Anh ta lảo đảo tiến về phía trước, loạng choạng quỳ trước mặt những người đó, run run nói: “Cầu xin các vị hãy cứu tôi…”.
Thái Bình An không biết những người trước mặt là ai, nhưng từ trang phục cho thấy chắc chắn không phải người của Thánh Sơn.
Chỉ là số lượng bọn họ không đông, chỉ có mười mấy người, e rằng đối mặt với thủ vệ đang truy sát ở phía sau không chiếm được bao nhiêu lợi thế.
Thái Bình An rất hoảng loạn.
Có lẽ những người này sẽ không cứu mình.
Nhưng anh ta không chạy được nữa, nếu không gửi gắm hi vọng vào những người này, anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Anh không sao chứ?”.
Một trong số họ dìu Thái Bình An dậy, lên tiếng hỏi.
“Cầu xin mọi người hãy cứu tôi”, Thái Bình An bàng hoàng bất an hét lên.
“Tao xem ai dám cứu mày!”.
Các thủ vệ ở đằng sau ùa đến, có hơn bốn mươi người.
Hiển nhiên, chuyện có người lẻn vào khổ ngục cứu người đã truyền ra, thủ vệ ở xung quanh đây đều chạy tới.
Đám thủ vệ chặn trước mặt Thái Bình An và những người kia, rút chiến đao ra, toàn bộ xông lên.
“Đám chó chết chúng mày không phải người của Thánh Sơn? Mau cút ra khỏi Thánh Sơn! Giao tên súc sinh kia cho bọn tao!”.
Một thủ vệ tóc dài lạnh lùng quát lên, ánh mắt vô cùng hung ác.
“Chúng tôi sẽ bảo vệ người này”.
Người tới thản nhiên nói.
“Khốn nạn! Bọn mày là cái thá gì mà đối đầu với Thánh Sơn bọn tao? Bọn mày mà cũng xứng?”.
Đám thủ vệ nổi giận, sát ý dâng trào.
“Thánh Sơn khi nam hiếp nữ, sỉ nhục võ đạo Long Quốc, làm chuyện phi pháp không coi luật pháp ra gì, ai ai cũng muốn giết, các người còn không biết sao? Thánh Sơn đã làm nhiều người oán giận, sớm muộn các người cũng sẽ gặp báo ứng”, người đó hét lớn.
“Rặt một đám chó tha, không biết điều! Tao thấy bọn mày chán sống rồi! Bọn mày đã vô tri vô độ như vậy thì tao sẽ giết sạch bọn mày, để bọn mày biết hành động của bọn mày ngu xuẩn đến mức nào!”.
Thủ vệ đó hung dữ nói, sau đó dẫn người tiến tới.
“Giết sạch chúng tôi? Người của Thánh Sơn đã ngông cuồng đến mức độ này rồi sao? Nếu đã như vậy, tôi cũng muốn xem xem thủ đoạn của Thánh Sơn các ngươi như thế nào!”.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đằng sau bọn họ.
Đám thủ vệ sửng sốt, quay lại nhìn.
Nhóm người trước mặt tự động tách ra, một bóng người bước tới.
Đó là một người đàn ông vẻ ngoài đẹp trai phong độ, giống như thần linh.
Người đàn ông mặc áo vest không ăn nhập gì, cất bước đi tới, vẻ mặt nghiêm túc, khí chất siêu phàm.
“Mày là cái thá gì mà dám nói kiểu đó?”, thủ vệ kia nổi giận, định ra tay với người đàn ông mặc vest.
Thái Bình An nhìn thấy người đàn ông mặc vest thì lại mừng như điên, kích động hét gọi: “Thần y Lâm?”.
“Cái gì?”.
Đám thủ vệ kinh ngạc biến sắc.
Người đàn ông mặc áo vest này lại là thần y Lâm ở Giang Thành, người đã tiêu diệt Thánh Sơn Thất Thần Tướng!
Ngay lập tức tất cả thủ vệ run lẩy bẩy.
Mặc dù bọn họ chưa gặp người này bao giờ, nhưng chuyện liên quan đến người này đã truyền khắp Thánh Sơn từ lâu.
Người này dũng mãnh đến thế nào. Bảy Thần Tướng giao đấu với anh đều bất hạnh tử vong, ngay cả vị đại nhân trên Thánh Sơn cũng thua thiệt dưới tay anh. Nếu không phải thiên kiêu hạng nhất kịp thời đuổi đến, e là vị đại nhân đó cũng phải ngã xuống dưới tay người này.
Đám thủ vệ của Thánh Sơn có ngông cuồng hơn nữa cũng không dám kiêu căng trước mặt anh.
“Rút! Rút mau! Đi thông báo cho chủ thượng!”.
Tên thủ vệ đứng đầu ý thức được có gì đó không đúng, giọng nói run rẩy, vội vàng hét lên, liên tục lùi lại.
Nhưng giờ có muốn đi cũng không do bọn họ quyết.
“Giết!”.
Lâm Chính lạnh nhạt quát.
Mọi người đồng loạt xông lên bao vây đám thủ vệ kia.
“Chiến đấu!”.
Đám thủ vệ không còn đường lùi, chỉ đành cắn răng chiến đấu.
Nhưng có Lâm Chính ở đây, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội nào, chẳng lâu sau đã bị tiêu diệt toàn bộ.
“Thần y Lâm!”.
Thái Bình An không đợi người của Dương Hoa xử lý vết thương cho anh ta mà quỳ xuống đất khóc lóc: “Xin anh hãy cứu mẹ tôi!”.
Chương 3167: Thánh Sơn sao có thể không vô địch?
Lâm Chính nhanh chóng đỡ Thái Bình An dậy.
Tuy nhiên, Thái Bình An không chịu đứng dậy, quỳ lạy Lâm Chính và khóc: "Lâm thần y, đám súc sinh Thánh Sơn đã hành hạ mẹ tôi dã man đến mức sắp mất mạng tới nơi. Tôi vốn định lợi dụng tình hình hỗn loạn hôm nay để cứu mẹ ra. Nhưng không ngờ vừa thoát khỏi ngục tối, liền bị người của Thánh Sơn phát hiện rồi lôi mẹ tôi trở lại. Hiện giờ không biết mẹ tôi sống chết ra sao!"
Nói xong, Thái Bình An dập đầu xuống đất một cái thật mạnh, nước mắt chảy ròng ròng, vô cùng đau đớn.
Lâm Chính lập tức trịnh trọng nói: "Mau cùng tôi đi tìm người”.
"Được! Được!"
Thái Bình An lau nước mắt, lập tức đi theo Lâm Chính về phía Thánh Sơn.
Lúc này, trận chiến dưới chân Thánh Sơn đã lan đến sườn núi.
Mặc dù các cao thủ của Thánh Sơn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hôm nay có quá nhiều người của Võ Đạo tới đây, cho nên lực lượng phòng thủ của Thánh Sơn cũng không đủ để ngăn cản họ.
Thánh Sơn dường như bị chọc thủng.
Nhưng vào lúc này.
Vút!
Một chiếc cầu vồng màu xanh lam rơi xuống từ đỉnh Thánh Sơn và đánh vào chiến trường trên sườn núi.
Bùm!
Sau khi cầu vồng chạm đất, nó phát ra một làn sóng xung kích đáng sợ khiến nhiều người bị thổi bay.
"Ai?"
Một số cao thủ hét lớn.
Sau khi cát bụi lắng xuống, mọi người thấy một người trẻ tuổi mặc áo giáp sáng loáng màu bạc xuất hiện tại nơi cầu vồng vừa hạ cánh.
Người này có cặp lông mày kiếm, đôi mắt sáng như sao, làn da nhợt nhạt và nụ cười ác độc trên khuôn mặt đang nhìn xung quanh.
"Thánh Sơn không cho phép đám kiến cỏ như các người vấy bẩn. Giờ các người đã đặt chân lên Thánh Sơn, vậy hãy dùng máu của mình để rửa sạch đi!"
Người kia phá lên cười một tiếng, sau đó rút ra thanh đại đao từ bên hông và lao về phía đám đông.
Vèo vèo vèo...
Người kia hóa thành một tia sáng màu lam, xuyên qua đám người. Những nơi hắn đi qua, đầu người bay tứ tung, máu tươi bắn tung tóe.
Trong nháy mắt, hơn mười cao thủ chết dưới tay người kia.
Thấy cảnh này, mọi người đều khiếp sợ.
"Đao pháp này... không tồi! Người này hẳn là Thanh Nha của Thánh Sơn!"
"Cái gì? Đây là Thanh Nha?"
"Thanh Nha, kẻ đã chém chết hai đại cao thủ Võ Đạo của Long Quốc là Nam Kiếm và Bắc Đao trong một ngày sao?"
"Hẳn là người này!"
Người kia vừa dứt lời, vẻ kinh ngạc trên mặt mọi người càng hiện rõ.
Với việc Thanh Nha tham gia trận chiến, toàn bộ cục diện cũng đã thay đổi.
Lòng tin của các cao thủ Thánh Sơn được củng cố rất nhiều. Chứng kiến đao pháp của Thanh Nha, các cao thủ Võ Đạo đều kinh hãi.
"Bọn tôi đi đối phó Thanh Nha, mọi người tiếp tục công kích Thánh Sơn, mau chóng cứu người!"
Lúc này, mấy cao thủ trà trộn trong đám người lần lượt nhảy ra, tả xung hữu đột.
"Một đám chuột không có não mà dám tỷ thí cùng tôi?"
Thanh Nha chế nhạo, cầm đại đao và xoay một vòng, chém hàng nghìn nhát nhắm vào những cao thủ đó.
Thực lực của những người này quả nhiên là xuất chúng, bọn họ dùng đủ mọi cách để chống đỡ, khó khăn lắm mới có thể đấu lại Thanh Nha. Hơn nữa số lượng người của họ đông hơn, cho nên cũng tạm thời cầm chân được Thanh Nha.
Thấy vậy, những người khác vô cùng vui mừng, lập tức phát động phản công.
Tình thế lại bất phân thắng bại.
"Thế nào? Thanh Nha, hiện tại đã biết chúng tôi lợi hại thế nào chưa?"
"Đừng coi thường người khác, Thánh Sơn các người không phải vô địch!"
Sự tự tin của mọi người tăng gấp bội, họ vừa chiến đấu vừa hét lớn.
"Thánh Sơn của tôi sao có thể không vô địch được kia chứ?"
Thanh Nha híp mắt lại, trong mắt thoáng hiện vẻ tàn nhẫn: "Để tôi cho các người xem đâu mới là tuyệt kỹ vô địch!"
Chương 3168: Chiến binh siêu cấp
"Cái gì?"
Những cao thủ này hít sâu một hơi.
Thanh Nha đột nhiên vung thanh đao trong tay.
Keng!
Một luồng đao khí mạnh như sóng cuộn về phía các cao thủ kia.
Sau khi mọi người đỡ lấy đao khí, Thanh Nha nhanh chóng lùi ra xa mười mét. Hắn đặt thanh đao trước ngực, môi thì thào, toàn thân tràn ngập năng lượng, như thể đang kêu gọi điều gì đó.
Thấy vậy, những người kia sa sầm mặt lại.
"Cẩn thận, hắn ta hẳn là đang thi triển chiêu thức gì đó!"
"Không được để hắn thành công, giết!"
"Lên!"
Các cao thủ đều lao lên tấn công, dùng hết sức tung ra những đòn hiểm để tiêu diệt Thanh Nha.
Tuy nhiên, Thanh Nha không hề di chuyển, vẫn nhắm mắt đọc khẩu quyết. Thanh kiếm trong tay hắn lúc này bùng lên một ánh sáng xanh chói mắt, trông vô cùng thần bí và phi thường.
Ngay khi những chiêu thức của các cao thủ chuẩn bị đánh trúng Thanh Nha.
Vù!
Một âm thanh kỳ diệu vọng ra từ thanh đao.
Cùng lúc đó, Thanh Nha cũng mở mắt và đột nhiên vung thanh đao trong tay về phía trước.
Keng! !
Một đạo đao ảnh dài vài thước quét về phía trước với một sức mạnh không thể ngăn cản.
Áo giáp, vũ khí và thậm chí cả thân thể của các cao thủ đều bị cắt ra.
Trước đao ảnh đáng sợ này, máu thịt của họ như giấy, khí lực như cát, tất cả mọi thứ đều bị cắt tan tành.
Các cao thủ còn lại cũng khựng lại ngay lập tức.
Bóng đao dễ dàng xuyên qua cơ thể họ, thân thể gần một trăm võ sư phía sau đều bị cắt đứt.
Sau khi đao ảnh biến mất, gần một trăm cao thủ võ thuật đứng trước mặt Thanh Nha đều bất động như tượng, nhưng rất nhanh sau đó...
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt...
Mỗi người đều phun ra rất nhiều máu, sau đó thân thể đều bị xẻ đôi, chết thảm.
Giết hàng trăm cao thủ chỉ bằng một nhát chém!
Những người xung quanh ngây người nhìn, tất cả đều chết lặng.
Đây là Thanh Nha!
Đây là lưỡi đao của Thánh Sơn!
Đây là sức mạnh của Thánh Sơn sao?
Mọi người đều kinh hãi và khiếp sợ.
"Không thể...không thể..."
"Thánh Sơn mạnh đến vậy sao?"
"Chúng ta sao địch nổi người này?"
Rất nhiều người bị cảnh tượng trước mặt làm cho thất kinh, trong lòng mất hết ý chí chiến đấu, không dám lại tiếp tục tấn công.
Mà Thanh Nha cũng không phí lời, cười lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục dùng đao chém giết.
Những người còn lại không dám chống trả, vội vàng bỏ chạy.
Người của Thánh Sơn đã lợi dụng tình hình để tấn công.
Những người thuộc Võ Đạo bắt đầu rút lui và chạy trốn tứ phía.
Bọn họ không có tổ chức, chỉ là tự phát lao đến đây. Mặc dù có quân số đông, nhưng một khi có biến, lại không có người lãnh đạo là lập tức loạn chẳng khác nào đàn cào cào. Bọn họ làm sao có thể thắng được Thánh Sơn?
Đám người Thánh Sơn không hề khoan nhượng, bọn chúng dường như muốn tàn sát tất cả những người này nên truy sát họ đến cùng.
Chỉ trong thời gian ngắn, dưới chân Thánh Sơn máu chảy thành sông máu, khắp nơi là chiến trường, thi thể nằm rải rác. Cảnh tượng giống như ở dưới địa ngục, trông vô cùng kinh khủng.
Nhưng trong khi đám người của Thánh Sơn tiếp tục đuổi theo.
Viu! Viu! Viu! Viu!
Những viên đạn pháo màu xanh bất ngờ từ trên không trung rơi xuống và rơi trúng đám người Thánh Sơn.
"Là kẻ nào bắn?"
Thanh Nha mặt biến sắc, lập tức hét lớn: "Tản ra!"
Đám người vội vã tản ra.
Nhưng vẫn chậm một nhịp.
Bang bang bang bang!
Bốn tiếng nổ dữ dội trên sườn núi.
Nhiều kẻ ngã lật nhào do tác động của đạn pháo. Bọn họ đều mất sức chiến đấu, nôn ra máu và khó đứng dậy nổi.
Những người vừa bỏ chạy ban nãy đều sững lại.
"Đây là pháo Phá Võ?"
"Là Long Quốc! Người của Long Quốc đến rồi!"
"Thật tuyệt, chúng ta được cứu rồi!"
Mọi người đều xúc động và bật khóc.
Chỉ nhìn thấy những cỗ máy bọc thép có hình thù kỳ lạ đang từ trên núi đi lên, sau đó là một lượng lớn binh lính với súng dài và kiếm đeo bên hông cùng những người lính mặc áo giáp đặc chủng ngay ngắn xông lên núi.
Những chiến binh này đều đằng đằng sát khí, mỗi người đều trang bị đến tận răng, cực kỳ đáng sợ.
Nhìn thấy những người này, sắc mặt của Thanh Nha trở nên cực kỳ khó coi.
Những chiến binh này sẽ không dễ dàng xuất hiện, một khi xuất hiện, có nghĩa tính chất đã rất nghiêm trọng.
Hắn biết sự tình trước mắt đã không còn cách nào giải quyết, lập tức nghiêng đầu hô: "Mau! Mau đi mời chủ thượng!"
"Vâng!"
Chương 3169: Thần tiên phương nào?
Sau khi những chiến binh được trang bị đầy đủ và đáng sợ này tới Thánh Sơn, toàn bộ khung cảnh hỗn loạn ngay lập tức lắng xuống.
Những người chạy trốn từ mọi phía lần lượt tiếp cận những người lính, run rẩy hét lớn.
"Các vị, xin hãy giúp chúng tôi!"
"Những kẻ ở Thánh Sơn rất tàn bạo và vô nhân đạo, xin hãy cứu chúng tôi!"
Mọi người giống như chết đuối vớ được phao.
Nhưng ngay khi họ đến gần, những binh lính kia đã chĩa súng vào họ.
"Cấm nhúc nhích, tất cả đứng tại chỗ, dừng mọi động tác, giơ hai tay lên, ai dám manh động sẽ bị bắn chết!"
Một người đàn ông ăn mặc như phó tướng chỉ huy bước tới và quát lớn.
Mọi người run lẩy bẩy, vội vàng giơ tay làm theo.
Thấy vậy, những kẻ từ Thánh Sơn lập tức chuẩn bị rút lui vào núi.
"Ai cho các người rời đi?"
Phó tướng quát lên ngay lập tức.
"Các vị có chuyện gì sao?", Thanh Nha sắc mặt khó coi, trầm giọng hỏi.
"Những người này là các người sát hại phải không?", phó tướng chỉ vào những thi thể rải khắp sườn đồi, lạnh lùng hỏi.
"Những người này có ý định xâm phạm Thánh Sơn và chiếm đất của chúng tôi, chúng tôi chỉ đang tự vệ!",Thanh Nha đáp.
Không ngờ, lời này vừa dứt, binh lính xung quanh lập tức chạy tới, bao vây đám người Thánh Sơn.
Người Thánh Sơn đều bị sốc, lập tức giơ kiếm lên chuẩn bị tư thế tấn công.
"Tất cả bỏ kiếm xuống!", mặt Thanh Nha biến sắc, lập tức nhỏ giọng xuống.
Đám người kia sững lại, nhưng rồi cũng bất lực buông kiếm xuống.
"Tại sao lại hạ kiếm xuống? Tại sao chúng ta phải sợ chúng?", có người bất mãn, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh thì biết gì? Câm miệng!", Thanh Nha gằn giọng quát.
Những người này không biết sự lợi hại của đội quân này.
Đội quân này, bốn binh đoàn lớn của Long Quốc hoàn toàn không thể sánh được.
Cái gọi là bốn binh đoàn lớn chẳng qua là thế lực bề ngoài, một cái vỏ để thiên hạ nhìn thấy.
Sức mạnh thực sự của Long Quốc vượt xa những gì mọi người có thể tưởng tượng.
Long Quốc là một quốc gia có nền võ học phát triển rực rỡ và có rất nhiều cao thủ. Đất nước yên bình và người dân được an toàn, rất ít kẻ gian dám làm loạn. Suy cho cùng, đó là bởi vì sức mạnh khiến kẻ khác phải e sợ của đất nước này.
Thanh Nha biết rằng một khi tin tức về võ trường truyền ra ngoài, nó chắc chắn sẽ khiến Long Quốc chấn động. Nhưng hắn không ngờ rằng Long Quốc sẽ cử một lực lượng như vậy tới để giải quyết vấn đề này.
Tình hình hiện tại nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
"Các người muốn làm gì? Nổi loạn sao?", thấy đám người không cam lòng bỏ kiếm xuống, phó tướng tiến lên quát lớn.
Thanh Nha và những kẻ kia vẫn im lặng, mặc dù trong mắt bọn chúng tràn ngập sự phẫn nộ, nhưng cũng không dám phản kháng chút nào.
Bởi một khi kháng cự, đội quân này sẽ có lý do để phát động tấn công, và những gì chờ đợi bọn chúng sẽ là một cuộc tàn sát dã man.
Tình hình hiện tại chỉ có thể được giải quyết bằng cách đợi thiên kiêu hạng nhất đến.
Tuy nhiên, lực lượng này của Long Quốc dường như không quá quan tâm đến đám người Thánh Sơn.
"Tất cả mọi người đi tới đây, từng người một xếp hàng, kiểm tra chứng minh thư, người không có chứng minh thư thì khai báo số chứng minh thư. Những người khác trong đội đi thu thập manh mối và chứng cứ, tất cả những kẻ phạm tội đều sẽ bị xử lý theo luật pháp của Long Quốc, không khoan nhượng!", phó tướng hét lên.
Đám người bất lực đành xếp hàng để đăng ký thông tin với những người lính này, ngay cả người dân của Thánh Sơn cũng không được tha.
Một lúc sau, thông tin ban đầu đã được thu thập.
"Tính chất của vụ việc này là rất nghiêm trọng, cần phải xử lý nghiêm minh, phải đưa tất cả những người liên quan đến vụ việc trở về!", phó tướng hét lên.
Đội quân bắt đầu áp giải những người của Võ Đạo về.
"Các người đang làm gì thế?"
"Các người đưa tôi đi đâu? Tôi đến từ Thánh Sơn! Tôi không đi đâu hết!"
"Cút khỏi đây!"
Người Thánh Sơn bùng nổ.
Làm sao họ có thể cam tâm rời khỏi đây với những người này?
Tuy nhiên, sự kháng cự của họ đã khiến đội quân này nổi giận.
"Chết tiệt! Bắt tất cả! Kẻ nào dám chống cự sẽ bị bắn chết!"
"Vâng!"
Đội quân bắt đầu cưỡng chế đám người Thánh Sơn, ngay khi người Thánh Sơn định chống cự thì đã bị những binh lính này tấn công.
Xung đột gay gắt nổ ra giữa hai bên.
Những người đến từ Thánh Sơn này làm sao có thể là đối thủ của tất cả những chiến binh đáng sợ? Bọn họ hoặc bị giết ngay lập tức hoặc bị đánh lui, không thể chống cự.
Tình hình đã ngoài tầm kiểm soát.
"Mọi người, xin hãy dừng lại!"
Vào lúc này, một giọng nói thanh tao và thu hút vang lên từ phía trên đỉnh núi.
Mọi người ngước mắt lên.
Một luồng khí giống như bức màn từ đỉnh núi thánh trải xuống, sau đó một người giống như một vị tiên nhân bước lên bức màn, một bước đi được tới mười dặm chậm rãi xuống núi.
Ai nấy tròn mắt, nhìn như người mất hồn.
Ai thế này?
Đây.....có phải là thần tiên?
Chương 3170: Bán đứng
Người thường chưa từng được gặp thần tiênNhưng giờ xem ra thần tiên trong truyền thuyết cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Chủ thượng”.
Thanh Nha nhìn thần tiên đạp không bước đi mà vô cùng kích động. Lập tức lao tới quỳ phụp xuống: “Thuộc hạ bái kiến chủ thượng! Thuộc hạ không thể bảo vệ được Thánh Sơn, gây phiền toái cho chủ thượng, mong chủ thượng thứ tội”.
“Không phải lỗi của cô, đứng lên đi”.
Vị thần tiên kia đứng trên sườn núi nhìn xuống đám đông bằng vẻ trịch thượng. Khí tức vô thượng bao trùm khiến đám đông bên dưới không dám nhìn thẳng.
Đây chính là thiên kiêu hạng nhất sao? Vô số người run rẩy. Họ cảm thấy vừa kích động lại vừa kính sợ.
Đây chính là người đã nhốt bạn bè, người thân của họ, ép những người đó làm những việc mà họ không muốn làm, thậm chí còn uy hiếp cả tính mạng họ. Dù như vậy thì lần đầu gặp anh ta, họ cũng cảm thấy kính ngưỡng và bái phục.
Anh ta mặc đồ trắng, tóc bay bay, đôi mắt như nhìn thấu trần gian. Đôi môi mỏng khẽ khép lại như kiểm soát cả đất trời.
Trên người anh ta không hề có vũ khí, chỉ có hai tay chắp sau lưng. Thế nhưng anh ta đứng đó như liên kết với cả không gian. Như là hiện thân của toàn bộ mọi thứ. Hiện thân của núi, biển, gió, mây, mặt trăng, mặt trời. Cứ như tất cả mọi thứ đều là vũ khí của anh ta vậy.
Đám đông dừng chém giết, cứ thế dán mắt vào đối phương. Có rất nhiều chiến sĩ bị thu hút bởi người này.
Không thể phủ nhận, thiên kiêu hạng nhất phát ra một thứ khí chất khiến đám đông muốn lại gần và thần phục. Dù biết những chuyện tàn nhẫn anh ta đã từng làm nhưng vẫn không thể thoát khỏi. Đây chính là khí chất của kẻ làm chủ thiên hạ.
Thế nhưng phó tướng không phải người tầm thường, ông ta vẫn hét lên: “Thiên kiêu hạng nhất, các người là người của Thánh Sơn mà khinh thường pháp độ Long Quốc, khai sát giới ở đây, còn ra thể thống gì nữa. Những kẻ kia phải được đưa đi điều tra, cậu có ý kiến gì không?”
“Các hạ muốn điều tra cái gì? Người là do họ giết. Nếu muốn định tội họ thì định tội theo pháp luật của Long Quốc đi”, thiên kiêu điềm đạm nói.
Dứt lời, cả hiện trường xôn xao. Người của Thánh Sơn quay lại nhìn thiên kiêu với vẻ không dám tin.
Bọn họ tưởng rằng ít nhiều gì thì thiên kiêu cũng sẽ nói đỡ cho họ vài câu hoặc là dùng cách nào đó để đuổi đám quân đội kia đi. Thật không ngờ thiên kiêu hạng nhất lại bán đứng họ...
“Chủ thượng”, Thanh Nha bàng hoàng nhìn thiên kiêu.
Thiên kiêu hạng nhất không thể hiện biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn và hỏi: “Anh có ý kiến gì sao?”
Thanh Nha run bắn người, há hốc miệng nhưng cuối cùng vẫn phải cúi đầu: “Không...không có gì...thuộc hạ không có ý gì cả...”
“Đưa người đi đi”, thiên kiêu hạng nhất nói.
Phó tướng cũng không hề khách khí, chỉ phất tay, lập tức có người lao lên áp tải đối phương vào trong xe và đưa đi.
Thế nhưng đám chiến sĩ vẫn chưa rời đi. Phó tướng bước lên: “Chúng tôi nhận được tin, Thánh Sơn các người đã giam giữ một nhóm người của võ đạo. Từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ tiến hành lục soát toàn bộ Thánh Sơn, hi vọng các người có thể phối hợp”.
Thiên kiêu hạng nhất lắc đầu, thản nhiên nói: “Tin đó tới từ đâu thế! Chẳng có căn cứ nào cả. Các người vô duyên vô cớ làm vậy có phải là vô lý không?”
“Chúng tôi có lệnh khám xét”.
“Sợ là sẽ phải khiến các người thất vọng rồi”, thiên kiêu hạng nhất lắc đầu, thản nhiên nói: “Các người cứ lục soát đi, nhưng e rằng sẽ mất công thôi”.
“Chúng tôi cũng hi vọng sẽ mất công. Vì nếu có vấn đề gì thì tình hình sẽ trở nên vô cùng rắc rối”, phó tướng lạnh lùng nói.
“Lục soát bao lâu?”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên nói.
“Sao thế? Cậu vội vậy cơ à".
“Tôi đang bế quan, không thể để cho người khác làm phiền lâu được. Thánh Sơn rộng như vậy, sợ rằng các người sẽ phải lục soát cả năm mất”.
“Yên tâm đi, lần này chúng tôi điều động đủ lực lượng, cũng lục soát không lâu đâu. Cậu coi thường đội quân của chúng tôi hay gì?”, phó tương hừ giọng.
Ngay sau đó, toàn bộ đội quân tản ra. Thiên kiêu hạng nhất chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn đám người kia tản ra, đôi mắt anh ta ánh lên sát ý.