Đám người Châu Mặc vẻ mặt cực kỳ thâm trầm. Thời khắc này, bọn họ mới ý thức được hành động của mình lỗ mãng đến thế nào.
Nhưng bọn họ không hiểu, vì sao thiên chủ Đệ Tam Thiên Hổ Ma La của Ma La Thiên lại xuất hiện ở đây…
Trong mắt bọn họ lộ vẻ tuyệt vọng.
“Không ngờ lần này đến Giang Thành lại có thu hoạch ngoài dự liệu, thật bất ngờ”.
Hổ Ma La bình thản quan sát bọn họ, trên mặt hiện lên ý cười.
“Hổ Ma La! Ông muốn làm gì?”.
“Tôi nói ông biết, ông dám làm gì bất lợi với chúng tôi, Long Vương Điện sẽ không tha cho ông!”.
Đám người Tử Ngải hoảng hốt, còn định dùng lời để uy hiếp Hổ Ma La.
Nhưng những lời này lọt vào tai Hổ Ma La lại non nớt đến thế nào.
“Các người nghĩ tôi sợ Long Vương Điện sao?”.
Hổ Ma La cười nhạt nhìn bọn họ: “Mặc dù gần đây Long Vương Điện đúng là phát triển vượt bậc, nhưng các người đắc ý không lâu đâu!”.
“Ông có ý gì?”.
Châu Mặc hít sâu một hơi, hỏi tới.
“Tôi không có hứng thú nói lời thừa thãi. Bây giờ tôi chỉ muốn làm rõ một chuyện, nếu các người thành thật nói cho tôi biết, tâm trạng của tôi tốt lên có lẽ còn có thể thả các người đi”, Hổ Ma La nói.
“Thật sao?”.
Tử Ngải vội hỏi.
“Đương nhiên là thật”, Hổ Ma La cười nói.
Tử Ngải mừng rỡ, định lên tiếng, nhưng bị Châu Mặc ngăn lại.
Mặc dù bọn họ đến Giang Thành không phải vì chuyện gì lớn, nói ra cũng không sao, nhưng Châu Mặc biết một khi nói ra sự thật, bọn họ sẽ không còn giá trị với Hổ Ma La nữa.
Đến lúc đó, Hổ Ma La muốn giết là giết.
Huống hồ, người của Ma La Thiên không có uy tín, dù có nuốt lời, mọi người cũng chẳng làm gì được bọn họ.
Tử Ngải ngạc nhiên nhìn Châu Mặc.
Châu Mặc nghiêm túc, hạ giọng nói: “Hổ Ma La, muốn biết mục đích chúng tôi đến Giang Thành là gì sao? Nói cho ông cũng được, nhưng ông phải thả chúng tôi ra, cả Châu Thời Vận!”.
“Cậu thanh niên, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn gạo, muốn giở trò trước mặt tôi e là không được. Hoặc là cậu thành thật nói ra, không thì tôi sẽ ra tay giết các người, sau đó tự mình từ từ điều tra, cậu tự chọn”, Hổ Ma La không bị lừa, nói với vẻ mặt bình tĩnh.
“Vậy được, ông ra tay đi, để tôi xem xem các ông có thể điều tra được gì! Dù sao chúng tôi đến đây cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ chết”.
Châu Mặc lạnh lùng nói, nhắm mắt lại, chờ đợi đồ đao của ông ta.
Hổ Ma La đương nhiên nhìn ra Châu Mặc có tính toán gì.
Ông ta cười khẩy: “Cậu lại chơi chiêu này với tôi, tưởng tôi dễ lừa lắm à? Cậu không sợ chết? Tôi không tin, nhưng tôi biết chắc chắn bây giờ cậu không coi trọng sống chết nữa, nhưng còn người khác thì sao? Nếu tôi từ từ giày vò bạn cậu ngay trước mặt cậu thì sẽ thế nào?”.
Châu Mặc run rẩy, mở mắt nhìn ông ta: “Ông… Ông muốn làm gì?”.
“Tôi cho cậu mười giây, nói cho tôi biết những gì cậu biết. Nếu mười giây sau cậu vẫn chưa chịu nói thì cứ qua mười giây, tôi sẽ giết một người bạn của cậu!”.
Hổ Ma La nói, phất tay.
Một cao thủ Ma La Thiên cầm trường đao đi tới phía bọn họ.
“Không! Ông không thể làm như vậy!”.
Châu Mặc kinh hãi, vội vã hét lên.
“Tôi có thể làm hay không không do cậu quyết”.
Hổ Ma La cười nhạt, cầm lấy trường đao từ người bên cạnh, chém vào vai Tử Long Nhất.
Phụt!
Máu phun trào.
Một cánh tay rơi xuống đất.
Tử Long Nhất đau đớn quỵ xuống, đau đến mức toàn thân run rẩy.
“Long Nhất!”.
“Không!”.
Bọn họ hoảng hốt, vội vàng dìu Tử Long Nhất dậy. Tử Ngải bật khóc, nước mắt giàn giụa.
Châu Thời Vận đang bị trói trên ghế vô cùng đau khổ.
Châu Mặc biết, mình đã rơi vào đường cùng, không có lựa chọn nào khác.
“Hổ Ma La, ông hãy thả bọn họ ra, tôi ở lại đây, tôi bảo đảm nói hết tất cả những gì tôi biết! Chỉ cần ông thả bọn họ đi!”.
Châu Mặc nghiến răng nói.
Một giây sau.
Xoẹt!
Cánh tay còn lại của Tử Long Nhất cũng bị chém đứt.
Cơn đau dữ dội khiến Tử Long Nhất ngã xuống đất, gần như hôn mê.
“Long Nhất!”.
Bọn họ kinh hoàng tuyệt vọng, bất lực đến thế nào.
Châu Mặc đỏ cả hai mắt, nắm đấm siết chặt, chỉ muốn ra tay ngay lập tức.
“Tôi khuyên cậu ngoan ngoãn phối hợp với tôi, đừng có nghĩ tới những thứ vô ích, như vậy không có lợi đối với cậu lẫn bạn cậu!”.
Hổ Ma La hờ hững nói, kề đao lên cổ Tử Long Nhất.
Nếu Châu Mặc không kể ra sự thật, Tử Long Nhất sẽ đầu lìa khỏi cổ.
Châu Mặc không còn lựa chọn nào khác.
Cho dù hắn nghĩ người của Ma La Thiên đều là một đám vong ân phụ nghĩa, nhưng đến lúc này rồi, hắn phải nói ra sự thật.
“Chúng tôi đến Giang Thành… thật ra không có mục đích gì cả!”.
Châu Mặc nói.
“Cậu nói cái gì?”.
Hổ Ma La nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời đó.
“Chỉ là Thời Vận có xung đột với thần y Lâm ở Giang Thành, chúng tôi đến đây tìm thần y Lâm đòi lý lẽ. Long Nhất muốn ra oai phủ đầu thần y Lâm nên mới đánh nổ một khu bệnh viện nội trú của anh ta, thần y Lâm bắt chúng tôi ở lại xây lại khu nội trú cho anh ta, chỉ vậy mà thôi!”, Châu Mặc nói.
“Cậu nghĩ tôi ngu sao? Người của Long Vương Điện các cậu lại chạy đến đây xây nhà cho thần y Lâm chó tha gì đó? Không thấy nực cười à?”.
Hổ Ma La khinh bỉ cười nói.
“Sự thật là như vậy”.
“Xem ra cậu đã thành công khiến tôi mất kiên nhẫn rồi”.
Hổ Ma La cảm giác Châu Mặc đang trêu đùa mình, ánh mắt lạnh đi, sau đó vung đao chém xuống đầu Tử Long Nhất.
Châu Mặc kinh ngạc, không kiên nhẫn nổi nữa, gào lên một tiếng xông về phía Hổ Ma La.
Nhưng thực lực giữa hắn và Hổ Ma La chênh lệch quá lớn, còn chưa đến gần, Hổ Ma La đã vươn tay tới.
Bộp!
Ông ta bóp cổ Châu Mặc, khống chế hắn.
Đám người Tử Ngải vô cùng căm phẫn, bắt đầu phản công.
Nhưng dựa vào bọn họ thì sao có thể đấu lại tinh nhuệ của Đệ Tam Thiên Ma La Thiên?
Trong chớp mắt, tất cả họ đều bị khống chế, ai cũng bị trói tay sau lưng, ấn quỳ xuống đất.
“Nếu bọn mày đã không thành thật thì bọn tao sẽ xử tử tại chỗ, để lại một mình con trai của điện chủ Tử Long Điện là được”.
Hổ Ma La bình thản nói, không còn kiên nhẫn với bọn họ được nữa.
Châu Mặc, Tử Ngải đều mở to mắt, vô cùng hoảng sợ.
Bọn họ không ngờ kết cục của chuyến đi đến Giang Thành lại thế này…
Bộp!
Đúng lúc đó, một tiếng bước chân đột nhiên vang lên ở trước cửa.
“Ồ?”.
Hổ Ma La nhíu mày, đưa mắt nhìn sang.
Cửa toà nhà được đẩy ra, một thanh niên mặc Âu phục chậm rãi bước vào…
Chương 3812: Tôi quyết định từ chối
Thanh niên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
“Thần y Lâm?”.
Đám Châu Mặc, Tử Ngải nhìn thấy người đến thì lập tức mừng rỡ.
Châu Thời Vận kích động không ngừng giãy giụa, miệng bị bịt kín không ngừng ú ớ.
“Thần y Lâm?”.
Hổ Ma La nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhíu mày.
Lâm Chính nhìn quanh những người ở đây, dừng mắt nơi đám người Châu Mặc, sau đó đi thẳng tới.
“Đang thời gian làm việc, các anh chạy đến đây làm gì? Quay về đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chuyện đó…”.
Cả đám không biết nói thế nào mới phải.
“Cậu là thần y Lâm ở Giang Thành phải không? Quả nhiên tuổi trẻ tuấn kiệt, không tồi, không tồi!”.
Hổ Ma La mỉm cười, hờ hững lên tiếng.
“Ông là ai?”.
Lâm Chính liếc nhìn Hổ Ma La, hỏi.
“To gan, ngay cả Hổ Ma La đại nhân, thiên chủ Đệ Tam Thiên mà cũng không biết?”.
Nghe vậy, một tên trong số chúng quát lên.
“Thiên chủ Đệ Tam Thiên? Đó là cái gì?”.
Lâm Chính thắc mắc.
“Ngông cuồng!”.
Người của Ma La Thiên nổi giận, muốn ra tay dạy dỗ Lâm Chính, nhưng bị Hổ Ma La ngăn lại.
“Thần y Lâm ở Giang Thành quả nhiên khác biệt, xem ra lần này chúng ta đến Giang Thành là đến đúng nơi rồi”, Hổ Ma La cười nói.
“Các người đến Giang Thành làm gì? Du lịch vui chơi thì cứ tự nhiên, nhưng đừng bắt công nhân của tôi. Thả bọn họ ra, tiền lở dở công việc, tiền bồi thường và tiền điều trị tôi tính với mấy người sau”.
Lâm Chính đốt điếu thuốc, thuận miệng nói.
“Thần y Lâm, chúng ta đừng nói mấy lời vô ích đó nữa! Tôi đến đây vốn là vì cậu!”.
Hổ Ma La cười nói: “Cậu rất may mắn được tổng thiên chủ chúng tôi xem trọng. Tổng thiên chủ dự định tăng thêm Đệ Cửu Thiên trên nền tảng Bát Trùng Thiên vốn có, cho cậu đảm nhiệm thiên chủ của Đệ Cửu Thiên! Từ nay về sau, giới võ thuật Long Quốc sẽ do cậu thống nhất dưới sự trợ giúp của của Ma La Thiên chúng tôi! Cậu thấy thế nào?”.
“Ông đang nói linh tinh gì vậy?”.
“Tôi đến chiêu mộ cậu, thần y Lâm! Hoặc là tôi phải gọi cậu một tiếng tướng Lâm!”.
Hổ Ma La kiên nhẫn nói.
Lúc này Lâm Chính xem như đã hiểu.
Ma La Thiên là thế lực ngoại vực, bây giờ bọn họ muốn chen chân vào Long Quốc, thu nạp nhiều giọt máu mới ở từ trong Long Quốc, nên đã nhắm trúng Lâm Chính.
Lâm Chính không chỉ là chủ của Dương Hoa, mà còn là long soái thứ tư của Long Quốc.
Nếu Ma La Thiên có thể chiêu mộ được Lâm Chính, đương nhiên sẽ là bước phát triển rất lớn đối với Ma La Thiên.
Do đó đám người của Ma La Thiên mới lẻn vào Long Quốc, đến Giang Thành tìm Lâm Chính.
Không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ, không tìm được Lâm Chính nhưng lại gặp được đám Châu Thời Vận.
“Vậy ý của ông là muốn tôi làm chó săn cho Ma La Thiên các ông?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Thần y Lâm, lời này thật khó nghe, chúng tôi chỉ muốn cậu cống hiến cho Ma La Thiên mà thôi. Nói đơn giản hơn, hai bên chúng ta xem như hợp tác, đương nhiên cậu sẽ nghe theo lệnh chúng tôi”.
“Đó chỉ là hợp tác đơn phương, ngoài ra, tôi quyết định từ chối”.
“Tôi nghĩ đây là một quyết định rất ngu xuẩn”.
Hổ Ma La lắc đầu cười.
“Thế à?".
Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói: “Nhưng khi tôi mới đi đến cửa thì nghe có người nói tôi là chó tha gì đó! Ông có nói câu đó không?”.
Hổ Ma La nhíu mày, sau đó lông mày nhanh chóng dãn ra.
“Thần y Lâm giận rồi sao?”.
“Giận thì không đến nỗi, tôi chỉ muốn nói với ông, tôi cho ông mười giây, mau thả người của tôi ra! Nếu không, tôi sẽ bắt đầu giết người, ông chỉ cần do dự mỗi mười giây, tôi cũng chỉ giết một người của ông! Ông tự chọn được không?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 3813: Hỗn xược!
Người của Hổ Ma La đều sửng sốt, cảm thấy câu này rất quen, một lát sau mới có phản ứng. Câu này chẳng phải vừa nãy Hổ Ma La mới nói với đám Châu Mặc sao?
"Lý nào lại vậy? Tên này dám đe dọa cả Hổ Ma La đại nhân?".
"Đúng là chán sống mà!".
"Đại nhân, xin hãy cho phép chúng tôi bắt hắn!".
"Đại nhân, ra tay đi!".
Người của Hổ Ma La đều có sắc mặt lạnh tanh, toàn thân tỏa ra sát khí.
Hổ Ma La lắc đầu: "Bình tĩnh đi, người này trẻ tuổi ngông cuồng, đương nhiên ăn nói hỗn hào, chấp cậu ta làm gì?".
Tuy Hổ Ma La tức giận trong lòng, nhưng ông ta vẫn biết kiềm chế.
Dù sao ông ta cũng muốn khuyên nhủ Lâm Chính trước, không cần nổ ra chiến tranh là tốt nhất. Nếu Lâm Chính thành tâm thành ý quy thuận Ma La Thiên, thì việc quản lý sau này cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa rằng Hổ Ma La từ bỏ việc dùng vũ lực.
"Thần y Lâm, tôi khuyên cậu đừng lỗ mãng kích động thì hơn, đối đầu với Ma La Thiên chúng tôi không có lợi gì cho cậu cả".
Hổ Ma La mỉm cười nói.
"Ma La Thiên? Ma La Thiên là cái chó má gì? Tôi chưa từng nghe tới! Ông vẫn không thả người sao? 10 giây nhanh lắm đấy!".
Lâm Chính lắc đầu.
Sắc mặt Hổ Ma La trở nên lạnh lùng.
"Thần y Lâm, sao cậu lại phải tự hại mình chứ?".
"Ông có thả hay không?".
"Xem ra lời nói của tôi không thể khiến cậu dao động rồi! Để tôi đổi phương thức khác!".
Dường như Hổ Ma La đã mất kiên nhẫn, bình thản nói rồi vung tay lên.
Vèo vèo!
Hai bóng dáng lao về phía Lâm Chính như tia chớp.
Sát khí hung hãn lạnh lùng ập về phía Lâm Chính như thủy triều.
Nhưng anh vẫn vô cùng bình thản, không tỏ vẻ hoảng sợ chút nào, thậm chí vẫn đứng bất động.
Khoảnh khắc hai người kia sắp lại gần Lâm Chính.
Vèo vèo!
Lại thêm hai bóng dáng lao ra từ cánh cửa đằng sau Lâm Chính, trong chớp mắt đã xông về phía hai người của Ma La Thiên.
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Hai người của Ma La Thiên bị đánh bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Nhìn kĩ, là Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh.
Ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ Dương Hoa tràn vào phòng, bao vây chặt chẽ đám Hổ Ma La.
Mấy người Châu Thời Vận, Tử Ngải đều mừng rỡ như điên.
Các cao thủ của Dương Hoa đến rồi!
Lần này bọn họ được cứu rồi!
"Hử?".
Hổ Ma La hơi nhíu mày, nhìn những người xung quanh, bình thản nói: "Thần y Lâm, cậu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, cậu tưởng đám vô danh tiểu tốt này làm gì được chúng tôi sao?".
"Vô danh tiểu tốt?".
Ánh mắt Lâm Chính dần lạnh đi: "Xem ra ông rất coi thường người Dương Hoa chúng tôi! Vậy ai bảo các ông đến đây gây rối?".
"Ấu trĩ!".
Hổ Ma La lạnh lùng hừ một tiếng, không chần chừ nữa, lập tức giơ bàn tay lên, tế ra một luồng sức mạnh cuồn cuộn, ép về phía Lâm Chính.
Ông ta định đích thân ra tay, hàng phục thần y Lâm.
Chỉ có như vậy mới có thể ổn định cục diện này.
Khí thế đáng sợ khiến ngôi nhà cũ kĩ rung lắc dữ dội, vách tường nứt toác, dường như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Đám Châu Mặc cảm nhận được luồng khí thế này, ai nấy đều cảm thấy khó thở, sắc mặt trắng bệch.
Đáng sợ quá!
Đây chính là Hổ Ma La – thiên chủ Đệ Tam Thiên của Ma La Thiên sao?
Mấy người Châu Mặc tim đập thình thịch, run như cầy sấy, cảm giác Hổ Ma La chỉ cần mạnh tay thêm chút nữa, là lục phủ ngũ tạng của bọn họ sẽ bị luồng khí thế này ép cho vỡ nát.
Nhưng Lâm Chính ở bên kia vẫn bình thản như không, dường như hoàn toàn không bị luồng khí thế này gây ảnh hưởng, mà cũng giơ tay lên.
"Láo xược!".
Lâm Chính quát một tiếng, bàn tay nắm chặt.
Ầm!
Dường như tất cả khí thế bị bóp vụn, lập tức nổ tung rồi biến mất.
Hổ Ma La ngẩng phắt lên.
Chỉ thấy bàn tay Lâm Chính lại hạ xuống.
Ầm!
Một luồng sức mạnh hung mãnh hơn, tàn bạo hơn lập tức giáng xuống, đè lên người Hổ Ma La.
Cơ thể ông ta run lên, hai chân cong lại, suýt nữa thì quỳ mọp xuống đất.
Đây là... khí thế của thần y Lâm?
Hổ Ma La cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Chương 3814: Á khẩu
Hổ Ma La không dám tin, thực lực của thần y Lâm Giang Thành mạnh đến mức này sao?
Dựa vào luồng khí thế này, thì rõ ràng thực lực của anh mạnh hơn ông ta.
Chuyện này là sao?
Điều này hoàn toàn không khớp với thông tin do bộ phận tình báo cung cấp.
Sắc mặt của Hổ Ma La vô cùng khó coi, ánh mắt đanh lại.
Ông ta khẽ gầm lên, muốn thoát khỏi khí thế của Lâm Chính, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Ông ta không biết, Lâm Chính hiện giờ không những sở hữu xương chí tôn, mà nhờ Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Tiên Thủy trợ giúp, sức mạnh phi thăng của anh đã được nâng cao rất nhiều.
Hiện giờ, ngoài Lục Địa Thần Tiên thực sự thì không ai là đối thủ của Lâm Chính.
Đúng lúc Hổ Ma La định dùng hết sức để thoát khỏi luồng khí thế này, thì nó bỗng dưng biến mất.
Hổ Ma La ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Thả người rồi cút đi, nếu lần sau còn dám gây sự ở Giang Thành, giết luôn không cần luận tội!".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Hổ Ma La biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Chính, nếu cố chấp muốn đấu thì e là sẽ phải bỏ mạng ở đây, nên cũng không quan tâm gì đến mặt mũi nữa.
"Được! Thần y Lâm, hôm nay tôi nể mặt cậu! Thả người!".
Hổ Ma La khẽ quát.
Đám Châu Mặc lập tức được thả ra.
"Thời Vận, cậu không sao chứ?".
"Cũng may thần y Lâm đến, nếu không hậu quả không thể tượng tượng được".
Bọn họ thở phào nói, ai nấy trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Ông nể mặt tôi?".
Lâm Chính nhíu mày, đi thẳng tới trước mặt Hổ Ma La, nhìn ông ta chằm chằm.
Hổ Ma La chột dạ, vô thức lùi lại nửa bước.
"Ông cũng xứng nể mặt tôi sao?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi lại.
Hổ Ma La nhất thời á khẩu, không biết nên nói gì cho phải.
"Cút!".
Lâm Chính lạnh lùng quát.
Sắc mặt Hổ Ma La thoắt xanh thoắt trắng.
Đường đường thiên chủ Đệ Tam Thiên của Ma La Thiên mà ở Giang Thành lại bị người ta sỉ nhục như vậy, hơn nữa còn không dám ho he câu nào.
Đúng là quá nhục nhã!
Ông ta nhìn đám thuộc hạ ở xung quanh.
Quả nhiên, đám thuộc hạ này không những kinh hãi, mà còn tỏ vẻ thất vọng sâu sắc.
Hổ Ma La mà bọn họ luôn tin tưởng dựa dẫm, luôn coi là vô địch, ở trước mặt chàng trai này lại chẳng khác gì con cháu.
Tín ngưỡng của bọn họ đã sụp đổ.
Nhưng Hổ Ma La có khổ cũng không nói được.
Xung quanh toàn là cao thủ Dương Hoa, nếu ông ta không giả vờ hèn thì đừng hòng ra được khỏi Giang Thành.
Trở về nhất định phải tính sổ với lũ khốn kiếp của bộ phận tình báo.
Hổ Ma La trong lòng tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Chính, dẫn người rời đi.
"Thần y Lâm, sao lại tha cho bọn họ? Phải diệt cỏ tận gốc chứ?".
Châu Mặc cuống lên, vội bước tới khuyên Lâm Chính.
"Là người của Long Vương Điện các anh có thù với Ma La Thiên chứ không phải tôi. Tôi và Ma La Thiên trước giờ nước sông không phạm nước giếng, tại sao tôi phải giết bọn họ?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Ơ..."
Châu Mặc á khẩu.
"Thần y Lâm, tại sao anh không đến sớm chút? Hại Long Nhất ra nông nỗi này!".
Tử Ngải ôm Tử Long Nhất, vừa khóc vừa nói.
"Anh ta ra nông nỗi nào?".
Lâm Chính nhìn Tử Ngải hỏi.
"Anh bị mù à? Không thấy Long Nhất gãy cả hai tay sao? Hu hu hu!".
Tử Ngải vô cùng đau lòng.
Châu Mặc thầm thở dài: "Thần y Lâm, Tử Ngải và Tử Long Nhất là anh em, bây giờ Tử Long Nhất bị gãy hai tay, cho dù lành lại thì cũng để lại di chứng. Đối với người luyện võ thì đây gần như là đả kích mang tính chí mạng!".
Anh ta vô cùng tự trách, nếu không phải anh ta kích động, thì sao Tử Long Nhất lại bị thương như vậy chứ?
Nhưng Lâm Chính lại tỏ vẻ khó hiểu.
"Nối lại cánh tay... mà để lại di chứng sao? Các anh nghe ai nói vậy?".
"Lẽ nào... trình độ y học của Dương Hoa các anh đã giỏi đến mức nối liền cánh tay mà không để lại bất cứ di chứng nào?".
Châu Mặc ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi.
Lâm Chính á khẩu.
Người của Dương Hoa ở xung quanh cũng á khẩu.
Chương 3815: Thần y Lâm bí ẩn
Cả đám Châu Mặc cũng á khẩu.
Nhìn Tử Long Nhất đang làm việc nhanh nhẹn ở công trường, tam quan của bọn họ đều bị đả kích nặng nề.
"Ấy, mọi người dậy rồi à?".
Nhìn thấy đám Châu Mặc, Tử Ngải, Tử Long Nhất bỏ công việc trong tay xuống, lau mồ hôi, mỉm cười chạy tới.
"Anh, cánh tay của anh...", Tử Ngải dè dặt hỏi.
"Không sao rồi".
Tử Long Nhất lắc cánh tay, sau đó lại vén tay áo lên, chỗ cánh tay chỉ còn một dấu vết mờ nhạt, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết cánh tay này từng bị gãy.
"Anh cảm thấy cánh tay của mình như chưa bao giờ bị gãy vậy. Anh Mặc, Tiểu Ngải, y thuật của Dương Hoa đúng là số một!".
"Là y thuật của thần y Lâm phi phàm mới đúng chứ? Trước kia tôi từng nghe nói thần y Lâm là một y võ rất lợi hại, có thể khởi tử hồi sinh. Trước kia tôi còn cảm thấy những lời này hơi khoa trương, bây giờ xem ra là tôi thiển cận rồi".
Châu Mặc hít nhẹ một hơi, vẫn cảm thấy rất khó tin.
Nhưng Tử Long Nhất lại lắc đầu: "Anh Mặc, không phải thần y Lâm chữa cho tôi, mà là người khác".
"Người khác?".
"Lẽ nào là viện trưởng Tần Bách Tùng?".
Tử Ngải vội hỏi.
"Cũng không phải".
Tử Long Nhất mỉm cười chua chát: "Thần y Lâm nói anh ta không rảnh, bảo viện trưởng Tần phụ trách. Viện trưởng Tần cũng kêu bận, chuyển cho người khác. Tôi bị chuyển cho năm sáu người mới đến người chữa cho tôi, trước sau chỉ có một tiếng..."
"..."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, một lúc lâu không thốt nên lời.
"Rốt cuộc trình độ y thuật của Dương Hoa cao đến mức nào đây?".
Châu Mặc hít vào khí lạnh, không biết phải dùng từ ngữ thế nào để hình dung.
Dù sao Long Vương Điện cũng là thế lực ngoại vực, có lẽ không hiểu rõ về tình hình của Long Quốc. Bọn họ từng nghe tới danh tiếng của thần y Lâm, nhưng không ngờ y thuật của anh lại đáng sợ như vậy...
"Anh Mặc, anh đừng chỉ để ý đến y thuật của thần y Lâm, thực lực của anh ta cũng không thể xem thường".
Đúng lúc này, Tử Long Nhất lau tay, bỗng nói một câu.
Châu Mặc sửng sốt một lúv rồi sực nhớ ra: "Ý cậu là... Hổ Ma La?".
"Hổ Ma La là người thế nào, chắc các anh đều biết, vậy mà còn bị thần y Lâm lấn át, tôi nghĩ chắc chắn thực lực của thần y Lâm còn mạnh hơn cả Hổ Ma La".
Mọi người đều gật đầu, cảm thấy da đầu tê dại.
Đó là Hổ Ma La, thiên chủ Đệ Tam Thiên của Ma La Thiên đó, ngoài hai thiên chủ đứng trước Hổ Ma La thì còn ai dám vênh váo với ông ta chứ?
"Xem ra chúng ta phải tôn trọng thần y Lâm một chút".
Châu Mặc nhỏ giọng nói.
"Đã báo chuyện này với trong điện chưa?".
"Báo rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể không báo lên được chứ? Hơn nữa lần này tôi thấy Hổ Ma La đến Giang Thành cũng là nhằm vào thần y Lâm! Phải thật đề phòng! Nếu thần y Lâm quy thuận Ma La Thiên thật, với y thuật thần kì của anh ta, thì đủ để khiến thực lực của Ma La Thiên lên một tầm cao mới".
"Không thể không đề phòng!".
Bọn họ bàn bạc một hồi, quyết định chờ người của Long Vương Điện đến sẽ lập tức báo cáo, suy nghĩ đối sách.
Chờ đợi một ngày, cuối cùng người của Long Vương Điện cũng đến.
Nhưng người đến lần này lại là điện chủ của Tử Long Điện.
Đám Châu Mặc sợ hết hồn, vội vàng chạy ra ngoài học viện đón tiếp.
Đám Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương cũng vô cùng căng thẳng, vội vàng báo với Lâm Chính ra đón tiếp.
Dù sao đây cũng là cường giả của Long Vương Điện, không thể đắc tội được.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đang cùng Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy tu luyện trong phòng, đâu rảnh quan tâm? Thế là anh phân phó Từ Thiên đi sắp xếp, còn mình tiếp tục nghe Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy giảng bài.
Điện chủ Tử Long Điện?
Anh chưa từng nghe tới, hơn nữa đối phương đến địa bàn của mình, còn đón tiếp gì nữa?
Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục nghe giảng.