Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2446: Ám cách cơ quan

"Không được!".

Lâm Chính khẽ kêu lên, lùi lại liên tục, kéo giãn khoảng cách với những người máy này.

Sau khi lùi lại hơn 10m, người máy không truy kích nữa, mà hạ kiếm trong tay xuống, lùi lại một cách máy móc, rồi trở về vị trí cũ, chặn đứng con đường.

Mọi người thầm lấy làm sợ hãi, đồng loạt chạy tới.

"Thần y Lâm, anh không sao chứ?".

"Không sao".

Lâm Chính khàn giọng đáp.

Tuy cơ thể võ thần của anh có thể chống đỡ, nhưng thế công của đối phương dày đặc như vậy, hơn nữa mỗi nhát đao nhát kiếm đều vô cùng đáng sợ. Nếu đứng đó thêm lúc nữa, thì e là khí kình của anh sẽ không theo kịp, một khi khí kình đứt đoạn thì sẽ không thể duy trì cơ thể võ thần, e là anh sẽ bị chém thành mấy mảnh...

"Những người máy này quả nhiên không tầm thường! Các anh vẫn định đi sao?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.

Sắc mặt mọi người cứng ngắc, vội vàng xua tay: "Không đi nữa, không đi nữa..."

Ngay cả Lâm Chính sở hữu cơ thể võ thần cũng không chống lại được thì bọn họ xông lên chỉ có chết mà thôi.

"Thần y Lâm, nếu ngay cả anh cũng không qua được, thì e là chúng tôi cũng bó tay hết cách. Tôi nghĩ... chúng ta cứ quay lại chỗ vừa nãy, rồi chọn một con đường để đi", có người nói.

"Đúng vậy, quảng trường trống trải vừa rồi có bảy tám con đường. Chúng ta xui xẻo mới chọn trúng đường này. Tôi nghĩ chắc những đường khác không có chướng ngại đâu".

"Chúng ta phải nhanh lên, nếu không chờ trận giết chóc ở quảng trường kết thúc, dù ai thắng ai thua cũng không phải tin tốt đối với chúng ta".

Nếu Thái Thương Long thắng, thì chắc chắn anh ta sẽ giết hết những người vào vùng cơ quan, không tha một ai.

Nếu đám Di Nguyệt Cung Nữ thắng, thì những người khoanh tay đứng nhìn như Lâm Chính cũng sẽ bị bọn họ ghi hận, bọn họ chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách diệt trừ những người này.

Nên người của Tử Huyền Thiên đã không còn đường lui.

Không lấy được đá Thái Vũ thì bọn họ đều phải chết.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

"Chúng ta đổi đường khác thì cũng khó mà qua được".

"Tại sao?", mọi người sửng sốt.

"Các anh không nhớ nơi này được gọi là gì à? Đây là vùng cơ quan Thái Vũ! Chắc chắn ở đây đầy rẫy các cơ quan! Con đường này có người máy canh giữ, sao những con đường khác có thể thông thuận được chứ? Tôi nghĩ chắc chắn cũng có cơ quan vô cùng hung hiểm đang chờ. Chúng ta quay lại chọn đường khác thì lãng phí thời gian quá!", Lâm Chính trầm giọng nói.

"Nhưng sư phụ... bây giờ chúng ta cũng đã bó tay hết cách với những người máy này rồi", Vệ Tân Kiếm bất đắc dĩ nói.

Những người khác cũng có vẻ mặt y chang.

"Cứ bình tĩnh, để tôi nghĩ đã".

Lâm Chính xoa cằm, nhìn chằm chằm những người máy này, quan sát kĩ càng.
Chương 2447: Phá giải

Cứ như vậy khoảng 30 giây, Lâm Chính đã soát một lượt hai bên vách tường và trên trần nhà, nhưng vẫn không tìm thấy ám cách.

Anh bất ngờ lùi lại, kéo giãn khoảng cách. Sau khi lùi đến vị trí an toàn, anh liền đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển.

Khí tức của anh hoàn toàn hỗn loạn, khí kình suýt nữa đứt đoạn, sắc mặt trắng bệch, quần áo ướt đẫm mồ hôi.

"Thần y Lâm!".

"Sư phụ!".

Mọi người xúm lại, tỏ vẻ lo lắng quan tâm.

"Lẽ nào... tôi đã nhầm sao? Vách tường xung quanh không có ám cách để mở cơ quan?", Lâm Chính thở phì phò nói.

"Thần y Lâm, tôi nghĩ hay là bỏ qua đi", có người không nhịn được khuyên nhủ.

"Sư phụ đã cố gắng như vậy rồi, tại sao các anh lại tỏ vẻ chán chường thế?".

Vệ Tân Kiếm tức giận quát: "Sư phụ, chúng ta còn chưa kiểm tra mặt đường dưới chân những người cơ quan kia. Sư phụ tạm nghỉ đi, để đồ đệ kiểm tra".

Dứt lời, anh ta định tiến về phía trước.

"Đứng lại!".

Lâm Chính lập tức quát.

"Sư phụ..."

"Anh đừng tự đâm đầu vào chỗ chết nữa! Vô ích thôi!", Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Nhưng..."

"Đừng nhưng nhị gì nữa, quay lại!".

Lâm Chính nghiêm giọng nói.

Thấy Lâm Chính có vẻ đã tức giận, Vệ Tân Kiếm do dự một lát rồi vẫn lùi lại.

"Có những lúc chưa chắc phải lỗ mãng mới giành được thắng lợi, dựa vào đầu óc cũng thắng được!".

Lâm Chính khàn giọng nói, nhìn chằm chằm những người máy kia: "Sở dĩ tôi không kiểm tra xem dưới chân bọn chúng có ám cách hay không, là vì tôi có một cách đơn giản hơn".

"Cách đơn giản hơn?".

Mọi người ngạc nhiên.

"Là cách gì thế sư phụ?", Vệ Tân Kiếm vội hỏi.

Lâm Chính mỉm cười, lấy điện thoại trong túi áo ra, sau đó đưa cho anh ta, nói: "Lát nữa anh hãy ghi hình lại cho tôi. Nghe đây, nhất định phải quay toàn bộ, lấy trọn cả thông đạo vào ống kính, rõ chưa?".

"Vâng... Vâng sư phụ..."

Vệ Tân Kiếm tỏ vẻ khó hiểu, gật đầu.

Anh ta lập tức mở chức năng quay video ra, chĩa về phía Lâm Chính.

"Được chưa?", Lâm Chính hỏi.

"Được rồi sư phụ!".

"Được!".

Lâm Chính hít sâu một hơi, lại đi về phía những người máy kia.

Mọi người nhìn Lâm Chính chằm chằm, không biết anh định làm gì.

Khi Lâm Chính lại gần, người máy lại sống lại, giơ đao kiếm lên chém loạn xạ về phía anh.

Nhưng lần này Lâm Chính không vội lùi lại, mà dịch từng bước về phía sau, kéo người máy về phía này từng chút một.

Cứ lùi như vậy được 15m, ra khỏi phạm vi, người máy liền quay lại.

Lâm Chính cũng thở phào, lập tức lùi về phía sau.

"Thế nào rồi?", Lâm Chính hỏi.

"Quay xong rồi, sư phụ xem đi".

Vệ Tân Kiếm vội đưa điện thoại cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy, nhìn chằm chằm vào màn hình, không chớp mắt cái nào.

Người của Tử Huyền Thiên ở bên cạnh đều không hiểu gì.

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?".

"Thần y Lâm đang xem gì thế?".

"Lấy điện thoại quay làm gì nhỉ?".

Mọi người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Nhưng đúng lúc này, bọn họ bất ngờ nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của Lâm Chính.

"Tìm thấy rồi!".

"Tìm thấy gì thế sư phụ?", Vệ Tân Kiếm vội hỏi.

Ánh mắt mọi người cũng sáng lên.

"Đương nhiên là ám cách giấu chỗ mở đám người máy này rồi!".

Lâm Chính cười nói, sau đó khởi động cơ thể võ thần, xông về phía những người máy kia, dừng trước viên gạch xanh thứ ba trước mặt chúng, một quyền đánh nó nát vụn.

Lập tức...

Ầm ầm ầm!

Cả hành lang dài phát ra những âm thanh quái dị.
Chương 2448: Mở quan tài?

Tất cả mọi người đều sửng sốt, lắng nghe âm thanh quái dị nặng nề này.

Giống như tiếng động phát ra khi bánh răng chuyển động.

Cứ như vậy khoảng hơn 10 giây, âm thanh mới dừng lại.

Còn kiếm trong tay những người máy kia cũng rơi xuống đất.

"Người máy bị đóng rồi!".

Vệ Tân Kiếm mừng rỡ.

"Trời ạ, đóng thành công rồi!".

"Không thể tin được!".

"Thần y Lâm lợi hại quá!".

Mọi người vô cùng kích động, luôn miệng kêu lên.

"Sao sư phụ biết ám cách cơ quan ở đây thế?", Vệ Tân Kiếm nhanh chân chạy tới, vội vàng hỏi.

Lâm Chính mỉm cười, giơ màn hình điện thoại lên nói: "Anh tự nhìn đi, trong lúc giết tôi, dù bước chân của những người máy này nhanh đến đâu, thì cũng không giẫm vào viên gạch này. Nguyên nhân rất đơn giản, bên dưới viên gạch này chính là ám cách để mở cơ quan. Nếu người máy giẫm vào thì chẳng phải là tự đóng chính mình sao? Thế nên vị đại sư chế tạo ra người máy đã bố trí bước này, không để người máy giẫm vào".

"Hóa ra là thế!".

Vệ Tân Kiếm tỏ vẻ khâm phục: "Sư phụ đúng là anh minh!".

"Đừng nhiều lời nữa, mau cùng tôi vào lấy đá Thái Vũ!".

Lâm Chính khẽ quát rồi lập tức dẫn người xông vào trong.

Mọi người vội vàng lướt qua người máy, đi dọc theo hành lang vào trong.

Lúc này Lâm Chính vô cùng ngang ngược, lập tức khởi động cơ thể võ thần lao vào.

Vèo vèo vèo!

Soạt soạt soạt!

Bốp bốp bốp!

Trong vách tường ở hành lang bắn ra mũi tên sắc bén.

Cột đá bỗng nhô lên.

Những cơ quan như lưỡi dao thò ra khỏi khe tường, khi đánh vào người Lâm Chính chỉ như gãi ngứa, không thể làm tổn thương da thịt của anh.

Lâm Chính như một con trâu hoang bất khả chiến bại, đánh tan các cơ quan dọc đường, dẫn theo người của Tử Huyền Thiên bình an vô sự vào nơi sâu nhất của vùng cơ quan.

Người của Tử Huyền Thiên đều hít vào khí lạnh, mắt tròn xoe nhìn Lâm Chính.

"Đây chính là cơ thể võ thần sao?".

"Mạnh quá đi..."

Ai nấy đều líu lưỡi.

Cuối hành lang là một cánh cửa lớn bằng đồng xanh.

Trên cánh cửa là phù điêu hai con sư tử, cực kỳ hung ác.

Lâm Chính nhìn cánh cửa đồng xanh, hít sâu một hơi, chống hai tay lên cánh cửa, sau đó dùng sức, chậm rãi đẩy nó ra.

Kẽo kẹt...

Cánh cửa phát ra âm thanh du dương, được mở hẳn ra.

Mọi thứ bên trong cũng xuất hiện trước mắt mọi người.

Khi đám người Vệ Tân Kiếm bước vào, liền ngây người ra.

Chỉ thấy đằng sau cánh cửa đồng xanh là một mật thất rất lớn, bên trong bày từng cỗ quan tài bằng đá.

Chính giữa là một cỗ quan tài bằng đồng xanh.

Mọi người đi tới, phát hiện trước mỗi cỗ quan tài đều có một bài vị.

Lâm Chính liếc mắt nhìn, cảm khái nói: "Hóa ra nơi được gọi là vùng cơ quan này là nơi chôn cất các đời tổ tiên của thần miếu Thái Vũ".

"Chỉ đáng tiếc thần miếu Thái Vũ đã lụi bại, Thần Nữ Thái Vũ là người cuối cùng của thần miếu Thái Vũ, bà ta mà chết thì trên đời này sẽ không còn tồn tại thần miếu Thái Vũ nữa", Vệ Tân Kiếm thở dài nói.

"Thần y Lâm, Vệ sư huynh, nếu đây là nơi chôn cất các đời tổ tiên của thần miếu Thái Vũ, vậy thì... liệu bọn họ có chôn những thứ phi phàm theo cùng không nhỉ?".

Đúng lúc này, có người không nhịn được nói.

Anh ta vừa dứt lời, tất cả người của Tử Huyền Thiên đều nín thở.

"Hay là... chúng ta mở quan tài ra xem thế nào?".

Có người đề nghị.

Vệ Tân Kiếm cũng có chút động lòng, ánh mắt nóng rực, ngoảnh lại nhìn Lâm Chính.

"Sư phụ... có cần... mở quan tài không?".
Chương 2449: Sợ hãi

“Mở quan tài ư?"

Lâm Chính khịt mũi lắc đầu: "Tốt nhất không nên làm chuyện thất đức như vậy, huống hồ nơi này đã trở thành nơi thí luyện, mọi người cho rằng ở đây vẫn còn có đồ tốt sao? E rằng bảo vật đã sớm bị những người vào thí luyện đầu tiên lấy sạch rồi”.

"Vậy sao?"

Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: "Thần y Lâm, vậy chúng tôi xin nghe theo thần y Lâm!"

Lâm Chính không lựa chọn việc mở quan tài, đương nhiên bọn họ sẽ không làm trái, mặc dù vẫn có rất nhiều người động lòng.

"Sư phụ, đá Thái Vũ đâu?", Vệ Tân Kiếm nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi.

Lâm Chính đi tới mật thất trong cùng, nhìn thấy một tấm bia đá cực lớn.

Nhưng tấm bia đã bị vỡ nát, có thể mơ hồ nhìn thấy hai từ 'Thái Vũ' trên tấm bia bị vỡ đó.

Lâm Chính cầm một mảnh lên, bình tĩnh nói: "Đây chính là đá Thái Vũ!"

"Cái này sao?"

Mọi người đều ngờ vực, một số không tin lắm!

"Được rồi, chúng ta trở về thôi!"

Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian, anh thấp giọng nói rồi xoay người rời đi.

Mọi người gật đầu chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc này, bên ngoài hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Mọi người thở dốc.

Vệ Tân Kiếm nhỏ giọng nói: "Không hay rồi, có người tới!"

"Chuẩn bị ra tay!"

Người của Tử Huyền Thiên lập tức rút kiếm, sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng Lâm Chính trầm giọng nói: "Không cần ra tay, mau trốn đi, nhanh lên!"

"Trốn ư?"

Mọi người sửng sốt.

"Bây giờ tôi đã tiêu hao quá nhiều sức lực, không thích hợp chiến đấu, nếu đánh nhau thì rất có khả năng chúng ta sẽ bất lợi!"

Lâm Chính trầm giọng nói, sau đó chạy tới nấp sau một chiếc quan tài.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, cũng không chần chờ nữa, lập tức trốn đi.

Trên thực tế, những người này không hề biết rằng Lâm Chính đã tiêu hao rất nhiều sức lực khi chiến đấu với người máy, hơn nữa lúc mở cánh cửa đồng của mật thất cũng tốn rất nhiều sức, nếu đổi thành đám người Vệ Tân Kiếm thì e rằng bọn họ phải mất mấy tiếng đồng hồ mới có thể miễn cưỡng mở ra được một chút.

Tình trạng bây giờ của Lâm Chính không tốt lắm.

Đương nhiên, nếu muốn giết hết đám người bên ngoài kia thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng anh lo lắng rằng sau khi giết những người này, nhóm người khác lại đến.

Nếu hết nhóm người này lại đến nhóm người khác, tiêu hao quá nhiều thể lực, một khi đụng phải Thái Thương Long thì sẽ rất rắc rối.

Cho nên Lâm Chính quyết định tạm thời tránh né.

Chẳng mấy chốc, người ngoài cửa xông vào.

Khoảng chục người.

Ai nấy đều bê bết máu, trên người có vết thương, thở hổn hển, trông vô cùng nhếch nhác.

"Là người của Thiên Thược Tông!"

Vệ Tân Kiếm trầm giọng nói.

"Không ngờ bọn chúng lại tới đây, Thái Thương Long đâu? Bị giết rồi sao?"

"Không biết, nhưng nhìn bộ dạng của bọn chúng, hình như đang rất hoảng loạn...”

Một vài người giao tiếp trong bóng tối.

"Đây là nơi sâu nhất trong cơ quan sao?"

"Tại sao lại có nhiều quan tài như vậy?"

"Chưởng môn, kia hình như là đá Thái Vũ!"

Các đệ tử của Thiên Thược Tông phát hiện ra tấm bia đá bị vỡ, lập tức hét lên.

"Cái gì? Tìm được đá Thái Vũ rồi à? Nhanh lên! Mau lấy nó đi! Lấy được đá Thái Vũ, chúng ta sẽ mau chóng rời khỏi đây!"

Một võ giả lớn tuổi hét lớn.

Đám đệ tử vội chạy tới giật lấy.

Nhưng lúc này, bên ngoài mật thất lại truyền đến những tiếng bước chân nặng nề.

Cùng với đó còn có một luồng sát khí vô cùng đáng sợ!

"Thái Thương Long đến rồi!"

Lâm Chính cau mày.

"Chưởng môn! Anh ta tới rồi! Anh ta tới rồi!"

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Đám người Thiên Thược Tông run rẩy, hét toáng lên.
Chương 2450: Giấu đầu hở đuôi

Tất cả mọi người trong Tử Huyền Thiên đều bị dọa sợ!

Có vẻ như đám người Thiên Thược Tông chạy thoát thân để đến đây!

"Lần này phiền phức rồi!"

Sắc mặt Vệ Tân Kiếm trở nên nghiêm túc.

Đám người Tử Huyền Thiên cũng hết sức căng thẳng, tim đập thình thịch như có tảng đá treo trong lòng, cầu nguyện đừng bị Thái Thương Long phát hiện.

"Mẹ kiếp, thật xui xẻo! Mọi người bỏ chạy tán loạn, có tới bảy con đường! Tại sao thằng chó Thái Thương Long lại chọn con đường của chúng ta chứ!" võ giả già kia tức giận mắng nhiếc, sau đó rút kiếm bên hông ra, trầm giọng nói: "Tất cả đệ tử nghe lệnh, theo tôi nghênh chiến với Thái Thương Long!"

"Đệ... đệ tử nghe lệnh...”

Mọi người run rẩy hét lên.

Nhìn bộ dạng này, bọn họ đã bị dọa sợ vỡ mật, đâu còn dám chém giết với Thái Thương Long nữa chứ?

"Đồ hèn nhát! Các người sợ gì chứ? Cùng lắm là chết! Dù sao cũng là chết! Sao không liều mạng với hắn một phen?"

Võ giả già mắng chửi.

"Nhưng chưởng môn... ban đầu nhiều người vây đánh Thái Thương Long như vậy cũng không làm được gì hắn! Chúng ta... dựa vào đâu để đánh với hắn chứ?"

"Chúng ta sắp xong đời rồi! Chúng ta đều sắp chết rồi!"

Tất cả mọi người run lẩy bẩy, nơm nớp lo sợ, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững.

"Các người...”

Vị võ giả già vừa nôn nóng vừa phẫn nộ.

Lúc này, một âm thanh truyền đến từ bên ngoài mật thất.

"Một đám chuột nhắt, sao phải bỏ chạy tán loạn thế? Không phải các người muốn giết tôi sao? Tôi ở đây này! Dũng khí vừa nãy của các ngươi đi đâu hết cả rồi?"

Vừa dứt lời, Thái Thương Long bước vào mật thất với khuôn mặt không chút biểu cảm!

"A?"

Người của Thiên Thược Tông đều sợ phát điên!

Giờ phút này, toàn thân Thái Thương Long đẫm máu, tóc cũng bị nhuốm đỏ, giống như ma thần tái thế, hung hãn đáng sợ!

"Thái Thương Long, mày đừng đắc ý! Ông đây không sợ mày đâu!"

Võ giả kia nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Ông đây dù có chết, cũng phải chém đứt một miếng thịt của mày! Giết!"

Nói xong, ông ta dịch chuyển, lao thẳng tới.

Nhưng ông ta vừa tới gần Thái Thương Long, còn chưa kịp vung thanh kiếm sắc bén lên, Thái Thương Long đã giơ tay hóa móng vuốt, chộp về phía trước.

Roạt!

Cơ thể của người đó lập tức bị xé toạc bởi khí tức được phóng ra từ ngón tay của Thái Thương Long, chia thành ba phần, chết tức tưởi ngay tại chỗ.

"Chưởng môn!"

Những người của Thiên Thược Tông hét lên thảm thiết.

"Chuột nhắt! Yếu đuối không có năng lực như vậy, mà dám ra tay với tao sao? Đồ có mắt không tròng, đáng chết!", mặt Thái Thương Long không chút biểu cảm nói.

Thủ đoạn của anh ta khiến da đầu của đám người Tử Huyền Thiên trong bóng tối tê dại, tim đập loạn xạ.

Còn đám người Thiên Thược Tông lúc này đã sớm bị dọa đến mức phát điên, ai nấy đều vội vàng buông kiếm trong tay, nằm rạp xuống đất, điên cuồng quỳ lạy dập đầu với Thái Thương Long.

"Thái thiên kiêu! Xin hãy tha cho chúng tôi, Thái thiên kiêu! Chúng tôi biết sai rồi!"

"Chúng tôi hồ đồ! Chúng tôi bị ma xui quỷ khiến mới đối đầu với anh! Chúng tôi sẽ không bao giờ dám nữa!"

"Thái thiên kiêu, xin cho chúng tôi một cơ hội! Chỉ cần anh không giết chúng tôi, chúng tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh!"

"Đúng! Làm trâu làm ngựa! cầu xin anh, Thái thiên kiêu!"

Mọi người nhao nhao cầu xin, điên cuồng dập đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Tuy nhiên... Thái Thương Long vẫn vung tay với khuôn mặt vô cảm.

Roạt!

Roạt!

Roạt...

Đám người Thiên Thược Tông không ai ngoại lệ, toàn bộ đều bị lực kình khủng khiếp của anh ta đánh vỡ vụn, chết thảm!

"Làm trâu làm ngựa ư? Đám vô dụng như các người cũng xứng sao?”

Thái Thương Long lãnh đạm nói.

Vù!

Những người Tử Huyền Thiên trong bóng tối đều thấy ớn lạnh!

Quá tàn bạo!

Quá đáng sợ!

Đây chính là thiên kiêu xếp hạng ba sao?

Cứ như một sát thần!

Tuy nhiên... lúc đám người Tử Huyền Thiên giật mình hoảng sợ, Thái Thương Long đột nhiên hét lớn.

"Sao phải giấu đầu hở đuôi? Cút ra đây hết đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK