Lúc này, trong sảnh chính đã vô cùng náo nhiệt
Tất cả các khách mời của hôn lễ đều đã tới!
Mọi người nâng ly, cực kỳ vui vẻ, Hình Thư Trường bước vào thu hút ánh mắt mọi người.
“Đây là chú rể phải không? Thật tuấn tú!”
“Thánh Giả đại nhân! Ông tìm được đứa con rể tốt đấy”.
“Đúng đấy! Con rể có đức có tài thế này, cần gì hơn nữa?”
“Sau này sơn trang Thánh Y và Huyền Thanh Các sẽ hợp lực! Trong thiên hạ này còn ai dám chống lại ông đâu?”
“Nói rất đúng!”
Khách mời không ngừng nịnh nọt.
Thánh Y Giả ngồi ở trên vuốt râu mỉm cười.
Ở đầu bên kia có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Người đàn ông trung niên này mặc áo bào đen, râu tóc hoa râm, vẻ mặt rất nghiêm túc, cả người tỏa ra khí chất nhìn đời bằng nửa con mắt, do đó rất nhiều khách mời trong sảnh đều không dám nhìn ông ta.
Nhìn phong thái này cũng đủ biết ông ta có thân phận gì.
Huống hồ trong cả đại điện này cũng chỉ có một người có thể ngồi ngang hàng với Thánh Y Giả.
“Cô dâu đâu? Cô dâu đi đâu rồi?”
“Đúng rồi, phải mau đưa cô dâu ra bái trời đất”.
“Nhanh đi gọi cô dâu ra đi”.
Mấy vị khách này đã uống rượu hết một vòng, hứng thú tăng vọt, đứng dậy nhao nhao hô hào.
“Được được được, mọi người đừng vội, chúng tôi sẽ lập tức mời cô dâu ra”.
Tam Thủ Y cười ha hả nói, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên ngoài.
Sau đó, tiếng pháo nổ bên ngoài sảnh càng lúc càng to.
Từng đợt trống chiêng vang lên lanh lảnh, sau đó là từng đợt sáo tiêu trầm bổng.
“Cô dâu tới rồi!”
Tiếng hô thông báo vang tới.
Mọi người liếc mắt nhìn.
Trí Băng Thanh mặc áo cưới đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, được tám cô gái chưa chồng dìu đỡ, từ từ đi vào đại điện.
Trên đại điện, Hình Thư Trường bỗng nhiên quay đầu lại, ngay khi hắn nhìn thấy Trí Băng Thanh, hai mắt hắn không khỏi sáng rực.
Không biết sao hôm nay Trí Băng Thanh lại đẹp tới vậy. Cô ta sinh ra đã không xấu, ăn mặc trang điểm một phen đã có thể so sánh với tiên nữ bước ra từ nơi hoa sen chớm nở.
“Cô dâu thật đẹp!”
“Chú rể thật có phúc!”
“Chậc chậc, đẹp quá!”
“Tôi chưa gặp cô dâu nào đẹp tới vậy!”
Khách mời cực kỳ kinh ngạc.
Hai má Trí Băng Thanh ửng đỏ, cúi đầu ngại ngùng.
Hình Thư Trường thấy thế, hít thở cũng nhanh hơn, ánh mắt cực nóng, chỉ muốn lập tức kéo Trí Băng Thanh đi động phòng.
Sao trước đây không biết cô gái này lại xinh đẹp tới vậy?
Hình Thư Trường cảm thấy sốt ruột bứt rứt.
“Kính chào bố, kính chào Hình các chủ!”
Trí Băng Thanh bước lên đại điện, cúi người theo lễ nghi.
“Tốt! Tốt! Tốt! Con gái tốt! Chỉ là sao con chưa sửa lời? Sao lại gọi là Hình các chủ?”, Thánh Y Giả cười to nói.
Hai má Trí Băng Thanh ửng đỏ, khẽ nói: “Kính chào... bố chồng...”
“Ừ!”
Người đàn ông trung niên mặc áo bào đen khẽ gật đầu, coi như thừa nhận thân phận của Trí Băng Thanh.
Thấy cảnh tượng này, Thánh Y Giả thầm thở phào nhẹ nhõm.
Được vị này thừa nhận cũng không phải chuyện dễ gì.
“Giờ lành đã tới! Cô dâu chú rể bái trời đất!”
Người dẫn chương trình hô to khuấy động!
Hai người lập tức dừng lại, chuẩn bị bái đường.
Hiện trường càng thêm náo nhiệt!
Khách mời đồng thời đứng dậy, chen chúc qua đó, muốn tận mắt chứng kiến cô dâu chú rể bái đường.
Ngay lúc đó, Lâm Chính mặc quần áo đỏ thẫm bước vào đại điện.
Anh vừa xuất hiện, đại điện đang náo nhiệt lập tức im bặt không một tiếng động.
Đám khách mời vô cùng kinh ngạc.
“Chuyện này... Chuyện này là sao?”
“Người này là ai?”
“Sao anh ta lại ăn mặc như thế???”
“Anh ta cũng tới để kết hôn à?”
“Không đúng! Chú rể đã tới rồi mà? Anh ta... Là ai?”
Ai cũng sững sờ.
Thánh Y Giả cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng ở đáy mắt đã có tia sáng lóe lên.
“Thánh Giả đại nhân, chuyện này là thế nào?”, khuôn mặt người đàn ông trung niên mặc áo bào đen không chút cảm xúc, hỏi.
“Tôi cũng không biết! Tam Thủ Y! Mau qua đó xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Thánh Y Giả tỏ vẻ phẫn nộ, quát lớn.
“Rõ!”
Tam Thủ Y gật đầu, lập tức đi tới chỗ Lâm Chính.
Chương 2382: Chỉ dựa vào đám người này thôi sao?
“Ê! Nhóc con, ai bảo cậu tới đây? Lại còn ăn mặc thế này, cậu muốn chết phải không?”
Tam Thủ Y ra vẻ không hề khách khí, lớn giọng mắng chửi.
Trước đó ông ta luôn mồm gọi thần y Lâm, bây giờ lại thẳng thừng hét nhóc con, lật mặt cực kỳ nhanh.
Lâm Chính liếc nhìn Tam Thủ Y, rồi nhìn lên đại điện, bình tĩnh nói: “Sơn trang Thánh Y các người có ý gì? Không phải đã nói sẽ gả cô Trí Băng Thanh cho tôi sao? Tại sao lại để cô ấy bái đường thành thân với người khác?”
Lời vừa dứt, cả sảnh xôn xao.
“Cái gì?”
“Chuyện này... Người này... lại dám nói vậy hả?”
“Anh ta từ đâu tới? Lại còn dám có ý với cô Trí Băng Thanh?”
“Chắc anh ta điên rồi...”
Đám khách mời cực kỳ kinh ngạc, không dám tin lời Lâm Chính.
Người của Huyền Thanh Các còn kinh hãi hơn.
Đây đâu chỉ là khiêu khích? Hành động này là đang đánh vào mặt người của Huyền Thanh Các!
“To gan!”
Đột nhiên Hình Khánh đập bàn đứng lên, phẫn nộ chỉ tay vào Lâm Chính: “Tên súc sinh này muốn chết hả? Dám gây rối ở hôn lễ của người Huyền Thanh Các tao! Mày muốn chết thì tao sẽ giúp mày!”
Thật ra Hình Khánh cũng biết mục đích của sơn trang Thánh Y là gì.
Ông ta cũng không muốn phối hợp với sơn trang Thánh Y. Nhưng tới bước này rồi, ông ta phải đứng ra, nếu không thể diện của Huyền Thanh Các sẽ bị ném đi đâu?
“Hôn lễ của Huyền Thanh Các các người ư? Hình phó các chủ? Tôi nghĩ ông nhầm rồi phải không?”
Lâm Chính không nhanh không chậm rút ra một giấy tờ trong túi áo, lập tức đưa tới trước mặt mọi người, hét lớn: “Đây là giấy làm chứng của tôi với cô Trí Băng Thanh, trên đó có dấu vân tay cô ta, cô ta đã đồng ý sẽ gả cho tôi, làm vợ tôi, đồng thời người của sơn trang Thánh Y cũng đồng ý, hôn lễ này đáng ra phải là hôn lễ của tôi với Trí Băng Thanh, không phải của các người! Vì vậy nói đúng ra là các người gây sự ở hôn lễ của tôi!”
Lời vừa dứt, cả đại điện xôn xao kinh ngạc, liên tục sôi trào.
Người của Huyền Thanh Các đồng thời nhìn về Thánh Y Giả.
“Thánh Giả, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Chí Tôn Huyền Thanh Các hỏi với khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Xin Chí Tôn bớt giận! Việc này tôi hoàn toàn không biết, đừng chỉ tin lời của một bên!”, Thánh Y Giả ra vẻ lo lắng nói.
“Vậy chứng cứ trong tay cậu ta... thì giải thích thế nào?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các hỏi lại, giọng nói càng lúc càng lạnh lùng.
“Bố chồng, là anh ta ép con!”
Ngay lúc đó, Trí Băng Thanh hét lên đau khổ.
“Ép buộc ư?”
Mọi người chấn động, Hình Thư Trường cũng trừng to mắt.
“Thật ra con theo lệnh của bố con, hộ tống người của sơn trang đi Giang Thành chấp hành nhiệm vụ, tình cờ gặp thần y Lâm, anh ta thèm muốn sắc đẹp của con, muốn dùng vũ lực ép con kết hôn, con không đồng ý thì anh ta lại đánh nhau với người trong sơn trang của con! Vì an toàn của người trong sơn trang, đồng thời có thể thoát thân, con đã viết giấy tờ đó dưới sự bức ép của anh ta, con bị ép viết, con bị ép!”
Trí Băng Thanh vừa khóc lóc vừa nói, nhào vào lòng Hình Thư Trường.
Mọi người dâng lên phẫn nộ.
“Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Tên súc sinh này! Tao không tha cho mày!”
Hình Thư Trường giận tím mặt: “Người đâu! Áp giải người này ra khỏi sơn trang cho tôi, băm anh ta ra làm tám mảnh! Lập tức giết chết!”
“Tuân lệnh”.
Cao thủ của Huyền Thanh Các lập tức ra tay, bao vây Lâm Chính.
Người của sơn trang Thánh Y mỉm cười quan sát.
Thánh Y Giả cũng híp mắt nhìn Lâm Chính.
Ông ta tin rằng Lâm Chính chắc chắn không phải là đối thủ của đám người của Huyền Thanh Các.
Chỉ cần bọn họ đánh, Lâm Chính nhất định chỉ có con đường chết.
Nếu Lâm Chính muốn giữ mạng thì chỉ có thể gia nhập sơn trang Thánh Y, cầu xin Thánh Y Giả giúp đỡ.
Đến lúc đó Thánh Y Giả sẽ nói ra lý do thoái thác đã được chuẩn bị trước, mọi chuyện sẽ êm đẹp!
Nhưng khuôn mặt Lâm Chính không chút cảm xúc, hờ hững nhìn chằm chằm vào bóng người đang tiến tới, không hề xao động.
“Ồ? Cậu muốn đánh lại sao? Vậy cũng tốt, như vậy sẽ đắc tội với người của Huyền Thanh Các, lúc đó người ta càng giận dữ thì cậu sẽ chết càng thảm!”
Tam Thủ Y híp mắt cười nói, dứt khoát đi tới bên cạnh Lâm Chính, thì thầm khuyên nhủ: “Thần y Lâm, cậu chịu thua đi! Chỉ cần cậu ngoan ngoãn cúi đầu, gia nhập vào sơn trang của tôi, thì chẳng cần lo gì nữa, nếu không, hôm nay cậu chỉ có đường chết!”
“Chết ư?”
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ bằng mấy người này thôi sao? E rằng làm không được đâu?”
Chương 2383: Cô lại đây
“Không làm được ư? Thần y Lâm, cậu tưởng cậu là cái thá gì? Thật sự cho rằng mình rất lợi hại sao? Được, nếu cậu đã muốn tìm đường chết! Vậy cậu cứ tự nhiên, dù vậy tôi vẫn phải cảnh cáo cậu một câu, bây giờ trường hợp của cậu vẫn chưa coi là nghiêm trọng. Nếu để sự việc tới mức không thể cứu vãn mà cậu lại đi đầu hàng, lúc đó e rằng thần tiên cũng không cứu nổi cậu!”
Tam Thủ Y lạnh lùng cười nói, sau đó lập tức quay người lui đi.
Lâm Chính không phản ứng lại.
Lúc này, người của Huyền Thanh Các đã bắt đầu tiến tới, muốn bắt Lâm Chính.
Nhưng giây sau, Lâm Chính vung tay lên.
Vèo vèo vèo...
Vài cây châm bạc bắn ra, đâm thẳng vào cơ thể những người đó.
Chỉ trong chốc lát, tất cả những người đang tiếp cận Lâm Chính đều cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy, cứ như mấy pho tượng.
“Đây...”
Mọi người kinh hãi.
“Châm bạc điểm huyệt!”, Tam Thủ Y kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ phẫn nộ: “Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Tên này... Thật to gan!”
Thánh Y Giả không nói nên lời, nhưng vẻ tươi cười trên mặt càng ngày càng sâu.
“Bố! Thực lực của người này không tầm thường, hôm qua con bị thương là do anh ta đánh! Xin bố nhanh chóng ra lệnh cho các chú bác trưởng lão ra tay xử lý anh ta! Tạo uy danh cho Huyền Thanh Các của chúng ta!” Hình Thư Trường hét lên.
“Là cậu ta đánh gãy tay chân con à?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các khẽ nhíu mày.
“Đúng là anh ta! Bố, xin bố làm chủ cho con!”
Hình Thư Trường ôm quyền hô to, giọng nói tràn ngập sự căm hận.
Chí Tôn Huyền Thanh Các lần nữa nhìn về Lâm Chính, hơi đăm chiêu.
Một lát sau ông ta gật đầu.
“Con không đánh lại cậu ta là do con chưa đủ cố gắng, mong rằng con sẽ nhớ bài học này, còn người này... Tam trưởng lão, ông xử lý đi, lấy đầu cậu ta xuống, cố gắng đừng để máu văng ra sảnh, nếu không sẽ phá hủy bầu không khí hôn lễ của con trai tôi”.
“Rõ! Thưa các chủ!”
Tam trưởng lão của Huyền Thanh Các lập tức đứng dậy, tiến lại chỗ Lâm Chính.
Đó là một người đàn ông để râu dài và mặc áo choàng màu nâu, trên đầu không một sợi tóc nhưng râu lại dài tới tận ngực, khuôn mặt nghiêm túc ánh mắt dữ tợn, hai tay ở thế giơ móng vuốt, trên ngón tay còn tỏa ra mùi máu tươi nhàn nhạt. Có lẽ đây không phải lần đầu ông ta dùng mười ngón tay của mình để giết người.
“Nghe này, người không muốn giết tôi thì tôi sẽ không giết hắn, nhưng nếu đã muốn giết tôi thì tôi sẽ không nương tay!” Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tôi khuyên cậu tốt nhất là không nương tay”.
Tam trưởng lão bình tĩnh nói, đột nhiên hai mắt dữ tợn, người cứ như tia sét, nhanh như điện tiếp cận Lâm Chính, một móng vuốt hung ác hướng tới cổ anh.
Sức lực của móng vuốt khiến người ta khiếp sợ, đầu ngón tay được bọc một lớp cương khí nhàn nhạt, đủ để phá kim loại chặt cả sắt, nghiền nát xương thịt cũng chỉ như đang chọc vào miếng đậu hủ bình thường đơn giản.
Giây tiếp theo, Lâm Chính đập mạnh vào năm ngón tay đang tấn công tới.
Răng rắc!
Móng vuốt sắc bén của Tam trưởng lão lập tức bị xẻ nát, bàn tay nổ tung ngay tại chỗ.
“Cái gì?”
Tam trưởng lão sửng sốt, gần như không cảm thấy đau đớn, một giây sau Lâm Chính cầm con dao chém vào cổ ông ta.
“Thằng nhãi ranh kia, dừng tay!”
Hình Khánh ý thức được điều gì đó, kêu lên thảm thiết.
Nhưng... không kịp!
Xoẹt!
Chỉ nghe được tiếng da thịt bị xé rách vang lên.
Tam trưởng lão bị cắt cổ, máu phun thành từng cột lên không trung, văng ra khắp nơi.
“A!”
Tiếng thét hoảng sợ chói tai vang khắp đại điện.
Các khách mời đều bị dọa sợ chết khiếp.
Trí Băng Thanh cũng vô cùng kinh hãi.
Cô ta không ngờ, thần y Lâm này lại hung tàn tới vậy...
Tam trưởng lão gần như đã bị giết ngay lập tức!
Sắc mặt Hình Thư Trường cũng bàng hoàng khiếp sợ.
Lúc này, Lâm Chính nhìn về phía Trí Băng Thanh lạnh nhạt gọi: “Cô, lại đây!”
Chương 2284: Chí Tôn ra tay
“Anh muốn làm gì?”
Trí Băng Thanh sợ hãi, sợ phát run nhìn chằm chằm Lâm Chính, hỏi.
“Người đáng lẽ bái đường thành thân với cô là tôi! Cô đã ký vào giấy làm chứng, chẳng lẽ cô muốn nuốt lời?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nuốt lời ư? Tôi làm vậy là do anh ép, sao có thể nói là tôi nuốt lời chứ?”, Trí Băng Thanh nghiến răng nói.
“Xem ra cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời!”
“Tên họ Lâm kia, anh... anh đừng ngang ngược! Thư Trường, anh nói gì đi, anh... anh giúp em với...”, Trí Băng Thanh quay đầu, mắt đẫm lệ nhìn Hình Thư Trường.
“Bố!”
Hình Thư Trường nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ cực điểm, xoay người quỳ xuống trước mặt Chí Tôn Huyền Thanh Các, không nói lời nào.
Chí Tôn Huyền Thanh Các đứng lên.
Người của Huyền Thanh Các cũng đứng dậy hết.
Trong mắt ai cũng tràn ngập phẫn nộ và hận thù.
Giờ phút này Thánh Y Giả mới lấy lại tinh thần sau khi chứng kiến cảnh khiếp sợ kia.
Ông ta cũng không ngờ, Lâm Chính lại dám giết người!
Trước mặt Chí Tôn Huyền Thanh Các lại có thể... Giết một vị trưởng lão của Huyền Thanh Các!
“Đại ca, chuyện này... có vẻ đã nằm ngoài dự liệu rồi...”
Tam Thủ Y chạy tới, run rẩy nói.
“Đúng vậy, tiếp theo khó xử rồi đây, tên họ Lâm lại giết được một vị trưởng lão của Huyền Thanh Các trong tích tắc, có thể thấy thực lực phi phàm. Một vị trưởng lão bị giết, Chí Tôn Huyền Thanh Các đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua, e là mấy lý do thoái thác tôi chuẩn bị trước cũng không thể dùng rồi!”, Thánh Y Giả khẽ nói.
“Vậy đại ca... Bây giờ chúng ta phải làm sao?”, Tam Thủ Y dè dặt hỏi.
“Không có cách nào, chỉ có thể tha cho người đó!”
“Cứ tha cho cậu ta...như vậy sao?”
“Hừ, nếu không thì làm sao bây giờ? Người này tự tìm tới rắc rối, chẳng thể trách người khác, tôi đã cho cậu ta không ít cơ hội, nhưng cậu ta có biết quý trọng không? Hôm nay có chết thì cũng là do cậu ta gieo gió gặt bão!” Thánh Y Giả lạnh lùng nói.
Tam Thủ Y gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Kẻ đáng chết có khuyên nhủ gì cũng vô ích!
Chuyện này là do Lâm Chính tự chuốc lấy.
“Bây giờ mong các vị khách tạm thời rời bữa tiệc! Xảy ra tình huống bất ngờ, nhưng không cần lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết!”
Thánh Y Giả đứng dậy, nói.
Các khách mời đều bị dọa sợ, nghe Thánh Y Giả nói vậy thì đâu còn do dự? Lập tức đứng lên muốn bỏ chạy.
Nhưng lúc đó, Chí Tôn Huyền Thanh Các lên tiếng.
“Không được đi đâu hết!”
Khách mời ở hiện trường sửng sốt.
“Người này giết trưởng lão của Huyền Thanh Các trước mặt tôi, tôi phải chặt đầu cậu ta xuống ở trước mặt mọi người!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh như băng quát lên.
Dứt lời.
Vèo!
Một luồng khí kình cuồng bạo phát ra từ cơ thể ông ta, phun thẳng ra cả đại điện.
Khách mời đồng thời run rẩy.
Cao thủ của sơn trang Thánh Y cũng biến sắc.
Bọn họ cảm nhận được khí tức này cũng lập tức hiểu được, Chí Tôn Huyền Thanh Các... đã nổi giận!
“Chí Tôn!”
Người của Huyền Thanh Các đồng thời hô lớn.
Chí Tôn giẫm từng bước từng bước trong đại điện.
Trong nháy mắt, cứ như có một ngọn núi chuẩn bị đè xuống người Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính sừng sững bất động, cứ như bàn đá.
Trong mắt Chí Tôn ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
Ông ta nhìn ra được Lâm Chính bất phàm.
Dù vậy, ông ta không cho rằng mình không thể giết được Lâm Chính!
Tuy Lâm Chính cũng có chút thủ đoạn, nhưng đối với người đứng đầu của Huyền Thanh Các, thủ đoạn của anh cũng chỉ bằng con bọ ngựa! Không là gì cả!
“Nộp mạng... cho tôi!”
Chí Tôn quát khẽ, dứt lời, một tay ông ta chỉ về phía Lâm Chính.
Lập tức một luồng khí tức huyền diệu tối cao không gì sánh kịp, phóng ra từ lòng bàn tay của Chí Tôn Huyền Thanh Các.
Nó giống như một cái lưới to, nhốt Lâm Chính vào, khiến anh không thể chạy trốn.
Lâm Chính cũng không trốn tránh, yên lặng tập trung để đánh lại sức mạnh này, anh nâng một tay lên, cũng phát động khí kình.
Nhìn khí thế này, có vẻ anh đang muốn phân cao thấp với Chí Tôn!
“Thật điên rồ!”
“Mày là cái gì? Dám khiêu chiến Chí Tôn của bọn tao?”
“Sao không nhìn xuống bãi nước tiểu để soi lại mày đi!”
“Quả nhiên là nghé con không sợ hổ!”
Người của Huyền Thanh Các tức giận chửi bậy.
Khách mời ở hiện trường và người của sơn trang Thánh Y cũng cười nhạo, lộ vẻ khinh thường.
Người đó chính là Chí Tôn Huyền Thanh Các đấy!
“Thần y Lâm này chắc cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, hắn dựa vào đâu để giao đấu với người nghịch thiên tới vậy? Thật sự tưởng rằng giết được một Tam trưởng lão thì có thể giẫm Huyền Thanh Các dưới chân sao?”
“Tên đó đáng chết! Tên đó đáng chết!”
Trí Băng Thanh phẫn hận mắng chửi.
“Băng Thanh yên tâm đi! Người này đã khiêu khích bố anh! Trên đời này người nào cả gan khiêu khích bố anh thì kết cục chỉ có một! Đó là phải chết!” Hình Thư Trường lạnh lùng bật cười nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Cứ như thể hắn đã nhìn thấy cái xác bị chặt đầu của Lâm Chính.
Nhưng lúc này, hai bóng người lao vào đại điện, đứng trước người Lâm Chính.
“Ồ?”
Vẻ mặt của Chí Tôn Huyền Thanh Các cứng đờ, đột nhiên dừng tay!
“Tử Nghĩa? Tử Hằng?”
Chương 2385: Đại điện tan nát
“Đó là Tử Nghĩa đại nhân và Tử Hằng đại nhân?”.
“Bọn họ… đang làm gì vậy? Vì sao lại đứng chắn trước tên điên đó?”.
“Lẽ nào bọn họ… đang bảo vệ tên điên kia?”.
Mọi người sửng sốt, ai nấy dụi mắt, ngây ngốc nhìn.
“Tử Nghĩa, Tử Hằng bái kiến Chí Tôn!”.
Hai người hành lễ với Chí Tôn Huyền Thanh Các.
Chí Tôn Huyền Thanh Các tỏ ra lạnh lùng, nhỏ giọng hỏi: “Các ông đang làm gì vậy? Muốn bảo vệ thằng nhóc này sao?”.
“Phải, Chí Tôn!”.
“Người này không thể giết!”.
Tử Nghĩa và Tử Hằng đồng loạt lên tiếng.
“Vì sao?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các nói.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại không nói gì.
“Hừ, xem ra các ông vẫn còn chuyện giấu tôi. Các ông tự mình xem dưới mặt đất đi, có thấy đầu ai rơi dưới đất không, ai đang nằm ở đó không?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các quát lên.
Hai người quay đầu nhìn, lông mày khẽ động đậy.
“Biết Tam trưởng lão đã bị ai giết không?”, Chí Tôn nhìn chằm chằm hai người, hỏi.
Nhưng… hai người họ vẫn kiên trì.
“Chí Tôn, tôi nghĩ cậu Lâm nhất định đã cảnh cáo Tam trưởng lão, nhưng Tam trưởng lão không nghe, cho nên mới mất mạng, có đúng không?”, Tử Nghĩa chắp tay nói.
“Mấy chuyện này tôi không quan tâm! Cậu ta đã giết Tam trưởng lão thì tôi sẽ giết cậu ta! Tử Nghĩa, Tử Hằng, hôm nay tôi nói rõ ở đây, hai người muốn bảo vệ cậu ta, tôi sẽ giết luôn các ông!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các nói, toàn thân đã toát ra sát ý vô tận.
Vẻ mặt hai người lập tức trở nên âm trầm.
“Hai vị, xin hãy tránh ra đi, không cần cầu xin cho tôi, tôi cũng không cần bất cứ ai cầu xin giúp mình. Ngày hôm nay tôi đến đây thật ra không chỉ để cưới Trí Băng Thanh, mà còn để đòi một lời giải thích, đòi lại công đạo! Nếu phải chiến đấu, tôi chưa từng sợ bất cứ ai!”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó…”.
“Cậu Lâm, xin hãy để chúng tôi khuyên Chí Tôn thêm lần nữa…”.
Tử Nghĩa và Tử Hằng có vẻ khó xử.
“Không cần khuyên nữa, vả lại các ông cũng không khuyên nổi. Dù gì ông ta cũng là Chí Tôn, còn các ông thì không phải!”, Lâm Chính lắc đầu, nhìn Chí Tôn Huyền Thanh Các, nói: “Nhưng có một điều tôi phải nói với ông”.
“Cậu muốn nói gì?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh lùng hỏi.
“Đó là một khi ra tay, người làm Chí Tôn Huyền Thanh Các như ông… có gánh chịu nổi hậu quả hay không?”, Lâm Chính nói, sâu trong đôi mắt lóe lên dị hỏa.
Chí Tôn Huyền Thanh Các căng thẳng, không nhìn thấy rõ cho lắm, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Nhìn sang Tử Nghĩa và Tử Hằng, ông ta đột nhiên hiểu ra điều gì.
Hai người khuyên can như vậy tất nhiên là đã từng giao đấu với người trẻ tuổi đó, cũng biết được một ít tình hình.
Nhưng bây giờ hối hận đã không kịp!
Hơn nữa, Tam trưởng lão bị chém chết ngay trước mặt mình, nếu không diệt trừ người đó, làm sao còn ngồi vững trên bảo tọa Chí Tôn của mình được nữa?
“Không cần nhiều lời, nạp mạng cậu ra đây!”.
Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh lùng nói, giậm chân.
Vù!
Áp lực trên người Lâm Chính thoáng chốc tăng lên gấp mười lần, đến nỗi sàn nhà dưới chân anh lập tức nổ tung, mặt đất lõm xuống.
Ra tay rồi!
Mọi người kinh ngạc la lên.
“Chí Tôn! Xin hãy dừng tay!”.
Tử Nghĩa và Tử Hằng liên tục hô hào.
Nhưng… không kịp nữa!
Chí Tôn Huyền Thanh Các giống như di chuyển tức thời về phía Lâm Chính, thân mình hóa thành mười chiếc bóng, đồng loạt tấn công tới.
Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng của Lâm Chính tràn ngập quyền ảnh đáng sợ khủng khiếp.
“Wow!”.
Người đứng xung quanh kinh ngạc tột cùng.
Đúng là Chí Tôn Huyền Thanh Các, đòn đánh đầu tiên đã đáng sợ ảo diệu như vậy!
Nhưng Lâm Chính không hoảng loạn, hai tay đồng thời đánh ra, vẽ thành những bóng tay chằng chịt, ngăn chặn những nắm đấm đáng sợ đánh đến.
Rầm rầm rầm rầm!
Nắm đấm và cánh tay hai bên không ngừng va chạm, những hoa văn sức mạnh đáng sợ bắn ra.
Bàn ghế trong điện đều bị lật đổ.
Cột trụ bị đánh gãy, sàn nhà nứt ra, một mảnh hoang tàn.
Khách dự tiệc sợ đến mức co rúc vào trong góc.
Bọn họ muốn chạy nhưng lại không dám. Dù sao Chí Tôn Huyền Thanh Các cũng đã có lời không cho bọn họ chạy, nếu chạy chẳng phải sẽ đắc tội với Chí Tôn hay sao?
Người của sơn trang Thánh Y đều không có động tác gì, chỉ thờ ơ đứng nhìn.
Cuối cùng!
Ầm!
Lâm Chính dường như không thể chống đỡ nổi, bị Chí Tôn Huyền Thanh Các đánh ngã ra đất.
Ầm ầm!
Thân người anh tông vỡ sàn nhà của đại điện. Đại điện như chiếc thuyền cô đơn giữa gió mưa, lung lay dữ dội. Hoa văn sức mạnh đáng sợ điên cuồng lan ra trong điện đường.
Chí Tôn vẫn chưa dừng tay, tóm lấy Lâm Chính trong sàn nhà vỡ nát, nhấc anh lên lần nữa. Sau đó, ông ta đấm mạnh vào tim Lâm Chính, định đánh nát tim anh ra.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn, cũng đánh một quyền về phía tim Chí Tôn!
Đây là định liều mạng tới cùng sao?
Không!
Không đúng!
Chí Tôn Huyền Thanh Các bỗng biến sắc, lập tức chuyển công thành thủ, thu lại nắm đấm đã vung ra, đổi thành chưởng để ngăn chặn.
Nhưng cử động của ông ta lại cho Lâm Chính cơ hội.
Nắm đấm Lâm Chính đấm lên chưởng tay của Chí Tôn Huyền Thanh Các, đồng thời đầu đập mạnh vào trán của ông ta.
Ầm!
Một tiếng nổ lại vang lên.
Chí Tôn Huyền Thanh Các ngã ra đất, làm mặt đất nát vụn…