Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3551: Quân cờ

Tốc độ của hai người cực nhanh, khí thế bộc phát giống như sóng lớn ập tới. Người xung quanh không kịp phản ứng liền bị khí thế bộc phát từ hai người làm cho chấn động.

Lâm Chính ánh mắt nghiêm túc, ngón tay nhanh nhẹn chuyển động rút thanh đao ra.

Trong khoảnh khắc, Thiên Sinh Đao bay về phía Dục Chấn Thiên.

Ông ta mừng rỡ vô cùng, lập tức đưa tay nhặt lên.

"Ha ha ha ha, Thiên Sinh Đao là của ta!"

Ông ta phấn khích cười lớn.

Nhưng giây tiếp theo, sát khí tàn bạo bao trùm lấy ông ta.

"Khốn kiếp! Dục Chấn Thiên, giao ra thiên đao!”

Trùng Long cốc chủ gầm gừ, hai mắt đỏ như máu, vô cùng tức giận trực tiếp giáng một chưởng về phía Dục Chấn Thiên.

Dục Chấn Thiên mặt biến sắc, ông ta vừa định vung đao mới phát hiện đây là đao dùng để trị thương, không thể giết người. Bởi vậy, ông ta lập tức trở tay đỡ chưởng.

Bịch!

Lòng bàn tay va vào nhau.

Nhưng sức mạnh của Dục Chấn Thiên rõ ràng không bằng Trùng Long cốc chủ, ông ta bay lộn ngược như một bao cát và nặng nề ngã xuống đất, cơ thể rung chuyển dữ dội và phun ra máu.

"Gia chủ!!"

"Mau đi bảo vệ gia chủ! !"

Người nhà họ Dục vội vã hô lên.

Ông Hai, ông Năm và các cao thủ khác vội vàng đứng trước mặt Dục Chấn Thiên, chống lại Trùng Long cốc chủ đang lao tới.

Cùng lúc đó, cao thủ Trùng Long Cốc và cao thủ nhà họ Dục cũng giao tranh kịch liệt.

Còn Lâm Chính lúc này không ai quan tâm đến nữa.

Ngay cả khi anh cầm trong tay Trùng Long Thích, mọi người cũng không quan tâm.

Bây giờ mọi người chỉ chú ý đến Thiên Sinh Đao!

Thấy vậy, Lâm Chính lập tức khoanh chân ngồi xuống như thể xung quanh không có ai khác. Anh lấy ra cây kim châm đâm vào người mình.

Trên con đường nhỏ đã đầy cảnh giết chóc.

Ông Hai nhà họ Dục và những người khác đã hợp lực để chống lại Trùng Long cốc chủ, nhưng điều đó có vẻ vô cùng khó khăn.

Dục Chấn Thiên cố gắng đứng dậy, hung dữ trừng mắt nhìn Trùng Long cốc chủ. Sau đó, ông ta ngay lập tức tự chém mình bằng Thiên Sinh Đao.

Vút!

Trong khoảnh khắc, ánh sáng trắng tỏa ra, làm liền những vết thương trên cơ thể ông ta.

Một lúc sau, cơ thể ông ta trở lại trạng thái ban đầu.

"Đao tốt! Đao tốt! Ha ha ha ha, thật đúng là thần khí vô song!" Dục Chấn Thiên cười ha ha, cực kỳ hưng phấn.

"Anh, chúng ta phải ra khỏi đây!"

Ông Hai nhà họ Dục hét lên trong lúc đang chiến đấu.

Trong một thời gian ngắn như vậy mà trên người ông Hai đã có rất nhiều vết thương.

"Đường ra đã bị phong tỏa, muốn rời đi cũng không dễ dàng. Cho nên, chúng ta phải giết người của Trùng Long Cốc mở đường máu! Như vậy mới có thể rời đi!"

"Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, làm sao có thể giết bọn chúng?"

"Ha ha ha ha, lo lắng cái gì? Không phải có anh rồi sao? Thiên Sinh Đao đây rồi! Chúng ta vô địch!"

Dục Chấn Thiên cười lớn, ngay lập tức nâng thanh đao lên và vung nó về phía ông Hai và những người khác.

Đao chém xuống, loé sáng như mặt trời chiếu rọi. Luồng sáng rực rỡ tràn đầy sức sống bao bọc những người này, chữa lành vết thương của họ.

Trong nháy mắt, những vết thương trên người những người này đều được chữa khỏi, tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu!

"Thật tuyệt vời!!"

"Trời ơi, đây là uy lực của Thiên Sinh Đao sao? ?"

"Không hổ là tuyệt thế thần khí do Lôi Trạch chế tạo ra, quá đáng sợ!"

Nhà họ Dục vô cùng vui sướng và liên tục cảm thán.

Đám người của Trùng Long Cốc đều nóng mắt, tức giận và khó chịu.

"Cướp Thiên Sinh Đao! Giết tất cả người nhà họ Dục cho tôi! Giết hết bọn chúng!"

Trùng Long cốc chủ hét lên và tấn công như điên.

Thanh đao này lẽ ra phải là của ông ta!

Nó chỉ nên thuộc về ông ta mà thôi!

Người nhà họ Dục là cái thá gì?

Trùng Long cốc chủ chưa bao giờ coi họ ra gì!

Ở trong mắt ông ta, người nhà họ Dục cũng chỉ là những quân cờ, dùng xong có thể vứt bỏ!

Vậy mà giờ thần khí này lại bị họ lấy đi, làm sao ông ta có thể không điên tiết?

Giết!

Giết!

Giết!

Trong lòng Trùng Long cốc chủ tràn ngập sát khí và sự phẫn uất.
Chương 3552: Hỗn loạn

Hai bên chém giết kịch liệt, đánh đến mức không thể tách ra, anh tới tôi lui.

Nhân số và thực lực của Trùng Long Cốc có ưu thế lớn, nhưng nhà họ Dục lại có Thiên Sinh Đao, những người bị thương gần như sẽ được chữa trị trong nháy mắt nhờ sự trợ giúp của Thiên Sinh Đao. Dù ở trạng thái sắp chết, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, một đao hạ xuống là có thể khôi phục đầy máu, khó mà tin được.

Do dó, các cao thủ của Trùng Long Cốc nhiều lần tấn công mà không giết được người nhà họ Dục, ngược lại bị tổn thất không ít, mấy chục người đã ngã xuống.

Người nhà họ Dục càng đánh càng hăng, không ai sợ chết, dũng cảm xông lên.

Điều này khiến cốc chủ Trùng Long Cốc vừa giận vừa buồn bực.

Đúng lúc đó, một Long vệ dường như đã nhận ra được điều gì, khẽ hô: “Cốc chủ đừng giận, tôi thấy Dục Chấn Thiên không còn dùng được Thiên Sinh Đao thêm bao lâu nữa!”.

“Ồ?”.

Cốc chủ Trùng Long Cốc sửng sốt, đưa mắt nhìn sang.

Sắc mặt Dục Chấn Thiên đã trắng bệch, mồ hôi trên mặt to như hạt đậu, hơi thở cũng trở nên vô cùng gấp gáp.

Không những vậy, động tác cầm đao của ông ta cũng trở nên vụng về, dường như tay không còn sức lực.

“Xem ra sử dụng Thiên Sinh Đao cũng không phải không có cái giá của nó. Tôi nghĩ mỗi lần dùng Thiên Sinh Đao phải tiêu hao khí kình rất lớn! Cứ tiếp tục như vậy, Dục Chấn Thiên sẽ không cầm nổi đao nữa”, Long Vệ đó cười nói.

Vừa nghe nói vậy, cốc chủ Trùng Long Cốc sáng mắt lên.

“Ha ha, hay! Hay! Hay lắm, xem ra đao này không phải vô địch, vậy thì cũng dễ dàng lấy được Thiên Sinh Đao!”, cốc chủ Trùng Long Cốc cười nói.

Quả nhiên theo thời gian trôi, tần suất Dục Chấn Thiên vung đao càng lúc càng ít, cả người loạng choạng đứng không vững, dường như đã kiệt sức.

“Anh cả, nếu anh không cầm cự được thì đưa đao cho em, em dùng nó!”.

Ông hai Dục thấy vậy thì vội vàng hét lên.

Không được! Đao này là của tôi, là của tôi! Các người… Các người ai dám thò tay vào?”.

Ánh mắt Dục Chấn Thiên run rẩy, nóng nảy hét lên.

“Anh cả, nếu còn tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị bọn họ giết sạch, đến lúc đó đừng nói là đao, cả mạng cũng không giữ được! Lúc này mà anh còn nói mấy lời hồ đồ? Mau đưa đao cho em!”.

Ông hai Dục sốt ruột.

Dục Chấn Thiên vẫn hơi do dự.

Đúng lúc này, ông năm Dục chạy tới, cướp đao trong tay Dục Chấn Thiên.

Dục Chấn Thiên vốn đã mất sức, sao có thể giữ nổi đao?

“Khốn nạn, chú năm, chú dám cướp đao của tôi?”, Dục Chấn Thiên nổi giận.

Nhưng ông năm Dục mặc kệ, vung đao hét lớn: “Mọi người xông ra ngoài cùng tôi!”.

“Giết!”.

Người nhà họ Dục bắt đầu phản công.

“Chống đỡ! Cố gắng chống đỡ cho tôi! Bọn họ không cầm cự được bao lâu nữa!”.

Cốc chủ Trùng Long Cốc gào lên.

Hai bên vẫn đang giằng co.

Trận chiến ở đây cũng đã kéo dài quá lâu, động tĩnh quá lớn, cuối cùng người ở cổng vào vùng đất Tu Di cũng phát hiện ra tình hình nơi này, tất cả cùng chạy tới con đường mòn.

“Không hay! Cốc chủ! Có người đến rồi!”.

Lúc này, một Long Vệ biến sắc, la lên thất thanh.

“Cái gì?".

Cốc chủ Trùng Long Cốc kinh ngạc.

Quả nhiên, người của một thế tộc chạy tới trước tiên, nhìn thấy cuộc chém giết ở đây thì lập tức phát tín hiệu gọi tất cả người trong tông môn tới.

“Hay lắm! Hóa ra kẻ ngoại vực kia trốn ở đây!”.

“Trời ạ, đó là Thiên Sinh Đao!”.

“Các anh em, xông lên, giành lấy Thiên Sinh Đao cho tôi!”.

“Giết!”.

“Thiên Sinh Đao là của tôi!”.

“Tất cả lui ra cho tôi! Ai đám đối đầu với Huyền Thanh Tông, giết không tha!”.

“Thương Hải Giáo phải lấy bằng được cây Thiên Sinh Đao này!”.

“Các người không muốn bị diệt tông thì tránh ra hết cho tôi!”.

Càng lúc càng có nhiều thế tộc ùa đến phía này.

Đường mòn yên tĩnh đã lấp đầy người.
Chương 3553: Bách Độc lão nhân

Nhìn cảnh tượng này, bất kể là người nhà họ Dục hay người của Trùng Long Cốc đều có vẻ vô cùng tuyệt vọng.

Nhất là khi nhìn thấy mấy người của thế tộc bá chủ đuổi đến, mặt bọn họ đều trắng bệch.

Đối đầu với thế tộc bá chủ, dựa vào một cây Thiên Sinh Đao thì không thể đối phó!

“Lần này tiêu rồi!”.

Ông năm Dục kinh hãi, run rẩy nói.

“Nhà họ Dục! Đám phản bội các người! Đợi tôi rời khỏi đây nhất định sẽ giết cả nhà họ Dục! Cho các người hoàn toàn biến mất khỏi vực Diệt Vong!”.

Cốc chủ Trùng Long Cốc tức đến mức xì khói.

Nếu không có Dục Chấn Thiên can thiệp, ông ta đã lấy được Thiên Sinh Đao rời đi từ lâu, sao lại dẫn nhiều người đến như vậy?

Nay người của mấy thế tộc bá chủ đến đây, Trùng Long Cốc không thể ổn định được tình hình, mọi thứ không còn do bọn họ quyết định nữa.

Vẻ mặt Dục Chấn Thiên rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi.

“Anh cả, chúng ta phải từ bỏ Thiên Sinh Đao, dẫn người rời khỏi đây thôi, nếu không, chúng ta đều sẽ chết ở đây!”, ông hai Dục hét lên.

“Từ bỏ Thiên Sinh Đao?”.

Dục Chấn Thiên rùng mình, nhìn cây trường đao trắng không tì vết trong tay ông năm Dục, trong lòng sao có thể cam tâm?

“Không được! Không thể từ bỏ! Thề chết giữ Thiên Sinh Đao! Thế chết giữ Thiên Sinh Đao!”, Dục Chấn Thiên phẫn nộ quát lên.

Nếu nhà họ Dục có thể giữ được Thiên Sinh Đao, dựa vào thần khí này đủ để quật khởi, thăng cấp lên bá chủ.

Đây là chuyện ông ta hằng tha thiết ước mong, bây giờ ước mơ sắp thành hiện thực, làm sao ông ta có thể từ bỏ?

“Nhưng mà anh cả, cứ vậy thì người trong tộc sẽ chết hết!”.

“Bớt nhiều lời! Chú sợ thì chú chạy đi! Tôi không cản chú! Hôm nay không mang theo Thiên Sinh Đao đi, tôi sẽ không rời khỏi đây!”.

Dục Chấn Thiên gào lên.

Ông hai Dục mở to mắt nhìn anh cả của mình.

Ông ta biết Dục Chấn Thiên đã bị Thiên Sinh Đao che mờ lý trí, có khuyên thế nào cũng vô dụng.

Cốc chủ Trùng Long Cốc cũng như vậy.

Giờ phút này, ông hai Dục đột nhiên cảm thấy hơi khâm phục Lâm Chính.

Con người này nói giao Thiên Sinh Đao ra là giao ngay, không hề có chút do dự!

Ông ta liếc nhìn Lâm Chính, chợt cảm thấy nghẹt thở.

Lúc này trên người Lâm Chính cắm đầy châm bạc, có đến mấy trăm cây.

Dùng xong châm bạc trên người, anh phất tay rút châm bạc từ những người đã chết trận ra, sau đó châm lên người mình.

Động tác lưu loát khiến người ta cảm thấy rất đẹp mắt.

Nhưng những chỗ mà Lâm Chính dùng châm lại khiến ông hai Dục hết sức kinh ngạc, tim đập thình thịch.

Tất cả đều là tử huyệt!

Mỗi một tử huyệt có đến ba bốn cây châm bạc!

Cậu ta định làm gì?

Ông hai Dục cảm thấy sự việc không ổn.

Nghĩ tới lúc trước Lâm Chính thoải mái giao Thiên Sinh Đao ra, trong lòng ông ta đã có dự cảm chẳng lành.

Chẳng lẽ người này hoàn toàn không có ý định bỏ Thiên Sinh Đao? Cậu ta chỉ muốn giao vật đó ra để nhà họ Dục và Trùng Long Cốc chiến đấu đến mức thương vong nặng nề, sau đó cậu ta sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi?

Chắc chắn là vậy!

Ông hai Dục siết chặt nắm đấm, bây giờ đi cũng không được, không đi cũng không được.

Đúng lúc đó, một luồng sức mạnh tàn bạo ập tới phía này.

“Rặt một lũ sâu kiến, mau nằm hết xuống cho tôi!”.

Sau đó, khí áp có một không hai bao trùm về phía này.

Phịch!

Phịch!

Phịch!

Vô số người bị luồng khí áp đáng sợ đó làm chấn động phun ra máu.

Sau đó, một ông lão tóc bạc trắng bay qua bầu trời, đáp xuống phía này.

Khí tức ông lão cao ngút trời, giống như tiên nhân. Những nơi ông ta đi qua, không ai có thể đứng vững được.

“Bách Độc lão nhân?”.

Có người nhìn thấy ông lão xuất hiện thì lập tức la lên.

“Không hay! Chú năm, mau bỏ đao rời khỏi đó!”.

Ông hai Dục kinh hãi hét lên.

Ông năm Dục sửng sốt, nhưng ông ta còn chưa kịp bỏ đao, cơ thể đột nhiên nổ tung, chết ngay tại chỗ!
Chương 3554: Sức mạnh

“Chú năm!”.

Hai mắt Dục Chấn Thiên như sắp nứt ra, gào lên thảm thiết.

Người nhà họ Dục vô cùng căm phẫn.

Ông năm Dục đã chết, Thiên Sinh Đao rơi xuống đất.

Người được gọi là Bách Độc lão nhân cười lớn, đưa tay nắm lấy Thiên Sinh Đao.

Đúng lúc đó, một giọng nói khác lại vang lên.

“Bách Độc lão nhân, xưa nay ông quen giết người, độc ác tàn bạo. Thiên Sinh Đao là binh khí cứu người, sao có thể phù hợp với ông? Tôi thấy để nó cho tôi thì hơn!”.

Sau đó, một bóng người nhanh nhẹn lướt qua đỉnh đầu mọi người, tấn công thẳng tới Bách Độc lão nhân.

Bách Độc lão nhân nổi giận, lập tức đánh trả.

Rầm!

Hai người lao vào chiến đấu với nhau, không phân cao thấp.

Những người khác thấy vậy thì đâu còn nhẫn nại được nữa?

“Cướp đao! Cướp đao!”.

“Mau cướp Thiên Sinh Đao!”.

Xông lên cho tôi!”.

Vô số người xông về phía Thiên Sinh Đao. Ai cũng như dã thú mất khống chế, hai mắt tràn ngập vẻ tham lam, không quan tâm sinh tử, không quan tâm mọi thứ, trong mắt chỉ có thanh đao lấp lánh.

“Xông lên, tất cả người trong tộc xông lên cho tôi! Cướp lại Thiên Sinh Đao! Cướp lại Thiên Sinh Đao thuộc về nhà họ Dục chúng ta!”.

Dục Chấn Thiên gào lên, sau đó dẫn theo người trong tộc đi cướp.

“Anh cả! Đừng như vậy nữa! Cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Dục chắc chắn sẽ diệt vong! Đến lúc đó thì đã muộn, mau dừng tay đi!”.

Ông hai Dục ôm Dục Chấn Thiên đau khổ gào lên.

“Cút ra!”.

Dục Chấn Thiên đột nhiên tránh thoát khỏi ông hai Dục, ngay sau đó đạp mạnh vào người ông ta.

Ông hai Dục bị đạp ngã ra đất.

“Nghe đây, chú năm đã bị giết, chúng ta cũng có nhiều người thương vong, nếu cứ đi như vậy thì chẳng phải bọn họ đổ máu vô ích hay sao?”, Dục Chấn Thiên gào lên.

Ông hai Dục mở to mắt, nhưng lại không làm gì được.

Ông ta biết Dục Chấn Thiên đã phát điên!

Hoàn toàn phát điên rồi!

Bây giờ nói gì cũng vô dụng!

Vì Thiên Sinh Đao, Dục Chấn Thiên đã mất hết lý trí!

E rằng hôm nay nhà họ Dục sẽ sụp đổ tại đây.

Vẻ mặt ông hai Dục đầy đau khổ, mệt mỏi vô cùng.

Nhìn con đường hỗn loạn, ông ta ôm bụng, đi về phía vùng đất Tu Di.

Ông ta quyết định rời đi.

Hôm nay, đám người Dục Chấn Thiên chắc chắn sẽ chết ở đây. Ông ta định giữ lại mạng cho mình, dẫn dắt nhà họ Dục, ít nhất còn giữ được hương hỏa cho nhà họ Dục.

Nhưng khi đến gần lối vào con đường nhỏ, bóng dáng Lâm Chính vẫn khiến ông ta kinh hãi.

Lúc này trên người Lâm Chính có hơn một nghìn cây châm bạc.

Lần này, châm bạc không chỉ đâm vào tử huyệt, mà còn đâm vào sinh huyệt.

Lâm Chính đâm vào người mình hết châm này đến châm khác, mỗi châm hạ xuống đều có thể nhìn thấy cơ thể của Lâm Chính run lên.

Hiển nhiên, châm cứu đến lúc này đã rất gian nan.

Nhưng Lâm Chính không bỏ cuộc, tiếp tục lấy châm ra đâm.

“Lâm Chính, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”.

Ông hai Dục không nhịn được nữa, nghiến răng hỏi.

Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn ông ta, không trả lời!

“Tôi đang nói với cậu đấy! Cậu điếc rồi sao?".

Ông hai Dục rất tức giận, đưa tay tới trước định tóm lấy Lâm Chính.

Thật ra ông ta không thật sự nổi giận, mà là muốn tìm hiểu Lâm Chính rốt cuộc muốn làm gì.

Nhưng ông ta vừa đưa tay ra.

Ầm!

Một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên đánh bay cả người ông ta, đập mạnh xuống đất.

Ông hai Dục chật vật đứng dậy, Lâm Chính vẫn ngồi khoanh chân tại đó, không hề nhúc nhích, không hề bị ảnh hưởng.

“Cái gì?”.

Ông hai Dục mở to mắt, trở nên căng thẳng.

Luồng sức mạnh vừa rồi ảo diệu đến mức nào.

Dù là ông ta cũng không nhìn thấu.

Đây là sức mạnh to lớn vượt trên cả khí kình.

Thậm chí còn tinh xảo hơn cả sức mạnh phi thăng…
Chương 3555: Sa vào!!!

Mặc dù không rõ mục đích của Lâm Chính là gì nhưng ông hai Dục biết Lâm Chính chắc chắn sẽ không từ bỏ Thiên Sinh Đao.

Người này biết là bản thân mình không thể phá vòng vây bèn cố ý đưa Thiên Sinh Đao ra để dụ đám người này chém giết lẫn nhau.

“Lẽ nào dự định của cậu ta là ôm cây đợi thỏ, đám người này chém giết nhau càng nhiều thì cậu ta sẽ ra tay đoạt lại Thiên Sinh Đao?”

“Thế nhưng lúc này có biết bao nhiêu người cùng ôm cây đợi thỏ, biết lúc nào mới là thời cơ đây?”

Ông hai Dục suy nghĩ sau đó đột nhiên nghĩ tới việc chính mình cũng không muốn rời đi nữa mà chỉ lẳng lặng chờ đợi. Xem xem kẻ ngoại vực này rốt cuộc có ý đồ gì.

Cuộc chiến càng lúc càng trở nên khốc liệt. Dục Chấn Thiên đưa người lao về phía Thiên Sinh Đao

Cốc chủ Trùng Long Cốc cũng vậy. Thế nhưng lúc này dù là ai có được Thiên Sinh Đao thì cũng bị những người xung quanh bao vây và tấn công. Nếu không thịt nát xương tan thì họ cũng chết teo.

Hầu như không ai có thể cầm được Thiên Sinh Đao quá lâu. Người của Tu Di từ đại môn đã tới.

Đến cả Ái Nhiễm cũng vội vàng có mặt: “Anh Lâm, anh Lâm”

“Thần y Lâm, anh ở đâu, thần y Lâm?”

Ái Nhiễm cuống cả lên, thế nhưng người đông quá họ không thể nào mà tìm được bóng dáng của Lâm Chính.

“Lẽ nào...Lâm Chính xảy ra chuyện rồi sao?”

“Bọn họ đang tranh đoạt Thiên Sinh Dao, xem ra Lâm Chính gặp chuyện không hay rồi”.

“Phải làm sao đây?”, đám đông tái mặt.

Thật không ngờ bọn họ mất công đưa Lâm Chính đi như vậy mà không có ích gì.

“Nhóc, chúng ta đi thôi, ở đây loạn quá, có rất nhiều thế tộc xen ngang vào tình hình là sẽ xảy ra đại chiến mất. Chúng ta ở đây cũng chẳng giải quyết được gì”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài và khuyên bảo.

Một cuộc chiến lớn như vậy họ chẳng thể làm gì, thậm chí mà đến gần còn gặp nguy hiểm nữa. Ái Nhiễm đương nhiên biết điều đó. Thế nhưng cô ta không tin Lâm Chính đã chết.

“Sư phụ đưa Nam Phong sư huynh rời đi đi. Đệ tử ở đây đợi tiếp ứng cho Lâm Chính”, Ái Nhiễm khẽ nói.

Tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, không nói gì nữa.Các thế tộc đánh nhau khiến trời đất đảo loạn, máu chảy thành sông.

Cả con đường với cây cối rậm rạp bị phá nát. Con đường vốn gập ghềnh giờ đã bị cào bằng, tạo ra một con đường mới.

Lúc này trên người Lâm Chính đã có hàng nghìn cây châm. Những cây châm này khiến anh nhìn giống như một con nhím, ai thấy cũng phải rùng mình.

Ông hai Dục ở bên cạnh đã không còn cách nào hiểu được sức mạnh trong cơ thể Lâm Chính là loại gì nữa rồi.

Đúng lúc này, Lâm Chính mở mắt. Làn da anh đỏ hơn, đôi mắt cũng biến thành màu đỏ máu, tóc đã mọc dài hơn và biến thành màu trắng toát. Điều khiến người khác càng kinh ngạc hơn là tứ chi của anh hình thành nên những đường gân nổi.

Ai cũng bàng hoàng. Anh từ từ đứng dậy. Khí tức của anh trở nên vô cùng huyền diệu, phóng ra bốn phía. Dưới sự bao bọc của luồng khí tức, ông hai Dục cảm thấy thót tim. Ông ta sợ tới mức vội vàng lùi lại.

Đúng lúc ông ta tưởng Lâm Chính sẽ ra tay thì anh lại lấy ra vô số những chiếc bình nhỏ. Anh đổ ra từng viên thuốc và nhét vào miệng.

“Còn định gia tăng sức mạnh sao?”, ông hai Dục nín thở.

Lúc này Lâm Chính khiến ông ta nghĩ tới một người.

Giản Đào! Lẽ nào kẻ ngoại vực này cũng đã tới trạng thái gia tăng vô tận rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK