Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4331: Đêm trước ngày đại chiến

Trở về chỗ ở, Lâm Chính đặt Ái Nhiễm ở tầng cao nhất của Phượng Hải Các, đồng thời chạy đến chỗ Hoa Thiên Hải, chữa thương cho đám người Hoa Vi Vi.

Khi mọi việc xong xuôi thì trời đã tối.

Công tác phòng ngự của liên minh Thanh Huyền gần như hoàn hảo dưới sự sắp xếp của thành chủ Nam Ly Thành và trang chủ Vân Tiếu.

Ngày mai có thể phát huy bao nhiêu tác dụng, chỉ có thể do ý trời.

"Thời gian gấp gáp, tôi phải bế quan, sáng mai mới ra, tối nay mọi người phải canh giữ cẩn thận, chờ tôi xuất quan”.

Lâm Chính liếc nhìn kỳ hoa dị thảo được mang đến từ Tiên Cốc, lập tức nói với mọi người.

“Minh chủ yên tâm, nơi này cứ giao cho chúng tôi!”

Trang chủ Vân Tiếu gật đầu.

"Nếu có việc khẩn cấp, cứ gõ cửa gọi tôi”.

Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó xoay người đi bế quan.

Mọi người bắt đầu dẫn người tuần tra.

Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ.

Khi màn đêm buông xuống, nhiều người từ các tông môn thế gia bắt đầu tiếp cận liên minh Thanh Huyền.

Bọn họ có chung ý tưởng với đám người trong Độc Cô Thành, cũng muốn chen một chân.

Dù sao vốn riêng của liên minh Thanh Huyền rất lớn.

Mặc dù mới thành lập, nhưng vì dân số đông đảo, liên minh có cơ sở, khai thác mỏ, trồng vườn thuốc, nhiều không đếm xuể.

Trên núi Thiên Thần.

Giờ phút này, nơi này đã chật kín.

Khắp đỉnh núi chi chít toàn người là người.

Vu Hồng chật vật chạy vào Thiên Thần Điện đổ nát trên đỉnh núi.

Mãn Long - gia chủ nhà họ Mãn đang ngồi trong điện thảo luận sách lược với đám người Nữ Hoàng Thiên Trì và Khổng Dương.

"Đây không phải bá chủ Vu Sơn - Vu Hồng đại nhân ư? Sao lại nhếch nhác vậy?”

Thấy Vu Hồng đi vào, Khổng Dương cười lớn.

Sắc mặt Vu Hồng trắng bệch, ngẩng đầu nhìn hắn sau đó bước lên ôm quyền: “Đại nhân...”

“Vu Hồng, người đâu?”

Mãn Long cau mày, mở miệng hỏi.

“Không... Không dẫn đến...”

“Ông tổ đã trấn giữ ở chỗ này trước, nói rằng cảm nhận được sức mạnh đặc biệt phóng lên trời, do đó mới chạy đến phía tây, mà phía tây hình như là nơi các cô dẫn người mai phục người của liên minh Thanh Huyền, chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

Mãn Long lạnh lùng nói.

Vu Hồng há miệng, thấp giọng nói: "Chúng tôi muốn bắt Ái Nhiễm và Nam Hạnh Nhi, nào ngờ... Lâm minh chủ xuất hiện, tôi không phải đối thủ của Lâm minh chủ, nếu không phải ông tổ ra tay giúp đỡ, chỉ sợ tôi... không về được nữa... "

"Nói cách khác, anh cả của tôi, anh ấy... anh ấy...”

Người phụ nữ bên cạnh Mãn Long hét lên chất vấn.

Người phụ nữ này là em gái Mãn Mục, tên là Mãn Yến.

“Xin lỗi Yến phu nhân... Mãn Mục đại nhân... bị Lâm minh chủ giết chết rồi...”

Mãn Yến nghe thấy vậy, ngất ngay tại chỗ.

“Khốn nạn!"

"Lẽ nào lại như vậy!"

“Vu Hồng! Cô còn có mặt mũi quay về sao?”

Toàn bộ thành viên nhà họ Mãn ở hiện trường vô cùng tức giận, hoặc là mắng mỏ Lâm Chính hoặc là phỉ nhổ Vu Hồng.

Sắc mặt Mãn Long u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Hồng: “Nhiệm vụ thất bại, người nhà họ Mãn đều bị giết, cô còn dám quay về? Vu Hồng! Cô đáng bị tội gì?"

“Đại nhân... tôi...”

“Người đâu, bắt lấy Vu Hồng, hôm nay tôi muốn luyện sống cô ta!”

Mãn Long hét lên.

"Rõ!"

Cao thủ nhà họ Mãn từ hai bên tiến lên phía trước.

“Cô ta không có lỗi, sao có thể giết người lung tung? Gia chủ nhà họ Mãn chẳng lẽ lại để bụng chuyện này sao?"

Ngoài điện vang lên một âm thanh cực lớn.

Mọi người vừa nghe thấy bỗng kinh ngạc, rối rít đứng lên quỳ gối, dập đầu bái lạy nơi phát ra giọng nói.

“Bái kiến ông tổ!”

“Lễ bái ông tổ!”

...

Âm thanh như thủy triều, như núi kêu biển gào.

Sao đó, một luồng sáng vàng rọi vào trong điện.

Khi mọi người lấy lại tinh thần thì thấy một ông lão tóc trắng, râu trắng, mặc áo bào trắng đứng ở trên điện.

Ông lão chắp hai tay sau lưng, đôi mắt trắng như ngọc, tiên khí tràn ra từ trong cơ thể, làm nổi bật tiên ý dồi dào.

Người này chính là ông tổ nhà họ Mãn.
Chương 4332: Mạnh nhưng thận trọng

“Ông tổ, vì Vu Hồng đưa ra ý kiến tệ hại dẫn đến Mãn Mục chết trong tay Lâm Chính! Vu Hồng tội đáng muôn chết, phải giết cô ta để tế người của nhà họ Mãn chúng ta”.

Mãn Yến được người khác đánh thức, nhìn ông tổ đứng giữa điện đường, lập tức quỳ xuống khóc lóc.

Ông tổ nhà họ Mãn lạnh lùng nhìn Mãn Yến, không vui không buồn: “Chuyện này không thể trách Vu Hồng. Lúc nãy tôi đã giao đấu với người tên Lâm Chính, dù người đó chưa bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên nhưng thực lực rất mạnh. Nếu tôi đoán không sai, sức mạnh phi thăng của người đó có lẽ đã biến dị”.

“Biến dị?”.

Bọn họ kinh ngạc.

“Lão tổ, tôi biết từ khi Lâm minh chủ chinh phục thế gia Ngạo Tuyết, thế gia Ngạo Tuyết và Tiên Cốc ở vùng cực hàn biên giới phía Bắc đã xảy ra xung đột. Thực lực của người trong Tiên Cốc rất đáng sợ, sức mạnh phi thăng của bọn họ cũng đã biến dị”.

Vu Hồng vội vàng quỳ xuống, nói.

“Tiên Cốc?”.

Ông tổ nhà họ Mãn suy nghĩ.

“Lão tổ, Lâm minh chủ không hề tầm thường, anh ta xây dựng liên minh Thanh Huyền mấy trăm nghìn người chưa nói, lại còn chinh phạt tứ xứ. Thế gia Ngạo Tuyết đã đầu hàng, tôi nghĩ Tiên Cốc cũng đã đầu hàng anh ta, xem ra người này chí hướng không nhỏ, định thống nhất vực Diệt Vong”.

Một cô gái tóc bạc xinh đẹp tuyệt trần ngồi ở một bên nói.

“Cô nhóc Thiên Trì nói không sai, xem ra người này phải giết!”.

Ông tổ nhà họ Mãn nói: “Đừng nhắc tới chuyện Mãn Mục chết nữa, mọi người hãy sẵn sàng ra trận, chuẩn bị đại chiến”.

“Tuân lệnh!”.

Bọn họ đồng thanh hô lên.

Nhưng người nhà họ Mãn vẫn không cam tâm, ai cũng căm hận trừng Vu Hồng.

Vu Hồng run sợ, không lên tiếng.

“Vu Hồng”.

Lúc này, ông tổ nhà họ Mãn nhìn sang cô ta.

“Lão tổ có gì dặn dò?”.

Vu Hồng vội vàng hỏi.

Ông tổ nhấc tay, một viên đan dược bay ra từ bàn tay gầy gò của ông ta, rơi xuống trước mặt Vu Hồng.

Vu Hồng nhìn viên đan dược đen nhánh ở dưới chân, vẻ mặt biến đổi.

“Uống viên thuốc này, sau đó đến liên minh Thanh Huyền đầu hàng Lâm minh chủ trở lại! Sau khi có được sự tín nhiệm của cậu ta thì làm nội ứng cho chúng tôi, tấn công liên minh Thanh Huyền”.

Ông tổ nhà họ Mãn nói.

“Hả? Chuyện này…”.

Vu Hồng sửng sốt.

Khổng Dương nghi hoặc lên tiếng: “Lão tổ cần gì phải rắc rối như vậy? Có ông ở đây, xử lý một liên minh Thanh Huyền nho nhỏ dễ như trở bàn tay, cần gì phải làm phức tạp như vậy? Chúng ta hợp binh một chỗ, đại quân chém giết chắc chắc thế như chẻ tre, san bằng liên minh Thanh Huyền!”.

“Vô tri! Ông tổ chúng tôi làm việc xưa nay không để xảy ra sai sót. Dù đối thủ có yếu giống như con kiến, ông tổ chúng tôi cũng sẽ nghiêm túc đối đãi, tuyệt đối không khinh địch”.

Mãn Long nhìn Khổng Dương, khinh thường nói: “Chưa nghe câu sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức hay sao?”.

“Hóa ra là vậy…”.

Khổng Dương chắp tay.

“Xem ra lão tổ muốn thâu tóm liên minh Thanh Huyền, vậy chúng tôi cũng không thể chậm trễ”.

Nữ Hoàng Thiên Trì bình tĩnh lên tiếng: “Không biết ông tổ có kế hoạch gì?”.

“Vu Hồng lập tức xuất phát, trong vòng ba tiếng phải vào liên minh. Sau đó giờ Tý đêm nay sẽ phát động tấn công toàn diện, trước khi trời sáng phải giải quyết được liên minh Thanh Huyền”.

Ông tổ nhà họ Mãn nói.

“Giờ Tý tấn công?”.

Tất cả mọi người kinh ngạc.

“Lão tổ, không phải ông đã tuyên bố ngày mai ra tay sao?”.

Khổng Dương ngạc nhiên.

“Binh bất yếm trá, trận chiến với liên minh Thanh Huyền lần này tôi không muốn tổn thất quá nhiều lực lượng. Dù sao đây cũng không phải trận đầu tiên, đánh nhanh thắng nhanh mới là tốt nhất”.

Ông tổ nhà họ Mãn nói: “Mau đi chuẩn bị”.

“Tuân lệnh!”.

Mọi người lại hô to.

Vu Hồng mở to mắt, khó mà tin được.

Vị Lục Địa Thần Tiên lâu năm này thật là thận trọng.

Vu Hồng nắm viên đan dược, im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa vào miệng.



Nơi đóng quân của liên minh.

Trong phòng luyện đan của Lâm Chính.

Sau một lúc mày mò, Lâm Chính xử lý số thuốc chuyển từ Tiên Cốc tới, cho vào lò luyện.

Quá trình luyện chế đan dược không quá dài, chỉ là phương pháp luyện chế khá phức tạp.

Lò luyện cần có dị hỏa đốt cháy, bên trong lò luyện cần hàn băng bao phủ, đan dược xoay tròn trên hàn băng không ngừng tan chảy rồi lại đóng băng.

Một tiếng sau.

“Hoàn thành rồi!”.

Lâm Chính thở mạnh một hơi, lấy đan dược từ trong lò ra, đặt trong lòng bàn tay.

Đan dược lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng tỏa ra ánh sáng xanh, thỉnh thoảng lại tỏa ra ánh sáng đỏ, vô cùng thần kỳ.

“Mặc dù tỷ lệ hoàn thành đan dược rất cao nhưng không tới mức hoàn mỹ, uống vào có lẽ có hi vọng giải được chứng băng hỏa trên người mình, tuy vậy nếu hiệu quả tổng hợp không lý tưởng thì vẫn khiến tu vi bị phế”.

Lâm Chính vừa nhìn chằm chằm viên đan dược vừa lẩm bẩm, chợt nghĩ tới chuyện gì, lấy Thiên Sinh Đao ra, dùng đao làm bút vẽ một trận pháp cực lớn ở mặt đất trống trong phòng luyện đan.

Đây chính là trận pháp nghịch chuyển.

Anh lấy lượng lớn đan dược ra đặt ở trước mặt.

Ánh mắt quyết đoán, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất…

Đợi mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Lâm Chính mới chầm chậm cho đan dược vào miệng.

Nuốt xuống.

Ực…

Đan dược vào bụng.

Nhưng không có cảm giác gì.

Lâm Chính không dám do dự, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.

Nhưng vừa mới ngồi xuống.

Rắc rắc rắc…

Phần cơ thể bên phải của Lâm Chính lập tức bị đóng băng.

Cùng lúc đó, nửa bên trái lại nóng bừng.

Không hay!

Đan dược giải phóng sức mạnh băng hỏa trong cơ thể.

Lâm Chính kinh hãi, ngay lập tức kích hoạt trận pháp nghịch chuyển, đồng thời nắm lấy đan dược đặt trước mặt, uống vào như nuốt kẹo.

Nhưng càng làm vậy lại càng không ngăn chặn được.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, vận chuyển toàn bộ sức mạnh phi thăng biến dị bao phủ mọi cơ quan trong cơ thể mình…
Chương 4333: Giả đầu hàng

“Ai?”.

Trong màn đêm, một bóng người cô đơn đi về phía này.

Thành viên liên minh trước nơi đóng quân thấy vậy lập tức rút đao kiếm ra, cảnh giác hô lên.

“Tôi!”.

Bóng người đi tới, lạnh lùng hét lên.

Bọn họ thấy vậy vô cùng chấn động.

“Là Vu Hồng!”.

“Kẻ phản bội! Phản bội liên minh mà còn có mặt mũi đến đây?”.

“Bắt lấy cô ta!”.

Bọn họ căm phẫn bất bình, cầm đao kiếm xông tới.

Nhưng bọn họ đâu phải đối thủ của Vu Hồng?

Cô ta búng ngón tay, một khí trường bao trùm tứ phía.

Người đang xông tới lập tức đứng im tại chỗ.

“Tôi có chuyện muốn báo cáo cho Lâm minh chủ, các người mau đi thông báo cho Lâm minh chủ. Nếu làm lỡ đại sự, các người rơi đầu một nghìn lần cũng không bù đắp được!”.

Vu Hồng lạnh lùng nói, sau đó lại búng ngón tay.

Lúc đó, bọn họ mới khôi phục lại.

Nghe Vu Hồng nói, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không biết làm thế nào mới phải.

Mấy người họ thấy không đánh lại Vu Hồng, một trong số họ hạ giọng nói: “Cô đợi đây”.

Nói xong thì chạy vào trong.

Không lâu sau, nhóm người thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu,... chạy vội tới.

“Vu Hồng? Cô còn có mặt mũi về đây sao?”.

Sở Thu tức giận, chỉ vào Vu Hồng mắng: “Đồ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói! Sao cô còn mặt mũi về đây?”.

“Sở Thu, mọi người đứng vội tức giận, xin hãy cho tôi giải thích”.

Vu Hồng nói: “Thật ra tôi không phản bội liên minh, các vị thực sự nghĩ oan cho tôi rồi! Thật ra tôi làm mọi thứ đều là vì liên minh!”.

“Vì liên minh? Vu Hồng, đừng tưởng chúng tôi không biết, cô dẫn người nhà họ Mãn chặn đường giết Hạnh Nhi nhà tôi. Nếu không có minh chủ kịp thời ra tay, Hạnh Nhi đã không còn sống trên đời, thù này tôi còn chưa tìm cô báo đấy!”.

Thành chủ Nam Ly Thành lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ rõ rệt.

“Đó chẳng qua là thuật che mắt mà thôi. Thành chủ đại nhân, không phải Hạnh Nhi nhà ông vẫn còn sống đó sao?”, Vu Hồng nhún vai nói.

“Cô có ý gì?”.

Thành chủ Nam Ly Thành nhíu mày hỏi.

“Tôi nói rồi, tôi không phản bội liên minh. Tôi đầu hàng nhà họ Mãn thật ra chỉ là giả đầu hàng, vì tôi nhận được một bức thư tay của nhà họ Mãn cho nên mới làm vậy, các vị thực sự nghĩ oan cho tôi rồi!”.

Vu Hồng lên tiếng.

Nghe vậy, mọi người không khỏi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.

“Giả đầu hàng?”.

Sở Thu nhíu mày, nhìn về phía các vị trưởng bối.

Bọn họ bàn bạc với nhau một lúc rồi nói: “Chúng tôi dựa vào đâu mà tin cô?”.

“Tôi không muốn nhiều lời với các người, tôi muốn gặp minh chủ, tôi sẽ giải thích rõ mọi chuyện với minh chủ!”.

Vu Hồng nói.

Đám người trang chủ Vân Tiếu nghe vậy lại do dự không quyết.

Nếu Vu Hồng nói thật thì chắc chắn trên người có bí mật chiến đấu quan trọng, có lẽ sẽ quyết định hướng đi của trận chiến với nhà họ Mãn.

Nhưng Vu Hồng chạy đến đây giả vờ đầu hàng thì rất nguy hiểm.

Bọn họ không quyết định được.

Sau một phen bàn bạc, trang chủ Vân Tiếu nói: “Người đâu, canh chừng Vu Hồng trước, đợi tôi đi mời minh chủ đến rồi sẽ quyết định”.

“Vâng!”.

Chẳng lâu sau, Vu Hồng được đưa vào phòng khách.

Nhưng tu vi của cô ta bị phong tỏa, không những vậy hai tay đều bị còng.

Vu Hồng có vẻ mặt khó coi, cực kỳ oán hận.

Nhưng không ai quan tâm đến cô ta.

Chẳng lâu sau, Lâm Chính theo trang chủ Vân Tiếu đến phòng khách.

Khi Vu Hồng nhìn thấy Lâm Chính thì sững cả người.

Lúc này Lâm Chính lại có sắc mặt trắng bệch, vô cùng yếu ớt, người quấn một chiếc áo choàng màu xám, vừa đi vào phòng khách đã không ngừng ho khan, dường như sắp ói ra cả tim gan phèo phổi.

Đợi đến khi anh được trang chủ Vân Tiếu dìu đến ghế ngồi thì đã thở rất khó nhọc…

“Minh chủ, anh sao vậy?”.

Vu Hồng ngạc nhiên hỏi.
Chương 4334: Nhược điểm của Lục Địa Thần Tiên

“Ai?”

Trong màn đêm, một bóng hình cô độc bước tới. Thành viên của liên minh thấy vậy lập tức rút kiếm ra, hét lên đầy vẻ cảnh giác.

“Tôi”.

Bóng hình lạnh lùng lên tiếng. Đám người thấy vậy thì giật mình.

“Là Vu Hồng” .

“Một kẻ phản đồ như cô còn quay về đây làm gì?”

“Hạ gục cô ta”, đám đông tức giận chĩa kiếm về phía trước.

Nhưng bọn họ nào phải đối thủ của Vu Hồng. Cô ta búng tay vài cái thì một luồng khí tức đã bao trùm xung quanh.

Đám người lao lên lập tức khựng người.

“Nghe đây, tôi có việc cần báo với Lâm minh chủ. Mọi người đưa tin, nếu để chậm trễ thì các người có mất cả nghìn cái đầu cũng không đền được đâu”.

Vu Hồng hừ giọng rồi lại búng tay. Lúc này đám người kia mới lấy lại trạng thái bình thường.

Nghe Vu Hồng nói vậy, bọn họ nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.

Vài người nhìn thấy Vu Hồng thì chỉ biết nói: “Cô ở đây đợi”, nói xong họ chạy vào trong.

Một lúc sau, thành chủ Nam Ly Thành, vân chủ sơn trang Vân Tiếu cùng vài người khác chạy lại.

“Vu Hồng, cô còn mặt mũi mà quay lại sao?”

Sở Thu tức giận chỉ tay thẳng mặt Vu Hồng: “Cái đồ vong ân bội nghĩa, cô còn về đây làm gì?”

“Vân trang chủ, mọi người đừng vội tức giận, nghe tôi giải thích”.

Vu Hồng thản nhiên nói: “Thực ra tôi không hề phản bội. Các vị vu oan cho tôi rồi. Tôi làm mọi chuyện cũng đều là vì liên minh thôi”.

“Vì liên minh sao? Vu HỒng, đừng tưởng chúng tôi không biết việc cô dẫn đường cho nhà họ Mã ám sát nhà chúng tôi. Nếu như không có minh chủ kịp thời ra tay thì Hạnh Nhi nhà tôi đã sớm mất mạng rồi. Tôi còn chưa tìm cô báo thù đấy”.

Thành chủ lạnh lùng nhìn cô ta.

“Đó là kế che mắt thôi. Thành chủ đại nhân, không phải Hạnh Nhi của ông vẫn sốt đó sao”, Vu Hồng nhún vai.

“Ý cô là gì?”, thành chủ chau mày.

“Tôi nói rồi, tôi không phản bội liên minh. Tôi đầu quân cho nhà họ Mãn là để làm nội gián, tìm tin tức của đối phương mà thôi. Mọi người nghi ngờ tôi rồi”.

Vu Hồng nói.

Dứt lời đám đông bất ngờ nhìn nhau.

“Lừa sao?”, Sở Thu chau mày nhìn các vị trưởng bối.

Mấy vị cũng nhìn nhau.

“Chúng tôi dựa vào cái gì để tin cô”.

“Tôi không muốn nhiều lời với mọi người. Tôi muốn gặp minh chủ, tôi sẽ giải thích với minh chủ”, cô ta nói.

Đám người trang chủ nghe thấy vậy thì cũng do dự.

Nếu Vu Hồng nói thật thì chắc chắn trên người sẽ có thông tin quan trọng, hoặc là phương án có thể giúp họ chiến thắng nhà họ Mãn.

Thế nhưng nếu Vu Hồng nói dối thì thật sự rất nguy hiểm.

Đám đông không biết phải làm sao. Sau khi thương lượng thì trang chủ lên tiếng: “Người đâu, canh chừng Vu Hồng, đợi tôi đi nói với minh chủ rồi sẽ tính tiếp”.

“Vâng”.

Vu Hồng được đưa tới phòng khách.

Thế nhưng tu vi của cô ta đã bị khóa. Không những thế hai tay cũng đã bị còng lại.

Sắc mặt Vu Hồng trông vô cùng khó coi. Thế nhưng chẳng ai bận tâm.

Lâm Chính nhanh chóng được mời tới.

Thế nhưng khi Vu Hồng nhìn thấy anh thì cô ta đã phải giật mình. Lâm Chính mặt tái nhợt, trông yếu vô cùng. Anh mặc áo gió màu xám, vừa bước vào thì đã ho khù khụ.

Trang chủ dìu anh ngồi xuống ghế.

“Minh chủ, anh sao thế?”, cô ta hỏi.
Chương 4335: Chèn ép

Trước đó Lâm Chính đầy sức sống. Mới chỉ có mấy ngày không gặp mà anh đã trở nên yếu giống như mắc bệnh nặng như thế này.

Lẽ nào...là triệu chứng của Băng Hỏa? Vu Hồng nín thở, lập tức hiểu ra.

“Cơ thể tôi trước giờ không tốt, mọi người cũng biết đấy. Lần trước thuốc mà Ngạo Hàn Mai tìm ở Tiên Cốc không có tác dụng. Giờ không có thuốc chữa Băng Hỏa phát tác nên đương nhiên không sống được lâu nữa”, Lâm Chính yếu ớt nói.

Vu Hồng im lặng không nói được gì.

“Tôi đã tha cho cô rồi tại sao cô còn quay về đây. Lẽ nào cô hối hận nên về nhận tội sao?”

Lâm Chính hỏi. Vu Hồng giật mình: “Lâm minh chủ, thực ra tôi làm nội gián trong nhà họ Mãn, tới lấy thông tin chứ không phải kẻ phản bội. Mọi người hiểu lầm tôi rồi”.

“Lúc cô chặn Nam Hạnh Nhi thì đâu có như vậy. Nếu như tôi không kịp thời có mặt thì có lẽ cô ấy đã chết rồi”

Lâm Chính hừ giọng với vẻ mặt không dám tin.

“Tôi vốn muốn lên kế hoạch để cô Hạnh Nhi có thể rời khỏi hiện trường, sao tôi có thể ra tay với cô ấy được. Anh thật sự hiểu lầm tôi rồi. Nếu không tại sao tôi lại về tự lao đầu vào rọ chứ”

Vu Hồng vội vàng giải thích. Thế nhưng đám đông không tin.

Vu Hồng thấy vậy bèn bặm môi: “Các vị đã không tin thì tôi cũng không còn gì để nói. Tình báo mà tôi có được đang ở đầu tôi. Tôi vốn nghĩ rằng thông tin mình có được có thể giúp thay đổi tình thế nhưng giờ mọi người không tin tôi thì cùng lắm là chúng ta cùng chết thôi”.

Nói xong Vu Hồng nhắm mắt đầy quả quyết. Đám đông im lặng. Mọi người đều không thể hiểu được chân tướng sự việc như thế nào. Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

“Tình báo mà cô có được là gì?”

“Lâm minh chủ tin tôi sao?”

“Tôi lấy thân phận của minh chủ ra ân xá cho cô. Nếu như cô không phản bội chúng tôi thì sau cuộc chiến này cô sẽ lập công lớn. Còn nếu cô phản bội mà thông tin của cô có tác dụng thì tôi cũng sẽ không trách tội cô”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Vu Hồng gật đầu, lập tức nói: “Minh chủ, thực ra lão tổ của nhà họ Mãn không phải là không thắng được. Sau khi tôi trà trộn vào thì đã thăm dò và phát hiện ra được lúc lão tổ của bọn họ đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù miễn cưỡng đột phá thành công nhưng có để lại di chứng. Nếu như anh chiến đấu với đối phương và tìm ra điểm yếu hại để tấn công thì cũng sẽ chiến thắng dễ như trở bàn tay thôi”.

“Cái gì?”, đám đông thất kinh.

“Là điểm yếu hại nào?”, trang chủ hỏi.

“Dưới nách”

Vu Hồng nói: “Nghe nói cơ thể của lão tổ là đao thương bất nhập. Duy chỉ có dưới nách dùng sức mạnh Băng Hỏa là có thể tấn công được. Nhà họ Mãn nếu không có lão tổ chống lưng thì chắc chắn sẽ không thể làm được gì và chúng ta sẽ chiến thắng.

Đám đông ngạc nhiên.

“Chuyện quan trọng như vậy sao cô có thể biết được?”, Sở Thu chau mày.

“Đúng vậy, bí mật như thế chắc chắn là nhà họ Mãn sẽ giấu kín, sao lại để cho cô có thể biết được chứ.

Thành chủ Nam Ly Thành chất vấn. Ánh mắt đám đông đều tập trung vào Vu Hồng, chờ đợi lời giải thích

Vu Hồng im lặng sau đó đi ra ngoài và lấy ra một cái túi vải bố từ trên lưng ngựa, xách vào.

“Đây là gì vậy?”

Vu Hồng mở túi ra. Bên trong là một cô gái bị trói. Cô gái sợ hãi, có vẻ như đã bị cắn lưỡi và bị mù nên không còn nói được nữa. Cô ta run rẩy.

“Đây là cháu của lão tổ, cũng là người kế thừa duy nhất của họ. Tin tức mà tôi biết được là từ cô ấy”

“Sao cô ấy vừa bị mù vừa bị câm thế kia”.

“Cô ấy là người quan trọng, tôi đã bắt cô ta đi và sợ bị lộ nên đã phải cắt lưỡi”, Vu Hồng nói.

Đám đông chau mày.

“Xem ra tin tức có vẻ đứng tin", Lâm Chính phất tay: Người đâu trị khỏi mắt và giúp cô ấy nói được để tôi hỏi chuyện”.

“Vâng”, Sở Thu lập tức đưa cô ấy đi.

“Minh chủ Vu Hồng giờ phải làm sao?”, thành chủ chắp tay.

“Tạm thời…để yên đã. Nếu như cô ấy nói dối thì tôi sẽ giết….khụ…khụ”

Lâm Chính nói xong lại ho dữ dội: “Vu Hồng, cô lui ra đi”.

“Minh chủ bảo trọng”, Vu Hồng chắp tay quay về phòng của mình...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK