Ngạo Hàn Mai đã đứng ở trước cửa chờ từ trước.
“Chồng về lúc nào thế?”
Ngạo Hàn Mai hỏi.
“Tôi sẽ đến chữa trị Hàn Giang Cô Huyết cho cô đúng giờ, đừng lo”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì tốt”.
“Nhưng có một việc tôi cần cô giúp”.
“Chồng cứ nói đừng ngại”.
“Tôi muốn cô tìm một ít thảo dược giúp tôi, mấy thảo dược này đều sống ở nơi cực kỳ lạnh, cô nhất định phải huy động tất cả người thế gia Ngạo Tuyết đi tìm cho tôi, càng sớm càng tốt”.
Lâm Chính lấy một tờ giấy từ trên người ra rồi đưa cho cô ta.
Ngạo Hàn Mai nhận lấy đọc, hô hấp như ngừng lại.
“Những nguyên liệu này… đều cực kỳ quý hiếm, lúc nào thì chồng cần?”
“Trong một tháng phải đưa cho tôi”.
“Một tháng? Đây…”
“Tôi biết thời gian rất gấp nhưng tôi không đợi được”.
Lâm Chính sát lại gần, thấp giọng nói: “Nếu trong một tháng không thể tìm được mấy dược liệu này cho tôi thì tôi sẽ mất mạng”.
Nghe thấy thế, Ngạo Hàn Mai cực kỳ kinh sợ.
Một lúc sau, cô ta gật đầu: “Chồng cứ yên tâm, vợ… vợ sẽ cố gắng giúp chồng”.
“Tôi đợi tin tức của cô”.
Lâm Chính xoay người leo lên ngựa, nhìn người thế gia Ngạo Tuyết ở phía sau, sau đó kéo dây cương đi ra ngoài.
Ngạo Hàn Mai chắc chắn sẽ không tiếc bất kỳ giá gì tìm mấy dược liệu này giúp anh.
Vì một khi Lâm Chính mất mạng, Ngạo Hàn Mai cũng không sống được.
Rời khỏi thành Ngạo Tuyết, Lâm Chính một đường đi thẳng đến nơi đóng quân.
Cũng đã mất không ít thời gian ở đây, anh phải mau chóng quay về nơi đóng quân để xác nhận một chuyện trước.
“Tôi về trước, các người từ từ mở”.
Lâm Chính nghiêng đầu nói với trang chủ Vân Tiếu, sau đó kéo dây cường chạy đi.
“Minh chủ?”
Trang chủ Vân Tiếu vội gọi.
Nhưng Lâm Chính đã chạy mất dạng.
“Minh chủ làm sao thế nhỉ?”, thành chủ Nam Ly Thành khó hiểu hỏi.
“Không biết”.
Trang chủ Vân Tiếu lắc đầu.
Lâm Chính dùng sức mạnh phi thăng quấn lấy móng ngựa, khiến bước chân ngựa băng chạy như bay.
Nhưng sau khi vượt qua mấy ngọn núi.
Phụt!
Lâm Chính nôn ra ngụm máu, cả người cũng vô lực ngã xuống từ trên lưng ngựa.
Ngựa băng dừng lại.
Lâm Chính thở hổn hển, lúc này hai mắt thay đổi kinh người, đồng tử bên trái xanh thẳm như băng, đồng tử bên phải nóng bức như lửa.
Anh vội lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm vào trên người.
Qua một lúc lâu mới ổn định khí huyết trong người.
Lâm Chính ngồi khoanh chân lại, kéo áo ra.
Chỉ thấy có rất nhiều vết bầm tím như mạng nhện xuất hiện trước ngựa mình.
Mấy vết bầm này có xanh có đỏ đan vào nhau hệt như móng vuốt sắc nhọn của ác ma, vô cùng ghê rợn.
“Xem ra không thể kéo dài thêm được nữa”.
Lâm Chính thầm nghiến răng.
Anh nắm giữ dị hỏa, bây giờ dùng trái tim Băng Điểu biến dị để có được lực hàn băng.
Băng hỏa vốn dĩ là sức mạnh tương khắc với nhau.
Nhưng Lâm Chính vì có xương chí tôn nên hiện giờ trong người có hai sức mạnh này, cũng có thể sử dụng hai sức mạnh này cùng lúc.
Nhưng phản ứng loại trừ của hai sức mạnh này sẽ không biến mất nhờ xương chí tôn, sở dĩ Lâm Chính vẫn có thể sống chỉ đơn giản là vì xương chí tôn đủ mạnh.
Bây giờ phản ứng loại trừ của hai sức mạnh ngày càng nghiêm trọng, nếu không nhanh chóng kết hợp hai sức mạnh này, cuối cùng Lâm Chính sẽ chết vì nổ tung.
Lâm Chính vội vàng chạy đến nơi đóng quân liên minh, sau đó lập tức bế quan.
Bế quan cả một ngày mới ổn định được sức mạnh trong người.
Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời.
“Thời gian một tháng… quá gấp gáp”.
Lâm Chính nhìn vết bầm trước ngực, sắc mặt căng chặt.
Bây giờ chỉ nhờ Ngạo Hàn Mai có thể mang đến bất ngờ cho mình.
Nếu trong vòng một tháng có thể tìm được dược liệu thì Lâm Chính có thể luyện chế Ngũ Hành Hồn Đồn Đan, tạm thời phong ấn sức mạnh trong người bằng đan dược, mặc dù sẽ mất đi sức mạnh giữa băng và lửa nhưng có thể giữ được mạng của anh.
Sau đó thì phải phụ thuộc vào tạo hóa.
Lâm Chính thở dài, bước ra khỏi phòng bế quan.
Các đội quân đã trở lại từ sớm, mọi người vùi đầu vào công việc của mình một cách trật tự.
“Minh chủ! Minh chủ!”
Lúc này một giọng nói vang lên.
Lâm Chính ngước mắt lên nhìn.
Là Sở Thu.
“Sao thế?”
Lâm Chính hỏi.
“Minh chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi, có người muốn lừa chúng ta”.
Sở Thu thở hổn hển nói.
“Lừa chúng ta?”
Lâm Chính sửng sốt, lập tức đi ra ngoài với Sở Thu.
Hóa ra là con đường mà Lâm Chính xây dựng bị ai đó chặn lại.
Sự việc xảy ra ở lối vào của vực Diệt Vong, một nhóm cường giả có thực lực mạnh bỗng đến con đường đang được xây dựng, ép buộc đuổi người của liên minh Thanh Huyền đi, độc chiếm đoạn đường vẫn chưa được làm xong, còn nói không đưa tiền thì không được làm tiếp nữa.
Trang chủ Vân Tiếu và Vu Hồng đến giải quyết tình hình, nhưng hình như đối phương có chút lai lịch, Vu Hồng bèn bảo Sở Thu đến gọi Lâm Chính.
Khi Lâm Chính chạy đến đoạn đường này, nơi này đã có cả trăm người.
Liên minh Thanh Huyền chiếm ưu thế về số người.
Mọi người không đánh nhau nhưng bầu không khí lại giương cung bạt kiếm như thể không hòa giải được.
Vu Hồng đanh mặt nhìn đối phương, mấy người trang chủ Vân Tiếu sa sầm mặt mày, tay cầm chặt kiếm chiến.
“Minh chủ”.
“Minh chủ đến rồi”.
“Chào minh chủ”.
Sau khi Lâm Chính đến, mọi người bèn lên tiếng chào.
Mấy người trang chủ Vân Tiếu mừng rỡ, vội xoay người chắp tay lại: “Thuộc hạ chào minh chủ”.
“Không cần đa lễ”.
Lâm Chính bước đến chỗ mọi người, đưa mắt nhìn bóng người trên đường nói: “Chuyện là thế nào?”
“Đám người này đều là người của Huyết Hồ, Huyết Hồ là tổ chức có danh tiếng cực kỳ không tốt ở vực Diệt Vong bọn tôi, chúng làm tất cả những việc ác vì lợi ích, kể cả giết người, bắt cóc tống tiền, cái gì chúng cũng làm, rất khó đối phó”.
Vu Hồng đè thấp giọng giải thích.
“Huyết Hồ?”
Lâm Chính nhíu mày, hình như đã nghe cái tên này ở đâu.
“Lâm minh chủ, những người này không nhiều, muốn giết cũng không khó, nhưng nếu giết chúng rồi thì chắc chắn chúng sẽ điên cuồng trả thù, trong Huyết Hồ loại người nào cũng có, chúng giỏi nhất ám sát và đánh lén, chúng tôi lo chúng sẽ gây rắc rối cho liên minh, thế nên mới mời anh đến giải quyết đám người này thế nào”, Vu Hồng lại nói.
“Vậy à?”
Lâm Chính xoa cằm.
Anh hiểu ý của Vu Hồng.
Liên minh Thanh Huyền không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ tiểu nhân khó đối phó.
“Này, ai là Lâm minh chủ chó chết gì đó? Bước ra đây cho tao”.
Lúc này một người đàn ông mỏ nhọn, dáng người thấp bé cao giọng nói, thái độ vô cùng kiêu căng.
Chương 4192: Một triệu viên đan dược
Nghe nói thế, người Thanh Huyền Tông ở đó đều tức giận.
“Cái thứ chó má, nhìn thấy minh chủ bọn tôi mà còn dám kiêu căng à?”
Sở Thu hừ một tiếng, định bước đến sống mái với chúng.
Mặc dù bản lĩnh của đám người này không tệ, nhưng gã đi theo bên cạnh Lâm Chính đã lâu, lại có linh đan của Lâm Chính trợ giúp, thực lực tăng vọt, dĩ nhiên cũng xem thường đám người này.
“Ôi trời, tên gầy nhom kia, mày muốn đánh nhau à? Nào, đến đây, để ông nội mày xem thử mày có bản lĩnh gì”.
Người đàn ông xấu xí đó cười ha ha nói, gương mặt lộ ra vẻ trào phúng và chế giễu.
“Khốn kiếp!”
Sở Thu nổi giận đùng đùng, định ra tay đánh hắn.
Nhưng lúc này Lâm Chính ngăn lại.
“Sở Thu, đừng nóng vội”.
“Minh chủ…”
“Đừng vội”.
Lâm Chính vỗ vai gã, sau đó bước lên trước.
“Tôi là minh chủ Thanh Huyền, Lâm Chính”.
“Mày à?”
Tên mỏ nhọn đó nhìn Lâm Chính từ trên xuống dưới, khẽ cười nói: “Tao còn tưởng là người nào lợi hại tai to mặt lớn, không ngờ chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa”.
Mọi người đều cực kỳ tức giận.
“Minh chủ gì đó, tao không muốn phí lời với mày, các anh em đến đây là nhận được tin tức, nói bọn mày sửa đường đến cả địa bàn của bọn tao. Hừ, liên minh Thanh Huyền bọn mày đúng là ỷ thế ức hiếp người. Không xem Huyết Hồ bọn tao ra gì đúng không?”
Tên mỏ nhọn cười nhạo.
“Địa bàn của các anh ư?”
Lâm Chính nhíu mày: “Tôi không nhớ nơi này là địa bàn của Huyết Hồ”.
“Đừng nhiều lời, tao nói phải là phải”.
Tên mỏ nhọn hừ một tiếng nói.
“Vậy các anh muốn thế nào?”
“Các anh em đây cũng không cần nhiều, liên minh Thanh Huyền bọn mày chuẩn bị một triệu viên đan dược thượng hạng cho bọn tao, bọn mày có thể tiếp tục tu sửa, xây dựng con đường này, hiểu chưa?”, tên mỏ nhọn cười nói.
“Nếu bọn tôi không đưa thì sao?”
Sở Thu nói.
“Không đưa? Ha ha, vậy thì bọn mày đừng hòng sửa chữa con đường này nữa, không chỉ không cho bọn mày xây dựng sửa chữa, mà ông đây còn phá luôn cả con đường bọn mày đã làm trước đó, mày có tin không?”
Tên mỏ nhọn mắng.
“Anh…”
Mấy người Sở Thu tức đến nổ phổi, nếu không phải có Lâm Chính đứng ở đây, chỉ sợ họ đã nhào đến, tiêu diệt đám người này không tiếc giá gì.
“Các anh muốn một triệu viên ư?”
Lâm Chính rất bình tĩnh, không nhìn ra vẻ tức giận gì trên mặt anh, ngược lại muốn xác nhận hỏi.
“Đúng thế, ít hơn một con số cũng không được”.
Tên mỏ nhọn nói.
“Như thế à?”
Lâm Chính xoa cằm, nói: “Tôi cần một chút thời gian để chuẩn bị”.
“Tao cho bọn mày ba ngày”.
“Ba ngày thì gấp quá”.
“Bớt nói nhảm đi, nhiều nhất là ba ngày, đưa được thì đưa, không đưa được thì đừng hòng tiếp tục công việc”.
Người đó chửi xối xả, sau đó vung tay lên dẫn người đi.
“Tiếp tục làm đi”.
Thấy thế Lâm Chính nghiêng đầu nói.
“Minh chủ, các công nhân đều đã bị chúng đánh gãy tay chân cả rồi, tạm thời không tiếp tục công việc được, phải thay một nhóm người đến”.
Trang chủ Vân Tiếu nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, xoay người định đi.
Mấy người Sở Thu, Vu Hồng lo lắng, vội đuổi theo.
“Lâm minh chủ, chuyện này mà anh cũng nhịn được sao?”
Vu Hồng nhíu mày hỏi.
“Không thì sao? Giết hết chúng à?”
Lâm Chính nghiêng đầu nói: “Các cô cũng đã nói đám chuột nhắt này có ở khắp vực Diệt Vong, có giết cũng không thể giết sạch, ra tay cũng khó khăn, nếu đã thế, chi bằng như đưa đan dược theo những gì chúng nói là được”.
“Nhưng… một triệu viên, đây là một con số lớn?”
Sở Thu trầm giọng nói: “Huống gì nếu chúng ta làm thế, người khác nhìn vào làm sao có thể cam lòng? Lúc đó người này sẽ đến tống tiền chúng ta, người kia cũng sẽ đến bắt chẹt chúng ta, thế chẳng phải là uy tín của liên minh Thanh Huyền chúng ta sẽ giảm, tiền bị lãng phí vô ích sao?”
Lâm Chính lắc đầu nói: “Không sao, tổn thất chút tiền thôi, đợi khi nào làm đường xong, chỉ riêng đan dược thôi cũng đã có giá trị rất nhiều”.
“Chuyện này…”
Sở Thu mấp máy môi không biết nên nói gì.
“Được rồi Sở Thu, đừng lo lắng nữa, các anh về đi, mau chóng chuẩn bị, ba ngày sau đi theo tôi một chuyến”.
“Đi đâu?”
“Giao đan dược”.
Chương 4193: Hèn nhát?
Chuyện liên minh Thanh Huyền bị Huyết Hồ tống tiền giống như mọc cánh lan truyền khắp vực Diệt Vong.
Không ai ngờ liên minh Thanh Huyền lại đồng ý với đám người đó.
Trong thời gian ngắn, vực Diệt Vong sôi sục, tiếng nghi hoặc và tiếng chế nhạo không ngừng vang lên ở khắp nơi.
“Tôi cứ tưởng liên minh Thanh Huyền dám đối chọi với Thiên Thần Điện là cứng rắn lắm, không ngờ lại bị một Huyết Hồ nho nhỏ tống tiền”.
“Lâm minh chủ trở nên hèn nhát từ lúc nào thế? Năm xưa cậu ta đối kháng với Lục Địa Thần Tiên Diệp Viêm ở núi Thiên Thần, nay lại sợ mấy kẻ cướp cỏn con này”.
“Ha, anh không biết chứ có những người không có gì thì không màng đến tính mạng, nhưng khi bọn họ nắm đại quyền, nếm được trái ngọt, họ sẽ mất đi bản tính, trở nên thận trọng hơn. Suy cho cùng, hắn sợ mất đi mọi thứ mình đang có, nên cũng trở thành nhún nhường hơn”.
“Nói đi nói lại cũng chỉ là kẻ hèn nhát, hèn nhát từ trong xương cốt”.
“Chứ còn gì nữa”.
Khắp mọi nơi đều có những lời đối thoại như vậy.
Danh tiếng mà liên minh Thanh Huyền tích lũy được từ trận chiến với Thiên Thần Điện trong thoáng chốc đã bị hủy hoại.
Đừng nói người bên ngoài bàn tán, ngay cả nội bộ liên minh Thanh Huyền cũng vang lên không ít tiếng nói.
Lâm Chính ở trong phòng luyện đan của Thanh Huyền tròn hai ngày mới ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng luyện đan, thành chủ Nam Ly Thành đã tìm tới.
“Minh chủ, cậu phải nghĩ cách làm yên lòng người trong liên minh đi”.
Thành chủ Nam Ly Thành nhỏ giọng nói.
“Chuyện gì?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Chuyện chúng ta bị Huyết Hồ tống tiền đã lan truyền khắp liên minh, rất nhiều người oán giận trong lòng, cảm thấy cậu không nên bấm bụng nuốt giận như vậy. Bọn họ yêu cầu cậu lập tức hạ lệnh, tiến hành chém giết Huyết Hồ. Không chỉ như vậy, có vài người đã bắt đầu tự tiện hành động! Bây giờ trong liên minh khó mà bình ổn lòng người”.
Thành chủ Nam Ly Thành bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Lâm Chính nhíu mày, quay đầu nhìn ông ta.
“Ông cảm thấy nếu chúng ta toàn lực ra quân thì có diệt được Huyết Hồ không?”.
“Khó”.
Thành chủ Nam Ly Thành lắc đầu: “Thỏ khôn có ba hang. Huyết Hồ vô pháp vô thiên ở vực Diệt Vong, không sợ ai như vậy không phải vì thực lực bọn họ mạnh, mà là vì bọn họ giỏi đánh lén và chạy trốn. Bọn họ chưa bao giờ đối kháng chính diện, không đánh lại thì bỏ chạy, đợi phe kia không đánh nữa thì bọn họ sẽ quay lại tập kích! Rất hèn hạ vô liêm sỉ! Không ai làm được gì họ! Người của chúng ta muốn vây giết e là cũng chỉ giết được một ít kẻ tôm tép mà thôi, hầu như không thể diệt được bọn họ!”.
“Vậy ông nghĩ có nên đánh không?”.
“Chuyện đó…”, thành chủ Nam Ly Thành không biết trả lời như thế nào.
“Nam thành chủ, ông thật khiến tôi thất vọng. Nếu chút chuyện này cũng xử lý không xong, làm sao tôi yên tâm giao chuyện lớn của liên minh cho ông xử lý?”.
Lâm Chính lắc đầu, giọng nói lạnh băng.
Thành chủ Nam Ly Thành sợ hãi, lập tức chắp tay: “Xin minh chủ trách phạt”.
“Nghe đây, bất cứ ai mất sự tín nhiệm với liên minh hoặc tự tiện hành động trong chuyện này thì hãy đuổi hết ra khỏi liên minh!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Liên minh chúng ta người đông phức tạp, nhiều người gia nhập liên minh chỉ muốn cáo mượn oai hùm, ỷ thế ức hiếp người. Loại người không biết suy nghĩ, ai cắn hắn hắn sẽ cắn lại thì không cần giữ nữa, đuổi hết đi”.
“Vâng!”.
Thành chủ Nam Ly Thành đáp lại.
“Đi làm đi”.
Lâm Chính nói, quay người rời đi.
Thành chủ Nam Ly Thành sững sờ nhìn theo bóng lưng Lâm Chính rời đi, khẽ nhíu mày, cuối cùng lắc đầu thở dài, rời đi.
Chiều hôm đó, hơn mười nghìn người bị Thanh Huyền xóa tên, đuổi khỏi liên minh.
Chuyện này lại dẫn tới sóng to gió lớn.
Chương 4194: Chuyện này cũng nhịn được?
Không ai hiểu được vị Lâm minh chủ này.
Đối xử với Huyết Hồ thì nhu nhược chẳng ra làm sao, đối xử với người của liên minh không sợ Huyết Hồ thì lại không nể tình.
Trong thời gian ngắn, nhiều người cảm thấy khinh thường Lâm minh chủ, lời bình phẩm về anh cũng nhanh chóng xuống dốc.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, tiếp tục ở trong phòng luyện đan cùng với mấy nghìn luyện đan sư chuẩn bị đan dược giao cho Huyết Hồ.
Cho đến sáng ngày thứ ba, một triệu viên đan dược xem như đã gom đủ.
Đương nhiên chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, bọn họ cũng không thể luyện chế được một triệu viên, chỗ này đa số đều là lượng dự trữ của liên minh Thanh Huyền.
Mấy ngày ngắn ngủi thì chắc chắn không đủ để luyện số lượng đan dược khổng lồ thế này.
Huống hồ, người của Huyết Hồ còn có yêu cầu về phẩm chất.
“Chuyển tất cả lên xe!”.
Lâm Chính phất tay, bọn họ bắt đầu vận chuyển đan dược.
Đan dược chứa trong những chiếc rương làm bằng bạc to lớn, mỗi rương có mấy chục nghìn viên đan dược, tổng cộng mười tám rương.
Sau khi chuẩn bị chỉnh tề, Lâm Chính phất tay: “Xuất phát đi”.
“Vâng”.
Chẳng mấy chốc, người của liên minh Thanh Huyền ùn ùn kéo đến trước con đường chưa được tu sửa xong.
Người của Huyết Hồ đã chờ ở đây từ lâu.
Những người này miệng ngậm thuốc lá, nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng còn cười lớn.
Thấy đám người Lâm Chính đến, bọn họ không đứng dậy, có người bắt chéo chân, có người nửa nằm dưới đất, nhìn với vẻ giễu cợt, trên mặt tràn ngập vẻ mờ ám.
“Này! Lâm đại minh chủ của chúng ta tới rồi! Các anh em sao vậy? Còn không mau đứng dậy tiếp đón Lâm đại minh chủ?”.
Gã mỏ nhọn lúc trước lập tức nhảy bật dậy, vỗ tay cười nói.
“Ồ! Đón tiếp Lâm đại minh chủ thôi!”.
“Lâm đại minh chủ đúng là oai hùng hiên ngang!”.
“Ha ha ha…”.
Bọn họ cùng nhau reo hò, người giễu cợt, người mỉa mai.
Người bên này tức đến mức mặt mày đỏ bừng.
Nhưng Lâm Chính không nói tiếng nào, đi đến trước mặt đám người kia, phất tay.
Mười tám rương lớn được đẩy tới phía trước.
“Đan dược mà các người cần đây, có cần đếm lại không?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Mở ra tôi xem xem”.
Tên mỏ nhọn cười nói.
Người bên cạnh lập tức mở một trong các rương đó ra.
Trong rương đầy ắp đan dược.
Tên mỏ nhọn lấy một viên đan dược ra đặt trước mũi ngửi, không khỏi sáng mắt lên.
“Tốt! Tốt! Thuốc tốt! Xem ra Lâm minh chủ là người thành thật! Tao chưa bao giờ nhìn thấy thuốc nào có phẩm chất tốt như vậy! Ha ha ha…”.
“Số thuốc này có một phần là tôi đích thân luyện chế, đương nhiên không tệ, số còn lại đều là lượng dự trữ của liên minh Thanh Huyền”.
Lâm Chính nói.
“Ha ha, nếu Lâm minh chủ đã sảng khoái như vậy, anh em bọn này cũng không phải người không giữ chữ tín! Đường này các người cứ tiếp tục xây, nhưng chỉ có thể xây một đoạn, nếu muốn xây đoạn đường còn lại thì phải giao tiền”.
Tên mỏ nhọn híp mắt cười nói.
“Mày nói cái gì?”.
Sở Thu trừng mắt, vừa định nổi nóng thì Lâm Chính đã kéo anh ta lại, thản nhiên hỏi: “Đoạn đường còn lại phải giao bao nhiêu?”.
“Hai triệu!”.
Tên mỏ nhọn suy nghĩ một lúc, đưa hai ngón tay ra.
“Số thuốc này đã quét sạch lượng dự trữ của liên minh Thanh Huyền chúng tôi, tôi kiếm đâu ra hai triệu viên đan được cho anh?”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Không có thì có thể luyện ra, mày có thể hoãn thời hạn thi công đoạn phía sau lại, đợi khi nào luyện đủ thì giao ra rồi thi công”.
Tên mỏ nhọn nói đầy sâu xa.
“Lâm minh chủ, đám người này thật quá đáng! Bọn họ cố tình bắt chẹt chúng ta!”.
“Tôi đã nói rồi, loại người này càng dung túng thì bọn họ sẽ càng được nước lấn tới!”.
“Phải cho bọn họ biết mùi!”.
Người đằng sau mặt mày dữ tợn, đến gần Lâm Chính nói.
“Cho bọn tao biết mùi? Được, các người có thể thử xem! Tao cũng muốn xem xem thủ đoạn của các người thế nào!”.
Tên mỏ nhọn cười lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường.
Bọn họ nổi giận, ai nấy nhìn chằm chằm Lâm Chính, chỉ đợi một tiếng ra lệnh của anh.
Nhưng… Lâm Chính im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu nói: “Hai triệu thì hai triệu, tôi xây đoạn đường này trước, đoạn còn lại đợi tôi chuẩn bị xong đan dược sẽ giao cho các người”.
“Ha ha ha ha…”.
Người bên phía tên mỏ nhọn lập tức cười lớn.
Bọn họ càng xem thường Lâm Chính.
“Được! Được! Lâm minh chủ quả nhiên hào phóng! Nếu đã như vậy, bọn tao sẽ đợi tin mày thi công!”.
Tên mỏ nhọn cười lớn, lập tức phất tay: “Chuyển đồ về!”.
“Được thôi!”.
Người của Huyết Hồ nhanh tay nhanh chân, bắt đầu vận chuyển đan dược.
Người của liên minh Thanh Huyền ở sau lưng Lâm Chính thất vọng tột cùng.
Bọn họ không ngờ ngay cả chuyện này mà Lâm Chính cũng có thể nhẫn nhịn!
Chương 4195: Trảm tận giết tuyệt
Người của Huyết Hồ nhanh chóng đi xa.
Lâm Chính đứng tại chỗ, yên lặng dõi theo bọn họ rời đi.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Chính đột nhiên khoanh chân ngồi xuống.
“Lâm minh chủ, chúng ta còn đợi ở đây làm gì?”.
Một thành viên liên minh căm phẫn bất bình, nói.
“Đợi người”.
Lâm Chính nhắm mắt lại, vừa ngồi thiền vừa nói.
“Đợi người? Ai thế?”.
Sở Thu không hiểu hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, tất cả mọi người lập tức ngồi xếp bằng điều chỉnh trạng thái, nhanh!”.
Lâm Chính quát lên, giọng nói vang to.
Bọn họ ngạc nhiên, nhưng không dám làm trái, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu ngồi thiền.
“Mọi người điều chỉnh trạng thái tốt nhất, lát nữa chúng ta sẽ đi đường dài. Nhớ rõ, từ bây giờ không được hỏi tôi bất cứ vấn đề gì, chỉ cần nghe theo lệnh tôi là được!”.
Giọng nói của Lâm Chính lại vang lên.
Vô cùng nghiêm túc, không cho phép nghi ngờ.
Mọi người chấn động, không hiểu là có chuyện gì nhưng không dám lên tiếng.
Cứ vậy qua nửa tiếng, một chiếc xe đầy vết tích chiến đấu đi vào vực Diệt Vong.
Không ít người mở to mắt, vô cùng bất ngờ.
Vực Diệt Vong không có xe, người có thể lái xe vào đâ chắc chắn phải có người hộ tống vào.
Xe dừng trước đoạn đường đang xây, cửa xe mở ra, vài bóng người bước nhanh xuống.
Hóa ra là Từ Chính.
“Anh Lâm”.
Từ Chính cúi mình trước Lâm Chính, cung kính nói.
Lâm Chính mở mắt ra, bình tĩnh hỏi: “Định vị được chưa?”.
“Đã bắt đầu định vị, mời anh Lâm đi bên này”.
Từ Chính nói, sau đó đi đến đuôi xe, mở cửa xe ra.
Phía sau xe là một dụng cụ phức tạp to lớn, phía trước có treo một màn hình rộng.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Sở Thu, Vu Hồng, Nam thành chủ, Hoa Thiên Hải, trang chủ, mọi người lại đây”.
Lâm Chính quay đầu nói.
Bọn họ vội vàng đi tới.
Trên màn hình hiển thị một hình ảnh giống radar, những điểm dày đặc hiện ra ở chính giữa bản đồ.
“Minh chủ, đây là?”.
Hoa Thiên Hải nghi hoặc hỏi.
“Tôi đã đặt nhiều máy theo dõi nano trong một triệu viên đan dược đó”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Số máy theo dõi đó còn nhỏ hơn cả kiến, cấy vào trong đan dược, người dùng đan dược sẽ chỉ nghĩ rằng đó là tạp chất khi luyện đan, không làm bọn họ nghi ngờ”.
“Máy theo dõi?”.
Những người khác kinh ngạc, đột nhiên ý thức được gì đó.
“Vu Hồng, cô từng nói người của Huyết Hồ cực kỳ giảo quyệt, không đánh lại thì chạy, chạy đã thì quay lại đánh lén, một khi kết thù với bọn họ, bọn họ sẽ quấy nhiễu mãi không thôi”.
“Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành định vị bọn họ, tiêu diệt tất cả!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sát ý.
Mọi người đều kinh ngạc.
Cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu vì sao Lâm Chính luôn nhân nhượng.
Hóa ra không phải anh nhịn, mà là vạch kế hoạch xong mới hành động.
“Lâm minh chủ, ở đây chỉ có khoảng một trăm điểm, hình như không phải mỗi đan dược đều có máy theo dõi phải không?”.
Trang chủ Vân Tiếu nhìn màn hình, cẩn thận nói.
“Không sai, nhưng số đan dược được cấy máy theo dõi đều là đan dược cực phẩm! Chúng nhất định sẽ được đưa đến tay những lãnh đạo cấp cao của Huyết Hồ. Bây giờ điều chúng ta cần làm là tranh thủ hành động, tiêu diệt những người cấp cao của Huyết Hồ trước khiến bọn chúng không còn người lãnh đạo, sau đó hãy giết chết những kẻ tạp nham còn lại”.
Lâm Chính quay người, lạnh lùng nói: “Bây giờ tất cả mọi người hãy tiến về phía trước hết tốc lực, đến những vị trí hiển thị máy theo dõi. Sau khi đến đó, mọi người đừng vội ra tay mà hãy bao vây bọn họ. Nhớ rõ, không được để bất cứ con cá nào lọt lưới!”.
“Tuân lệnh!”.
Tất cả mọi người đứng bật dậy, lớn tiếng hô.
…
Cọt kẹt!
Cọt kẹt!
Cọt kẹt…
Tên mỏ nhọn cướp vài chiếc xe nát vận chuyển rương thuốc tới một hang núi nọ.
“Ô! Đại ca! Anh cướp ở đâu về nhiều rương thế? Anh phát tài rồi à”.
Người canh gác trước cửa hang núi nhìn thấy lập tức huýt sáo, cười hì hì hỏi.
“Đương nhiên là phát tài rồi! Hôm nay các người nhờ phúc của tôi nên cũng có thịt ăn rồi!”.
Tên mỏ nhọn cười hì hì đáp.
“Ô! Chuyện liên minh Thanh Huyền thành công rồi à?”.
Người canh gác ý thức được gì đó, vội hỏi.
“Lâm minh chủ gì đó là một đứa nhát gan! Tao qua đó đòi, hắn giao luôn! Ha ha, đúng là thứ vô dụng!”.
“Không phải chứ? Nghe nói hắn từng đánh nhau với Lục Địa Thần Tiên, chỉ được vậy thôi sao?”.
“Không thì sao? Đừng nhiều lời nữa, đại đương gia với mấy người khác đâu? Tao phải mau chóng đi lãnh thưởng!”.
“Đại đương gia ra ngoài rồi, nhị đương gia đang ở bên trong, tôi sẽ đi thông báo!”.
“Đi đi!”.
Tên mỏ nhọn nghênh ngang đi vào hang núi, thái độ vô cùng kiêu căng.
Không lâu sau, một nhóm người từ trong hang động chạy ra.
Trong đó, một người đàn ông trung niên để tóc đầu đinh, mù một con mắt, cười ha ha đi tới, vỗ vào vai tên mỏ nhọn.
“Chó Hoang! Làm tốt lắm, ha ha ha, lần này cậu lập công lớn rồi!”.
“Tất cả nhờ phúc của đại đương gia, nhị đương gia!”.
Tên mỏ nhọn cười nịnh nọt, sau đó vẫy tay: “Mau mở rương ra, cho nhị đương gia xem xem!”.
“Được thôi!”.
Người ở phía sau mở rương ra.
Chốc lát sau, hương thơm đan dược lan tỏa.
Bọn họ đắm chìm trong mùi hương đặc biệt đó.
Gã chột chạy tới bên rương, lấy một nắm đan dược đen nhánh ra, thèm nhỏ dãi.
“Nhiều đan dược như vậy đủ cho Huyết Hồ chúng ta chi tiêu mấy năm rồi!”.
“Dũng cảm chút nhị đương gia, mười năm tới chúng ta không cần làm ăn gì nữa rồi!”.
Tên mỏ nhọn cười hì hì nói.