Sau khi tiếng chuông biến mất, chỉ thấy một trăm người mặc áo màu đen, ai cũng cầm vũ khí bước ra từ trong lâu các ở giữa hồ.
Những người này là cường giả của Lôi Trạch.
Chỉ thấy họ xếp thành một hàng, ngay ngắn đi về phía trung tâm của vùng đất Tu Di, sau đó dừng lại ở một khoảng đất trống tạo thành một vòng tròn lớn lấy khoảng trống đó làm trung tâm, sau đó đặt những thứ trên tay xuống rồi bắt đầu bày bố gì đó lên.
Lâm Chính nhíu mày nhìn theo.
“Đang làm gì thế?”
“Bày bố trận pháp”.
Ái Nhiễm giải thích.
“Bày bố trận pháp? Trận pháp gì?”
“Pháp trận nghịch chuyển”.
“Nghịch chuyển? Pháp trận?”
Lâm Chính sửng sốt.
“Đúng thế, nghe nói đi vào trận pháp này thì có thể đảo ngược trạng thái của mình. Nói cách khác, một người vừa mới kết thúc trận chiến, trên người còn mang theo vết thương và sự mệt mỏi, chỉ cần bước vào trận pháp sẽ lập tức hồi phục sức mạnh, cả người không bị tổn thương gì cả, tràn đầy khí kình, tinh thần sảng khoái. Nó như đảo ngược về trước trận chiến vậy, đó là lý do tại sao nó được gọi là trận pháp nghịch chuyển”, Ái Nhiễm mỉm cười.
“Tại sao lại có trận pháp kỳ lạ như vậy?”, Lâm Chính cau mày suy nghĩ: “Nói là nghịch chuyển nhưng thật ra là sửa chữa. Có thể cũng không phải là trận pháp gì mà là một loại khí liệu, dùng cách trị liệu bằng Khí Xung để chữa lành cơ thể và tinh thần”.
“Có lẽ là thế, nhưng phương pháp trị liệu Khí Xung cũng là cách trị liệu trong truyền thuyết, cho dù là vực Diệt Vong tôi cũng rất ít người biết, e là ngoại vực cũng càng ít nhỉ?”, Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính gật đầu: “Đa phần các liệu pháp Khí Xung ở ngoại vực đều không chính thống, hiệu quả rất nhẹ. Tôi nghĩ có lẽ Lôi Trạch hiểu về phương pháp này, hơn nữa họ phải tăng thêm uy lực của phương pháp này, nếu không thì tuyệt đối không thể hồi phục thể xác và tinh thần của một người trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ngoài ra tôi nghĩ có lẽ trận pháp này để lại di chứng rất nhiều”.
“Di chứng?”
Hơi thở Ái Nhiễm trở nên căng thẳng tựa hồ như nghĩ tới điều gì, thấp giọng nói: “Đúng thế, mỗi khi cuộc thi kết thúc, những người tham gia vòng chung kết thứ ba về đến thế tộc của mình đều sẽ ngủ đến tận một tháng, mọi người cứ nghĩ là do thể lực của họ bị tiêu hao quá mức trong cuộc thi. Từ đó có thể thấy đa phần là do trận pháp nghịch chuyển này gây ra”.
“Bất kể là chuyện nào nếu vội vàng đều sẽ không được như ý, nếu muốn nhanh chóng hồi phục sức mạnh thì phải đi đường tắt, mà con đường tắt trong y học chỉ kèm theo rủi ro và gánh nặng. Tôi đoán phương pháp trị liệu Khí Xung này chắc chắn là sẽ vắt kiệt lực sinh mệnh của bản thân, kích thích sự tức giận của mình thì mới đạt được mục đích chữa lành và hồi phục, mà cái giá phải trả dĩ nhiên là cơ thể tiến vào trạng thái ngủ đông, hơn nữa không chỉ ngủ đông, tôi nghĩ chắc chắn nó còn tiêu hao tuổi thọ”, Lâm Chính nói.
Ái Nhiễm gật đầu, nhưng lại cười khổ: “Mặc dù vậy, mọi người cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu không bước vào trận pháp nghịch chuyển thì không thể hồi phục, như thế thì không thể đối phó với trận chiến tiếp theo”.
“Rốt cuộc trận chung kết là nội dung gì thế?”, Lâm Chính hỏi.
Ánh mắt Ái Nhiễm hiện lên hàm ý bí ẩn, cười nói: “Thần y Lâm đừng vội, lát nữa anh sẽ biết”.
Lâm Chính ngơ ngác, nhìn về phía chính giữa.
Lại chỉ thấy đám người này ghim những vật liệu mang đến lên ở giữa.
Đó là mấy cây cột kim loại, trên đó có rất nhiều đường văn, còn nối với điện, sau khi sắp xếp xong, một ông lão khom người mặc áo choàng đi vào giữa cây cột kim loại, nhặt một ít bụi rồi rải lên vải vẽ tranh ở giữa.
Làm thế với vải vẽ tranh gần một tiếng mới xem như kết thúc.
Lâm Chính khiễng chân lên nhìn.
Nhìn đồ ấn đó cứ như đồ ấn Thái Cực Bát Quái.
Có rất nhiều hoa văn động vật trên đó, sống động như thật, rất đẹp.
Sau khi hoàn thành bố cục của đồ ấn, ông lão lấy một viên bảo thạch trong suốt lấp lánh tỏa ra ánh sáng trắng trong ngực ra, chậm rãi đặt nó vào chính giữa đồ ấn.
Đợi bảo thạch rơi xuống.
Tinh.
Cả trận pháp lập tức được kích hoạt, một cột sáng lao lên trời.
Trận pháp nghịch chuyển khởi động.
Chương 3492: Nghi thức
Trận pháp đã được khởi động thành công, đồng nghĩa với việc trận chung kết bắt đầu .
Ánh mắt của mọi người sáng rực, chăm chú nhìn về hướng trận pháp.
Chỉ thấy tất cả những người bày bố trận pháp đều lui ra ngoài, sau đó đứng khom lưng, không dám ngẩng đầu, động tác cử chỉ vừa kính cẩn lại thành kính.
Giống như đang nghênh tiếp điều gì đó.
Cùng lúc đó, một đám người lần nữa đi ra từ bên trong lầu các.
Những người này đều là người tổ chức cuộc thi.
Khoảng chừng hơn trăm người, có vẻ như tất cả mọi người bên trong lầu các đều đi ra hết, dù là nhân viên phụ trách chọn tuyển thủ lên võ đài cũng cùng đi ra.
Bọn họ ăn mặc chỉnh tề, thần thái nghiêm túc, hơn nữa còn xếp thành hàng ngay ngắn, đến trước trận pháp nghịch chuyển, sau đó xếp thành hàng trái phải, rồi đứng thẳng tắp.
Đám người xung quanh lộ ra vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
"Họ đang làm gì vậy?"
"Không biết, theo tôi thấy, đây có lẽ là đang tiến hành nghi thức nào đó, hoặc là màn mở đầu của trận chung kết”.
"Có cần phải như vậy không... khoa trương thế...”
"Xuỵt, nhỏ tiếng một chút! Không được nói lung tung về các đại nhân của Lôi Trạch, nếu như bị bọn họ nghe được, e rằng cái mạng nhỏ của anh cũng không thể giữ được!"
"Đúng đúng đúng...”
Những người có mặt tại hiện trường rất hoang mang và bối rối.
Không ai biết chuyện này rốt cuộc là thế nào.
Cho đến lúc này.
Ầm!
Một tia sáng đột nhiên phát ra từ lầu các giữa hồ.
Toàn bộ lầu các bị ánh sáng bao phủ, ánh sáng hào quang đó nổi bật trông vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng ánh sáng đó chỉ kéo dài trong vòng bảy giây, rồi từ từ biến mất.
Ngay sau đó, một ông lão chậm rãi bước ra từ trong cửa lớn.
Không phải là ai khác, chính là ông lão lúc trước vẫn luôn là người chủ trì cuộc thi.
Ông ta mặc bộ quần áo màu trắng, hai tay cầm một thanh trường đao.
Thanh trường đao nhỏ mảnh, khá giống với thanh đao đời Đường, thanh đao màu bạc, trên chuôi đao in hoa văn hình rồng, trông rất sống động, lưỡi đao không cắm vào võ đao, dưới ánh đèn đang chiếu rọi, lưỡi đao không ngừng tỏa sáng như ánh tuyết, cứ như nó được tạo nên từ lượng tuyết được chất đống.
Vẻ mặt ông lão nghiêm túc, hai tay cầm thanh đao đi tới phía trước.
Lôi Hổ một mình đi theo phía sau ông lão.
"Mời dùng đao!"
Lúc này, một tiếng hô to vang khắp vùng đất Tu Di.
Ngay sau đó, tất cả thành viên của đội Thiên Tuần ở phía ngoài cùng nhao nhao quỳ một gối xuống trước ông lão và thanh đao.
Toàn bộ người ở gần trận pháp cũng quỳ một chân xuống, vẻ mặt thành kính, không một ai dám bất kính.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi, đâu dám do dự, toàn bộ đều quỳ một gối xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Đùa à, ngay cả người của Lôi Trạch cũng phải quỳ, nếu bọn họ chỉ đứng nhìn mà không chịu quỳ, sau này sẽ bị trừng phạt, cho dù người của Lôi Trạch không nói gì, những thế gia dưới trướng Lôi Trạch cũng sẽ lấy cớ này để gây rắc rối.
Bọn họ không muốn đắc tội với Lôi Trạch.
"Làm gì vậy?"
Lâm Chính cau mày hỏi.
"Không biết nữa, thần y Lâm, chúng ta không quỳ sao?"
Ái Nhiễm liếc nhìn những người Thanh Huyền Tông đã quỳ xuống đất, vô cùng căng thẳng, hỏi Lâm Chính.
"Quỳ xuống thì không thấy được bọn họ sắp làm gì”.
"Đúng vậy”.
Ngay sau đó, ông lão cầm thanh đao đi vào bên trong, đứng ở trung tâm trận pháp nghịch chuyển.
Tất cả mọi người đều không biết nguyên do.
Chỉ thấy ông lão rút đao từ trong vỏ đao ra.
Bỗng chốc, ánh sáng trắng như tuyết chiếu sáng cả bầu trời đầy sao.
Lưỡi đao đổi thành hoa đao, sau đó, ông ta vặn ngược tay cầm và đâm thanh trường đao vào trong trận pháp nghịch chuyển.
Trong phút chốc, đột nhiên trên toàn bộ mặt đất của trận chung kết, các cây khô như gặp mùa xuân, cây cỏ sinh sôi, trăm hoa đua nở, sức sống dạt dào, sinh khí ngất trời từ trong mặt đất phun ra ngoài, lao thẳng lên mây trời.
"Cái gì?"
Lâm Chính trợn to hai mắt, thần sắc run sợ, hoàn toàn chấn động.
Chương 3493: Thiên Sinh Mạn Ngọc
Khoảnh khắc thanh đao đâm vào trận pháp, toàn bộ vùng đất Tu Di được bao phủ bởi một luồng sinh khí.
Mọi người chợt cảm thấy cơ thể mát rượi, tinh thần sảng khoái, cho dù trong lòng có nhiều phiền não, đau khổ, không vui, vào giờ khắc này cũng bình tĩnh trở lại.
Không chỉ như vậy, những người bị thương ở trong cuộc thi, giờ phút này lại không cảm thấy đau đớn nữa, điều càng khiến cho người ta kinh ngạc là vết thương trên người bọn họ lại có cảm giác hơi tê, giống như nó đang tự lành lại.
Tuy nói tốc độ tự lành lại rất chậm, nhưng đối với mọi người mà nói, chuyện này giống như một kì tích!
"Đây rốt cuộc là vũ khí gì? Vì sao vừa đâm vào trận pháp đã có thể bộc phát ra sức mạnh thần kì như vậy?"
"Chẳng lẽ nó cũng là một phần của trận pháp sao?"
"Chắc không phải đâu, trận pháp nghịch chuyển đã hoàn thành, có đao này đâm vào hay không, cũng không ảnh hưởng đến trận pháp!"
"Hơn nữa tôi thấy cấp độ của thanh đao này cực kỳ cao, cao hơn rất nhiều so với trận pháp nghịch chuyển, thần binh như vậy dùng để làm một bộ phận của trận pháp, chẳng phải là phí của trời sao?"
"Vậy đậy rốt cuộc là thần binh gì?"
Tiếng nghị luận và kinh ngạc không ngừng vang lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào thanh trường đao trắng như tuyết, trong lòng ai nấy đều tràn đầy khao khát và thèm muốn.
"Đao hiện, lễ thành!"
Lúc này, ông lão lại một lần nữa lớn giọng hét lên.
Sau đó tất cả người của Lôi Trạch đều đứng dậy.
Nhìn thanh trường đao, cuối cùng có người không nhẫn nại được nữa, lấy hết can đảm thận trọng hỏi lớn.
"Đại nhân, xin hỏi đao này dùng để làm gì vậy?"
"Đao này ư?"
Ông lão liếc nhìn người đó, thờ ơ nói: "Nó sẽ là vũ khí của người đứng đầu trong cuộc thi lần này!"
"Vũ khí của người đứng đầu cuộc thi?"
Hơi thở của mọi người trở nên gấp gáp, lập tức hiểu ra điều gì đó.
“Đại nhân, ý của ông là thanh đao này sẽ trở thành phần thưởng của người đứng đầu cuộc thi này sao?"
"Đúng vậy!", ông lão gật đầu.
"Ôi!"
Toàn trường đấu sôi sục.
"Thần binh như vậy mà lại là phần thưởng?"
"Lôi Trạch không hổ là Lôi Trạch, quả thực rộng rãi!"
"Thật khó tưởng tượng!"
"Nhưng thanh đao này nhìn không sắc bén cho lắm, có vẻ như dùng để chém giết e là không quá lợi hại”.
"Anh ngốc hả? Thần binh chân chính sao có thể nhìn thoáng qua là có thể thấy sắc bén hay không chứ? Thanh thần binh này bất kể là khí thế hay vẻ bề ngoài, cũng không phải là thứ tầm thường, tôi nghĩ một khi chém ra, nhất định sẽ kinh thiên động địa, núi sông chấn động”.
"Anh nói cũng đúng”.
"Không biết thanh đao này khi chém ra sẽ tạo nên cảnh tượng kinh hãi thế nào”.
"Đúng vậy...”
Không ít người mong đợi ra mặt, âm thầm tưởng tượng.
Nhưng ông lão lại lắc đầu, hờ hững nói: "Thanh đao này không phải là đao để chém giết”.
Dứt lời, hiện trường vừa nãy còn sôi sục bỗng trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn ông lão, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc.
"Đây không phải là đao để chém giết ư? Đại nhân, lời này của ông là có ý gì?", người đứng đầu Ác Phong Xuyên đi lên trước, chắp tay hỏi.
"Bởi vì thanh đao này không phải dùng để giết người, mà là dùng để cứu người!"
"Cứu người?"
Lúc này tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi.
Một thanh đao không phải dùng để giết người, mà là cứu người?
Đùa kiểu gì thế?
Rất nhiều người sống đến giờ cũng chưa từng nghe chuyện như vậy.
Giống như một người cầm khẩu súng nói với người xung quanh, khẩu súng này không dùng để giết người, mà dùng để cứu người.
Thật hoang đường?
Nhưng với thân phận của ông lão, cho dù mọi người cảm thấy buồn cười và hoang đường, cũng không dám lên tiếng.
Lúc này, một trưởng lão ở Thương Nguyệt Cốc đột nhiên tiến lên, giọng khẽ run nói: "Xin hỏi đại nhân, chẳng lẽ thanh đao này được tạo thành từ Thiên Sinh Mạn Ngọc?"
"Ừ”, ông lão gật đầu.
Trong phút chốc, không gian yên lặng như tờ.
Chương 3494: Thiên Sinh Đao
Biểu cảm kinh ngạc của những người có mặt ở hiện trường khiến cho Lâm Chính cảm thấy bối rối.
“Thiên Sinh Mạn Ngọc là gì?”, Lâm Chính quay đầu lại hỏi Ái Nhiễm.
Không ngờ Ái Nhiễm cũng đang kinh ngạc, một lúc sau mới định thần lại, giọng nói run rẩy: “Đó là một loại vật liệu đặc biệt ở vực Diệt Vong chúng tôi! Nghe nói loại vật liệu này có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, hàm chứa sinh khí thuần khiết nhất trời đất, vật liệu này có công dụng với sự sống và cái chết của con người, cho dù nó được luyện thành đan dược hay chế tạo thành thuốc đều sẽ có những công dụng thần kỳ”.
“Vậy à? Vì lí do này mà khi nó được chế tạo thành đao các người mới ngạc nhiên như vậy sao?”, Lâm Chính cười nói.
“Vật này cực kỳ cứng rắn, nếu dùng nó để đúc thành đao thực ra cũng được thôi, chỉ cần có đủ Thiên Sinh Mạn Ngọc là có thể làm được, nhưng... anh có biết tại sao Thiên Sinh Mạn Ngọc quý giá đến mức nào không? Anh có biết trong vực Diệt Vong có bao nhiêu Thiên Sinh Mạn Ngọc không? Anh có biết để tạo ra một thanh đao bằng Thiên Sinh Mạn Ngọc khủng khiếp như thế nào không?”
Giọng nói của Ái Nhiễm hơi run, bây giờ cô ta vẫn không thể khống chế được bản thân.
Lâm Chính sửng sốt: “Nó quý tới mức đó sao?”
“Tất nhiên là quý rồi, tôi nói cho anh biết một khối Thiên Sinh Mạn Ngọc to bằng móng tay nếu đưa đi đấu giá thì giá khởi điểm ít nhất cũng là mười ngàn viên đan dược cực phẩm”, Ái Nhiễm khàn giọng nói.
“Đáng giá vậy hả?”, Lâm Chính giật nảy người.
“Không chỉ giá cao thôi đâu, nó còn hiếm có nữa, từ nhỏ tới lớn tôi sống trong vực Diệt Vong cũng chưa từng nhìn thấy viên Thiên Sinh Mạn Ngọc to bằng cái móng tay nào! Huống hồ thanh đao này được đúc bằng Thiên Sinh Mạn Ngọc! Tôi có thể nói để đúc được thanh đao này e rằng đã dùng hết số một nửa Thiên Sinh Mạn Ngọc ở vực Diệt Vong. Có thể nói thanh đao này là một bảo vật vô giá!”
“Lợi hại như vậy sao?”
Lâm Chính cảm thấy không thể tin được.
“Thiên Sinh Mạn Ngọc vốn là vật tinh hoa của trời đất, chứa đựng sức sống vô tận, nếu trên người có vết thương thì chỉ cần lấy thanh đao này đè lên vết thương đó, năng lượng trên thanh đao này sẽ làm vết thương dễ chịu hơn, sau đó làm lành vết thương. Chẳng trách ông lão Lôi Trạch đó nói rằng thanh đao này không dùng để giết người mà là để cứu người!”, Ái Nhiễm nói.
Nghe vậy, Lâm Chính quay lại nhìn thanh đao đó, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, nảy sinh cảm giác say mê hứng thú với thanh đao.
“Thanh đao này được đặt tên là Thiên Sinh Đao, nó là thần binh được Lôi Trạch dùng gần trăm năm chế tạo! Nó chính là báu vật của Lôi Trạch. Vốn dĩ lần này Lôi Trạch không muốn lấy thanh đao này ra, nhưng Lôi Trạch chúng tôi đánh giá rất cao các vị tuyển thủ có mặt trong cuộc thi lần này, để khen thưởng cho các hạt giống thiên tài của vực Diệt Vong, chúng tôi sẽ lấy thanh đao này ra với tư cách là phần thưởng, hy vọng mọi người sẽ phát huy thật tốt các tiềm năng của mình, đừng làm người đứng đầu Lôi Trạch như tôi phải thất vọng!”, ông lão lớn tiếng nói.
Hiện trường loạn cào cào.
“Thì ra là như vậy!”
“Trời ạ, các đại nhân của Lôi Trạch hào phóng quá”.
“Bảo vật vô giá như vậy lại được lấy ra để làm phần thưởng! Thật sự không thể nào tin được”.
Âm thanh nháo nhào không ngừng vang lên bên tai.
Đôi mắt của đám thế tộc rực lửa, cực kỳ háo hức.
“Hướng Lăng! Cuộc thi lần này cậu phải giành được vị trí đứng đầu, hiểu chưa? Nếu Ác Phong Xuyên chúng ta có được thanh đao đó chắc chắn sẽ tung hoành ngang dọc khắp nơi trong vực Diệt Vong, trở thành bá chủ đứng đầu! Thậm chí còn có thể phát triển thành thế tộc bá chủ! Đây chính là một sự kiện lớn liên quan tới tương lai của Ác Phong Xuyên! Cậu nhất định phải dốc toàn lực!”, chưởng môn Ác Phong Xuyên tìm đến người đại diện của mình, nghiêm túc nói.
“Chưởng môn yên tâm! Hướng Lăng nhất định sẽ sẽ dốc hết sức lực của mình để giành lấy vị trí vị trí đứng đầu!”
“Được! Nếu như cậu có thể thành công thì tôi sẽ nhận cậu làm con nuôi! Cậu sẽ trở thành chưởng môn tiếp theo của Ác Phong Xuyên!”
“Cảm ơn chưởng môn!”
Thế gia Độc Cô ở bên cạnh.
“A Vấn! Có nắm chắc không?”
Gia chủ nhà Độc Cô đã tập hợp các thành viên cấp cao của thế gia Độc Cô lại, cùng nhìn vào Độc Cô Vấn, tràn đầy mong đợi.
“Bố và các chú các bác yên tâm, con sẽ nỗ lực hết sức mình”, Độc Cô Vấn nhẹ giọng nói.
“A Vấn, bây giờ mối uy hiếp lớn nhất của con chỉ có Thần Cung Thương, con nhất định phải chú ý, chỉ cần người này bị đánh bại, thì con đã nắm chắc trong tay chín mươi phần trăm vị trí đứng đầu rồi!”
“Bố, đừng nói mấy lời này sớm quá, có thể vào tới chung kết thì không có ai yếu cả, hơn nữa theo những gì con thấy, lần tranh tài này xuất hiện rất nhiều gương mặt mới, không ai biết những gương mặt mới này có thực lực thế nào”, Độc Cô Vấn lắc đầu thờ ơ nói.
“Đó đều là những người xuất thân từ những thế tộc nhỏ gặp được may mắn mới có thể vào tới chung kết, không có gì phải lo lắng”.
"Bố đánh giá thấp kẻ thù quá, thực ra theo con thấy, Thần Cung Thương là mối uy hiếp lớn nhất, ngoài ra cũng không thể coi thường thực lực của tên ngoại vực kia”, Độc Cô Vấn hờ hững nói.
"Người ngoại vực? Người của Thanh Huyền Tông đó hả?”
“Hừ, người của Thanh Huyền Tông đã đi theo chúng ta tới vùng đất Tu Di này, nếu biết điều này sớm hơn thì lúc trước đã nhốt họ ở Bách Thảo Thành rồi, như vậy chúng ta sẽ có ít kẻ thù hơn”.
"Nhưng đã tới đây thì cũng không sao cả, tôi tin rằng người ngoại vực đó không phải là đối thủ của A Vấn, hơn nữa người ngoại vực đó đã gây thù chuốc oán ở khắp nơi, có không ít người muốn giết cậu ta, không đáng lo ngại”.
"Nói đúng lắm”.
Mọi người nhao nhao thảo luận.
Độc Cô Vấn lắc đầu không nói gì.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Anh, lát nữa em sẽ lên võ đài trước, tiêu diệt tên ngoại vực đó giúp anh!”
“Mọi người sững sờ nhìn về phía âm thanh phát ra.
“A Hoài?”
Hóa ra người nói là Độc Cô Hoài.
Vẻ mặt của hắn rất kiên quyết, đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Hiển nhiên là hắn rất không hài lòng về việc cả gia tộc mình đặt hết kỳ vọng lên người của Độc Cô Vấn.
Đột nhiên Độc Cô Vấn quay người lại đi về phía khu vực thi đấu, đồng thời thốt ra một câu nói.
“Anh khuyên em bây giờ nên nhận thua đi, mấy trận chiến kiểu này em không thể đối phó được đâu, em lên trên đó chỉ có một con đường chết mà thôi”.
Độc Cô Hoài nghe thấy vậy, hô hấp trở nên dồn dập, sau đó siết chặt nắm tay lại, trong đôi mắt đầy sự giận dữ.
“Anh à! Em không bất tài như anh nghĩ đâu!”, hắn tức giận gào lên.
Bước chân của Độc Cô Vấn khựng lại, im lặng một lúc rồi nghiêng đầu nói: “Anh chưa bao giờ nghĩ em bất tài cả, nhưng anh hy vọng rằng em có thể nhìn rõ mình”.
Dứt lời, hắn đã đi về phía khu vực thi đấu.
Chương 3495: Tranh giành xưng bá
Thiên Sinh Đao xuất hiện đã hoàn toàn làm nóng cả cuộc thi.
Tất cả tuyển thủ và các thế tộc đều như phát điên, mỗi một thế tộc đều ra tử lệnh cho tuyển thủ của mình, bất luận thế nào cũng phải đoạt được vị trí đứng đầu.
Cho dù hy vọng rất mong manh, nhưng với cám dỗ to lớn trước mặt này cũng nhất quyết phải thử một lần.
"Tôi muốn có thanh Thiên Sinh Đao này!"
Lúc này, ở khu nghỉ ngơi của thế gia Thần Cung, phát ra một tiếng động lớn.
Tất cả mọi người đều run sợ, rối rít quay đầu lại.
Là Thần Cung Thương!
Hắn đứng bật dậy từ trên ghế, đôi mắt kiếm trừng lớn nhìn mọi người, tiếp đó giậm chân bước tới.
Khoảnh khắc đó, sự bá đạo vô tận lan ra khắp nơi.
Nhất là sự bá đạo đó đã tụ lại trước mặt những tuyển thủ của cuộc thi.
Bọn họ có cảm giác tim của mình vào giờ khắc này như bị khí thế của Thần Cung Thương bắt lấy, chỉ cần Thần Cung Thương phát lực, bọn họ sẽ đổ máu ngay tại chỗ.
Cực kỳ đáng sợ!
Đây chính là lá bài chủ chốt của thế gia Thần Cung sao?
Ánh mắt mọi người lộ ra sự kiêng dè, căn bản không dám tranh đấu.
Keng!
Lúc này, tiếng chuông lanh lảnh và du dương lại lần nữa vang khắp vùng đất Tu Di.
"Mời tất cả tuyển thủ tham gia trận chung kết tiến vào khu vực chờ!", ông lão đi lên trước, cao giọng hét.
Xung quanh khu vực thi đấu xuất hiện một vòng sáng lớn.
Tất cả tuyển thủ tham gia thi đấu đều tiến lên trước, giẫm vào bên trong vòng sáng.
"Tôi đi đây”.
Lâm Chính đứng dậy, cười nhạt.
"Cậu Lâm, nhất định phải cẩn thận!", tông chủ Thanh Huyền Tông nói, sau đó chắp tay lạy Lâm Chính, vô cùng cung kính.
Người của Thanh Huyền Tông cũng lập tức lạy theo ông ta.
"Yên tâm!", Lâm Chính ôm quyền.
"Anh Lâm, thật không ngờ anh lại tham gia vào trận chung kết của cuộc thi này, cùng so tài với vô số thiên kiêu trong vực Diệt Vong, mong rằng anh có thể vượt qua mọi khó khăn và bình an trở về”, Ái Nhiễm chúc bình an.
Trận chung kết yêu nghiệt trùng trùng, thiên tài tầng tầng lớp lớp xuất hiện.
Cô ta không dám hy vọng Lâm Chính có thể đoạt được vị trí đứng đầu, chỉ cầu mong Lâm Chính có thể bình an vô sự trở lại, vậy là đủ rồi.
"Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, sải bước đi về khu vực cuộc so tài, bước vào trong vòng sáng kia.
Mọi người chuẩn bị tinh thần.
"Trận chung kết này sẽ được tổ chức dưới hình thức đấu võ đài, những tuyển thủ cảm thấy mình đủ mạnh, xin mời tiến vào trong khu vực thi đấu, tiếp nhận khiêu chiến của những tuyển thủ khác. Sau mỗi vòng, người chiến thắng có thể tiến vào trận pháp nghịch chuyển để hồi phục lại trạng thái, tiếp tục chiến đấu với tuyển thủ tiếp theo! Vòng chung kết không giới hạn bất kỳ vũ khí hay thủ đoạn nào, ai tự động rời khỏi khu vực thi đấu, được coi là nhận thua! Mọi người trong trận chung kết này phải dốc toàn lực. Nếu chết trên võ đài thi đấu, các thế lực phía sau không được truy cứu trách nhiệm, không được đổ lỗi cho tuyển thủ của đối phương, nếu không Lôi Trạch sẽ truy cứu đến cùng! Mọi người, còn có câu hỏi gì không?"
"Không có!"
"Tốt lắm! Tôi tuyên bố, trận chung kết của cuộc thi chính thức bắt đầu!"
Dứt lời, lại là tiếng chuông du dương vang khắp vùng đất Tu Di.
Hơi thở của mọi người cũng dần trở nên căng thẳng.
"Bây giờ, mời tuyển thủ lên võ đài, không biết tuyển thủ nào xung phong lên trước, dẫn đầu lên võ đài chiến đấu?", ông lão quét mắt nhìn những người ở hiện trường, hỏi.
Không ít người đưa mắt về các tuyển thủ hạt giống kia.
Nhưng giây tiếp theo.
Vèo!
Một bóng người bay vào khu vực thi đấu như tia chớp, đứng trước trận pháp nghịch chuyển.
Mọi người đưa mắt nhìn theo.
"Giang Ngạo của Đại Giang Thành?"
Có âm thanh vang lên.
Lâm Chính đánh giá Giang Ngạo, hắn mặc một chiếc áo màu đen, phong cách anh hùng hiên ngang.
Lúc trước anh đã từng thấy biểu hiện của Giang Ngạo ở vòng thứ hai, thực lực không tệ, e rằng Nam Hạnh Nhi cũng không phải đối thủ của hắn.
"Giang Ngạo, anh nôn nóng lên võ đài tìm con đường chết sao?”, có người khẽ cười nói.
"Dù sao cũng có trận pháp nghịch chuyển, sao lại sợ bị thương và hao tổn khí kình, nếu có thể từng bước chiến đấu đến cùng, trở thành người đứng đầu cuộc thi, thì thanh Thiên Sinh Đao này chẳng phải rất hợp với tôi sao?", Giang Ngạo kiêu ngạo nói.
"Ngông cuồng! Trịnh Xuyên tôi lại muốn xem thực lực của anh đến đâu”.
Người tên Trịnh Xuyên cười khẩy, lao lên võ đài, thi đấu với Giang Ngạo.
Không thể không nói, Giang Ngạo cũng có chút thực lực, cả hai đánh nhau bằng khí độc, châm bạc điên cuồng bay ra, đánh nhau không phân thắng bại, nhưng Giang Ngạo đã bắt được sơ hở của Trịnh Xuyên, lập tức đâm ba cây châm bạc vào cơ thể anh ta, phong ấn khí mạch của anh ta, cuối cùng đá anh ta lăn xuống đất.
Đến khi Trịnh Xuyên muốn đứng dậy, Giang Ngạo đã cầm sẵn nhiều cây châm bạc, đâm thẳng vào tử huyệt của anh ta.
"Dừng tay! Tôi đầu hàng! Tôi nhận thua!"
Trịnh Xuyên kinh hãi, vội vàng kêu lên.
Mọi người run rẩy.
Trận đầu tiên cứ kết thúc như vậy sao?