Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 601: Tôi thích thần y Lâm

Đưa vào hết?

Con hẻm nhỏ này chứa đủ một trăm mấy người sao? Thế thì giả quá!

Loại hẻm nhỏ này sao có thể bỗng dưng xuất hiện nhiều người qua đường thế được? Đây là đường chính sao?

Huống hồ, đối phó với mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện này cũng không cần phải làm đến vậy.

Lâm Chính lắc đầu cười khổ, trả lời lại một chữ: “Không!”, sau đó đẩy điện thoại vào túi quần.

Lương Tiểu Điệp khó có khi kiêu được một lúc, nhưng lại là sự khiêu khích cực lớn đối với cô gái kia.

Cô ta siết chặt sách trong tay, trang sách cũng nhăn lại, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng: “Lương Tiểu Điệp, đừng có đắc ý, dựa vào cô vẫn không đấu lại tôi đâu. Tôi cảnh cáo cô, tránh xa cậu Vân ra, nếu không, lần sau cô có gọi nhiều người tới hơn nữa cũng vô dụng!”.

Nói xong, cô ta bước xuống bậc thang, phẫn hận định rời đi.

“Ai cho cô đi?”, Lương Tiểu Điệp dường như rất tức giận, vẻ mặt bất mãn, muốn ngăn thiếu nữ kia lại.

Nhưng trong hẻm đột nhiên có rất nhiều vệ sĩ mặc Âu phục đeo kính đen lao ra.

Những vệ sĩ này tổng cộng có hơn hai mươi người, xếp thành hai hàng bên cạnh thiếu nữ. Bọn họ đều có vóc dáng cao to, thân thủ hơn người.

Sắc mặt Lương Tiểu Điệp lại trắng bệch, bị dọa sợ, kinh hoảng lùi lại mấy bước.

“Thế nào? Cô chủ nhà họ Lương? Có muốn đọ sức với tôi ở đây không?”, thiếu nữ thản nhiên liếc nhìn Lương Tiểu Điệp, nói.

Lương Tiểu Điệp không lên tiếng.

“Đê tiện!”.

Thiếu nữ lạnh lùng quát, bước về phía lối ra con hẻm.

Lương Tiểu Điệp nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng không nói gì nữa.

Mấy "người qua đường" đánh đám chị Phiêu, tên tóc xanh xong cũng tự động rời đi, để lại một đám thanh niên gào góc thảm thiết, từ đầu đến cuối không chào hỏi Lương Tiểu Điệp một tiếng.

Lương Tiểu Điệp vẫn muốn hỏi bọn họ gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên mở lời thế nào.

Không lâu sau, người qua đường đều đã rời khỏi.

“Những người đó… rốt cuộc là ai?”, Lương Tiểu Điệp quái lạ hỏi.

“Anh không biết”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Không được, tôi phải hỏi xem”, Lương Tiểu Điệp hình như có chút không cam tâm, nhìn người phụ nữ đi giày cao gót vừa đi ra khỏi con hẻm, lập tức đuổi theo.

“Tiểu Điệp!”.

Lâm Chính gọi to mấy tiếng, nhưng không ngờ tốc độ Lương Tiểu Điệp lại nhanh như thế, chẳng mấy chốc đã chạy ra ngoài.

Lâm Chính lắc đầu, cũng chẳng muốn nói nhiều.

“Cậu Lâm!”, một người đàn ông trung niên đi tới, cung kính khom lưng với Lâm Chính.

“Làm tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu.

“Cảm ơn cậu Lâm, có cần… giải quyết hết những người đó không?”, người đàn ông trung niên lại hạ giọng hỏi.

Đương nhiên Lâm Chính hiểu người đàn ông trung niên đang ám chỉ ai, chính là những vệ sĩ xung quanh thiếu nữ đó.

Nhưng đó là người của nhà Tư Mã, mặc dù Lâm Chính không có tình cảm gì với nhà Tư Mã, nhưng tạm thời vẫn không muốn động vào bọn họ.

“Không cần đâu, các anh về đi”.

“Vâng, cậu Lâm, nếu còn có gì dặn dò thì hãy thông báo cho tôi”, người đàn ông gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi.

Lúc này, Lương Tiểu Điệp hậm hực quay về.

“Anh đang nói chuyện với ai đấy? Người vừa rồi là ai?”, Lương Tiểu Điệp thắc mắc hỏi Lâm Chính.

“Không có gì, chỉ là một người bạn đi ngang qua mà thôi”, Lâm Chính nói.

“Bạn?”, Lương Tiểu Điệp lộ vẻ nghi hoặc.

“Em có hỏi được gì không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Không, những người đó đi rồi, ai nấy cũng như người máy lạnh băng. Dù tôi có nói gì, bọn họ cũng không quan tâm đến tôi”, Lương Tiểu Điệp nghiến răng nói: “Chắc chắn bọn họ không phải người qua đường, chắc chắn là được ai phái tới bảo vệ tôi!”.

“Có lẽ là người nhà họ Lương”.

“Sao có thể?”, Lương Tiểu Điệp liếc nhìn anh, hừ một tiếng, nói: “Gia tộc không thể nào phái người bảo vệ tôi, anh nghĩ tôi là Lương Nam Phương hay Lương Hồng Anh chắc?”.

Lâm Chính không nói.

Thật ra anh cũng biết đại khái tình hình của nhà họ Lương. Đúng ra mà nói, gia đình Lương Phong Nghiêm là con cháu của ông tư nhà họ Lương, bố của Lương Phong Nghiêm mất sớm, ba chi phái nhà họ Lương giao cho Lương Hổ Khiếu, Lương Khánh Tùng, Lương Vệ Quốc quản lý. Ba chi phái mà ba người này quản lý là mạch chính của nhà họ Lương. Bọn họ thì kém hơn một chút, tài nguyên trong gia tộc tất nhiên sẽ nghiêng về phía những người kia.

Đương nhiên, không phải Lương Tiểu Điệp không được bất cứ đãi ngộ nào. Trước kia cô ta cũng có vệ sĩ đi theo, nhưng từ khi Lương Thu Yến phạm lỗi, địa vị của gia đình Lương Phong Nghiêm ở nhà họ Lương xuống dốc không phanh. Vì vậy mà Lương Tiểu Điệp bị người ta bắt nạt ở trường học cũng không có chỗ nào cho cô ta minh oan nói lý.

“Cô gái đó là ai?”.

Lâm Chính chuyển đề tài, lên tiếng hỏi.

“Còn là ai được? Cô chủ của thế gia Tư mã, Tư Mã Diệu Hạo!”.

“Sao em lại chọc phải cô ta?”.

“Tôi không hề chọc vào cô ta, là cô ta chọc vào tôi!”, Lương Tiểu Điệp đỏ mắt, ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm gối, tủi thân nói.

“Chuyện này là sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Anh nghe tới cậu Vân chưa?”, Lương Tiểu Điệp ngẩng đầu lên hỏi.

“Có nghe qua, vừa rồi các em nói chuyện trong con hẻm đã nhắc tới mấy lần”.

“Thế còn ngoài con hẻm thì sao?”.

“Vậy anh chưa nghe qua”.

“Hừ, kiến thức nông cạn! Để tôi nói cho anh biết, bốn hot boy của trường Đại học Sư phạm Yên Kinh chúng tôi, cũng được gọi là bốn cậu ấm trường Sư phạm, ai nấy đều đẹp trai, học lực hạnh kiểm đều tốt, có thể nói là ai cũng mê. Cậu Vân là một trong số đó”.

“Ồ…”.

“Tôi cũng xui xẻo, vừa mới vào học chưa bao lâu, có lần tôi ăn cơm ở căng tin, trùng hợp đụng phải cậu Vân đó, cũng không biết sao cậu ta cứ quấn lấy tôi. Sau đó chuyện đồn ra, cả trường đều biết cậu ta đang theo đuổi tôi, Tư Mã Diệu Hạo cũng nghe được. Phải biết rằng Tư Mã Diệu Hạo luôn rất thích cậu Vân, chuyện này khiến cô ta ghen tuông, thế là bắt đầu nhắm vào tôi. Đầu tiên là phái người đi cảnh cáo tôi, sau đó còn ném giường trong ký túc xá của tôi, ném hết sách học của tôi".

"Thế vẫn chưa đủ, cô ta còn sai người đánh tôi, nếu không phải tôi chạy nhanh, tôi đã bị đánh nhập viện. Sau này nữa, cô ta bảo chị Phiêu cảnh cáo tôi, bắt tôi cắt đứt quan hệ với cậu Vân, đồng thời làm thủ tục thôi học. Nhưng… tôi đã từ chối cậu Vân từ lâu, còn thôi học, tôi vất vả lắm mới thi vào Đại học Sư phạm Yên Kinh, sao có thể thôi học? Thế nên tôi đã xin nghỉ phép, không muốn đến trường, chuyện còn lại… hôm nay anh cũng thấy rồi đấy…”.

Lương Tiểu Điệp ấm ức nói, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.

Lâm Chính không biết nên khóc hay nên cười.

Ồn ào cả nửa ngày, hóa ra là chuyện đánh ghen của mấy đứa nhóc con.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, ở tuổi này làm gì có thù oán gì sâu đậm?

Chỉ là Tư Mã Diệu Hạo đúng là ác độc, định lột đồ Lương Tiểu Điệp ném tới trước cửa trường học. Nếu cô ta làm vậy thật, không phải sẽ hủy hoại Lương Tiểu Điệp hay sao? Như vậy còn nghiêm trọng hơn giết cô ấy…

“Hóa ra là vậy, anh hiểu rồi, chuyện này chẳng có gì to tát. Tiểu Điệp, em đừng lo, nhưng nói đi cũng phải nói lại, em không thích cậu Vân đó sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu Vân? Chậc! Cũng chỉ có mấy đứa con gái như Tư Mã Diệu Hạo mới quan tâm, tôi không thích cậu ta, tôi đã có người mình thích rồi!”.

“Ai?”.

“Còn có thể là ai? Đương nhiên là thần y Lâm vang danh cả nước rồi!”, Lương Tiểu Điệp hơi kích động, mắt phát sáng, nói.

“Cái gì? Thần y Lâm?”.
Chương 602: Đến để xin lỗi

Lâm Chính nghe thấy thế, toàn thân run lên, suýt nữa thì đứng không vững.

"Anh làm sao vậy?", Lương Tiểu Điệp nhìn anh với vẻ khó hiểu.

"Không... không có gì", Lâm Chính thở phào, bình tĩnh trở lại, nở nụ cười: "Được rồi Tiểu Điệp, sắp hai giờ rồi, buổi chiều em còn có tiết, mau đi học đi".

“Còn đi học nữa? Anh không thấy chuyện vừa rồi sao? Nếu con khốn kia lại tìm đến gây rắc rối thì tôi phải làm sao? Không thể lần nào cũng có người bảo vệ tôi đâu!”, Lương Tiểu Điệp cuống lên, vội vàng nói.

"Đây là trường học, bước vào cổng trường thì ai dám làm gì em chứ?".

"Tôi không biết, tóm lại tôi sẽ không đi học, tôi không đi, tôi không đi!", Lương Tiểu Điệp tức tối nói, có chút chơi xấu.

Lâm Chính nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hiện giờ bệnh tình của mẹ nuôi vừa có chuyển biến tốt, nếu em không đi học mà để mẹ nuôi biết thì chắc chắn bà ấy sẽ rất tức giận. Trước đó em cũng thấy rồi đấy, bà ấy bị em làm cho tức đến mức nôn ra máu, nếu em không đi học thì bà ấy sẽ nghĩ thế nào? Chỉ sợ bệnh tình chắc chắn sẽ nặng hơn, lẽ nào em muốn bệnh tình của mẹ nuôi cứ không tốt như vậy sao?".

Câu này có thể nói là đâm thẳng vào lòng Lương Tiểu Điệp.

Cô ta há miệng á khẩu, ấp úng một lát, rồi cúi đầu ủ rũ nói: "Vậy... vậy được rồi, tôi... nghe anh là được chứ gì?".

"Đi đi".

Lâm Chính mỉm cười nói.

Lương Tiểu Điệp không cam tâm tình nguyện theo Lâm Chính trở về trường.

Lâm Chính vẫn không yên tâm, còn vào trường cùng, định đưa cô ta về ký túc xá trước.

Đúng lúc hai người đến dưới tòa nhà ký túc xá, thì những tiếng huyên náo vang lên.

"Đến rồi, đến rồi!".

"Cậu Vân, cô ấy đến rồi!".

"Oa, chính chủ đến rồi!".

Tiếng hoan hô và tiếng reo mừng vang lên.

Lương Tiểu Điệp và Lâm Chính đều sửng sốt, chỉ thấy một đám sinh viên ùa tới, ai nấy tươi cười, vây lấy Lương Tiểu Điệp. Có người tỏ vẻ ngưỡng mộ, có người tỏ vẻ mong chờ, còn có người tỏ vẻ đố kỵ, ánh mắt đầy tức giận.

Lương Tiểu Điệp không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Đúng lúc này, đám người giãn ra, phía trước xuất hiện một chiếc Rolls-Royce màu vàng, trên xe treo đầy hoa tươi, trang trí rất đẹp, một người đàn ông mặc vest đang ôm một bó hoa tươi đứng trước xe.

Người đàn ông này vô cùng đẹp trai, gò má sắc cạnh, hai mắt sáng ngời, đôi tròng mắt sâu thẳm, dù là cô gái nào nhìn vào cũng sẽ chìm đắm trong đó, không thể tự rút ra. Nhất là khí chất đặc biệt của anh ta, vô cùng hấp dẫn. Một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền như vậy, ai mà không yêu? Rất nhiều nữ sinh viên trẻ trung ngây thơ trong đám người đã hét lên chói tai.

Vô số sinh viên lấy điện thoại ra chụp, người đi đường xung quanh cũng dừng chân để xem.

Nhưng… khuôn mặt Lương Tiểu Điệp lại đen thui, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Đúng lúc này, người đàn ông ôm hoa đi tới.

"Tiểu Điệp, anh đã chờ em ở đây mấy ngày rồi, cuối cùng hôm nay em cũng xuất hiện", người đàn ông cũng chính là cậu Vân chìa bó hoa ra, mỉm cười nói: "Tiểu Điệp, anh vẫn luôn rất thích em, từ lần đầu tiên gặp em, thì trong lòng anh đã không thể chứa được ai khác. Anh biết em chắc chắn sẽ xuất hiện, anh cũng biết nửa đời sau của chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau. Tiểu Điệp, em đồng ý làm bạn gái anh nhé!".

Dứt lời, anh ta liền quỳ một gối xuống, nhìn cô ta với ánh mắt đầy mong đợi.

"Đồng ý đi!".

"Đồng ý đi!".



Đám sinh viên xung quanh lập tức giơ cao tay lên hô lớn.

Sắc mặt Lương Tiểu Điệp rất khó coi, cũng rất khó xử.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh bỗng kéo tay Lương Tiểu Điệp, rời khỏi đám người.

"Đi thôi!", Lâm Chính bình thản nói.

Lương Tiểu Điệp sửng sốt, lần đầu tiên không cãi lời anh.

"Ấy? Hai người đi đâu vậy?".

"Ơ..."

Những người vây xem đều ngạc nhiên.

Nụ cười trên mặt cậu Vân cũng biến mất.

"Đứng lại!".

Tiếng quát khẽ vang lên, rồi mấy người đàn ông trẻ tuổi bước ra khỏi đám người, ngăn hai người lại.

"Làm cái gì thế hả? Cút!", Lương Tiểu Điệp tức giận quát.

"Tiểu Điệp, em còn chưa đồng ý với anh".

Cậu Vân cầm hoa bước tới.

"Đồng ý cái gì mà đồng ý? Tôi đã nói rồi, tôi không có cảm giác với anh, tôi xin anh sau này đừng làm phiền tôi nữa được không? Tư Mã Diệu Hạo xinh đẹp như vậy, anh tìm cô ta không được sao?", Lương Tiểu Điệp mất kiên nhẫn hét lên.

Cô ta không có bất cứ cảm giác gì với cậu Vân này, nếu không phải vì anh ta, thì sao Lương Tiểu Điệp lại bị Tư Mã Diệu Hạo trả thù điên cuồng như vậy chứ?

Nhưng cậu Vân không hề biết chuyện, thậm chí còn không phiền não không tức giận, chỉ khẽ lắc đầu: "Em khác với cô ấy! Anh trước giờ nhìn nhận một cô gái không bao giờ dựa vào ngoại hình cả".

"Tôi không quan tâm, tôi nhắc lại lần cuối, tôi không có cảm giác với anh. Làm phiền anh tránh tôi xa một chút, coi như tôi cầu xin anh được không?", Lương Tiểu Điệp vô cùng phiền não kêu lên.

Hoàn toàn không nể mặt cậu Vân.

Cậu Vân nhìn Lâm Chính, bình thản hỏi: "Đây là..."

"Bạn trai tôi, sao nào?", Lương Tiểu Điệp khoác cánh tay Lâm Chính, tỏ vẻ thân mật và đắc ý nói.

Dùng chiêu này để di chuyển sự thù hận quả là không tồi.

Nhưng Lâm Chính cũng không tức giận, anh vốn hy vọng em gái nuôi của mình có thể bình an ở trường. Nếu như chiêu này có thể giúp cô ta không cần lo lắng về sau, thì anh cũng ủng hộ.

"Vậy sao?".

Cậu Vân lại nhìn Lâm Chính một cái đầy thâm ý, trầm mặc một lát, rồi đột ngột ném bó hoa trong tay xuống đất, khẽ gật đầu đáp: "Anh hiểu rồi, Tiểu Điệp, nếu đã vậy thì chuyện này để sau hãy nói".

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Rất nhanh gọn dứt khoát!

Cậu Vân vừa đi, Lương Tiểu Điệp lập tức buông tay ra, thầm trừng mắt nhìn Lâm Chính, nhỏ giọng nói: "Anh mau biến về đi!".

Sau đó quay đầu chạy vào ký túc xá.

Lâm Chính cười thầm, sờ mũi, cũng xoay người rời khỏi Đại học Sư phạm Yên Kinh.

Trở về nhà họ Lương, Lâm Chính lại tiếp tục ở khu nhà kia, yên lặng chờ câu trả lời.

Vết thương của Lương Thu Yến và Tô Nhu cũng dần tốt hơn.

Tô Nhu thấy Lương Thu Yến không còn gì đáng ngại, cũng nghĩ đến việc trở về Giang Thành, dù sao công ty cũng có cả núi việc đang chờ giải quyết.

Nhưng trong lòng Lâm Chính vẫn còn vướng mắc.

Cạch!

Đúng lúc này, cổng của khu nhà bị đẩy ra, sau đó một người phụ nữ dẫn theo hai vệ sĩ nhanh chân bước vào.

Lâm Chính đang ngồi trước cửa hơi ngước lên nhìn.

Người phụ nữ này trang điểm rất đậm, ăn mặc hở hang, lúc này đang xách một túi hoa quả, sầm mặt bước vào.

Cô ta liếc nhìn Lâm Chính, thấy không quen, liền bước thẳng vào phòng, lúc đẩy cửa cũng không hề khách khí, thẳng tay đẩy ra.

Rầm!

Mọi người trong phòng đều giật nảy mình.

Người phụ nữ kia lớn tiếng nói: "Thím Thu Yến, Nam Phương đến xin lỗi thím đây!".

Giọng nói rất to, không giống như đến xin lỗi, mà giống đến để cãi nhau hơn.

Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, đứng phắt dậy.
Chương 603: Chuyện mà các anh không làm được

Tô Nhu đang xử lý chuyện công ty trong phòng, nghe tiếng thì vội đứng dậy khỏi ghế. Nhìn thấy người đến, trong mắt cô hiện lên vẻ tức giận.

“Là cô?”, cô khẽ nghiến răng.

Lương Thu Yến ở giường bệnh cũng sững sờ, nhưng bà ấy vẫn nhanh chóng bình ổn lại, khẽ giọng nói: “Là Nam Phương à… cháu đến rồi à…”.

Lương Nam Phương liếc nhìn Tô Nhu, không quan tâm đến cô mà đi đến bên giường Lương Thu Yến, ném đại túi hoa quả lên đầu giường, lạnh lùng nói: “Thím Thu Yến, trước kia là Nam Phương không hiểu chuyện đã xúc phạm đến thím, mong thím đừng trách tội, hãy tha thứ cho Nam Phương”.

Giọng điệu không có chút thành ý nào.

“Cháu gái, tính cháu quá nóng nảy, phải kiềm chế một chút…”, Lương Thu Yến thở dài, nói.

Lương Nam Phương hừ một tiếng, không nói gì.

“Chuyện cũng không có gì lớn, đều là chuyện nhà chúng ta, không có gì to tát. Cháu đến đây xin lỗi là thím đã rất vui rồi. Nào, ngồi xuống ăn quýt đi”.

“Không cần đâu, không còn sớm nữa, tôi phải về rồi. Khi nào ông nội ba đến hỏi, thím nhớ nói với ông ấy là tôi đã đến xin lỗi rồi đấy”.

Lương Nam Phương khinh thường nói, sau đó quay người rời đi.

“Đứng lại…”.

Tô Nhu ở bên này bỗng tiến tới, có vẻ muốn ngăn Lương Nam Phương lại, đòi cô ta một lời giải thích, nhưng bị Lâm Chính chặn lại.

“Đừng nóng, đợi bố nuôi quay lại đi. Anh đã hứa với bố nuôi cho ông ấy ba ngày”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cho bố nuôi của anh ba ngày? Để làm gì? Ba ngày sau bố nuôi anh không bắt cô ta đến xin lỗi được thì anh định làm gì? Hủy cả nhà họ Lương hay sao?”, Tô Nhu hơi buồn bực trừng mắt nhìn anh, nói: “Lúc trước em nói đi, anh lại không đi, bây giờ người ta chạy tới đây rồi, anh cũng không dám lên tiếng. Lâm Chính, rốt cuộc anh có tác dụng gì hả?”.

Cô cũng không hi vọng Lương Nam Phương cúi đầu trước mình, chỉ hi vọng Lâm Chính có thể đứng ra trách mắng cô ta vài câu, ít nhất có thể khiến lòng mình dễ chịu một chút.

Nhưng đến giờ phút này, Lâm Chính vẫn lựa chọn im lặng.

Lúc trước ở trụ cầu, không có Lâm Chính ở đó, cô chịu ấm ức đã đành, không trách Lâm Chính. Nhưng bây giờ người ta đã ở trước mặt rồi, Lâm Chính vẫn không ra tay, bảo sao không khiến cô thất vọng?

Lương Nam Phương liếc nhìn Tô Nhu, lại nhìn sang Lâm Chính, nhếch khóe miệng, đầy giễu cợt nói: “Con đĩ đi chung với con chó, có một không hai, xứng đôi! Ha ha!”.

Nói xong, cô ta rời khỏi sân nhà.

Tô Nhu sắp tức nổ phổi.

“Tiểu Nhu, em yên tâm, anh sẽ lấy lại công bằng cho em”, Lâm Chính vội giải thích.

“Không cần đâu, bây giờ em chỉ muốn về Giang Thành, em không muốn ở lại đây nữa”, Tô Nhu hít sâu một hơi, khàn giọng nói.

Cô đã quá thất vọng với Lâm Chính.

Lâm Chính im lặng trong chốc lát, xem đồng hồ trên điện thoại: “Anh sẽ đặt vé cho em tối nay bay về”.

“Không cần, đặt vé tàu cao tốc đi, bây giờ đặt vé máy bay quá đắt, không mua được vé giảm giá, đi tàu cao tốc rẻ hơn. Trước kia tình hình mẹ nuôi khá gấp, thuộc trường hợp đặc biệt, nhưng sau này anh tiêu tiền đừng vung tay quá trán vậy nữa, tiết kiệm một chút”, Tô Nhu hạ giọng nói.

Lâm Chính im lặng một lúc lâu, gật đầu.

Ăn cơm xong, Tô Nhu thu dọn một lúc, sau đó đi xe cùng Lâm Chính đến ga tàu cao tốc.

“Anh không về sao?”, Tô Nhu thấy Lâm Chính không định đi qua cổng kiểm tra an ninh, nghi hoặc hỏi.

“Anh chỉ mua một vé cho em, Tiểu Nhu, em về trước đi”.

“Anh thì sao?”.

“Anh định vài hôm nữa mới về, anh ở bên mẹ nuôi anh thêm một lúc, em mau quay về xử lý chuyện công ty đi”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vậy được, em về trước, khi nào anh về Giang Thành nhớ gọi điện cho em”.

“Được”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu đi qua cổng kiểm tra an ninh, đi đến phòng chờ.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, nhỏ giọng gọi: “Vệ Yến!”.

“Anh Lâm!”, một người phụ nữ xinh đẹp đi ra khỏi đám đông.

“Đi, bảo vệ vợ tôi đến Giang Thành an toàn”.

“Vâng”.

Vệ Yến gật đầu, cũng đi qua cổng kiểm tra an ninh.

Lâm Chính quay về nhà họ Lương, tiếp tục ngồi ở trong sân.

Khoảng tám giờ, cửa sân mở ra.

Lương Sinh đi vào trong, vẻ mặt khó coi, sắc mặt thay đổi liên tục.

Anh ta liếc nhìn Lâm Chính, do dự một lúc mới đến trước mặt Lâm Chính.

“Không cần nói nữa”, Lâm Chính nhìn bộ dạng khó xử của anh ta, nói thẳng.

“Anh Lâm…”, Lương Sinh còn muốn nói gì đó.

“Tôi đã tiễn vợ tôi về Giang Thành, bởi vì tôi biết bên phía bố nuôi anh không có kết quả gì. Dù sao, thái độ của Lương Nam Phương lúc trưa đã chứng minh tất cả”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Anh Lâm… Xin hãy cho chúng tôi thêm chút thời gian”, Lương Sinh vội nói.

Lâm Chính nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Cho các anh chút thời gian? Câu nói này có lẽ là ông Lương Vệ Quốc bảo anh nói với tôi nhỉ?”.

“Chuyện đó…”.

“Ông cụ Lương chắc chắn nghĩ như vậy. Thời gian có thể làm phai nhòa tất cả, cho nên ông ấy muốn kéo dài một thời gian, đợi tôi bớt giận, chuyện này cũng qua đi đúng không?”.

“Không không, anh Lâm, ông nội tôi tuyệt đối không nghĩ như vậy!”.

“Được rồi, không cần nói nhiều nữa, bố nuôi tôi đâu? Tôi định đi gặp ông ấy, sau đó về Giang Thành”, Lâm Chính nói.

“Chuyện đó… Chú Nghiêm… Chú ấy… Chú ấy có chuyện… ra ngoài rồi…”, Lương Sinh khó xử nói.

“Ồ… Ông ấy cũng gặp chuyện rồi sao?”, Lâm Chính khẽ gật đầu, trên mặt không có vẻ tức giận gì.

“Ông ấy… Ông ấy không gặp chuyện gì cả, anh Lâm, anh đừng nghĩ lung tung…”, Lương Sinh vội nói.

“Lương Sinh, anh đừng sợ, tôi đã nói rồi, tôi dự định quay về Giang Thành, chuyện này coi như dừng ở đây. Tôi đã nói đến mức đó, anh còn định nói dối tôi sao? Anh yên tâm, tôi sẽ không gây chuyện”, Lâm Chính cười nói: “Anh vẫn nên nói sự thật cho tôi biết đi!”.

“Chuyện đó…”.

Lương Sinh do dự, không biết qua bao lâu, anh ta mới thở dài một cách nặng nề, nhỏ giọng nói: “Chú Nghiêm đi tìm ông nội cả đòi công bằng, nhưng ông ấy quỳ ở chỗ ông nội cả hai ngày vẫn không thấy mặt mũi ông nội cả, còn bị ông nội hai… ông nội hai…”.

“Ông ấy làm sao?”.

“Bị ông nội tát hai bạt tai, rụng mất mấy chiếc răng. Ông nội hai mắng ông ấy không biết điều… Bây giờ mặt mũi ông ấy biến dạng rồi, nên không gặp anh được…”, Lương Sinh nhỏ giọng nói.

“Ồ…”.

Lâm Chính khẽ gật đầu, trên mặt không có thay đổi gì.

“Anh Lâm, anh đừng tức giận…”, Lương Sinh vội vàng nói.

Nhưng bây giờ Lâm Chính đã không nói tiếng nào nữa.

Anh đặt tách trà xuống, đi vào phòng.

“Mẹ, con về trước đây ạ”.

“Về Giang Thành sao?”.

“Gần như vậy”.

“Vậy được, trên đường chú ý an toàn, gọi điện thoại cho mẹ nhiều hơn nhé”, Lương Thu Yến cũng không giữ anh lại, trong lòng bà ấy rất áy náy với Lâm Chính.

Lâm Chính gật đầu, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà họ Lương.

“Anh Lâm, tôi tiễn anh”.

Lương Sinh vội đuổi theo.

Lâm Chính không ngăn cản.

Chẳng mấy chốc, hai người đã ra khỏi cổng lớn nhà họ Lương.

Nhưng… Lâm Chính lại dừng lại sau khi bước ra khỏi nhà họ Lương mười bước…

“Anh Lâm, có cần tôi chuẩn bị xe cho anh không?”, Lương Sinh hỏi.

“Không cần”.

Lâm Chính quay lại, lấy một cây châm bạc ra, đâm vào cổ mình.

Ngay sau đó, gương mặt anh nhanh chóng thay đổi thành gương mặt như thiên thần, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn Lương Sinh.

“Tôi còn có chuyện chưa làm xong, làm xong rồi tôi sẽ về Giang Thành!”.

“Còn chuyện chưa làm xong?”, Lương Sinh sửng sốt: “Là chuyện gì?”.

“Chuyện mà các anh không làm được!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 604: Nửa đêm xông vào nhà họ Lương

“Chuyện mà chúng tôi không làm được?”, Lương Sinh sửng sốt, không hiểu ý của câu nói này lắm.

Đúng lúc đó, trong bụi cỏ, ở đường cái sau lưng Lâm Chính, nhiều bóng người lặng lẽ bước ra.

Những người này đều có cơ bắp cuồn cuộn, ai nấy đều được trang bị vũ khí, thắt lưng có giắt vũ khí, mặc áo chống đạn, đi tới với khí thế hùng dũng.

Trên mặt bọn họ đều đeo khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt.

Mỗi một đôi mắt đều như lang sài hổ báo, cực kỳ hung ác.

“Hả?”.

Lương Sinh kinh ngạc.

Lâm Chính thu châm bạc trong tay lại, bình tĩnh nói: “Lương Sinh, tôi hi vọng anh có thể tạm thời giữ bí mật thân phận của tôi. Thật ra tôi không có ác ý gì với nhà họ Lương. Dù sao đây cũng là nhà bố mẹ nuôi của tôi, tôi không muốn hủy hoại nó, như vậy bố mẹ nuôi tôi cũng sẽ đau khổ. Nhưng oan có đầu nợ có chủ, tôi là con trai nuôi, bọn họ chịu uất ức, tôi phải lấy lại công bằng cho bọn họ! Tôi đã cho bố nuôi tôi thời gian ba ngày, cũng cho ông nội anh, cho nhà họ Lương thời gian ba ngày, dù theo tôi thấy đó chỉ là lãng phí thời gian, nhưng tôi đã tận tình tận nghĩa rồi! Do đó, các anh cũng đừng trách tôi”.

Nói xong, Lâm Chính nhấc chân, mạnh mẽ bước vào nhà họ Lương.

Ầm!

Cổng chính lập tức tan nát, giống như thủy tinh bị phá vỡ, bắn tung tóe, hình ảnh vô cùng chấn động.

Ngay lúc ấy, nhà họ Lương vào buổi đêm cũng trở nên sôi sục.

“Sao thế?”.

“Cửa chính bị sao thế?”.

“Cái gì nổ vậy?”.

Tiếng hô kinh hoàng thất thố không ngừng vang lên từ trong khu nhà của nhà họ Lương.

Lâm Chính nhìn sang Lương Sinh đang ngây ra như phỗng, nói: “Không muốn gặp phiền phức thì mau bảo ông nội anh và những người khác đừng lộ diện!”.

Nói xong, Lâm Chính đạp cửa bước vào.

“Anh Lâm! Xin hãy đợi đã! Anh Lâm!”.

Lương Sinh kinh hãi biến sắc, vội vàng đuổi theo, muốn ngăn anh lại. Nhưng người đàn ông cao to ở bên cạnh lại xách anh ta lên như xách gà con, sau đó quăng ra sau.

“Ối!”.

Lương Sinh ngã ngồi trên đất, suýt chút nữa ngã chổng vó.

Những người đàn ông cao to còn lại nối đuôi nhau xông vào nhà họ Lương theo Lâm Chính.

Anh ta đã bao giờ thấy qua đội hình như vậy?

Lương Sinh không quan tâm được mông mình sắp rách thành mấy mảnh, vội vàng bò dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Lương Vệ Quốc.

Ở sảnh chính nhà họ Lương.

Những người tầng lớp cao của nhà họ Lương như Lương Khánh Tùng, Lương Vệ Quốc, Lương Dự đều đang ngồi ở đây.

Ai nấy có vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang bàn bạc chuyện gì.

Sắc mặt Lương Vệ Quốc không dễ coi cho lắm, ông ta lạnh lùng nhíu chặt mày, dáng vẻ nặng nề tâm sự.

“Chuyện đại hội, nhà họ Lương chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm, lần này tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót. Phải gửi thông tin thăm dò được của các gia tộc ở Yên Kinh về đây, còn phải theo dõi chặt chẽ các gia tộc lánh đời kia”, Lương Khánh Tùng nói.

“Yên tâm đi, chú hai, chúng cháu đã chuẩn bị xong cả rồi”.

“Ông hai, ngày mai sẽ có tin tức của vài gia tộc lớn gửi đến đây, tôi sẽ trình lên cho ông ngay khi nó tới”.

“Lần này nhà họ Lương chúng ta nhất định có thể thăng tiến ở đại hội!”.

Bọn họ vô cùng tin tưởng, lòng đầy hăng hái.

“Tóm lại vẫn không thể sơ suất, phải chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ”, Lương Khánh Tùng gật đầu, ánh mắt lại dừng trên người Lương Vệ Quốc, thấy vẻ mặt khó coi của ông ta bèn lên tiếng hỏi: “Em ba, có chuyện gì muốn nói sao?”.

Lương Vệ Quốc liếc nhìn ông ta, âm thầm hừ lạnh: “Chuyện đại hội đặt sang bên trước, chúng ta vẫn nên nói chuyện của Phong Nghiêm trước đi!”.

“Ồ? Chuyện của Phong Nghiêm? Không phải đã giải quyết rồi sao? Cháu đã bắt Nam Phương đi xin lỗi, Thu Yến cũng tha thứ cho nó rồi. Chú ba, chú còn gì bất mãn sao?”, Lương Dự mỉm cười, hỏi ông cụ.

“Vậy còn vợ của Lâm Chính thì sao? Lâm Chính thì sao?”, Lương Vệ Quốc tức giận nói.

Lương Dự vẫn mỉm cười, nhưng không trả lời.

Lương Khánh Tùng hừ lạnh lùng, tức giận nói: “Vệ Quốc! Em có ý gì? Chẳng lẽ lời anh nói trước kia không đủ rõ ràng hay sao? Nhà họ Lương không thể cúi đầu, nhất là trước một nhân vật nhỏ như cậu ta! Em không nghe rõ lời anh nói à?”.

“Nhưng…”, Lương Vệ Quốc vẫn còn định lên tiếng, nhưng bị Lương Dự ngắt lời.

“Chú ba, đừng nói nữa, cô gái tên Tô Nhu đã đi rồi, cháu nghe nói Lâm Chính kia hình như cũng đã rời khỏi nhà họ Lương. Bọn họ đều không quan tâm, chú tức giận làm gì? Chuyện này đến đây thôi. Bây giờ chúng ta phải tích cực chuẩn bị cho đại hội, đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm tổn thương hòa khí. Chú là người đứng đầu chi thứ ba, phải lấy đại cục làm trọng. Nếu các em ở chi thứ ba biết chú cãi nhau với mọi người vì chút chuyện nhỏ này, có lẽ bọn họ cũng sẽ không vui”, Lương Dự mỉm cười nói.

Câu nói này nói ra đúng là còn có tác dụng hơn lời của Lương Khánh Tùng nhiều.

Lương Vệ Quốc lập tức im lặng.

Lương Khánh Tùng gật đầu với Lương Dự, ông ta khá hài lòng với đứa con trai này, cũng định giao lại chi thứ hai cho Lương Dự quản lý.

Thật ra sao Lương Vệ Quốc lại không biết chuyện này được. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng đã lan truyền khắp nhà họ Lương, nhiều người của chi thứ ba cũng cảm thấy Lương Vệ Quốc làm quá vấn đề. Hai người từ Giang Thành đến, một trong hai còn là kẻ vô dụng bị nhà họ Lâm vứt bỏ, thế thì có thể cúi đầu được không? Làm vậy chẳng phải bọn họ sẽ mất hết mặt mũi hay sao?

Đã có người của chi thứ ba nói bóng gió sau lưng Lương Vệ Quốc.

Nhưng Lương Vệ Quốc có nỗi khổ không thể nói ra.

Đó nào phải kẻ vô dụng của nhà họ Lâm?

Đó là con rồng của nhà họ Lâm đấy!

Lương Vệ Quốc thở dài liên tục, vẻ mặt bất lực.

Lúc này, ông ta cũng chỉ đành hi vọng thần y Lâm thật sự không ghi thù chuyện này, chuyện này dừng ở đây thôi.

Đúng lúc đó…

Rầm!

Tiếng động dữ dội làm chấn động cả nhà họ Lương.

“Chuyện gì vậy?”.

Người nhà họ Lương sợ giật mình, đứng bật dậy.

Mấy người Lương Khánh Tùng không ai không nhíu mày.

“Xảy ra chuyện gì vậy? A Hào, cậu mau đi xem xem”, Lương Dự nói với một người nhà họ Lương đang đứng ở cửa.

Người tên A Hào đó lập tức chạy ra ngoài.

Lương Vệ Quốc không hiểu ra sao, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, điện thoại đời cũ trong túi ông ta rung lên.

Lương Vệ Quốc vội vàng lấy ra, nhìn số gọi tới, lại là số điện thoại của Lương Sinh cháu mình. Ông ta biến sắc, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

Ông ta do dự một lúc, sau đó run run bấm nút nghe.

“Ông nội, không hay rồi! Thần y Lâm xông vào đây rồi!”, Lương Sinh hét lên khàn cả giọng.

Cơ thể Lương Vệ Quốc run lên, lập tức đứng dậy, kinh hoảng nói: “Cháu nói gì?”.

“Thần y Lâm xông vào đây rồi, anh ta xông vào rồi! Ông nội, ông phải nghĩ cách…”, Lương Sinh sắp khóc.

“Sao lại như vậy?”.

Lương Vệ Quốc há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.

Lúc đó…

“Ông hai, ông ba, cậu Dự! Không hay rồi, có… có người xông vào nhà họ Lương chúng ta!”, A Hào vừa mới rời đi vội vã chạy trở về sảnh chính, kinh hoàng la lên thất thanh…

Dứt lời, tất cả người nhà họ Lương đều đứng dậy khỏi ghế.
Chương 605: Tôi cho ông năm phút

Đánh vào nhà họ Lương?

Kẻ nào mà ngông cuồng như vậy chứ?

Đây là nhà họ Lương ở Yên Kinh!

Đó là một nhân vật rất có máu mặt của Yên Kinh!

Cho dù là những gia tộc lớn mạnh như nhà họ Lâm, thế gia Tư Mã cũng không dám có hành động lỗ mãng như vậy.

Rốt cuộc là ai mà gan to bằng trời như thế?

Người nhà họ Lương đều cảm thấy khó tin, còn nghĩ là mình nghe nhầm.

Lương Khánh Tùng vẫn ngồi trên ghế, yên lặng uống trà, dáng vẻ dù Thái Sơn có sập xuống mặt cũng không đổi sắc, sau đó bình thản lên tiếng: "Tập hợp tất cả người nhà họ Lương, bắt ngay lũ to gan liều lĩnh này lại. Nhớ là không được để bọn chúng báo cảnh sát, những kẻ này phải xử lý theo quy củ nhà họ Lương!".

"Vâng, ông hai!".

A Hào lập tức chạy đi.

"Đúng là chó mèo nào cũng dám đến nhà họ Lương ta gây sự".

"Rốt cuộc là tên điên nào nhỉ?".

"Chờ bắt được bọn chúng, đưa đến đây hỏi là biết ngay ấy mà".

Mấy người nhà họ Lương đều hừ lạnh, khinh bỉ nói.

"Mọi người tiếp tục họp đi", Lương Khánh Tùng đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói.

Ai nấy đều ngồi xuống.

Chuyện này nghe qua quả thực rất kinh hãi, nhưng vừa nghĩ đến việc đây là nơi nào, những người nhà họ Lương đang có mặt lại không cảm thấy sợ hãi nữa.

Nhưng... sắc mặt Lương Vệ Quốc lại trắng bệch, sau khi hỏi thăm thì cả người chết sững, khuôn mặt tỏ vẻ lo âu.

"Vệ Quốc, chú lại sao vậy?", Lương Khánh Tùng bình thản hỏi.

"Anh hai, anh mau đi xem sao đi, chắc là xảy ra chuyện lớn rồi", Lương Vệ Quốc ngập ngừng một lát, rồi nói rất nghiêm túc.

Ông ta vừa dứt lời, nhiều người liền phì cười.

"Ông ba lại nói đùa rồi".

"Chuyện lớn? Ở nhà họ Lương thì có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ?".

Lương Dự cũng không khỏi nhếch môi, cười nói: "Chú ba, dạo này chú làm sao vậy? Chẳng lẽ sau trận ốm nặng lần trước, chú đã mất năng lực phán đoán rồi sao? Đây là nhà họ Lương, nhà họ Lương ở Yên Kinh, tuy đã lâu lắm chúng ta không gặp tên điên nào xông vào nhà họ Lương như vậy, nhưng không có nghĩa là không có. Chỉ là mấy thằng chó liều lĩnh, chú cần gì phải lo lắng chứ?".

"Các người...", sắc mặt Lương Vệ Quốc đỏ bừng, lồng ngực đau nhói, dường như muốn phát bệnh. Ông ta vội vàng hít sâu mấy hơi, xoa xoa lồng ngực, sau đó phất tay nói: "Được! Được! Nếu các người không quan tâm, thì coi như tôi chưa nói gì".

Nói xong, Lương Vệ Quốc ngồi xuống ghế, tức giận không nói một lời.

Lương Khánh Tùng cũng chẳng buồn quan tâm đến Lương Vệ Quốc, tiếp tục bàn chuyện của đại hội với mọi người.

Nhưng lúc này, không hiểu sao tiếng huyên náo ở ngoài sảnh càng ngày càng lớn.

Bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng trong tiếng ồn ào có cả tiếng kêu la thảm thiết, cả tiếng cầu xin kinh hoàng thất thố.

"Hử?".

Lương Khánh Tùng thầm nhíu mày.

Lương Dự cũng bất giác đứng dậy, đi ra ngoài sảnh.

Bỗng dưng có mấy bóng dáng tiến vào.

Những người này ai nấy cường tráng vạm vỡ, cao tới gần hai mét, tay cầm gậy dài, mặt đeo mặt nạ, trên người giắt dao quân sự hoặc súng, bước đi dũng mãnh, tiến vào đại sảnh.

Sau khi tiến vào, bọn họ lập tức đứng ở các lối ra vào và cửa sổ, phong tỏa hoàn toàn nơi này.

Một số cao thủ nhà họ Lương đanh mắt lại.

Tuy những người này không đông, nhưng vô hình chung đã phong tỏa đường lui của tất cả mọi người trong đại sảnh…

"Các người là ai?".

"To gan! Người đâu! Bắt những người này lại cho tôi!".

"Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Chết đâu hết rồi?".

Những người cấp cao của nhà họ Lương trong đại sảnh đều nổi giận đùng đùng, đứng dậy tức giận nhìn chằm chằm những người này, có người còn lớn tiếng kêu cứu.

Sắc mặt Lương Khánh Tùng thoắt sầm xuống.

Lương Dự đanh mặt lại, nhìn lướt qua những người đàn ông này, tức giận nói: "Các cậu là ai? Làm cái gì đấy hả?".

Nhưng... bọn họ không thèm đếm xỉa đến lời nói của Lương Dự.

Đúng lúc này, một bóng dáng bước vào.

"Bọn họ là ai không quan trọng, quan trọng là bọn họ đến để làm gì?".

Tất cả người nhà họ Lương đều đổ dồn mắt về phía phát ra tiếng nói.

Lương Vệ Quốc cũng không khỏi nhìn người kia một cái, khi nhìn thấy rõ là ai liền lập tức thở dài.

Người kia mặc vest đen, vóc dáng thẳng tắp, đôi mắt sáng ngời, mặt như thiên sứ, hoàn mỹ không nói nên lời, còn vẻ mặt vô cùng bình thản. Nhưng nếu nhìn kĩ, có thể nhận ra sâu trong đáy mắt cậu ta là sự lạnh lẽo thấu xương...

Người nhà họ Lương vô cùng kinh ngạc.

"Cậu là..."

"Chắc là các ông không biết tôi đâu, nhưng hầu hết mọi người thích gọi tôi là thần y Lâm", Lâm Chính kéo một chiếc ghế bên cạnh lại, tự rót cho mình một ly trà rồi uống một ngụm.

Bên cạnh anh cũng là một người đàn ông, chính là người trước đó bị Lâm Chính túm lấy nhấc lên ở trong khách sạn.

Thực ra người đàn ông đó chính là đội trưởng của đám binh vương này.

Lần trước bị Lâm Chính xách lên như xách gà, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt. Tuy hắn cảm thấy Lâm Chính cũng là người có thực lực, nhưng trong lòng vẫn luôn không phục, dù sao Lâm Chính cũng khiến hắn mất mặt trước bao nhiêu cấp dưới như vậy, sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này chứ?

Chỉ là cấp trên giao phó, hắn cũng không còn cách nào khác, dù trong lòng tức giận đến đâu cũng phải giúp tên này làm xong việc đã.

Nhưng tên này cũng ghê gớm thật, dẫn bọn họ đến tận nhà họ Lương để gây chuyện. Ha ha, để xem lần này cậu ta thu dọn tàn cuộc kiểu gì.

Gã đội trưởng binh vương kia mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng vui như hoa nở, chuẩn bị xem kịch vui.

Lâm Chính giới thiệu xong, người nhà họ Lương đều vô cùng ngạc nhiên.

“Thần y Lâm? Cậu là thần y Lâm?”, có người thất thanh kêu lên.

“Cậu chính là thần y Lâm đã chữa khỏi bệnh cho chú ba?”, Lương Dự cũng tỏ vẻ khó tin, đánh giá Lâm Chính một lượt, rồi lại nhìn về phía Lương Vệ Quốc, dường như muốn tìm câu trả lời.

Lương Vệ Quốc nhắm hai mắt lại, chẳng nói lời nào, dường như đứng ngoài mọi việc.

Lương Sinh đã nói cho ông ta biết ý của Lâm Chính, nên ông ta cũng chẳng buồn can dự.

Chuyện đến nước này, ông ta đã không thể khống chế được nữa, chỉ có thể nghe theo số phận…

“Không ngờ thần y Lâm trong truyền thuyết lại trẻ như vậy, đúng là nhân tài của đất nước! Thần y Lâm, nhà họ Lương chúng tôi vẫn luôn đánh giá cậu rất cao, cũng rất chào đón cậu, chỉ có điều cậu dùng phương thức xông vào nhà họ Lương tôi giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, liệu có chút khó ăn nói không?”, Lương Khánh Tùng bình thản nhìn Lâm Chính nói.

Nhưng… Lâm Chính phớt lờ Lương Khánh Tùng, mà nhìn về phía Lương Dự: “Lương Nam Phương đâu rồi?”.

“Nam Phương?”, Lương Dự nhíu mày, cảm thấy không ổn, dè dặt hỏi: “Thần y Lâm, cậu biết con gái tôi sao? Không biết cậu tìm con gái tôi có chuyện gì?”.

“Tôi cho ông năm phút!”.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, mở chức năng đếm ngược thời gian, sau đó đặt lên bàn trà ở bên cạnh, bình tĩnh nói: “Trong vòng năm phút, bảo Nam Phương đến đây. Nếu sau năm phút mà không thấy người đâu, hậu quả tự chịu”.

Dứt lời, Lâm Chính nhắm mắt lại.

Người nhà họ Lương chấn động.

Thần y Lâm… đang uy hiếp nhà họ Lương sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK