Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2179: Một mình tôi là đủ!

Trong phòng rơi vào im lặng.

Yên tĩnh đến ghê người.

Lương Huyền Mi không hiểu ra sao, vẫn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng không dám lên tiếng.

“Ông cụ Nông nói thế nào?”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi.

“Thủ trưởng đã viết đơn xin được dùng đến Long Hồn!”, Tiểu Lưu do dự một lúc rồi nói.

“Cái gì? Sử dụng đến Long Hồn?”.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức hét lên: “Không được! Long Hồn là gốc rễ quốc gia, không được điều động. Bằng không, gốc rễ sẽ lung lay, đất nước sẽ lung lay, Lâm Chính tôi sẽ trở thành tội đồ!”.

“Thần y Lâm, không còn cách nào khác nữa rồi. Ngoại trừ sử dụng Long Hồn, không còn cách nào để anh nhập cảnh nữa”, Tiểu Lưu sốt ruột nói: “Lần này thủ trưởng phái tôi đến đây không chỉ để thông báo chuyện này cho anh, mà còn bảo tôi nói anh chuẩn bị sẵn sàng để phối hợp với Long Hồn tiến vào nước Anh Hoa!”.

“Tôi không đồng ý! Nếu Long Hồn vào cuộc, chuyện này truyền ra, dư luận về nước ta ở quốc tế sẽ vô cùng tệ, bị người người công kích, thậm chí bên đó cũng sẽ mượn chuyện này để nói. Đến lúc đó, ở bất cứ tình thế nào trên quốc tế, nước chúng ta cũng sẽ rơi vào thế bị động!”, Lâm Chính gằn giọng.

“Thần y Lâm, không còn lựa chọn nào nữa. Thủ trưởng đã nói danh dự dân tộc và danh dự cùng lợi ích quốc gia quan trọng hơn mọi thứ. Nếu bị mọi người công kích… ông ấy… ông ấy sẽ đứng ra gánh chịu tất cả!”.

Nói đến đó, Tiểu Lưu thậm chí còn rơi nước mắt.

Lâm Chính trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Tiểu Lưu.

Xem ra Nông Đường Công… chuẩn bị gánh cái danh tội đồ này thay Lâm Chính.

“Ông ấy… cần gì phải như vậy?”.

Lâm Chính nói.

Long Hồn!

Thật ra anh cũng không biết gì nhiều về nó.

Dù vậy, anh cũng biết Long Hồn tượng trưng cho cái gì.

Năm cường quốc trên thế giới đều có nền tảng lập quốc của mình.

Long Hồn chính là một trong những nền tảng lập quốc.

Long Hồn của Long Quốc không phải duy nhất, những quốc gia khác cũng có tồn tại tương đương với Long Hồn.

Nhưng sức mạnh Long Hồn quá đáng sợ, ảnh hưởng phần nào sự cân bằng của quốc tế, do đó không ở thời kỳ đặc biệt thì không thể dùng đến sức mạnh này.

Đó là quy tắc ngầm giữa các nước với nhau!

Nếu ai dùng nó thì nghĩa là vi phạm quy tắc, những nước khác có quyền gây khó dễ.

Bây giờ Nông Đường Công vì chuyện này mà dùng đến Long Hồn. Tuy rằng xét từ góc độ danh dự, từ lợi ích, ông ta có thể làm vậy, nhưng Lâm Chính không chấp nhận được.

Anh không muốn trở thành kẻ tội đồ!

Cũng không muốn bất cứ ai trở thành cừu thế mạng cho mình!

“Không thể không dùng hay sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Hai ngày nay thủ trưởng đã mở vài cuộc họp, tất cả mọi người đều quyết định chỉ có thể sử dụng đến Long Hồn, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn…”, Tiểu Lưu khàn giọng nói: “Thần y Lâm, tôi đã chuyển lời cho anh, mong anh hãy chuẩn bị sẵn sàng, phối hợp với Long Hồn để nhập cảnh!”.

Nói xong, Tiểu Lưu chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã!”.

Lâm Chính vội gọi anh ta lại.

Tiểu Lưu dừng bước, ngẩng đầu lên: “Thần y Lâm, còn chuyện gì muốn nói nữa sao?”.

Lâm Chính do dự, khẽ hỏi: “Lúc nào Long Hồn hành động?”.

“Sáng sớm ngày mai, trận quyết đấu giữa hai người là trưa mai, trước trưa mai phải đưa anh vào được nước Anh Hoa!”, Tiểu Lưu nói.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, nói: “Được, anh về nói với ông cụ Nông, sáng mai tôi sẽ phối hợp với Long Hồn vào nước Anh Hoa!”.

“Vâng!”.

Tiểu Lưu gật đầu, quay đầu đi.

Mới đi mấy bước, anh ta nghĩ tới gì đó, quay đầu lại, rơm rớm nước mắt: “Thần y Lâm! Xin hãy… đánh một trận thật tuyệt! Ít nhất đừng phụ lòng thủ trưởng!”.

Ánh mắt đó tràn ngập chờ mong.

Lâm Chính nặng nề thở ra, nghiêm túc nói: “Anh yên tâm! Trận này chắc chắn sẽ rất đẹp, khiến người đời kinh ngạc!”.

“Được! Cảm ơn anh…”.

Anh ta khẽ đáp, đi nhanh ra khỏi phòng.

Lâm Chính đứng sững tại chỗ, yên lặng bất động.

“Anh…”.

“Em nghỉ ngơi cho tốt, anh còn có việc phải đi trước!”.

Lâm Chính nói, cũng rời khỏi phòng ngay sau đó.

Lương Huyền Mi muốn nói lại thôi.

Rời khỏi nhà họ Lương, Lâm Chính cứ mãi cúi đầu suy nghĩ gì đó.

Một lúc lâu sau, anh mới hoàn hồn, lấy điện thoại ra gọi cho Vệ Yến.

“Chủ tịch Lâm, anh có gì dặn dò?”, Vệ Yến ở đầu kia điện thoại cực kỳ kích động.

“À, có chuyện này muốn cô đi chuẩn bị… Đúng rồi, vết thương của cô đỡ hơn chưa?”, Lâm Chính hỏi.

“Chút thương tích này thì tính là gì, chỉ là mấy vết thương ngoài da, không sao. Chủ tịch Lâm, anh có chuyện gì cứ việc sai bảo!”, Vệ Yến cười nói.

"Tôi muốn nhập cảnh nước Anh Hoa”, Lâm Chính do dự một lúc rồi nói.

“Lúc nào?”.

“Tối nay!”.

“Chuyện này… e là khó mà làm được. Vừa rồi báo đài đưa tin, nước Anh Hoa đã đưa mười mấy chiếc tàu sân bay đến vùng biển lân cận diễn tập… Tôi đoán chắc hẳn là để ngăn cản anh nhập cảnh, thuyền bình thường của chúng ta còn không thể đến gần. Ngoài chuyện đó ra, không phận của chúng ta cũng có máy bay chiến đấu diễn tập…”, Vệ Yến khó xử nói.

“Tôi biết, vậy nên cô không cần chuẩn bị máy bay hay tàu thủy cho tôi, cô chỉ cần chuẩn bị một con thuyền nhỏ là được”, Lâm Chính nói.

“Một con thuyền nhỏ?”.

Vệ Yến ngạc nhiên.

“Đúng, một con thuyền nhỏ đơn giản nhất, 12 giờ tối nay xuất phát từ Thượng Hỗ!”.

“Chủ tịch Lâm, thuyền nhỏ không được bao nhiêu người ngồi. Nếu anh dẫn theo ít người đi thì cũng khó mà nhập cảnh…”, Vệ Yến vội nói.

“Tôi không định dẫn theo người!”, Lâm Chính đáp: “Một mình tôi là đủ!”.
Chương 2180: Thẻ lệnh Hồng Vũ

Nhiều người đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của trận quyết đấu này.

Phải biết rằng thần y Lâm gần như là tấm danh thiếp của Long Quốc ở trên thế giới.

Tựa như sự kiện căn bệnh kỳ lạ ở hoàng gia nước Y, sự kiện Hiệp hội Y tế nước Mễ trước kia đều do thần y Lâm giải quyết êm đẹp.

Anh đã thể hiện Đông y mạnh mẽ của người Long Quốc cho người trên thế giới thấy, và còn thể hiện sự mạnh mẽ và tự tin của người Long Quốc trước người trên thế giới.

Nhưng vô hình trung chuyện đó cũng khiến nhiều người không vui.

Bất kể là cá nhân hay là quốc gia, bọn họ đều muốn kéo người Long Quốc từ trên thần đàn xuống.

Lâm Chính xuất hiện khiến giấc mơ của bọn họ tan biến.

Bây giờ Nakagawa mời các phóng viên từ các nước đến, tuyên bố khiêu chiến với thần y Lâm đã tát mạnh vào mặt người Long Quốc, bọn họ phấn khởi đến mức nào.

Nếu không phải sự thất bại thảm hại của thần Ninja Takahashi Imura kéo bọn họ trở lại hiện thực, có lẽ giới võ thuật trên toàn thế giới đã chìm trong một cuộc hoan lạc.

Nhưng bọn họ tin rằng cuộc hoan lạc đó không còn cách bọn họ quá xa.

Chỉ cần thần y Lâm không thể nhập cảnh kịp thời, không đến trận quyết đấu đúng hẹn, vậy thì người đời sẽ lại cho rằng thần y Lâm sợ Nakagawa, không dám tiếp chiến. Đến lúc đó, nền võ thuật Long Quốc sẽ thua thê thảm!

Lúc đó, cuộc hoan lạc sẽ còn lớn hơn.

Đêm trước ngày quyết đấu.

Các nước đã đáp máy bay xuống sân bay Đông Đô của nước Anh Hoa.

Lúc này trong ngoài sân bay đều chật kín, dù là 12 giờ đêm, nơi này cũng được nhiều nhân viên vũ trang bao bây trong ba lớp ngoài ba lớp.

Mỗi một người xuống máy bay đều sẽ phải kiểm tra thân phận nghiêm ngặt.

Phần lớn hành khách không rõ nguyên nhân, chỉ có một số ít người đến đây vì quyết đấu mới biết, đây là thủ đoạn của nước Anh Hoa đề phòng thần y Lâm và người của Long Quốc giả trang nhập cảnh.

Để tránh thần y Lâm dịch dung nhập cảnh, nước Anh Hoa thậm chí còn dùng đến phương pháp phân biệt tia hồng ngoại và võng mạc tiên tiến nhất.

Trừ khi Lâm Chính có thể đổi mắt và cởi bỏ lớp da trên người mình, nếu không thì chắc chắn không thể dựa vào ngụy trang rời khỏi sân bay được.

Trên một chiếc xe Mercedes bên ngoài sân bay.

Một ông lão gầy gò mặc Hòa phục, để đầu trần, hạ cửa kính xe ô tô xuống.

“Thầy, xem ra bên đó đã chuẩn bị sẵn sàng, thần y Lâm không thể nhập cảnh được”, người trẻ tuổi lái xe ở phía trước mỉm cười nói.

“Thầy nhận được tin, người của Ám Bộ đã hành động, ngoài bọn họ ra còn có người của Tam Nhẫn Bộ cũng đang tiến hành phong tỏa trong âm thầm. Cộng thêm Chính phủ can thiệp, đảo Anh Hoa chúng ta chẳng khác nào tường đồng vách sắt! Trong tình huống này, thần y Lâm muốn nhập cảnh đúng là khó hơn lên trời!”, ông lão nói.

“Phải, Long Quốc biết tin đã đưa tin ầm ầm, tố cáo chúng ta phong tỏa biên cảnh, nhưng ai quan tâm chứ? Mọi người chỉ quan tâm kết quả, chỉ cần thần y Lâm vắng mặt thì là anh ta sợ chiến đấu! Lần này thần thoại võ thuật của Long Quốc sẽ hoàn toàn nát tan, ha ha ha ha…”, người trẻ tuổi cười lớn.

Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Quyết đấu dựa vào thủ đoạn để thắng có gì đáng để khoe khoang? Ngày nay tinh thần võ sĩ đạo đã bị bọn họ quên sạch, tổ tiên mà biết chắc sẽ cảm thấy nhục nhã, hèn hạ”.

Người trẻ tuổi sững sờ: “Thầy, chỉ cần kết quả tốt cũng không được sao?”.

“Kết quả này chỉ là kết quả mà đám người đó muốn, võ giả của đế quốc Anh Hoa thật sự sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm. Như thế không tính là thắng! Như thế thì trên tinh thần chúng ta đã thua thảm hại!”.

“Chuyện đó…”, người trẻ tuổi không biết nên phản bác thế nào.

“Đi thôi, quay về”.

“Thầy không đến hiện trường đấu võ sao?’.

“Thần y Lâm không nhập cảnh được, đến hiện trường đấu võ cũng không có ý nghĩa gì, đây chẳng qua là một âm mưu mà thôi!”, ông lão lắc đầu.

Người trẻ tuổi có vẻ mặt không mấy tự nhiên, không nói gì, lái xe rời đi.

Cùng lúc đó, bên phía Long Quốc.

“Khốn nạn! Khốn nạn! Ngay cả Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ cũng xuất quân! Lần này nước Anh Hoa thật là vô liêm sỉ!”.

Trong một sân nhà lớn, một người đàn ông trung niên mặc áo thời Đường hung hăng đập bàn, phẫn nộ đứng dậy.

“Bố! Lần này nước Anh Hoa thắng thần y Lâm chắc rồi, chuyện đã thành kết cục định sẵn, bố đừng tức giận nữa”, người đàn ông bên cạnh vội vàng an ủi.

“Kết cục định sẵn? Chuyện này liên quan đến giới võ thuật Long Quốc chúng ta, sao có thể từ bỏ như vậy?”.

“Bố, bố muốn làm gì? Kẻ thù của chúng ta luôn theo dõi chúng ta sát sao, nếu bố lựa chọn xuống núi sẽ mang tới tai họa diệt vong cho cả nhà chúng ta!”.

“Nhưng… con muốn bố trơ mắt nhìn đám hề kia ngang tàng trên đầu chúng ta sao? Con có còn là người trong võ đạo hay không?”.

“Bố… Vậy bố muốn làm gì? Đánh vào nước Anh Hoa hay sao?”.

“Cái này…”.

“Bố, bỏ đi bố, trời sụp xuống sẽ có nhân vật lớn chống đỡ, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được. Chẳng phải bố đã nói phân tranh giang hồ không liên quan đến chúng ta sao?”.

“Con câm miệng!”.

Người đàn ông trung niên tức giận đến mức mặt đỏ bừng, còn định nói tiếp.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô.

“Đường Ảnh Thập Tam Thủ có ở trong đó không?”.

Hai bố con giật mình, vội ngẩng đầu nhìn lên.

Một mũi tên gắn lông vũ màu đỏ bắn vào từ ngoài sân, cắm thẳng vào chiếc bàn đá trước mặt hai người.

“Thẻ lệnh Hồng Vũ?”.

Người đàn ông trẻ tuổi lập tức la lên.

Người đàn ông trung niên nắm lấy thẻ lệnh, lao ra khỏi nhà.

Nhưng bên ngoài tối đen, không thấy bóng người nào.

Người đàn ông trung niên lập tức tách đôi thẻ lệnh, lấy lông vũ đỏ xuống.

Khi nhìn thấy chữ và hình vẽ trên lông vũ đỏ, người đàn ông trung niên trở nên nghiêm nghị.

“Bố, chuyện gì vậy?”, người đàn ông trẻ tuổi hỏi.

“Hồng Vũ minh chủ gửi thiếp anh hùng, mời anh hùng trên thiên hạ cùng tề tựu ở hải phận quốc tế, trợ giúp thần y Lâm nhập cảnh!”, người đàn ông trung niên hạ giọng nói.

“Cái gì?”, người đàn ông trẻ tuổi kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: “Khi nào bắt đầu?”.

“Tối nay!”.



Người nhận được thẻ lệnh Hồng Vũ không chỉ có một mình Đường Ảnh Thập Tam Thủ. Hầu như cùng một thời gian, vô số võ giả thực lực phi phàm và nổi danh đều nhận được thẻ lệnh Hồng Vũ.

Trong thời gian ngắn, võ giả được sự hiệu triệu của minh chủ Hồng Vũ cùng tiến về hải phận quốc tế giống như nước lũ.

Cuối cùng tin tức cũng không giấu được, chẳng mấy chốc chuyện thẻ lệnh Hồng Vũ đã lan truyền khắp mạng.

Cả nước lập tức trở nên sôi sục.


Đang tải...
Chương 2181: Thần y Lâm là một kẻ hèn nhát

“Thẻ lệnh Hồng Vũ xuất hiện! Hồng Vũ minh chủ ra tay rồi! Võ giả của nước ta cuối cùng cũng không chịu nổi nữa rồi!”

“Tốt quá! Thẻ lệnh Hồng Vũ xuất hiện, đám tiểu nhân đế quốc Anh Hoa sẽ xong đời!”

“Lần này thần y Lâm chắc chắn sẽ nhập cảnh! Ha ha…”

“Hãy xem đòn phản công đáng sợ của đại võ giả chúng ta đi!”

Trên mạng sôi sục, vô số dân cư mạng hò reo.

Nhưng cũng có rất nhiều người hoang mang, đặc biệt là thấy khó hiểu.

“Hồng Vũ minh chủ là ai?”

Một loạt câu hỏi được đưa ra, hầu hết đều đến từ phóng viên của các phương tiện truyền thông khác nhau.

Rất nhanh đã có người giải thích.

“Hồng Vũ minh chủ mà cũng không biết à? Nghe nói đó là minh chủ đời trước của võ lâm!”

“Minh chủ nhiệm kỳ trước của võ lâm? Nước ta còn có minh chủ võ lâm sao?”

“Đương nhiên là có! Nhưng đó là chuyện năm mươi năm trước rồi. Năm mươi năm trước, giới võ thuật có một vị minh chủ thống lĩnh, nhưng vì mâu thuẫn các phái nên minh chủ võ lâm bị hủy bỏ vĩnh viễn! Hồng Vũ minh chủ chính là minh chủ võ lâm cuối cùng! Sau khi ông ta thoái nhiệm, không bầu ra minh chủ võ lâm mới nữa, mà từ đó Hồng Vũ minh chủ cũng lui về ở ẩn, mấy chục năm không có tin tức gì. Không ngờ lần này ông ta lại xuất hiện, hiệu triệu võ lâm! Thật tài giỏi!”

“Nghĩa sĩ!”

“Hy vọng thần y Lâm sẽ không phụ lòng Hồng Vũ minh chủ!”

“Lần này, Hồng Vũ minh chủ mở đường cho thần y Lâm, nếu thần y Lâm không đánh thắng thì thật nhục nhã!”

“Tôi không quan tâm thắng hay không, bây giờ quan trọng nhất là thần y Lâm có dám đi hay không! Lần trước anh ta không kịp tham gia quyết đấu, cho nên bị tên nhãi đế quốc Anh Hoa giẫm lên đầu! Lần này tiền bối của chúng ta đã mở đường cho anh ta, nếu anh ta không xuất hiện thì chẳng phải sẽ bị người đời chê cười sao?”

“Đúng vậy! Lần trước thần y Lâm không xuất hiện, chắc không phải là sợ tên Nakagawa kia đâu nhỉ!”

“Vớ vẩn! Sao thần y Lâm phải sợ Nakagawa? Với thực lực của thần y Lâm, hai ba chiêu là xử lý xong Nakagawa!”

Vậy thì tại sao lần trước thần y Lâm không xuất hiện?”

Người được hỏi không trả lời ngay lập tức.

Trên mạng cùng nhiều lời chất vấn hơn.

Mọi người không thảo luận về Hồng Vũ minh chủ nữa, mà thảo luận xem thần y Lâm dám đến cuộc hẹn hay không.

Có người nghĩ thần y Lâm nhất định sẽ đi, dù sao sự xuất hiện của Hồng Vũ minh chủ cũng đã kéo anh đến trước đầu sóng ngọn gió, nếu anh không đi thì danh tiếng sẽ bị hủy hoại, tai tiếng ngàn năm.

Cũng có người cho rằng thần y Lâm không phải là đối thủ của Nakagawa, đi cũng chưa chắc đã thắng, thà không xuất hiện còn hơn là thua thảm hại trở về.

Nhưng khi hai bên đang tranh luận gay gắt thì một người tên “Phương Kỳ Lân” đã đăng bài lên diễn đàn võ thuật lớn nhất trong nước.

“Thần y Lâm là tên nhát gan vô năng! Hắn không thể xuất hiện được đâu! Mọi người từ bỏ suy nghĩ đó đi!”

Bài đăng này vừa xuất hiện, ban đầu rất ít người phản hồi.

Bởi vì có quá nhiều bài đăng chất vấn thần y Lâm như thế này.

Nhưng câu trả lời tiếp theo của Phương Kỳ Lân khiến người xem bài đăng đều kinh ngạc.

“Mọi người nghĩ thần y Lâm dám đi sao? Mọi người sai rồi! Thần y Lâm không phải đối thủ của Nakagawa! Hắn nhát gan cho nên mới không dám đến lần đấu võ trước đó! Hắn không muốn quyết đấu với Nakagawa!” Phương Kỳ Lân trả lời.

“Anh nói láo! Thần y Lâm có chuyện nên đến muộn mà thôi! Chẳng phải có tin đồn rằng thần y Lâm đã đến đấu với sư phụ của Nakagawa là Takahashi Imura, cho nên mới đến muộn sao! Nakagawa cũng nhìn thấy Takahashi Imura bị thần y Lâm đánh tan tác cho nên mới vội vàng bỏ chạy, bị thần y Lâm dọa cho chết khiếp!” có người lập tức phản bác.

Nhưng Phương Kỳ Lân hỏi tiếp: “Có ai nhìn thấy thần y Lâm đấu với Takahashi Imura không?”

“Sao có thể nhìn thấy được?”

“Chúng tôi không có mặt ở đó thì nhìn thấy kiểu gì?”

Phía dưới có người trả lời.

“Mọi người không cần xem! Bởi vì hoàn toàn không có chuyện đó! Tôi hỏi cậu, thần y Lâm so với Takahashi Imura có được coi là cao thủ không?” Phương Kỳ Lân hỏi.

“Sao lại không? Thần y Lâm thì không nói, nhưng Takahashi Imura có danh hiệu thần Ninja đấy! Được gọi là cao thủ số một đế quốc Anh Hoa! Bọn họ không phải là cao thủ thì ai là cao thủ nữa?” lập tức có người trả lời.

Nhưng lời nói tiếp theo của Phương Kỳ Lân khiến mọi người không nói nên lời.

“Hai vị cao thủ quyết đấu ở Yên Kinh, sao không ai phát hiện chứ? Một khi cao thủ cấp cao đánh nhau, hẳn là sẽ rung chuyển trời đất. Ở Yên Kinh khắp nơi đều có camera, tại sao không quay được quá trình bọn họ chiến đấu?”

Không ai trả lời câu hỏi này.

Phương Kỳ Lân tiếp tục trả lời.

“Nếu đánh nhau thì nhất định sẽ có manh mối, không thể che đậy, cho dù không ai phát hiện, không quay được lại thì cũng để lại dấu vết đánh nhau! Nhưng sự thật là không tìm thấy dấu vết nào cả!”

“Nếu không tồn tại! Vậy thì bóng người mà thần y Lâm ném xuống khi gặp Nakagawa là ai? Tôi nói cho mọi người biết, đó là Takahashi Imura, nhưng… đó là Takahashi Imura giả! Thần y Lâm đã tìm người đóng giả Takahashi Imura! Mục đích là dọa Nakagawa, đánh lừa tất cả mọi người! Để bao biện cho sự hèn nhát của hắn! Hiểu chưa?”

“Thần y Lâm là một tên hèn nhát, một tên vô dụng! Hắn Trêu đùa các người, vậy mà các người còn nói đỡ cho hắn, đáng tiếc là lần này lại để các người thất vọng rồi!”

“Hồng Vũ minh chủ cũng bị hắn lừa, lần này Hồng Vũ minh chủ xuống núi, kêu gọi vô số nghĩa sĩ võ lâm mở đường cho hắn, nhưng lại tốn công vô sức vì thần y Lâm sẽ không xuất hiện đâu!”

“Vì vậy, mọi người từ bỏ suy nghĩ viển vông này đi!”

“Thần y Lâm không đáng để mọi người kỳ vọng!”

Một loạt câu nói khiến người đọc choáng váng.

Chẳng mấy chốc, bài đăng đã bùng nổ.

Được ghim lên đầu trang chủ.

Không chỉ vậy, rất nhiều dân mạng chia sẻ bài đăng lên diễn đàn khác.

Ngay lập tức, bài đăng đã có hàng chục nghìn bình luận.

“Mẹ kiếp! Thì ra đây đều là mưu kế của thần y Lâm!”

“Hắn dám lừa chúng ta!”

“Chủ thớt phân tích rất có lý! Takahashi Imura kia rất có khả năng là giả! Sao một vị thần Ninja của đế quốc Anh Hoa lại có thể dễ dàng bị thu phục như vậy?”

“Thần y Lâm là tên lừa đảo!”

“Hắn dám lừa tình cảm của chúng ta!”

“Rõ ràng là một tên vô dụng, mà lại dám giả bộ là cao thủ!”

“Lần này chúng ta thật mất mặt!”

“Xong rồi! Xong đời rồi!”

“Chúng ta sẽ bị người ta cười cho thối mũi!”

“Huyền thoại võ lâm do tổ tiên tạo ra đều bị hủy hoại trong tay tên khốn này rồi!”

“Thần y Lâm là tội phạm muôn đời! Tiếng xấu muôn đời!”

“Phì!”

Vô số cư dân mạng bắt đầu mắng chửi, trong chốc lát, thần y Lâm đã bị hàng ngàn người buộc tội, trở thành con chuột cống, người người đánh đập.

Giữa những lời mắng chửi, có một câu hỏi xuất hiện.

“Nếu thần y Lâm không đi thật thì chúng ta… chẳng phải đã thua rồi sao?”

“Không! Chúng ta sẽ không thua!”

Phương Kỳ Lân lập tức trả lời người kia.

“Tại sao? Hắn không đi sẽ tự động bỏ phiếu trắng, còn không thua sao?” có người hỏi.

Nhưng câu trả lời đơn giản của Phương Kỳ Lân khiến mọi người kinh ngạc.

“Không thua đâu! Bởi vì, tôi sẽ đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK