“Mộ Dung?”.
Trấn Ngục Võ Thần ý thức được chủ nhân của giọng nói đó là ai gần như ngay lập tức, quay đầu lại.
Sau lưng đột nhiên có một nhóm cao thủ của tòa nhà treo thưởng xông tới.
Mộ Dung Tùng cũng ra tay đánh về phía ông ta.
Mộ Dung Tùng không nhẫn nhịn được nữa.
Ông ta luôn chờ đợi, chờ đợi giờ khắc này.
Trấn Ngục Võ Thần và Lâm Chính đánh nhau thiệt hại chính là lúc ông ta làm ngư ông đắc lợi.
Hai mắt bọn họ nóng bừng lên, trong con ngươi tràn ngập sự mừng rỡ, lao về phía Trấn Ngục Võ Thần như điên, dường như dồn hết sức lực.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần có vẻ đã chuẩn bị từ trước, quay người đánh ra một gai xương.
Gai xương đó giống như cơ quan, khoảnh khắc rời khỏi lòng bàn tay ông ta thì lập tức nổ tung.
Ầm!
Gai xương hóa thành vô số xích xương dài mảnh, tiếp tục múa may.
Xích xương vô cùng sắc bén, hơn nữa nhanh mạnh phi phàm.
Tất cả cao thủ tòa nhà treo thưởng đến gần đều bị xích xương chém ngang lưng.
Máu tươi, nội tạng rải đầy đất.
Hiện trường giống như địa ngục, máu thịt bắn tung tóe.
“Cái gì?”.
Người còn lại sợ hãi.
Mộ Dung Tùng run sợ, không tin nổi.
“Mộ Dung, ông nghĩ tôi ngu sao? Tưởng tôi quên mất tòa nhà treo thưởng các người muốn làm ngư ông đắc lợi, chơi tôi thì đợi sau đ! Các người còn non lắm”.
Trấn Ngục Võ Thần cười nhạt: “Tôi đấu với kẻ này đến bây giờ vẫn không dám dùng hết sức lực là để đề phòng đám chó mèo các người. Vừa rồi chỉ giả vờ tỏ ra suy yếu khiến các người lơ là, không ngờ các người thật sự mắc bẫy”.
“Trấn Ngục, quả nhiên lòng dạ ông rất thâm sâu, tâm tư kín đáo, nhưng ông cũng đừng đắc ý, chẳng lẽ tôi không chuẩn bị chút gì sao?”.
Mộ Dung Tùng đột nhiên nói.
Trấn Ngục Võ Thần nhíu mày: “Ông thì có thủ đoạn gì?”.
“Thủ đoạn của tôi nhiều lắm”.
Mộ Dung Tùng lạnh lùng cười, sau đó ánh mắt trở nên dữ tợn, hai tay quơ múa, không biết sử dụng pháp quyết gì.
Trong nháy mắt, cơ thể của ông bùng lên ánh sáng đỏ, sau đó những khối thịt thi thể những người bị Trấn Ngục Võ Thần giết chết lại nhanh chóng ngọ nguậy lao về phía Trấn Ngục Võ Thần.
“Cấm thuật, Thần Hồn Phá Diệt Trận!”.
Mộ Dung Tùng gào lên.
Sức mạnh phi thăng tuôn trào.
Trong nháy mắt, tất cả máu thịt nhanh chóng vẽ thành một đường tròn, lấy Lâm Chính và Trấn Ngục Võ Thần làm trung tâm.
“Cốt nhục huyết trận?”.
Trấn Ngục Võ Thần không tin được, lúc này mới phát hiện những cao thủ tòa nhà treo thưởng lao tới chỉ là vật hi sinh của Mộ Dung Tùng.
Ông ta cố ý sai những người đó xông tới chịu chết để dùng máu thịt của bọn họ bày trận!
Tòa nhà treo thưởng kinh doanh đến nay, bọn họ nắm trong tay vô số thủ đoạn, trận pháp kỳ dị nào cũng có.
Thần Hồn Phá Diệt Trận là trận pháp hung hãn nhất, đáng sợ nhất trong cấm thuật mà Mộ Dung Tùng nắm giữ.
“Tôi hi sinh một trăm lẻ tám cao thủ đỉnh cấp của tòa nhà treo thưởng, khiến bọn họ chết trong tay ông. Vào giờ khắc cuối tư duy của bọn họ sinh ra thù hận vô tận đối với ông, thế thì sức mạnh trận pháp phát huy từ máu thịt của bọn họ sẽ càng mạnh, uy lực của Thần Hồn Phá Diệt Trận cũng nâng cao. Trấn Ngục, đất trời này không ai có thể cứu được ông nữa, hôm nay ông định sẵn sẽ phải chết trong tay tôi!”.
Nói xong, Mộ Dung Tùng gào lên: “Trận thành!”.
Vèo…
Đại trận bằng máu thịt nhanh chóng kích hoạt, hóa thành bức tường thịt hình tròn vây kín hai người vào trong.
“Cái gì?”.
Đám người bà tổ Huyết Đao và Mị Mộng vô cùng kinh ngạc.
Trong bóng tối, đám người Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ cũng không khỏi kinh hãi thò đầu ra, nhìn cảnh tượng này mà không thể tin nổi.
Đây là… ngộ thương sao?
Chương 5077: Vô lý
“Chủ tịch Mộ Dung, ông đừng làm Lâm đại nhân bị thương! Mau chừa ra một lỗ hổng để Lâm đại nhân ra ngoài!”.
Bà tổ Huyết Đao vội hét lên.
Nhưng… Mộ Dung Tùng không có ý định dừng tay.
“Chủ tịch Mộ Dung?”.
Bà tổ Huyết Đao sửng sốt nhìn ông ta, hét lên.
Mộ Dung Tùng vẫn không quan tâm, tiếp tục sử dụng trận pháp đáng sợ đầy máu tanh ấy.
Nhìn đến đó, bà tổ Huyết Đao đã hiểu ra. Mộ Dung Tùng không ngộ thương, mà là cố tình giết Lâm Chính!
Vì trong mắt ông ta, Lâm Chính có thể đối kháng với Trấn Ngục Võ Thần, cũng là một mối đe dọa.
Nếu hôm nay ông ta tiêu diệt Trấn Ngục Võ Thần và Lâm Chính thì toàn bộ long mạch dưới lòng đất sẽ do ông ta xưng vương xưng bá.
Chỉ một Tiếu Thiên Võ Thần nho nhỏ hoàn toàn không tính là gì, không thể chống lại tòa nhà treo thưởng.
Mộ Dung Tùng kiên quyết bình tĩnh, Đặng Mão khuyên nhủ nhiều lần cũng không dao động, nhẫn nại chờ thời cơ.
Bây giờ, thời cơ tốt nhất cuối cùng cũng đã đến.
Đây là cơ hội duy nhất để ông ta xưng bá long mạch dưới lòng đất.
Thời cơ tốt như vậy, sao ông ta có thể bỏ qua?
“Chủ tịch Mộ Dung! Ông không nghe thấy lời tôi nói hay sao?".
Bà tổ Huyết Đao không nhịn được nữa, rút Huyết Đao ra quát lớn.
Người của thế gia Huyết Đao bao vây lại, sát khí sôi trào. Nếu Mộ Dung Tùng không đồng ý, e là lưỡi đao của bọn họ sẽ nhắm vào ông ta.
Nhưng Mộ Dung Tùng khinh thường nói: “Thế gia Huyết Đao... Các người cảm thấy mình có tư cách đối đầu với tôi sao?”.
Ông ta vừa dứt lời, nhiều cao thủ trong tòa nhà treo thưởng lại xông ra, bao vây người của thế gia Huyết Đao.
“Khốn nạn, giết!”.
Bà tổ Huyết Đao tính tình cương trực, không muốn nhiều lời, ra tay trực tiếp.
Hai bên lao vào chiến đấu, đánh đến mức không thể tách rời.
Mộ Dung Tùng thấy vậy cũng không để tâm.
Bà tổ Huyết Đao chưa khôi phục hoàn toàn, hơn nữa, lúc chiến đấu với Tiếu Thiên Võ Thần cũng đã tiêu hao không ít, dù người của ông ta không đánh bại được thì cũng có thể kéo chân bà tổ Huyết Đao.
Chỉ cần thuận lợi giữ được chân bà tổ Huyết Đao, mọi thứ đều không thành vấn đề.
Nhưng rõ ràng ông ta đã đánh giá thấp đám người Lang Gia.
Mặc dù Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Ngự Bích Hồng ở trong bóng tối vận chuyển sức mạnh phi thăng cho Lâm Chính, nhưng bây giờ bọn họ vẫn còn sức chiến đấu.
Thấy Lâm Chính và Trấn Ngục Võ Thần bị Mộ Dung Tùng nhốt trong trận pháp thì đồng loạt lao ra, gia nhập chiến đấu.
Có bọn họ hỗ trợ, đám người của tòa nhà treo thưởng không chiếm được lợi thế nào.
Nhưng càng lúc càng có nhiều người của tòa nhà treo thưởng gia nhập trận chiến.
Từ trận chiến võ thần đến nay, tòa nhà treo thưởng không tổn thất quá nhiều người. Bọn họ luôn ngồi trên núi xem hổ đấu, đương nhiên không sợ gì.
“Hả... Sao chuyện lại thành ra thế này?”.
Đào Thành dẫn người chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng ngạc nhiên.
“Chủ tịch... làm vậy có phải hơi vô lý không?”.
Lý Cuồng Nhận của tòa nhà treo thưởng cũng ngạc nhiên.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Mộ Dung Tùng vì đối phó với Trấn Ngục Võ Thần mà hi sinh hơn trăm cao thủ đỉnh cấp của tòa nhà treo thưởng. Chuyện này khiến không ít người đã cày cuốc cho tòa nhà treo thưởng mấy chục năm như Lý Cuồng Nhận cảm thấy thất vọng.
Chẳng lẽ trong mắt chủ tịch, bọn họ chỉ là công cụ để lợi dụng?
“Lý Cuồng Nhận, Đào Thành, các ông còn ngây ra đó làm gì? Mau qua đây giúp đỡ, giết những người này cho tôi!”.
Mộ Dung Tùng thấy tình hình không ổn, lập tức hét lên với đám người Lý Cuồng Nhận ở nơi cửa.
“Nhưng... Chủ tịch...”.
Lý Cuồng Nhận muốn nói lại thôi.
“Láo xược, các người dám không nghe lệnh tôi? Mau qua đây!”.
Mộ Dung Tùng lại quát lên, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
Chương 5078: Sao không vui vẻ mà làm?
Đám Lý Cuồng Nhận do dự không thôi, không biết phải làm sao.
Đã có người không quen nhìn hành động vô nghĩa của Mộ Dung Tùng phẫn nộ rời đi, càng nhiều người cảm thấy băn khoăn.
Dù gì bọn họ cũng là người của tòa nhà treo thưởng, đương nhiên nghe theo mệnh lệnh của Mộ Dung Tùng, hơn nữa Mộ Dung Tùng đối xử với bọn họ không hề tệ bạc.
“Làm sao đây?”.
Có người hỏi Lý Cuồng Nhận.
Lý Cuồng Nhận cắn răng, cuối cùng phất tay, nói: “Các người muốn đi thì đi đi, tôi… thực sự không đi được”.
“Đội trưởng Lý, sau chuyện này ông không sợ chủ tịch trách tội ông sao?”.
“Tôi sẽ giải thích với chủ tịch!”.
“Vậy được, đội trưởng Lý, ông tự mình bảo trọng!”.
Bọn họ hô lên, lập tức cầm vũ khí xông tới.
Nhiều người gia nhập chiến đấu.
Thế gia Huyết Đao, Cầm Kiếm Nữ, nhóm Lang Gia lập tức rơi vào thế yếu.
Bọn họ vừa chiến vừa lùi, hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến Mộ Dung Tùng.
Mộ Dung Tùng duy trì trận pháp máu thịt đáng sợ, trận pháp sinh ra sức mạnh ăn mòn, điên cuồng ăn mòn Lâm Chính và Trấn Ngục Võ Thần.
Còn Tiếu Thiên Võ Thần từ đầu tới cuối đều khoanh tay đứng nhìn.
“Tốt lắm! Cứ kiên trì, cho tôi nửa tiếng nữa, tôi sẽ tiêu hóa hết hai người, biến hai người thành máu”.
“Chỉ cần hai người đó chết thì toàn bộ long mạch dưới lòng đất sẽ không còn ai là đối thủ của tòa nhà treo thưởng tôi nữa!”.
“Chúng ta sẽ thống trị tòa nhà treo thưởng, toàn bộ long mạch dưới lòng đất đều sẽ thuộc về chúng ta!”.
Mộ Dung Tùng lóe lên sự điên cuồng và kích động, dường như nhìn thấy hình ảnh bước lên đỉnh cao.
Đúng lúc đó, Trấn Ngục Võ Thần bị ăn mòn sức mạnh nổi giận, hoàn toàn phát điên.
“Muốn hóa giải cơ thể của tôi? Mộ Dung Tùng, ông nghĩ đơn giản thế à?”.
Trấn Ngục Võ Thần gào lên, cơ thể ông ta lại tỏa ra ánh sáng thần bảy màu.
Lần này, Trấn Ngục Võ Thần mới thật sự liều mạng.
Ông ta có vẻ như đang thiêu đốt bản nguyên, thiêu đốt tuổi thọ của mình, giải phóng toàn bộ sức mạnh.
“Tránh ra cho tôi!”.
Hai mắt Trấn Ngục Võ Thần đỏ lên, đánh một quyền về phía tường xây bằng máu thịt.
Trong nháy mắt, toàn bộ trận pháp máu thịt đột nhiên lay động.
Tường thịt bị đánh xuất hiện vết nứt khổng lồ.
Mộ Dung Tùng chấn động, không tin được nhìn Trấn Ngục Võ Thần ở trong tường.
“Lực xung kích thật đáng sợ! Không hay, tôi đánh giá thấp thực lực của Trấn Ngục rồi!”.
Mộ Dung Tùng căng thẳng, phải gia cố trận pháp máu thịt đó mới được!
“Trương Hà, Vương Cương, Mạc Vân Lộ! Các người mau qua đây, giúp tôi thúc đẩy trận!”.
Mộ Dung Tùng hét lên.
Một nhóm cao thủ của tòa nhà treo thưởng nghe vậy lập tức bỏ kẻ địch trước mắt, quay đầu chạy đến bên cạnh Mộ Dung Tùng.
Nhưng Mộ Dung Tùng không nghĩ ngợi gì, rút trường kiếm tinh xảo ở thắt lưng ra, nhanh chóng chém về phía bọn họ.
Bọn họ không kịp phản ứng bị kiếm của Mộ Dung Tùng chém đầu, chết hẳn.
“Cái gì?”.
Bọn họ kinh ngạc.
“Cậu Vương, cậu Trương!”.
Lý Cuồng Nhận trợn tròn mắt, gắng sức hét lên.
“Các người không cần kinh ngạc, không cần đau buồn. Hôm nay đại địch của mọi người là Trấn Ngục Võ Thần, chỉ có trận pháp này mới có thể nhốt Trấn Ngục Võ Thần. Bây giờ sức mạnh trận pháp không đủ, tôi cần máu thịt bọn họ để giết chết kẻ đó. Chỉ cần hi sinh bọn họ là có thể đổi lấy tương lai của chúng ta, sao không vui vẻ mà làm?”.
Dường như Mộ Dung Tùng nhận ra mọi người bất mãn, cao giọng hét lên, định trấn an lòng người.
Nhưng rõ ràng bọn họ bị cảnh tượng này dọa sợ, một lúc lâu không trả lời được…
Chương 5079: Sinh tử tồn vong
Cái cớ này rất tàn nhẫn, nhưng nghĩ kỹ lại cũng có lý.
Uy lực của cấm thuật này có hiệu quả với Trấn Ngục Võ Thần, nếu đã có hiệu quả, đương nhiên phải duy trì cấm thuật.
Cấm thuật này lại dựa vào máu thịt mới có thể duy trì, theo cách nghĩ của Mộ Dung Tùng, sự hi sinh như thế là rất cần thiết. Nếu không giết chết được Trấn Ngục Võ Thần, một trăm linh tám người lúc trước sẽ hi sinh vô ích.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần đâu dễ bị vây giết như vậy?
Lúc này Trấn Ngục Võ Thần đã giải phóng toàn bộ sức mạnh, điên cuồng đánh giết.
Trận pháp máu thịt không ngừng dao động.
Dù Mộ Dung Tùng hội tụ tất cả sức mạnh trên người Trấn Ngục Võ Thần cũng vô ích.
Lâm Chính rõ ràng dễ chịu hơn.
Mộ Dung Tùng dùng hết tất cả sức mạnh trận pháp lên Trấn Ngục Võ Thần, anh hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì.
Nhân lúc hai người còn đang giằng co, Lâm Chính khoanh chân ngồi xuống, yên tĩnh điều hòa độc trên người.
Đối diện với sự tấn công điên cuồng của Trấn Ngục Võ Thần, trận pháp máu thịt khó mà chống đỡ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, trận pháp bị phá cũng là chuyện sớm muộn.
“Đông Thành! Lưu Thiên Vũ… Các cậu qua đây!”.
Mộ Dung Tùng hét lên.
Bọn họ nghe gọi sợ hãi lùi lại, kinh hoàng nhìn Mộ Dung Tùng.
“Chủ tịch… Tôi… Chúng tôi…”.
“Mau lên chút!”.
Mộ Dung Tùng vô cùng sốt ruột, nói: “Chẳng lẽ các người không muốn hi sinh cho tòa nhà treo thưởng, định làm trái mệnh lệnh của tôi?”.
“Nhưng… Chủ tịch…”.
“Im miệng, mau qua đây, nếu không sau chuyện này tôi chắc chắn sẽ giết các người!”.
Mộ Dung Tùng hét lên.
Bọn họ im như thóc, không biết nên làm thế nào.
Đi cũng chết, không đi cũng chết.
Bọn họ dứt khoát quay người chạy, trốn thoát khỏi đây.
“Khốn nạn! Phản bội! Đám phản bội!”.
Mộ Dung Tùng đột nhiên mắng chửi.
Nhưng ông ta phải duy trì trận pháp, không thể truy sát.
Trong lúc cấp bách, ông ta rút trường kiếm chém về phía nhóm người tòa nhà treo thưởng ở gần nhất.
Những người đó còn đang đối kháng với người của bà tổ Huyết Đao, đột nhiên bị Mộ Dung Tùng chém cho một đao, lập tức tử vong.
“Chủ tịch?”.
“Ông… Ông điên rồi sao?”.
Tất cả bọn họ bị thủ đoạn tàn nhẫn của Mộ Dung Tùng dọa sợ.
Nhưng Mộ Dung Tùng không quan tâm.
Ông ta nhanh chóng thu gom máu thịt của những người bị ông ta giết chết tăng cường cho trận pháp máu thịt, nhưng dường như ông ta đã quên mất một chuyện.
Trước khi những người đó bị giết chết, bọn họ đang chiến đấu với đám người bà tổ Huyết Đao.
Bây giờ bọn họ chết đi, đám người bà tổ Huyết Đao không còn trở ngại, tất cả như phát điên xông đến chỗ Mộ Dung Tùng.
Mộ Dung Tùng kinh ngạc, cầm kiếm đẩy lùi những người đó.
Khi ông ta phân tâm đã để cho Trấn Ngục Võ Thần nắm bắt cơ hội, liều mạng tấn công trận pháp máu thịt.
Trận pháp sắp sửa sụp đổ.
Mộ Dung Tùng luống cuống tay chân.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, trận pháp bị đánh phá cũng là chuyện sớm muộn.
Phải làm sao đây?
Mộ Dung Tùng nhìn về phía người của tòa nhà treo thưởng.
Nhưng giờ phút này không còn ai dám đến gần ông ta.
Tất cả bọn họ đều sợ hãi.
Dù biết cách làm của Mộ Dung Tùng rất có lý, nhưng bọn họ vẫn không dám.
Dù gì đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng…
Vào lúc sinh tử tồn vong, Mộ Dung Tùng nghĩ ra điều gì, lập tức hét lên.
“Tiếu Thiên Võ Thần đại nhân, ông còn ngây ra đó làm gì? Sao không giúp tôi?”.
Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên, nhìn sang Tiếu Thiên Võ Thần.
Tiếu Thiên Võ Thần giương khóe miệng, nhìn sang Mộ Dung Tùng với ánh mắt đầy sâu xa.
“Tôi còn tưởng ông quên tôi mất rồi”.
Chương 5080: Không còn cách nào?
“Sao lại như vậy?”.
Mộ Dung Tùng vội vàng hét lên: “Tiếu Thiên Võ Thần, tôi biết ông không cam tâm làm chó cho Trấn Ngục Võ Thần, sở dĩ ông khuất phục ông ta cũng chỉ vì lợi ích. Trấn Ngục Võ Thần thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách độc ác, ông ta tuyệt đối sẽ không cho ông phú quý, một mình ông ta xưng vương xưng bá không tốt sao? Hôm nay ông không giúp tôi, ngày sau ông ta chắc chắn sẽ giết ông! Ngược lại tôi thì khác, tôi quản lý cả tòa nhà treo thưởng, chỉ cần có thể giết chết Trấn Ngục Võ Thần, tôi sẵn sàng chia sẻ long mạch dưới lòng đất cho ông, thế nào?”.
Mộ Dung Tùng không ngừng hét lên, một chuỗi điều kiện khiến người khác dao động.
Nhưng trong lòng Tiếu Thiên Võ Thần đã sớm có đáp án.
So với Trấn Ngục Võ Thần, Mộ Dung Tùng chắc chắn dễ đối phó hơn.
Ông ta lập tức xông tới hỗ trợ Mộ Dung Tùng đẩy lùi nhóm bà tổ Huyết Đao đi.
“Tiếu Thiên, ông dám phản bội tôi, đợi tôi thoát nạn chắc chắn sẽ giẫm nát xương ông, dùng thủ đoạn độc ác nhất băm vằm ông ra!”.
Trấn Ngục Võ Thần gào lên.
“Nếu tôi đã quyết định ra tay thì đương nhiên không thể để ông thoát được. Trấn Ngục, hôm nay không phải ông chết thì là tôi chết!”.
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh lùng nói, sau đó đặt tay lên vai Mộ Dung Tùng, định khởi động sức mạnh phi thăng.
Nhưng trận pháp máu thịt được sự hỗ trợ của Tiếu Thiên Võ Thần cũng không thể nâng cao độ mạnh của nó.
“Vô dụng thôi! Tiếu Thiên đại nhân, trận pháp này cần phải dùng máu và thịt người tươi mới mới có thể tăng cường. Ông chỉ truyền sức mạnh phi thăng cho tôi thì không thể nâng cao cường độ của trận pháp, không thể tiếp tục vây giết Trấn Ngục Võ Thần!”.
Mộ Dung Tùng nghiến răng nói.
“Máu và thịt người tươi mới?”.
Tiếu Thiên Võ Thần nhìn sang đám người bà tổ Huyết Đao, nói: “Vậy tôi giết hết bọn họ, dùng máu thịt bọn họ gia cố trận pháp!”.
“Cách đó cũng tốt, nhưng ông cần bao nhiêu thời gian để giải quyết bọn họ?”.
“Ông có thể kiên trì được bao lâu?”.
“Nhìn tình hình này… nhiều nhất là vài phút…”.
“Không đủ, còn lâu mới đủ… Tôi cần nửa tiếng! Dù sao tôi cũng chỉ có một mình!”.
Tiếu Thiên Võ Thần nói.
Mặc dù ông ta là Võ Thần nhưng bà tổ Huyết Đao cũng là Bán Võ Thần, huống hồ trạng thái của Tiếu Thiên Võ Thần cũng không tốt cho lắm, muốn giải quyết nhiều người thì rất phiền phức.
“Nửa tiếng thì muộn rồi!”.
“Vậy ông có cách gì hay?”.
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Mộ Dung Tùng nhanh chóng suy nghĩ, một lúc sau ông ta nghiêm nghị, cắn răng nói: “Nếu vậy, chỉ có thể nhốt bọn họ ở dưới lòng đất mãi mãi!”.
“Nhốt bọn họ ở dưới lòng đất? Ông có ý gì?”.
Tiếu Thiên Võ Thần sửng sốt.
“Tiếu Thiên đại nhân, ông giúp tôi đè ép trận pháp máu thịt này xuống, bên dưới có một cấm địa viễn cổ. Sức mạnh trong cấm địa to lớn, bọn họ không thể phá được trận pháp máu thịt, chúng ta sử dụng trận pháp máu thịt làm môi giới đưa bọn họ đến cấm địa viễn cổ, nhốt bọn họ ở trong đó!”.
Mộ Dung Tùng nói.
“Có tác dụng không?”.
“Năng lượng trong cấm địa còn mạnh hơn năng lượng của trận pháp này!”.
“Vậy được, cứ làm theo lời ông nói!”.
“Làm đi!”.
Mộ Dung Tùng gào lên, sức mạnh phi thăng toàn thân dâng tràn.
Tiếu Thiên Võ Thần truyền sức mạnh phi thăng hỗ trợ Mộ Dung Tùng.
“Ngăn bọn họ lại!”.
Nhóm người bà tổ Huyết Đao lập tức xông tới.
“Các người còn không mau tới giúp đỡ!”.
Mộ Dung Tùng hét lên với đám người của tòa nhà treo thưởng, sau đó cùng với Tiếu Thiên Võ Thần tấn công những người xông đến.
Hai người đồng thời dùng sức, trận pháp máu thịt bắt đầu hòa tan vào mặt đất, dần dần chìm xuống dưới lòng đất…