Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 676: Đừng trách tôi trở mặt

“Cơ hội?”.

Hàn Thiên nheo mắt, giễu cợt nhìn Lâm Chính: “Thú vị, Chủ tịch Lâm định cho tôi cơ hội như thế nào?”.

“Rời khỏi Giang Thành, đừng quấy rầy đến Tiểu Tuyết nữa!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Ha ha ha ha ha…”, Hàn Thiên cười lớn.

Tiếng cười vang vọng khắp phòng.

Một lúc lâu sau, anh ta mới dừng lại, không để tâm mà cười nói: “Lâm Thích Tổ, anh nghĩ anh là cái thá gì? Theo tôi biết, cổ phần của anh ở Quang Trúc chỉ có 30%? Người ta gọi anh một tiếng Chủ tịch Lâm, anh còn tự cho mình là nhân vật số một Quang Trúc? Nói cách khác, anh nghĩ anh là thần y Lâm của Tập đoàn Dương Hoa sao? Nực cười, anh chẳng là gì trước mặt tôi cả, anh biết không?”.

Hàn Thiên có tư cách nói ra lời này.

Trong cả nước, người có thể đối đầu với Hoàng Ngu không ít, nhưng cũng không nhiều.

Còn ở nước ngoài… tay của những người đó còn chưa chạm tới Hoàng Ngu được!

Chỉ một kẻ Lâm Thích Tổ, Hàn Thiên sẽ không quá quan tâm!

Huống hồ, Lâm Thích Tổ cũng không nể mặt anh ta, anh ta cần gì phải nhân nhượng?

“Thế à?”, Lâm Chính bình tĩnh đáp lại một tiếng.

Giám đốc Chu đã tức đến mức phổi sắp nổ tung.

Người khác không biết, nhưng anh ta biết thân phận người này, lập tức vỗ bàn chỉ vào Hàn Thiên, quát lên: “Hàn Thiên! Cậu đừng quá đáng! Cậu Lâm là khách của Dương Hoa chúng tôi, nếu cậu động vào cậu ấy, Dương Hoa tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!”.

“Ha! Một giám đốc nho nhỏ mà có thể đại diện cho cả Dương Hoa? Huống hồ, tôi không tin Dương Hoa sẽ vì Lâm Thích Tổ mà khai chiến với Hoàng Ngu chúng tôi! Tôi đã nghe nói Dương Hoa vừa mới đầu tư cho một bộ phim một tỷ, ở thời điểm này mà chọc vào Hoàng Ngu chúng tôi, đó là một sự lựa chọn thông minh sao?”, Hàn Thiên cười híp mắt nói.

Giám đốc Chu giật mình, há hốc miệng không nói nên lời.

Phải, Dương Hoa vừa mới bước chân vào giới điện ảnh và truyền hình, còn đầu tư một bộ phim lớn, đó là bước đầu tiên Tập đoàn Dương Hoa tiến quân vào giới giải trí.

Nếu lúc này đắc tội với Hoàng Ngu, vậy thì tổn thất và ảnh hưởng sẽ không thể đo lường.

Giám đốc Chu do dự, lặng lẽ nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính không hề có vẻ tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi: “Nói cách khác, anh nhất định phải làm khó Tiểu Tuyết?”.

“Lâm Thích Tổ, anh đừng được nước lấn tới, nể anh có chút quan hệ với Dương Hoa, tôi cho anh chút thể diện để anh rời khỏi nhà hàng này một cách đường hoàng. Nếu anh còn ở đây lải nhải với tôi thì đừng trách tôi trở mặt!”, Hàn Thiên không còn kiên nhẫn, vẻ mặt lạnh đi.

“Thế sao? Vậy thì tôi cũng muốn xem xem thủ đoạn của anh”, Lâm Chính cũng tức giận, ánh mắt nghiêm nghị, sâu trong con ngươi lóe lên vẻ lạnh lùng.

Một giây sau, một bóng người lao tới.

“Đừng!”.

Tiếng la gần như vang vọng.

Mọi người ngạc nhiên, dồn ánh mắt nhìn sang, là Đường Hồi Tuyết.

Cô ta chắn trước mặt Lâm Chính, nước mắt giàn giụa nhìn Hàn Thiên, giọng nói run run: “Anh Hàn, đủ rồi!”.

“Tiểu Tuyết!”, Hàn Thiên nghiêm mắt nhìn.

Đường Hồi Tuyết đột nhiên quay người lại, đau khổ nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, anh không thể nghe tôi rời khỏi đây được sao? Tôi đã nói chuyện ở đây không liên quan đến anh, anh còn ở lại đây làm gì?”.

“Tiểu Tuyết, Tiểu Nhu đã dặn tôi phải giúp cô giải quyết chuyện ở đây…”.

“Chuyện này không còn liên quan gì đến anh nữa rồi!”.

“Tôi có năng lực giải quyết!”.

“Tôi không muốn nghe! Bây giờ tôi chỉ cầu xin anh mau đi đi! Rời khỏi đây nhanh đi có được không? Anh chỉ là một kẻ ở rể! Anh chỉ là một kẻ vô dụng ăn bám! Anh dựa vào đâu mà giải quyết giúp tôi?”, Đường Hồi Tuyết gào lên xé ruột xé gan, sau đó chụp lấy con dao trên bàn, đặt sát nơi ngực Lâm Chính, điên cuồng hét lên: “Anh còn không mau cút đi, anh có tin tôi đâm chết anh không? Đồ vô dụng! Mau cút đi!”.

Nhìn đôi mắt đỏ ửng dâng tràn nước mắt và tay cầm dao hơi run rẩy của Đường Hồi Tuyết, Lâm Chính đã lờ mờ hiểu ra gì đó.

Cô ta từ bỏ rồi!

Cô ta không muốn làm liên lụy tới mình…

Lâm Chính hít sâu một hơi, nói: “Được thôi, Tiểu Tuyết, nếu cô đã nói như vậy thì tôi tạm thời rời đi vậy”.

“Như vậy là tốt nhất, cút mau đi, bây giờ cút ngay đi!”, Đường Hồi Tuyết gào lên.

Lâm Chính không nói gì, xoay người đi về phía cửa.

“Chủ tịch Lâm!”.

Giám đốc Chu cũng vội vàng đuổi theo.

Nhìn thấy Lâm Chính rời đi, Đường Hồi Tuyết mới yếu ớt buông dao xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta lau nước mắt nơi khóe mắt, quay người lại.

Bất thình lình một cái tát đột nhiên giáng lên mặt cô ta.

Cùng lúc đó, một bàn tay túm chặt lấy tóc cô ta, kéo cô ta qua.

“Á!”.

Đường Hồi Tuyết đau đớn hét lên, lúc này mới phát hiện người vừa đánh vừa kéo tóc mình lại là Hàn Thiên.

Trên mặt anh ta tràn đầy lửa giận đố kị.

Người nhà họ Đường hoảng hốt.

Lại thấy Hàn Thiên lạnh lùng nhìn Đường Hồi Tuyết, nói: “Đừng tưởng tao không nhìn ra, con khốn mày cố ý ép thằng chó đó rời đi đúng không?

Hàn Thiên tay đấm chân đá.

“Cậu Hàn, cậu Hàn, đừng đánh nữa, cậu bớt giận!”, Trương Ái Ngọc vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Con mẹ mày!”, Hàn Thiên trở tay đẩy Trương Ái Ngọc ngã xuống đất.

“Tao đã bỏ ra nhiều thứ cho mày như vậy, ngay cả Dương Hoa và Quang Trúc cũng đã đắc tội. Mày thì hay rồi, giờ phút này mày lại nghĩ tới người đàn ông khác! Mày giỏi lắm Đường Hồi Tuyết!”, Hàn Thiên tức giận quát.

Câu nói của anh ta khiến người nhà họ Đường biến sắc.

“Cậu Hàn này đúng là lợi hại”, Hầu Nam nghiêm nghị, hạ giọng nói.

“Phải, đợi nhà họ Đường lựa chọn cậu ta, đắc tội với Dương Hoa và Quang Trúc, cậu ta mới trở mặt. Nhà họ Đường không còn đường lui, chỉ đành ép dạ cầu toàn, mặc cho cậu ta sắp đặt. Lòng dạ của cậu Hàn này… thật là thâm sâu”, Đinh Thu nghĩ lại mà thót tim, nói.

Cậu Hàn tức giận, người nhà họ Đường vô cùng lo sợ.

“Cậu Hàn, cậu đừng tức giận, tất cả là tại Tiểu Tuyết không hiểu chuyện, chúng tôi dạy dỗ nó đàng hoàng là được. Cậu tức giận tổn hại đến sức khỏe thì không hay”, Đường Tông Hào vội vàng tiến lên, khuyên nhủ.

“Dạy dỗ cô ta là được? Làm sao thế được?!”, Hàn Thiên phẫn nộ quát.

“Vậy… ý cậu Hàn là…”.

“Tối nay để cô ta đến phòng tôi xin lỗi tôi đàng hoàng đi”, Hàn Thiên lạnh lùng nói.

Đường Hồi Tuyết kinh hãi biến sắc.

Vợ chồng Đường Tùng ngơ ngác.

Đường Tông Hào không cảm thấy gì, vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Tối nay chúng tôi sẽ mở tiệc ở nhà họ Đường, nếu cậu Hàn nể mặt thì đến uống một ly, tôi nhất định sẽ để Tiểu Tuyết xin lỗi cậu một cách chân thành!”.

“Được! Được! Nhà họ Đường coi như cũng chân thành, ha ha ha…”, Hàn Thiên cười lớn.

Sắc mặt Đường Hồi Tuyết tái nhợt, ngồi xụi lơ trên ghế, không còn sức lực.

“Cứ quyết định như vậy, tối nay ông chủ Đinh và ông chủ Hầu cũng đến luôn đi”.

Hàn Thiên nheo mắt cười, sau đó vô cùng đắc ý ngồi xuống.

Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh ta.

Mặc dù xuất hiện một Lâm Thích Tổ khiến anh ta hơi bất ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục.

Bây giờ Đường Hồi Tuyết đã là vật trong túi anh ta.

“Con khốn, đợi tao ngủ với mày xem mày còn dám chống đối tao không!”.

Hàn Thiên hừ lạnh, nhìn chằm chằm Đường Hồi Tuyết đang gần như tuyệt vọng, nghĩ thầm trong đầu.

Lúc này!

Một bóng người bước nhanh vào.

Mọi người đều quay sang nhìn.

“Ồ? Không phải Giám đốc Chu đấy à? Sao anh lại quay lại rồi?”, Đường Tiểu Thạch cười ra tiếng.

Bây giờ nhà họ Đường và Hàn Thiên đã chung một thuyền, hắn cũng không sợ người của Dương Hoa nữa.

Nhưng Giám đốc Chu lại không để tâm đến Đường Tiểu Thạch mà nhìn chằm chằm Hàn Thiên, cất giọng trầm thấp: “Cậu Hàn, Chủ tịch Lâm chúng tôi cho mời!”.

“Chủ tịch Lâm? Lâm Thích Tổ à? Nói với anh ta, tôi không có thời gian!”, Hàn Thiên gắp thức ăn cho vào miệng nhai, nói.

Giám đốc Chu lắc đầu, nói vô cùng nghiêm túc: “Không phải Lâm Thích Tổ, là thần y Lâm của Dương Hoa chúng tôi!”.
Chương 677: Thần y Lâm có lời mời

Nghe thấy thế, miếng thức ăn vừa gắp đến bên miệng Hàn Thiên lập tức khựng lại.

Anh ta ngoảnh sang, nhìn giám đốc Chu với ánh mắt khó tin.

Đường Tiểu Thạch thì há hốc miệng.

Ai nấy đều kinh ngạc.

“Không phải chứ? Lẽ nào… chuyện này đã ầm ĩ đến tận chỗ thần y Lâm rồi?”, Đinh Thu hét lên.

“Sao có thể chứ? Vì một tên Lâm Thích Tổ mà gây hấn với Hoàng Ngu? Đầu óc thần y Lâm có vấn đề chắc? Hay là Dương Hoa không định tiến quân vào giới giải trí?”, Hầu Nam cau mày nói.

Hàn Thiên đặt đôi đũa xuống, đứng dậy nhìn chằm chằm giám đốc Chu: “Hiệu suất làm việc của anh tốt đấy, nhanh như vậy đã nói cho thần y Lâm biết rồi. Thôi bỏ đi, nếu đã là lời mời của thần y Lâm, thì tôi cũng phải nể mặt! Dẫn đường đi!”.

“Cứ bình tĩnh”.

Giám đốc Chu ngoảnh sang, lại nói với Đinh Thu và Hầu Nam: “Chủ tịch Lâm của chúng tôi dặn là mời cả hai ông chủ đi cùng”.

Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, không có vẻ gì là sợ hãi.

Hàn Thiên cũng đi thì bọn họ có gì phải sợ chứ?

Cùng lắm thì đứng về phía Hoàng Ngu, thần y Lâm cũng chẳng làm gì được bọn họ.

“Đường Tông Hào, chú trở về chuẩn bị tiệc tối đi, cháu đi uống trà với thần y Lâm rồi về ngay”, Hàn Thiên bình thản nói, còn nhìn Đường Hồi Tuyết một cái, rồi mới bước ra khỏi phòng.

Hai người Đinh Thu và Hầu Nam vội vàng đi theo.

Ra khỏi nhà hàng, một chiếc Bentley đang đỗ ở ven đường.

Bước chân của Hầu Nam khựng lại.

“Ông chủ Hầu, sao thế?”, Đinh Thu ở bên cạnh kỳ quái hỏi.

“Chiếc xe này… hình như là xe của Cung Hỉ Vân”, Hầu Nam trầm giọng đáp.

Đinh Thu bỗng cảm thấy thót tim.

Cung Hỉ Vân?

Cái tên này có thể nói là như sét đánh bên tai bọn họ.

Đúng lúc này, cửa bên ghế lái phụ của chiếc Bentley mở ra, Cung Hỉ Vân đeo kính râm bước xuống, đứng bên cạnh xe.

“Mời các ông lên xe”.

“Cô Cung?”.

Đinh Thu và Hầu Nam đều tỏ vẻ kinh hãi.

“Các ông sao vậy? Cô gái này là ai?”, Hàn Thiên nhíu mày hỏi, anh ta không phải người ở đây, nên đương nhiên không biết Cung Hỉ Vân.

“Là người của thần y Lâm…”, Đinh Thu không biết nên giải thích thế nào, mãi mới thốt ra được một câu.

“Ồ, tôi còn tưởng là ai nữa, hóa ra là người của thần y Lâm, người của anh ta thì các ông sợ gì chứ? Còn sợ cô ta ăn thịt các ông sao?”, Hàn Thiên nhíu mày, thầm mắng hai người này vô tích sự, rồi leo lên xe.

Hai người kia há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ đành cắn răng lên xe cùng.

Chiếc Bentley khởi động.

Cung Hỉ Vân châm một điếu thuốc, mở cửa sổ xe nhả một ngụm khói.

Hàn Thiên ngồi ở hàng ghế sau đưa mắt nhìn Cung Hỉ Vân, thấy cô gái này tuy đã 30 tuổi, nhưng vẫn còn nét quyến rũ, trông rất hấp dẫn.

Anh ta liếm môi, cười nói: “Không ngờ bên cạnh thần y Lâm còn có một người đẹp như vậy, đúng là khiến người ta ngạc nhiên. Đây là cô Cung đúng không? Chào cô, tôi là Hàn Thiên”.

“Tôi biết tên cậu, cũng biết cậu là ai. Thế nào? Cậu muốn chơi tình một đêm với tôi sao?”, Cung Hỉ Vân hơi ngoái đầu, ánh mắt tỏ vẻ quyến rũ, đi kèm với vóc dáng bốc lửa kia, đúng là câu hồn đoạt phách.

Hàn Thiên sửng sốt, chắc là không ngờ cô gái này lại cởi mở như vậy, lập tức cười lớn: “Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi gặp người thẳng thắn như cô Cung. Không tệ, không tệ, tôi rất thích tính cách này của cô. Cô Cung, hôm nào rảnh chúng ta có thể đi uống trà với nhau!”.

“Không vấn đề gì!”, Cung Hỉ Vân búng tàn thuốc, nheo mắt cười đáp: “Nhưng điều kiện là cậu có thể bình yên vô sự vượt qua được ngày hôm nay”.

“Sao cơ?”, Hàn Thiên hơi sửng sốt: “Cô Cung nói vậy là có ý gì?”.

“Không có gì, ha ha, tôi chỉ nói đùa thôi! Chúng ta đến rồi!”, Cung Hỉ Vân cười mấy tiếng rồi nói.

Ba người trên xe đưa mắt nhìn, mới phát hiện chiếc Bentley không đến tập đoàn Dương Hoa, mà đến trước một câu lạc bộ nghỉ ngơi.

Câu lạc bộ này rất xa hoa, nguy nga lộng lẫy, hai bên cánh cửa có đặt hai con sư tử đá, nhìn rất có khí phách. Nhưng do là buổi trưa, nên nơi này vẫn chưa làm việc, cho dù cửa mở, nhưng rất ít người ra vào.

“Hình như đây không phải là tập đoàn Dương Hoa mà nhỉ?”, Hàn Thiên nhìn cánh cửa kia với ánh mắt kỳ quái, hỏi Cung Hỉ Vân.

“Đây cũng là một sản nghiệp thuộc tập đoàn Dương Hoa, hiện giờ do tôi phụ trách quản lý”, Cung Hỉ Vân cười đáp.

“Hóa ra là thế, không ngờ phạm vi làm ăn của tập đoàn Dương Hoa lại rộng như vậy”, Hàn Thiên kinh ngạc nói.

Nhưng Đinh Thu và Hầu Nam ở phía sau lại đứng đực tại chỗ, run lên bần bật, không nhấc nổi chân.

Hiển nhiên bọn họ đã ý thức được gì đó.

“Xin mời hai ông! Sao nào? Còn muốn tôi khiêng các ông vào sao?”, Cung Hỉ Vân liếc hai người họ, nói.

“Cô… cô Cung, không liên quan gì đến chúng tôi cả… Tôi… tôi không biết gì hết…”, Đinh Thu mặt nhăn mày nhó, run rẩy đáp.

“Cô Cung, liệu có phải… có hiểu lầm gì không?”, Hầu Nam cũng ngập ngừng nói.

“Có chuyện gì thì vào trong nói đi”, Cung Hỉ Vân thầm cười khẩy, bình thản nói.

Hàn Thiên tỏ vẻ khó hiểu, nhìn hai người kia.

Lẽ nào Cung Hỉ Vân này có vấn đề? Nếu không tại sao bọn họ lại sợ như vậy chứ?

Mặc kệ đi!

Dù cô ta lợi hại đến đâu cũng có thể giết được mình sao?

Hàn Thiên thầm hừ một tiếng, dáng vẻ bất cần, sải bước tiến vào trong.

Đinh Thu, Hầu Nam không còn lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể cắn răng bước vào.

Vào phòng làm việc của Cung Hỉ Vân ở tầng ba, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy thần y Lâm nổi tiếng như cồn kia.
Chương 678: Đánh bằng tay nào thì chặt tay đó

“Anh chính là thần y Lâm sao? Chào anh, chào anh, hôm nay được gặp anh đúng là phúc ba đời, ha ha ha…”, Hàn Thiên ra vẻ như quen biết từ lâu, đánh giá Lâm Chính một lượt, rồi cất tiếng cười lớn, bước tới chìa tay ra.

Nhưng anh ta đang định bước tới, thì bị hai đàn em của Cung Hỉ Vân ngăn lại.

“Hử?”.

Hàn Thiên nhíu mày, kỳ quái nhìn hai tên đàn em này, rồi liếc nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, đây là cách anh tiếp đãi khách sao?”.

“Nếu là khách của tôi thì tôi chắc chắn sẽ không ngồi đây, mà ra tận cửa đón, chỉ đáng tiếc anh không phải là khách của tôi”, Lâm Chính vừa sửa móng tay của mình vừa nói, chẳng thèm nhìn Hàn Thiên cái nào.

“Thần y Lâm, tôi không nhớ đã đắc tội gì với anh”.

“Cậu chủ Hàn nhanh quên quá, giám đốc Chu còn đang đứng ở cửa kia mà anh đã quên rồi à?”, Lâm Chính bình thản nói.

Hàn Thiên đã đoán được từ lâu, nhưng anh ta không ngờ Lâm Chính lại gọi anh ta đến đây vì chuyện này, hơn nữa còn có thái độ như vậy.

Lẽ nào thần y Lâm này bao che khuyết điểm như vậy sao?

Nhưng… lẽ nào anh ta lại không có đầu óc như vậy?

Anh ta không biết Hàn Thiên này là cậu chủ của Hoàng Ngu chắc?

Vì những người này mà đắc tội với anh ta?

Đúng là tầm nhìn hạn hẹp!

Hàn Thiên thầm hừ một tiếng, điềm nhiên nói: “Ồ, chắc là thần y Lâm tức giận vì chuyện này hả? Tôi thừa nhận, trước đó tôi có chút hiểu lầm với giám đốc Chu, cũng có chút mâu thuẫn với vị khách Lâm Thích Tổ của Dương Hoa các anh. Nhưng thần y Lâm, chuyện này không to cũng không nhỏ, anh gọi tôi qua đây, lẽ nào muốn bắt tôi xin lỗi anh?”.

“Anh chịu xin lỗi sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Xin lỗi cũng được, nhưng tôi phải biết tôi đã làm sai ở đâu đã”, Hàn Thiên nói.

“Chuyện này anh không có lỗi”.

“Nói vậy thì là lỗi của Lâm Thích Tổ?”.

“Anh ta cũng không có lỗi”, Lâm Chính lắc đầu đáp.

“Vậy thì thú vị đấy, không ai có lỗi thì xin lỗi cái gì chứ?”, Hàn Thiên bật cười.

“Tôi gọi anh đến không phải là vì chuyện này”.

“Ồ, vậy thì là vì chuyện gì?”.

“Anh đã chọc vào bạn tôi”.

“Thần y Lâm, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Anh nói tôi không có lỗi, Lâm Thích Tổ cũng không có lỗi, bây giờ lại trách tôi chọc vào bạn anh? Anh đang đùa tôi sao?”, Hàn Thiên bị Lâm Chính làm cho rối tinh rối mù, không khỏi tức giận.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không nói Lâm Thích Tổ là bạn tôi, tôi gọi anh đến cũng không phải vì chuyện giữa anh và anh ta, mà là vì chuyện của bạn tôi!”.

“Bạn của anh là ai?”, Hàn Thiên tức giận hỏi.

“Đường Hồi Tuyết”, Lâm Chính bình thản nói ra ba chữ.

Hàn Thiên nghe thấy thế liền ngớ ra.

“Thực ra Lâm Thích Tổ không có nhiều tiếp xúc với tập đoàn Dương Hoa chúng tôi, Dương Hoa chúng tôi chỉ có chút qua lại về nghiệp vụ với công ty Quang Trúc ở nước ngoài. Nói một cách nghiêm túc thì anh ta không phải là bạn tôi. Còn chuyện giữa giám đốc Chu và anh cũng không được coi là chuyện lớn, tôi không rảnh quan tâm. Nhưng chuyện giữa anh và Đường Hồi Tuyết thì lại liên quan đến tôi rồi”.

Lâm Chính lấy chiếc khăn tay ở bên cạnh, lau tay rồi bước về phía Hàn Thiên.

Hàn Thiên nhìn Lâm Chính chằm chằm, tim đập thình thịch.

Thần y Lâm này giống hệt trên tivi, khuôn mặt rất đẹp trai, ngay cả những nam minh tinh hạng một của Hoàng Ngu cũng không bì được. Nhưng không biết tại sao, thần y Lâm này lại khiến anh ta cảm thấy áp lực một cách vô cớ.

Hàn Thiên cảm thấy hơi khó thở…

“Thần y Lâm, anh muốn làm gì?”, Hàn Thiên bỗng dưng lo lắng, vô thức hỏi.

“Giải quyết chuyện này với anh”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Tôi nói cho anh biết, anh đừng có làm bừa, nếu không tôi đảm bảo Dương Hoa các anh sẽ không được yên thân đâu… Chẳng phải anh muốn đầu tư cho bộ phim “Chiến Hổ” kia sao? Nếu anh động đến tôi, tôi sẽ khiến cho bộ phim đó khỏi cần ra mắt luôn”, Hàn Thiên lập tức nói.

“Tùy anh, có một tỷ tệ thôi mà! Dương Hoa tôi vẫn chơi được”, Lâm Chính đáp.

“Anh…”

Hàn Thiên còn định nói gì đó, nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đã tung một cú đấm rất mạnh vào mặt anh ta.

Bốp!

Hàn Thiên lập tức bị đấm cho ngã lăn ra đất.

“Anh làm cái gì vậy? Anh dám đánh tôi?”, Hàn Thiên ôm bên má đang sưng vù lên, tức giận hét.

“Yên tâm, tôi sẽ không đánh chết anh đâu”.

“Khốn kiếp, tao liều mạng với mày!”.

Hàn Thiên gầm lên, bò dậy lao về phía Lâm Chính.

Nhưng còn chưa lại gần, đã bị Lâm Chính đạp cho một cái nữa.

Cú đạp này của Lâm Chính khá mạnh.

Bốp!

Cơ thể Hàn Thiên lập tức bay đi như một quả bóng, va vào bức tường, sau đó ngã lăn xuống đất. Anh ta ôm bụng run rẩy, đau đến mức khuôn mặt tái mét, không đứng dậy nổi.

“Tôi không quan tâm anh là ai, cũng không quan tâm ai đứng sau anh. Chỉ cần anh chọc vào bạn tôi, tôi trước giờ là người có ơn báo ơn có oán báo oán! Hàn Thiên, nghe giám đốc Chu nói anh đã đánh Đường Hồi Tuyết ở trong phòng bao. Nói đi, anh dùng tay nào đánh?”.

Lâm Chính vừa nói vừa chìa tay về phía người đàn ông ở bên cạnh.

Người kia hiểu ý, lập tức lấy một con dao phay ra, đặt vào tay Lâm Chính.

Hàn Thiên kinh hãi nhìn Lâm Chính.

“Anh… anh muốn làm gì?”.

“Vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Anh đánh bằng tay nào, tôi sẽ chặt tay đó!”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Chương 679: Một đám ma quỷ

Cái gì?

Hàn Thiên nghe thấy thế thì hồn bay phách lạc.

"Thần y Lâm, anh... anh bị điên à? Anh dám làm vậy, anh có biết hậu quả là gì không? Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!", Hàn Thiên vừa la hét vừa giãy giụa.

Anh ta chưa từng nghĩ rằng thần y Lâm sẽ đối xử với mình như vậy.

"Tôi cho anh năm giây suy nghĩ, trong vòng năm giây nói cho tôi biết anh đã dùng tay nào đánh Đường Hồi Tuyết. Nếu không nói thì tôi chỉ có thể chặt cả hai tay vậy", Lâm Chính nói xong liền bắt đầu đếm ngược.

"Năm".

"Bốn".

"Ba..."

"Đừng mà! Đừng mà! Thần y Lâm, cầu xin anh hãy tha cho tôi! Chỉ cần anh tha cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được. Tôi xin thề với anh, cả đời này tôi sẽ không quấy rối làm phiền Đường Hồi Tuyết nữa. Tôi cũng sẽ đích thân đến dập đầu xin lỗi cô ta. Cầu xin anh hãy tha cho tôi", Hàn Thiên sợ đến mức hồn bay phách lạc, đau khổ kêu lên.

"Cậu chủ Hàn, bảo anh dập đầu xin lỗi một cô gái, liệu có khiến anh phải chịu uất ức quá không?", Lâm Chính giơ con dao lên, dùng sống dao vỗ vào mặt Hàn Thiên.

"Không uất ức! Không uất ức! Đây là vinh hạnh của tôi! Tôi rất vui lòng!", Hàn Thiên run như cầy sấy, vội vàng đáp.

"Thật không?", Lâm Chính lại hỏi.

"Thật! Thật trăm phần trăm! Đây là những lời gan ruột của tôi!", Hàn Thiên hét lên, căng thẳng đến mức túa mồ hôi đầu.

Lâm Chính ra vẻ suy nghĩ, sau đó gật đầu, bình thản nói: "Nếu anh đã nói như vậy, thì tôi sẽ cho anh một cơ hội. Bây giờ anh lập tức cút khỏi nhà họ Đường, dập đầu xin lỗi Đường Hồi Tuyết, sau đó biến khỏi Giang Thành, từ nay về sau không được đặt chân đến Giang Thành nửa bước, rõ chưa?".

"Rõ rồi! Rõ rồi! Không vấn đề gì!", Hàn Thiên nói đầy chân thành.

"Tốt lắm".

Lâm Chính đứng dậy.

Hàn Thiên đang định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, hai tên đàn em ở bên cạnh bỗng ấn anh ta xuống.

Hàn Thiên biến sắc, sợ hãi la lên: "Thần y Lâm, anh... anh còn muốn làm gì nữa?".

"Cứ bình tĩnh, vẫn còn một vở kịch chờ anh xem nữa", Lâm Chính đáp.

Một vở kịch?

Hàn Thiên thót tim.

Đúng lúc này, Cung Hỉ Vân ở phía sau bước tới, ấn Đinh Thu vẫn đang đứng như trời trồng, vẻ mặt ngơ ngác xuống bàn, lật tay rút con dao phay ở bên cạnh ra.

Phập!

"A!".

Đinh Thu hét lên thảm thiết, một cánh tay đã không còn.

"Cái gì?".

Hầu Nam biến sắc, vội vàng xoay người muốn bỏ chạy.

Nhưng bị người của Cung Hỉ Vân tóm được, ấn xuống đất.

Cung Hỉ Vân cầm con dao dính máu đi về phía ông ta.

Trên khuôn mặt quyến rũ của cô ta nở một nụ cười.

Nhưng lúc này, nụ cười kia chẳng khác nào ác ma.

"Đừng mà! Đừng mà! Cô Vân, đừng mà!", Hầu Nam cầu xin như điên.

Nhưng không có bất cứ tác dụng nào.

Cung Hỉ Vân xông tới, lại chém một nhát nữa.

Hầu Nam đau đến mức ngất xỉu.

Cả căn phòng tanh nồng mùi máu, dưới đất máu cũng lênh láng, cùng với hai cánh tay vừa bị chặt nằm lăn lóc.

Hàn Thiên trợn tròn hai mắt, nhìn cảnh tượng đáng sợ này với vẻ không thể tin được, da đầu tê dại.

Chuyện này là sao đây?

Lẽ nào... chỉ vì bọn họ động vào Đường Hồi Tuyết?

Thật là hung tàn quá đi mất!

Cả cô gái kia nữa, cô ta là nhân viên của tập đoàn Dương Hoa sao? Tại sao cô ta lại tàn bạo như vậy? Nhìn thủ pháp chém người của cô ta vô cùng thành thạo...

Hơi thở của Hàn Thiên như nghẹn lại.

"Chị Vân, ông ta ngất rồi", một tên đàn em nhỏ giọng nói.

"Ném ra ngoài đi", Cung Hỉ Vân cười đáp.

"Vâng".

Dứt lời, tên đàn em liền kéo Hầu Nam đi, cả Đinh Thu cũng bị ném ra ngoài.

Hàn Thiên căng cứng người, một luồng khí lạnh chạy dọc từ gót chân lên đỉnh đầu.

Khoảnh khắc này, anh ta mới biết người mình đối mặt không phải là thương nhân, bác sĩ... mà là một đám ma quỷ.

"Cậu chủ Hàn, anh về đi", Lâm Chính phất tay.

Hai chân Hàn Thiên mềm nhũn, lảo đảo vịn tường rời đi.

Chuyện ngày hôm nay, anh ta sẽ nhớ cả đời...

Hàn Thiên đi khỏi, Lâm Chính cũng chỉnh sửa quần áo, chuẩn bị ra về.

"Bảo người dọn dẹp đi".

"Vâng, Chủ tịch Lâm", Cung Hỉ Vân gật đầu, nhưng chần chừ một lát lại nói: "Chủ tịch Lâm, chúng ta làm vậy liệu có hơi quá không? Đinh Thu và Hầu Nam đều là những kẻ không dễ đối phó".

"Ý cô là sao?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.

"Nếu đã ra tay thì nên nhổ cỏ tận gốc", ánh mắt Cung Hỉ Vân lóe lên tia độc ác.

Dù sao cũng là người phụ nữ lăn lộn ở vùng xám, quả nhiên tàn độc.

Lâm Chính lắc đầu: "Thực ra chuyện hôm nay vẫn chưa đủ khiến tôi hận hai người này, chủ yếu là vì bình thường bọn họ làm không ít chuyện thất đức. Ví dụ như Đinh Thu, tháng trước ông ta còn khiến một nữ sinh đại học phát điên. Hôm nay chặt tay bọn họ chỉ là sự trừng phạt của cá nhân tôi".

"Hóa ra là vậy... Nhưng tại sao cậu không động đến tên Hàn Thiên kia? Không cho cậu ta một bài học, tôi sợ rằng ra khỏi đây cậu ta lại coi trời bằng vung".

"Tôi không động đến anh ta là vì không muốn gây phiền phức cho Đường Hồi Tuyết, nếu Hàn Thiên xảy ra chuyện ở đây, thì Hoàng Ngu đứng sau anh ta sẽ bất chấp tất cả để trả thù Đường Hồi Tuyết. Tôi vốn có ý giải quyết rắc rối cho Đường Hồi Tuyết, nếu rước thêm kẻ thù cho cô ấy thì mọi chuyện chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Được rồi, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, cô làm việc đi, tôi về trước đây".

Lâm Chính phất tay, không muốn giải thích nhiều nữa, xoay người rời khỏi câu lạc bộ.

"Chủ tịch Lâm, để tôi tiễn cậu!".

Cung Hỉ Vân vội chạy theo.

Lâm Chính vốn định từ chối, nhưng nhớ ra hình như mình không có xe, nên vẫn đồng ý.

Cung Hỉ Vân ngồi lên ghế lái, khởi động xe...

Lâm Chính mở cửa ra, chuẩn bị lên xe.

Nhưng đúng lúc này...

Vèo!

Một chiếc xe bất ngờ lao về phía Lâm Chính mà không có dấu hiệu báo trước nào.

Lâm Chính ngoảnh sang.

"Chủ tịch Lâm, cẩn thận!", Cung Hỉ Vân ở ghế lái hét lên.

Rầm...
Chương 680: Con cần mẹ hay cần cậu ta?

Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang khắp con đường.

Chiếc Bentley bị đâm biến dạng, cú va chạm mạnh khiến nó bị đẩy ra xa bảy tám mét, sau đó lật nghiêng.

Thủy tinh vỡ vụn đầy đất.

Xung quanh vang lên những tiếng hét chói tai.

Người đi đường vô cùng sợ hãi.

Có người vội vàng báo cảnh sát, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh đăng lên tường.

Xa xa đã có cảnh sát giao thông tiến về phía này.

Còn Lâm Chính nhìn chiếc Bentley bị tông với ánh mắt không thể tin được.

Anh không bị thương.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh đã tránh được.

Quả thực vô cùng nguy hiểm.

Chỉ lệch một xíu thôi là Lâm Chính đã gặp nạn rồi.

Tuy anh thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Cung Hỉ Vân thì không được may mắn như vậy.

Vẻ mặt Lâm Chính trở nên lạnh lùng, lập tức xông tới, kéo cửa xe ra.

Chỉ thấy Cung Hỉ Vân vỡ đầu chảy máu, đã hôn mê ở ghế lái.

"Chị Vân!".

"Chị Vân! Chị sao rồi?".

"Mau gọi xe cấp cứu, chị Vân bị thương rồi!".

Mọi người ở trong câu lạc bộ vội vã chạy ra, vẻ mặt kinh hãi.

Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu đã đến, đưa Cung Hỉ Vân đến bệnh viện. Cảnh sát giao thông cũng lập tức khống chế được tài xế gây tai nạn.

Vừa kiểm tra đã thấy có nồng độ cồn.

Cảnh sát giao thông không thèm nhiều lời, dẫn ngay về đồn.

Chỉ có điều người kia uống rượu giữa trưa? Lại còn uống thành thế này?

Sao có thể chứ?

Lâm Chính cảm thấy có chút kỳ lạ, dù sao Cung Hỉ Vân cũng có thân phận đặc biệt, khó tránh bị người khác để mắt, nhưng tài xế kia đã bị đưa đi, chắc chắn anh không thể tiếp xúc được nữa.

Bất đắc dĩ, Lâm Chính chỉ có thể gọi điện thoại cho Từ Thiên.

Nửa tiếng sau, Từ Thiên mệt nhọc chạy tới.

"Chủ tịch Lâm!", Từ Thiên thở hổn hển nói.

"Thế nào? Việc xây dựng phim trường sao rồi?", Lâm Chính bình thản hỏi.

"Chủ tịch Lâm, cậu đừng đùa tôi thế, thực ra phim trường này cũng có cổ phần của cậu mà", Từ Thiên cười nói: "Cậu bảo tôi đến đây gấp làm gì vậy?".

"Cung Hỉ Vân xảy ra chuyện rồi, ông đi điều tra xem là ai làm. Có hai manh mối, một là Hàn Thiên của Hoàng Ngu, hai là biển số xe của chiếc xe gây tai nạn".

Lâm Chính giao manh mối ít ỏi cùng với đối tượng tình nghi cho Từ Thiên.

Từ Thiên cũng là người nhanh nhẹn, lập tức chạy đi thu xếp.

Lâm Chính vẫn không yên tâm, liền bảo người đưa Cung Hỉ Vân đến học viện Huyền Y Phái điều trị, sau đó mới lê tấm thân mệt mỏi về công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Trong ký túc xá.

Tô Nhu đang gọi điện thoại, khuôn mặt tỏ vẻ đầy kinh ngạc.

Một lát sau cô mới tắt máy.

"Sao thế?", Lâm Chính thuận miệng hỏi.

"Là Tiểu Tuyết gọi tới, em đã nghe Tiểu Tuyết kể lại rồi".

"Vậy sao? Anh xin lỗi vì đã làm hỏng chuyện".

"Không sao, mọi chuyện đã được giải quyết rồi".

"Thế à?".

"Mà anh nói xem có lạ không cơ chứ? Tiểu Tuyết bảo... tên Hàn Thiên kia chạy tới trước mặt cậu ấy dập đầu xin lỗi, còn thề sẽ không bao giờ đến quấy rầy cậu ấy nữa! Cứ như bị trúng tà vậy! Tên Hàn Thiên đó bị sao thế nhỉ?", Tô Nhu nghi hoặc hỏi.

"Ồ, chắc là lương tâm trỗi dậy".

"Lương tâm trỗi dậy?".

"Hoặc là đầu óc có vấn đề, dù sao lúc mới gặp anh đã cảm thấy người này không được bình thường", Lâm Chính cười nói.

Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy không đúng.

Nếu Hàn Thiên quả thực ngoan ngoãn đi xin lỗi, thì chắc là chuyện của Cung Hỉ Vân không liên quan đến anh ta.

"Thế à?", Tô Nhu tỏ vẻ khó hiểu, nhưng rồi vẫn ném nó ra khỏi đầu, không buồn nghĩ nữa.

Cạch!

Cửa phòng bị đẩy ra.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ vừa đi tản bộ về đến phòng.

"Bảo sao chưa vào đến phòng đã ngửi thấy mùi thối, hóa ra là cậu đến. Đây là nơi mà cậu có thể ở sao? Cút! Cút ngay cho tôi!".

Trương Tinh Vũ nhìn thấy Lâm Chính, liền nổi ba máu sáu cơn, chỉ tay vào mặt anh chửi bới.

"Mẹ, mẹ đừng làm ầm lên nữa được không hả? Con đã nói với mẹ rồi còn gì, chuyện hôm qua con uống say không liên quan gì đến Lâm Chính cả, không phải anh ấy chuốc rượu con mà là con tự uống", Tô Nhu bực mình nói.

"Con bé ngốc nghếch này, con đừng để bị lừa! Đừng tưởng thằng chó này là người vô tích sự không biết gì, cậu ta thâm lắm, vẫn luôn lợi dụng con đấy", Trương Tinh Vũ hết lời khuyên nhủ.

"Mẹ, dù thế nào thì Lâm Chính cũng là con rể mẹ, sao mẹ cứ mắng anh ấy suốt thế?", Tô Nhu tức đến mức giậm chân.

Thời gian này Lâm Chính đã giúp đỡ cô không ít.

Hơn nữa tối qua cũng là Lâm Chính đưa cô về, lại thêm chuyện trước đó, đã khiến Tô Nhu thay đổi cái nhìn về Lâm Chính. Bây giờ nghe Trương Tinh Vũ nói Lâm Chính như vậy, đương nhiên cô sẽ thấy khó chịu trong lòng.

"Đồ ngốc, sao con không chịu nghe lời khuyên của mẹ chứ?".

Trương Tinh Vũ vô cùng bực mình, trừng mắt nhìn Lâm Chính.

Còn Tô Quảng đứng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn.

Đúng lúc này, ông ta liếc nhìn đồng hồ, đột nhiên nói: "Đúng lúc bây giờ là 2 rưỡi chiều, hôm nay là thứ sáu, Cục dân chính vẫn làm việc. Tiểu Nhu, Tiểu Chính, hay là hai đứa làm thủ tục ly hôn hôm nay luôn đi".

Tô Nhu nghe thấy thế, lập tức sửng sốt.

Lâm Chính ngoảnh sang.

Trương Tinh Vũ thì vỗ tay, giơ ngón tay cái khen ngợi Tô Quảng, kích động nói: "Đúng đúng đúng, con gái, đúng lúc chúng ta đang rảnh rỗi, đi làm thủ tục ly hôn nào".

Dứt lời liền khoác tay Tô Nhu kéo ra ngoài.

Lúc này Tô Nhu mới hoàn hồn, lập tức rút tay lại, vừa cuống vừa giận nói: "Mẹ, mẹ có thể đừng gây rắc rối cho con nữa không?".

"Gây rắc rối? Con gái, con nói vậy là sao?", Trương Tinh Vũ sửng sốt hỏi.

"Con không muốn ly hôn! Ít nhất là hiện giờ!", Tô Nhu cáu kỉnh nói.

"Cái gì? Không ly hôn?", giọng nói của Trương Tinh Vũ nâng lên quãng tám, tròng mắt dường như muốn rớt ra ngoài.

"Con gái, con... chắc không phải con thích cậu ta thật đấy chứ?", Tô Quảng cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.

Lâm Chính thì kinh ngạc.

Anh biết, sở dĩ Tô Nhu không ly hôn là vì có lời giao ước.

Thời gian chưa đến, cô buộc phải tuân thủ hôn ước với Lâm Chính.

Cô gái này rất có tính nguyên tắc, không ai có thể chạm vào giới hạn của cô...

"Bố mẹ đừng nói nữa, chuyện ly hôn con sẽ bàn với Lâm Chính, bố mẹ không cần bận tâm. Công ty còn có việc phải giải quyết, con về công ty đây. Lâm Chính, chúng ta đi", Tô Nhu trầm giọng nói, sau đó kéo tay Lâm Chính rời đi.

Lâm Chính không phản kháng, để mặc Tô Nhu kéo đi.

"Đứng lại!".

Đúng lúc này, Trương Tinh Vũ quát lớn.

Nhưng Tô Nhu không hề dừng lại.

Cô không dám dừng.

Nhưng Trương Tinh Vũ thì bất chấp.

Bà ta nổi giận xông tới chặn cửa, gầm lên giận dữ: "Tô Nhu! Mẹ nói cho con biết! Nếu hôm nay con không ly hôn với Lâm Chính, thì mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con!".

Câu nói này khiến Tô Nhu chấn động.

"Mẹ, mẹ... mẹ nói gì cơ?".

Lâm Chính cũng ngớ người.

Không ngờ Trương Tinh Vũ lại quyết đoán dứt khoát như vậy!

"Con cần mẹ, hay là cần người đàn ông này, con tự chọn đi!", Trương Tinh Vũ hỏi với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK