Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 956: Ông cũng biết Kỳ Lân Biến?

Môn chủ Kỳ Lân Môn đã xuất hiện.

Vẻ mặt Lệ Vô Cực trở nên lạnh băng.

Lâm Chính cũng nhíu mày.

Nhưng anh rất tò mò, vì sao môn chủ của Kỳ Lân Môn bây giờ mới xuất hiện?

“Môn chủ, cứu… cứu tôi! Môn chủ! Cứu tôi!”, Lưu Vô Hằng như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, khó khăn hét lên.

Nhưng môn chủ không quan tâm đến hắn, mà đi đến bên cạnh Lưu Quy, kiểm tra vết thương của Lưu Quy.

“Phó môn chủ Lưu, ông không sao chứ?”, môn chủ đánh thức ông ta dậy.

“Môn… Môn chủ?”, Lưu Quy khó khăn lên tiếng.

“Vết thương của ông quá nặng, tôi sẽ giảm nhẹ thương tích giúp ông”, môn chủ nói, tay ấn lên người Lưu Quy.

Nhìn như chỉ là mấy chiêu đơn giản, nhưng lại khiến hai mắt Lưu Quy lồi ra, miệng phun ra lượng lớn máu.

“Hả?”.

Đệ tử xung quanh kinh ngạc.

“Bố!”, Lưu Vô Hằng hét lên thảm thiết.

Toàn thân Lưu Quy run rẩy, sau đó mắt mở lớn nhìn môn chủ, giãy hai chân, chết hoàn toàn.

“Phó môn chủ!”.

Các đệ tử quỳ dưới đất kêu khóc.

“Bố ơi!”, Lưu Vô Hằng gào khóc giãy giụa, đau lòng tuyệt vọng.

“Phó môn chủ Lưu thương thế quá nặng, đã chết rồi! Thần y Lâm, đây là chuyện tốt mà cậu làm sao?”, môn chủ Kỳ Lân Môn nhảy vọt xuống, phẫn nộ quát lên.

“Hay cho chiêu vu oan giá họa! Môn chủ Kỳ Lân Môn, mấy chiêu vừa rồi của ông đều ấn vào tử huyệt của phó môn chủ Lưu Quy. Rõ ràng là ông đã âm thầm ra tay giết chết ông ta, nhưng lại giá họa cho tôi! Chiêu mượn đao giết người của ông thật là hoàn hảo!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Mượn đao giết người?”.

Các đệ tử ở xung quanh đều hoang mang.

“Thần y Lâm, tôi không đội trời chung với anh!”.

Lưu Vô Hằng đỏ hai mắt, giống như con thú phát điên, vừa giãy giụa vừa gào thét.

“Lưu Vô Hằng, anh cũng cảm thấy bố anh là do tôi giết sao? Sao anh lại ngu xuẩn như vậy? Đây là núi Thiên Côn, là địa bàn của Kỳ Lân Môn, vì sao qua lâu như vậy môn chủ Kỳ Lân Môn mới xuất hiện, anh có nghĩ tới không? Ông ta chỉ là muốn mượn tay tôi diệt trừ hai bố con anh. Anh hãy xem kỹ thi thể của bố anh xem, nơi ngực ông ta có ba tử huyệt đều lõm vào trong, ba tử huyệt này chính là vị trí vừa rồi môn chủ của anh đã ấn vào! Đúng là tôi muốn giết bố anh, nhưng nếu người là do tôi giết, tôi chắc chắn sẽ thừa nhận. Tôi không cần thiết phải nói dối. Ngược lại, người không phải do tôi giết, vì sao tôi phải gánh mối oan này?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó thả tay xuống.

Lưu Vô Hằng lập tức ngã xuống đất.

Lần này, hắn không còn kích động nữa.

Bởi vì Lâm Chính nói có lý!

Đúng vậy.

Nếu thật sự là Lâm Chính giết, vì sao Lâm Chính phải phủ nhận?

Hơn nữa, vừa rồi bố hắn còn có thể mở mắt nói chuyện, vì sao môn chủ chạm vào vài cái, bố hắn lại chết?

Quan trọng là nơi này cách Kỳ Lân Môn không xa, môn chủ không thể nào không biết tình huống ở nơi này, vì sao đến lúc này ông ta mới xuất hiện?

Rốt cuộc ông ta đến cứu người hay là đến đâm thêm một dao?

Lưu Vô Hằng không phải kẻ ngốc, cũng đã ý thức được tình huống không đúng.

“Anh và bố anh luôn coi Kỳ Lân Môn là của mình, vốn đã phạm kiêng kị lớn, người làm môn chủ sao có thể không diệt trừ hai người? Ông ta mãi không ra tay chỉ là vì kiêng dè thế lực trong môn phái của các anh, không muốn vì các anh mà khiến Kỳ Lân Môn chia năm xẻ bảy! Vì vậy, ông ta đang đợi thời cơ, bây giờ cơ hội đã đến!”, Lâm Chính nói.

Lưu Vô Hằng nghe vậy, đồng tử lập tức mở to.

“Môn chủ… là vậy thật sao?”, Lưu Vô Hằng nghiêng đầu, lắp bắp hỏi.

“Xem ra Lưu Vô Hằng đã bị kẻ đó thuyết phục, sắp phản bội Kỳ Lân Môn chúng ta rồi!”, môn chủ Kỳ Lân Môn không đổi sắc mặt mà nói: “Mọi người nghe đây, từ bây giờ Lưu Vô Hằng đã là phản đồ của Kỳ Lân Môn, tôi ra lệnh mọi người mau chóng giết chết Lưu Vô Hằng! Không được nhân từ! Nghe rõ chưa?”.

Các đệ tử đều đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn đồng loạt hô lên: “Tuân lệnh!”.

Sắc mặt Lưu Vô Hằng trắng bệch.

Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn tin lời Lâm Chính.

Môn chủ luôn im lặng kia… mới là người đáng sợ nhất!

“Được rồi. Mọi người ra tay đi! Diệt trừ đám phản đồ trộm cắp đó! Trả lại sự thanh tịnh cho Kỳ Lân Môn chúng ta!”.

Môn chủ Kỳ Lân Môn thản nhiên nói, sau đó đi về phía Lâm Chính.

Người của Kỳ Lân Môn cũng vây lại.

“Khốn nạn, tôi phải trả thù cho bố tôi!”.

Lưu Vô Hằng rơi vào đường cùng, gào lên, như phát điên chạy về phía môn chủ Kỳ Lân Môn.

“Không biết lượng sức!”.

Môn chủ Kỳ Lân Môn lạnh lùng nói, cơ thể chợt chuyển động. Trong cơ thể bùng phát ra một dòng khí kỳ diệu, hóa thành một ảo ảnh kỳ lân, đánh về phía Lưu Vô Hằng.

Ầm!

Phụt!

Lưu Vô Hằng bị đánh bay ra xa, ngã mạnh xuống đất, lồng ngực nát bét. Hắn phun ra mấy ngụm máu, sau đó không còn động tĩnh, tắt thở ngay tại chỗ.

“Kỳ Lân Biến?”.

Lệ Vô Cực ở phía sau kinh ngạc kêu lên.

“Ông cũng biết Kỳ Lân Biến?”, Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Tôi là môn chủ của Kỳ Lân Môn, sao lại không biết Kỳ Lân Biến? Cậu nghĩ Kỳ Lân Biến của cậu từ đâu ra? Cậu thật sự nghĩ Kinh Mẫn may mắn tìm được tuyệt học cái thế này ở trong hang chuột của phòng giam sao?”, môn chủ Kỳ Lân Môn lắc đầu.

“Chẳng lẽ… Kỳ Lân Biến của sư phụ là ông cho ông ấy? Vì sao ông lại làm vậy?”, Lệ Vô Cực nghiến răng hỏi.

Môn chủ Kỳ Lân Môn không nói.

Nhưng Lâm Chính đã hiểu ra.

“Ông ta chỉ muốn gán tội cho sư phụ anh, tiện bề giết sư phụ anh!”, Lâm Chính nói.

“Gán tội?”.

“Nếu sư phụ anh học được Kỳ Lân Biến, có sự trợ giúp của Kỳ Lân Biến chắc chắn sẽ xông ra khỏi nhà giam! Lúc đó, ông ta có thể danh chính ngôn thuận giết sư phụ anh! Chỉ đáng tiếc, sư phụ anh tuy đã có được Kỳ Lân Biến nhưng lại không học, khiến ông ta uổng công đợi một thời gian dài”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Chết tiệt!”, Lệ Vô Cực cực kỳ căm phẫn nhìn môn chủ: “Ông thật độc ác!”.

“Độc ác? Kẻ phản bội như cậu không có tư cách chỉ trích tôi! Lệ Vô Cực, cậu cấu kết người ngoài mưu hại Kỳ Lân Môn, ngày hôm nay tôi sẽ trừng trị các cậu!”.

Môn chủ Kỳ Lân Môn quát lên một tiếng, hai mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Dòng khí toàn thân ông ta xao động, mang theo khí thế ngút trời lao về phía Lâm Chính và Lệ Vô Cực.

Luồng khí thế đó không gì cản nổi!
Chương 957: Thủ đoạn của ông không đủ

Hóa ra Kỳ Lân Môn không hề bị thất truyền Kỳ Lân Biến. Môn chủ Kỳ Lân Môn vẫn luôn luyện môn tuyệt học này. Nhưng Lâm Chính không hiểu môn chủ Kỳ Lân Môn làm nhiều trò như vậy để làm gì?

Ông ta đã tu luyện được Kỳ Lân Biến mà còn phải sợ Lưu Quy, Kinh Mẫn sao? Một môn chủ như thế sao lại có kết cục như ngày hôm nay chứ? Lâm Chính không thể nào hiểu được.

Lúc này, cũng chẳng ai có tâm trạng mà đi hiểu. Anh xoay hai cánh tay, vận khí đẩy về phía môn chủ Kỳ Lân Môn.

Khí tức của hai bên bạo phát. Những người xung quanh chỉ nhìn thấy hai bóng hình nhàn nhạt được tạo thành từ dòng khí lưu xung quanh bọn họ. Cả hai đều tấn công mãnh liệt. Chỉ là…thần công tu luyện của môn chủ Kỳ Lân Môn vẫn cao hơn của Lâm Chính.

“Thần y Lâm!", Lệ Vô Cực chạy tới dìu anh.

“Anh không sao chứ?”

“Không sao…”, Lâm Chính thở gấp, mặt toát mồ hôi.

“Không ngờ lão hồ ly này cũng biết Kỳ Lân Biến. Thần y Lâm, anh mới học mà giao đấu với ông ta thì thiệt quá. Chúng ta không đánh tiếp được đâu, phải tìm cách rời khỏi đây thôi”, Lệ Vô Cực nghiến răng.

“Anh nói đúng, những có lẽ giờ không kịp nữa rồi. Chúng ta chỉ còn một cách thôi”.

“Cách gì?”

“Điện thoại vẫn ở trên người anh chứ?”

“Vẫn….còn…”

“Lát nữa anh gọi điện thoại, sau đó…tôi tìm cách giữ chân họ”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, thì thầm bên tai Lệ Vô Cực.

Lệ Vô Cực giật mình, sắc mặt trở nên mất tự nhiên: “Thần y Lâm, như vậy…có được không?”

“Tự tạo đường lui cho mình thôi!", Lâm Chính khẽ nói, sau đó bò dậy, lấy ra số châm gài ở eo. Có tất cả tầm vài trăm cây châm. Anh đâm chúng lên người mình. Mỗi cánh tay mười cây, mỗi chân mười cây, mỗi bả vai cũng mười cây…Chưa tới vài giây, cả cơ thể Lâm Chính đã được ghim đầy châm, trông vô cùng đáng sợ.

“Thần y Lâm, y võ của cậu đúng là kinh người nhưng không thể bù đắp được sự chênh lệch giữa tôi và cậu đâu”.

Môn chủ Kỳ Lân Môn thản nhiên lên tiếng. Ông ta nhún người nhảy về phía trước. Lâm Chính lập tức đáp trả.

“Kỳ Lân Chưởng!”

“Kỳ Lân Phá Hỏa!”

“Kỳ Lân Đãng Thế!”

“Kỳ Lân Liệt Thiên!”

..

Môn chủ Kỳ Lân Môn thi triển lần lượt từng chiêu thức. Mỗi chiêu đều vô cùng đáng sợ, uy lực mạnh tới mức Lâm Chính khó có thể so bì được. Ầm ầm…Trong nháy mắt cả vùng núi rung chuyển, nứt toác.

Một lúc sau, Lâm Chính đã bị thương đầy người. Mặt anh mảng xanh mảng tím, hai cánh tay cũng mất hết lực. Có lẽ anh chưa bao giờ chịu thiệt nhiều đến thế.

“Chưởng môn mạnh quá”.

“Ha ha, thằng nhóc này không phải là đối thủ của chưởng môn!"

“Đánh chết cậu ta đi”.

“Đánh chết kẻ không biết trời cao đất dày là gì đi”, đám đệ tử đồng loạt hô lớn, ai cũng kích động vô cùng. Lệ Vô Cực bàng hoàng, lập tức lao tới chộp lấy tay Lâm Chính và định đưa anh đi.

“Anh lùi lại”, Lâm Chính đẩy hắn ra.

“Thần y Lâm, anh không phải là đối thủ của chưởng môn. Nếu anh còn đánh tiếp thì sẽ bị đánh chết đấy. Đi! Chúng ta đi thôi”, Lệ Vô Cực sốt ruột.

“Không cần!”, Lâm Chính trầm giọng, tiếp tục đứng dậy.

“Anh…”, Lệ Vô Cực không nói nên lời.

“Xem ra số châm vừa rồi không phải để gia tăng nội lực mà là để gia tăng sức mạnh của thể xác. Cậu thích chịu đòn phải không”, môn chủ Kỳ Lân Môn thản nhiên nói.

“Không phải, mà là thủ đoạn của ông không đủ thì có”, Lâm Chính lau máu ở khóe miệng, cười lạnh lùng. Dứt lời, môn chủ nổi giận đùng đùng.

“Hừ! Đúng là không biết điều. Nếu đã vậy thì bổn chưởng môn sẽ không nương tay nữa”.

Môn chủ tức giận, nhảy bật lên. Nguồn khí lưu khủng khiếp không ngừng xoáy chuyển quanh người ông ta. Sau đó ông ta tung cước, tay hóa thành vuốt sắc bén như vuốt mãnh thú. Một vuốt tưởng như có thể cắt đứt sắt thép.

Lâm Chính nín thở, chống đỡ liên tiếp. Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chắc anh sẽ không thể cầm cự được. Mới khoảng vài chiêu mà hai cánh tay anh đã be bét máu, hằn toàn vết cào. Máu tươi túa ra như ống nước bị vỡ, nhuốm đỏ cả hai cánh tay.

“Thần y Lâm, tôi đánh phế hai tay của cậu, để cả đời này cậu không chữa bệnh được nữa”, môn chủ Kỳ Lân Môn gào lên, giáng xuống hai chưởng, đập mạnh vào vai của Lâm Chính. Lâm Chính vội vàng né đòn.

Thế nhưng do đòn tấn công quá nhanh, dù Lâm Chính né được chưởng đánh không tấn công trực diện thì cũng không né được sức mạnh do đòn tấn công phát ra.

Ầm! Chưởng đánh của môn chủ giáng mạnh xuống đất. Cả không gian rung lên. Vô số chim muông bị dọa sợ.

Mặt đất nứt toác. Đất đá bay bụi mù. Sức mạnh tỏa ra bốn hướng. Đám đệ tử đứng xung quanh cũng loạng choạng. Còn Lâm Chính ở vị trí gần nhất thì cũng bị thê thảm nhất.

Sức mạnh khủng khiếp kéo dài khiến cho cả người anh bay bật ra sau. Lúc bị ngã xuống đất thì cơ thể giống như bao cát bục, miệng phun máu, nhìn không còn ra hình người nữa.

“Đồ ngốc!", Lệ Vô Cực chửi đổng lên. Nhưng Lâm Chính thì bò dậy.

“Cũng lỳ đòn đấy nhỉ”, một đệ tử cảm thán.

“Đưa tên này về tông môn”, một trưởng lão hét lên, chỉ vào một để tử, yêu cầu bắt lấy Lâm Chính.

“Không cần đâu”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói bằng vẻ vô cảm: “Không cần giữ cậu ta lại làm gì, giết chết là xong!”

Nói xong, môn chủ nhìn chăm chăm. Cơ thể bạo phát, dòng khí lưu hóa thành một con kỳ lân to cỡ ngọn núi nhỏ với những cái vuốt sắc giơ cao, trong tư thế vồ mồ và táp về phía Lâm Chính. Chiêu này mà bị đánh trúng thì Lâm Chính đúng là thịt nát xương tan.

Tất cả đều nhìn chăm chăm với vẻ run sợ. Lệ Vô Cực cũng đứng ngây ra như phỗng. Hắn đã luyện công nhiều năm, các thể loại võ đạo thế tục cũng đều từng được chứng kiến. Nhưng so với một người ở ẩn như môn chủ Kỳ Lân Môn thì những môn võ thế tục kia đúng là trò con nít.

Vụt! Dòng khí lưu gào lên, giống như kỳ lân đang gầm gừ. Tay của môn chủ chém xuống. Nhưng đúng lúc những chiếc móng vuốt sắc nhọn sắp chạm vào Lâm Chính thì...

Một âm thanh quỷ dị vang lên. Sau đó, bàn tay đó khựng lại, lơ lửng ngay trên đỉnh đầu của anh.

Đám đông vội vàng nhìn theo. Lâm Chính dùng một tay chộp gọn vuốt kỳ lân của môn chủ.

“Cái gì?”

Môn chủ như hóa đá…
Chương 958: Ông ta không sống được lâu đâu

“Chuyện…gì vậy?”

“Gã đó đỡ được đòn tấn công sao?”

“Không thể nào! Cậu….ta có thể đỡ được chiêu của chưởng môn à?”

“Không phải là gã đó sắp chết rồi hả?”

Đám đông bàng hoàng. Lệ Vô Cực há mồm trợn mắt. Môn chủ cũng đứng ngây như phỗng. Ông ta cứ tưởng mình nhìn nhầm. Thế nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh và tấn công tiếp. Bộ móng sắc bén của kỳ lân một lần nữa giáng xuống.

Ầm.

Tiếng nổ rền vang. Thế nhưng, tay còn lại của Lâm Chính đã chộp chính xác vuốt kỳ lân được hóa từ khí tức của môn chủ. Giống đòn tấn công trước đó. Đòn tấn công lần này cũng bị Lâm Chính chặn đứng.

“Không thể nào. Điều này…đòn tấn công của tôi…sao có thể không có hiệu quả được chứ”, môn chủ vội vàng lùi lại, trố tròn mắt.

Cảnh tượng này thật quá quỷ dị. Lâm Chính khẽ phát lực, đánh tan con kỳ lân được tạo thành từ khí tức.

Môn chủ Kỳ Lân Môn loạng choạng lùi về sau. Ông ta nhìn anh chăm chăm.

Lần này ông ta mới chú ý tới sự khác thường của Lâm Chính. Chỉ thấy những cây châm trên người anh không ngừng rung lên. Một luồng khí lưu xoay chuyển quanh những cây châm. Dòng khí lưu này không phải do Kỳ Lân Biến tạo ra mà hình như do chính anh tạo ra.

Châm bạc rung lên, những vết thương trên người Lâm Chính dần ngưng chảy máu. Hơi thở vốn dồn dập của anh trở nên đều đặn hơn. Không chỉ có vậy, sắc mặt anh cũng hồng hào lên không ít. Trạng thái tinh thần trở nên tỉnh táo, phấn khởi hơn bao giờ hết.

Cảnh tượng đó khiến đám đông há mồm trợn mắt.

“Cậu…cậu đã làm gì vậy?”, môn chủ Kỳ Lân Môn thất thanh.

“Không có gì, chỉ là xử lý vết thương của tôi thôi”.

“Xử lý vết thương?”

“Sao? Ông quên rồi à? Tôi là bác sĩ, việc xử lý vết thương là thứ tôi giỏi nhất”.

“Ý cậu là chỉ những cây châm trên người?”, môn chủ dường như ý thức ra được điều gì đó.

“Đúng! Trước đó ông đoán nhầm rồi. Những cây châm này không phải giúp tôi gia tăng thể chất mà là dùng để chữa trị những vết thương cho tôi”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Nếu đã vậy thì tại sao ngay từ đầu cậu không hồi phục luôn đi, đợi đến bây giờ làm gì”, môn chủ trầm giọng.

“Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì bây giờ tôi mới phản công!”

“Phản công?”, môn chủ Kỳ Lân Môn run rẩy, vẫn chưa hiểu ra. Lâm Chính đạp chân lao tới. Một luồng khí lưu bùng phát từ cơ thể anh, hóa thành hư ảnh kỳ lân và nhào về phía môn chủ.

“Biến đi!”, môn chủ gào lên, vội vàng thi triển Kỳ Lân Biến. Nhưng lần này…hư ảnh kỳ lân mà ông ta tạo ra nhỏ hơn của Lâm Chính và yếu hơn cả của anh.

Không! Nói chính xác hơn thì là hư ảnh kỳ lân của Lâm Chính đồ sộ hơn nhiều. Lâm Chính của lúc này, thi triển Kỳ Lân Biến còn thuần thục hơn cả ông ta nữa.

“Không…thể nào…”, môn chủ sững sờ.Ông ta cố hết sức nhưng có vẻ như nguồn áp lực do Lâm Chính tạo ra mạnh hơn ông ta gấp đôi nên ông ta hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Kỳ lân tuyệt thế nhào tới, vồ xé luồng khí tức xung quanh môn chủ Kỳ Lân Môn. Đợi đến khi môn chủ hoàn hồn thì vuốt sắc của kỳ lân đã táp thẳng vào ngực của ông ta.

Phụt! Môn chủ Kỳ Lân Môn bay bật lại, khí tức tản ra. Ông ta nôn ra một ngụm máu tươi.

“Chưởng môn!", đám đệ tử thất sắc, lập tức lao tới.

“Không ai ngờ, tình thế lại xoay chuyển trong một thời gian ngắn như vậy…”

“Kỳ Lân Biến của cậu…tại sao lại có thể tinh tiến nhiều như vậy?”, môn chủ chật vật đứng dậy, trừng mắt hỏi.

“Điều này phải hỏi ông chứ”.

“Hỏi…hỏi tôi sao?”, môn chủ Kỳ Lân Môn há hốc miệng.

“Đúng vậy. Môn chủ dạy tốt nên đương nhiên là tôi học nhanh rồi”, Lâm Chính mỉm cười.

Dứt lời, môn chủ đột nhiên bừng tỉnh.

“Hóa ra vừa rồi cậu đã học trộm Kỳ Lân Biến của tôi?”, ông ta run rẩy chỉ tay về phía Lâm Chính.

“Không phải học trộm”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi học quang minh chính đại đấy chứ!”

“Cậu…”, môn chủ lại nôn ra máu, sắc mặt tái mét. Đám đông kinh ngạc vô cùng.

“Học chiêu pháp của kẻ địch ngay trong giao đấu thực tế? Trên đời này…lại có loại thiên tài như vậy sao?”, Lệ Vô Cực núp sau phiến đá, nhìn Lâm Chính và lầm bầm.

“Tôi phải lấy mạng cậu!”, môn chủ gào lên, đẩy đám người đang đỡ mình ra và điên cuồng lao tới.

Nhưng lúc này, Lâm Chính chỉ thản nhiên lên tiếng: “Môn chủ Kỳ Lân Môn, nếu tôi là ông thì sẽ không ra tay nữa. Bởi vì còn đấu tiếp thì ông sẽ thua chắc đấy!”

“Cậu còn dám đứng đó ăn nói linh tinh à. Hôm nay dù tôi có chết thì cũng phải băm vằm cậu”, môn chủ hét lớn. Nhưng một giây sau, cơ thể môn chủ bỗng giật mạnh. Một cơn đau từ ngực trỗi dậy. Ông ta lại nôn ra máu tươi, cả người quỳ phụp xuống đất.

“Môn chủ làm sao vậy?”

“Khốn nạn! Cậu lại dùng ám khí gì vậy?", môn chủ bàng hoàng.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi chẳng dùng ám khí gì. Do nội thương phát tác thôi”.

“Nội thương?”, một trưởng lão kinh ngạc.

“Đúng vậy, tình hình hiện tại của môn chủ các người vô cùng tệ hại. Dù tôi không ra tay thì ông ta cũng không sống nổi bao lâu nữa đâu”, Lâm Chính nói.
Chương 959: Danh tiếng lẫy lừng

Dứt lời, toàn họ hiện trường bàng hoàng. Đến cả môn chủ cũng không dám tin.

“Cậu nói linh tinh gì vậy? Tôi chết? Hừ, họ Lâm kia, cậu đừng có nói xằng nói bậy ở đây! Bổn chưởng môn giờ sẽ đi lấy đầu cậu”.

Đương nhiên môn chủ sẽ không chịu thừa nhận. Ông ta tức giận gào thét và định ra tay tiếp.

Lâm Chính lại lắc đầu: “Tôi hỏi ông, có phải ba vị trí bên dưới ngực của ông vẫn đang còn đau âm ỉ không!”

“Vậy thì sao? Tôi cậu đánh nhau, bị thương chẳng phải là điều hết sức bình thường à?”

“Nhưng tôi có tấn công vào vị trí đó đâu. Hơn nữa, tứ chi và vùng họng của ông cũng đau tê dại. Ngoài ra, huyết mạnh trong người ông cũng đang có vấn đề. Giờ có lẽ ông đang cố gắng kìm chế vấn đề đó. Nếu không không kiểm soát được thì chắc chắn cơ thể ông sẽ giống như quả bom bị nổ tung mà chết. Môn chủ, triệu chứng này không phải do cuộc chiến giữa chúng ta tạo ra mà là gì chắc ông biết rõ, nhỉ!”, Lâm Chính nói.

Môn chủ nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Sao…sao cậu biết”, ông ta bặm môi.

“Bởi vì tôi cũng biết về Kỳ Lân Biến và cũng biết di chứng của Kỳ Lân Biến đáng sợ tới mức nào”, Lâm Chính điềm đạm nói tiếp: “Nguyên tắc của Kỳ Lân Biến là thông qua khí mạch sản sinh ra khí lực. Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng tới mạch máu. Tôi nghĩ chắc do trong quá trình ông tu luyện Kỳ Lân Biến đã có không ít lần bị vỡ mạch máu dẫn đến bị thương nặng. Giờ huyết mạch trong người ông đang bị áp lực cực lớn. Nếu ông còn tiếp tục đánh nhau thì chỉ có chết chắc”.

Môn chủ há hốc miệng, không nói nên lời.

Lâm Chính nói tiếp:“Có lẽ môn chủ nhiệm kỳ trước không cố tình để thất truyền Kỳ Lân Biến. Mà có lẽ ông ấy cố tình giấu nó đi vì biết được sự đáng sợ của di chứng do môn võ học tối cao này gây ra. Ông ấy không muốn hại chết người của Lỳ Lân Môn nên mới làm vậy. Thế nhưng, Kỳ Lân Biến vẫn được ông tìm thấy và tu luyện”.

“Môn chủ Kỳ Lân Môn, tôi không phải là sợ mà nói thế. Lúc này ông đã bị di chứng của Kỳ Lân Biến khiến cơ thể rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Nói thẳng ra là di chứng đã ngấm cả vào xương cốt rồi. Nếu như không kịp thời cứu chữa thì ông sẽ chết chắc. Vì vậy tôi cảm thấy ông không cần thiết phải đấu với tôi nữa mà nghĩ cách giữ lấy mạng mình đi”.

Môn chủ tái mặt: “Ăn nói linh tinh!”

Ông ta tức giận gào lên: “Nếu như vậy, cậu tu luyện Kỳ Lân Biến thì tại sao giờ vẫn sống nhăn răng ra thế?”

“Vì tôi đã trị khỏi di chứng của mình rồi”, Lâm Chính đáp lại.

“…”, môn chủ á khẩu.

“Có lẽ môn chủ vẫn chưa biết rõ thân phận của tôi? Tôi là ai? Là bác sĩ đông y giỏi nhất trong nước. Tôi được rất nhiều người gọi là thần y. Một chút di chứng cỏn con thế này, ông thấy có thể làm khó được tôi sao?", Lâm Chính mỉm cười.

“Cậu…”, môn chủ mặt đỏ linh căng. Những người đứng xung quanh cũng thất sắc.

“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, môn chủ lúc này đã không còn đường rút lui. Có chiến đấu tiếp cũng chưa chắc đánh lại được anh. Bản thân cũng chẳng tốt đẹp gì, ngoài thuần phục ra thì ông ta cũng chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn”.

“Tôi chỉ muốn rời khỏi Kỳ Lân Môn”.

“Cậu cảm thấy mình có thể bình an rời khỏi đây được không?”, môn chủ hừ giọng, các cao thủ cũng lập tức vây lại.

“Môn chủ, ông định làm gì thế?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Thần y Lâm, cậu có thể xử lý được di chứng của Kỳ Lân Biến thì chắc chắn là bệnh của tôi cũng không thể làm khó được cậu. Cậu hôm nay hoặc là giúp tôi chữa trị những vết thương này, hoặc là chôn xác ở đây. Cậu tự chọn đi”, môn chủ lạnh giọng.

“Cậu đang uy hiếp tôi đấy hả?”

“Đúng vậy!”

“Nhưng tôi không muốn đánh nhau với ông”.

“Không phải cậu quyết là được!”

“Vậy cơ à?”

“Sao? Cậu vẫn muốn trả giá với tôi hả?”, môn chủ lạnh lùng nói.

“Dù sao thì tôi cũng chết. Trước khi chết tôi kéo theo cậu thì tôi cũng chẳng thiệt đi đâu!"

“Ông không làm được đâu!"

“Vậy thì cậu thử đi”, môn chủ lau máu ở khóe miệng, đi về phía Lâm Chính. Những người khác cũng chuẩn bị ra tay. Ánh mắt người nào người nấy lạnh như băng.

Tình hình trở nên vô cùng căng thẳng. Thế nhưng…Lâm Chính từ đầu đến cuối chẳng hề tỏ ra sợ hãi.

Anh lấy điện thoại ra và nhìn giờ: “Cũng tới lúc rồi”.

Môn chủ giật mình: “Cái gì mà tới lúc rồi?”

Dứt lời, một tiếng huýt vang lên. Sau đó là vài chiếc xe lao vào. Tiếng xe phanh két, đỗ ngay trước mặt đám đệ tử Kỳ Lân Môn. Một lượng lớn những người mặc đồng phục bước xuống xe, rút súng chĩa về phía trước.

“Cấm cử động!”

“Tất cả hạ vũ khí xuống, đưa tay lên đâu. Nhanh!"

Tiếng hét vang lên. Người của Kỳ Lân Môn sững sờ. Môn chủ há hốc miệng, chăm chăm nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Cậu…báo cảnh sát?”

“Gặp khó khăn thì tìm tới cảnh sát! Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính nhún vai.
Chương 960: Thủ phủ Kỳ Lân Môn

“Tên?”

“Dịch Quế Lâm”.

“Giới tính?”

“Nam…”

“Nghề nghiệp?”

“Nghề…nghiệp sao?”

“Tức là hỏi ông làm gì đấy?”

“Môn chủ Kỳ Lân Môn…có được coi là nghề nghiệp không?”

“Còn môn chủ à? Nhìn ghê vậy cơ mà! Nói! Tại sao lại đàn đúm gây sự?”

“Chúng tôi chỉ tỷ thí võ công…có gây sự gì đâu!”

“Tỷ thí mà gây chết mấy mạng người à?”, cảnh sát đập bàn, trừng mắt với môn chủ.

Môn chủ Kỳ Lân Môn bặm môi, mặt đỏ linh căng. Cả đời này ông ta chưa từng tới đây, càng chưa từng bị ai quát nạt như thế. Ông ta tức lắm những vẫn cố gắng dùng lý trí đề kiềm chế.

Kỳ Lân Môn mặc dù là tông môn ẩn thế nhưng không có nghĩa là không biết gì về thế giới bên ngoài, họ vẫn nắm rõ tình hình ngoài tông môn.

Mặc dù ông ta là kẻ có võ nhưng cũng không tự đại đến mức đi đối đầu với cảnh sát. Dù sao thì một tông môn có hùng mạnh như thế nào thì cũng không thể bằng một đất nước mà.

Môn chủ Kỳ Lân Môn hít vài hơi thật sâu, gằn giọng: “Mấy đệ tử của tôi là do leo nủi sảy chân rơi xuống, chứ không phải do chúng tôi gây ra”.

“Vậy sao? Vậy thì để chúng tôi điều tra. Thế nhưng chuyện ông tụ tập đánh nhau cũng không thoát được đâu. Theo quy định, ông sẽ phải ở lại đây bảy ngày”, cảnh sát nói.

“Cái gì? Tôi đường đường là môn chủ Kỳ Lân Môn mà lại bị các người giữ ở đây sao?”, môn chủ tức giận đập bàn.

“Cái gì mà môn chủ Kỳ Lân Môn với cả Kỳ Đà Môn! Ông có định danh, là công dân thì phải tuân thủ pháp luật!”, người cảnh sát không buồn quan tâm, chỉ phất tay rồi đưa môn chủ đi.

“Các người….”, môn chủ tức lắm. Thế nhưng vô ích. Ông ta nhanh chóng bị giam giữ. Lâm Chính gọi điện cho Mã Hải nên Mã Hãi đã lập tức cho người tới bảo lãnh. Hơn nữa hành động của Lâm Chính cũng được coi là tự vệ nên sau khi lấy lời khai thì được rời đi.

Thế nhưng anh cũng không vội mà đi tới gặp môn chủ. Có lẽ người trong giới võ đạo trong nước cũng không ngờ rằng môn chủ Kỳ Lân Môn lẫy lừng lại bị bắt tới đây.

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì e rằng người ta sẽ cười rụng răng mất. Môn chủ cũng tức lắm. Vì dù sao ông ta cũng chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như Lâm Chính. Võ giới đang tỷ thí mà anh…dám báo cảnh sát.

“Cậu tới làm gì?", môn chủ mặt tối sầm, nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Tới cứu ông”.

“Cậu tốt vậy cơ à?”

“Nghe môn chủ nói kìa. Tôi là bác sĩ đấy”, Lâm Chính mỉm cười, sau đó lấy giấy bút ra, viết số điện thoại và đưa qua song sắt: “Nếu như môn chủ muốn trị vết thương của mình thì có thể gọi điện thoại cho tôi. Lương y như từ mẫu mà”.

Môn chủ thấy vậy thì đanh mặt.

“Nói ra điều kiện đi?”, ông ta lạnh giọng.

“Điều kiện gì cơ?”

“Hừ, thần y Lâm, cậu hà tất phải giả tạo như thế? Cậu là người như thế nào mà tôi còn không biết sao. Không có lợi lạc thì cậu lại đi cứu kẻ địch chắc?”, môn chủ cầm lấy số điện thoại, nói bằng vẻ vô cảm.

“Được. Tôi cũng không vòng vo nữa. Nếu như ông định tới chỗ tôi chữa bệnh thì mang theo lệnh bài môn chủ nhé”, Lâm Chính mỉm cười.

Dứt lời, môn chủ nín thở. Lệnh bài môn chủ sao? Ông ta biết ý của Lâm Chính là gì. Người này không phải muốn có được chức môn chủ của ông ta mà là muốn có cả thủ phủ Kỳ Lân Môn.

“Không thể nào! Cậu đừng hòng nghĩ chúng tôi sẽ cúi đầu!”, môn chủ tức giận đứng bật dậy và gầm lên

“Quyền quyết định nằm trong tay ông. Nếu ông không đồng ý thì có thể truyền lại ngôi vị môn chủ cho người khác. Tôi cũng sẽ không hỏi tới bất cứ chuyện gì đâu. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng mà. Đương nhiên, nếu như ông cứ muốn đôi co với tôi thì ông nên nhớ ra khỏi núi Thiên Côn, các người có chiếm ưu thế hay không còn chưa biết đâu nhé”.

Lâm Chính cười thản nhiên rồi quay người rời đi. Môn chủ sững sờ nhìn Lâm Chính. Một lúc sau ông ta ngồi phịch ra đất, nhìn tờ giấy trong tay và chìm vào im lặng.

Đấu với thần y Lâm à? Dù ông ta ở ẩn nhưng cũng biết sức mạnh của thần y Lâm khủng khiếp tới mức nào. Cậu ta là thần y cơ mà. Có thể nắm quyền sinh sát trong tay.

Hơn nữa…cậu ta còn nắm quyền sinh sát đối với ông ta nữa. Người như vậy liệu ông ta có đấu lại nổi không? Môn chủ hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại…

Trên chiếc xe đi về phía sân bay.

“Sau này anh có kế hoạch gì?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lệ Vô Cực ôm trán, một lúc sau nói giọng khàn khàn: “Không biết nữa. Sư phụ chết rồi, tôi cũng chẳng còn ai là người thân nữa”.

“Tôi có thể hỗ trợ anh một căn hộ hoặc là sắp xếp để anh đi ra mắt. Với diện mạo của anh, tìm vợ không thành vấn đề, sau đó tôi có thể cung cấp cho anh một công việc, anh có thể sống yên bình suốt quãng đời còn lại”, Lâm Chính mỉm cười.

Lệ Vô Cực im lặng. Sau đó anh ta ngẩng đầu.

“Nếu anh muốn học võ lại từ đầu thì tôi khuyên anh bỏ ý định đó đi. Nên làm theo di nguyện của sư phụ anh. Vì dù sao ông ấy cũng hướng dẫn Kỳ Lân Biến cho tôi. Tôi thấy, ông ấy cũng là sư phụ của mình”, có vẻ như Lâm Chính nhìn ra tâm tư của Lệ Vô Cực nên nói thẳng

“Thần y Lâm, tôi không muốn học võ!”

“Vậy anh muốn thế nào?”

Lệ Vô Cực lên tiếng: “Tôi muốn học y!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK