Đây không phải khiêu khích trắng trợn thì là gì? Tất cả đều bị thất kinh trước lời nói của Lâm Chính.
Lâm Chính đang làm gì vậy? Một cốc chủ còn chưa giải quyết xong mà giờ lại đòi khiên chiến với Tiết Sùng Lầu sao. Cậu ta chán sống rồi chắc? Có không ít người cảm thấy khó hiểu.
Nhà họ Lâm bật cười: “Thú vị thật”.
“Thần y Lâm không phải là đầu có vấn đề đấy chứ?”
“Ha ha, tôi thấy không cần đợi đến chưởng sự ra tay nữa rồi. Chắc là nhóc này muốn chết trong tay tiền bối Võ Hoàng đây mà”.
“Ngông cuồng như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi. Không đáng để phải tiếc”, tiếng xì xầm vang lên không ngớt.
“Người này chính là thần y Lâm của Giang Thành sao? Tôi còn tưởng là người thông minh thế nào. Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi. Một người còn trẻ như vậy đương nhiên suy nghĩ thiển cận mà. Xem ra cậu ta có được thành tựu như ngày hôm nay là do may mắn cả thôi. Cậu ta không tiến xa được đâu”.
Hội trưởng Giang Nam Tùng mỉm cười, tỏ ra khinh thường Lâm Chính. Ngô Khai Sầu thì chỉ bặm môi, không nói gì.
“Ông ơi, anh ta điên rồi sao?”, Hạ Thu Ân tưởng chừng phát điên lên được. Tình hình vốn đã khó khăn lắm rồi, vậy mà Lâm Chính còn làm thế này, thật khiến người khác không hiểu mô tê gì.
“Thần y Lâm không hề bị điên, chỉ là chúng ta không hiểu mà thôi. Cháu ngoan, bình tĩnh, chúng ta phải tin tưởng thần y Lâm. Cậu ấy dám nói ra như vậy chắc chắn là đã phải suy nghĩ rồi”, Hạ Quốc Hải hít một hơi thật sâu. Tới nước này rồi thì ông ta cũng lực bất tòng tâm, chỉ biết trông vào ý trời mà thôi.
Lương Huyền Mi cũng vô cùng lo lắng, chỉ biết lẳng lặng cầu nguyện cho Lâm Chính
Thế nhưng đối phương là Võ Hoàng đấy. Anh định đối phó như thế nào?
“Được! Được lắm!”, Võ Hoàng bật cười, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Cậu đã nói như vậy rồi thì hôm nay tôi không xử lý cậu sẽ không còn là tôi nữa”, nói xong, Võ Hoàng bước tới trước, chân khí phóng ra và sẵn sàng ra tay.
“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi”.
“He he, tôi muốn xem xem thần y Lâm sẽ chết thế nào”.
“Ngông lắm cơ".
Đám đông cười ý vị, chờ đợi Lâm Chính bị hạ gục. Võ Hoàng hừng hực khí thế. Những người đứng xung quanh cũng mơ hồ cảm nhận được áp lực như núi đè mà ông ta phóng ra. Họ cảm thấy khó thở. Có không ít người vô thức lùi lại. Mặt tái nhợt.
Lâm Chính vẫn đứng bất động như một tảng đá. Đúng lúc Võ Hoàng ra tay thì...Một người đàn ông đeo mặt nạ bước tới đứng ngay trước mặt Võ Hoàng.
“Hả?”, Võ Hoàng chau mày, nhưng không hề tỏ ra yếu thế mà chỉ lật tay chưởng về phía người đàn ông kia.
Ông ta phát toàn lực. Ông ta muốn giết chết người đàn ông này.
Bùm! Người đàn ông cũng tung ra một chưởng. Âm thanh nặng nề vang lên. Võ Hoàng và người đàn ông đồng loạt bật lùi lại. Tuy nhiên, người đàn ông chỉ lùi lại có nửa bước, còn Võ Hoàng thì lùi lại tới hai bước.
“Cái gì?”
Cả hiện trường bàng hoàng. Hội trưởng Giang Nam Tùng trố tròn mắt. Người nhà họ Lâm cũng ngạc nhiên. Nhà họ Lương, Hạ Quốc Hải, Phương Hồng đều kinh ngạc.
“Không thể nào...Đó là ai vậy? Có thể chặn được cả Võ Hoàng sao?”, Lâm Phi Anh sững sờ. Trác Thần Võ trông vô cùng khó coi, hắn há hốc miệng định nói gì đó nhưng không dám.
“Người này...là ai vậy?”, Võ Hoàng nhìn tay của mình sau đó run sợ hỏi.
“Tiết Sùng Lầu, hôm nay là buổi quyết chiến giữa cậu Lâm và Lâm Cốc. Tốt nhất ông đừng làm loạn, ngoan ngoãn lùi lại. Nếu không, tôi cũng không ngại mà xử lý ông thêm lần nữa đâu”, người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng nói.
“Xử lý tôi lần nữa sao?”, Võ Hoàng tái mặt, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Hóa ra là ông”.
“Tôi nể mặt ông, lùi lại đi”, người đàn ông lên tiếng.
Giọng nói đầy uy lực. Đám đông run sợ. Rốt cuộc người đàn ông này là ai vậy? Sao lại dám ăn nói như vậy với Võ Hoàng chứ. Lẽ nào, người này còn đáng sợ hơn cả Võ Hoàng sao? Tất cả dán chặt mắt vào Võ Hoàng, chờ đợi hành động tiếp theo của ông ta.
Đối phương ăn nói không chút khách khí như vậy, với tính tình của Võ Hoàng thì chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua. Cao thủ cấp bậc này mà chém giết nhau thì sẽ vô cùng đặc sắc. Thật không ngờ trước cuộc chiến sinh tử lại có cuộc chiến này. Rất nhiều người cảm thấy chuyến đi lần này vô cùng đáng giá.
Thế nhưng một giây sau, tất cả đều hóa đá. Võ Hoàng nhìn chăm chăm người đàn ông đeo mặt nạ, sau đó lùi bước, đứng sang một bên.
Thoái lui rồi sao? Cả đỉnh núi Yên Long đều im phăng phắc.
“Không thể nào...”, Lâm Phi Anh lầm bầm, trố tròn mắt.
Giag Nam Tùng không nhịn được nữa bèn trầm giọng: “Ông Tiết, dù gì ông cũng là một tượng đài của giới võ đạo, hôm nay có biết bao nhiêu người thế này, tại sao lại giống như một con chuột nhắt thế. Lẽ nào ông không bằng ông ta sao?”
Sắc mặt của Võ Hoàng trông vô cùng khó coi. Ông ta nhìn Giang Nam Tùng và chỉ hừ giọng: “Ông nói đúng, đúng là tôi không bằng người này. Mà đã không là đối thủ thì tại sao phải tự làm nhục chính mình chứ?”
“Ông...là người luyện võ mà có thể đầu hàng như vậy sao? Vậy thì có phải là không xứng với hai từ Võ Hoàng không?”, Giang Nam Tùng quát.
“Khốn khiếp. Ông dám nói vậy với tôi? Có tin tôi giết chết ông không?”, Võ Hoàng tức giận.
Giang Nam Tùng tái mặt, không dám lên tiếng nữa. Mặc dù ông ta là hội trưởng Hiệp hội võ thuật nhưng lại không có nền tảng võ thuật, nói thẳng ra ông ta là người quản lý mà thôi. Một khi mà có xung đột với giới võ đạo thì ông ta nào có bản lĩnh làm gì. Dù sao thì những kẻ điên này mà hành động sẽ không bao giờ quan tâm đến hậu quả hết. Võ Hoàng mà muốn làm gì thì có lẽ cũng chẳng ai có thể cản được.
“Thôi bỏ đi, ngay cả Võ Hoàng còn sợ thì tiếp theo sẽ do nhà họ Lâm chúng tôi giao đấu với thần y Lâm vậy”, Lâm Phi Anh lấy lại bình tĩnh, bước tới và hô lớn. Ông ta không thể để Lâm Chính kiểm soát tình thế này được.
Dứt lời, tất cả bừng tỉnh. Đúng vậy, Võ Hoàng không làm được thì chẳng phải vẫn còn Lâm Cốc sao?
“Cuộc chiến này, do tôi đại diện”, lúc này người đàn ông đeo mặt nạ cũng chính là Chiêm Nhất Đao lên tiếng.
“Đại diện sao sao? Ông tưởng ông là ai? Ông muốn giẫm lên quy tắc của cuộc chiến sinh tử à? Ông muốn làm kẻ địch của cả giới võ đạo hay gì?”, Lâm Phi Anh quát lớn.
Đám đông cũng gào lên: “Nói đúng! Cuộc chiến sinh tử đã định, không được ai thay thế hết?”
“Chúng tôi tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra”.
“Ông đang giẫm đạp lên cả giới võ đạo đấy?”
“Thần y Lâm, có phải là cậu quá ngông rồi không”.
Đám đông hét toáng lên, tỏ ra vô cùng giận dữ. Chiêm Nhất Đao cũng khựng người. Băng Thượng Quân khẽ lên tiếng: “Thừa thầy, không thể vi phạm được, nếu không sẽ khiến đám đông nổi giận”.
“Tôi biết! Nhất Đao, ông lui xuống, tôi sẽ đấu với Lâm Cốc”.
“Cậu Lâm, người này...không hề tầm thường, cậu không dễ đối phó đâu”, Chiêm Nhất Đao nhìn Lâm Cốc và lên tiếng.
“Ông cũng nhận ra à?”
“Vâng”.
“Yên tâm, tôi biết giữ chừng mực”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi chắp tay sau lưng và bước lên.
Chương 2077: Thực lực bùng nổ
Giang Nam Tùng thấy vậy bèn nhìn đồng hồ và hô lên: “Các vị tránh ra”.
Đám đông lập tức lùi ra để nhường chỗ cho hai nhân vật chính. Tất cả đều đổ dồn sự chú ý lên hai người này. Không còn ai lên tiếng nữa.
Mặc dù Võ Hoàng không dám xuất chiến nhưng cũng không ảnh hưởng tới đám đông. Bởi vì cuộc chiến sắp diễn ra đây mới thật sự là đặc sắc.
Giang Nam Tông bước tới, đọc rõ quy tắc của cuộc quyết chiến sinh tử, đồng thời giới thiệu người của Hiệp hội võ thuật. Người sẽ làm trọng tài của cuộc chiến này.
Sau khi nghi thức kết thúc thì Giang Nam Tùng nói tiếp: “Tôi tuyên bố, cuộc chiến sinh tử do thần y Lâm khiêu chiến với Lâm Cốc chính thức bắt đầu. Hai bên khai chiến”.
Tiếng hét như tiếng sầm rền vang lên. Trong nháy mắt, cả hai người phát ra sát khí hừng hực. Lâm Cốc cũng không nhiều lời, chỉ gầm lên và lao về phía Lâm Chính.
Ông ta tung một cú đấm. Mặc dù cơ thể ông ta gầy gò nhưng cú đấm thì mang sức nặng ngàn cân giáng thẳng xuống mặt Lâm Chính. Cùng với đó là một luồng sức mạnh màu xanh lam được phóng ra. Lâm Chính vội vàng giơ cánh tay lên đỡ.
Bùm...Luồng sức mạnh đập xuống cơ thể anh khiến anh phải lùi lại. Hai chân trượt dài tạo thành một rãnh sâu.
“Hay lắm”.
Có không ít người hô hoan. Thế nhưng cũng có một số các cao thủ khác nhận ra chiêu trò.
Lâm Chính nhìn vị trí mà mình bị Lâm Cốc tấn công, anh thản nhiên nói: “Có lẽ đây không phải là sức mạnh của ông, mà sức mạnh này tới từ một loại dược lực nào đó. Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ tối qua ông đã ngâm mình trong dược liệu sau đó châm vài trăm cây châm đúng không?”
“Không hổ danh là thần y Lâm, vừa nhìn là biết ngay tôi dùng dược vật gia tăng thực lực. Khâm phục. Nhưng chỉ nhìn thôi thì có tác dụng gì chứ. Giờ là lúc coi thực lực, coi ai sống ai chết, chứ không ai so y thuật với cậu đâu”, Lâm Cốc cười.
“Chưa chắc. Nếu tôi có thể phân tích được thành phần loại dược lực mà ông dùng, sau đó dùng châm phá vỡ nó thì Lâm Cốc ông sẽ không còn mạnh như thế này nữa. Giờ ông có thể lớn giọng chẳng qua là vì dựa vào thuốc gia tăng sức mạnh. Nếu thuốc bị hóa giải thì việc đánh bại ông sẽ dễ như trở bàn tay”.
“Mật thuật nhà họ Lâm nào dễ gì giải được. Người ta gọi cậu là thần y thì cậu cho rằng mình là thần y thật đấy à?”, Lâm Cốc điềm đạm nói, ông ta lại lao lên.
Lần này toàn thân ông ta phát ra sức mạnh như một trận đại hồng thủy. Âm thành rào rào dội về phía Lâm Chính. Những cú đấm tung ra như mưa.
Đòn tấn công như vũ bão khiến người khác khó có thể chống lại được. Lâm Chính định đưa hay cánh tay lên đỡ đòn nhưng mỗi một đòn tấn công của ông ta đều khiến anh không cầm cự được lâu. Hai cánh tay run lên và dần tê dại.
Sau một loạt những đòn tấn công, hai người lại tách ra. Lâm Cốc ung dung bước tới, tay chắp sau lưng.
Lâm Chính thì run bắn người, hai cánh tay bị đánh cho thê thảm, máu tươi bắn ra. Người khác nhìn thấy cũng phải ớn lạnh.
“Rõ ràng không phải là đối thủ mà”.
“Tôi nói rồi, thần y Lâm lấy cái gì ra để so với Lâm Cốc chứ”.
“Cứ xem đi, lát nữa thằng nhóc đó sẽ phải quỳ xuống, khấu đầu xin tha thôi”, đám đông cười chế nhạo
“Thần y Lâm, cậu có chút thực lực như vậy thôi à?”, Lâm Cốc thản nhiên nói: “Nếu vậy mà cậu cũng đòi chạy tới khiêu chiến với nhà họ Lâm thì đúng là một hành động ngu ngốc đấy. Tôi bỗng dưng cảm thấy hơi vô vị rồi. Tự dưng lại đi làm cái chuyện chán ngắt này với cậu”.
“Ông vẫn chưa thắng đâu”, Lâm Chính nhìn cánh tay của mình và lên tiếng.
“Vậy giờ tôi thắng cho cậu xem nhé”, Lâm Cốc điềm đạm đáp lại sau đó tấn công Lâm Chính từ khoảng cách xa.
Rầm...Cánh tay ông ta phát ra sức mạnh ghê người. Sức mạnh xé toang mặt đất, có thể khiến tất cả nổ tung, lao về phía Lâm Chính bằng một uy lực không gì có thể ngăn cản được.
Lâm Chính nhìn chăm chăm. Anh không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ đặt chéo hai cánh tay lên đầu.
Bùm...Lần này, Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh xuống đất, trông vô cùng chật vật. Hai cánh tay anh bị nát bấy nhầy, người khác nhìn thấy mà cảm giác tê dại.
“Thần y Lâm”.
“Chủ tịch Lâm”.
Nhà họ Hạ hét lớn. Nhà họ Lương cũng cuống cả lên. Băng Thượng Quân khẽ tái mặt, lập tức bước tới nhưng bị Chiêm Nhất Đao ghì lại. Kết thúc rồi sao?”
“Chắc chắn rồi. Thần y Lâm đâu phải là đối thủ”.
“Hầy, tôi còn tưởng thế nào, tưởng là đặc sắc lắm cơ, không ngờ lại như thế này...”.
“Thần y Lâm khiến người khác thất vọng quá”.
Đám đông xung quanh xì xầm. Người nhà họ Lâm bật cười.
“Thần y Lâm bại rồi. Lần này cậu ta chết chắc rồi. Anh các chủ đã giúp nhà họ Lâm chúng tôi trừ được một mối họa lớn đấy”.
“Gia chủ chắc chắn sẽ vui mừng lắm, sẽ thưởng cho các chủ”.
“Lần này để xem Tề các chủ còn gì để nói không”.
Lâm Phi Anh mỉm cười: “Chuyện này không phải công lao của tôi mà là của chưởng sự Lâm Cốc. Sao tôi có thể tham công được”.
Đám đông không nói gì. Lâm Phi Anh bỗng hét lớn: “Lâm chưởng sự, đừng chần chừ nữa, mau giải quyết đi”.
“Được”, Lâm Cốc gật đầu, bước về phía Lâm Chính.
“Cuộc quyết đấu sinh tử, ai thắng ai thua, Thần y Lâm đã không còn khả năng chiến thắng nữa, tôi có thể lấy mạng của cậu được rồi nhỉ. Nói xong, ông ta giáng một chưởng như bom nổ về phía đầu của Lâm Chính...
Chương 2078: No đòn
Nguồn sức mạnh quá khủng khiếp ập tới như một cỗ máy giết người. Cú đấm này mà lĩnh trọn thì chắc là sẽ nát bấy nhầy.
Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng bình tĩnh. Hơn nữa, anh vẫn lựa chọn đưa hai cánh tay đã không còn ra hình người lên đỡ.
Đám đông ngơ ngác. Đây không còn là ngốc nữa mà là đang tự hủy hoại chính mình.
“Gã này có phải là thích bị ngược đãi không?”, một người lầm bầm.
Rầm! Luồng sức mạnh khủng khiếp lại dội xuống hai cánh tay của Lâm Chính. Anh bay bật ra sau, đập mạnh vào một tảng đá. Trong nháy mắt, tảng đã vỡ vụn, anh bị vùi lấp gọn bên trong đống đổ nát.
Đám đông trông vô cùng kỳ dị. Có người cười chế nhạo, có người tỏ ra đáng tiếc, có người thì lắc đầu…
Cảnh tượng này nằm trong dự tính của rất nhiều người. Chẳng có gì để nói…Thực lực giữa hai người họ cách biệt quá lớn.
“Cậu Lâm…”
Vài người hô lên. Băng THượng Quân lo lắng nói với Chiêm Nhất Đao: “Tiền bối, chúng ta cứ đứng vậy sao? Không làm gì à? Nếu cứ tiếp tục thế này thì…thầy sẽ bị đánh chết mất”.
“Chưa nghiêm trọng tới mức đó".
Chiêm Nhất Đao trầm giọng. Tuy nhiên trông ông ta cũng căng thẳng: “Huống hồ chúng ta cũng chẳng giúp gì được. Nếu chúng ta làm loạn thì nhà họ Lâm sẽ viện cớ. Tới khi đó họ sẽ hiệu triệu thuộc hạ đối phó với cậu Lâm”.
Băng Thượng Quân im lặng. Tình cảnh thê thảm hiện tại của Lâm Chính khiến nhiều người vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ vốn cho rằng Lâm Chính có thể giao đấu được vài chiêu với Lâm Cốc, thật không ngờ anh lại bị hạ gục dễ dàng như vậy.
“Vô tri”, Lâm Cốc lắc đầu. Ông ta không cho Lâm Chính có cơ hội được thở, chỉ tiếp tục lao lên tấn công điên cuồng.
Lâm Chính đỡ đòn một cách khó khăn. Bùm! Bùm…Lại là một đợt tấn công liên hoàn nữa. Lúc này Lâm Chính đã trầy da tróc vẩy lắm rồi. Cơ thể anh bị nứt toác, toàn vết thương.
Trông anh thê thảm vô cùng. Có không ít người quay mặt đi, không nỡ nhìn tiếp. Lương Huyền Mi bật khóc.
“Chủ tịch Lâm đang làm gì vậy? Tại sao không ra tay?”, Hạ Thu Ân cũng khẽ lau nước mắt. Cô gái cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Còn tiếp tục thế này thì thầy sẽ bị đánh chết mất thôi”, Băng Thượng Quân nói giọng khàn khàn.
“Yên tâm, hãy tin tưởng vào chủ tịch Lâm…”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng. Dù đến ông ta cũng không dám tin.
“Lâm chưởng sự đúng là mạnh ghê người”, nhà họ Lam cảm thán.
“Thực lực này, đến cả Võ Hoàng cũng chưa chắc đã phải đối thủ của ông ấy”, có người nói tiếp.
Lâm Phi Anh mỉm cười: “Đương nhiên! Lâm chương sự có thể gia tăng sức mạnh như vậy là do gia chủ đích thân ban thưởng. Đó là mật thuật của nhà họ Lâm, lúc này thực lực của ông ấy đã tăng lên gấp 5 lần rồi. Thực lực của Lâm chưởng sự vốn đã đạt tới đỉnh phong, lúc này sức mạnh ấy đã tăng gấp năm lần so với cấp độ đỉnh phong...điều đó có nghĩa là gì...có nghĩa là đương nhiên thần y Lâm không thể địch lại được”.
Mọi người nghe thấy vậy bèn nín thở: “Vậy có nghĩa là...thần y Lâm thua chắc đúng không?”
“Đúng vậy, hơn nữa...sẽ bị Lâm chưởng sự đánh chết”, Lâm Phi Anh nheo mắt: “Đây chính là kết cục của việc đối đầu với nhà họ Lâm. Hôm nay, nhà họ Lâm phải giết chết người thanh niên này, nghiền nát truyền thuyết về cậu ta”.
Tất cả ớn lạnh. Lâm Chính nằm trước một tảng đá, há hốc miệng hớp lấy không khí. Miệng anh đầu máu. Mặt cũng vậy. Cơ thể anh đã không còn sức lực, chỉ còn đôi mắt vẫn mở to nhìn Lâm Cốc bước tới.
“Thật khiến người ta thất vọng. Cậu lúc này có khác gì một con chó sắp chết không?”, Lâm Cốc chắp tay sau lưng, thản nhiên lên tiếng và nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.
“Các đối thủ trước đây cho cậu nhiều sự tự tin quá nhỉ, để cậu ảo tưởng sức mạnh”.
“May mắn giúp cậu có được thành công và sự thắng lợi ngày hôm nay đấy. Và thế là cậu tự tin cho rằng mình có thể khiêu chiến được với cả nhà họ Lâm?”
“Chút võ vẽ của cậu mà cũng đòi thắng Lâm Cốc tôi sao?”
“Thần y Lâm, cậu thật quá đáng thương. Nhưng cũng không sao. Giờ tôi tiễn cậu, tiễn trước mặt đám đông. Cậu sẽ không còn đau nữa, mọi thứ sẽ kết thúc nhanh thôi”, Lâm Cốc mỉm cười, giơ tay lên định đập nát đầu Lâm Chính. Vì giờ đầu anh có khác gì một quả trứng gà đâu.
Nhưng đúng lúc này...ông ta bỗng phải khựng lại. Lâm Chính từ từ đưa tay lên. Ngón tay của anh cầm một cây châm. Cây châm màu xanh lam lấp lánh.
“Lâm chưởng sự, chắc ông nhận ra đúng không?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, nói xong còn ho khù khụ.
Lâm Cốc tái mặt, ông ta vội lùi lại.
“Không....không thể nào!”