chau mày, tỏ ra không hài lòng. Nhưng...Diệp tông sư vẫn đứng im.

“Diệp tông sư?”, ông Mãn gọi thêm vài lần nữa. Đúng lúc này, Diệp tông sư lùi lại hai bước, thận trọng hỏi: “Ông...là thần đao Chiêm Nhất Đao sao?”

“Ồ? Thật không ngờ ông cũng nhận ra tôi. Có điều tôi lại không nhận ra ông”, Chiêm Nhất Đao ngạc nhiên. Ông ta gật đầu và thừa nhận.

Điều đó khiến Diệp Thanh cũng bàng hoàng. Ông ta vội vàng chắp tay, cúi người trước Diệp Thanh: “Diệp Thanh...bái kiến tiền bối thần đao”.

“Cái gì?”, đám người ông Mãn trố tròn mắt. Băng Thượng Quân cũng cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Thần đao Chiêm Nhất Đao? Thầy, người này lẽ nào chính là thần đao trong truyền thuyết”, Băng Thượng Quân lắp bắp.

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu.

Băng Thượng Quân á khẩu. Anh ta chưa gặp thần đao bao giờ nhưng cũng nghe nói về nhân vật nổi tiếng này.

Cái gì mà tuyệt đỉnh tông sư chứ, so với thần đao thì chẳng là gì...

Thật không ngờ một nhân vật khủng khiếp như vậy lại đi theo thầy. Thật hay giả thế...Thầy thật là ghê gớm.

Phía bên ông Mãn đã hoàn toàn không hiểu gì trước hành động của Diệp Thanh. Chiêm Nhất Đao chau mày: “Diệp Thanh, chủ của ông muốn ông và tôi đấu nhau một trận. Ông đừng khách sáo nữa, ra tay đi để còn phân thắng bại”.

“Không dám không dám. Diệp Thanh nào dám! Tiền bối có lẽ không biết Diệp Thanh, nhưng tôi thì biết tiền bối rất rõ. Ba mươi năm trước, Diệp Thanh có may mắn được chứng kiến thực lực của tiền bối. Thậm chí khi đó tiền bối còn mạnh hơn cả "thần" nữa. Hình ảnh của tiền bối luôn khắc sâu trong tâm trí của Diệp Thanh. Diệp Thanh có hàng trăm lá gan cũng không dám làm càn trước mặt tiền bối...”, Diệp Thanh kêu lên, hành động trông vô cùng cung kính.

“Diệp...Diệp tông sư?”, ông Mãn trố mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ không dám tin.
Chương 2071: Cúi đầu

Chỗ dựa của ông Mãn chính là Diệp tông sư. Là một tông sư siêu cấp, Diệp Thanh có thể coi là một nhân vật vô đối. Sau khi ông Mãn có được Diệp tông sư thì không khác gì cá gặp nước. Người ở đâu đâu cũng phải nể mặt ông ta.

Thực lực của Diệp tông sư cũng mạnh thật. Có không ít những kẻ mạnh ở Yên Kinh đã từng bị ông ta xử lý. Ông ta căn bản không có đối thủ. Thậm chí có những người chỉ cần nghe tên của Diệp Thanh thôi thì cũng sợ tới mức hồn bay phách tán rồi.

Ông Mãn cho rằng Diệp Thanh sẽ giống như bình thường, dọa thần y Lâm tới mức mất hồn.Thật không ngờ, một ông già bên cạnh thần y Lâm thôi mà cũng khiến cho Diệp Thanh sợ hãi tới mức như vậy.

“Sao có thể như vậy chứ?”, ông Mãn cảm thấy đầu óc ong ong. Ông ta khó mà chấp nhận được sự thật này.

Nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì chắc chắn ông ta sẽ không tin.

“Diệp Thanh, ông...ông đang làm gì vậy. Mau ra tay đi chứ”, ông Mãn lầm bầm rồi hét lớn.

Dứt lời, Diệp Thanh lập tức quay lại gào lên: “Câm miệng!”

“Ông...ông nói cái gì?”, ông Mãn mặt đỏ linh căng.

“Diệp Thanh, nếu ông đã không muốn đối đầu với tôi thì tránh ra, để tôi tới bắt thằng nhóc đó giao cho cậu Lâm”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng.

Diệp Thanh nghe thấy vậy bèn vội vàng nói: “Chút chuyện nhỏ này hà tất tiền bối phải ra tay, để Diệp Thanh tôi giúp ông”.

Nói xong, Diệp Thanh quay người lao vào đám đông như một cơn gió và bắt Trình Khối vẫn còn đang hoang mang ra. Ông ta vứt Trình Khối xuống ngay trước mặt Chiêm Nhất Đao.

“Ây da!”, Trình Khối ngã sõng soài ra đất, mặt đầy bụi bặm.

Đám đông xung quanh trố tròn mắt. Lương Huyền Mi hóa đá. Cô ta đứng ngây ra, há hốc mồm, không biết phải nói gì. Trong đầu cô ta lúc này chỉ hiện lên duy nhất một suy nghĩ: “Những người bên cạnh anh trai mình rốt cuộc là ai vậy?”

Lâm Chính bước về phía trước, nhìn Trình Khố đang run rẩy trước mặt rồi lại nhìn ông Mãn. Anh giẫm mạnh chân vào bàn tay trước đó Trình Khố đã tát Lương Huyền Mi.

“Á!”, Trình Khố kêu la thảm thiết. Tay của anh ta nát bét. Cơn đau kịch liệt trỗi dậy khiến anh ta suýt ngất.

“A Khố”, ông Mãn vội kêu lên.

“Bố ơi, cứu con với”, Trình Khố đau đớn kêu gào. Thế nhưng một giây sau Lâm Chính lại đạp mạnh vào bên chân mà trước đó Trình Khố đạp Lương Huyền Mi.

Rắc...Tiếng xương gãy vang lên. Trình Khố trợn ngược mắt, sùi bọt mép, ngất lịm. Lần này tất cả đều bàng hoàng.

“Thần y Lâm”, ông Mãn trố tròn mắt rồi lại tỏ ra vô cùng tức giận. Ông ta run rẩy chỉ về phía Lâm Chính: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Đòi lại công bằng thôi mà”.

“Cậu...cậu đừng quá đáng quá. Thần y Lâm, tôi nói cho cậu biết, đây là Yên Kinh, không phải là địa bàn của cậu”.

“Đúng là không phải địa bàn của tôi, nhưng lẽ nào lại là địa bàn của ông?”, Lâm Chính nheo mắt.

Ông Mãn nín thở.

“Thần y Lâm, chỉ cần cậu gật đầu thì tôi sẽ lập tức chặt đầu kẻ này”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng.

“Tiền bối hà tất phải ra tay. Tôi giết người này dễ như trở bàn tay mà”, Diệp Thanh cũng lập tức nói.

Điều này khiến ông Mãn hết hồn. Ông ta vội hét lên với Diệp Thanh: “Diệp Thanh…ông…ông là đồ ăn cháo đá bát. Ông dám phản lại tôi à? Ông quên tôi đã đối xử với ông như thế nào rồi sao? Ông ăn của tôi, ở chỗ tôi, mặc đồ của tôi, có cái gì mà ông không dùng tiền của tôi không? Mạng của cháu ông cũng là do tôi tìm người tới chữa. Giờ ông dám cấu kết với người ngoài đối phó với tôi? Ông…đúng là kẻ tội đồ! Đồ súc sinh! Đồ lòng lang dạ sói".

“Ông Mãn, không phải tôi phản ông mà thực sự là ông tìm nhầm đối thủ rồi. Người này không phải người mà tôi có thể chống lại được. Nếu như tôi mà đối đầu với ông ấy thì hôm nay không chỉ có ông chết mà toàn bộ nhà tôi cũng chẳng ai có thể sống sót được. Ông Mãn, tôi khuyên ông đừng đối đầu với cậu Lâm nữa, mau quỳ xuống nhận sai đi, có khi còn có cơ hội sống sót”, Diệp Thanh nói giọng khàn khàn.

Ông Mãn sững sờ: “Cậu ta là ai vậy? Lợi hại đến thế sao? Ông thật sự không phải là đối thủ của cậu ta à?”

“Lúc ông ấy còn là đệ nhất thiên hạ thì tôi mới bước ra đời đấy. Nói thế này đi, có một trăm Diệp Thanh thì cũng chưa chắc có thể khiến ông ấy bị thương. Lời nói của tôi không khoa trương chút nào đâu”.

Ông Mãn run rẩy: “Thật sự…lợi hại như vậy sao?”

“Ông Mãn, ông có ơn đối với tôi, lẽ nào tôi lại lừa ông sao? Nói thật, tôi cũng vì muốn tốt cho ông. Nếu mà đánh nhau thật, tôi chết rồi thì ông cũng không sống được. Giờ tình hình vẫn có thể được cứu vãn. Ông Mãn, mau cúi đầu nhận sai đi. Nếu không, là hết đường sống đấy”.

Ông Mãn nghe thấy vậy thì cảm thấy hoang mang. Đến cả Diệp Thanh còn nói như vậy thì có lẽ ông ta thật sự không thể làm gì được nữa rồi. Thế nhưng bắt ông ta cúi đầu thì sao ông ta có thể làm được. Mất mặt lắm.

“Diệp Thanh, thật sự không còn cách nào sao?”

“Ông Mãn, tôi muốn tốt cho ông. Ông còn không hạ mình thì tôi đành phải ra tay thôi”, Diệp Thanh trầm giọng.

Ông Mãn trố tròn mắt, tim đập thình thịch. Ông ta không tin Diệp Thanh là người vong ân bội nghĩa. Thế nhưng Diệp Thanh đã nói tới nước đó rồi thì chắc là…thần y Lâm vô cùng đáng sợ.

Sau khi suy nghĩ, ông Mãn đành thở dài, cúi mình trước Lâm Chính: “Thần…y Lâm vừa rồi tôi sai rồi, mong cậu không chấp kẻ tiểu nhân…tha cho tôi”.
Chương 2072: Quyết chiến sinh tử

Ông Mãn chịu hạ mình, Lâm Chính đương nhiên sẽ không truy cứu nữa. Vì dù sao đây cũng không phải chuyện gì to tát. Thế nhưng cảnh tượng đó đã làm thay đổi thế giới quan của Lương Huyền Mi.

Ông Mãn hiển hách của Yên Kinh lại cúi đầu trước Lâm Chính sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Lương Huyền Mi cũng không dám tin.

“Đi thôi”, Lâm Chính cũng không nhiều lời, cứ thế quay người rời đi.

Ông Mãn không dám lên tiếng, chỉ tái mặt đầy sợ sệt. Diệp Thanh đuổi theo.

“Tiền bối thần đao, cậu Lâm! Xin dừng bước”.

“Diệp tông sư còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính quay lại hỏi.

Diệp Thanh chắp tay đầy cung kính: “Cậu Lâm, liên quan tới chuyện của cậu, tôi cũng nghe ngóng được đôi chút. Nghe nói ngày mai cậu có trận quyết đấu với Lâm Cốc?”

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

Lương Huyền Mi lên tiếng: “Ông Diệp, nghe nói ông cũng là người đức cao vọng trọng trong giới võ đạo, chắc cũng có quen biết với hội trưởng của Hiệp hội. Ông xem có thể nói chuyện để họ hủy buổi quyết đấu ngày mai được không?”

Tới lúc này rồi mà Huyền Mi vẫn không chịu từ bỏ. Lâm Chính lắc đầu đầy chua chát.

Diệp Thanh mỉm cười: “Tôi có quen vị hội trưởng mới đó. Lương Huyền Mi tới tìm ông Mãn chắc cũng vì điều đó đúng không? Nhưng cô Huyền Mi, cô đang làm một việc dư thừa rồi”.

“Tại sao ông lại nói như vậy?”, Lương Huyền Mi bất ngờ.

“Có tiền bối thần đao ở đây, một Lâm Cốc có là gì? Lâm Cốc sẽ không làm gì được cậu Lâm đâu”, Diệp Thanh cười nói.

“Vậy à? Có điều...anh ấy có ký khế ước sinh tử với Lâm Cốc, ai bại thì người đó sẽ chết. Dù Lâm Cốc không giết được anh ấy nhưng theo khế ước thì...anh ấy...”

“Đây mới là vấn đề”, Diệp Thanh nghiêm túc nhìn Lâm Chính: “Cậu Lâm, thực ra chuyện này có tìm hội trưởng nói chuyện cũng chẳng có tác dụng gì. Dù ông ta chịu ra mặt thì Lâm Cốc cũng không thỏa hiệp. Bởi vì ông ta có một chỗ dựa vô cùng vững chãi sau lưng. Ông ta mà không thỏa hiệp thì chẳng ai có thể khuyên được”.

“Vậy Diệp tông sư gọi tôi lại làm gì?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.

Diệp Thanh im lặng một hồi sau đó chắp tay trước Chiêm Nhất Đao: “Các vị, Diệp Thanh nói những lời này hơi khó nghe nhưng cũng không còn cách nào khác. Cậu Lâm có muốn nghe không?”

“Không sao, ông cứ nói đi”, Lâm Chính nói thẳng.

Diệp Thanh gật đầu: “Cậu Lâm, tôi khuyên cậu nên rời khỏi Yên Kinh ngay lập tức là tốt nhất. Có thể chạy được càng xa càng tốt. Tạm thời là tránh tầm năm năm, đợi sau khi sự việc này qua đi thì hãy xuất hiện…”

“Cái gì?”, đám đông giật mình.

“Diệp Thanh, ông quá đáng rồi”, Chiêm Nhất Đao tức giận.

“Thần đao đừng giận”, Diệp Thanh vội vàng nói.

“Ông đang sỉ nhục cậu Lâm phải không?”, Chiêm Nhất Đao tức giận chất vấn.

Diệp Thanh hoang mang: “Tôi nào dám. Tiền bối và cậu Lâm nào phải người mà tôi dám sỉ nhục. Chẳng qua là Diệp Thanh tính thẳng. Cuộc chiến ngày mai, trừ khi tiền bối ra mặt thay cho cậu Lâm, nếu không, rất khó có cơ hội chiến thắng. Một khi bị đánh bại thì cậu Lâm chết chắc”.

“Có tôi ở đây, ai dám động vào thần y Lâm chứ”.

“Tiền bối thần đao, ông không hiểu lắm về Yên Kinh. Người đứng phía sau Lâm Cốc chỉ cần lên tiếng thì e rằng…đến cả tiền bối cũng khó giữ được mạng. Người đó…có sức mạnh…lớn lắm”, Diệp Thiên thở dài, tỏ ra bất lực.

Lương Huyền Mi nghe thấy vậy bèn rơi nước mắt, vội vàng nói với Diệp Thanh: “Diệp Thanh, xin ông hãy giúp anh trai của tôi với. Xin ông đấy”.

“Nhóc à, không phải là tôi không giúp mà thực sự là tôi lực bất tòng tâm. Tôi đã đưa ra lời khuyên rồi, chỉ hi vọng cậu Lâm có thể đưa ra quyết định đúng đắn”, Diệp Thanh chắp tay, quay người rời đi”.

Chiêm Nhất Đao tối mặt, không nói gì. Lâm Chính thì trông vẫn vô cùng ung dung: “Được rồi, chuyện đến đâu hay đến đó, mọi người về nghỉ ngơi đi. Sáng ngày mai tới núi Yên Long".

Nói xong, Lâm Chính đi về phía bãi để xe.

“Anh…”, Lương Huyền Mi định nói gì đó.

Lâm Chính dặn tài xế đưa Lương Huyền Mi về nhà. Còn anh thì về khách sạn. Đêm hôm đó có lẽ cả Yên Kinh mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, núi Yên Long chật kín người. 6 giờ sáng, có không ít siêu xe đã lái lên núi.

Trong đó có một dàn Rolls Royce lao thẳng đi với tốc độ khá nhanh. Nhìn thấy đoàn xe này, mọi người lập tức nhường đường. Bởi vì rất nhiều người nhận ra đây chính là đội xe của nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm tới rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK