Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3331: Lật mặt

“Vậy tức là cậu đang chơi tôi?”, ông hai Tề lạnh lùng hỏi.

“Ông hai, tôi cần phải kiểm tra tình hình của người bệnh trước. Giờ không nắm rõ tình hình, tôi sao có thể đảm bảo với ông được”, Lâm Chính nói.

Ông hai Tề chau mày, sau đó ra hiệu cho người đứng bên cạnh. Những người của núi Tề Phượng lập tức lùi lại.

Lâm Chính bước tới bắt mạch cho Tề Thủy Tâm và châm cứu kiểm tra. Một lúc sau, anh rút châm ra và thở dài.

“Lần này có thể nói cho tôi là nắm chắc bao nhiêu phần trăm chưa?”, ông hai Tề hỏi.

“Nếu tôi còn ở ngoài vực thì 10%, giờ thì là 70%”, Lâm Chính khẽ cười.

“Ồ?”, ông hai Tề khẽ dao động nhưng không hỏi nhiều mà chỉ nói thẳng: “Được, vậy cậu chữa đi, chỉ cần chữa được cho cháu gái tôi thì tôi sẽ quyết, Tiêu Dao Thần Tán tặng cho cậu”.

“Được”, Lâm Chính mừng lắm, lập tức hành động.

Người của núi Tề Phương vây quanh, họ muốn xem xem Lâm Chính sẽ chưa bệnh cho Tề Thủy Tâm như thế nào. Ái Nhiễm cũng rất hứng thú, cứ thế dán mắt vào Lâm Chính.

Tề Dương thì cuống cả lên. Nhân lúc đám đông đang tập trung về phía Lâm Chính hắn lập tức kéo ông hai Tề qua một bên.

“Chú hai, sao chú có thể đồng ý với người đó chứ? Lẽ nào thật sự tặng Tiêu Dao Thần Tán cho anh ta sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này chúng ta còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?”, Tề Dương tỏ ra mất kiên nhẫn.

Người của vực Diệt Vong khinh thường người của ngoại vực nhất, nhất là Tề Dương. Nếu như tặng thứ đó cho người trong vực thì còn được. Còn nếu tặng cho người ngoại vực thì khác gì chứng tỏ y thuật của núi Tề Phượng không bằng của người ở ngoại vực.

Tề Dương sao có thể chấp nhận được. Thế nhưng ông hai Tề chỉ hừ giọng: “A Dương, cháu còn non quá”.

Tề Dương giật mình: “Chú hai, ý của chú là gì ạ?”

“Để cậu ta chữa trị trước đi rồi chúng ta nghĩ cách. Cháu tưởng rằng chú dễ dàng tặng Tiêu Dao Thần Thán cho người khác như vậy sao?”, ông hai Tề nói.

“Không đưa sao? Lật mặt ạ?”, Tề Dương bàng hoàng: “Vậy thì sợ rằng Ái Nhiễm sẽ có ý kiến mất...”

“Yên tâm, chú sẽ giải thích với nhà họ. Chút cảm xúc của con bé Ái Nhiễm cũng không cần vội. Một vãn bối chắc không tới mức đối đầu với trưởng bối đúng không? Cháu nghe đây, lát nữa nếu cậu ta chữa khỏi rồi thì chỉ nói là người của núi Tề Phượng đã chữa khỏi bệnh cho Tề Thủy Tâm và mọi chuyện không liên quan gì tới Lâm Chính hết, rõ chưa?”, ông hai Tề trầm giọng.

Dứt lời, hai mắt Tề Dương sáng lên. Hắn lập tức hiểu ra ý của ông hai Tề: “Vâng, vâng chú hai, cháu biết phải làm thế nào rồi ạ”.

“Vì vậy giờ cháu đừng làm loạn, để cậu ta cứu người trước rồi tính”.

“Vâng”, Tề Dương vui lắm, lập tức nhìn về phía Lâm Chính.

Hắn thấy Lâm Chính đã ghim lên người Tề Thủy Tâm 18 cây châm, từ đầu tới chân, mỗi cây châm trông vô cùng đặc biệt. Chúng không được ghim vào vị trí huyệt vị mà là ghim bên cạnh huyệt vị.

Điều này khiến đám đông bàn tán. Họ còn tưởng rằng y thuật của Lâm Chính chưa tới đâu nên mới đâm lệch.

Cho tới lúc Lâm Chính đột nhiên lấy ra số dược liệu mà mình mang theo. Cả hiện trường bàng hoàng.
Chương 3332: Cỏ dại sao?

“Lạc Tinh Thảo”.

“Cát Nam Cầm”.

“Thất Tinh Vô Ngân Thạch”.

“Ngà Sinh Hoa”.

Tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Họ thốt lên với vẻ bàng hoàng. Ái Nhiễm cũng giật mình.

Những loại thảo dược này là sau khi Lâm Chính vào trong vực Diệt Vong đã hái trên đường. Đây đều là những thứ thảo dược mà người của vực Diệt Vong không bận tâm, chúng chẳng khác gì hoa dại bên đường trong mắt họ.

Lâm Chính định làm gì vậy?

“Thần y Lâm, anh...anh không định dùng những thứ này để chữa trị cho Tề Thủy Tâm đấy chứ?”,

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Tầm bậy. Đúng là tầm bậy”.

“Những thứ này là gì vậy? Anh...lại đi dùng những thứ này để chữa bệnh cho tiểu thư nhà chúng tôi sao? Anh đang đùa chúng tôi chắc?”

“Thuốc chúng tôi cho tiểu thư dùng có loại nào mà không có giá trên trời đâu. Vậy mà còn không có tác dụng gì. Thế mà anh lại định dùng như thứ cỏ dại này để chữa trị cho cô ấy?”

“Đúng là đồ giảo hoạt”.

“Ông hai, đây khác gì lấy mạng của tiểu thư ra đùa cợt. Mau cho người cản anh ta lại đi”.

“Đúng vậy ông hai. Mau cản anh ta lại. Thời gian của tiểu thư không còn nhiều nữa. Giờ chúng ta cứu chữa vẫn còn kịp”.

“Mau kêu hắn biến đi”.

Người của núi Tề Phượng cuống cả lên. Ai cũng tỏ ra vô cùng tức giận. Họ la lối, chửi rủa Lâm Chính, họ còn lên tiếng bảo ông hai ngăn anh lại.

Sắc mặt của ông hai trông vô cùng khó coi. Ông ta không ngờ Lâm Chính lại lấy những thứ đó ra để chữa trị cho Tề Thủy Tâm. Ông ta đột nhiên cảm thấy bản thân như bị lừa gạt.

“Câm miệng lại”, lúc này Lâm Chính hét lớn. Cả hiện trường lập tức lắng xuống.

“Tên nhãi cậu vừa nói cái gì?”, người của núi Tề Phượng không nhịn được nữa bèn quát lên.

“Tôi bảo các người câm miệng. Có vấn đề gì sao? Nếu các người còn muốn cứu tiểu thư của các người thì im lặng cho tôi”, Lâm Chính ngẩng đầu, đanh mắt nhìn đám đông. Đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết không chút sợ hãi.

“Cứu người? Đừng có làm trò nữa, lấy một đống cỏ dại ra thì cứu người kiểu gì? Tôi nói cho anh biết, tiểu thư nhà chúng tôi hằng ngày ăn đồ ăn còn có dược lực hơn cả cái loại này nữa đấy”, lại có người lên tiếng.

“Chúng giống nhau sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Người này giật mình, chau mày: “Ý của anh là gì?”

“Tôi nói cho các người biết, trong mắt tôi tất cả các loại dược liệu đều có giá trị cả, không phân cao thấp, chỉ cần sử dụng đúc cách thì dù có là loại thuốc đắt gắp 2 cũng chưa chắc đã bằng. Bọn chúng bị các người gọi là cỏ dại là vì chúng mọc khắp nơi, nên các người cảm thấy chúng bình dân. Thế nhưng dược tính của chúng thì không phải loại nào cũng có đâu. Tôi rất tò mò có phải trong mắt các người những thứ như Côn Bằng Thần Hoa hoặc là Huyễn Bách Thảo mới là hiếm có và có giá trị hay không? Nếu đúng là như vậy thì tôi cho rằng y thuật của các người cũng chẳng giỏi là bao”, Lâm Chính hừ giọng.

Tất cả tức lắm. Họ có thể cảm nhận được sự khinh thường của anh. Một kẻ ngoại vực mà dám coi khinh người của vực Diệt Vong sao?

“Khốn nạn”.

“Kẻ này đang sỉ nhục chúng ta”.

“Tên nhóc này, ông phải đánh phế mày”, người của núi Tề Phượng sao có thể chấp nhận được. Họ tỏ ra tức giận, định lao lên giáo huấn Lâm Chính.

“Dừng tay”

“Tất cả lùi lại cho tôi”, Ái Nhiễm và ông hai Tề quát lớn.

“Ông hai”.

Đám đông giật mình, nhìn ông hai bằng sắc mặt vô cùng khó coi. Ông ta lên tiếng: “Nghe đây, tất cả lùi lại 10 mét, không được tới gần, càng không được lên tiếng. Không được gây ảnh hưởng tới việc điều trị. Ai mà gây rối thì cút khỏi Tề Phượng cho tôi”.

Giọng nói nghe vô cùng nặng nề. Đám đông đương nhiên không dám phản kháng.

Rõ ràng là họ không hiểu. Vì dù sao hành động của Lâm Chính cũng quá hoang đường. Nhưng tất cả đã lùi lại.

Ông hai Tề quay qua nhìn Lâm Chính: “Cậu nhóc, cậu nghe đây, nếu cậu không cứu được cháu tôi thì với hành động sỉ nhục chúng tôi khi nãy tôi cũng sẽ không tha cho cậu. Vậy nên hãy thể hiện năng lực của cậu đi. Nếu không lần này cậu đừng hòng rời khỏi núi Tề Phượng”.

“Chú hai”, Ái Nhiễm kêu lên.

Thế nhưng ông ta mặc kệ, chỉ đanh mắt nhìn chăm chăm Lâm Chính. Rõ ràng đây là thông điệp cuối cùng của ông ta.
Chương 3333: Lần đầu

“Chú hai, thế này thì quá đáng lắm rồi. Cháu nhờ Lâm Chính ra tay cũng là vì hi vọng anh ta có thể cứu được Băng Tâm, nhưng đó không phải lý do để mọi người ép Lâm Chính. Nếu mọi người không nỡ tặng Tiêu Dao Thần Tán thì để cháu bảo Lâm Chính không làm gì nữa. Hà tất phải ép người chứ”, Ái Nhiễm giận lắm, cô ta lạnh lùng nhìn ông hai Tề. Dù đối phương là trưởng bối thì lúc này Ái Nhiễm cũng không sợ.

“Hợp tác là cả hai bên, cậu ta muốn có Tiêu Dao Thần Tán thì cũng phải biết chấp nhận bị trừng phạt nếu chữa trị thất bại.Trên đời này làm gì có chuyện tốt nào mà không có rủi ro. Cháu tìm được không?”, ông ta nói bằng vẻ vô cảm.

Đôi mắt Ái Nhiễm đanh lại. Cô ta vẫn còn muốn nói gì đó. Thế nhưng Lâm Chính đã lên tiếng: “Tôi đồng ý với lời của ông”

Cái gì?

Ái Nhiễm quay qua nhìn thì thấy Lâm Chính vẫn đang phối hợp các loại thuốc. Anh nói: “Tôi có thể hứa với ông, nếu tôi không chữa được cho Tề Thủy Tâm thì tôi sẽ chấp nhận trừng phạt”.

“Cậu nói thật chứ?”, ông ta lập tức hỏi lại.

“Tôi làm việc chưa bao giờ nói hai lời. Còn ông, ông có thể đảm bảo đưa cho tôi Tiêu Dao Thần Tán sau khi tôi chữa khỏi cho cô ấy hay không?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm ông ta và hỏi.

Ông hai Tề lấy ra một chiếc lọ nhỏ giơ lên cao: “Tiêu Dao Thần Tán ở chỗ tôi. Anh tôi sợ lần này hành động gặp phải bất trắc nên đã đưa tôi cầm để đối phó với đám đại y kia. Tôi có thể đảm bảo với cậu, nếu như cậu chữa khỏi cho con bé thì Tiêu Dao Thần Tán là của cậu”.

“Được, vậy thì mời mọi người im lặng cho”, Lâm Chính cười điềm đạm và tiếp tục công việc.

Ông hai Tề ngồi một bên quan sát.

Ái Nhiễm định ngăn lại. Ý ban đầu của cô ta vốn không phải thế này, cô ta thật không ngờ người của núi Tề Phượng lại ép người như thế.

Cô ta định giải thích với Lâm Chính. Thế nhưng những thấy dáng vẻ của anh thì cô ta đành từ bỏ.

“Thần y Lâm, để xem anh có thể mang tới cho tôi niềm vui gì vậy”, Ái Nhiễm lầm bầm.

Những loại dược liệu anh dùng đều là dược liệu mà vực Diệt Vong có. Cách xử lý của anh cũng vô cùng đặc biệt. Nói cách khác anh khiến họ cảm thấy hoang mang. Nhìn cách làm của anh mà đám đông cảm thấy tức lắm.

“Chú hai, cháu cảm thấy có gì đó không ổn, gã này…có vẽ như không biết gì về dược liệu hết…anh ta…có thể chữa trị được cho Thủy Tâm không?”, Tề Dương trố mắt hỏi.

“Ông Hai, tôi thấy cách làm của người này không giống người có y thuật cao siêu, nói không chừng còn hại tới tính mạng của tiểu thư thì hỏng bét”.

“Ông Hai, cần lập tức ngăn cậu ta lại”

“Không được để cậu ta làm càn nữa”.

“Ông hai”.

Đám đông run rẩy hét lớn, họ thật chỉ muốn lao lên ngăn đối phương lại. Thế nhưng sắc mặt của ông hai Tề vẫn lạnh như băng. Ông ta chỉ nhìn Ái Nhiễm: “Rốt cuộc, kẻ này có biết y thuật không vậy?”

“Chắc chắn là biết”, Ái Nhiễm trầm giọng.

“Vậy sao cách xử lý dược liệu của cậu ta trông chật vật thế?", ông ta hỏi tiếp.

Ái Nhiễm tỏ ra do dự: “Có lẽ…chắc là do lần đầu…”

Nghe thấy vậy đám đông nín lặng.
Chương 3334: Kết thúc rồi sao?

Lần đầu tiên xử lý dược liệu…Vậy tức là người này lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ dược liệu này sao?

Người của núi Tề Phượng sắp sụp đổ tới nơi rồi. Một người lần đầu tiếp xúc với dược liệu mà dám thề là sẽ dùng chúng để chữa trị cho Tề Thủy Tâm? Vậy khác gì lấy mạng sống của cô gái ra để đặt cược?

Người nhà họ Tề quay qua nhìn ông hai Tề, tất cả đều bặm môi, siết nắm đấm như muốn hành động tới nơi. Chỉ cần ông hai Tề hạ lệnh là họ sẽ xé banh xác Lâm Chính ra ngay. Thế nhưng…ông hai Tề không hề đưa ra bất kỳ mệnh lệnh gì.

Ông ta nhắm mắt, nói với Ái Nhiễm: “Nhóc, nếu như cậu ta thất bại thì chú sẽ không trách cháu, nhưng…cả nhà họ Tề…sợ rằng cả nhà họ Tề sẽ đổ hết tội lên đầu cháu đấy. Tới khi đó cháu đừng trách chú, vì dù sao chuyện này nghe cũng quá hoang đường”.

Nếu ông ta biết sự việc thành ra thế này thì ban đầu ông ta đã không đồng ý rồi.

Giờ đã muộn mất…

Ái Nhiễm không nói gì. Cô ta biết giờ có nói gì cũng là thừa. Giờ điều có thể làm là cầu nguyện. Cầu nguyện cho kỳ tích xảy ra, cầu nguyện cho Lâm Chính có thể chữa khỏi cho Tề Băng Tâm.

Một lúc sau, Lâm Chính đã xử lý xong dược liệu và bắt đầu sắc thuốc. Người của núi Tề Phượng chuẩn bị đủ mọi thứ.

Đúng là người của vực Diệt Vong, dù có ra ngoài thì cũng mang theo các công cụ sắc thuốc để có thể dùng khi cần.

Mặc dù cách phối thuốc của anh có vẻ khó khăn nhưng khi luyện thuốc thì khác. Điều này khiến người của núi Tề Phong không dám lên tiếng nữa.

Thế nhưng họ vẫn cảm thấy lo lắng. Dù sao thì phối thuốc kém mà sắc thuốc giỏi cũng có tác dụng gì chứ? Giống như việc xây nhà, móng không xây tốt thì dù tòa nhà có thiết kế đẹp cũng sẽ sụp cả thôi.

Đám đông nhìn chăm chăm. Họ bặm môi, dán mắt vào và siết chặt nắm đấm. Cứ thế tầm nửa tiếng, Lâm Chính cho Tề Thủy Tâm uống thuốc và lại châm cứu. Cuối cùng mọi việc cũng kết thúc.

“Xong rồi”, Lâm Chính thở phào. Anh thu đồ nghề lại và mỉm cười.

“Xong rồi sao?”, Tề Dương bước tới nhìn sắc mặt của em gái, phát hiện không có sự thay đổi gì bèn chau mày.

“Đúng, kết thúc rồi, theo như quy định thì các người nên làm theo hiệp định, đưa Tiêu Dao Thần Tán cho tôi rồi đấy”, Lâm Chính mỉm cười.

Ông hai Tề nhìn chăm chăm Tề Thủy Tâm và trầm giọng: “Tình hình của Thủy Tâm thế nào chúng tôi vẫn chưa nắm rõ. Cậu muốn có Tiêu Dao Thần Tán thì đợi chúng tôi kiểm tra đã rồi tính”.

“Được! Các người có thể kiểm tra luôn tình hình của cô ấy. Có điều tôi phải giải thích trước, bởi vì do thuốc tôi điều chế là thuốc tổng hợp nên giờ mọi người kiểm tra cũng sẽ không thấy lạc quan. Đợi một lúc nữa thì tình hình của cô ấy sẽ có biến chuyển rất tốt”, Lâm Chính nói.

“Tổng hợp sao?”, Ái Nhiễm

“Độc tố trong người cô Thủy Tâm là do dùng nhầm. Sau đó người của núi Tề Phượng lại cho cô ấy sử dụng quá nhiều thứ dược liệu khác nữa. Những loại dược liệu họ cho cô ấy dùng không phải là không có tác dụng nhưng lại tạo ra kết quả không như mong muốn. Vậy nên mới không thể chữa khỏi được cho cô ấy. Chỉ cần tầm 10 phút nữa là cô ấy sẽ hồi phục”, Lâm Chính cười nói: “Đồng thời tôi sẽ kê thêm một đơn thuốc nữa cho cô ấy. Để cô ấy có thể thấp thụ được dược lực của các Huyễn Bách Thảo. Như vậy, cơ thể đang bị liệt của cô ấy sẽ dần hồi phục và sau đó là sẽ khỏi giống như người bình thường”.

“Thật sao?”

Ái Nhiễm nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên: “Nếu đúng như vật thì thật sự phải cảm ơn anh rồi”.

“Tôi cũng vì Tiêu Dao Thần Tán thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Chương 3335: Tưởng tôi dễ bị bắt nạt?

Nghe Lâm Chính nói vậy mọi người bèn nhìn nhau với vẻ bán tín bán nghi. Ông hai Tề bước tới đích thân kiểm tra cho Tề Thủy Tâm. Sau khi kiểm tra, ông ta tái mặt.

“Chú hai, tình hình của Thủy Tâm thế nào rồi?”, Tề Dương vội nói.

“Căn bản không có sự biến chuyển nào hết”, ông ta nói.

“Cái gì?”, người núi Tề Phượng bàng hoàng.

“Chú hai, 10 phút cũng không phải là quá dài, chúng ta đợi 10 phút đi”, Ái Nhiễm nói.

“Được, chú đợi 10 phút”, ông hai Tề gật đầu.

Đúng lúc này...Tề Thủy Tâm đột nhiên co giật. Sau đó cô ta há hốc miệng, nôn ra một ngụm máu tươi. Người núi Tề Phượng tái mặt, vội vàng chạy tới.

“Em gái”, Tề Dương tái mặt, vội lao tới không ngừng gọi tên Thủy Tâm. Cơ thể cô gái phập phồng, máu ứa ra từ miệng.

Đại phu của nhà họ Tề vội bắt mạch. Một lúc sau, ông ta cũng như kẻ mất hồn: “Ông hai, mạch của tiểu thư yếu lắm, sắp ngừng lại rồi”.

Ông hai Tề đanh mặt, vội bước tới nhìn chăm chăm Tề Thủy Tâm. Thế nhưng cô gái đột nhiên mở mắt nhìn mọi người dau đó bắt đầu ngừng nôn và lại nằm bất động.

Đám đông nín thở. Đại phu vội vàng bắt mạnh lần nữa, lần này ông ta run rẩy nói: “Chết...rồi”.

“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng. Ái Nhiễm cũng thất kinh. Tề Thủy Tâm...chết rồi sao.

“Khốn nạn”, Tề Dương không nhịn được nữa, quay qua gầm lên với Lâm Chính: “Trả lại em gái cho tôi”.

Nói xong hắn đấm Lâm Chính. Cú đấm có cả bộ độc. Thế nhưng Ái Nhiễm đã tung một chưởng đẩy lùi cú đấm lại.

Tề Dương bị chính bột độc của mình ập ngược lại. Hắn ho khù khụ, phẫn nộ nhìn Ái Nhiễm: “Ái Nhiễm, cô làm gì vậy? Anh ta giết chết em gái của tôi, mà cô còn bảo vệ anh ta sao?”

“Tề Dương, anh vội cái gì, để tôi đi hỏi Lâm Chính”.

Ái Nhiễm hừ giọng, sau đó nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Thần y Lâm, chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì là chuyện gì?”, Lâm Chính nhìn cô ta: “Không phải tôi nói rồi sao, đợi 10 phút là được”.

“Nhưng người đã....”

“Vẫn là câu nói đó của tôi, đội 10 phút là được. Chúng ta cần kết quả chứ không phải quá trình”, Lâm Chính nói.

Ái Nhiễm khựng người, không biết phải nói gì. Người của núi Tề Phượng cũng không thể ngồi yên được nữa, họ mất kiểm sao, lao về phía Lâm Chính.

“Khốn nạn, đáng chết”.

“Tôi phải giết chết cậu, đòi lại mạng cho tiểu thư”.

“Xử lý cậu ta đi”.

Tiếng hét phẫn nộ vang lên không ngớt, tất cả đều lao tới. Lâm Chính đanh mặt nhìn bọn họ sau đó nhìn ông hai Tề: “Ông hai Tề, ông mặc kệ bọn họ sao?”

Lúc này ông ta bỗng nhiên quay mặt đi. Rõ ràng là ông ta cũng đã tức giận. Ông ta ngầm đồng ý cách làm của đám người kia.

Lâm Chính hừ giọng: “Tôi ra tay cứu tiểu thư nhà các người mà các người lại lấy ơn báo oán. Xem ra các người định lật mặt thật rồi. Quả nhiên không thể tin tưởng các người được. Coi như là tôi nhận được một bài học”.

“Bớt nói nhảm lại”, Tề Dương cũng lao lên, hắn phóng hàng trăm cây trâm bạc trong tay về phía Lâm Chính.

Lâm Chính đanh mắt: “Anh cho rằng tôi dễ bị ức hiếp như vậy à?”

Nói xong, anh cũng lao tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK