Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2036: Nhặt được báu vật

Điều mà một võ giả không thể chấp nhận được không phải là cái chết mà là sự bất lực. Trơ mắt ra nhìn những sự việc không may mắn xảy ra mà không thể làm được gì để thay đổi. Đó là điều tuyệt vọng vô cùng.

Sau khi trúng độc, Chiêm Nhất Đao đã trải qua rất nhiều việc như vậy.Thực ra sau khi bị trúng độc, kẻ thù có cơ hội để giết chết ông ta nhưng họ muốn hành hạ Chiêm Nhất Đao nên không giết ông ta ngay. Vậy nên ông ta mới có cơ hội chạy thoát như thế.

Chiêm Nhất Đao vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội để chữa khỏi nữa, thật không ngờ, Lâm Chính châm cứu lại khiến đôi chân của ông ta lấy lại được cảm giác.

“Chiêm Nhất Đao, nằm xuống, phối hợp với tôi để điều trị. Tôi đảm bảo chưa tới một tháng thì ông sẽ hồi phục lại như ban đầu”, Lâm Chính trầm giọng.

“Được được, cậu Lâm”, Chiêm Nhất Đao lập tức nằm xuống, không dám cử động. Thế nhưng do kích động quá nên cơ thể ông ta run lên bần bật khiến Lâm Chính châm cứu rất mất thời gian.

Một tiếng sau, Lâm Chính bước ra ngoài với mồ hôi nhễ nhại. Nguyên Tinh cũng bước ra theo.

“Chúc mừng giáo chủ”, Nguyên Tinh mỉm cười chắp tay.

“Chúc mừng điều gì?”

“Chúc mừng cậu đã có được thần đao”, Nguyên Tinh mỉm cười: “Có một cao thủ như vậy ở bên cạnh thì chúng ta có thêm một con át chủ bài rồi”.

“Vậy sao?”, Lâm Chính tỏ ra bất ngờ: “Tôi biết Chiêm Nhất Đao rất mạnh nhưng cũng không rõ thực lực của ông ta tới mức nào. Sao đến cả ông cũng sùng bái ông ta vậy? Thực lực của ông ta tới mức nào thế?”

“Tôi cũng không rõ”.

“Vậy tại sao ông lại kích động đến thế?”

“Thuộc hạ biết thực lực 10 năm trước của ông ta”, Nguyên Tinh cười nói “Khi đó tôi vẫn chưa là thái thượng trưởng lão, mà chỉ trợ giúp cho trưởng lão khi đó làm việc lớn nhỏ. Thế nên tôi hiểu khá rõ về thông tin bên ngoài. Thuộc hạ của tôi từng thu thập thông tin và Chiêm Nhất Đao”.

“Tất cả đều là báo cáo liên quan tới chiến tích của ông ta. Trong đó có hai phần báo cáo nói về cuộc đấu quyết giữa Chiêm Nhất Đao và kiếm thần Bắc Hải, Cửu Phật Thần Tăng. Hai người kia cũng là những kẻ tuyệt đỉnh nhưng đều bị Chiêm Nhất Đao đánh bại. Không chỉ có vậy, tớii cả người được coi là đệ nhất võ đạo khi đó cũng không phải là đối thủ của ông ta. Tuy nhiên thông tin này không được công bố ra bên ngoài. Chiêm Nhất Đao khiêu chiến tứ phương và là một kẻ bất bại. Thực lực của ông ta đã vượt qua cả kiếm thần Bắc Hải, Cửu Phật Thần Tăng rồi. Một võ giả như thế, giờ có thể làm việc cho giáo chủ thì chẳng phải là một chuyện vui hay sao?”

Nguyên Tinh bật cười, vô cùng hào hứng.

“Hóa ra ông ta lợi hại như vậy à? Nếu đã vậy thì Nguyên Tinh này, nếu ông và ông ta đấu với nhau, ai sẽ thắng?”

“Giáo chủ đang đùa sao? Nguyên Tinh sao có thể so được với thần đao chứ. Sợ rằng ngay cả thần kiếm Bắc Hải đứng đây thì tôi cũng chưa đấu lại được nữa là”, Nguyên Tinh nói giọng chua chát.

“Ông ta mạnh vậy cơ à?”

“Đó là chiến tích của mấy chục năm trước đấy, có thể bây giờ...ông ta còn mạnh hơn cả như thế nữa”.

“So với tôi thì thế nào??”, Lâm Chính giơ 33 giọt Lạc Linh Huyết ra.

Nguyên Tinh trố tròn mắt. Ông ta hết hồn nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và lắc đầu: “Tôi không biết...nhưng tôi cảm thấy khả năng thắng của Chiêm Nhất Đao sẽ lớn hơn.

“Ồ? Ông ta có thể chống lại được sức mạnh của 33 giọt Lạc Linh Huyết cơ à?”, Lâm Chính cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Có thể không chống được, nhưng...nếu ông ta ra đòn sát phạt thì cậu cảm thấy cánh tay này của cậu có thể giữ được hay không?”, Nguyên Tinh nghiêm túc nói: “Đao của thần đao, có lẽ có tốc độ nhanh nhất trong cả thiên hạ. Chỉ sợ rằng cậu vẫn chưa kịp kích hoạt sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì cánh tay của cậu đã bị chặt đứt mất rồi”.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn gật đầu. Nếu đúng là như vậy thì ông ta đúng là một vật báu.

“Cung cấp những loại thuốc tốt nhất để giúp ông ta hồi phục”, Lâm Chính nói.

“Vâng,có điều giáo chủ...vẫn còn một điểm tôi cần nhắc nhở”.

“Điều gì?”

“Kiểm soát người này như thế nào đây?”, Nguyên Tinh thận trọng nói.

Thực lực của Chiêm Nhất Đao mạnh như vậy. Nếu như không thể kiểm soát được ông ta thì khác gì nuôi ong tay áo. Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Không cần kiểm soát. Ông ta đã nói là sẽ trung thành với tôi thì nhất định sẽ trung thành”.

“Tại sao giáo chủ lại tự tin như vậy chứ?", Lâm Chính mỉm cười nhưng không trả lời.

Đúng lúc này...

Rầm...Cánh cửa của học viện vang lên tiếng động rầm rầm.

Ngay sau đó một lượng lớn nhà báo hô vang. Hai người giật mình, thấy Long Thủ đang tất bật chạy tới.

“Thầy ơi xảy ra chuyện rồi. Có người xông vào học viện, đòi khai sát giới”, Long Thủ tái mặt.

“Cái gì?”, Lâm Chính vội vàng lao ra.
Chương 2037: Người này do cậu xử lý

Lúc này, trước cửa học viện đã trở nên vô cùng hỗn loạn. Bảo vệ đã kịp có mặt giải tán đám đông.

Một người đàn ông đeo kính đen, mặc áo gió đứng ngay trước cửa. Người này vừa hút thuốc vừa chém những người xung quanh. Con dao dài trong tay người này nhuốm đẫm máu tươi, vài người ngã gục ra đất, cũng không biết là sống hay chết.

“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát”

“Cảnh sát đâu? Mau gọi cảnh sát tới đây”.

“Gọi rồi nhưng trên đường có tai nạn nên họ chưa tới kịp”.

“Vây....vậy phải làm sao?”

Người của học viện cuống cả lên. Bảo vệ định chặn kẻ côn đồ lại nhưng khi vừa mới tiếp cận thì cây đao trong tay người này đã nhanh như cắt chém thẳng xuống đám bảo vệ.

Một nhân viên bảo vệ không nhịn được nữa bèn rút súng ra, chĩa thẳng vào hắn.

Súng vừa được rút ra thì phụt....Một đường đao lóe sáng. Ngay sau đó cánh tay của người cầm súng bắn ra máu tươi, cụt ngủn.

“Á! Tay của tôi!", người bảo vệ ôm cánh tay, gào thét.

Đám đông xung quanh sợ tái mặt khi chứng kiến cảnh tượng đó. Người bảo vệ run rẩy, không dám làm loạn nữa.

“Gọi thần y Lâm của các người ra đây. Tôi không muốn ra tay với các người. Nếu không muốn chết thì cút hết đi. Ông đây hôm nay tới chỉ vì thần y Lâm thôi, nghe rõ chưa?”, người đàn ông hút thuốc và hét lên.

Đám đông nhìn nhau, không biết phải làm thế nào. Đúng lúc này, Lâm Chính dẫn theo một nhóm người chạy tới.

“Làm gì vậy?”, Lâm Chính tưc giận chất vấn.

“Thần y Lâm đâu? Gọi ra đây. Nếu như cậu ta không chịu ra thì hôm này tôi đành phải biến nơi này thành sông máu thôi”, hắn cười nói.

“Ồ? Anh tìm thần y Lâm có việc gì?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Có người bảo tôi tới giết cậu ta?”

“Ai bảo anh?”

“Tôi không thể nói ra được, tôi không thể bán đứng chủ của mình bằng cách nói tên ra được”.

“Vậy à? Như vậy thì hôm nay mà không giết được thần y Lâm thì anh không chịu rời đi đúng không?”

“Đương nhiên! Mau gọi thần y Lâm ra đây. Tôi không có nhiều thời gian, nếu như còn không ra thì tôi đành phải ra tay đấy”, người đàn ông khẽ cười.

“Vậy thì tôi muốn xem xem rốt cuộc bản lĩnh của anh tới đâu”, Lâm Chính hừ giọng, bước tới.

Đúng lúc này, có tiếng hét vang lên “Các người dám làm loạn ở đây à? Thần y Lâm đừng sợ, để Chiêm Hùng giải quyết”.

Dứt lời, Chiêm Hùng với một tay bị băng bó cầm một con dao bước ra khỏi đám đông. Vết thương của anh ta đã được Lâm Chính xử lý. Dù bị thương thì trông anh ta vẫn hừng hực khí thế.

“Thần y Lâm, cậu là ai chứ? Sao lại có thể ra tay với đám mèo mả gà đồng này được. Cậu đừng lo lắng. Có tôi ở đây, tôi sẽ giúp cậu xử lý kẻ này. Cậu chỉ cần yên tâm cứu bố tôi thôi”, Chiêm Hùng vỗ ngực, lên tiếng.

“Không sao, để tôi xử lý. Anh cứ nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

“Cậu là ân nhân của bố con tôi, sao tôi có thể trơ mắt ra nhìn người khác gây rắc rối cho cậu được?”, Chiêm Hùng quay qua trừng mắt với người đàn ông kia: “Đồ chó má. Tới đi, đấu với ông đây một trận để xem ông có chia mày ra thành tám miếng không”.

Người đàn ông kia bỗng khựng người, nhìn Chiêm Hùng bằng vẻ không dám tin. Đám đông cũng cảm thấy nghi ngờ.

Người đàn ông bỗng hét lớn: “Anh là...Chiêm Hùng sao?”

“Sao? Nhận ra tôi rồi à?”, Chiêm Hùng chau mày.

Người đàn ông bỗng trở nên mất tự nhiên, mặt tái mét, một lúc sau mới lí nhí nói: “Anh quên rồi à, 10 năm trước anh đã từng cứu tôi ở Mặc Nguyệt Cốc này”.

“Mặc Nguyệt Cốc? Mười năm trước sao?”

Chiêm Hùng suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên bừng tỉnh: “Ồ, tôi nhớ ra rồi. Là anh à?”

Người đàn ông cũng mỉm cười.

“Ha ha, anh cũng ghê gớm thật đấy. Dám chạy tới đây làm loạn. Thú vị”, Chiêm Hùng quét một đường đao và lên tiếng: “Tới đi”.

“Tới gì cơ?”, người đàn ông giật mình: “Chiêm Hùng, tôi chỉ tìm thần y Lâm thôi chứ không muốn đối đầu với anh”.

“Gây rắc rối với thần y Lâm cũng là gây rắc rối với tôi. Nếu anh muốn ra tay với cậu ấy thì phải bước qua tôi trước đã”.

“Điều này...Chiêm Hùng, đang yên đang lành tại sao lại thế chứ?”, người đàn ông nghi ngờ, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn thốt lên: “Chiêm Hùng, Lệnh Tôn đâu...?”

“Tôi ở đây...”, không đợi Chiêm Hùng lên tiếng thì một giọng nói khác đã vang lên. Ngay sau đó, họ nhìn thấy Chiêm Nhất Đao được đẩy xe lăn tới.

“A! Thần đao”, người đàn ông kêu lên.

“Sao bố lại ra đây vậy?”, Chiêm Hùng vội vàng chạy tới: “Thần y Lâm vừa điều trị xong cho bố, bốn nên nghỉ ngơi mới phải”.

“Không sao! Bố nghe nói có người tới đây làm loạn bèn ra xem thế nào. Xem ai to gan dám làm càn ở đây. Giờ phát hiện hóa ra là một con sói con à?”, Chiêm Nhất Đao lạnh giọng. Người đàn ông kia run rẩy, sợ hết hồn.

“Xem ra là người quen rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Nếu biết giờ cậu thành ra hế này thì khi đó ở Mặc Nguyệt Cốc đã không cứu rồi”, Chiêm Nhất Đao tức giận nói.

“Bố, chi bằng hôm nay lấy mạng?”, Chiêm Hùng lên tiếng.

“Cũng được”, Chiêm Nhất Đao gật đầu: “Bố vẫn còn chút sức lực, thần y Lâm, để tôi xử lý người này cho”.

Nói xong, sát khí của Chiêm Nhất Đao bốc lên ngùn ngụt.

“Từ từ đã”, Lâm Chính trầm giọng. Chiêm Nhất Đao khẽ quay đầu.

“Muốn giết người này thì quá đơn giản, nhưng tôi muốn biết ai cử anh ta tới đây làm loạn”.

“Có lý”.

Chiêm Nhất Đạo gật đầu: “Chuột nhắt, còn không mau lăn tới đây”.

Người đàn ông nghe thấy vậy nào dám phản kháng, chỉ vội vàng bước tới và quỳ xuống: “Thần đao...xin tha mạng...”

“Nghe đây, giờ cậu có hai sự lựa chọn. Một là ngoan ngoãn nói ra toàn bộ sự thật, thần y Lâm hỏi gì thì đáp cái đó. Như vậy có thể thần y Lâm sẽ tha cho cậu. Còn nếu cậu không nghe theo thì tôi đành phải chia năm xẻ bảy cậu ra thôi”.

“Vâng...vâng tôi nói...Tiền bối thần đao, chỉ cần ông tha chết cho tôi thì bảo tôi nói gì cũng được”.

Lâm Chính thấy vậy thì bất ngờ lắm. Thần đao của lúc này còn khiến người đàn ông kia khiếp sợ như vậy thì thật sự là không đơn giản...

Lẽ nào người này đã từng thấy thực lực thật sự của thần đao nên mới sợ hãi như thế?

“Thần y Lâm, người này do cậu xử lý”, Chiêm Nhất Đao nói.

“Ừ, đưa người đi. Đồng thời dọn sạch hiện trường, khóa mọi thông tin”, Lâm Chính quay người rời đi.
Chương 2038: Xách đầu tôi về

Người đàn ông được đưa tới phòng hội nghị. Chiêm Nhất Đao kiên quyết đòi đi theo, dù Lâm Chính bảo ông ta về phòng nghỉ ngơi thì ông ta cũng không chịu.

Ông ta thấy chuyện này có liên quan tới sự an nguy của Lâm Chính, hơn nữa đã lựa chọn đi theo anh thì ông ta phải có trách nhiệm.

Điều này khiến Lâm Chính cảm thấy vô cùng bất ngờ. Chiêm Nhất Đao là người trọng tình trọng nghĩa như vậy sao...

Người đàn ông kia tên Trương Sóc, là một đao khách. Người này không theo tông phái nào cả, chỉ dùng võ kỹ của mình đâm thuê chém mướn để kiếm tiền.

Mười năm trước, Chiêm Nhất Đao đã cứu người này ở Mặc Nguyệt Cốc nên có quen biết. Sau khi được trải nghiệm đao pháp phi thường của Chiêm Nhất Đao thì hắn đã có bước tiến bộ đáng kể trong đao pháp của chính mình. Hắn đã đánh bại không ít các kẻ mạnh khác, thậm chí còn là một đao khách có tiếng.

“Trương Sóc, ăn nói thật thà, ai cử cậu tới đây?”, Chiêm Nhất Đao quát lớn.

“Người của đại hội. Mặc dù người đó không nói rõ nhưng tôi có thể nhận ra”.

“Ai?”

“Người đó tên là Long Giang Phong. Là con của Long Hâm”.

“Cái gì?”

Đám đông ngạc nhiên. Lâm Chính cũng chau mày.

“Long Giang Phong hôm qua liên hệ với tôi, nói tới học viện Huyền Y Phái giết một người tên là thần y Lâm. Anh ta đưa cho tôi một tỷ tệ, thế là tôi tới đây", Trương Sóc khổ sở đáp lại.

“Cậu cũng to gan gớm nhỉ. Không biết danh tiếng của thần y Lâm sao? Dựa vào cậu mà cũng đòi giết cậu ấy hả?”

“Đúng vậy, giáo chủ lợi hại tới mức nào chứ? Lẽ nào đám chó mèo như cậu có thể động vào? Tôi thấy cậu bị tiền của Long Giang Phong mua chuộc tới mức hoa mắt luôn rồi”, đám người Nguyên Tinh hừ giọng.

“Tôi cũng từng nghe nói về thần y Lâm, cũng biết sự lợi hại của cậu ta nhưng lần này ra tay không chỉ có mình tôi mà cả Long Giang Phong cũng tham gia nữa”.

“Hắn cũng tham gia sao?”

“Đúng vậy, anh ta đưa cho tôi một món báu vật, nói là thứ này sẽ giúp tôi giết được thần y Lâm một cách dễ dàng. Đồng thời còn hỗ trợ tôi rất nhiều, chặn cả cảnh sát giúp tôi, để tôi có đủ thời gian hành động”, Trương Sóc nói.

“Bảo bối gì vậy? Lấy ra tôi xem”.

“Vâng, là thứ này”, Trương Sóc lấy ra một con dao.

“Con dao này sao?”

“Có tác dụng gì vậy?”

Đám đông tỏ vẻ nghi ngờ. Lâm Chính không hề lên tiếng, chỉ cầm con dao lên nhìn kỹ. Bỗng nhiên anh trố tròn măt.

“Đây là Chấn Kim...”

“Cái gì?”

Nguyên Tinh ở bên cạnh cũng sững sờ: “Giáo chủ...cậu không nhìn nhầm chứ?”

“Không nhầm được. Đây là con dao được tạo ra từ Chấn Kim”, Lâm Chính trầm giọng.

“Thưa bố, Chấn Kim là gì ạ?”, Chiêm Hùng cảm thấy không hiểu, vội vàng hỏi.

“Chấn Kim là một loại kim loại quý hiếm. Theo như điều tra thì kim loại này không thuộc trái đất, rất có khả năng là ở hành tinh khác. Chấn Kim cứng vô cùng, không thể nào phá hủy được. Hơn nữa kết cấu đặc biệt của nó khiến nó có thể chống lại cả băng hàn hay lửa đỏ. Nó cũng có thể chém được mọi thứ. Có thể nói là một binh khí vô cùng quý hiếm.

“Lợi hại vậy sao?", đám đông kêu lên.

“Chắc chắn là Long Giang Phong lợi dụng chức vụ của bố mình ở đại hội để lấy được món đồ này. Loại bảo vật này chỉ có đại hội mới có. Thần y Lâm, hay là thế này, cậu sửa lại con dao này thành châm đi”, Chiêm Nhất Đao mỉm cười.

“Tạo thành châm sao?"

Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng không tệ, có điều tôi rất tò mò, Long Giang Phong tại sao lại phải làm thế?”.

“Người này đã bị trúng độc của giáo chủ, vậy mà còn cử người đến giết giáo chủ, vậy thì khác gì là tự giết chết chính mình. Lẽ nào hắn đã tìm ra được cách giải độc rồi sao?”, Nguyên Tinh cảm thấy kỳ lạ.

“Có lẽ không thể nào. Long Giang Phong chỉ là một cậu ấm ăn chơi chác táng, nếu không có bố làm lớn thì cậu ta đã chết từ lâu rồi. Một kẻ ngốc ngếch như vậy mà có thể giải được thuốc của thần y Lâm sao? Đúng là điều không thể!”

“Đúng vậy”.

Đám đông không tin. Có điều Lâm Chính cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.

“Đại hội thần bí, bên trong có rất nhiều điều mà chúng ta không biết. Nếu có thể giải được độc của tôi thì cũng chẳng có gì là lạ. Có điều, Long Giang Phong mới về được có vài ngày đã cử người tới giết tôi thì có phải là vội vàng quá không. Nếu như anh ta đã tìm được cách giải độc thì nên tìm thời gian để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi báo thù mới phải chứ. Vội vàng như vậy, không giống như là tìm được thuốc giải mà giống bị người khác chỉ đạo thì đúng hơn”, Lâm Chính nói.

“Bị chỉ đạo sao?”

“Thần y Lâm, ý của cậu là Long Giang Phong cũng bị người khác chỉ đạo cử Trương Sóc tới đây?”

“Rất có khả năng”.

“Ai được chứ?”

“Tôi cũng không biết, nên phải điều tra”.

Lâm Chính nhìn Trương Sóc: “Trương Sóc, anh mang đầu của tôi về cho Long Giang Phong đi”.

“Cái gì”.

Tất cả đều hết hồn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK