“Hợp tác với tôi?”.
Lâm Chính nhíu mày, chẳng mấy chốc đã hiểu được ý của Tử Long Thiên, khẽ cười hỏi: “Sao? Thiên Ma Đạo bị Long Quốc đàn áp đã không chịu nổi rồi, định lôi kéo tôi?”.
Lâm Chính biết gần đây Long Quốc luôn đàn áp Thiên Ma Đạo, nhưng vì tình hình chiến trường biên giới phía Bắc biến hóa, một phần binh lực của Long Quốc đặt ở chiến trường biên giới phía Bắc, cho nên bọn họ mới có cơ hội nghỉ ngơi.
Đạo chủ là người thông minh, ông ta biết đây là cơ hội duy nhất của mình, nếu không thể khởi dậy vào thời điểm này, điều chờ đợi Thiên Ma Đạo chỉ có kết cục bị tiêu diệt.
Lúc này, Thiên Ma Đạo chắc chắn muốn tranh thủ mọi sức mạnh có lợi cho của mình.
Lâm Chính ở Giang Thành chính là sức mạnh không thể bỏ qua đối với bọn họ.
Nếu có thể lôi kéo Lâm Chính về trận doanh của Thiên Ma Đạo thì sẽ là chuyện cực kỳ tốt đối với bọn họ.
Thiên Ma Đạo có được một trợ lực lớn, bớt đi một mối họa lớn thì cớ gì lại không làm?
“Thần y Lâm! Đừng nói khó nghe như vậy, chẳng phải cậu đến đây là muốn cứu những thuộc hạ của cậu sao? Chỉ cần cậu chịu gia nhập với chúng tôi, tôi bảo đảm không chỉ bọn họ có thể trở về bình an, mà cậu muốn gì Thiên Ma Đạo chúng tôi cũng có thể đáp ứng cho cậu!”, Tử Long Thiên cười đáp.
“Ông nghĩ tôi là người dễ thỏa hiệp thế sao?”.
Lâm Chính cười nhạt: “Tôi là người Long Quốc, sao có thể vì lợi ích nhỏ nhoi mà khuất phục Thiên Ma Đạo các người? Tử Long Thiên, chúng ta cũng không phải ngày đầu quen biết nhau, lâu như vậy mà ông còn không hiểu tính tôi sao?”.
“Ha, thần y Lâm, nói thì dễ, cậu mặc kệ những thuộc hạ của cậu được sao?”, Tử Long Thiên lắc đầu.
“Tôi sẽ cứu bọn họ ra ngoài”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Được! Cứ coi như cậu có thể cứu được thuộc hạ của cậu! Nhưng điều kiện chúng tôi đặt ra để mời cậu gia nhập không phải chỉ có như vậy”.
Tử Long Thiên nheo mắt lại, trên mặt tràn ngập vẻ sâu xa và bí ẩn.
Lâm Chính nhíu mày: “Còn có chuyện gì nữa?”.
Tử Long Thiên tiến tới, đến gần Lâm Chính, mỉm cười nói: “Cậu… có muốn vĩnh sinh không?”.
Hơi thở Lâm Chính run rẩy, mở to mắt, không tin nổi nhìn Tử Long Thiên.
Chẳng mấy chốc, anh cười lớn: “Tử Long Thiên! Ông cần gì phải nói mấy lời mà trẻ lên ba cũng không tin để dụ dỗ tôi? Đúng là nực cười! Ha ha ha ha…”.
“Cậu không tin?”.
Tử Long Thiên thản nhiên nhìn anh.
“Sao mà tôi tin được? Ông nghĩ xem tôi giỏi nhất là thứ gì? Y thuật! Mà tận cùng của y thuật là gì? Không phải là bất lão bất tử bất diệt hay sao? Thứ mà tôi theo đuổi chính là con đường vĩnh sinh! Nhưng tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai, con đường vĩnh sinh chỉ là thứ hư ảo mà thôi! Vạn vật trên thế gian đều có nhân quả, đại đạo luân hồi không tránh khỏi sinh lão bệnh tử. Vĩnh sinh? Đó chỉ là giấc mơ giữa ban ngày của con người hư vọng mà thôi!”.
Lâm Chính khẽ cười, đầy vẻ khinh thường.
Tử Long Thiên lại liên tục lắc đầu.
“Thần y Lâm, cậu không tin tôi là vì cậu không hiểu! Cậu không biết! Tôi nói thật với cậu, đạo chủ của chúng tôi đã trở thành tồn tại vĩnh sinh bất lão bất tử bất diệt! Thiên Ma Đạo chúng tôi cấm thuật vô biên, vô vàn pháp thuật người thường không thể tưởng tượng được! Cứ lấy tám thủ vệ cấm địa đã bắt lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa các cậu làm ví dụ. Ai cũng là tồn tại đã sống mấy trăm năm! Mấy nghìn năm trước, Thiên Ma Đạo chúng tôi đã có thủ đoạn kéo dài tuổi thọ con người hơn nghìn năm, giờ để tìm ra thuật vĩnh sinh thì có gì khó?”, Tử Long Thiên cười đáp.
Lâm Chính ngạc nhiên, mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Thật sự có thuật vĩnh sinh sao?”.
Chương 3697: Xuất phát đến Đông Phương Thần Đảo
“Thần y Lâm là y võ tuyệt đỉnh, nhìn da nhìn xương là có thể biết được một người đã sống bao nhiêu tuổi. Tám thủ vệ cấm địa bị cậu chém chết hết bảy người, cậu không biết tuổi thật của họ sao? Chẳng lẽ thần y Lâm nghĩ tôi đang lừa gạt cậu?”.
Tử Long Thiên cười nói.
Lâm Chính nghe vậy lập tức làm ra vẻ suy tư.
Tử Long Thiên cười híp mắt.
“Chuyện này tôi phải suy nghĩ thêm!”.
Hai phút sau, Lâm Chính ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
“Ha ha ha ha, không thành vấn đề! Chúng tôi có thể đợi cậu, nhưng hi vọng thần y Lâm đừng kéo dài quá lâu. Dù sao thời gian của chúng tôi không nhiều lắm, tính nhẫn nại cũng không nhiều!”, Tử Long Thiên mỉm cười nói.
“Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng trả lời các ông, nhưng tôi hi vọng trong thời gian tôi suy nghĩ, người của tôi không được có chút thương tổn nào! Tôi muốn bọn họ phải được hoàn hảo nguyên vẹn, khỏe mạnh, không bị hành hạ, không phải chịu đau! Nếu không thì là Thiên Ma Đạo các người không có thành ý!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Không thành vấn đề! Tôi có thể xin đạo chủ chữa trị cho bọn họ, bảo đảm ai cũng khỏe mạnh hoạt bát. Chỉ là… nếu thần y Lâm lâu không trả lời, hoặc là từ chối chúng tôi, thế thì bọn họ chỉ có thể trở thành tế phẩm tu luyện của Thiên Ma Đạo. Kết cục của họ sẽ thế nào tôi nghĩ thần y Lâm cũng đã nghe được chút ít từ kẻ phản bội Mạn Sát Hồng nhỉ?”.
Trong mắt Tử Long Thiên lóe lên tia sáng sẫm màu, nụ cười trở nên dữ tợn.
Lâm Chính không nói gì, quay người rời đi.
“Thần y Lâm, chúng tôi đợi tin tức của cậu”.
Tử Long Thiên cười, hét với theo.
Đợi Lâm Chính đi xa, nụ cười trên mặt ông ta mới biến mất.
“Đại nhân, người này sẽ khuất phục Thiên Ma Đạo chúng ta sao?”, một ma nhân ở cạnh đi tới, cung kính hỏi.
“Chắc là không đơn giản như vậy!”.
Tử Long Thiên trả lời, mặt không có cảm xúc.
“Vậy vì sao còn phải thả hắn đi? Chúng tôi đã mai phục xong, chỉ cần đại nhân ra lệnh chắc chắn có thể khống chế được kẻ đó!”, người đó nói.
Tử Long Thiên nhìn người đó, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét: “Cậu thật sự cho rằng thần y Lâm ở Giang Thành dễ đối phó vậy sao? Tám thủ vệ cấm địa chỉ còn lại một người chật vật chạy trốn. Theo như bọn họ nói, tám người bao vây, sử dụng cả Diệt Thế Ma Trận mà không thể làm thần y Lâm bị thương. Các cậu là cái thá gì, dựa vào đâu giao đấu với cậu ta?”.
“Chuyện đó…”.
“Đạo chủ ra lệnh, dù có thành công hay không cũng phải thử xem. Nếu thành công, tình thế của Thiên Ma Đạo có thể sẽ xoay chuyển được! Thần y Lâm y võ thông thiên, y thuật của cậu ta kết hợp với cấm thuật của Thiên Ma Đạo thì sẽ vô địch, đánh đâu thắng đó! Dù sao thuộc hạ của cậu ta đều nằm trong tay chúng ta, người này bị chúng ta khống chế, sao phải vội chiến đấu với cậu ta?”.
“Đại nhân nói phải, là thuộc hạ nông cạn…”.
…
Xuống núi, Lâm Chính chạy thẳng đến xe ở dưới núi, lái xe đến Giang Thành.
Đợi sau khi đến Giang Thành, đám người Từ Thiên đã tìm tới.
“Chủ tịch Lâm, tình hình thế nào rồi? Mã tổng có ổn không?”.
Từ Thiên vội hỏi.
“Tôi nghĩ tạm thời sẽ không nguy hiểm tính mạng. Thiên Ma Đạo muốn lôi kéo tôi, tôi đã đối phó cho qua, có lẽ mấy ngày tới bọn họ sẽ được bình an vô sự. Đợi tôi đi Đông Phương Thần Đảo về rồi lại nghĩ cách cứu!”.
Lâm Chính nói.
Thật ra cuộc đối thoại giữa Lâm Chính và Tử Long Thiên chỉ là kế hoãn binh.
Lâm Chính không tin vào chuyện vĩnh sinh gì đó, Thiên Ma Đạo cũng không thể thật sự nghiên cứu ra cách có thể giúp con người vĩnh sinh.
Còn tám thủ vệ cấm địa, đúng là bọn họ đã sống rất lâu, nhưng chắc chắn không tới mấy nghìn tuổi. Có lẽ cũng chỉ mấy trăm năm, hơn nữa Lâm Chính ngửi được mùi thuốc gay mũi từ trên người bọn họ.
Có lẽ trong thời gian mấy trăm năm, tám thủ vệ cấm địa đã ngâm mình trong loại thuốc nào đó, hoặc ở trong hoàn cảnh đặc biệt nào đó, rơi vào trạng thái ngủ say, giúp cho xác thịt bất lão, tương tự như đóng băng.
Với khoa học kỹ thuật hiện nay, kỹ thuật này cũng không còn xa lạ. Nói cho cùng, rất nhiều người bị bệnh nặng, kỹ thuật y tế thời nay không chữa được bệnh cho họ, bọn họ sẽ chọn cách đông lạnh cơ thể mình, đợi sau này điều kiện khoa học tốt hơn sẽ rã đông chữa trị.
Anh nói mấy lời thừa thãi với Tử Long Thiên cũng chỉ để bảo vệ an toàn tính mạng cho mấy người Mã Hải.
Lâm Chính tin rằng Tử Long Thiên cũng ý thức được chuyện này.
Nhưng cho dù ông ta biết Lâm Chính dùng kế hoãn binh, ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
Với tình hình hiện giờ của Thiên Ma Đạo, bọn họ cần Lâm Chính làm người chi viện.
“Tướng Lâm! Tàu đã chuẩn bị xong, chúng ta xuất phát được chưa?".
Cổ Cương mặc Âu phục đi tới, lên tiếng hỏi.
“Việc không thể chậm trễ! Lập tức xuất phát!”.
Lâm Chính nghiêm nghị hô lên.
Chương 3698: Mây sấm sét
Mặc dù có bản vẽ, nhưng dù sao cũng là lần đầu đến Đông Phương Thần Đảo. Hơn nữa, quy tắc trên đảo rất nhiều, Lâm Chính đi một mình chưa chắc đã mời được người ta.
Do đó, lần này Cổ Cương sẽ đi cùng Lâm Chính đến Đông Phương Thần Đảo.
Bước lên con tàu chiến của chính phủ, Lâm Chính đứng ở đầu tàu, nhìn ra mặt biển mênh mông, trong lòng dâng lên nỗi cảm khái vô tận.
“Tướng Lâm! Đông Phương Thần Đảo đã lánh đời gần trăm năm! Một trăm năm nay chúng tôi chưa từng liên lạc với họ, có lẽ người trên đảo cũng không còn là nhóm người năm xưa. Cho nên, tôi phải nói một chuyện cho cậu biết, đó là cầm Đông Phương Lệnh lên đảo chưa chắc đã điều động được cao thủ của Đông Phương Thần Đảo đến đây”.
Cổ Cương đi bên cạnh Lâm Chính, do dự một lúc rồi mở lời.
“Tôi biết”.
Lâm Chính gật đầu đáp.
Con người luôn thay đổi.
Cuộc chiến bảo vệ Long Quốc đã trôi qua gần trăm năm, nghĩa sĩ năm xưa e là không còn lại bao nhiêu người, cũng không biết con cháu bọn họ có tình cảm thế nào với Long Quốc. Nếu bọn họ có thể đứng ra thì đương nhiên là tốt nhất, còn không muốn rời khỏi đảo cũng không có gì đáng trách.
“Giờ phải xem tài ăn nói của tôi và ông có thuyết phục được bọn họ hay không”.
Lâm Chính cười nói.
“Nếu là tài ăn nói thì tôi còn có ích được chút, nhưng còn chuyện đánh giết thì phải dựa vào long soái rồi!”.
Cổ Cương thở ra một hơi, cười nói.
Ông ta còn tưởng Lâm Chính sẽ nổi giận, thấy vẻ mặt Lâm Chính bình thản, gánh nặng trong lòng cũng nhẹ đi.
“Đúng rồi tướng Lâm, theo tin tức trước đây, người của Đông Phương Thần Đảo cực kỳ thượng võ, ý ở đây là cố gắng đừng gây ra xung đột, mọi người đều là người Long Quốc”, Cổ Cương nói.
“Yên tâm, tôi cũng không phải người thích gây rắc rối”.
Lâm Chính lắc đầu.
Ầm…
Lúc này, mấy luồng sấm sét vang lên từ xa.
Hai người ngạc nhiên, nhìn về phía trước.
Cách trăm dặm về phía trước có một đám mây sấm sét cực lớn.
Mây sấm sét lơ lửng trên mặt biển, bên ngoài sấm chớp đùng đùng vô cùng đáng sợ, người bình thường chỉ nhìn thôi đã không dám đến gần.
“Tướng Lâm, chúng ta sắp đến gần phạm vi mây sấm sét rồi!”, Cổ Cương nghiêm túc, khẽ nói: “Cậu vào trong khoang tàu với tôi đi!”.
“Không cần, Cổ Cương, ông vào trong trước đi, tôi muốn xem xem mây sấm sét này có gì kỳ diệu”.
Lâm Chính cười nói.
Cổ Cương sửng sốt, mỉm cười, sau đó chui vào trong khoang tàu.
Phòng ngự bên ngoài tàu chiến đã kích hoạt.
Tất cả pháo đều thu vào trong.
Người trong tàu chiến đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính đứng ở đầu tàu, lộ vẻ ngạc nhiên.
“Tướng Lâm không vào sao?”.
Có người không nhịn được hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, lái tàu cho vững!”.
Cổ Cương sầm mặt, nghiêm túc quát.
Bọn họ không nói nữa, chăm chú lái tàu.
Chẳng mấy chốc, tàu chiến đâm thẳng vào vòng mây sấm sét.
Bọn họ lập tức mất tầm nhìn, xung quanh tối đen không nhìn thấy gì, lái tàu chỉ có thể dựa vào radar.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Lúc này, tiếng sấm dữ dội không ngừng vang lên, dày đặc giống như tiếng pháo nổ.
Bọn họ kinh hoàng, nghe sấm nổ điếc cả tai.
“Tăng tốc, mau đi qua khỏi vòng mây sấm sét!”.
Cổ Cương cảm giác được có điều không ổn, lập tức quát lên.
“Vâng!”.
Tàu chiến tăng tốc.
Đúng lúc này.
Ầm!
Một tia sét đột nhiên giáng xuống, đánh thẳng lên tàu chiến.
Trong nháy mắt, bên phải tàu chiến bị đánh thủng một lỗ nhỏ.
Màn hình trước mặt người trên tàu lập tức chớp đèn đỏ.
“Không hay! Thủ trưởng Cổ! Tàu chiến của chúng ta bị sét đánh trúng rồi!”, người trên tàu kinh hãi.
Chương 3699: Tư thái thiên thần
“Sao lại như vậy?”.
Cổ Cương mở to mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Ông ta mở bản vẽ ra, nhìn chằm chằm radar ở màn hình trước mặt, nói: “Các cậu không đi theo tuyến đường trên bản vẽ sao?”.
“Thủ trưởng, chúng tôi đi đúng theo đường trên bản vẽ, không hề sai lệch!”.
Một người trên tàu nói.
“Vậy vì sao lại bị sét đánh? Theo lý mà nói, con đường này không có nguy hiểm nào, hoàn toàn suôn sẻ thuận lợi mới phải!”.
Cổ Cương mở to mắt nói.
Lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt trắng bệch.
“Trừ khi… người của Đông Phương Thần Đảo đã thay đổi con đường nối với thế giới bên ngoài! Phong tỏa Đông Phương Thần Đảo hoàn toàn!”.
“Chẳng lẽ bọn họ không muốn tiếp xúc với người ở bên ngoài nữa sao?”.
Cổ Cương bị suy nghĩ bạo dạn của mình dọa sợ, nhưng nghĩ kỹ cũng không phải không có khả năng.
Nếu không, vì sao ở đây lại có sấm sét, khó đi như vậy?
Chỉ có một khả năng! Ở đây… cũng bị mây sấm sét bao phủ!
“Có vấn đề, nhất định là có vấn đề!”.
Cổ Cương hít sâu một hơi, quát khẽ: “Chúng ta còn cách điểm đến bao xa?”.
“Khoảng… 200 hải lý…”.
“Tăng tốc tiến lên! Mau chóng đạt tới điểm đến, không được dừng lại!”.
“Vâng!”.
Người trên tàu tăng tốc độ của tàu chiến lên mức tối đa.
Đúng lúc này, một người kinh ngạc la lên: “Thủ trưởng! Không hay rồi! Ở phía trước cách một hải lý phát hiện một đám mây sấm sét rất lớn! Dường như có dông bão hội tụ…”.
“Cái gì?”.
Cổ Cương kinh hãi.
Đám mây dông bão?
Tia sét ở đây cái nào cái nấy to như eo người trưởng thành. Nếu đám mây dông bão hình thành cuốn qua đây, chẳng phải tàu chiến sẽ tan tành hay sao?
“Quay lại! Quay lại!”.
Cổ Cương lập tức hét lên.
“Không được, thủ trưởng, đám mây dông bão vừa hội tụ vừa di chuyển về phía chúng ta, tốc độ rất nhanh, e là chưa tới mấy phút sẽ bao phủ chúng ta!”.
“Vậy thì tiến tới, lao thẳng qua nó cho tôi!”.
Hai mắt Cổ Cương đỏ lên.
Bọn họ biết đây là thời khắc mấu chốt, chỉ có thể liều mạng!
Tàu chiến ngay lập tức mở hết tốc lực, tiến thẳng về phía trước.
Quả nhiên, một đám mây dông bão đáng sợ xuất hiện trên vùng biển.
Nó cuốn theo lượng lớn nước biển, trong đó còn có vô số tia chớp cuồn cuộn.
Số sấm chớp này giống như nộ long gào thét trong mây.
Tầm nhìn tối đen bỗng sáng như tuyết bởi tia chớp này.
Cổ Cương nhìn chằm chằm radar, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ cần cầm cự được hành trình mười mấy hải lý này là có thể bỏ xa đám mây dông bão.
Kiên trì!
Nhất định phải kiên trì!
Cổ Cương âm thầm cắn răng.
Đúng lúc đó.
Ầm ầm!
Một tia chớp đánh vào boong tàu.
Vù!
Boong tàu bị thiêu đốt.
“Hả?”.
Mọi người kinh hãi.
“Cần phải có người qua đó dập lửa, không thì lửa càng lúc càng mạnh, tàu chiến của chúng ta sẽ bị đánh chìm!”, một người hét lên.
“Thiết bị tự động dập lửa của chúng ta đâu?”.
Cổ Cương tóm lấy người đó, hét lên.
“Thủ trưởng, thiết bị tự động dập lửa của chúng ta đã bị trục trặc lúc sét đánh, nhân viên kỹ thuật đang sửa, trong thời gian ngắn không khởi động được!”, người đó muốn khóc.
“Các cậu…”.
Cổ Cương tức giận nhưng không làm được gì.
Ông ta nhìn chằm chằm bọn họ, đột nhiên lấy bình chữa cháy từ trên tường xuống, định lao ra ngoài.
“Thủ trưởng, ông làm gì vậy?’.
“Để tôi đi, thủ trưởng!”.
“Thủ trưởng phải ở lại đây chỉ huy!”.
Mọi người vội vàng ngăn Cổ Cương lại, sốt ruột hét lên.
“Các cậu có nhiệm vụ của các cậu! Mỗi người lo việc của mình, mau chóng lái tàu thoát ra khỏi đây, để tôi đi dập lửa!”.
Cổ Cương nói.
“Thủ trưởng!”.
“Không được! Tuyệt đối không được!”.
“Thủ trưởng đi thì nguy hiểm quá, để chúng tôi đi đi!”.
“Ngu ngốc! Các cậu đi thì không nguy hiểm sao? Mau tránh ra cho tôi! Ai không tránh, coi chừng tôi đánh các cậu!”.
Cổ Cương nổi giận mắng chửi, hai mắt đỏ lên, còn làm bộ dạng như sắp đánh nhau.
Dù là vậy vẫn không có hiệu quả, hai bên tranh chấp không thôi.
Giờ phút này, thái độ mọi người cực kỳ kiên quyết, không để ông ta đi.
Cổ Cương không nhịn nổi nữa, vừa định nổi cáu thì một người trên tàu la lên: “Lửa tắt rồi!”.
“Cái gì?”.
Đám người Cổ Cương sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía boong tàu qua cửa kính.
Lửa cháy trên boong tàu đã được dập tắt, không còn ánh lửa, khói dày đặc tan đi.
Một bóng người đứng sừng sững trên boong tàu, đó không phải ai khác mà chính là Lâm Chính!
“Tướng Lâm!”.
Cổ Cương mừng rỡ.
“Cổ Cương, hình như người của Đông Phương Thần Đảo không hoan nghênh chúng ta cho lắm”.
Lâm Chính liếc vào bên trong khoang thuyền, cất tiếng nói.
Cổ Cương lúng túng, nhưng vẫn vội vàng la lên: “Tướng Lâm, tàu chiến bị hư hại, không được để bị sét đánh nữa, nếu không thì tàu sẽ chìm! Chúng ta cần phải nghĩ cách…”.
“Yên tâm, có tôi!”.
Lâm Chính bình thản đáp, sau đó nhắm hai mắt lại, dường như đang vận hành gì đó.
Bọn họ nhìn đến xuất thần, ca thán Lâm Chính cứ như thiên thần. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, anh vẫn có thể bình tĩnh thản nhiên.
Ầm!
Đột nhiên lại có vài tia sét đánh vào tàu chiến.
Sấm chớp ầm ầm, giống như nộ long xé rách bầu trời, vô cùng hung hãn.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên đưa tay tóm vào không trung.
Vù vù vù vù…
Số sấm sét đó giống như bị thứ gì đó hút vào, tràn về phía lòng bàn tay Lâm Chính!
“Hả?”.
Tất cả mọi người nhìn mà sững sờ.
Lòng bàn tay Lâm Chính giống như mọc ra hoa sen, lôi hỏa nhảy nhót trên đó, sấm sét trên trời bị hút xuống.
Anh ngạo nghễ đứng giữa boong tàu, một mình kéo xuống toàn bộ đám mây sấm sét, bắt lấy nghìn vạn ánh chớp trên trời.
Tia chớp vô tận hội tụ trong lòng bàn tay anh.
Cảnh đó khiến tất cả mọi người cả đời cũng khó quên.
“Tướng Lâm, cậu… là thiên thần sao?”.
Cổ Cương trố mắt nhìn, lắp bắp lên tiếng.
Chương 3700: Vùng đất Linh Tú
Một người nắm giữ hàng vạn tia sấm sét.
Cảnh tượng này chấn động đến mức nào?
Toàn bộ thuyền viên đều ngây người.
Mỗi tia sấm sét kinh hoàng giáng xuống liên tục từ trong đám mây đều bị Lâm Chính nắm giữ.
Toàn bộ tàu chiến ở dưới màn sấm sét dày đặc, lại bình an vô sự.
Cũng không biết qua bao lâu, đám mây sấm sét tan biến, tàu chiến hoàn toàn lái ra khỏi đám mây sấm sét đó.
Lúc này ánh mặt trời chiếu xuống, hải âu bay qua biển, đàn cá heo vui đùa bên con tàu chiến.
Mọi người chỉ cảm thấy giống như mới từ địa ngục bước vào thiên đường!
Lâm Chính hấp thụ toàn bộ tia sấm sét ở trong tay, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc ở Thánh Sơn, anh từng đánh bại thần lôi của Cổn Thiên Lôi thuộc bảy Thần Tướng, hoàn thành cơ thể Thiên Lôi, có thể điều động sấm sét. Những tia sấm sét này không gây uy hiếp gì cho anh, thậm chí Lâm Chính còn có thể hấp thụ được những tia sét này để tăng sức mạnh lôi ý của mình.
"Tướng Lâm, cậu không sao chứ?"
Cổ Cương chạy ra từ trong khoang thuyền, vội vàng hỏi.
"Tôi không sao”, Lâm Chính cười nói.
"Vậy thì tốt”.
Cổ Cương thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhìn thấy gì đó, lại chỉ tay về phía trước: "Tướng Lâm, đó chắc là Đông Phương Thần Đảo!"
Lâm Chính nghe vậy, nghiêng đầu nhìn, thấy xa xa xuất hiện một hòn đảo lớn.
Đảo cực lớn, ở giữa có một ngọn núi lớn, hình dáng hồ lô, trên núi có không ít kiến trúc cổ xưa, cung điện lầu các, vô cùng tráng lệ.
Mây mù bồng bềnh trong núi lớn, giống như một vùng đất của lâu đài cổ tích.
"Chính là nơi này”.
Lâm Chính gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ thích thú.
Thuyền dần tiếp cận.
Phù!
Một cảm giác kỳ diệu đột nhiên bao phủ quanh cơ thể Lâm Chính.
Lâm Chính sửng sốt, lập tức nhìn xung quanh, sau đó quan sát quanh đảo.
"Đột nhiên sao lại có cảm giác mát mẻ dễ chịu?"
Cổ Cương cau mày nói, hiển nhiên cũng cảm thấy sự thay đổi quanh cơ thể.
"Đảo này là vùng đất Linh Tú! Không hề tầm thường!"
Lâm Chính thấp giọng nói.
"Vùng đất Linh Tú?"
Cổ Cương sửng sốt một lúc, nhìn về đảo, gật đầu: "Đây quả nhiên là một vùng đất phong thủy”.
"Cổ Cương, ông hiểu sai ý tôi rồi, tôi nói là vùng đất Linh Tú, không phải là vùng đất phong thủy, đương nhiên, chỗ này phong thủy rất tốt, không chỉ như vậy, ở vị trí địa lý của nó, năng lượng ẩn giấu và linh vận trời đất tỏa ra đều cực kỳ đáng sợ!"
"Có nghĩa là gì?", Cổ Cương không hiểu hỏi.
"Nếu như tôi tu luyện một năm ở đây, bằng tu luyện ba năm bên ngoài”, Lâm Chính nói.
Cổ Cương cảm thấy ớn lạnh.
Lúc này ông ta mới hiểu ý nghĩa của vùng đất Linh Tú mà Lâm Chính nói là gì.
Vùng đất thần kỳ như vậy, sao có thể không khiến người ta chấn động?
Nhưng rất nhanh, Cổ Cương đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội hỏi: "Là với bất kỳ ai cũng đều như vậy sao?"
"Phải xem khả năng nữa, Cổ Cương, không phải ông muốn đưa quân đội tới đây để tiến hành huấn luyện chứ?", Lâm Chính hỏi.
"Nếu như nơi này thật sự tốt như tướng Lâm nói, sau khi trở về tôi sẽ lập tức xin cấp trên”, Cổ Cương nói một cách nghiêm túc.
Lâm Chính lắc đầu: "Hay là thôi đi, chỗ này chú trọng thiên phú, đối với tôi mà nói, tu luyện một năm tương đương ba năm, đối với những chiến sĩ kia mà nói, sự nâng cao thật ra cũng không quá rõ rệt, huống hồ nơi này ra vào cần thông qua đám mây sấm sét, quy mô ra vào lớn, đương nhiên sẽ có không ít tổn thất, mất nhiều hơn được”.
Cổ Cương thở dài.
Tàu chiến đến gần đảo.
Giờ phút này, người của Đông Phương Thần Đảo cũng chú ý tới tàu chiến này, toàn bộ tập trung lại bên bờ, ai nấy đều cảnh giác.
Cổ Cương vội vàng bảo thuyền viên treo quốc hiệu của Long quốc lên.
Người của Đông Phương Thần Đảo thấy vậy, ý định đối địch giảm đi một chút, nhưng tay vẫn cầm đao kiếm, nhìn chằm chằm tàu chiến.