Trong phòng họp, mọi người đều khổ sở nghĩ cách.
Có người hút thuốc, có người gãi đầu gãi tai, ai nấy sốt ruột bất an.
“Tôi đề nghị dẫn người đến quốc lộ 378, bố trí phòng tuyến ngăn chặn người của đảo Thần Hỏa!”, lúc này Nguyên Tinh lên tiếng.
“Bố trí phòng tuyến ngăn chặn người đảo Thần Hỏa? Ông đang đùa gì vậy? Ông nghĩ Thần Hỏa Tôn Giả là ai? Dựa vào phòng tuyến xây dựng từ sức mạnh của Dương Hoa e là chẳng khác gì tấm giấy, chọc vào là thủng! Chỉ sợ phòng tuyến còn không giữ chân bọn họ được một phút!”.
Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.
“Một cái không được thì hai cái, hai cái không được thì ba cái! Chuyện đến nước này, chúng ta ngoài việc dẫn người đến đó chống đỡ thì hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác!”, Nguyên Tinh nói.
“Ông làm vậy chỉ là phái người đi chịu chết mà thôi, hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Làm vậy cũng không kéo dài được bao lâu”, Trương Thất Dạ cười lạnh lùng.
“Vậy ông có cách gì?”, Nguyên Tinh tức giận nhìn Trương Thất Dạ.
Trương Thất Dạ im lặng trong chốc lát, lắc đầu: “Theo tôi thấy, trước mắt không có cách nào có thể ngăn chặn bước chân của Thần Hỏa Tôn Giả. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là rời khỏi đây, tạm thời từ bỏ Giang Thành!”.
“Từ bỏ?”.
“Sao có thể? Muốn chúng tôi trở thành quân đào ngũ sao?”.
“Không được! Tuyệt đối không được!”.
Bọn họ nhao nhao phản đối.
“Nhưng bây giờ ngoại trừ từ bỏ, các ông không còn đường nào khác! Chúng ta ngoài thần y Lâm ra, không ai có thể chiến đấu với Thần Hỏa Tôn Giả, huống hồ lần này cao thủ của đảo Thần Hỏa đều ra trận. Những người này cùng hợp sức, chúng ta lấy gì đấu với bọn họ?”, Trương Thất Dạ hừ lạnh: “Chẳng lẽ các ông muốn chết uổng phí trong tay Thần Hỏa Tôn Giả?”.
Mọi người đều không lên tiếng.
Tình hình bây giờ đúng là khiến người ta tuyệt vọng.
Bầu không khí trong phòng họp càng lúc càng nặng nề, đè nén.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng bên trên phòng họp, nhắm mắt lại, như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc lâu sau, anh hít sâu một hơi: “Nếu các ông không có cách nào tốt hơn thì làm theo cách của tôi đi”.
Nghe vậy, bọn họ đều nhìn sang Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm! Cậu có cách gì?”, Từ Thiên hỏi.
“Không cần hỏi, nghe đây, lập tức chuẩn bị bàn tiệc, tôi sẽ thết đãi Thần Hỏa Tôn Giả, địa điểm cứ sắp xếp ở gần quốc lộ!”.
Lâm Chính nói.
“Cậu muốn mời tiệc Thần Hỏa Tôn Giả?”.
Mọi người bàng hoàng kinh ngạc.
“Thần y Lâm, cậu đang tìm chết đấy!”.
Trương Thất Dạ hô lên.
“Thần Hỏa Tôn Giả là người hung ác đến thế nào, giáo chủ, cậu không thể mạo hiểm!”, Nguyên Tinh cũng đứng ra phản đối.
“Thần y Lâm, xin hãy cân nhắc!”.
“Chủ tịch Lâm, không thể xung động!”.
“Thần y Lâm…”.
Mọi người khuyên nhủ.
Nhưng không có tác dụng gì.
Lâm Chính thở ra, nói: “Mọi người đừng nói nữa, tôi đã quyết định, không cần khuyên thêm. Yên tâm, tôi có tính toán của mình!”.
Lần này thật sự sẽ trở mặt hoàn toàn với Thần Hỏa Tôn Giả.
Lâm Chính cũng từng chứng kiến thủ đoạn của Thần Hỏa Tôn Giả.
Với năng lực của anh hiện giờ, chắc chắn không thể đối kháng trực tiếp với ông ta.
Cho nên, nếu có thể không đánh thì không đánh.
Bây giờ người của Thiên Ma Đạo đang chăm chăm vào bọn họ, cho dù Lâm Chính đích thân chiến đấu với Thần Hỏa Tôn Giả may mắn thắng được cũng sẽ bị thương nặng, lúc đó người của Thiên Ma Đạo đột nhiên tấn công, Lâm Chính lấy gì chống đỡ?
Bây giờ Lâm Chính cũng vô cùng lo lắng về điều này.
Liệu rằng những kẻ chăm chăm tập kích nơi này chỉ có nhóm người Thần Hỏa Tôn Giả?
Phải chăng đằng sau… còn có cao thủ của Thiên Ma Đạo?
Chương 2652: Bữa tiệc Hồng Môn?
Lâm Chính không dám tưởng tượng.
Nhưng cũng không phải không có khả năng.
Cho nên trận đánh này chắc chắn không thể đánh.
Lâm Chính đứng dậy, thở ra một hơi: “Nghe đây, hãy rút tất cả người ở lối ra vào Giang Thành. Ngoài ra, rút hết tất cả phòng ngự, triệu tập toàn bộ người đến Học viện Huyền Y Phái làm việc, rút tất cả lực lượng vũ trang đi, rõ chưa?”.
“Hả?”.
Lần này tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi.
“Thần y Lâm, cậu… cậu điên rồi sao? Cậu muốn mời tiệc Thần Hỏa Tôn Giả đã đành, cậu lại còn rút hết tất cả thành viên chiến đấu và phòng ngự về, cậu định lấy cái gì đối kháng với đảo Thần Hỏa?”, Trương Thất Dạ há hốc miệng nhìn Lâm Chính, não hoàn toàn không thể suy xét được nữa.
“Làm theo lời tôi!”.
Lâm Chính không giải thích, chỉ quát khẽ.
“Vâng…”.
Tuy mọi người nghi hoặc, nhưng cũng không thể không làm theo.
“Thần y Lâm, nếu Thần Hỏa Tôn Giả không tham dự… thì phải làm sao?”, Mã Hải cẩn thận hỏi.
“Không đâu”, Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thần Hỏa Tôn Giả là người rất tự phụ, từ việc ông ta một mình đến dự bữa tiệc do Ma Quân Thiên Ma Đạo bố trí là biết. Bữa tiệc của Ma Quân ông ta còn dám đi, lý nào lại sợ bữa tiệc của tôi? Đi chuẩn bị đi!”.
“Vâng”.
Mã Hải lập tức quay người chạy ra ngoài.
Mọi người đều có vẻ lo lắng, tâm trạng bất an.
Chẳng lâu sau, tai mắt của Dương Hoa ở mỗi một lối ra vào Giang Thành đều rút về, ngoài điều đó ra, lực lượng bảo vệ ở các nơi cũng được giảm về mức bình thường.
Giang Thành trông có vẻ vô cùng bình lặng.
Còn Lâm Chính thì đã đến gần đường quốc lộ 378 ở ngoại ô Giang Thành với sự dẫn đường của Từ Thiên, tiệc tổ chức ở một nơi tên là nông trang Thiên Luân, đợi người của đảo Thần Hỏa đến.
Qua khoảng nửa tiếng, trên quốc lộ xuất hiện một hàng xe cùng màu.
Hơn trăm chiếc xe xếp thành hàng dài đi về phía này, vô cùng hoành tráng.
Đến nhanh thật!
Thế mà chỉ mất có sáu tiếng!
Xem ra đội xe này đã lái hết tốc độ đến đây.
Nguyên Tinh đã đợi sẵn ở giữa đường, nhìn thấy đoàn xe đi đến thì lập tức tiến lên chặn đầu xe.
Trên xe có mấy người bước xuống.
Nguyên Tinh chắp tay: “Làm phiền thông báo rằng thần y Lâm của Dương Hoa chúng tôi thành tâm mời Thần Hỏa Tôn Giả đến nông trang một chuyến!”.
Mấy người đảo Thần Hỏa trao đổi ánh mắt, sau đó hai người chạy đi thông báo.
Không lâu sau, Thần Hỏa Tôn Giả dẫn theo một nhóm đệ tử đi tới.
Nguyên Tinh lập tức cảm thấy áp lực tăng thêm, sắc mặt trắng bệch, trên mặt toát mồ hôi hột, sau lưng cũng ướt đẫm.
Đây chính là Thần Hỏa Tôn Giả!
Một trong những người thuộc hàng đỉnh cao ở Long Quốc!
Trước khí thế như vậy, thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo như ông ta quả thật giống như sâu kiến.
Nhưng Nguyên Tinh vẫn cố trấn tĩnh, nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, chắp tay: “Bái kiến Tôn Giả”.
“Tên họ Lâm kia đâu?”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng hỏi.
“Thần y Lâm đang đợi Tôn Giả ở nông trang!”, Nguyên Tinh vội đáp.
“Xem ra tên họ Lâm kia đã biết, tin tức của các người cũng linh thông đấy nhỉ, nhưng không biết các người có mua quan tài cho mình chưa?”.
Thần Hỏa Tôn Giả lạnh nhạt nói, đi thẳng đến nông trang.
Nguyên Tinh không dám ngẩng đầu, nhưng dường như nhìn thấy gì đó qua khóe mắt, hơi ngước mắt lên, chỉ một ánh nhìn đã khiến Nguyên Tinh sững sờ.
Đó là Thần Hỏa Thánh Nữ!
Nhưng giờ phút này cô ta bị đánh gãy tay chân, trên người quấn dây xích, bị người ta kéo lê vào nông trang.
Võ công của cô ta đã bị phế, chỉ còn lại chút hơi tàn…
Quả nhiên bại lộ rồi!
Nguyên Tinh sợ hãi, tim đập thình thịch.
Chương 2653: Ồn ào!
Tình trạng thê thảm của Thần Hỏa Thánh Nữ khiến tất cả mọi người sợ hãi.
Không ai ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại dám ra tay với Thần Hỏa Thánh Nữ thật.
Dù sao đó cũng là đồ đệ một tay ông ta dạy dỗ!
Người của Dương Hoa đều cảm thấy không tin nổi.
Khi Thần Hỏa Tôn Giả dẫn người đi vào nông trang, ánh mắt Lâm Chính cũng đanh lại.
Cơ thể Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn ổn, không bị xâm hại, nhưng tay chân bị gãy, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, tu vi đã bị phế. Không những vậy, cô ta còn bị bắt uống thuốc độc, lúc này cả người cô ta vô cùng đau đớn, sống không bằng chết.
Lâm Chính còn phát hiện, di chứng của thuật Hỏa Viêm trong cơ thể cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Có lẽ Thần Hỏa Tôn Giả không những phế bỏ tu vi của cô ta, mà còn phế cả thiên phú của cô ta!
Cả đời này Thần Hỏa Thánh Nữ không thể tu luyện thuật Hỏa Viêm được nữa!
Thần Hỏa Tôn Giả không có biểu cảm gì đi đến bên bàn, ngồi xuống.
Trên bàn toàn là cao lương mỹ vị.
Lâm Chính ngồi ở đối diện, yên tĩnh uống trà.
Phịch!
Thần Hỏa Thánh Nữ bị hai người của đảo Thần Hỏa ném đại xuống đất.
Đầu tóc cô ta rối bời, toàn thân đầy máu, không thể cử động, chỉ có thể gian nan mở mắt nhìn đôi giày của Lâm Chính, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Không cần làm đến mức đó chứ, tốt xấu gì cũng là đồ đệ của ông”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Từ thời khắc cô ta phản bội tôi, cô ta đã không còn là đồ đệ của tôi nữa, mà là kẻ địch của tôi. Con người tôi xưa nay đối đãi với kẻ địch đều không nương tay, nếu không phải muốn đưa cô ta đến gặp cậu, tôi đã luyện chết cô ta từ lâu”, Thần Hỏa Tôn Giả bình tĩnh nói.
“Thế à? Vậy ông đưa cô ta đến cho tôi xem là có ý gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi muốn cho cậu biết, kết cục của việc phản bội tôi là gì! Làm kẻ địch của tôi sẽ có hậu quả gì!”.
Thần Hỏa Tôn Giả lộ ra vẻ dữ tợn trong đôi mắt, đột nhiên vung tay tới trước.
Vèo!
Thần Hỏa Thánh Nữ ở dưới đất như được khí kình bao bọc, lơ lửng bay lên.
Thần Hỏa Tôn Giả chộp lấy, giữ chặt cần cổ đầy máu của cô ta, sau đó bắt đầu dùng sức.
“Ư… A…”.
Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng gian nan nấc lên, trên mặt đau đớn bật khóc, trong mắt ngấn nước.
Cô ta muốn xin tha, muốn cầu cứu.
Nhưng giờ phút này, mọi thứ đều trở thành hi vọng xa vời.
Trong lòng bàn tay của Thần Hỏa Tôn Giả dần dần dâng lên nhiệt độ cao, dường như muốn dùng lửa thiêu sống Thần Hỏa Thánh Nữ.
Có vẻ Thần Hỏa Thánh Nữ đã phát hiện ra ý đồ của Thần Hỏa Tôn Giả, há to miệng, giãy giụa kịch liệt.
Trong mắt cô ta tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
Nhưng… cô ta đã không còn cách nào khác, như con dê nằm yên đợi chết.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
“Tôn Giả, dừng tay đi, đừng giết người này, giao cho tôi!”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Ồ?”.
Thần Hỏa Tôn Giả xua tan nhiệt độ trong tay, hờ hững nhìn Lâm Chính: “Cậu đang cầu xin tôi?”.
“Không, tôi đang ra lệnh cho ông”, Lâm Chính đốt điếu thuốc, lạnh lùng nói.
“Cái gì?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nhíu mày.
“Khốn nạn! Thần y Lâm, cậu là cái thá gì mà dám ra lệnh cho Tôn Giả chúng tôi?”.
“Muốn chết! Ngông cuồng!”.
“Tôi nhất định sẽ lột da rút gân cậu! Khiến cậu chết không toàn thây!”.
Người của đảo Thần Hỏa ở phía sau phẫn nộ mắng chửi, ai nấy toát ra sát khí, chỉ muốn lao tới giết Lâm Chính ngay.
“Ồn ào!”.
Lâm Chính đột nhiên nghiêm mắt lại, nhìn về phía đám người đó.
Trong nháy mắt, một luồng khí thế to lớn từ trên trời giáng xuống, giáng thẳng lên người bọn họ.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Bọn họ không kịp đề phòng, ai nấy bị đè nằm sấp xuống đất, không thể động đậy.
Chương 2654: Tôi sửa được rồi
Ầm!
Tiếng chân bọn họ đập xuống sàn nhà vô cùng vang vọng. Sàn nhà nứt ra, đầu gối của bọn họ dường như cũng đã gãy nát.
Uy thế vô cùng đáng sợ mà lại nóng bừng, dày nặng vô cùng, tinh diệu vô cùng.
Nếu là người thường thì không thể phân tích được thành phần của luồng đại thế này, nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại hiểu ngay mọi chuyện.
“Đây là thế của dị hỏa! Lâm Chính, quả nhiên cậu đã lấy được dị hỏa trong Lưu Viêm Trũng, lấy được truyền thừa vốn thuộc về tôi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả phẫn nộ, lập tức đứng dậy, toàn thân bùng phát một luồng sát ý đáng sợ mãnh liệt hơn đám người của đảo Thần Hỏa kia gấp trăm gấp nghìn lần.
Cả nông trang rung chuyển.
Người xung quanh nông trang như rơi vào hầm băng, run lẩy bẩy bàng hoàng bất an.
Người của Dương Hoa người nào người nấy cảm thấy căng thẳng, muốn xông vào nông trang, nhưng Trương Thất Dạ ngăn bọn họ lại.
“Các người quên lời thần y Lâm dặn rồi sao? Không có mệnh lệnh của cậu ấy, bất cứ ai cũng không được vào nông trang, ở đây đợi đi!”, Trương Thất Dạ hét lên.
“Nhưng…”.
“Không nhưng nhị gì cả, các người muốn vào trong thì đánh thắng tôi rồi hẵng nói!”, Trương Thất Dạ nói.
Mọi người bất lực không làm gì được.
Trương Thất Dạ là Ma Quân của ma đạo, mặc dù thực lực không bằng đám Ma Quân của Thiên Ma Đạo, nhưng muốn giải quyết bọn họ vẫn dư sức.
Trong nhóm người họ chỉ có mỗi Cùng Đao không phục, nhưng hắn biết Trương Thất Dạ là thân tín của thần y Lâm nên cũng không lên tiếng.
Sát ý của Thần Hỏa Tôn Giả khiến bầu không khí cả hiện trường trở nên vô cùng kỳ lạ.
Nhưng ông ta không vội ra tay.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Chính, ông ta hơi chột dạ.
“Cậu không sợ?”.
“Sợ cái gì?”.
“Cậu nói rõ mọi chuyện ra rồi, không sợ tôi giết cậu sao?”.
“Chuyện này có gì đáng sợ?”.
Lâm Chính cười đáp, nhìn Thần Hỏa Tôn Giả nói: “Vốn dĩ cũng không giấu được nữa, nếu vậy tôi cũng nói luôn một chuyện khác cho ông biết”.
“Chuyện gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả trở nên nghiêm nghị.
“Đương nhiên là chuyện của đảo Thần Hỏa”.
Lâm Chính nhấc tay, lấy ra một chiếc hộp, bình tĩnh đặt trên bàn.
“Trước kia quý đảo xảy ra chuyện là tôi đã sai người sắp xếp, đám người của Thiên Ma Đạo đó là người của tôi, bảo vật mà quý đảo đánh mất cũng nằm trong tay tôi”.
Nói xong, Lâm Chính ấn nhẹ vào khóa trên chiếc hộp.
Hộp mở ra.
Trong nháy mắt, một luồng sáng rực rỡ lan tỏa, chiếu sáng cả nông trang.
Người xung quanh đều trầm trồ.
“Tịnh Thế Bạch Liên!”.
Thần Hỏa Tôn Giả la lên.
Hoa sen trắng tuyệt đẹp, tinh xảo như được trời đúc tạo, bất kể là ai nhìn thấy nó đều sẽ cảm thấy phấn khích kỳ lạ, thậm chí là phát điên.
“Mau đưa tôi! Đưa tôi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hoàn hồn, ánh mắt lạnh băng tràn đầy tham lam, lập tức đưa tay định cướp.
Nhưng giây lát sau, tay ông ta cứng đờ giữa không trung.
Bởi vì Lâm Chính đã đặt tay lên phần đỉnh Tịnh Thế Bạch Liên.
Nơi đó là nút kích hoạt Tịnh Thế Bạch Liên.
Một khi ấn xuống, Tịnh Thế Bạch Liên sẽ được kích hoạt!
“Tôn Giả đại nhân, tôi khuyên ông đừng làm loạn, nếu không, ông và người đảo Thần Hỏa của ông sẽ tan thành mây khói ngay trong hôm nay”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thần Hỏa Tôn Giả nghe vậy, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, nhưng ông ta vẫn cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Lâm Chính, cậu bớt giả vờ giả vịt ở đây đi! Tịnh Thế Bạch Liên đã bị hỏng từ lâu, giờ đây nó không thể dùng được nữa, cậu đừng hù dọa tôi!”.
Nói xong, ông ta lại định cướp lấy.
“Tôi sửa được rồi!”.
Lâm Chính trả lời lại một câu.
Tay Thần Hỏa Tôn Giả vừa cử động lại dừng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin…
Chương 2655: Cậu đúng là đồ tiểu nhân!
Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính, sau đó cười lớn.
"Sửa xong rồi? Ha ha ha, khôi hài! Lâm Chính, cậu tưởng tôi là đồ ngốc sao? Cậu tưởng tôi không biết Tịnh Thế Bạch Liên bị tổn hại đến mức nào à? Bản tôn đã mất bao nhiêu năm, đi từ Nam ra Bắc mất bao nhiêu tâm huyết, mà đến giờ vẫn chưa thành công sửa được Tịnh Thế Bạch Liên, còn cậu chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã sửa được nó sao? Nực cười! Đúng là quá nực cười!".
Hiển nhiên Thần Hỏa Tôn Giả không tin, ông ta cười ầm lên rồi trừng mắt nhìn Lâm Chính: "Cậu nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba sao?".
“Tôi biết ngay Tôn Giả đại nhân sẽ không tin mà, mời ông xem cái này!”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi lấy một bản vẽ trong túi áo ra, đưa cho ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả nhíu chặt mày, nhìn bản vẽ kia rồi cầm lấy xem.
Một lát sau, vẻ mặt ông ta vô cùng đặc sắc.
Đôi con ngươi lồi ra như muốn rớt khỏi tròng mắt.
"Không thể nào... Tuyệt đối không thể... Bản vẽ kết cấu nội bộ của Tịnh Thế Bạch Liên... Cậu... Tại sao cậu lại có được bản vẽ kết cấu nội bộ của Tịnh Thế Bạch Liên nhanh như vậy? Không thể thế được!", Thần Hỏa Tôn Giả gần như là gầm lên.
Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình thản.
"Thần Hỏa Tôn Giả, tôi thừa nhận võ kĩ của ông quả thực thông thiên, bản lĩnh cũng rất trác tuyệt, nhưng ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu. Ông chơi lửa rất lợi hại, cũng giống như tôi chơi châm, nhưng làm mấy cái về cơ quan, nghiên cứu khoa học thì không phải thế mạnh của ông. Ông mất mấy năm cũng không sửa được Tịnh Thế Bạch Liên, nhưng trong mắt một số người thì đây không phải là chuyện gì quá khó khăn. Tôi chỉ bỏ ra chút tiền, mời một đội nghiên cứu khoa học đến, để bọn họ sửa giúp tôi. Việc này thì khó lắm sao?", Lâm Chính mỉm cười nói.
"Cậu nói cái gì?".
Thần Hỏa Tôn Giả siết chặt nắm tay, sát khí trong mắt càng ngày càng đậm.
Ông ta vẫn luôn tự nhận mình là thần, không gì không làm được, việc sửa chữa Tịnh Thế Bạch Liên trong mắt ông ta cũng chỉ có ông ta mới có thể sửa được, những người khác không ai có thể làm được.
Nhưng không ngờ, một đám nhân viên nghiên cứu khoa học người trần mắt thịt chỉ trong mấy ngày đã làm được việc mà ông ta mất tận mấy năm vẫn bó tay.
Những người phàm bị ông ta coi là lũ kiến có thể tùy ý giẫm đạp, lại vượt mặt ông ta ở một lĩnh vực nào đó.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!".
Thần Hỏa Tôn Giả cảm giác mình sắp bị mất khống chế.
Cảm giác phẫn nộ trước nay chưa từng có lấp đầy trái tim ông ta.
"Họ Lâm kia! Chắc chắn là cậu đang lừa tôi! Cho dù cậu làm rõ kết cấu bên trong Tịnh Thế Bạch Liên, thì cũng không thể sửa được, những nguyên vật liệu nó cần bên trong không phải người bình thường có thể cung cấp được! Chắc chắn là cậu đang lừa tôi! Chắc chắn là vậy!", Thần Hỏa Tôn Giả vẫn chưa chấp nhận được, cắn răng gào lên.
Nhưng đúng lúc ông ta định nói gì đó thì âm thanh bỗng ngừng bặt, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.
Mọi người đều ngạc nhiên, đổ dồn mắt sang nhìn.
Mới phát hiện Lâm Chính lại đặt một thứ lên bàn.
Đó là một thứ cực kỳ nhỏ nhắn, phát ra tia sáng.
Thần Hỏa Tôn Giả ngây người nhìn thứ kia, một lát sau mới chậm rãi phun ra hai chữ.
"Chấn Kim..."
"Đúng, không lâu trước đó, tôi đã đích thân đến sơn trang Cổ Kiếm lấy Chấn Kim về để sửa Tịnh Thế Bạch Liên. Lần này chắc là Tôn Giả đại nhân tin rồi chứ? Bởi vì theo tôi được biết, ông vẫn luôn đi tìm Chấn Kim!", Lâm Chính cười nói.
"Tôi cũng mãi sau mới biết sơn trang Cổ Kiếm có Chấn Kim, vốn định đi lấy nhưng nhiều lần bị trì hoãn. Đến khi chuẩn bị xuất phát thì Tịnh Thế Bạch Liên lại bị cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp mất. Lâm Chính, cậu đúng là đồ tiểu nhân!", Thần Hỏa Tôn Giả mắng.
Chương 2656: Cậu sẽ phải hối hận
Lần này, Thần Hỏa Tôn Giả không muốn tin cũng phải tin.
Dù sao ngay cả thứ này đối phương cũng có, nếu không vì sửa Tịnh Thế Bạch Liên thì anh lấy để làm gì?
"Tôi đúng là tiểu nhân, nhưng cũng chỉ vì mạng sống của mình thôi".
Lâm Chính cất Chấn Kim đi, cầm lấy Tịnh Thế Bạch Liên, bình thản nói: "Tôn Giả đại nhân, thực ra tôi không muốn đối đầu với ông! Nói thật là việc nuốt dị hỏa cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Mục đích chính tôi đến Lưu Viêm Trũng cũng không phải là vì dị hỏa, nhưng tôi đã nhận được truyền thừa nên không thể bỏ được. Với tính tình của ông, nếu biết tôi có dị hỏa thì chắc chắn ông sẽ giết tôi! Tôn Giả, tôi không hề muốn đối đầu với ông, mà là ông muốn đối đầu với tôi! Thực ra chúng ta không cần phải làm vậy!".
"Không cần phải làm vậy? Hừ! Cậu vừa muốn làm đĩ lại vừa muốn lập bia à? Cướp Tịnh Thế Bạch Liên của tôi thì chớ, bây giờ lại nói không muốn đối đầu với tôi? Cậu coi tôi là ai hả? Mặc cho cậu đùa giỡn sao?", Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng tức giận.
Nếu không phải Lâm Chính đang cầm Tịnh Thế Bạch Liên thì ông ta đã lao tới từ lâu rồi.
"Tôn Giả bớt giận, tôi cũng chỉ là tự bảo vệ bản thân thôi! Tôi và Thiên Ma Đạo đã trở thành kẻ thù, Thiên Ma Đạo có ý đồ diệt trừ Giang Thành của tôi. Lúc này mà tôi không có gì để phòng thân thì chỉ có đường chết, nên mới bất đắc dĩ lấy Tịnh Thế Bạch Liên này", Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Hừ, nói cho cùng thì cậu cũng chỉ là đồ ăn cắp vô liêm sỉ", Thần Hỏa Tôn Giả cười khẩy.
"Tôi thừa nhận".
Lâm Chính gật đầu: "Nhưng bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay tôi, Thần Hỏa Tôn Giả, sở dĩ tôi nhiều lời với ông như vây là vì không muốn giết ông, dù sao thì Thiên Ma Đạo mới là người tôi cần đối phó thực sự. Bây giờ, tôi muốn ông lập tức thả Thần Hỏa Thánh Nữ ra, sau đó dẫn người của ông rời khỏi địa phận Giang Thành, trở về đảo Thần Hỏa. Nghe đây, tôi không phải đang thương lượng, mà là hạ lệnh với ông, chắc ông nghe rõ rồi chứ?".
"Nếu tôi không rút thì sao?", Thần Hỏa Tôn Giả khẽ quát, khí kình toàn thân bắt đầu dao động.
Hiển nhiên ông ta vẫn chưa muốn từ bỏ.
Dù sao ông ta cũng là Thần Hỏa Tôn Giả!
Cứ thế tiu nghỉu rời đi, sao ông ta có thể cam lòng?
Nhưng Lâm Chính cũng không phải là hạng người nhân từ mềm lòng!
Anh lập tức chụp lấy Tịnh Thế Bạch Liên kia, tế ra Hồng Mông Long Châm, đâm vào người để tăng cường khí ý, đồng thời khởi động Lạc Linh Huyết, phát động dị hỏa, tiến vào trạng thái chiến đấu.
"Vậy ông có thể thử xem", Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả im lặng, nhìn Lâm Chính với ánh mắt lạnh lẽo, dường như muốn xuyên thấu anh.
Lâm Chính không chút sợ hãi nhìn lại, mắt không chớp một cái, sặc mùi khiêu khích.
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt và cổ quái.
Mọi người đều nín thở, tim đập dồn dập.
Cho dù là người bên ngoài nông trang cũng cảm nhận được sự nặng nề ngột ngạt này.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Sát khí của Thần Hỏa Tôn Giả bỗng biến mất tăm, khí kình cuồn cuộn cũng lắng xuống.
"Tôn Giả!".
Tất cả người của đảo Thần Hỏa đều kinh ngạc nhìn ông ta.
"Đi thôi!".
Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói.
Ai nấy đều tỏ vẻ khó tin, nhưng không hỏi thêm câu nào.
Dù sao... đó cũng là Tịnh Thế Bạch Liên!
Một khi phát động thì đủ để san bằng Giang Thành.
Bọn họ lấy gì để chống lại chứ?
"Lựa chọn sáng suốt đấy, Tôn Giả", Lâm Chính mỉm cười.
"Còn cậu sẽ phải hối hận với lựa chọn của mình", Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói: "Tin tôi đi, Lâm Chính, sẽ có một ngày tôi lấy lại Tịnh Thế Bạch Liên, lấy lại mọi thứ thuộc về tôi, Thần Hỏa Tôn Giả tôi nói được làm được. Còn ân oán giữa chúng ta thì sớm muộn cũng được tính toán rõ ràng!".
Chương 2657: Cậu ta sẽ chết rất thảm
Đối mặt với những lời nói đầy đe dọa của Thần Hỏa Tôn Giả, Lâm Chính không trả lời mà chỉ mỉm cười đáp trả.
Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nhìn anh, sau đó xoay người, dẫn người rời khỏi nông trang.
Mọi người bên ngoài đổ dồn mắt nhìn về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Ai nấy tỏ vẻ nghi hoặc, không biết rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì.
Bọn họ không dám hỏi.
Thần Hỏa Tôn Giả không nói gì, chỉ ngồi lên xe rồi khẽ quát: "Về đảo Thần Hỏa".
"Vâng".
Mọi người đồng thanh, rồi lên xe rời đi.
Mặc dù ánh mắt ai cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Còn người của Dương Hoa thì ngạc nhiên tột độ.
"Thần Hỏa Tôn Giả... đi rồi?".
"Mẹ ơi, rốt cuộc thần y Lâm đã dùng thủ đoạn gì vậy? Cứ thế tiễn được Thần Hỏa Tôn Giả đi?".
"Không thể tin được!".
"Chủ tịch Lâm làm thế nào vậy?".
Mọi người trở nên kích động, ai nấy đều vô cùng hưng phấn.
Bọn họ vốn tưởng sẽ có một trận huyết chiến, nhưng không ngờ Lâm Chính lại đuổi được Thần Hỏa Tôn Giả đi mà không đổ tý máu nào.
Đúng là kỳ tích!
Xe của đảo Thần Hỏa đi càng ngày càng xa, người của Dương Hoa cũng nhao nhao ùa vào nông trang.
Lúc này, Lâm Chính đang châm cứu cho Thần Hỏa Thánh Nữ, sau khi ổn định tâm mạch cho cô ta, anh liền ôm cô ta lên đi ra ngoài.
"Sắp xếp ngay một phòng phẫu thuật cho tôi, tất cả máy móc phải đầy đủ, bảo Liễu Như Thi đến giúp tôi, nhanh lên!".
Lâm Chính đanh giọng quát.
Mọi người chưa kịp vui mừng, nghe thấy thế lại vội vàng chạy đi làm theo lời anh nói.
Lâm Chính ôm Thần Hỏa Thánh Nữ lên xe.
Nhờ tác dụng của châm bạc, Thần Hỏa Thánh Nữ khôi phục được chút ý thức.
Cô ta khó nhọc mở mắt ra nhìn Lâm Chính.
"Cảm ơn...", một lúc lâu sau, đôi môi dính đầy máu tươi kia mới thốt ra được hai chữ.
"Tôi xin lỗi".
Lâm Chính cúi đầu xuống, khàn giọng nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ không nói gì.
Lâm Chính áy náy vì đã hại Thần Hỏa Thánh Nữ ra nông nỗi này.
Còn Thần Hỏa Thánh Nữ lại cảm kích vì anh không vứt bỏ cô ta.
Thực ra Lâm Chính hoàn toàn có thể bỏ mặc Thần Hỏa Thánh Nữ, dù sao cô ta cũng đã trở mặt với Thần Hỏa Tôn Giả, nội gián này đã bị lộ, không còn giá trị lợi dụng. Cứu Thánh Nữ càng chỉ khiến mối quan hệ giữa anh và Thần Hỏa Tôn Giả trở nên không thể cứu vãn.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ không ngờ Lâm Chính không những cứu cô ta, mà còn sắp xếp cứu chữa cho cô ta nhanh chóng như vậy.
Về đến học viện Huyền Y Phái, Liễu Như Thi nhận được điện thoại, nhanh chóng đến phòng phẫu thuật chuẩn bị.
Lâm Chính ôm Thần Hỏa Thánh Nữ toàn thân đầy máu xông vào, bắt đầu khẩn cấp chữa trị.
Trên con đường quốc lộ hướng về phía đảo Thần Hỏa.
Thần Hỏa Tôn Giả nhắm hai mắt, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.
Đệ tử lái xe đằng trước không khỏi run rẩy, vô cùng sợ hãi.
"Sợ cái gì hả? Lái xe cho cẩn thận!", đúng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng quát.
"Vâng... Vâng, Tôn Giả", đệ tử kia cố trấn tĩnh đáp.
Đúng lúc này, đệ tử ở ghế lái phụ đặt điện thoại xuống, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, người của chúng ta báo, việc phòng ngự ở các nơi của Giang Thành rất lỏng lẻo, hầu hết người của Dương Hoa đều tập trung ở học viện Huyền Y Phái! Hình như thần y Lâm không đề phòng chúng ta!".
"Vậy sao?".
Thần Hỏa Tôn Giả siết chặt nắm tay.
"Xem ra tên Lâm Chính này quả thực đã sửa được Tịnh Thế Bạch Liên, nếu không tại sao lại lơ là việc phòng ngự của Giang Thành như vậy được? Hừ! Được lắm thần y Lâm! Cả đời này bản tôn chưa bao giờ phải chịu thiệt như vậy đâu!".
"Tôn Giả, tiếp theo chúng ta nên làm gì?".
"Yên tâm đi, bản tôn đã có kế sách, dù cậu ta có Tịnh Thế Bạch Liên thì sao chứ? Cậu ta sẽ chết rất thảm!".
Chương 2658: Tôi chỉ bị ép thôi
Chữa trị ròng rã một ngày thì vết thương của Thần Hỏa Thánh Nữ cũng coi như ổn định.
Mấy nhân viên y tế đẩy cô ta đến phòng bệnh nghỉ ngơi.
Lúc này, toàn thân Thần Hỏa Thánh Nữ được băng bó kín mít, ngay cả khuôn mặt cũng bị các loại băng gạc che mất, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn không khác gì cái bánh chưng.
Lại nửa ngày trôi qua, Lâm Chính sắc mặt hơi tái nhợt bước vào phòng bệnh.
"Sao rồi? Vẫn ổn chứ?", Lâm Chính cười hỏi.
"Không còn gì đáng ngại nữa rồi, cảm ơn anh, thần y Lâm", Thần Hỏa Thánh Nữ yếu ớt đáp.
"Tuy cô bị thương nặng, nhưng hầu hết là những vết thương chữa được, nhưng... tu vi và thiên phú của cô, e là tôi không thể chữa trị hồi phục được, xin lỗi", Lâm Chính ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Thần Hỏa Thánh Nữ tối đi, im lặng một lúc rồi cố nặn ra nụ cười đáp: "Anh đừng tự trách, thần y Lâm, anh có thể cứu được tôi là tôi cảm kích lắm rồi. Thiên phú và tu vi mất thì thôi, không có gì đáng quan tâm cả".
"Tôi không ngờ sự việc lại bị lộ nhanh như vậy, Thần Hỏa Tôn Giả bất ngờ đánh hơi đến tận chỗ chúng ta. Xem ra Thiên Ma Đạo cũng nhận được tin, tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi", Lâm Chính thở dài nói.
"Mấy Ma Quân đó chỉ mời sư phụ tôi dự tiệc, sư phụ tôi liền từ bỏ việc tiếp tục tấn công Thiên Ma Đạo, sau đó tiến đến Giang Thành. Chắc chắn bọn họ đã nói gì đó, tôi nghĩ có lẽ người của Thiên Ma Đạo biết chuyện Tịnh Thế Bạch Liên nằm trong tay anh, thậm chí bọn họ còn có chứng cứ. Thần y Lâm, nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là nội bộ Dương Hoa các anh có tai mắt của Thiên Ma Đạo", Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng nói.
Ánh mắt Lâm Chính hơi đanh lại, không nói gì.
Thực ra anh cũng đang nghi ngờ.
Nếu không tại sao người của Thiên Ma Đạo lại khiến Thần Hỏa Tôn Giả bất ngờ chĩa súng về phía Giang Thành chứ?
Dù sao trước đó, Lâm Chính cũng là bạn của đảo Thần Hỏa trên danh nghĩa.
Xem ra chỉ có thể là bí mật của Tịnh Thế Bạch Liên bị lộ, nếu không Thần Hỏa Tôn Giả không thể bất ngờ ra tay với Lâm Chính được.
"Có vẻ chúng ta coi thường người của Thiên Ma Đạo rồi, chuyện này phải điều tra rõ ràng", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Đề nghị thần y Lâm hãy bắt đầu điều tra từ những người thân tín nhất bên cạnh anh, chuyện cơ mật như vậy bị lộ thì chắc chắn là do người bên cạnh làm", Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Chắc chắn là không liên quan đến người bên cạnh tôi".
"Tại sao anh lại nói vậy?", Thần Hỏa Thánh Nữ hơi ngạc nhiên.
"Bởi vì người của Thiên Ma Đạo vẫn chưa biết một tin cực kỳ quan trọng".
"Tin gì?".
"Thực ra Tịnh Thế Bạch Liên trong tay tôi vẫn chưa sửa được", Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Cái gì?".
Ánh mắt Thần Hỏa Thánh Nữ run lên, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt không thể tin nổi, còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Chưa sửa được? Vậy tức là... anh vẫn luôn cầm Tịnh Thế Bạch Liên bị hỏng để lừa Thần Hỏa Tôn Giả?", Thần Hỏa Thánh Nữ ngây người hỏi.
"Phải", Lâm Chính gật đầu.
Thần Hỏa Thánh Nữ hít vào khí lạnh, toàn thân không khỏi khẽ run rẩy, đầu óc trở nên trống rỗng.
Cô ta không ngờ trên đời lại có một kẻ to gan như vậy.
Nếu để Thần Hỏa Tôn Giả phát hiện ra Tịnh Thế Bạch Liên chưa được sửa, thì chắc chắn Lâm Chính sẽ không thoát được độc thủ của ông ta.
Phải có lá gan hơn người đến mức nào mới dám làm vậy chứ?
"Anh... đúng là bị điên thật rồi!", Thần Hỏa Thánh Nữ hít sâu một hơi rồi nói.
"Không phải tôi bị điên, mà là thế sự bị điên, tôi chỉ bị ép thôi", Lâm Chính lắc đầu, bình thản đáp.
Chương 2659: Mày nói dối
Lâm Chính vẫn luôn nghĩ ưu thế của Thiên Ma Đạo chỉ nằm ở sự điên cuồng của các ma nhân và sự hung hãn không sợ chết của ma đạo, nhưng không ngờ người của Thiên Ma Đạo cũng biết người biết ta, coi trọng sách lược và phương hướng.
"Khinh địch rồi!".
Lâm Chính rời khỏi phòng bệnh, lẩm bẩm một câu rồi gọi ngay Trương Thất Dạ đến.
Trong phòng họp chỉ có hai người là Lâm Chính và Trương Thất Dạ.
Trương Thất Dạ nhíu mày: "Thần y Lâm, cậu gọi tôi tới đây có chuyện gì vậy?".
"Trương Thất Dạ, tôi có chuyện này muốn nhờ ông giúp".
"Thần y Lâm cứ nói, bây giờ chúng ta đã cùng hội cùng thuyền, sao tôi có thể không giúp cậu chứ?", Trương Thất Dạ lập tức nói.
Bây giờ ông ta đứng về phía Lâm Chính, đương nhiên cũng bị người Thiên Ma Đạo liệt vào danh sách những mục tiêu phải giết. Ngoài việc kiên quyết ủng hộ mọi lựa chọn của Lâm Chính thì ông ta cũng không còn cách nào khác.
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tôi nghi ngờ trong nội bộ chúng ta có nội gián của Thiên Ma Đạo, nên mong ông có thể điều tra giúp tôi xem nội gián là ai. Trương Thất Dạ, ông cũng là người trong ma đạo, tuy Thiên Ma Đạo và Ám Ma Đạo có sự khác nhau, nhưng tôi nghĩ so với bất cứ ai trong số chúng tôi thì chắc hẳn ông sẽ dễ điều tra ra nội gián Thiên Ma Đạo cài vào Dương Hoa hơn".
"Yên tâm đi, dù là người của Thiên Ma Đạo hay Ám Ma Đạo thì cũng đều là ma nhân, tôi vẫn nhạy cảm với mùi đặc biệt của ma nhân hơn các cậu, chuyện này cứ giao cho tôi đi", Trương Thất Dạ vỗ ngực nói.
"Vậy được! Trương Thất Dạ, tôi không có nhiều thời gian, mong là ông có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng giúp tôi".
Lâm Chính gật đầu nói, Trương Thất Dạ ôm quyền rồi rời khỏi phòng họp.
Lâm Chính hít sâu một hơi, xoay người đi về phía phòng nghiên cứu.
Thiên Ma Đạo.
Trong một ngôi miếu đổ nát.
Đào Thiên Tam nâng một ly rượu được làm từ đầu người lên, kính rượu với một người đàn ông ngồi bên trên: "Công Thâu đại nhân, vẫn là ông có cách hay, dễ dàng hóa giải được mâu thuẫn với Thần Hỏa Tôn Giả, cũng coi như giữ được thể diện của chúng ta. Ly rượu này tôi mời ông".
"Ừm".
Người bên trên bình thản gật đầu, nhìn ly rượu bằng đầu người trong tay, nói: "Ly rượu này của ông rất đặc biệt".
"Ha ha ha, những chiếc ly này đều được làm từ đầu của những kẻ có thù với tôi", Đào Thiên Tam nheo mắt cười nói: "Dùng ly được làm từ đầu kẻ thù để uống rượu sẽ cực kỳ ngon".
"Đào Ma Quân đúng là có nhã hứng!".
Công Thâu Nhất Nhân ở bên trên gật đầu, uống cạn ly rượu trong tay.
Đúng lúc này, một ma nhân vội vã chạy vào miếu.
"Tham kiến hai vị Ma Quân đại nhân, Ma Quân đại nhân, vừa nhận được tin, người của đảo Thần Hỏa đến Giang Thành không bao lâu đã bỏ về".
"Cái gì?".
Ly rượu chuẩn bị vào miệng Đào Thiên Tam khựng lại, ông ta kinh ngạc nhìn người báo tin.
"Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa!", Đào Thiên Tam trầm giọng quát.
"Ma Quân đại nhân, người của đảo Thần Hỏa đi rồi, bọn họ không tấn công Giang Thành như dự liệu của chúng ta. Tiền tuyến đến báo, hỏi đại nhân xem có tấn công Giang Thành nữa không ạ?", ma nhân kia nhỏ giọng nói.
"Khốn kiếp!", Đào Thiên Tam nổi giận, đứng phắt dậy chộp lấy ma nhân kia.
Vèo!
Ma nhân kia mất khống chế, lập tức tự bay về phía ông ta.
Đào Thiên Tam giơ tay lên, bóp lấy cổ hắn.
Cổ của ma nhân kia lập tức biến dạng, nỗi sợ hãi và đau đớn khủng khiếp khiến cả người hắn bất giác run lên bần bật.
"Không thể nào! Thần Hỏa Tôn Giả đã nói với tao, ông ta nhất định phải san bằng Giang Thành! Mày đang nói dối! Đang nói dối!”, Đào Thiên Tam dữ tợn gầm lên.
Chương 2660: Bị ép
“Ma Quân Đại Nhân tha mạng, tôi...tôi không hề lừa gạt Ma Quân...Đúng là đám người Thần Hỏa Tôn Giả đã rời khỏi Giang Thành rồi. Trong thời gian đó không hay xảy ra việc chém giết gì cả... ”, ma nhân kia đau khổ hét lên.
“Còn dám cứng miệng à?”, Đào Thiên Tam tức giận, bùng phát sức mạnh và siết cổ của ma nhân.
Nhưng đúng lúc này, Công Thâu Nhất Nhân lên tiếng: “Đào Ma Quân tạm thời bớt giận. Người này chẳng có gì phải lừa ông cả. Tai mắt của chúng ta được trải dài khắp Giang Thành, chỉ cần gọi một cú điện thoại để hỏi thì có thể biết ngay là cậu ta nói thật hay giả thôi mà”.
Đào Thiên Tam quay qua nhìn. Ông ta trầm mặt, sau đó ném người này qua một bên. Tên ma nhân đập mạnh người xuống đất, trông vô cùng thê thảm. Thế nhưng hắn không dám do dự, vội vàng bò dậy, quỳ phụp xuống, dí đầu sát đất.
“Gọi điện cho người ở Giang Thành đi”, Đào Thiên Tam lạnh lùng nói.
“Vâng đại nhân”, ma nhân lập tức lấy điện thoại ra bấm số.
Một lúc sau, tên này chắp tay nói: “Bẩm Ma Quân Đại Nhân, phía bên Giang Thành đúng là không xảy ra chiến tranh, người của đảo Thần Hỏa chỉ tới đây rồi rồi đi, quay về đảo Thần Hỏa rồi ạ”.
“Có biết nguyên nhân không?”, Đào Thiên Tam vội hỏi.
“Vẫn chưa biết. Người của chúng tôi không dám tiếp cận quá gần. Dù sao thì thế lực của Dương Hoa cũng luôn tiến hành dọn dẹp rất sạch sẽ tai mắt của chúng ta”.
“Một lũ vô dụng”, Đào Thiên Tam tức giận, nhưng cũng không thể làm gì.
“Đại nhân, người của chúng ta đã tới Giang Thành, xin đại nhân ra chỉ thị, có tiếp tục tấn công hay không ạ?”, người này chắp tay nói.
“Tấn công cái rắm à? Thần Hỏa Tôn Giả còn không đánh, giờ chúng ta ra tay có khác gì tự nộp mạng không? Tổn thất thêm lực lượng lần này nữa thì quân lực cũng hết sạch rồi. Những Ma Quân khác sẽ cười vào mặt tôi đấy”, Đào Thiên Tam tức giận chửi.
Ma nhân kia cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa. Đào Thiên Tam chộp lấy bình rượu trên bàn, rót vào miệng để chất cồn có thể xoa dịu đi tâm trạng.
“Đào Ma Quân, theo tôi được biết phía trên đã dồn trách nhiệm việc Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên tấn công Thiên Ma Đạo lên người ông rồi. Lần này chỉ thị cho Thần Hỏa Tôn Giả tấn công Giang Thành cũng là vì muốn cả hai phe đó một sống một còn, chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi. Thế nhưng kế hoạch bốc hơi như bong bóng xà phòng, tôi nghĩ giờ ông không cử người đi đánh thì cũng sẽ bị những người khác chê cười thôi, thậm chí còn khiến vị đó cảm thấy không hài lòng nữa”, lúc này Công Thâu Nhất Nhân nói.
Đào Thiên Tam khẽ tái mặt, đặt bình rượu xuống.
“Liên quan tới chuyện này, trước mắt còn rất nhiều điểm nghi ngờ, không biết Đào Ma Quân có để ý”, Công Thâu Nhất Nhân nói tiếp.
“Công Thâu Ma Quân phát hiện ra điều gì? Có thể nói rõ hơn không?”, Đào Thiên Tam khẽ hỏi.
“Thứ nhất, Thần Hỏa Tôn Giả tại sao lại tấn công Thiên Ma Đạo?”, Công Thâu Nhất Nhân nói.
“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là do cái tên súc sinh thần y Lâm gây ra rồi”, Đào Thiên Tam tức giận nói: “Tôi nhất định sẽ giết chết cậu ta, luyện đầu cậu ta thành dạ hồ, dùng người phụ nữ của cậu ta, người thân của cậu ta…tất cả những người liên quan tới cậu ta đều sẽ bị luyện hết”.
“Bớt nói những lời đó lại. Thần Hỏa Tôn Giả không phải kẻ ngốc. Ông ta sao có thể dễ dàng bị thần y Lâm lừa như vậy được? Ông ta tấn công Thiên Ma Đạo chắc chắn là bị ép”, Công Thâu Nhất Nhân trầm giọng.
“Bị ép sao?”, Đào Thiên Tham giật mình, sau đó bật cười: “Công Thâu Ma Quân nói vậy thì thú vị đấy, Thần Hỏa Tôn Giả có thực lực mạnh tới mức nào có phải là ông không biết đâu. Có người lại ép được ông ta sao?”