Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5251: Sao không hỏi tôi?

Những tầng kết giới dâng lên, người của Long tộc đang bận rộn cũng dần dần dừng lại.

Bọn họ tụ tập bên cạnh Long Tiếu, đứng từ xa nhìn về phía Long Điện, thở hổn hển.

Vì vội vàng bố trí, nên nhiều người còn sử dụng cả long lực.

Bố trí kết giới xong, không ít người kiệt sức, mồ hôi chảy ròng ròng.

Nhưng đám Long Tiếu vẫn có vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vì toàn bộ tường của Long Điện đã lan tràn vết nứt như mạng nhện.

Dường như bên trong có thứ gì đó đang ăn mòn vách tường.

Ngay cả cánh cửa dày nặng cũng bắt đầu rung lắc.

Dự cảm bất an dâng tràn trong lòng Long Tiếu.

“Long Tiếu, có vẻ Long Điện sắp sụp đổ, kết giới của chúng ta có chặn được thứ bên trong không?”.

Long Kỳ trừng to mắt sợ hãi, tiến đến gần hỏi.

“Tôi… Tôi không rõ”.

Long Tiếu im lặng một lúc rồi nói: “E là chỉ có ông Hà biết được chuyện xảy ra ở trong đó”.

“Ông Hà?”.

Bọn họ ngẩn người, giờ mới nhận ra hiện nay người đức cao vọng trọng nhất của Long tộc chỉ có ông Hà.

Có lẽ ông ta là người biết rõ bí mật và lịch sử trong tộc nhất.

Tất cả mọi người quay lại nhìn về phía xương đầu rồng.

“Sao bọn họ vẫn chưa ra?”.

“Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?”.

“Hay là chúng ta vào trong xem xem?”.

Lần này ngay cả người của Long tộc cũng không đợi được nữa.

“Hay là chúng ta vào trong xem xem?”.

Một người của Long tộc đề nghị.

“Không được!”.

Long Tiếu lập tức quát: “Nơi đây là cấm địa Long tộc, sao các người dám tự tiện vào trong? Cứ đợi ở đây cho tôi”.

“Nhưng…”.

Người đó ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chọn từ bỏ.

“Chúng tôi có thể đi được chưa?”.

Lúc này, những người long mạch dưới lòng đất bị Long tộc bắt tới đây đi qua hỏi Long Tiếu.

Bọn họ cũng mệt mỏi thở hổn hển.

Cường độ của kết giới này rất cao, nếu không phải người long mạch dưới lòng đất giúp đỡ, chỉ dựa vào bọn họ thì không thể bố trí xong nhanh như vậy.

“Đồ khốn, các người có tư cách gì nói những lời đó, đứng ở bên đợi đi!”.

“Sao? Các người định nuốt lời?”.

Cầm Kiếm Nữ ở bên nghe xong lập tức đi tới hỏi.

“Đây là chuyện của Long tộc chúng tôi, sao các người dám xen vào?”.

“Đừng nghĩ chúng tôi không dám giết cô!”.

“Đừng ngông cuồng quá, cô gái!”.

Người của Long tộc đều phản pháo.

Bọn họ đã bao giờ uất ức như vậy đâu?

Nhưng mấy người bên Cầm Kiếm Nữ hoàn toàn không sợ.

“Các người dám ra tay? Đợi lát nữa đại nhân chúng tôi ra ngoài sẽ diệt tộc các người!”.

Ngự Bích Hồng lạnh lùng nói.

“Cô dám uy hiếp Long tộc chúng tôi?”.

Một người nổi giận, sử dụng long lực chuẩn bị ra tay.

“Đây không phải uy hiếp mà là cảnh cáo, nếu các người không tin thì có thể thử xem!”.

Ngự Bích Hồng cũng rút kiếm ra, giận dữ nhìn người kia.

“Khốn nạn!”.

“Tôi sẽ tiêu diệt các người!”.

“Giết! Giết! Giết!”.

“Một đám sâu bọ mà dám ngang ngược?”.

Tiếng la hét giận dữ không ngừng vang lên.

Người Long tộc có vẻ khó mà kìm nén cơn giận được nữa.

Đám người Cầm Kiếm Nữ lập tức bày ra tư thế chiến đấu.

Những người bị Long tộc bắt cũng đứng về phía Cầm Kiếm Nữ.

Hai bên giương cung bạt kiếm, sắp sửa chiến đấu.

Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.

“Muốn ra tay à? Vì sao không hỏi xem tôi có đồng ý không?”.

Nghe câu nói đó, tất cả mọi người giật mình nhìn về phía phát ra giọng nói.

Giọng nói truyền ra từ sâu trong xương đầu rồng.

“Bọn họ ra rồi sao?”.

Không biết là ai la lên.

Những người khác đều nhìn chằm chằm phía đó.

Nghe sâu trong đầu rồng vang lên chuỗi tiếng bước chân…
Chương 5252: Bái kiến chân long

Tiếng bước chân dần dần vang rõ.

Tim bọn họ cũng đập mạnh theo.

Không lâu sau, Lâm Chính và ông Hà ra khỏi xương đầu rồng.

Lúc này Lâm Chính đã thay đổi so với trước.

Hai viền mắt anh tỏa ra ánh sáng vàng, tròng mắt lại đen, giữa trán có đường vân lan tràn, mái tóc biến thành màu trắng như tuyết.

Đáng ngạc nhiên hơn là khí tức vốn mạnh mẽ quanh người anh lại biến mất không thấy.

Thay vào đó là sự lặng lẽ, điềm tĩnh tột cùng.

Dường như anh đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân…

Ông Hà thì mặt tái mét, trên mặt toát ra sự lo lắng.

Ông ta cúi đầu, mắt mở to, dường như còn chìm đắm trong sự kinh ngạc không thể dứt ra.

Cảnh tượng quái dị đó khiến những người khác vô cùng ngạc nhiên.

“Minh chủ!”.

“Anh Lâm!”.

“Đại nhân!”.

Đám Ngự Bích Hồng, Cầm Kiếm Nữ vui mừng không thôi, vội vàng ùa tới.

“Anh Lâm, anh có được truyền thừa của thần long rồi sao?”.

Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.

“Có được một ít”.

Lâm Chính mỉm cười đáp.

“Vậy thì tốt”.

Cầm Kiếm Nữ thở phào nhẹ nhõm.

“Thần thái của minh chủ giống như thiên thần hạ phàm, đương nhiên là đã có được truyền thừa”.

Tửu Ngọc cười lớn, sau đó đắc ý khiêu khích Long Tiếu: “Không phải các người muốn ra tay sao? Tới đi, ra tay đi! Giờ đại nhân chúng tôi ở đây, để xem các người có mấy cái mạng cho đại nhân chúng tôi giết”.

Người của Long tộc đều biến sắc.

Nếu Lâm Chính ra tay, bọn họ làm sao đấu lại?

“Long Tiếu, có chuyện gì thế? Vì sao lại xung đột với bọn họ?”.

Ông Hà hoàn hồn lại, nhìn thấy khí thế hai bên thì khẽ nhíu mày, vội lên tiếng.

“Ông Hà, bọn họ ức hiếp người quá đáng, hợp tác với đám nô lệ đối đầu với chúng tôi! Long Tử đại nhân không chịu được nữa mới định dạy dỗ bọn họ”.

Một người của Long tộc vội vàng giải thích.

“Cái gì mà Long Tử đại nhân? Tôi nói cậu biết, bây giờ Long tộc chúng ta không còn Long Tử đại nhân gì nữa, chỉ còn chân long, biết chưa? Vị này đã có được truyền thừa của thần long, cậu ấy chính là chân long của Long tộc chúng ta!”.

Ông Hà nói: “Các cậu còn không mau quỳ xuống, khấu bái chân long?”.

“Cái gì? Chân… Chân long?”.

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Ông Hà! Hắn… Hắn là người ngoại tộc…”.

Long Tiếu không tin nổi: “Sao… Sao hắn lại có được truyền thừa thần long?”.

Thật ra trước nay Long Tiếu luôn không tin Lâm Chính sẽ là người kế thừa thần long.

Hắn đã xem qua một vài cuốn sách, trước kia thật sự có người vào cấm địa này để lấy truyền thừa.

Thậm chí ngay cả Long Tử đời trước cũng từng đi vào, nhưng người đi hầu như đều chết ở trong đó.

Nghe nói Long Tử đời trước cũng thoát hiểm trong cửu tử nhất sinh, không lấy được truyền thừa còn mất nửa cái mạng, phải nghỉ dưỡng mười năm mới có thể hồi phục.

Vì sao người ngoại tộc này lại có được truyền thừa của thần long?

Giả phải không?

Long Tiếu không thể chấp nhận được.

“Mau quỳ xuống!”.

Ông Hà lại không giải thích, quát lên: “Nếu ai không quỳ khấu bái chân long thì cút ra khỏi Long tộc cho tôi!”.

“Hả…”.

Người của Long tộc nhìn nhau, ai cũng lúng túng không biết làm sao…

“Long Tiếu, cậu làm trước!”.

Ông Hà trừng Long Tiếu, nói.

“Ông Hà…”.

“Không phải cậu muốn Long tộc tiếp tục truyền thừa sao? Nghe lời tôi, quỳ xuống, sao tôi lại hại Long tộc được? Nếu cậu không quỳ, Long tộc mới thật sự không còn tồn tại!”.

Ông Hà sốt sắng, bước tới mấy bước nhìn hắn chằm chằm.

Long Tiếu sửng sốt.

Hắn thấy ông Hà không giống như nói đùa, do dự một lúc rồi chậm rãi cong đầu gối…

“Bái kiến… chân long…”.
Chương 5253: Bí mật của phong ấn

Đám người Long Tiếu đều khuất phục khiến đám người Cầm Kiếm Nữ hơi thất thần, nhưng chẳng mấy chốc đã phản ứng lại.

Cũng phải, giờ đây Lâm Chính đã là người kế thừa thần long, Long Tử chân chính của Long tộc, đương nhiên bọn họ phải khuất phục.

Nhưng điều làm Cầm Kiếm Nữ cảm thấy khó hiểu là thái độ của ông Hà.

Không biết vì sao từ khi ông Hà đi ra đến nay, Cầm Kiếm Nữ luôn cảm thấy ông ta rất kỳ quái.

Trước kia ông Hà bí ẩn khó dò, bình tĩnh trước mọi chuyện, dáng vẻ như thế ngoại cao nhân.

Dáng vẻ của ông ta bây giờ rõ ràng là sợ quá mức.

Rốt cuộc là sao? Trong đó đã xảy ra chuyện gì?

Cầm Kiếm Nữ nhìn sang Lâm Chính.

Lâm Chính bình tĩnh nhìn quanh đám người Long Tiếu, thản nhiên lên tiếng: “Đứng dậy cả đi”.

“Cảm ơn chân long…”.

Bọn họ run rẩy đứng dậy.

Lúc này Lâm Chính nhìn về phía Long Điện ở xa xa.

Anh đã cảm nhận được khí tức mạnh mẽ tràn ra từ trong Long Điện.

Ầm ầm!

Cùng lúc đó, phía Long Điện cũng vang lên tiếng nổ đáng sợ.

Bọn họ đều ngước mắt lên nhìn.

Tường quanh Long Điện đã sụp, sương máu tràn ra từ bên trong.

“Không hay, Long Điện không chịu nổi nữa rồi!”.

“Sao lại nhanh như vậy?”.

“Với tốc độ này sợ là kết giới chúng ta bố trí cũng không chống đỡ được bao lâu”.

“Phải làm thế nào đây?”.

Người của Long tộc hoảng hốt.

“Chúng ta phải chạy mau!”.

Cầm Kiếm Nữ hét lên.

“Chạy? E rằng… chạy cũng vô dụng!”.

Ông Hà nhìn về phía sương máu tràn ra từ trong Long Điện, ánh mắt lo lắng, cất giọng khản đặc.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.

Lâm Chính lên tiếng hỏi: “Bên đó là thứ gì?”.

“Chúng tôi cũng không biết”.

“Lúc nãy nó đột nhiên tràn ra đây…”.

“Sương máu có vẻ có tính ăn mòn rất mạnh, có hai người Long tộc đã phải bỏ mạng trong sương máu…”.

Cầm Kiếm Nữ nói.

Lâm Chính gật đầu, không nói gì mà chỉ nhìn ông Hà.

“Đó là huyết ma khí sinh ra do con đường nới lỏng”.

Ông Hà lên tiếng.

“Huyết ma khí?”.

“Phải…”.

Ông Hà lên tiếng: “Chân long đại nhân còn nhớ Long Tử đời trước không? Cậu ta tế người sống để tăng cường thực lực, thật ra đại trận mà cậu ta dùng không phải đại trận bổ trợ tu luyện, mà là đại trận phong ấn. Tác dụng của nó là phong ấn lối ra vào trong Long Điện chúng tôi”.

“Lối ra vào bên trong Long Điện? Lối ra vào gì? Thông đi đâu? Chẳng lẽ… bên dưới long mạch dưới lòng đất còn bí mật gì?”.

Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Không không, đại nhân hiểu lầm rồi, lối đi đó không thông xuống lòng đất, ngược lại nó thông lên trên mặt đất”.

Ông Hà giải thích.

“Trên mặt đất?”.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Vực Diệt Vong?”.

“Không phải”.

Ông Hà lắc đầu: “Là thế giới thế tục!”.

“Thế tục?”.

Lâm Chính kinh ngạc.

Thế giới thế tục sao lại có sương máu đáng sợ như vậy?

“Long Tử đời trước sử dụng trận pháp quá mức, thậm chí vì tu luyện mà cải thiện nó, dẫn đến phong ấn lỏng ra. Tôi đoán ít nhất còn hai mươi năm nữa phong ấn mới phá vỡ, nào ngờ cậu đến đây biến nơi này thành chiến trường, khiến cho phong ấn bị hư hại. Xem ra phong ấn này sắp vị phá vỡ sớm hơn dự kiến…”.

“Phong ấn bị phá hoại sẽ thế nào?”.

Lâm Chính lên tiếng hỏi.

“Tôi không rõ”.

Ông Hà lắc đầu: “Tôi thậm chí còn không biết tổ tiên tạo ra phong ấn này có mục đích gì, có thể là để ngăn cách kẻ địch, cũng có thể… chỉ mong được thanh tịnh nhất thời…”.
Chương 5254: Đại hội?

Mong được thanh tịnh nhất thời?

Hiển nhiên Lâm Chính không tin chuyện này.

Với thực lực của Long tộc, thế gian này còn có thứ gì có thể uy hiếp đến bọn họ?

Có ai dám liều mạng đến đây quấy nhiễu bọn họ?

Nếu không phải để được thanh tịnh nhất thời thì là vì ai?

Để phong ấn ai?

Ngăn chặn ai?

Lâm Chính nhìn sương máu đang lan tràn ra ngoài, rơi vào trầm tư.

“Đại nhân, đây là nơi Long tộc chúng tôi sinh sống, là vườn nhà của chúng tôi. Bây giờ phong ấn lỏng ra, sương máu thoát ra ngoài, mong đại nhân hãy nghĩ cách xua tan sương máu, phong ấn lối thoát đó lại lần nữa”.

Ông Hà chắp tay hành lễ với Lâm Chính.

“Sương máu này rất mạnh, hơn nữa trong nó còn chứa vật chất đặc biệt, chỉ sợ dựa vào tôi cũng chưa chắc có thể phong ấn nó hoàn toàn”.

Lâm Chính nói.

Đương nhiên, nói thì nói vậy, thật ra Lâm Chính không muốn làm mà thôi.

Nếu dùng hết sức để xua tan sương máu, phong ấn lại thì anh có thể làm được.

Nhưng làm vậy thì anh sẽ cạn kiệt sức lực, anh vẫn không tín nhiệm đám người Long Tiếu, đương nhiên sẽ không mạo hiểm.

“Anh là chân long của Long tộc, anh có nghĩa vụ phải xua tan sương máu, bảo vệ vườn nhà của chúng ta!”.

Long Tiếu đứng dậy, nghiêm túc nói với Lâm Chính.

“Quy định này ai đặt ra?”.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn Long Tiếu.

“Đây là quy tắc mà tổ tiên Long tộc chúng tôi đặt ra!”.

Long Tiếu nói.

“Vậy thì đúng rồi, đó là tổ tiên của anh, không phải tổ tiên của tôi, dựa vào đâu mà tôi phải nghe theo tổ tiên của anh?”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Anh…”.

“Sao?”.

Lâm Chính nhíu mày, lạnh lùng nhìn đám người Long Tiếu.

Đôi mắt trắng toát đột nhiên tỏa ra một sức mạnh không gì sánh kịp.

Long Tiếu rùng mình.

Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm giác như mình bị Lâm Chính nhìn thấu hoàn toàn.

Dường như mỗi một tế bào trong cơ thể mình đều trần trụi hiện ra trước mắt Lâm Chính.

“Long Tiếu, đừng ngông cuồng!”.

Ông Hà quát lên, chạy tới trước mặt Long TIếu, không hề khách khí tát hắn một bạt tai.

Bốp!

Long TIếu bị đánh ngây người ra, ngạc nhiên nhìn ông Hà.

“Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với chân long đại nhân như vậy? Mau quỳ xuống cầu xin chân long đại nhân tha thứ!”.

Ông Hà nổi giận quát.

“Ông Hà, tôi…”.

“Mau quỳ xuống tạ tội!”.

Ông Hà tức đến mức mặt đỏ bừng.

Long Tiếu nghe vậy đành chịu nhục quỳ xuống lần nữa.

“Mong chân long đại nhân tha thứ”.

Ông Hà vội vàng cúi người thành kính nói.

“Bỏ đi”.

Lâm Chính xua tay.

“Cảm ơn chân long đại nhân!”.

Lúc đó ông Hà mới thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Long Tiếu.

Long Tiếu bất đắc dĩ chỉ đành cúi đầu nói: “Cảm ơn chân long đại nhân”.

Lúc này ông Hà mới yên tâm, sau đó nói: “Chân long đại nhân, tôi có một cuốn sách cổ mời cậu xem qua, có lẽ trong đó có ghi chép cách xua tan sương máu và đúc lại phong ấn”.

“Ồ?”.

Lâm Chính nghe xong lại nổi hứng thú, nhận lấy cuốn sách lật xem.

Sách cổ của Long tộc có ý nghĩa gì đương nhiên Lâm Chính hiểu rõ.

Những gì mà tộc người xa xưa này ghi lại chắc chắn là thứ mà bất cứ ai khác trên thế gian đều không biết được.

Chỉ mới lật trang đầu tiên ra, Lâm Chính đã bị nội dung trong đó thu hút.

Cuốn sách cổ này được ghi chép theo góc nhìn của tổ tiên Long tộc, trang đầu tiên thuật lại nhiều thứ về Tổ Long.

Lâm Chính đọc say mê, giống như xung quanh không có ai.

Mọi người chỉ đành lặng lẽ chờ đợi.

Không biết đọc qua bao lâu, vẻ mặt Lâm Chính đột nhiên trở nên nghiêm túc, phát hiện ra hai chữ quen thuộc trong sách cổ.

“Đại hội?”.
Chương 5255: Nơi bị bỏ hoang

Lâm Chính không dám tin vào mắt mình.

Đại hội này là đại hội mà mình biết sao?

Hay chỉ là trùng hợp?

Anh suy nghĩ một lúc, tiếp tục lật xem sách cổ.

Nhưng Lâm Chính càng đọc, một vài tin tức chưa từng biết cũng dần hiện ra.

Nội tâm của anh trở nên nặng nề hơn, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.

“Không ngờ đại hội lại tồn tại lâu như vậy…”.

“Chân long đại nhân, cậu có cách phong ấn không?”.

Ông Hà cẩn thận hỏi.

“Trong cuốn sách này có ghi, tôi sẽ giúp các ông sửa lại phong ấn”.

Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thật sao? Cảm ơn chân long đại nhân!”.

Ông Hà vui mừng, lại chắp tay đáp.

Lâm Chính ném cuốn sách cho ông Hà, sau đó đi về phía Long Điện.

Bọn họ không dám đền gần, chỉ có thể nhìn từ xa.

Sương máu đó đáng sợ thế nào ai cũng thấy.

Chẳng lâu sau, Lâm Chính đến gần kết giới mà mọi người đồng tâm hiệp lực tạo thành, nhưng lúc này kết giới đã bắt đầu nứt ra.

Rõ ràng kết giới dày dặn này cũng không chống đỡ được sự ăn mòn của sương máu.

Lâm Chính không lập tức xua tan sương máu mà nhảy vọt lên giữa không trung, sau đó chậm rãi tiến đến gần sương máu.

“Cái gì?”.

“Chân long đại nhân? Cậu làm gì vậy?”.

“Cẩn thận!”.

Mọi người la lên.

Nhóm Cầm Kiếm Nữ vô cùng ngạc nhiên.

Sương máu đáng sợ như vậy, mọi người tránh còn không kịp, thế mà Lâm Chính còn dám đến gần.

Điên rồi sao?

Một giây sau, cảnh tượng còn đáng kinh ngạc hơn xuất hiện.

Lâm Chính đưa tay về phía sương máu.

Không có gì ngoài dự liệu, khoảnh khắc anh chạm tay vào sương máu, ngón tay của anh đã bị ăn mòn.

“Đại nhân…”.

“Đây là… vì sao?”.

Bọn họ không thể tin được.

Lâm Chính không để ý đến bọn họ, chỉ đưa ngón tay bị ăn mòn lên mũi ngửi.

Giây lát sau, vẻ mặt của Lâm Chính cực kỳ khó coi, ánh mắt ngập tràn sự phẫn nộ.

Trong sương máu này đầy mùi máu tanh, nhưng không phải mùi máu tanh bình thường.

Số sương máu này không phải cố ý tạo ra mà là tự nhiên hình thành.

Lối ra vào này không thông tới đại hội, mà là thông tới một nơi bị bỏ hoang.

Sương máu có lẽ là tự nhiên hình thành từ nơi bỏ hoang đó.

Còn nơi bỏ hoang đó hình thành như thế nào… Lâm Chính không dám tưởng tượng nữa.

Anh lùi về sau mấy mét, hít sâu một hơi, sau đó vung tay đánh tới từ xa.

Vù!

Một luồng sáng trắng lan tỏa từ lòng bàn tay anh, nhanh chóng bao phủ mọi thứ trước mặt.

Trong nháy mắt, tất cả sương máu đều bị luồng sáng trắng che lấp.

“Đây là long lực?”.

Đám người Long Tiếu nhìn sững cả người.

Bọn họ chưa từng thấy long lực tinh thuần như vậy, chưa từng thấy long lực nào có hình dạng như vậy.

Dường như sức mạnh này được thực thể hóa, bọn họ không thể nào sánh kịp.

“Đây là sức mạnh của Tổ Long!”.

Ông Hà ngây ngẩn nhìn về phía Lâm Chính, nói: “Đây mới là hình dạng chân chính của long lực, sức mạnh của chúng ta đều chỉ là phần rìa của sức mạnh Tổ Long!”.

Long Tiếu nghe xong, ánh mắt không khỏi đờ ra.

Lâm Chính điều khiển sức mạnh Tổ Long liên tục ép sát về phía Long Điện.

Nơi sức mạnh Tổ Long lan tới, mọi thứ đều bị nghiền nát.

Chạm vào tường, tường vỡ nát, chạm vào sắt thép, sắt thép nứt ra.

Sương máu cũng bị sức mạnh Tổ Long chậm rãi dồn vào trong phong ấn nứt vỡ ở chính giữa Long Điện.

Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã nhìn thấy lối ra vào ấy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK