Trương Quân mất mạng, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng giảm bớt một chút.
Cô ta giật đầu của Trương Quân xuống, giơ lên thật cao rồi lớn tiếng nói: “Trương Quân đã bị tôi giết chết, nếu các người muốn sống thì lập tức đầu hàng cho tôi. Ai dám đối đầu với Thánh Sơn thì sẽ có kết cục như Trương Quân, giết không tha! Giết không tha!”.
Tiếng hô của cô ta vang khắp bốn phía.
Mọi người đều ngước mắt lên nhìn về phía này.
Khi nhìn thấy cái đầu đầm đìa máu tươi của Trương Quân, ai nấy đều kinh sợ.
“Trương Quân đại nhân?”.
“Trương Quân đại nhân chết rồi! Trương Quân đại nhân chết rồi!”.
“Đó là Vũ Thành Mị! Vũ Thành Mị tham chiến rồi!”.
“Tiêu đời rồi, chúng ta không phải là đối thủ của cô ta đâu! Ngay cả Trương Quân đại nhân cũng đã bỏ mạng, chúng ta tiêu đời thật rồi!”.
Người của các thế tộc đều hoảng sợ, tất cả lại bị nỗi sợ hãi cực độ bao trùm.
Trương Quân là lãnh tụ tinh thần của bọn họ, là người mang lại dũng khí cho bọn họ, nhưng bây giờ ông ta đã bị Vũ Thành Mị giết chết, sao bọn họ có thể không sợ hãi cho được?
Làm sao bây giờ?
Phải làm sao bây giờ?
Mọi người run như cầy sấy, tay chân lóng ngóng.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của các thế tộc, nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ mặc đồ đỏ lại càng tươi hơn.
Cái cô ta cần chính là hiệu quả này.
Sở dĩ những người này dám giao đấu với huyết nhân là do dựa vào thanh thế của Trương Quân, nóng máu lên cố gắng cầm cự.
Bây giờ Trương Quân đã bị giết, chấn động quần hùng, bọn họ lấy đâu ra dũng khí để đối đầu với cô ta nữa chứ?
Mọi người thấy thế thì đều lùi lại, không còn lòng dạ nào mà chiến đấu nữa.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lại càng đắc ý hơn.
Nhưng đúng lúc này, cô ta bỗng cảm thấy không đúng lắm, vẻ mặt căng cứng, nhìn sang bên cạnh.
Phát hiện tất cả các chiến sĩ của quân đội Long Tổ ở xung quanh đang đổ dồn về phía cô ta.
Ánh mắt bọn họ đều chứa đầy sát khí và sự căm hận tàn bạo.
Hơn nữa đây là loại ánh mắt đã vượt khỏi sinh tử.
Bọn họ hoàn toàn không còn sợ cái chết nữa, phớt lờ cả đám huyết nhân đáng sợ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Giết chết người phụ nữ mặc đồ đỏ!
“Các người làm gì hả? Lẽ nào vẫn chưa biết sự lợi hại của tôi sao?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhíu mày, lạnh lùng quát.
Nhưng các chiến sĩ xung quanh đều bỏ ngoài tai lời cô ta nói, cùng với tiếng gầm của một chiến sĩ, tất cả bọn họ đều ùa về phía cô ta, tấn công như phát điên.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lập tức khởi động khí kình hóa thành màn chắn, bao trùm toàn thân.
Tất cả các chiến sĩ đang xông tới đều bị ngăn lại cách một mét.
Dù bọn họ tấn công thế nào cũng không thể xé rách lớp màn chắn này.
Tuy người phụ nữ mặc đồ đỏ bị khí thế của các chiến sĩ này làm cho sợ hãi, nhưng thấy bọn họ không thể phá vỡ màn chắn của mình, liền thở phào nhẹ nhõm, cười khẩy nói: “Bây giờ chắc là các anh đã nhìn rõ hiện thực rồi chứ? Thực lực của các anh kém tôi quá xa, các anh dựa vào đâu mà đối đầu với tôi chứ? Ngay cả lớp phòng ngự của tôi mà các anh cũng không phá được! Nực cười!”.
Nhưng các chiến sĩ vẫn không thèm quan tâm đến cô ta, tiếp tục tấn công mãnh liệt.
Bốp! Bốp! Bốp!
Từng nắm đấm như sắt thép nện vào màn chắn.
“A!”.
Có chiến sĩ còn điên cuồng giơ súng bắn.
Bọn họ dốc hết sức lực, bất chấp tất cả.
Có người do dùng sức quá mạnh, nắm đấm còn nứt ra, chảy máu, nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Có người còn húc đầu vào màn chắn ở phía trước.
Chứng kiến cảnh tượng này, nụ cười của người phụ nữ mặc đồ đỏ lại càng có vẻ chế giễu hơn.
“Ngu xuẩn, vô tri, nực cười, đây chính là các chiến sĩ của chính quyền sao? Đúng là ngu ngốc!”, người phụ nữ mặc đồ đỏ nheo mắt nói.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một âm thanh quỷ dị vang lên.
Sau đó liền nhìn thấy chiếc lồng khí che chở quanh người cô ta xuất hiện vết nứt.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nín thở, hai mắt trợn tròn.
Chương 3247: Chi viện
Cô ta không dám tin khí kình hùng hậu mà mình tế ra lại bị những kẻ ngu ngốc này phá vỡ!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể!
Người phụ nữ mặc đồ đỏ trợn tròn hai mắt, vội vàng bổ sung khí kình vào vết nứt mới xuất hiện kia, muốn nó khép lại.
Nào ngờ đúng lúc này, một chiến sĩ bỗng giơ ngón tay ra, móc mạnh vào vết nứt đó, rồi xé toạc nó ra.
“Cút đi! Anh không cần ngón tay nữa à?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nổi giận, lập tức huy động sức mạnh ép về phía ngón tay ở chỗ vết nứt kia.
Nhưng dù ngón tay bị ép nát, đối phương vẫn không chịu buông tay, ngược lại, những người khác thấy thế còn ùa tới, giơ tay ra xé vết nứt.
Cùng với sự đồng lòng của các chiến sĩ, vết nứt bắt đầu bị xé to dần.
Khí kình của người phụ nữ mặc đồ đỏ cuồn cuộn đổ về phía vết nứt, nhưng vẫn vô ích.
“Không… Không thể nào… Các anh đang làm gì vậy? Cút hết cho tôi! Cút!”.
Cô ta cuống lên.
Nhìn các chiến sĩ hung mãnh một cách đáng sợ ở xung quanh, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự sợ hãi.
Sự sợ hãi đến từ tận đáy lòng!
Tuy những người này yếu hơn cô ta gấp vô số lần, nhưng sự hung hãn không sợ chết và thái độ kiên nghị của bọn họ khiến người ta cảm nhận được sự sợ hãi đến từ tận linh hồn.
Tuy trong lòng sợ hãi, nhưng người phụ nữ mặc đồ đỏ vẫn không vì thế mà thua.
Thấy màn chắn dần bị xé rách, cô ta bỗng nghiến răng, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn và sát khí, khẽ gầm lên: “Là các anh muốn chết đấy nhé! Đừng bảo là tôi không cho các anh cơ hội!”.
Dứt lời, cô ta liền xé toang lớp màn chắn, đánh về phía các chiến sĩ.
Kình lực của cô ta rất lớn, khí thế mạnh mẽ, mỗi chưởng mỗi kích như dời non lấp bể, lực đạo mạnh đến mức khó mà tưởng tượng được.
Tuy các chiến sĩ đang cơn phẫn nộ, nhưng cơ thể làm bằng xương bằng thịt của bọn họ sao có thể chống lại được người phụ nữ mặc đồ đỏ chứ?
Dưới sự tàn sát điên cuồng của cô ta, các chiến sĩ lần lượt ngã xuống.
Nhưng sự hi sinh của bọn họ không phải là vô ích.
Kiểu đánh bất chấp của bọn họ cũng gây tổn thương cực lớn cho người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Lưng, eo, bụng của cô ta đều trúng đòn, thậm chí cánh tay còn bị một con dao găm cắt qua.
Máu tươi rỉ ra, khiến bộ đồ vốn màu đỏ thẫm của cô ta càng trở nên yêu mị hơn.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ không ngờ mình lại bị đám người này đánh cho thê thảm chật vật như vậy, cô ta càng nổi điên hơn, ra tay cũng hung hãn tàn bạo hơn.
“Giết! Giết! Giết!”.
“Lũ khốn kiếp này, hôm nay tao phải khiến chúng mày chết không chỗ chôn thân!”.
“Giết!”.
“Giết sạch, không chừa một ai!”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ gầm lên, xuống tay càng hung tàn hơn.
Cùng lúc đó, đám huyết nhân kia cũng đã lại gần, tham gia vào trận đánh.
Dù sao các chiến sĩ Long Tổ cũng không thể dựa vào mỗi bầu nhiệt huyết để chiến thắng kẻ địch được.
Chênh lệch quá lớn.
Các thế gia lại càng bỏ chạy tán loạn, không dám đánh tiếp.
Cục diện đã được xác định.
Một phó tướng nằm gục trên tảng đá lớn, vẫn còn hơi thở thoi thóp.
Ông ta vô lực nhìn các chiến sĩ đang không ngừng ùa về phía trước, trong lòng cảm thấy vô cùng bi ai.
“Các anh em, tôi… đi trước đây…”
Vị phó tướng yếu ớt nói, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Rầm…
Trên đồng ruộng mênh mông, từng hàng xe tăng đang tiến về phía Thánh Sơn.
Các chiến sĩ được trang bị các loại vũ khí tiên tiến nhất nhanh chân tiến về phía trước, tuy tốc độ cực nhanh nhưng vẫn đều tăm tắp.
Mấy chiếc xe chở đạn đạo khổng lồ cũng được lái tới dưới chân Thánh Sơn.
Trong không trung còn có mấy chục cái bóng lướt vèo qua.
Đó là những chiếc máy bay chiến đấu tiên tiến nhất, tốc độ của nó vượt hơn 20 Mach, mắt người cũng khó mà theo kịp tốc độ của nó.
Trần Chiến lòng nóng như lửa đốt, không ngừng giục đội quân tiến về phía trước.
Vạn Kình Tùng và Chung Chấn cũng hô lớn.
Ai nấy đều biết, chiến sự Thánh Sơn đang vô cùng cấp bách, đến sớm thì có thể ổn định cục diện sớm hơn.
Nhưng không chờ bọn họ đến gần Thánh Sơn, các thế tộc đang tháo chạy đã lao về phía bọn họ như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
“Là người của Lục Dã và quân Nam Cảnh!”.
“Tướng Vạn! Tướng Chung! Tướng Trần! Cứu tôi với!”.
“Người của Thánh Sơn điên rồi! Người của Thánh Sơn điên rồi!”.
“Bọn chúng dùng tà thuật biến người thành quái vật, đám Trương Quân đại nhân chết hết rồi!”.
Mọi người xông tới, quỳ xuống trước mặt ba tướng, vừa kêu gào vừa khóc lóc.
“Cái gì?”.
Trần Chiến tái mặt, vội vàng đi tới.
Chỉ thấy lúc này Thánh Sơn đang ngập trong sắc máu.
“Toàn lực tiến về phía trước! Toàn lực tiến về phía trước! Chi viện cho quân đội Long Tổ! Mau chi viện cho quân đội Long Tổ!”.
Chung Chấn gầm lên.
Chương 3248: Điên cuồng
Bước chân mọi người như bay, tiếp cận chân núi Thánh Sơn.
Nhưng khi Chung Chấn chuẩn bị ra lệnh cho quân đội bắt đầu tấn công thì bỗng khựng lại.
Lúc này, sườn núi Thánh Sơn đã máu chảy thành sông.
Thi thể của các chiến sĩ Long Tổ như Trương Quân nằm la liệt dưới đất.
Không còn một ai sống sót.
Thậm chí còn có một thi thể không nguyên vẹn.
Tất cả đều chết trận.
Nhìn thấy cảnh tượng bi tráng này, Trần Chiến ngây người ra.
Chung Chấn cũng sửng sốt.
Vạn Kình Tùng nhắm hai mắt lại, bàn tay siết chặt, toàn thân cũng đang khẽ run rẩy.
Các chiến sĩ của quân Nam Cảnh và Lục Dã đều im lặng.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ toàn thân dính máu, đứng sừng sững trên sườn núi, nhìn đội ngũ đông đảo đang lại gần, vẻ dữ tợn và ý cười trên khuôn mặt lại càng rõ mồn một.
Trần Chiến bỏ mũ xuống, đôi mắt đẫm lệ, cơ thể run lên.
“Các anh em, tôi xin lỗi, tôi đến muộn rồi, tôi đến muộn rồi… Tôi xin lỗi, tôi… tôi nên chết trận cùng các anh em mới phải, tôi xin lỗi…”
Trần Chiến thì thào, thậm chí còn nghẹn ngào.
Cả đời này ông ta chưa bao giờ rơi nước mắt.
Nhưng hôm nay, ông ta quả thực không thể tự khống chế bản thân.
Ông ta biết, bây giờ không phải là lúc rơi lệ.
“Các anh em hãy chờ tôi, chờ tôi trả thù cho các anh em đã! Tôi sẽ bắt bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!”.
Đôi mắt Trần Chiến đỏ ngầu, hàm răng bị nghiến muốn vỡ nát, phẫn hận nhìn chằm chằm vào bóng người trên sườn núi.
“Cuối cùng các ông cũng đến rồi, chỉ tiếc là đã đến muộn! Chủ thượng của chúng tôi sắp phi thăng thành công, trở thành thần tiên trên đời này, trở thành chúa tể của thế gian này, lũ người phàm các ông không làm gì được Thánh Sơn chúng tôi nữa rồi, ha ha ha…”, người phụ nữ mặc đồ đỏ đắc ý cười lớn, ánh mắt đầy ngông cuồng.
Cô ta đã thành công kéo dài được hơn hai ngày.
Với tiến triển của thiên kiêu hạng nhất thì chẳng bao lâu nữa anh ta có thể phi thăng thành công.
Bây giờ phía Thánh Sơn còn có một đội huyết nhân thực lực đáng sợ, dư sức ngăn cản đội quân này trong mấy tiếng.
Chờ đội quân này đánh lên Thánh Sơn thì e là đã muộn rồi.
Thánh Sơn đã thắng!
Thắng một cách triệt để!
Người phụ nữ mặc đồ đỏ biết, sự cố gắng trong bao nhiêu năm qua của mình đều xứng đáng.
Cô ta sẽ đi theo thiên kiêu hạng nhất, cùng ngự trị cả thế gian này!
“Câm miệng!”.
Trần Chiến tức giận gầm lên, chỉ muốn phanh thây cô ta.
“Cô coi thường kỷ cương pháp luật, giết người bừa bãi, tội không thể tha! Người Thánh Sơn phải chết! Phải chết!”.
Trần Chiến gầm lên, cũng chẳng buồn nhiều lời của người phụ nữ mặc đồ đỏ nữa, lập tức rút súng ra bắn.
Pằng pằng pằng.
Họng súng phun ra lửa, dường như đang phát tiết sự phẫn nộ của Trần Chiến.
Nhưng dù sao súng đạn cũng không có tác dụng với người phụ nữ mặc đồ đỏ, bắn vào người cô ta chỉ như gãi ngứa.
Trần Chiến thấy thế liền vứt luôn súng đi, rút kiếm ra xông về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ.
“Khai chiến!”.
Vạn Kình Tùng khẽ gầm lên.
Chung Chấn vung cánh tay.
Trong chớp mắt, toàn quân bắt đầu tấn công Thánh Sơn.
Đạn pháo bắn về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ như mưa.
Cô ta lập tức huy động cương khí che chở toàn thân.
Nhưng đạn pháo quá dày đặc và hung hãn, dường như có thể san bằng cả ngọn núi.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cảm giác có chút không cầm cự nổi.
“Chết tiệt!”.
Cô ta cắn răng, vẻ mặt giận dữ.
Tuy quân đội Long Tổ đã bị diệt sạch, nhưng vẫn gây không ít tổn thương cho cô ta, nhất là khí lực. Khí lực của cô ta bị hao tổn quá nhiều, bây giờ đối mặt với hỏa lực dày đặc như vậy, e là không cầm cự được quá lâu.
“Chắc không phải Lục Dã và quân Nam Cảnh điều toàn bộ chủ lực đến đây đấy chứ? Lũ khốn kiếp này, chẳng lẽ bọn chúng thực sự muốn san bằng Thánh Sơn?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ thầm nghĩ, sau đó dứt khoát rút lui, để đám huyết nhân xông tới.
Nhưng dù sao cô ta cũng đánh giá thấp uy lực của hai quân đoàn.
Tuy huyết nhân mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, nhưng với hỏa lực mạnh mẽ, cho dù không thể bắn cho bọn chúng tan xác thì cũng khiến bọn chúng không thể tiến về phía trước được nữa.
Đội quân huyết nhân bị ép ở dưới chân núi, không thể lên trên được.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ biến sắc.
“Đại nhân, cứ tiếp tục thế này thì chỉ e bọn chúng sẽ đánh lên Thánh Sơn mất!”.
Người ở bên cạnh cuống lên, vội bước tới nói.
Ánh mắt của người phụ nữ mặc đồ đỏ lóe lên, trầm giọng nói: “Kéo tất cả những người còn lại vào huyết trận biến đổi!”.
“Hả?”.
Người kia tỏ vẻ kinh hãi.
“Không nghe thấy tôi nói gì sao? Mau làm đi!”, người phụ nữ mặc đồ đỏ khẽ quát.
“Đại nhân, những người còn lại đều là lãnh đạo cấp cao của Thánh Sơn chúng ta, ai nấy đều có công huân lớn lao, chiến công hiển hách với Thánh Sơn! Nếu biến đổi cả bọn họ, một khi thiên kiêu xuất quan mà trách tội thì phải làm sao?”, người kia run rẩy nói.
“Trách tội?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ ngoảnh phắt lại, túm lấy cổ áo người kia, gầm lên: “Tất cả các anh trong mắt thiên kiêu hạng nhất chỉ là một công cụ, một quân cờ! Các anh ở Thánh Sơn cũng chỉ để giúp thiên kiêu phi thăng, bây giờ tất cả mọi thứ đều lấy việc phi thăng của thiên kiêu làm chính, nếu thiên kiêu không thể phi thăng thì tất cả đều phải chết! Rõ chưa?”.
Người kia trợn tròn hai mắt, run rẩy nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ, thấy đôi mắt đỏ ngầu của cô ta thì sao dám cãi lời, vội đáp: “Vâng! Vâng! Đại nhân, tôi… tôi đi sắp xếp ngay đây, tôi đi sắp xếp ngay đây…”
“Cút!”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đẩy người kia ra.
Anh ta không dám dừng lại, vừa lăn vừa bò chạy đi.
“Người đâu, để ý thằng chó chết kia cho tôi, nếu thằng chó đó không làm theo lệnh của tôi thì giết luôn, sau đó anh chấp hành mệnh lệnh của tôi, rõ chưa?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ lạnh lùng nói với tâm phúc của cô ta ở bên cạnh.
“Vâng, đại nhân!”.
Gã tâm phúc ôm quyền rồi xoay người rời đi.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ biết, hành động của cô ta sẽ bị tất cả mọi người phản đối.
Nhưng cô ta không quan tâm.
Chỉ cần thiên kiêu hạng nhất phi thăng thành công thì có thể hi sinh mọi thứ.
Chương 3249: Tháo chạy
Hộc! Hộc! Hộc!
Người bị người phụ nữ mặc đồ đỏ đuổi lên đỉnh núi thở hổn hển, cực kỳ hoảng sợ.
Anh ta vừa lăn vừa bò đến đỉnh núi.
Nhưng anh ta không tổ chức các cường giả Thánh Sơn còn lại vào pháp trận ngay.
Anh ta biết không thể làm chuyện này được.
Những quản lý cấp cao này đều biết pháp trận kia dùng để làm gì.
Sao bọn họ có thể cam tâm tình nguyện tiến vào pháp trận, bị biến đổi thành những huyết nhân như xác sống, cống mạng cho Thánh Sơn chứ?
Những người bị biến đổi trước đó là do bị người phụ nữ mặc đồ đỏ lừa vào mà thôi, cô ta đã dùng thần đan châu báu để dụ bọn họ vào pháp trận, sau đó cưỡng chế khởi động pháp trận biến đổi, từ đó tạo nên một đám huyết nhân.
Nhưng những người khác đâu có ngốc như vậy.
Nếu thực sự bảo bọn họ làm thì chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Người kia nghĩ đến đây liền vội vàng chạy như điên về phía một con đường khác trên đỉnh núi, định trốn khỏi Thánh Sơn, cao chạy xa bay.
Nhưng anh ta mới đi được mấy bước.
Vèo!
Gã tâm phúc của người phụ nữ mặc đồ đỏ đã rút kiếm lao vút tới trước mặt người kia, nhanh như chớp kề kiếm vào cổ anh ta.
Người kia khựng lại, toàn thân căng cứng, kinh ngạc há hốc miệng.
“Vũ đại nhân bảo anh đi biến đổi những người còn lại thành huyết nhân, sao anh không làm mà còn chạy trốn? Hừ, xem ra anh cũng phải vào huyết trận để cống hiến cho Thánh Sơn rồi”, người kia lạnh lùng nói, đang định ra tay.
“Dừng… dừng tay! Bạch đại nhân! Đừng giết tôi! Cho tôi nói một câu đã!”.
Người kia cuống quýt kêu lên.
“Còn di ngôn gì sao?”, gã tâm phúc lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không vội ra tay.
Dù sao tu vi của người này cũng kém gã quá nhiều, dù anh ta dùng quỷ kế gì cũng đừng hòng thoát được.
“Cũng không được coi là di ngôn, chỉ là Bạch đại nhân, anh giết tôi hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì cả, bởi vì tôi chết rồi thì anh cũng không sống được bao lâu đâu”.
“Nghĩa là sao?”, gã tâm phúc kia nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Bạch đại nhân, tôi hỏi anh, Vũ đại nhân nghĩ là tôi sẽ bỏ trốn nên mới bảo anh đi theo, đúng không?”, người kia dè dặt hỏi.
“Phải thì làm sao?”.
“Vậy tôi hỏi anh, có phải Vũ đại nhân bảo với anh rằng nếu tôi bỏ trốn thì hãy giết tôi, rồi anh hoàn thành việc tôi phải làm không?”.
“Đúng vậy! Hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì lên đường đi!”.
Gã tâm phúc hừ mũi nói, chẳng buồn nhiều lời với người kia nữa, đang định rút kiếm ra chém vào cổ họng anh ta.
Nhưng người kia lại vội kêu lên: “Khoan khoan khoan, đại nhân, cho tôi nói một câu nữa! Anh không biết tại sao tôi muốn bỏ trốn sao?”.
“Tôi không quan tâm!”.
“Nhưng đại nhân, chuyện này liên quan đến việc sống chết đấy. Vũ đại nhân muốn tôi khuyên những người còn lại vào huyết trận để biến đổi thành huyết nhân! Nhưng những người còn lại đều biết vai trò của huyết trận! Đây là chuyện không thể, nếu tôi mở miệng ra nói thì chỉ khiến bọn họ nổi giận, rồi giết tôi! Anh mở miệng ra nói thì cũng có kết cục như vậy thôi!”, người kia run rẩy nói.
“Bọn họ dám động đến tôi? Hừ, nực cười, bọn họ biết tôi là một trong những người Vũ đại nhân tin tưởng nhất, nếu động đến tôi chính là đối đầu với Vũ đại nhân! Cho bọn họ mượn một trăm lá gan cũng không dám làm vậy!”, gã tâm phúc hừ mũi đầy khinh thường.
“Anh không thể nói một cách tự mãn như vậy được! Vũ đại nhân sắp ném bọn họ vào huyết trận rồi, như vậy thì có khác gì giết chết bọn họ? Nếu Vũ đại nhân muốn giết bọn họ thì sao bọn họ có thể không hận cô ta cho được? Nói không chừng bọn họ còn muốn ra tay với Vũ đại nhân ấy, một tâm phúc nhỏ nhoi như anh thì là cái thá gì? Có khi còn bị bọn họ giết chết tại chỗ! Anh giết tôi thì chẳng phải rồi sau cũng vẫn chết sao?”, người kia nhỏ giọng nói.
Anh ta vừa dứt lời, gã tâm phúc liền sửng sốt.
“Việc này…”
“Thế nên đại nhân à, bây giờ anh không nên giết tôi, mà mau đi trốn với tôi đi! Thánh Sơn thất thủ, Vũ đại nhân phát điên rồi! Nếu còn không đi thì cả hai ta đều tiêu đời!”.
Người kia kêu lên, sau đó lặng lẽ đẩy thanh trường kiếm bén ngọt trên cổ ra, rồi quay đầu chạy như bay, đầu cũng không ngoảnh lại.
Gã tâm phúc không đuổi theo, mà đanh mắt suy nghĩ một lát, cuối cùng cất trường kiếm đi, cũng xoay người chạy xuống dưới núi.
Chương 3250: Nội chiến
Sự tham gia của quân Nam Cảnh và Lục Dã khiến trận chiến ở Thánh Sơn lại có sự biến hóa.
Tuy huyết nhân mạnh mẽ, nhưng số lượng không nhiều.
Còn những người đến Thánh Sơn lần này hầu như đều là chủ lực của quân Nam Cảnh và Lục Dã, hơn nữa vũ khí bọn họ được trang bị còn tiên tiến hơn cả quân đội Long Tổ.
Bị hỏa lực áp chế, huyết nhân không thể lại gần kẻ địch, hoàn toàn bị hỏa pháo bao trùm.
Trên người một số huyết nhân đã xuất hiện vết nứt.
Bọn chúng không phải kim cương bất hoại, chỉ cần luồng khí ý thần huyết bao trùm trên người bọn chúng bị phá thì vẫn sẽ bị giết như thường.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng ở sườn núi nhìn chằm chằm cảnh tượng này, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cứ tiếp tục thế này, chỉ e không tới nửa ngày, tất cả huyết nhân sẽ bị giết chết.
Đến lúc đó, Thánh Sơn thực sự không còn bất cứ chỗ dựa nào nữa.
Sợ rằng nửa ngày vẫn chưa đủ để thiên kiêu hạng nhất phi thăng thành công.
Làm sao bây giờ?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ không ngừng ngoái lại nhìn, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo như phủ sương: “Tại sao Thần An vẫn chưa quay lại? Lẽ nào hắn chạy mất rồi? Khốn kiếp! Chỉ đành dựa vào Bạch Thắng vậy!”.
Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho tâm phúc, mới phát hiện cả Thánh Sơn đã bị mất tín hiệu.
“Khốn kiếp!”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nổi giận, lập tức ngoảnh lại quát: “Người đâu!”.
“Đại nhân!”.
Một thủ hạ nhanh chân chạy tới.
“Đi gọi Bạch Thắng tới đây cho tôi!”.
“Vâng!”.
Người kia chạy ngay đi.
Nhưng một lát sau hắn đã quay lại, ôm quyền nói: “Bẩm Vũ đại nhân, vẫn chưa tìm thấy Bạch Thắng đại nhân!”.
“Chưa tìm thấy anh ta? Đỉnh núi chỉ có chừng đó, sao có thể không tìm thấy được? Chắc chắn là anh chưa tìm kĩ!”, người phụ nữ mặc đồ đỏ tức giận nói.
Người kia vội quỳ xuống đất, run như cầy sấy: “Vũ đại nhân, thuộc hạ đã tìm hết rồi, quả thực không thấy bóng dáng của Bạch Thắng đại nhân đâu cả! Chắc là Bạch Thắng đại nhân không ở trên núi…”
“Bản thân anh vô dụng mà còn dám cãi à? Chết đi!”.
Trong lúc nóng giận, người phụ nữ mặc đồ đỏ liền đạp cho người kia một cái.
Bốp!
Phụt!
Người kia lập tức bay đi, trong miệng phun ra một miếng thịt lẫn máu, sau đó ngã xuống đất lăn mấy vòng, tắt thở tại chỗ.
Lồng ngực người đó lõm xuống, lục phủ ngũ tạng đều nát bét.
“Hả?”.
Mọi người xung quanh đều biến sắc.
“Đi tìm Bạch Thắng ngay cho tôi, nếu không tìm thấy tung tích của anh ta thì đây chính là kết cục của các anh!”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ gầm lên.
“Vâng!”.
Những người xung quanh vội ôm quyền, sau đó chạy đi như bay.
Nhưng lần này, người phụ nữ mặc đồ đỏ chờ rất lâu vẫn không thấy ai về báo cáo.
Cô ta biết chắc chắn lũ súc sinh này đã bỏ chạy hết rồi.
“Khốn kiếp! Chờ tôi giải quyết xong lũ chuột này sẽ bắt hết các anh về, lột da cả lũ!”, người phụ nữ mặc đồ đỏ tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Nhưng đúng lúc này, một đám người bỗng đi từ trên đỉnh núi xuống.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhíu mày, ngoảnh sang nhìn.
Những người này đều là quản lý cấp cao của Thánh Sơn.
Tả Hữu Thiên Vương, Tứ Đại Cuồng Tướng cùng với chấp sự, nguyên lão các bộ phận của Thánh Sơn.
Sắc mặt bọn họ lạnh lùng, đi về phía này, khuôn mặt tràn ngập giận dữ.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn bọn họ, mặt không cảm xúc nói: “Tại sao các ông không ở trên đỉnh núi hộ pháp cho chủ thượng mà tự ý chạy xuống đây làm gì?”.
“Hộ pháp?”.
Hữu Thiên Vương nhìn chằm chằm người phụ nữ mặc đồ đỏ, trầm giọng nói: “Vũ Thành Mị, cô to gan lắm! Muốn biến đổi chúng tôi thành huyết nhân? Hừ, cô muốn giết sạch chúng tôi sao?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nghe thấy thế liền biết việc làm của mình đã bại lộ.
Nhưng cô ta không hề hoảng sợ, mà bình thản đáp: “Chỉ dựa vào đám huyết nhân kém cỏi bên dưới thì sắp không chống được quân đội của Long Quốc rồi. Tôi cần huyết nhân chất lượng hơn để bảo vệ Thánh Sơn, có lẽ trong số các ông có lựa chọn thích hợp!”.
“Trong số chúng tôi? Hừ, Vũ Thành Mị, cô đúng là biết nghĩ cho Thánh Sơn! Nếu đã vậy thì tại sao cô không vào huyết trận, biến đổi thành huyết nhân để bảo vệ Thánh Sơn đi? Chẳng phải cô tự nhận mình một lòng trung thành với thiên kiêu sao? Hôm nay chính là cơ hội để cô chứng minh lòng trung thành với thiên kiêu đấy!”, Tả Thiên Vương lạnh lùng đáp.
“Tôi không thể vào huyết trận được, nếu tôi vào đó thì ai chủ trì đại cục của Thánh Sơn?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mặt không cảm xúc nói.
“Hừ, nói cho cùng thì cô vẫn tham sống sợ chết!”, Hữu Thiên Vương hừ mũi nói.
“Muốn hi sinh chúng tôi để đổi lấy đại cục của Thánh Sơn? Sau đó một mình cô lấy hết công lao bảo vệ Thánh Sơn? Vũ Thành Mị, cô tính toán giỏi lắm!”, giọng nói của Tả Thiên Vương lạnh lẽo như băng.
“Nhưng cô tính nhầm rồi! Cô coi chúng tôi là đồ ngốc sao?”.
Lại mấy người nữa lên tiếng, tất cả bọn họ đều vây quanh người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Cô ta nhíu mày: “Các ông muốn làm gì?”.
“Làm gì à? Vũ Thành Mị! Đương nhiên là cho cô cơ hội, để cô bảo vệ Thánh Sơn rồi!”, Hữu Thiên Vương cười khẩy nói.
“Nếu cô đã muốn cho chúng tôi vào huyết trận để biến đổi, thì bây giờ chúng tôi sẽ cho cô vào huyết trận để biến đổi cô thành huyết nhân, chắc cô sẽ không chống cự đâu nhỉ? Đây là cơ hội tốt để bảo vệ Thánh Sơn, chúng tôi nhường cho cô đấy!”.
“Hỗn xược! Các ông dám?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nổi giận.
“Đã đến nước này rồi, chúng tôi có gì mà không dám chứ? Ra tay!”.
“Lên!”.
Mọi người hò hét rồi xông về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ.
“Được! Được! Được! Nếu các ông đã muốn chết thì tôi thành toàn cho các ông!”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ khẽ gầm lên rồi lao tới.
Hai bên đánh nhau túi bụi.