Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2406: Uy hiếp

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Giang Tử Ức nhíu mày.

Nhìn thấy Lâm Chính thề hứa đảm bảo như vậy, anh ta có một dự cảm xấu.

"Sao thế? Không dám để tôi đặt câu hỏi sao? Nếu vậy chứng tỏ trong lòng các người có mưu đồ xấu", Lâm Chính cười nói.

“Cái gì mà trong lòng có mưu đồ xấu chứ? Đừng nói nhảm ở đây nữa! Đại sư Tây Môn! Nếu anh ta đã nói như vậy thì ông để cho anh ta hỏi đi!”, Giang Tử Ức không chịu nổi đả kích, lập tức hừ nói.

“Hả?”

Đại sư Tây Môn sửng sốt, há hốc mồm nhìn Giang Tử Ức, không biết nên nói gì.

“Vậy được, tôi lập tức đặt câu hỏi!”

Lâm Chính mỉm cười nói: “Đại sư Tây Môn được mệnh danh là thần tiên sống, chỉ cần búng ngón tay là có thể nhìn thấy tương lai! Biết gió biết mưa biết chuyện thiên hạ, nếu đúng là như vậy thì chắc ông rất thành thạo việc xem bói đúng không? Xin hỏi đại sư Tây Môn, ông có biết xem bói là gì không? Làm thế nào để xem bói?"

Câu hỏi này vừa được nói ra, đại sư Tây Môn há hốc mồm, không nói nên lời.

Tô Nhu lập tức hiểu ý Lâm Chính!

Nếu vị đại sư Tây Môn này là thật thì nhất định phải biết những điều cơ bản này!

Nếu là giả, chỉ cần hỏi vài câu cơ bản, đối phương chắc chắn sẽ không trả lời được!

Lâm Chính đang thăm dò!

Đúng như dự đoán, đại sư Tây Môn há miệng cả nửa ngày cũng không trả lời được.

“Sao cơ? Đại sư Tây Môn lại không biết à?”, Tô Nhu hơi tức giận, lạnh lùng hỏi.

“Sao lại không biết chứ?”

Đại sư Tây Môn hơi do dự, giả vờ tức giận nói: "Đúng là một câu hỏi ngây thơ! Sao có thể làm khó được tôi? Nhưng tôi không muốn trả lời! Không phải ai cũng có thể đặt câu hỏi cho tôi! Cậu là cái thá gì? Lại dám đặt câu hỏi cho tôi? Cậu đang coi thường tôi hả?"

Giang Tử Ức vừa nghe vậy, lập tức bắt lấy thời cơ, vội vàng nói: "Nói không sai! Họ Lâm kia, anh tưởng anh là cái thá gì, cũng xứng để đặt câu hỏi cho đại sư Tây Môn à? Không nhìn lại mình xem? Tôi khuyên anh nên nhanh chóng cút ra khỏi đây! Đừng ở đây làm mọi người không thoải mái nữa!"

Lâm Chính nghe vậy, cười khúc khích: "Xem bói là hoạt động dự đoán tương lai thông qua một số phương tiện nhất định. Ví dụ như "Kinh Dịch", thực ra là được thiết kế để xem bói. Bản thân việc xem bói có một hệ thống để giúp mọi người giải thích nhiều vấn đề khác nhau mà họ gặp phải. Một số người sử dụng cỏ thi để xem bói, có người sử dụng tre và gỗ làm phương tiện trung gian giúp mọi người hiểu được các cách sắp xếp khác nhau. Đại sư Tây Môn, vấn đề này vô cùng đơn giản, đến người ngoài nghề như tôi cũng biết! Theo tôi thấy, không phải ông không muốn trả lời, mà căn bản là ông không hề biết, đúng không?"

“Cậu… cậu cậu... Sao tôi có thể không biết chứ? Chẳng qua là tôi không thèm trả lời mà thôi! Nhóc con, tôi cảnh cáo cậu! Nếu như cậu còn dám nói nhảm trước mặt tôi! Tôi sẽ xé miệng cậu!”, đại sư Tây Môn bị ép đến mức sốt ruột, liên tục chỉ vào Lâm Chính gào thét.

Nhưng dáng vẻ nóng nảy này của ông ta đã làm Tô Nhu mau chóng tỉnh ngộ.

“Tiểu Nhu, thấy chưa?”

"Ừ, xem ra cái gọi là tiệc chúc mừng này còn có ý đồ khác... Lâm Chính, chúng ta trở về thôi”.

"Được!"

Lâm Chính gật đầu, đứng phắt dậy, chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc với Tô Nhu.

“Cô Tô, cô đi đâu vậy?”

Giang Tử Ức vội vàng ngăn Tô Nhu lại.

“Cậu chủ Giang, tôi không khỏe lắm, tôi muốn trở về nghỉ ngơi, các người cứ từ từ uống đi”, Tô Nhu thấp giọng nói.

“Không khỏe ư? Tôi thấy cô không tin tưởng đại sư Tây Môn thì đúng hơn, chẳng lẽ cô cũng không tin tưởng tôi?", Giang Tử Ức nhíu mày nói: "Tôi và cô đã là cộng sự, điều quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau! Nếu cô không tin tôi như vậy.... thì sao chúng ta có thể tiếp tục hợp tác được?”

Dứt lời, hô hấp của Tô Nhu lập tức trở nên dồn dập.
Chương 2407: Ba ly rượu đầy

Giang Tử Ức đưa hợp đồng lên cao khiến Tô Nhu không kịp phản ứng.

“Cậu Giang, cậu muốn thế nào?”

“Ngồi xuống nào, cùng uống rượu với tôi. Hôm nay buổi tiệc này được tổ chức vì cô mà. Cô bỏ đi sớm thì tôi phải biết làm sao? Tôi sẽ mất mặt lắm. Cô không nghĩ cho tôi chút nào sao?”, Giang Tử Ức nói.

Tô Nhu nghe thấy vậy bèn lẳng lặng gật đầu. Đúng là như vậy thật. Nhưng giờ xem ra Giang Tử Ức còn có ý đồ khác.Nếu cứ tiếp tục ở đây thì sẽ xảy ra chuyện không hay mất.

“Cậu Giang, tôi thật sự không được thoải mái. Cậu để tôi về có được không?”, Tô Nhu lên tiếng, nhưng vẫn quyết định rời đi.

“Sao thế? Cô không nể mặt tôi à? Vậy thì đơn hàng này, cô cũng không muốn hợp tác nữa đúng không?”, Giang Tử ức tỏ ra tức giận.

“Xin lỗi anh, nếu như anh làm khó tôi thì...đơn hàng này tôi không làm nữa”.

Tô Nhu trầm giọng. Mặc dù cô rất hi vọng vào đơn hàng này nhưng không muốn vì nó mà bản thân phải chịu uất ức. Cô cũng là người có lòng tự trọng, hà tất phải chịu như vậy.

“Cậu Giang, xem ra chúng ta không hợp rồi. Rất xin lỗi, tôi xin cáo từ”, Tô Nhu khẽ nói. Cô không muốn tiếp tục ở đây nữa, bèn kéo Lâm Chính định rời đi.

Đúng lúc này, Giang Tử Ức hét lớn: “Tô Nhu, cô cho rằng đây là đâu mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi thế?”

Dứt lời, toàn bộ quan khách đều chặn lối đi của Tô Nhu. Tô Nhu khựng người, nhìn bọn họ bằng vẻ không dám tin. Lâm Chính cũng nheo mắt. Từ sâu trong đôi mắt anh ánh lên vẻ kỳ dị.

“Anh định làm gì vậy?”, Tô Nhu bặm môi.

“Một điều. Cô chỉ cần làm một điều thôi thì tôi sẽ để hai người rời đi. Nếu không, dù hôm nay cô có ra được khỏi nhà hàng này thì tôi cũng đảm bảo là cô không ra khỏi Thượng Hỗ nổi đâu”, Giang Tử ức nheo mắt.

“Anh...”, Tô Nhu tức giận. Thế nhưng cô cũng biết địa vị của Giang Tử Ức ở Thượng Hỗ. Đối đầu với anh ta thì sẽ chẳng thể có kết cục đẹp được.

“Anh nói điều kiện ra đi”, Tô Nhu nén giận.

“Rất đơn giản”, Giang Tử Ức cười thản nhiên, cầm ly rượu lên xếp thành hàng, sau đó lấy ra một chai rượu nặng rót đầy ba ly: “Cô tới đây, uống cạn ba ly rượu này. Tôi sẽ để cô rời đi và không truy cứu chuyện của hai người nữa”.

Dứt lời, sắc mặt Tô Nhu trở nên vô cùng khó coi. Ba ly rượu nặng sao? Dù cô uống một ngụm thôi thì cũng đã say rồi. Ba ly khác nào bảo cô ngã luôn ra đất.

“Tô Nhu, mặc kệ anh ta, chúng ta đi thôi. Em yên tâm, đám người này không cản nổi chúng ta đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói. Anh chẳng coi những kẻ này ra gì.

Tô Nhu chỉ lắc đầu: “Để em uống”.

“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình.

“Lâm Chính, em biết anh đánh nhau giỏi nhưng dù thoát ra được khỏi đây thì sao chứ? Nhà họ Giang ở Thượng Hỗ khá lớn, nếu chúng ta đối kháng họ thì sẽ không về nổi Giang Thành đâu. Đã vậy thì để em uống”.

“Thế nhưng...em có biết uống đâu?”

“Ngốc ạ, không phải là có anh ở đây sao? Em say thì anh đưa em về là được”, Tô Nhu cười.

Lâm Chính giật mình nhưng cuối cùng điềm đạm nhìn cô và suy nghĩ: “Được, em đã muốn uống thì cũng được, nhưng trước khi uống thì em lại đây”.

“Sao thế?”, Tô Nhu tò mò hỏi.

Lâm Chính lấy ra một cây châm ghim lên cổ cô.
Chương 2408: Tửu lượng của Tô Nhu

“Đau quá”, Tô Nhu run bắn người, ôm cổ lùi lại, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính: “Anh làm gì vậy?”

“Anh không làm gì cả, chỉ là ghim một châm cho em”, Lâm Chính nói.

“Anh ghim châm cho em làm gì?”, Tô Nhu tức giận nói.

“Lát nữa em sẽ biết. Đi đi Tô Nhu, đi uống hết ba ly rượu”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu lầm bầm, vẫn còn tức giận nhưng giờ không còn so đo với Lâm Chính nữa. Cô quay người, đi về phía chiếc bàn. Giang Tử Ức thấy vậy bèn nheo mắt, mỉm cười.

“Cậu chủ, xem ra ok rồi”, đại sư Tây Môn ở bên cạnh mỉm cười, cúi đầu khẽ nói

“Đúng vậy, cô gái này gục xuống thì lập tức đưa vào phòng của tôi, đội nhiếp ảnh đều chuẩn bị cả rồi chứ?", Giang Tử Ức mỉm cười.

“Đều sắp xếp ổn cả rồi ạ”.

“Rất tốt. Đợi lát nữa chụp vài tấm, quay vài đoạn, có thứ này rồi thì có thể khống chế cô gái này rồi. Tới khi đó tập đoàn Duyệt Nhan cũng sẽ nằm dưới sự kiểm soát của chúng ta mà thôi”, nghĩ tới đây, ánh mắt anh ta ánh lên vẻ kỳ dị.

Thực ra ngoài thích vẻ đẹp tuyệt mỹ của Tô Nhu thì anh ta càng để ý nhiều hơn tới công ty Duyệt Nhan. Một công ty mới thì tiềm lực cũng rất lớn. Nếu có thể nuốt gọn công ty này thì thực lực của tập đoàn Giang Lâm ở Giang Thành sẽ mạnh hơn nhiều.

Thân phận của cậu chủ Giang Lâm cũng không sợ bị lung lay nữa, nhất định nhà họ Lâm sẽ cách nhìn khác về anh ta, bố anh ta cũng không còn phàn nàn nhiều.

“Tô Nhu, tương lai của tôi dựa vào cô cả rồi”, Giang Tử Ức nheo mắt, nhìn chăm chăm Tô Nhu và lầm bầm.

“Cậu chủ, vậy chồng của cô gái này thì làm thế nào?”, lúc này đại sư Tây Môn bèn hỏi.

“Chuyện này còn phải hỏi tôi sao? Lát nữa Tô Nhu gục xuống thì đánh gãy chân gãy tay của anh ta, vứt ra ngoài được là được”, Giang Tử Ức hừ giọng. Anh ta cũng rất khó chịu với Lâm Chính

“Vâng cậu chủ”, đại sư Tây Môn vội vàng gật đầu.

Lúc này Tô Nhu tới trước bàn, nhìn ba ly rượu đầy ắp, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.

“Tô Nhu quả nhiên hào sảng mà. Uống nào Tô Nhu, chỉ cần uống hết là cô và chồng sẽ không sao nữa rồi”, Giang Tử Ức mỉm cười.

“Anh đừng có nuốt lời đấy”, Tô Nhu bặm môi.

“Yên tâm đi, ở đây đông người thế này tôi lại nuốt lời được sao?”, Giang Tử Ức nhún vai.

“Vậy được, tôi uống”, Tô Nhu trầm giọng, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và chộp lấy một ly rượu đưa lên miệng.

Mùi rượu xộc lên mũi. Thế nhưng…rượu vừa đi vào họng thì Tô Nhu không còn cảm thấy có mùi rượu nữa, giống như cô đang uống nước vậy, hoàn toàn không có cảm giác.

Chuyện gì vậy? Tô Nhu ngạc nhiên. Đợi đến khi cô đặt ly rượu xuống thì ly rượu đã được uống cạn. Và cô không hề có dấu hiệu bị say. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Giang Tử Ức giật mình.

“Tửu lượng tốt đấy”, Lâm Chính lập tức vỗ tay. Tô Nhu đỏ mặt.

“Cậu chủ, tửu lượng của cô gái này…hình như không tệ, một ly rượu mà có vẻ như không xi nhê gì. Không phải cô ta nói uống một ly là bị gục sao?”,

“Đừng vội, có thể là do rượu chưa phát huy tác dụng, đợi cô ta uống hết ly thứ hai rồi tính”, Giang Tử Ức nói.

Đại sư Tây Môn gật đầu, không nói gì nữa. Lúc này, Tô Nhu bèn cầm ly rượu thứ hai lên. Cô vẫn nhắm mắt, hít một hơi…Và rồi cô uống cạn.

Lại là nước. Tô Nhu trố tròn mắt.
Chương 2409: Dám mạo phạm tôi à?

Mùi vị phát ra đúng là mùi rượu nhưng khi đi vào cổ họng thì không khác gì uống nước.

Chuyện gì vậy? Tô Nhu từ từ đặt ly xuống, ợ một tiếng, rõ ràng là hơi ngà ngà say nhưng mặt vẫn không hề đỏ linh căng…

Tất cả đều bàng hoàng: “Người phụ nữ này là thế nào thế...”

“Tửu lượng này có phải là khủng khiếp quá không?”

“Có khi đến cả tôi còn không bằng cô ta”.

“Uống cạn hai ly như vậy sao...”

“Cứ thế bị uống hết sạch à?”, đám quan khác đều trố tròn mắt. Họ dụi mắt liên tục.

Tô Nhu cũng bàng hoàng. Cô nhìn số ly rượu đã được uống cạn, đột nhiên ý thức được điều gì đó và quay đầu lại nhìn Lâm Chính. Cô thấy Lâm Chính mỉm cười nhìn cô.

“Chắc chắn là tên này giở trò rồi”, Tô Nhu sờ cổ, nghĩ tới lúc trước Lâm Chính ghim châm vào cổ mình và lầm bầm. Cô không dám do dự, lập tức cầm ly rượu thứ ba lên và uống cạn.

Cả ba ly rượu chảy vào bụng. Tô Nhu chẳng hề hấn gì, mặt cũng không hề biến sắc, cứ như cô miễn dịch với cồn vậy. Giang Tử Ức trố tròn mắt.

“Cậu Giang, ba ly rượu uống xong rồi, giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”, Tô Nhu thở phào.

Giang Tử Ức giật mình, bừng tình. Mặt anh ta lúc đỏ lúc trắng. Anh ta bặm môi: “Cô Tô, cô thâm hậu thật đấy. Rõ ràng biết uống rượu mà lại giả vờ không biết, cứ để chồng cô uống. Xem ra cô khinh thường chúng tôi rồi”.

“Chúng tôi không hề có ý đó, chỉ là...”, Tô Nhu không biết phải giải thích như thế nào.

“Được rồi, cũng không cần phải nói nhiều. Tôi đã hứa thì sẽ không nuốt lời, hai người đi đi”, Giang Tử Ức phất tay.

“Cảm ơn cậu Giang”, Tô Nhu mừng lắm, lập tức quay người cùng Lâm Chính rời đi.

Nhưng đúng lúc này đại sư Tây Môn lên tiếng: “Từ từ đã”.

Tô Nhu khựng bước: “Sao thế?”

Đại sư Tây Môn điềm đạm nói: “Cậu Giang nói là thả hai người nhưng bổn thiên sư không đồng ý. Vừa rồi chồng của cô lăng mạ bổn thiên sư".

“Các người muốn thế nào?”

“Không muốn thế nào cả, bảo chồng của cô quỳ xuống, dập đầu nhận tội thì bổn thiên sư sẽ tha mạng cho”, đại sư Tây Môn bật cười.

“Đừng hòng...”, Tô Nhu hét lên.

“Vậy thì đừng trách tôi nhé. Người đâu, đánh gãy tứ chi của tên chó đó”, đại sư Tây Môn chỉ về phía Lâm Chính.

“Vâng”, những ngừời bảo vệ yên lặng nãy giờ lập tức lao lên.

Tô Nhu tái mặt” Lâm Chính, mau chạy đi”.

“Không cần”, Lâm Chính phát ra sát khí lạnh như băng. Anh siết chặt nắm đấm, định ra tay.

Đúng lúc này...

Vụt...Một bóng hình nhanh như điện xẹt lao về phía đại sư Tây Môn.

Đám đông chỉ cảm thấy tái mặt. Họ còn chưa nhìn rõ đó là ai thì đại sư Tây Môn đã bay bật ra ngoài, miệng phun ra máu tươi. Đại sư ôm ngực, gào lên đầy đau đớn.

Đám đông quay qua nhìn. Họ thấy một người đàn ông trung niên để râu dê, mặc áo bào đứng đó.

Người đàn ông chắp tay sau lưng, nhìn đại sư bằng vẻ khinh thường “Dám mạo phạm tới tôi à?"
Chương 2410: Giờ tính thế nào

Người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện

Quan khách hét lớn. Đám bảo vệ chạy ra, vậy chặt người đàn ông trung niên.

“Ông...ông là ai mà dám làm loạn ở đây? Ông có biết tôi là ai không?”, Giang Tử Ức vừa tức giận vừa chỉ vào người đàn ông và gầm lên.

“Sao thế? Đến cả tôi mà cậu cũng không biết, còn dám cho người giả dạng tôi. Cậu cũng to gan gớm nhỉ?”, người đàn ông trung niên nói bằng vẻ vô tình.

Giang Tử Ức thất thanh: “Lẽ nào...ông chính là đại sư Tây Môn".

“Chính là tôi”, người đàn ông trung niên lên tiếng.

“Sao ông có thể là đại sư Tây Môn được. Chắc chắn ông là giả, đừng có lừa tôi”, Giang Tử Ức tái mặt, lập tức hét lên.

Anh ta nào dám thừa nhận. Vì thừa nhận thì khác gì là nói rằng anh ta bỏ tiền ra thuê hàng giả để lừa chủ tịch của tập đoàn Duyệt Nhan. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng của anh ta sẽ bị hủy hoại mất.

“Người đâu, lôi kẻ này ra ngoài cho tôi”, Giang Tử Ức hét lớn.

Bảo vệ lao lên, định ra tay. Nhưng đúng lúc này một giọng nói khác vang lên.

“Để xem ai dám động vào đại sư Tây Môn”, đám đông khựng người, quay qua nhìn thì thấy một nhóm người mặc vest chạy vào trong.

Đi đầu là một người đàn ông với tóc bên mai màu trắng. Người đàn ông có mặt chữ điền trông vô cùng nghiêm túc. Người này bước vào với khí thế hừng hực.

“Bố?”, Giang Tử Ức trố tròn mắt.

“Sao thế, lẽ nào vị này chính là CEO của tập đoàn Giang Lâm, là ông Giang Thiên Hưng sao?”, Tô Nhu thất thanh.

Giang Thiên Hưng lạnh mặt, bước tới nhìn chăm chăm Giang Tử Tức. Anh ta run rẩy, không dám động đậy.

“Người đó là ai?”, Giang Thiên Hưng liếc nhìn đại sư Tây Môn giả mạo đang nằm dưới đất.

“Là ...là diễn viên do con thuê...”, Giang Tử Tức lắp bắp.

Giang Thiên Hưng tát cho anh ta một bạt tai. Một bên mặt của anh ta sưng vù. Anh ta vội lùi về sau, không dám lên tiếng nữa.

“Súc sinh! To gan gớm, đến cả đại tư Tây Môn mà cũng dám giả dạng, mượn uy của ông ấy để lừa người khác. Mày chán sống rồi đúng không?”, Giang Thiên Hưng tức giận gầm lên.

“Bố ơi con biết sai rồi”, Giang Tử Ức vội vàng quỳ xuống.

“Nhận sai với tôi thì có tác dụng gì?”, Giang Thiên Hưng đạp ngã Giang Tử Ức.

Giang Tử Ức vội vàng quay qua đại sư Tây Môn: "Đại sư, Tử Ức biết sai rồi. Do Tử Ức hồ đồ, đã mạo phạm đại sư, xin đại sư tha cho Tử Ức”.

Đại sư Tây Môn lạnh lùng liếc nhìn Giang Tử Tức: “Nếu không phải nể tình bố cậu thì tôi đã cho cậu đẹp mặt rồi. Đứng dậy đi”.

“Cảm ơn đại sư. Cảm ơn đại sư”.

“Thu dọn hiện trường và giải tán người đi”, Giang Thiên Hưng gầm lên.

“Vâng thưa bố, con làm ngay”, Giang Tử Ức run rẩy, ra hiệu với những người bên cạnh.

Đám đông lập tức lao lên. Thế nhưng Tô Nhu vẫn không cam tâm. Cô bặm môi.

“Ông Giang, vậy việc hợp tác giữa công ty Duyệt Nhan và quý công ty…giờ tính thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK