Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3366: Thanh Huyền Tông

Rời khỏi Bách Thảo Thành, Lâm Chính định trở về Giang Thành, lợi dụng sức mạnh của Giang Thành để điều tra tin tức về Thiên Thần Điện.

Chỉ là môi trường xung quanh vực Diệt Vong này vô cùng hiểm ác, người Dương Hoa khó mà qua được.

"Cũng không biết hiện giờ tình hình của Dương Hoa thế nào".

Lâm Chính lấy điện thoại ra xem, nhưng không có tín hiệu.

Đúng lúc Lâm Chính vừa ra khỏi Bách Thảo Thành, thì Ái Nhiễm đuổi kịp.

"Thần y Lâm!".

Cô ta cuống quýt kêu lên.

"Cô Ái Nhiễm".

Lâm Chính ngoảnh lại, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: "Sao cô lại ra đây? Nếu cô đến để xin lỗi thì không cần đâu, cô đã xin lỗi nhiều lắm rồi".

"Thần y Lâm, tôi không đến để xin lỗi, tôi chỉ muốn bồi thường một chút cho anh".

Ái Nhiễm đi tới, nói đầy chua chát: "Tôi biết với nhân cách của thần y Lâm thì anh sẽ không tính toán với tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy áy náy, thế nên tôi muốn làm chút gì đó, ít nhất trong lòng sẽ không cảm thấy tội lỗi nữa".

"Vậy sao? Thực ra cô hoàn toàn không cần phải làm vậy".

"Thần y Lâm, có lẽ anh vẫn chưa hiểu rõ về tôi lắm, nhưng tôi nghĩ sau này anh sẽ hiểu. Hiện giờ nhà họ Dục đã quyết định chọn Giản Đào là người đại diện tham gia cuộc thi. Nhưng tên Giản Đào này không những đòi hỏi rất nhiều vật phẩm quý giá của nhà họ Dục, mà còn muốn lấy tôi làm vợ. Tôi biết ý đồ của Giản Đào, cái anh ta nhòm ngó chỉ là thể chất đặc biệt của tôi, nhưng tôi không thích anh ta. Người này vô cùng giả dối, tâm tư xảo quyệt, nếu làm vợ anh ta thì nửa đời sau của tôi chắc chắn sẽ sống không bằng chết, nên tôi quyết định tạm rời khỏi nhà họ Dục", Ái Nhiễm nói.

"Ồ, nếu cô Ái Nhiễm muốn thì có thể đến Giang Thành chơi. Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại, cô đến Giang Thành sẽ có người đón tiếp", Lâm Chính mỉm cười đáp.

"Giang Thành? Không đến đó nữa, tôi tự có sắp xếp rồi, nhưng anh không thể lãng phí thời gian ở đây nữa. Thiên Thần Điện sẽ không cho anh quá nhiều thời gian, anh phải nhanh chóng nghĩ cách đối phó bọn họ đi", Ái Nhiễm nói.

Lâm Chính hơi nhíu mày, sau đó bất lực thở dài: "Tôi cũng biết Thiên Thần Điện không cho tôi nhiều thời gian, nhưng hiện giờ tôi chẳng biết gì về nó, cũng không biết gì về Thánh Quân Diệp Viêm, muốn đối phó với nó thì khó lắm".

"Sao thần y Lâm không xin trợ giúp từ kẻ thù của Thiên Thần Điện?", Ái Nhiễm bỗng nói.

"Kẻ thù của Thiên Thần Điện?", Lâm Chính sửng sốt.

"Đúng, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tuy Thiên Thần Điện hành sự kín đáo, nhưng danh tiếng ở vực Diệt Vong chúng tôi không được coi là tốt. Theo tôi được biết thì có một tông tộc cực kỳ căm thù Thiên Thần Điện, bởi vì quá nửa môn nhân, thậm chí chưởng môn của tông tộc này đều bị cao thủ của Thiên Thần Điện giết! Nếu thần y Lâm đến tìm bọn họ thì chắc chắn sẽ có thu hoạch", Ái Nhiễm nói.

Lâm Chính nghe thấy thế, hai mắt liền sáng lên: "Là tông môn nào vậy?".

"Tông môn này tên là Thanh Huyền Tông".

"Thanh Huyền Tông?".

"Đúng, mấy chục năm trước, Thanh Huyền Tông này cũng là tông môn rất có tiếng tăm ở vực Diệt Vong, nhưng sau khi Thiên Thần Điện nhìn trúng thần dược mà trong tông vất vả bồi dưỡng được, Thanh Huyền Tông liền lụi bại. Để cướp được thần dược của Thanh Huyền Tông, Thiên Thần Điện đã phái cao thủ đến tàn sát Thanh Huyền Tông, cướp thuốc giết người. Các cao thủ của Thanh Huyền Tông bị thương và bị chết hết, nếu không phải Nhị trưởng lão của Thanh Huyền Tông vẫn còn, kế nhiệm trở thành tông chủ mới, thì e là nó đã sụp đổ rồi", Ái Nhiễm nói.

"Hóa ra là vậy... Tại sao Thiên Thần Điện không diệt cỏ tận gốc, tiêu diệt Thanh Huyền Tông luôn? Để lại cái đuôi như vậy chẳng phải là hậu họa sao?", Lâm Chính hỏi.

"Cướp thuốc giết người, mồm mép giỏi thì có thể cãi thành giết chóc đấu đá, đây là chuyện rất bình thường ở vực Diệt Vong. Nhưng nếu tiêu diệt cả tông môn, đuổi cùng giết tận thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, khiến mọi người xì xào. Tuy Thiên Thần Điện có thực lực lớn mạnh, nhưng cũng không dám đối đầu với các cường giả của cả vực Diệt Vong", Ái Nhiễm lắc đầu đáp.

"Thế à... Cô Ái Nhiễm, cô bảo tôi đến Thanh Huyền Tông sao?".

"Đúng vậy, nhưng không phải tôi bảo anh đi, tôi muốn đưa anh đi".

"Cô đưa tôi đi?", Lâm Chính ngạc nhiên.

"Đúng vậy, bởi vì tôi cũng muốn đến Thanh Huyền Tông", Ái Nhiễm nói.

"Cô đến đó làm gì?", Lâm Chính không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Ái Nhiễm khẽ lắc đầu, sau đó lấy một tấm lệnh bài vô cùng cũ kĩ ở bên hông ra, nhỏ giọng nói: "Bởi vì tôi... từng là đệ tử của Thanh Huyền Tông".
Chương 3367: Huyết Vô Lão Tổ

Nhà họ Dục.

Gia chủ Dục vừa chiêu đãi Giản Đào xong.

Ái Nhiễm bất ngờ biến mất khiến Giản Đào rất tức giận, anh ta cảm thấy Ái Nhiễm cố ý không nể mặt mình.

Bây giờ nhà họ Dục đã lựa chọn Giản Đào, đương nhiên phải cung phụng anh ta chu đáo, thế là không ngừng an ủi và hứa hẹn, đảm bảo trong vòng ba ngày sẽ đưa Ái Nhiễm về.

Như vậy Giản Đào mới nguôi giận, cả người đầy hơi men, trở về phòng dành cho khách ngủ.

Dục Chấn Thiên thì ngồi ở chòi nghỉ mát trong vườn hoa, suy nghĩ gì đó.

Không biết đã qua bao lâu, một người đàn ông đi tới.

Chính là ông năm nhà họ Dục!

"Anh cả, điều tra được rồi!", ông năm đi vào chòi nghỉ mát, lên tiếng.

"Con ranh đó chạy đi đâu rồi?", Dục Chấn Thiên đanh giọng hỏi.

"Người của chúng ta ở ngoài thành nói con bé và thằng nhãi họ Lâm chuẩn bị xuất phát đến Thanh Huyền Tông".

"Đến Thanh Huyền Tông?", Dục Chấn Thiên tỏ vẻ kinh ngạc.

"Vâng".

"Hai đứa nó đến Thanh Huyền Tông làm gì?".

"Anh cả, anh quên rồi sao? Trước kia Ái Nhiễm là đệ tử của Thanh Huyền Tông, nhưng sau đó đã bị trục xuất", ông năm đáp.

"Chuyện này thì tôi biết, tông chủ Thanh Huyền Tông là sư phụ của nó, nhưng Thanh Huyền Tông đắc tội với Thiên Thần Điện, để những môn nhân còn trẻ như Ái Nhiễm không bị hãm hại, tông chủ Thanh Huyền Tông đã trục xuất chúng nó ra khỏi tông môn", Dục Chấn Thiên trầm giọng nói.

"Đúng vậy, nhưng hiện giờ mối nguy của Thanh Huyền Tông không phải là Thiên Thần Điện, bọn họ còn có mối đe dọa cấp thiết hơn cả Thiên Thần Điện", ông năm nói.

"Ồ?".

Dục Chấn Thiên ngước mắt lên: "Nghĩa là sao?".

"Nghe nói Huyết Vô Lão Tổ nhìn trúng sơn môn của Thanh Huyền Tông, cảm thấy miếng đất đó là bảo địa phong thủy, muốn tắm thuốc ở đó để toái luyện thân thể. Thế nên một tháng trước, Huyết Vô Lão Tổ đã hạ lệnh với Thanh Huyền Tông, yêu cầu người của Thanh Huyền Tông lập tức rời khỏi núi Thanh Huyền, nếu không sẽ giết hết người của Thanh Huyền Tông để chiếm núi", ông năm nói.

"Cái gì? Huyết Vô Lão Tổ?".

Dục Chấn Thiên biến sắc: "Chính là... người nằm trong bảng ác nhân kia sao?".

"Vâng, chính là Huyết Vô Lão Tổ trong bảng ác nhân...", ông năm gật đầu, ánh mắt cũng tỏ vẻ sợ hãi và kiêng dè.

Vẻ mặt Dục Chấn Thiên lập tức đanh lại, ông ta cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi trầm giọng nói: "Nếu vậy thì mau chóng phái người đến đó gọi con bé kia về".

"Đã phái người đi gọi rồi, chỉ sợ nó bướng bỉnh không chịu về".

"Không chiu về? Dù phải trói cũng trói nó về đây cho tôi! Chẳng lẽ nó không biết đám sa cơ thất thế kia của Thanh Huyền Tông là người thế nào sao? Thanh Huyền Tông hiện giờ đã không còn như xưa! Thậm chí còn không bằng tông môn hạng ba, hơn nữa còn đắc tội với Huyết Vô Lão Tổ! Lẽ nào nó chưa từng nghe tới Huyết Vô Lão Tổ? Đó là kẻ máu lạnh vô tình cực kỳ tàn bạo! Lẽ nào nó muốn bỏ mạng ở Thanh Huyền Tông?", Dục Chấn Thiên tức giận gầm lên.

"Anh cả, anh đừng giận, anh yên tâm, em sẽ lập tức báo với người được phái đi, bảo bọn họ bắt bằng được Tiểu Nhiễm về".

"Huyết Vô Lão Tổ là người nằm trong bảng ác nhân, tuy chỉ xếp thứ 10, nhưng những người trong bảng đó có ai mà không hung tàn độc ác, bàn tay dính máu của mấy chục nghìn mạng người chứ? Trong mắt bọn họ, mạng người chỉ là cỏ rác, con ranh này không biết điều đó sao? Bảo với người của ta, nếu con ranh đó không chịu về, thì mang mấy cái quan tài đến Thanh Huyền Tông, để bọn chúng tự nhặt xác".

"Việc này..."

"Mau đi đi".

"Vâng... vâng..."
Chương 3368: Tông môn hạng ba

Lâm Chính và Ái Nhiễm đi bộ đến Thanh Huyền Tông.

Do hoàn cảnh môi trường của vực Diệt Vong, nên không thể vận chuyển xe cộ vào được, thế nên đi đường phải dựa vào ngựa hoặc đôi chân.

Tuy ngựa ở đây ăn toàn linh thảo, vóc dáng rất cao to, mỗi ngày đi được nghìn dặm, nhưng nếu có việc gấp thì đi bộ còn nhanh hơn.

"Không ngờ Thanh Huyền Tông của cô còn có nhiều chuyện như vậy?".

Dọc đường đi, Lâm Chính nghe Ái Nhiễm giới thiệu về Thanh Huyền Tông, cũng coi như biết tới rắc rối lớn mà Thanh Huyền Tông gặp phải vào một tháng trước, anh không khỏi nhíu mày.

"Sợ là lần này Thanh Huyền Tông phải giải tán thật rồi".

Ái Nhiễm hơi lắc đầu, ánh mắt lóe lên một tia buồn bã.

"Sao thế? Huyết Vô Lão Tổ kia ghê gớm lắm sao?", Lâm Chính hỏi.

"Có thể lọt vào tốp 10 đại ác nhân thì sao có thể là hạng tầm thường được? Huyết Vô Lão Tổ thành danh nhiều năm, vẫn luôn nổi tiếng với việc tu luyện y thuật cấm kị. Từ lâu ông ta đã nghiên cứu về y học cải tạo cơ thể con người, muốn thông qua việc cải tạo cơ thể người để đạt được mục đích trường sinh bất tử. Thế nên ông ta rất hay bắt người dân, dùng người sống để thực nghiệm nghiên cứu, cực kỳ độc ác. Vô số tông môn thế gia lên án, nhưng người này thực lực quá mạnh, lại có một mình, đến nhanh, đi cũng nhanh, nên chẳng ai làm gì được ông ta".

"Thanh Huyền Tông gặp họa của Thiên Thần Điện đã thoi thóp hơi tàn, không còn huy hoàng như xưa. Với thực lực hiện giờ mà đấu với Huyết Vô Lão Tổ thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá".

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, không nói gì.

Ái Nhiễm mỉm cười, bình tĩnh nói: "Nhưng anh cũng đừng lo quá, lần này anh đến đó chỉ để hỏi sư phụ tôi thông tin về Thiên Thần Điện. Bao nhiêu năm nay có không ít người của Thanh Huyền Tông muốn trả thù Thiên Thần Điện, ngặt nỗi thực lực yếu kém, nhưng họ lại biết rất nhiều thông tin về Thiên Thần Điện. Anh hỏi bọn họ thì chắc chắn bọn họ sẽ nói cho biết, còn chuyện của Huyết Vô Lão Tổ thì đừng dây vào. Tôi nghĩ sư phụ cũng sẽ không để anh nhúng tay vào đâu".

"Để các cô không bị liên lụy, sư phụ các cô còn đuổi các cô khỏi sư môn, từ điểm này đủ thấy sư phụ cô là người phúc hậu", Lâm Chính cười nói.

Ái Nhiễm không nói gì.

Hai người đi xuyên rừng, lội qua sông, đi hết bình nguyên.

Cuối cùng dừng trước một sơn cốc.

Lâm Chính ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy trước sơn cốc là một tấm biển vừa lớn vừa cũ nát, khắc ba chữ lớn.

Thanh Huyền Tông!

"Chúng ta đến rồi", Ái Nhiễm nói.

"Nơi này chính là Thanh Huyền Tông sao?", Lâm Chính quan sát bên trong, nhìn thấy một con đường rêu phong dẫn vào trong sơn cốc. Con đường lồi lõm, đầy vết kiếm và dấu vết của những vụ nổ, vừa nhìn đã biết phải trải qua không ít trận chiến.

Hai người đi vào sơn cốc mới nhìn thấy đằng sau sơn cốc là một ngọn núi lớn xanh biếc.

Có thể nhìn thấy mấy ngôi nhà dột nát trên núi.

Đó chính là nơi ở của Thanh Huyền Tông.

"Ai vậy?".

Đúng lúc hai người định lên núi thì một tiếng quát khẽ vang lên.

Sau đó một bóng người cầm kiếm lao ra khỏi núi đá ở bên cạnh.

Là đệ tử của Thanh Huyền Tông.

Nhưng đệ tử kia vừa nhảy ra đã nhận ra Ái Nhiễm, không khỏi ngạc nhiên.

"Ái Nhiễm sư muội, sao lại là em?".

"Nam Phong sư huynh, đã lâu không gặp", Ái Nhiễm mỉm cười nói.

"Ơ... Ái Nhiễm sư muội, chẳng phải em đã về rồi sao? Sao lại quay về đây? Mau đi đi, mau đi đi! Em mau về gia tộc đi, đừng đến đây nữa! Nhanh lên!".

Đệ tử kia cuống lên, không ngừng đẩy Ái Nhiễm, muốn đuổi cô ta xuống núi.

"Nam Phong sư huynh, khoan đã, khoan đã...", Ái Nhiễm bất đắc dĩ, vội vàng nói.

"Khoan cái gì mà khoan? Em có biết Thanh Huyền Tông chúng ta gặp đại nạn không? Em mau về đi, ở lại đây nguy hiểm lắm", đệ tử kia vội kêu lên.

"Em biết, chẳng phải là chuyện của Huyết Vô Lão Tổ sao? Em nghe nói từ lâu rồi!".

"Nghe nói rồi mà em còn dám đến đây?".

"Sư huynh, em đến đây là có chút chuyện muốn gặp sư phụ, hỏi xong em sẽ đi luôn", Ái Nhiễm giải thích.

Không phải cô ta không muốn ở lại, mà cô ta biết mình ở lại cũng chẳng được tích sự gì.

Thực ra một tháng trước sau khi biết chuyện này, cô ta đã viết thư khuyên sư huynh và các môn nhân bỏ núi Thanh Huyền, và nhường lại nơi này.

Nhưng tông chủ Thanh Huyền Tông không chịu rời đi, ông ta đuổi gần hết các đệ tử đi, định một mình giữ núi, muốn giữ chút thể diện cuối cùng cho Thanh Huyền Tông, chống lại Huyết Vô Lão Tổ.

Cho dù việc này chẳng khác nào tự sát.

Nhưng ông ta vẫn bất chấp tất cả.

Rất nhiều người phản đối, khuyên nhủ, nhưng không có tác dụng.

Ái Nhiễm biết tính của sư phụ mình, cũng chỉ đành bỏ cuộc.

"Hóa ra là vậy, nếu các em muốn gặp sư phụ, thì để anh đưa đi. Nhưng sư muội, em không được ở lại sơn môn quá lâu, thời hạn Huyết Vô Lão Tổ đưa ra đã đến, bây giờ ông ta có thể đến đây bất cứ lúc nào. Nếu ông ta đến thì chết!", đệ tử kia nghiêm túc nói.

"Yên tâm đi sư huynh, bọn em sẽ không ở lại lâu đâu", Ái Nhiễm gật đầu.

"Vậy được, đi theo anh".

Dứt lời, Nam Phong sư huynh đi trước dẫn đường, đưa Lâm Chính và Ái Nhiễm đi gặp tông chủ Thanh Huyền Tông.
Chương 3369: Đều hiểu cả

Dọc đường đi toàn là đống đổ nát.

Đường đi bị phá hoại, phòng ốc cũ kĩ, thậm chí ngay cả bức tượng khổng lồ ở giữa tông môn cũng đầy vết nứt, lung lay sắp đổ.

Khắp nơi là cảnh tượng sau trận chiến.

Khắp nơi là cảnh tượng hoang vu đổ nát.

Ái Nhiễm lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, không tỏ vẻ quá kinh ngạc.

Nhưng điều khiến Lâm Chính vô cùng tò mò là anh không nhìn thấy mấy người ở Thanh Huyền Tông.

"Người của Thanh Huyền Tông đi đâu hết rồi?".

Cuối cùng Lâm Chính cũng không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.

"Đi cả rồi", người được Ái Nhiễm gọi là Nam Phong sư huynh thở dài nói.

"Đi rồi?".

"Đúng, đi rồi, có người sợ Huyết Vô Lão Tổ, không dám ở lại tông môn, để tránh đại họa liền rút khỏi tông môn, trở về nhà. Có người thì bị tông chủ của chúng tôi trục xuất khỏi tông môn, chỉ có rất ít người ở lại", Nam Phong khàn giọng đáp.

Lâm Chính nghe thấy thế, trái tim liền thắt lại.

Rõ ràng những người ở lại đều muốn sống chết cùng Thanh Huyền Tông.

Giống như tông chủ Thanh Huyền Tông, thực ra ông ta có thể nhường núi Thanh Huyền cho Huyết Vô Lão Tổ, nhưng vì tông môn, để không mất mặt với tổ tiên, ông ta quyết định thề chết cũng phải bảo vệ Thanh Huyền Tông, mà những người giống với ông ta không phải là số ít.

Trong lòng bọn họ, Thanh Huyền Tông chính là nhà.

Sao bọn họ có thể bỏ nhà của mình được?

Đôi mắt Ái Nhiễm hơi cụp xuống, đáy mắt lóe lên một tia bi thương.

Cô ta cố gắng che giấu không để ai nhìn thấy, nhưng vẫn bị Lâm Chính bắt được.

Thực ra trong lòng cô ta mới đau buồn nhất, phức tạp nhất.

Dù sao những người ở đây cũng đều là sư huynh sư tỷ của cô ta, còn cả sư phụ đáng kính...

Hai người đến trước một đại điện đổ nát.

Phần mái của đại điện đã bị tốc một nửa, bốn cây cột bên trong thì gãy một, phải dùng cây để chống mới không bị sập.

Trong đại điện, một người đàn ông trung niên quần áo rách rưới đang ngồi xếp bằng ở chính giữa, nhắm mắt dưỡng thần.

"Sư phụ?".

Ái Nhiễm không nhịn được liền lên tiếng.

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc: "Đây là tông chủ Thanh Huyền Tông sao?".

"Đúng vậy", Ái Nhiễm gật đầu.

"Tôi nói này cô Ái Nhiễm, Thanh Huyền Tông gặp đại nạn, người của tông môn đi hết, tôi có thể hiểu được. Nhưng tại sao sơn môn lại đổ nát như vậy, người đứng đầu tông môn lại ăn mặc giản dị như vậy?", Lâm Chính không khỏi lên tiếng.

"Sau khi giải tán gần hết môn nhân, sư phụ liền chia tài sản cho mọi người, thế nên Thanh Huyền Tông hiện giờ vô cùng nghèo túng, đến nỗi sư phụ còn chẳng có một bộ quần áo tử tế", Ái Nhiễm nhỏ giọng đáp.

Lâm Chính có chút không dám tin.

"Sư phụ, Ái Nhiễm sư muội đến ạ".

Nam Phong nhanh chân đi vào đại điện, ôm quyền nói.

"Ồ?".

Người đàn ông trung niên đang ngồi thiền lập tức mở mắt ra.

Ái Nhiễm tiến vào, hành lễ với ông ta.

"Ái Nhiễm bái kiến sư phụ".

"Ái Nhiễm, con đến đây làm gì? Con đã bị ta đuổi ra khỏi Thanh Huyền Tông mà, ta nói rồi, không cho phép con đặt nửa bước vào tông môn! Con coi lời ta nói như gió thoảng bên tai sao? Đồ đệ bất hiếu! Mau cút ra khỏi Thanh Huyền Tông đi!", sắc mặt của tông chủ Thanh Huyền Tông trầm xuống, lớn tiếng quát.

"Sư phụ, con biết mục đích sư phụ đuổi con khỏi tông môn, người cần gì phải tỏ thái độ như vậy chứ? Ái Nhiễm không phải là đồ ngốc, nỗi khổ tâm của sư phụ, Ái Nhiễm đều hiểu cả", cô ta nhỏ giọng nói.

Tông chủ Thanh Huyền Tông nhíu mày: "Nếu con đã biết mục đích của ta thì còn quay lại làm gì?".

"Sư phụ, con đưa bạn đến hỏi người chuyện về Thiên Thần Điện", Ái Nhiễm nói thẳng mục đích đến đây.

"Thiên Thần Điện?".

Tông chủ Thanh Huyền Tông và Nam Phong không khỏi ngạc nhiên.
Chương 3370: Nhỏ bé không đáng kể

“Con muốn làm gì? Hỏi chuyện của Thiên Thần Điện làm gì?”, tông chủ Thanh Huyền Tông trở nên nghiêm túc.

“Là vậy, bạn con có mâu thuẫn với Thiên Thần Điện, bây giờ Thiên Thần Điện muốn đối phó với anh ấy, anh ấy bất đắc dĩ phải đánh trả”, Ái Nhiễm kể lại chuyện của Lâm Chính một cách giản lược.

Nghe xong, tông chủ Thanh Huyền Tông im lặng.

Một lúc lâu sau, ông ta mới nhỏ giọng nói: “Cậu trai trẻ, cậu tên gì?”.

“Vãn bối là Lâm Chính, bái kiến tông chủ”, Lâm Chính hành lễ.

“Ừ”, tông chủ Thanh Huyền Tông gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Cậu trai trẻ, cậu từng giao đấu với người của Thiên Thần Điện sao?”.

“Từng giao đấu”, Lâm Chính gật đầu: “Nhưng tôi đã trốn thoát ra ngoài”.

“Trốn thoát? Vậy thì đúng rồi, có lẽ cậu đã biết chút ít về thực lực của Thiên Thần Điện phải không?”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.

“Xem như có chút hiểu biết”.

“Ha, cậu chỉ có chút hiểu biết, cậu hoàn toàn không hiểu được sâu sắc, cậu hoàn toàn không biết chỗ đáng sợ của Thiên Thần Điện!”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói: “Tôi khuyên cậu hãy từ bỏ việc chống đối Thiên Thần Điện đi. Việc cậu cần làm là chạy trốn, chạy càng xa càng tốt, mau chóng rời khỏi vực Diệt Vong, trốn ở góc xó nào đó trên thế giới, sống yên ổn hết một đời, như vậy mới là sự lựa chọn tốt nhất”.

Lâm Chính bật cười: “Tiền bối, sao ông không chạy trốn?”.

“Tôi? Tôi có thứ mình cần bảo vệ, sao có thể chạy trốn? Dù có phải hi sinh tính mạng, tôi cũng phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng”, tông chủ Thanh Huyền Tông nghiêm túc nói, trong mắt tràn ngập vẻ kiên quyết.

Lâm Chính hờ hững nhìn ông ta: “Vậy tôi và tiền bối có cách nghĩ giống nhau”.

Tông chủ Thanh Huyền Tông không nói gì.

“Sư tôn, xin người hãy nói tất cả tin tức liên quan đến Thiên Thần Điện cho Lâm Chính biết. Lâm Chính không phải người của vực Diệt Vong, không hề biết gì về Thiên Thần Điện. Mặc dù Thanh Huyền Tông chúng ta bị Thiên Thần Điện đàn áp đến mức này, nhưng bao nhiêu năm qua cũng cực kỳ hiểu rõ về bọn họ. Sư phụ nói cho Lâm Chính, Lâm Chính cũng có thể chuẩn bị trước, tránh bị thiệt thòi”, Ái Nhiễm nói.

“Haizz, thật ra nói hay không cũng vậy. Thanh Huyền Tông chúng ta không quan tâm đến Thiên Thần Điện cho lắm, người chủ yếu phải đối phó là Huyết Vô Lão Tổ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Huyết Vô Lão Tổ cùng một giuộc với Thiên Thần Điện”, tông chủ Thanh Huyền Tông lắc đầu than thở.

“Cùng một giuộc? Sư tôn, ý của người là…”.

“Không sai, Huyết Vô Lão Tổ cướp núi Thanh Huyền của chúng ta chỉ là cái cớ, thật ra ông ta muốn nhân cơ hội hủy diệt Thanh Huyền Tông chúng ta, lấy đó bày tỏ lòng thành với Thiên Thần Điện”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.

“Cái gì?”, Ái Nhiễm kinh ngạc.

Lâm Chính nhíu mày.

“Cậu thanh niên, cậu nói xem, ngay cả thập đại ác nhân cũng vẫy đuôi lấy lòng Thiên Thần Điện, cậu cảm thấy cậu có thể đối kháng với Thiên Thần Điện được sao?”, tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn chằm chằm Lâm Chính nói.

Ánh mắt Lâm Chính toát ra vẻ nặng nề, nhưng không có chút sợ sệt nào.

Ngược lại, ánh mắt anh sáng trong, hoàn toàn thản nhiên.

“Tiền bối, ông cứ việc nói là được, những chuyện khác ông không cần phải lo”, Lâm Chính nói thẳng.

“Đúng là nghé mới sinh không sợ hổ. Được rồi, cậu đã nói vậy thì để tôi kể cho cậu nghe về Thiên Thần Điện”.

Tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, thẳng thắn hỏi: “Chắc các con đã nghe nói tới Diệp Viêm, điện chủ Thiên Thần Điện chứ?".

“Đương nhiên đã từng nghe nói, người này ở vực Diệt Vong có thể nói là như sấm đánh bên tai, nhưng con nghe đồn Diệp Viêm chỉ mới xây dựng Thiên Thần Điện được trăm năm”, Ái Nhiễm nói.

“Đúng, tính đến bây giờ có lẽ đã được một trăm lẻ một năm. Mặc dù là thế tộc trăm năm, nhưng ở vực Diệt Vong lại chưa là gì. Phải biết rằng, trong vực Diệt Vong có đại tông môn truyền thừa nghìn năm, ngay cả Thanh Huyền Tông chúng ta cũng đã có lịch sử sáu trăm năm, chỉ tiếc lần này sắp sụp đổ trong tay ta”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, nói.

Ái Nhiễm im lặng.

“Đi xa quá rồi, quay lại chuyện chính, điều tôi muốn nói là Diệp Viêm không phải người tầm thường, hắn có thể xây dựng một thế lực to lớn trong thời gian một trăm năm, khiến người của vực Diệt Vong phải bái phục, năng lực này vô cùng đáng sợ. Theo tôi được biết, Diệp Viêm không phải người của vực Diệt Vong, mà hắn cũng là người Long Quốc!”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.

“Người Long Quốc?”, Lâm Chính sửng sốt.

“Không sai, một người Long Quốc chạy đến vực Diệt Vong muốn đứng vững chân không phải chuyện dễ. Hơn nữa, Diệp Viêm đã trăm tuổi nhưng lại không lão hóa, tôi nghĩ tuổi thọ của hắn ít nhất cũng phải hơn hai trăm. Nếu thế thì có thể nhận định hắn đã tu luyện nhiều cấm thuật! Người của Thiên Thần Điện cũng tu luyện cấm thuật, bọn họ không hề kiêng kị điều gì, xem thường sinh tử, chỉ theo đuổi con đường trường sinh bất lão, vì vậy người của Thiên Thần Điện đều đáng sợ.

“Trong thời gian trăm năm Diệp Viêm đến vực Diệt Vong, hắn đã chiêu mộ nhiều người thiên phú dị bẩm, cường hóa thực lực, cải tạo thân xác bọn họ. Người đời đều biết Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Thần Điện là do hắn đích thân đào tạo ra”.

“Tứ Đại Thiên Vương?”, Lâm Chính mù mịt.

“Bốn người này lần lượt là Đoạt Mệnh, Phán Quan, Truy Hồn, Ẩm Huyết. Y thuật của bốn người họ đã đạt trình độ xuất quỷ nhập thần. Nói thế này vậy, dù là sư phụ tôi cũng… cũng…”, nói đến đó, Ái Nhiễm lại ngập ngừng.

“Dù là tôi cũng chẳng khác gì sâu kiến, vô cùng nhỏ bé trước mặt Tứ Đại Thiên Vương”.

Tông chủ Thanh Huyền Tông nói.

Tim Lâm Chính thắt chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK