Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2816: Cứu viện

"Cái gì?".

Lâm Chính kinh hãi, nhìn cô ta với ánh mắt khó tin: "Đang yên đang lành, sao đảo Thần Hỏa lại rơi vào tay Thiên Ma Đạo? Thần Hỏa Tôn Giả đâu? Ông ta ở đó thì sao Thiên Ma Đạo dám tấn công đảo Thần Hỏa chứ?".

"Thần y Lâm, anh không biết đâu, lần này Thiên Ma Đạo phái 70 nghìn người bao vây tấn công đảo Thần Hỏa, còn có đệ tử thân truyền của đạo chủ ra mặt xuất chinh. Sư phụ mới đại chiến cùng anh trở về, vết thương còn chưa lành hẳn, hơn nữa sau khi thua anh lại sinh ra tâm ma, thực lực giảm mạnh, khó mà chống lại được. Huống hồ, sau trận chiến ở vùng cực hàn, đảo Thần Hỏa đã tan đàn xẻ nghé, một phần đi theo tôi, một phần rời khỏi đảo, lực lượng phòng vệ ở đảo đã không còn bao nhiêu. Chỉ dựa vào một mình sư phụ thì chắc là phải hết hơi mới có thể giết được hết mấy chục nghìn cường giả của Thiên Ma Đạo".

Thần Hỏa Thánh Nữ nói đến đây, đôi mắt ngấn lệ, ngồi im trên ghế.

"Bây giờ Thần Hỏa Tôn Giả đang ở đâu?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.

"Hiện giờ đã được mấy nguyên lão trên đảo đưa vào đất liền ẩn náu. Tôn Giả bị thương rất nặng, nghe nói nôn ra toàn tinh huyết, còn người của Thiên Ma Đạo thì bám riết không buông, thề phải giết được ông ấy. Các đệ tử của đảo Thần Hỏa liều mạng ngăn cản, mọi người đã rơi vào đường cùng rồi. Sư phụ tính tình cao ngạo nên đảo Thần Hỏa trước giờ không có bạn bè, bây giờ gặp nguy nan thì đệ tử trên đảo liền gọi điện thoại cho tôi, xin tôi đến đó bảo vệ sư phụ", Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng đáp.

"Thế à? Không ngờ sự việc lại nguy cấp như vậy".

Lâm Chính nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát: "Nhưng đảo Thần Hỏa và Thiên Ma Đạo không có thâm thù huyết hải gì, trước kia hai bên còn từng hợp tác để đối phó với tôi. Bây giờ Thiên Ma Đạo lại ra sức đuổi giết Thần Hỏa Tôn Giả, rất là bất thường, chỉ e là..."

"Băng Kính!", Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng nói.

"Đúng vậy! Chắc chắn Thiên Ma Đạo biết Băng Kính trong tay Thần Hỏa Tôn Giả có thể chống lại Tịnh Thế Bạch Liên, nên bất chấp tất cả để triệt hạ đảo Thần Hỏa, ý đồ cướp Băng Kính tấn công Giang Thành. Thần Hỏa Tôn Giả không có Tịnh Thế Bạch Liên thì sao có thể chống lại Thiên Ma Đạo... Xem ra chuyện lần này tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được".

Lâm Chính đanh mắt nói.

"Nếu vậy thì xin thần y Lâm hãy dẫn các đệ tử của đảo Thần Hỏa đi cứu sư phụ", Thần Hỏa Thánh Nữ vội nói.

Lâm Chính sửng sốt: "Cô không đi sao?".

"Tôi... tôi có chút việc, chắc là không đi được, huống hồ tôi đã mất nửa tu vi, đi thì được tích sự gì chứ?", Thần Hỏa Thánh Nữ nhỏ giọng nói.

Lâm Chính tò mò nhìn cô ta.

Sợ rằng dù có tu vi thì chưa chắc Thần Hỏa Thánh Nữ sẽ đi.

"Thánh Nữ đại nhân, nếu đã vậy thì mời cô đi cùng tôi đến triệu tập người của đảo Thần Hỏa, rồi tôi dẫn các đệ tử của đảo Thần Hỏa đi cứu viện".

"Anh không điều người ở Giang Thành sao?".

"Tôi lo Thiên Ma Đạo dùng kế điệu hổ ly sơn, nên không dẫn người theo. Huống hồ chỉ là đi cứu người, một mình tôi là đủ rồi, tôi sẽ mang theo Tịnh Thế Bạch Liên".

"Được".

Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu, lập tức gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó hai người nhanh chóng đến một khu biệt thự ở ngoài Giang Thành.

Lúc này, từng cao thủ của đảo Thần Hỏa trang bị kĩ càng đang đứng bên ngoài khu biệt thự.

Bọn họ đều nhận được tin.

Tuy trước đó có hiểu lầm rất lớn, nhưng bây giờ biết sư phụ gặp nạn, bọn họ cũng không dám so đo chuyện cũ nữa.

Thần Hỏa Thánh Nữ vừa đến, bọn họ liền cung kính kêu lên.

"Thánh Nữ đại nhân!".

"Ừ".

Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu, trầm giọng hỏi: "Có biết bây giờ sư phụ đang ở đâu không?".

"Bẩm Thánh Nữ đại nhân, hiện giờ sư phụ được các nguyên lão giấu ở dãy Phục Long Lĩnh".
Chương 2817: Bất đồng

"Phục Long Lĩnh sao?".

Lâm Chính lấy điện thoại ra, mở bản đồ xem xét, lập tức nhíu chặt mày.

"Nơi này cách thành phố khá xa, xung quanh có mấy tông phái, nhưng không có quân đội của chính quyền Long Quốc đóng quân, khá nhiều sơn cốc, dễ bề ẩn náu, nhưng cũng dễ đặt mai phục! Cứu viện phải cực kỳ cẩn thận!".

"Thần y Lâm đừng lo, tôi sẽ bảo người liên hệ với sư phụ, đến lúc đó anh cứ phái máy bay trực thăng đến đón người đi là được, không cần phải hạ xuống đất đâu", Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

"Máy bay trực thăng? Sợ là không bay vào được".

Lâm Chính lắc đầu cười khổ, bình thản nói: "Nhưng đúng là có thể phái mấy chiếc máy bay trực thăng đến đó! Chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta hành động ngay thôi!".

"Được!".

"Các anh nghe đây, trong hành động lần này, các anh phải hoàn toàn phối hợp với thần y Lâm, nghe theo mệnh lệnh của anh ấy! Ai dám chống đối thần y Lâm chính là chống đối tôi, rõ chưa?", Thần Hỏa Thánh Nữ quát lớn.

"Vâng, Thánh Nữ đại nhân!".

Tất cả hô lớn.

"Lên xe!".

Mọi người chạy ra khỏi khu biệt thự, lên những chiếc xe thương vụ đỗ ở cổng, sau đó phóng như bay về phía Phục Long Lĩnh.

Chuyện lần này Lâm Chính không thể đứng ngoài nhìn được.

Nếu Băng Kính rơi vào tay người của Thiên Ma Đạo thì anh sẽ gặp phiền phức to.

Thế nên Lâm Chính tham gia hành động lần này cũng là có toan tính riêng.

Dù thế nào thì ít nhất cũng phải lấy được Băng Kính, như vậy mới có thể yên tâm hoàn toàn.

Lâm Chính lên xe, gọi điện thoại cho Nguyên Tinh, phái một đội mặc quần áo cảnh sát, đến Phục Long Lĩnh điều tra tình hình.

Bây giờ Thiên Ma Đạo không dám khai chiến với chính quyền, lần trước chuyện ở Giang Thành ầm ĩ cả lên, khó thu dọn tàn cuộc, nên Thiên Ma Đạo cũng thu liễm rất nhiều, nên mặc đồ cảnh sát để điều tra là quá phù hợp.

Phục Long Lĩnh cách Giang Thành hơn 900 dặm, đã qua Đại Giang, bốn phía đều là rừng núi.

Nếu mai phục ở nơi này thì quả thực quá dễ dàng.

Xe dừng ở lối vào Phục Long Lĩnh.

Người chỉ điểm do Mã Hải sắp xếp đã chờ ở đây.

"Chủ tịch Lâm!".

Người kia nhanh chân chạy tới, cung kính cúi người chào Lâm Chính.

"Có kết quả điều tra chưa?", Lâm Chính hỏi.

"Có rồi ạ! Chủ tịch Lâm, hiện giờ cả Phục Long Lĩnh đều là những người tìm kiếm của Thiên Ma Đạo, người của đảo Thần Hỏa đang ẩn náu bên trong, thỉnh thoảng lại thay đổi vị trí, bây giờ cũng không biết rốt cuộc bọn họ đang ẩn nấp ở đâu. Nhưng theo suy đoán của tôi thì chắc là bọn họ muốn thoát khỏi Phục Long Lĩnh từ hướng Tây Nam".

"Hướng Tây Nam?".

Lâm Chính nhíu mày: "Mang bản đồ lại đây".

Người kia vội vàng lấy tấm bản đồ mang theo người ra, vừa nhìn một cái, tầm mắt đã khóa chặt lấy một sơn cốc nằm ở cực Tây Nam của Phục Long Lĩnh.

"Nếu đám Thần Hỏa Tôn Giả muốn rời khỏi Phục Long Lĩnh, thì nhất định phải đi con đường này. Bây giờ chúng ta đi lung tung không mục đích sẽ đánh rắn động cỏ, thu hút đại quân của Thiên Ma Đạo, hay là đến chờ sẵn ở đây đi", Lâm Chính chỉ vào bản đồ nói.

"Ôm cây đợi thỏ? Thần y Lâm, vậy cũng được sao? Nếu Tôn Giả không đi đường này thì chẳng phải chúng ta phí công vô ích sao?".

"Huống hồ, chúng ta không đi cứu gấp, nhỡ Tôn Giả gặp chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?".

"Thần y Lâm, chúng ta phải mau đi cứu thôi!".

"Không thể cứ đứng chờ suông được, chúng ta cứ bắt đầu tìm kiếm theo kiểu trải thảm đi!".

Người của đảo Thần Hỏa nhao nhao nói.

Bọn họ lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng cứu được Thần Hỏa Tôn Giả.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

"Nếu ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng không đánh lại được đệ tử của đạo chủ, thì chúng ta lấy gì để đánh lại được đây?".

"Chẳng phải có Tịnh Thế Bạch Liên sao?", có người lập tức hỏi.
Chương 2818: Thảm hại

"Tuy Tịnh Thế Bạch Liên có uy lực rất lớn, nhưng Phục Long Lĩnh có địa hình phức tạp, cực kì dễ mai phục. Tôi cứ thế mang Tịnh Thế Bạch Liên xông vào, nhỡ trúng bẫy của đối phương, thì cho dù có Tịnh Thế Bạch Liên cũng khó thoát thân. Tôi hiểu tâm trạng nóng lòng muốn cứu Thần Hỏa Tôn Giả của các anh, nhưng càng như vậy thì hiện giờ chúng ta càng nên cẩn thận", Lâm Chính khàn giọng đáp.

Ánh mắt bọn họ tỏ vẻ không cam lòng, một người trong số đó bước tới.

"Thần y Lâm, tuy hành động trước đó của Thần Hỏa Tôn Giả khiến mọi người thất vọng, nhưng dù sao ông ấy cũng là sư phụ truyền thụ thuật Hỏa Viêm cho chúng tôi. Bây giờ sư phụ gặp nạn, sao chúng tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được? Nếu thần y Lâm muốn ôm cây đợi thỏ thì anh cứ tới sơn cốc ở Tây Nam đi. Chúng tôi tự nguyện tiến về phía trước, tìm kiếm tung tích và cứu sư phụ!".

Dứt lời, người kia phất tay: "Ai muốn đi tìm sư phụ thì theo tôi!".

"Đi!".

Người của đảo Thần Hỏa nháo nhác đi theo người kia.

"Ơ kìa mọi người! Khoan đã! Khoan đã!".

Người chỉ điểm cuống quýt kêu lên.

Nhưng vô ích.

Lâm Chính bình thản nhìn, khuôn mặt không có cảm xúc gì.

Sau khi mọi người đi hết, Lâm Chính liền lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi!".

"Chủ tịch Lâm, sao anh không khuyên bọn họ?", người chỉ điểm vội hỏi.

"Làm sao mà khuyên được? Bọn họ vốn đã trái ý với tôi, bọn họ đi theo Thần Hỏa Thánh Nữ nhưng chưa bao giờ làm việc cho tôi, sở dĩ đi theo tôi cũng là vì Thần Hỏa Tôn Giả. Nếu bọn họ đã muốn tự cứu thì tôi cũng không thể ngăn cản được, chúng ta cứ làm việc của chúng ta thôi".

Lâm Chính trầm giọng đáp.

Chỉ cần cướp được Băng Kính thì chuyến đi này không uổng phí.

Dứt lời, anh liền đi vào trong Phục Long Lĩnh.



Lúc này, trong một khe núi ở Phục Long Lĩnh, mấy bóng người dè dặt đi ra, quan sát xung quanh. Thấy bốn phía không có động tĩnh gì, liền chạy tới thác nước bên cạnh, dùng mấy ống trúc chặt được vội vàng lấy nước, sau đó chui vào hang núi nhỏ ở phía sau.

Trong hang núi có mười mấy đệ tử của đảo Thần Hỏa đang ngồi la liệt.

Ai nấy toàn thân đầy máu, vô cùng chật vật, có người đứt tay gãy chân, chỉ dùng quần áo băng bó qua loa, có người nằm dưới đất rên rỉ, đã hấp hối.

Còn Thần Hỏa Tôn Giả nằm ở trong cùng, hôn mê bất tỉnh.

Mấy đệ tử lấy nước cẩn thận đi tới, rót nước vào miệng Thần Hỏa Tôn Giả.

Một lát sau, ông ta chậm rãi mở mắt ra.

"Sư phụ vẫn ổn chứ?", một đệ tử vừa khóc vừa hỏi.

"Sư phụ... không sao, không sao, bây giờ chúng ta đang ở đâu?", Thần Hỏa Tôn Giả yếu ớt hỏi.

"Ở Phục Long Lĩnh ạ! Người của Thiên Ma Đạo bám riết không tha, mấy trưởng lão đưa chúng ta đến đây ẩn náu! Hiện giờ người của Thiên Ma Đạo đã trải khắp Phục Long Lĩnh, muốn đuổi cùng giết tận chúng ta! Chúng ta phải trốn ở đây chờ cứu viện!", đệ tử kia khóc nói.

"Cứu viện?".

Ánh mắt Thần Hỏa Tôn Giả tỏ vẻ khó hiểu: "Còn ai... có thể cứu được chúng ta?".

"Thánh Nữ đại nhân ạ!", đệ tử kia vội đáp: "Bọn con đã liên lạc với Thánh Nữ đại nhân, nhờ các đồng môn ở Giang Thành đến cứu viện, chắc là bọn họ sắp đến đây rồi!".

"Thánh Nữ?".

Thần Hỏa Tôn Giả im lặng, một lúc lâu sau mới lắc đầu.

"Sư phụ đã phế tu vi của nó, còn định giết nó, không ngờ sau khi biết tin nó còn dốc sức ứng cứu, sư phụ... có lỗi với nó!".

"Sư phụ đừng nói như vậy, dù có xảy ra chuyện gì thì bọn con vẫn là người của đảo Thần Hỏa!".

"Đúng vậy!".

Mọi người an ủi.
Chương 2819: Thỏa hiệp

Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nhìn bọn họ. Ông ta cảm thấy rối rắm vô cùng. Sau khi nảy sinh tâm ma, ông ta phát hiện ra tâm cảnh của mình cũng có sự thay đổi, không còn vẻ ngạo mạn vô tình như trước nữa, không còn ngó lơ, bỏ mặc sự sống chết của các đệ tử nữa.

Thần Hỏa Tôn Giả hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.

“Tôn Giả, không cần phải thương cảm, nghe nói Thánh Nữ Đại Nhân còn cầu xin thần y Lâm tới cứu nhưng không biết thần y Lâm có tới hay không”, một người đệ tử lên tiếng.

Dứt lời, đám đông trở nên kích động: “Nếu như thần y Lâm tớii thì chúng ta có thể kê cao gối ngủ ngon rồi”.

“Với y thuật của thần y Lâm thì có thể chữa khỏi bệnh của tôi quá dễ dàng”.

“Nếu cậu ta có thể tới thì chúng ta chẳng còn gì phải lo lắng nữa”.

“Đúng vậy”.

Có rất nhiều người tỏ vẻ kỳ vọng. Thần Hỏa Tôn Giả lộ vẻ tức giận, nhưng không lên tiếng. Lúc trước, trong cuộc chiến ở vùng cực hàn, Lâm Chính đã thể hiện thực lực tuyệt đối của mình và đã thần phục được rất nhiều người của đảo Thần Hỏa. Không chỉ kỹ năng chiến đấu mà ngay cả y thuật của anh cũng vô song thiên hạ. Nếu anh chịu ra tay giúp đỡ thì chắc chắn vết thương của Thần Hỏa Tôn Giả sẽ được chữa khỏi.

“Yên tâm đi, cậu ta sẽ tới thôi”, Thần Hỏa Tôn Giả hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng khàn khàn.

“Tôn Giả, tại sao Tôn Giả lại nói như vậy?”, người bên cạnh nghi ngờ hỏi.

“Bởi vì cậu ta vẫn muốn lấy được Băng Kính trong tay của tôi”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.

“Băng Kính sao?”, đám đông giật mình, lập tức hiểu ra.

“Vậy có nghĩa là thần y Lâm tới vì Băng Kính?”

“Nếu cậu ta có được Băng Kính và cả Tịnh Thế Bạch Liên thì đúng là vô địch thiên hạ”.

Đám đông cảm thấy lo lắng. Thế nhưng đúng lúc này.

Pằng!

Pằng! Từ xa phát ra tiếng nổ đặc biệt khiến cả vùng núi rung chuyển, đám đông ở trong động cũng choáng váng

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mau ra ngoài xem sao!”, bọn họ vội vàng lao ra khỏi động, sau đó vội vàng quay trở lại. Ai cũng tái mặt.

“Sao thế?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.

“Bẩm Tôn Giả, phía bên kia núi hình như đang đánh nhau, đệ tử còn ngửi thấy mùi hỏa diễm, có thể là người của chúng ta tới rồi”, một người nói.

“Thuật Hỏa Diễm sao? Vậy là người của chúng ta rồi. Chắc chắn là phía bên Giang Thành tới cứu viện”.

“Tôn Giả, chúng ta nên đi nhờ trợ giúp”, đám đệ tử vội đứng dậy nói.

“Không được”.

Một trưởng lão lập tức đứng dậy, trầm giọng: “Tôn Giả, chúng ta nên nhân lúc này lập tức rời khỏi đây. Nhân lúc người của Thiên Ma Đạo đang dồn sự chú ý qua bên kia núi, chúng ta nên tức tốc tới rút tới nơi khác".

“Đúng vậy, với trạng thái hiện tại của chúng ta, dù có đi nhờ cứu viện thì cũng không cải thiện được tình hình mà ngược lại còn rơi vào vòng vây của quân địch nữa. Sự việc tới nước này rồi thì chúng ta nên lập tức lên đường thôi”, có một vị trưởng lão khác lên tiếng.

“Đúng vậy Tôn Giả, chúng ta phải rời đi thôi”.

“Tôn Giả, đi thôi”.

Đám đông khuyên bảo. Thần Hỏa Tôn Giả không nói gì, ông ta bặm môi, cảm thấy tức giận lắm: “Thần Hỏa Tôn Giả tôi vốn tung hoành khắp thiên hạ, hiếm có ai có thể là địch thủ vậy mà giờ bị kẻ tiểu nhân ép tới mức này, thật đáng hận”.

Thế nhưng ông ta biết giờ là lúc không được bồng bột. Lùi một bước biển rộng trời cao, ông ta hiểu đạo lý đó.

“Rút từ phương Bắc. Ngay lập tức”, Thần Hỏa Tôn Giả nín thở, hô vang.

Đám đông vội vàng sửa soạn và rời đi.
Chương 2820: Chấn nhiếp

Cuộc chiến ở phía bên kia núi quá ác liệt. Đám đông không dám dừng bước, tất cả vội và di chuyển dưới những vạt rừng. Bọn họ nhanh chóng tới được sơn cốc.

“Chỉ cần đi thông qua sơn cốc này là có thể rời khỏi Phục Long Lĩnh. Bên ngoài Phục Long Lĩnh có một trấn nhỏ, chúng ta có thể bắt xe tới Yên Kinh. Thiên Ma Đạo dù có ngông cuồng thì cũng không dám manh động ở Yên Kinh. Đợi tôi hồi phục sẽ tính sổ với Thiên Ma Đạo”, một trưởng lão kích động nói.

Thần Hỏa Tôn Giả cũng gật đầu: “Di chuyển”.

“Đi thôi”.

Đám đông đồng loạt bước đi. Sơn cốc khá hẹp, rất dễ gài mai phục. Thế nhưng đám đông tin rằng phần lớn người của Thiên Ma Đạo đang bận đối phó với đám người của đảo Thần Hỏa từ Giang Thành tới cứu viện ở đầu bên kia núi nên không để ý tới đầu bên này.

Đám đông cảm thấy đau lòng nhưng cũng chỉ còn cách rời đi. Đúng lúc họ tới giữa sơn cốc thì có tiếng bước chân rầm rầm đầy quỷ dị vang lên.

Đám người Thần Hỏa Tôn Giả khựng người. Thần Hỏa Tôn Giả nằm trên ngáng khiêng ngồi dậy một cách khó khăn. Ông ta nhìn về phía trước.

Phía đầu bên kia của sơn cốc xuất hiện bóng dáng người của Thiên Ma Đạo. Cùng lúc này, phía sau bọn họ cũng xuất hiện người của đối phương. Đám đông đã rơi vào bẫy, tiến thoái lưỡng nan.

“Không hay rồi. Chúng ta bị bao vây rồi”.

“Sao có thể? Đám người này không ở lại đối phó với đội quân tới từ Giang Thành sao?”

“Sao họ lại xuất hiện ở đây?”

Người của đảo Thần Hỏa hoảng sợ, ai cũng sẵn sàng chiến đấu. Nhưng chỉ dựa vào những người đã bị thương nặng như họ thì sao có thể đối phó nổi với đám người như hổ dữ của Thiên Ma Đạo chứ?

“Thần Hỏa Tôn Giả, lần này xem các người chạy đường nào?”

Lúc này, một người đàn ông bước ra. Đó chính là đệ tử của đạo chủ - An Huyền. Hắn mặc trường phục màu trắng, cầm kiếm trong tay, nhìn đối phương bằng ánh mắt trịch thượng đầy vẻ khinh thường.

“An Huyền, thật không ngờ các người đã mai phục ở đây rồi. Sao thế? Cậu biết là tôi sẽ không lao ra với đám đệ tử tới từ Giang Thành phải không?”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh giọng chất vấn.

“Đương nhiên. Bởi vì đó căn bản không phải đệ tử của đảo Thần Hỏa mà là những người do tôi ra lệnh đóng giả. Mục đích là để dụ các người ra”, An Huyền cười ha ha.

“Cái gì? Giả vờ sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả giật mình. Có lẽ cuộc chiến phía bên kia núi là vở kịch mà An Huyền đạo diễn.

“Hóa ra là vậy!”, Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận: “Một người anh minh như tôi mà lại trúng phải gian kế của kẻ nhãi nhép như cậu”.

“Anh minh sao? Hừ, trong mắt tôi ông chẳng qua là một kẻ già đầu mà ngu ngốc, tôi muốn giết ông cũng dễ như lật bàn tay vậy”

An Huyền cười lạnh lùng, tỏ vẻ khinh miệt: “Ra tay, giết chết ông ta, cướp lấy Băng Kính. Đợi tôi có được Băng Kinh rồi thì sẽ tấn công Giang Thành và giết chết thần y Lâm”.

“Giết”, người của Thiên Ma Đạo xông lên.

“Chiến”, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên, vận động nội lực, cố gắng đứng dậy định chiến đấu với người của Thiên Ma Đạo. Thế nhưng nội lực còn chưa khởi động được thì ông ta đã nôn ra máu. Ông ta suýt ngã ra đất.

“Tôn Giả”.

“Tôn Giả”.

“Tôn Giả sao vậy?”, đám đông vội vàng dìu ông ta dậy. Họ rơi nước mắt.

“Tôi không sao. Ra tay đi, giết hết đám Thiên Ma Đạo cho tôi. Hôm nay dù chúng ta có chết cũng không được để chúng yên".

Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên, rút Băng Kính ra giơ lên cao: “An Huyền, cậu muốn lấy vật này để đối phó với thần y Lâm đúng không? Hừ, dù hôm nay tôi có chết thì cũng sẽ tiêu hủy nó. Lần này thì cậu công cốc rồi”.

Nói xong Thần Hỏa Tôn Giả phát lực bẻ gãy Băng Kính.

Rắc! Âm thanh giòn giã vang vọng cả sơn cốc. An Huyền đanh mắt, sắc mặt trông vô cùng khó coi.

“Được lắm Thần Hỏa. Ngọc nát còn hơn ngói lành đúng không? Ông tưởng ông phá hủy Băng Kính thì tôi không đối phó nổi với thần y Lâm hay gì? Hôm nay tôi sẽ lột da, bẻ xương ông, khiến ông chết không có đất chôn”

An Huyền gầm lên: “Giết!”

“Vâng”, người của Thiên Ma Đạo lập tức lao lên. Hai bên điên cuồng chém giết.

Người Thần Hỏa Tôn Giả quá yếu, số lượng lại ít nên căn bản không thể nào ngăn chặn được. Họ nhanh chóng bị đánh bại.

“Thần Hỏa Tôn Giả để đích thân tôi giết’, An Huyền gầm lên, nhảy xuống định ra tay.

Thần Hỏa Tôn Giả cũng bốc hỏa. Thế nhưng ông ta đã mất lực chiến đấu, chỉ có thể nhìn những đệ tự khác ngã xuống.

Ông ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Tới nước này rồi ông ta cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mà thôi.

“Thật không ngờ mình lại chết ở đây” .

Thôi bỏ đi. Ông ta nhắm mắt chờ đợi ma kiếm chém tới. Đúng lúc này một giọng nói vang lên: “Tất cả dừng tay”

Dứt lời, tất cả đều quay qua nhìn. Đám đông tái mặt. Một người đàn ông tóc trắng đứng ở đó. Người đàn ông cầm bông hoa sen trong tay với gương mặt lạnh lùng.

“Thần y Lâm”, người của đảo thần Hỏa vui mừng ra mặt.

“Tốt quá rồi. Thần y Lâm tới rồi”.

“Chúng ta được cứu rồi”.

“Tốt quá”.

“Thần y Lâm tới thì có gì phải sợ nữa chứ?”

Đám đông như bắt được sao cứu tinh, họ vui mừng khôn xiết. Tâm trạng của Thần Hỏa Tôn Giả thì vô cùng phức tạp. Ông ta không bao giờ nghĩ có một ngày bản thân lại được người này cứu.

“Đó là thần y Lâm phải không?”, An Huyền mỉm cười nhìn thần y Lâm và hỏi.

“Đúng vậy. Anh chính là đồ đệ của đạo chủ à? Bảo người của anh rời đi ngay lập tức. Như vậy tôi sẽ không giết các người. Còn không thì tất cả sẽ chôn mạng ở đây đấy”, Lâm Chính nói.

“Chôn mạng ở đây sao? Ha ha, thần y Lâm, anh đừng tự cao quá. Một Tịnh Thế Bạch Liên có thể làm gì nổi Thiên Ma Đạo chứ?”, An Huyền không sợ, chỉ bật cười ha ha. Đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.

“Tôi không làm gì được Thiên Ma Đạo nhưng muốn giết anh thì dễ như trở bàn tay. Tôi chỉ đếm tới ba. Sau ba tiếng, nếu các người không rời đi thì tôi sẽ giết sạch”.

“Lẽ nào anh giết cả người của đảo Thần Hỏa?”, An Huyền nheo mắt.

“Tôi không không ngại đâu", Lâm Chính lắc đầu An Huyền bật cười, cũng không nói thêm gì nữa.

“Ba”, Lâm Chính bắt đầu đếm ngược.

“Rút”, An Huyền cười lạnh lùng, sau đó giơ tay lên.

Đám đông rút lui, không dám do dự. Người của Thiên Ma Đạo nhanh chóng biến mất dạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK