Hồng Mông Long Châm đâm vào ngực, nơi gồ lên lập tức xẹp xuống.
“Cái gì?”.
Ông Hà kinh ngạc, không tin được.
Ông ta biết Lâm Chính dùng thủ đoạn gì.
Châm bạc!
Cậu ta dùng y thuật ngăn chặn khí của xác rồng tràn vào cơ thể…
Sao có thể?
Ông Hà căng thẳng.
Y thuật của Long tộc đã truyền thừa nghìn năm, còn là y thuật cổ, mạnh hơn y thuật ở thế tục không biết bao nhiêu lần.
Nhưng ông ta biết y thuật của Long tộc vốn không thể chống lại khí của xác rồng.
Vì sao… người này có thể làm được?
“Xem ra y thuật của cậu không tệ”.
Ông Hà gật đầu, bình tĩnh nói: “Nhưng dựa vào nó vẫn chưa đủ để dập tắt sự xao động của tim rồng. Cậu cưỡng ép kìm chế, một khi tim rồng mất khống chế thì sẽ tan xương nát thịt, thần tiên khó cứu”.
Lâm Chính lạnh lùng liếc nhìn ông ta, không nói lời nào, tiếp tục nhét đan dược vào miệng.
Đợi đan dược vào bụng, Lâm Chính tiếp tục đi tới trước, ánh mắt kiên định.
Ông Hà không nói gì, cũng tiến tới phía trước.
Càng tiến tới, tim rồng lại càng nổi loạn.
Hồng Mông Long Châm cũng gần như không thể ngăn chặn được nữa. Hồng Mông Long Châm đâm vào ngực Lâm Chính rung lên, dường như có thể bật ra bất cứ lúc nào.
Lâm Chính nhíu mày, âm thầm vận chuyển long lực ổn định Long Châm, nhưng không có hiệu quả.
“Đành dựa vào nó thôi”.
Lâm Chính thở ra một hơi, đưa tay điểm lên ngực mình vài cái.
Sức lực điểm huyệt cực kỳ mạnh, gần như sắp đâm thủng da thịt.
Trong nháy mắt, ngực Lâm Chính chảy máu, nhuộm đỏ cả áo.
“Hừ, y thuật cổ của Long tộc chúng tôi còn vô dụng, y thuật của cậu thì mạnh đến đâu được?”.
“Thế à?”.
Lâm Chính nhìn sang ông Hà, nói: “Có lẽ về tu vi tôi không bằng các người, nhưng về y thuật tôi không cho rằng mình thua kém ai”.
“Hi vọng cậu sẽ có được kết quả tốt”.
Ông Hà nói.
Hai người tiếp tục tiến tới trước.
Lúc này Lâm Chính cảm giác như mình đã đi vào trong xương đầu rồng.
Xung quanh trắng mênh mang.
Ngay cả mặt đất dưới chân cũng là xương trắng dày đặc.
Không khí vô cùng lạnh lẽo, nước giọt thành băng.
Lâm Chính cảm thấy hai chân giống như đổ chì.
Bởi vì lúc này anh không những cảm thấy tim sắp vọt ra ngoài, mà ngay cả máu trên người cũng sôi sục.
Cơ thể anh tỏa ra khói trắng, giống như máu trong cơ thể bị bốc hơi…
Vô cùng kỳ quái.
Rõ ràng nhiệt độ xung quanh rất thấp, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng nóng nực.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đột nhiên dừng bước, ngồi xếp bằng xuống.
“Cậu làm gì vậy?”.
Ông Hà quay đầu nhìn.
“Giải độc!”.
“Giải độc?”.
Ông Hà ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
“Sao cậu biết mình trúng độc?”.
“Ngoài lạnh trong nóng, còn không phải trúng độc sao?”.
Lâm Chính thuận miệng nói, cũng không trả lời, vừa vận khí vừa sử dụng châm khí đâm lên cơ thể mình.
Không lâu sau, trên người Lâm Chính đã cắm đầy châm khí.
Châm khí phát huy tác dụng, khói trắng tỏa ra trên người Lâm Chính cũng dần biến mất.
Ông Hà ngạc nhiên.
“Thật sự có tác dụng sao?”.
Giờ phút này, ông ta không thể không xem trọng y thuật của Lâm Chính.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, Lâm Chính lại đứng dậy.
“Tiếp tục đi thôi”.
Ông Hà im lặng một lúc, đi thẳng tới trước.
Đi khoảng năm sáu phút.
“Đến rồi!”.
Ông Hà nói.
Lâm Chính ngước nhìn, hơi thở gấp gáp.
Ở phía trước đột nhiên xuất hiện một bộ não khổng lồ…
Chương 5247: Cậu điên à?
Lâm Chính cứ tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng cảnh tượng trước mắt vô cùng chân thực, không phải ảo giác, không phải hư cấu.
Trong xương đầu trắng bóc khổng lồ xuất hiện một bộ não tươi mới.
Não đan xen hai màu trắng đỏ, bên trên có nhiều đường vân, còn đang chuyển động nhẹ.
“Đây… Đây là cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Não rồng”.
Ông Hà bình tĩnh đáp.
“Não… Não rồng?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
Xương cốt thần long đã thành xương trắng, vì sao lại có một bộ não còn sống?
Thật khó tưởng tượng!
“Cậu có thể qua đó”.
Ông Hà chỉ vào khoảng trống bên dưới não rồng, bình tĩnh nói: “Ở đó sẽ có thử thách cuối cùng của cậu. Nếu cậu có thể chịu được truyền thừa của não rồng thì cậu sẽ hoàn thành thử thách, trở thành người kế thừa thần long chân chính. Nếu cậu không chịu được truyền thừa của não rồng thì cậu sẽ nổ tung mà chết, trở thành chất bổ cho não rồng, rõ chưa?”.
Lâm Chính không nói gì, càng không quan tâm đến ông Hà, chỉ nhìn chằm chằm bộ não khổng lồ, giống như đang quan sát gì đó.
“Cậu còn không mau đi?”.
Ông Hà nhíu mày nói.
“Lát nữa tôi mới đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Lát nữa mới đi? Cậu ở lại đây thêm một phút, khí tức trong cơ thể cậu sẽ tiêu hao thêm một phần. Nếu kéo dài lâu, khí tức cơ thể cậu tiêu hao hết, không thể sống sót, thế chẳng phải ôm hận suốt đời? Không phải ai cũng có thể đi đến bước như cậu, truyền thừa thần long gần trong gang tấc, cậu không muốn nhận sức mạnh vô thượng của thần long sao?”.
Ông Hà cảm thấy lạ, hỏi.
“Tôi không chắc mình có thể chịu được sức mạnh từ truyền thừa thần long hay không, bây giờ bảo tôi qua đó có khác nào bảo tôi đánh cược, lỡ như thua thì sao?”.
“Không thử thì sao biết thắng thua? Nào có đứa trẻ nào suốt ngày khóc, nào có con bạc nào đánh thua mãi? Lỡ như thắng thì sao?”.
Ông Hà lắc đầu đáp.
“Tôi không thể đánh cược”.
“Cậu không cược thì chỉ có đường chết”.
“Vậy thì chưa chắc”.
Lâm Chính cười nhạt, sau đó nhảy vọt lên phía trên não rồng.
Ông Hà biến sắc, nổi giận: “Khốn nạn, mau xuống đây, cậu đừng khinh nhờn não của thần long!”.
Ông ta nói xong thì nhảy lên, giơ tay muốn tóm lấy Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính trở tay một chưởng đánh bay ông ta.
Ông Hà không địch nổi bị đánh bay ra xa, ngã xuống đất.
Cơ thể ông ta run rẩy nhưng không hề bị thương, rõ ràng Lâm Chính đã nương tay.
“Lão già, ông lừa tôi vào bẫy, dùng mạng để tiếp nhận thí luyện, theo lý mà nói tôi nên giết ông. Nhưng niệm tình ông dẫn tôi đến bí cảnh thần long, tôi sẽ không giết ông, chỉ hi vọng ông đừng cản trở tôi!”.
Lâm Chính đứng giữa không trung, lạnh lùng nói.
“Cậu… cậu muốn làm gì?”.
Ông Hà nghiến răng hỏi.
“Không phải ông hi vọng có người kế thừa ý chí của thần long, trở thành người kế thừa thần long sao? Tôi sẽ giúp ông được như ý”.
“Cậu muốn kế thừa ý chí của thần long thì nên tiếp nhận sự tẩy rửa, tiếp nhận truyền thừa thần long ở bên dưới”.
“Sai rồi, sai lầm to!”.
Lâm Chính không ngừng lắc đầu, mỉm cười nói: “Truyền thừa thần long nằm ngay trong bộ não này, vì sao tôi phải mạo hiểm làm theo trình tự của ông?”.
“Lẽ nào cậu… cậu…”.
Ông Hà biến sắc, chợt nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ khó tin.
“Ông nói xem, nếu tôi giải phẫu bộ não này ra, cắt lấy toàn bộ phần bên trong não thì có phải vừa tránh được nguy hiểm, vừa có được lợi ích hay không?”.
Lâm Chính nhìn bộ não trước mặt với ánh mắt nóng bỏng, mỉm cười nói.
“Cậu… Cậu điên à…”.
Ông Hà ngơ ngác nhìn Lâm Chính, lắp bắp.
_____
Do đã hết chương nên hôm nay mình chỉ up được 5 chương thôi, mong mọi người thông cảm. Không phải mình giảm số chương mà đã up đủ số chương tác đã viết rồi :((
Chương 5248: Bảo tàng của rồng
Ông Hà chưa từng nghĩ tới thế gian sẽ có người điên rồ đến vậy.
Cắt não rồng ra?
Cậu ta nghĩ gì vậy?
Đây không phải não người, cũng không phải não con vật gì khác.
Phải biết rằng não rồng không những phức tạp, mà còn có khí tức đặc biệt ở trong đó.
Nó có thể giữ được độ tươi mới nghìn năm không mòn, đủ chứng minh năng lượng bên trong nó đáng sợ đến mức nào.
Người này có tài đức gì mà dám làm chuyện như vậy?
Hơn nữa, giải phẫu não rồng là bất kính với tổ tiên của Long tộc, đại bất kính với Tổ Long!
“Cậu làm vậy là khinh nhờn thần long! Khinh nhờn thần linh phù hộ chúng tôi! Sao cậu có thể như vậy?”.
Ông Hà tức đến mức liên tục hét lên.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, anh đã đến gần não rồng khổng lồ.
“Chết tiệt! Tôi sẽ không để cậu đạt được mục đích đâu!”.
Ông Hà nổi giận, lập tức nhảy vọt lên muốn ngăn cản Lâm Chính.
Nhưng ông ta vừa đến gần não rồng đã bị khí tức đáng sợ đánh bay.
Khí tức đó tỏa ra từ não rồng.
Ông Hà căng thẳng nhìn sang Lâm Chính.
Lúc này anh cũng cất bước khó khăn, nặng nề lê thân thể tới gần não rồng từng chút một.
“Đây là ý thức tự bảo vệ của não rồng, khi có uy hiếp tới gần, nó sẽ phóng năng lượng bên trong ra đẩy lùi thứ đến gần!”.
“Đừng tiến thêm nữa, cậu càng đến gần, năng lượng đó càng mạnh, đến mức có thể xé xác cậu ra. Chẳng lẽ cậu muốn chết ở đây sao? Chi bằng làm theo lời tôi, đến khu vực ở bên dưới tiếp nhận rửa tội và truyền thừa, ngộ nhỡ thành công thì tốt hơn là không có bất cứ hi vọng nào thế này”.
Ông Hà hét lớn, hi vọng có thể gọi Lâm Chính về.
Nhưng lúc này Lâm Chính đã hạ quyết tâm, bất cứ ai cũng không thể thay đổi được.
Lâm Chính dần dần đến được vị trí chỉ còn cách não rồng một mét.
Lúc này toàn thân anh như sắp nứt ra.
Trên bộ não đáng sợ, nhiều đường vân đang nhẹ nhàng chuyển động.
Khí ý giống như những làn sóng lan ra, liên tục đánh vào cơ thể của anh.
Trên người Lâm Chính đã xuất hiện không ít vết nứt.
Nhưng anh cắn chặt răng, vừa nuốt đan dược vừa sử dụng châm bạc, miễn cưỡng củng cố thân xác của mình.
“Các người đợi mấy nghìn năm không phải để tìm được người có duyên sao?”.
“Hôm nay tôi đã đến đây, tôi chính là người có duyên, nếu tôi không phải thì sẽ biến mình thành phải”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm não rồng, nhanh chóng quan sát kết cấu của nó, sau đó nhấc tay, ngón tay chuyển động nhanh chóng.
Vù!
Một lưỡi dao khí ngưng tụ từ long lực hình thành.
Lưỡi dao khí dài hai mét, ngoại hình giống như dao phẫu thuật.
Lâm Chính nhìn chằm chằm não rồng, tiến gần thêm vài cm, sau đó cầm lưỡi dao nhắm chuẩn một khu vực, không hề khách sáo cắt qua.
Vù!
Ngay khi lưỡi dao cắt xuống não rồng, khí áp của cả khu vực não rồng dâng cao, chỗ bị cắt có một luồng sức mạnh tinh thuần đến mức khiến người ta phát run tràn ra.
Lâm Chính biến sắc, muốn tránh nhưng không dám, chỉ có thể nghiến răng cứng rắn chống lại sức mạnh dâng tràn đó.
“Tên nhóc này… điên rồi sao?”.
Ông Hà trừng to mắt nhìn Lâm Chính ở giữa không trung, miệng lẩm bẩm.
Lâm Chính như quên cơn đau, nhìn kết cấu não ở trước mặt, bắt đầu sử dụng dao phẫu thuật trong tay một cách thuần thục.
Não rồng được cắt ra một cách chậm rãi.
Lâm Chính cũng dần dần cảm nhận được thứ đã phủ bụi không biết bao nhiêu năm tháng theo sự dâng tràn của long lực.
Anh cược đúng rồi.
Bộ não này chính là một bảo tàng khổng lồ…
Chương 5249: Thần long vĩnh sinh
Cả đời này ông Hà cũng không thể quên được những gì mình nhìn thấy vào giờ phút này.
Cảnh tượng này sẽ khắc vào xương, in vào DNA của ông ta.
Không thể phai mờ, không thể biến mất!
Lúc này, cả bộ não đã hoàn toàn tiêu vong.
Nói cách khác, bộ não đã không còn sống nữa.
Nó có thể giữ gìn được nghìn năm không hư là nhờ sức mạnh thần long tinh thuần trong bộ não.
Sức mạnh này cũng giống như sức mạnh long tâm.
Bây giờ Lâm Chính cắt não rồng ra, sức mạnh trong đó tan biến, đương nhiên não rồng cũng bắt đầu khô héo, hư hỏng.
“Thần long vĩ đại sẽ vì cậu mà bị hủy hoại hoàn toàn!”.
Ông Hà đau khổ hét lên, nước mắt giàn giụa.
“Không”.
Lâm Chính nhìn bộ não khổng lồ, lên tiếng: “Thần long sẽ vì tôi mà vĩnh sinh!”.
Nói xong, anh lại đưa tay tích tụ một con dao khí.
Dao khí cực kỳ sắc bén, nhưng khác với trước.
Dao khí lúc trước dài đến mấy mét, dao khí này lại không khác gì dao phẫu thuật bình thường.
Ông Hà sửng sốt, không hiểu hành động của Lâm Chính có ý nghĩa gì.
Nhưng chẳng mấy chốc, cảnh tượng đáng kinh ngạc đã xuất hiện.
Lâm Chính chậm rãi dùng dao khí cắt vào trán mình.
“Cái gì?”.
Mắt ông Hà gần như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Đây… Đây chẳng lẽ…
Ông Hà sắp phát điên rồi!
Sao trên thế gian này lại có người đáng sợ như vậy?
…
Bên ngoài xương đầu rồng.
Đám người Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng hồi hộp chờ đợi.
Thỉnh thoảng bọn họ lại nhìn về phía Long Tiếu.
Lúc này, người Long tộc đã mất kiên nhẫn.
“Sao bọn họ vào trong lâu như vậy mà không có động tĩnh gì?”.
“Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Đám ngoại tộc này không có ai tốt lành, đều đáng chết! Đều đáng chết!”.
“Long Tiếu đại nhân, chúng ta nên giết bọn họ đi!”.
Một vài người Long tộc cực đoan trừng mắt nhìn bọn họ với vẻ mặt bất thiện.
Dù sao ở trong mắt người Long tộc, những người ngoại tộc như bọn họ toàn là sâu bọ, có thể tùy ý bóp chết.
“Ở yên đó cho tôi, đừng nóng vội, ngoan ngoãn chờ đợi!”.
Không đợi Long Tiếu lên tiếng, Long Kỳ đã quát lên: “Lâm đại nhân có khả năng là người kế thừa thần long, sao các người có thể ra tay với người kế thừa thần long? Chẳng lẽ các người muốn phản bội thần long?”.
Tội này không tầm thường, ít nhất với người Long tộc mà nói hoàn toàn không thể gánh chịu nổi.
“Được rồi Long Kỳ, đừng nói nhiều nữa, tất cả mọi người thành thật đợi đấy cho tôi”.
Long Tiếu rối rắm trong lòng, hét lên.
“Vâng”.
Long Tiếu lên tiếng, không ai dám lỗ mãng.
Hiện trường rơi vào sự yên lặng và hòa bình ngắn ngủi.
Ầm!
Đúng lúc đó, một tiếng động quỷ dị đột nhiên vang lên từ phía xa.
Tất cả mọi người giật mình.
“Tiếng gì vậy?”.
“Hình như là truyền ra từ Long Điện”.
“Long Điện?”.
Long Tiếu nhíu mày, quay đầu nói: “Phái hai người qua đó xem xem”.
“Tuân lệnh!”.
Hai người Long tộc nhanh chóng chạy về phía Long Điện.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm ầm…
Nhưng khi hai người kia chạy về phía đó, tiếng động không ngừng vang lên.
Mặt đất cũng rung chuyển theo.
Dường như có thứ gì đó sắp nổ tung.
Hai bóng người chạy về phía Long Điện đột nhiên dừng lại, sợ hãi nhìn vào Long Điện, không dám tiến tới.
“Vào trong xem xem”.
Long Tiếu quát lên từ xa.
Hai người do dự một lúc, chỉ đành đánh liều chạy vào trong.
Hai người chậm rãi đẩy cửa đá khổng lồ ra.
Ngay khi cửa đá mở ra, một làn sương máu cực kỳ nồng đậm đột nhiên bay ra từ bên trong…
Chương 5250: Sương máu
Sương máu tràn ra ngoài, nhấn chìm hai người đứng ở cửa.
“A! A!”.
“Cứu mạng! Cứu tôi!”.
Hai người thoáng chốc bị sương máu ăn mòn, da thịt trên người nhanh chóng bong ra.
Dường như cả người sắp tan chảy.
Đám người Long Tiếu nhìn thấy mà kinh hãi.
“Bọn… Bọn họ sao vậy?”.
“Mau, mau đi cứu người!”.
Long Kỳ hét lên, dẫn theo vài người của Long tộc chạy về phía đó.
Nhưng những người này còn chưa đến gần hai người kia đã thấy cơ thể của bọn họ hoàn toàn hóa thành vũng máu, chết trong làn sương máu.
“Hả?”.
Bọn họ kinh ngạc biến sắc.
“Long Kỳ, mau dẫn bọn họ lùi lại!”.
Long Tiếu hét lên, lập tức xông tới trước, thôi thúc long lực trong cơ thể đẩy tới trước.
Soạt.
Một luồng long lực dồi dào tràn ra từ trong người Long Tiếu.
Luồng long lực đó giống như một tấm lưới lớn bao phủ làn sương máu đang tràn tới.
Chẳng mấy chốc, sương máu đã bị ngăn chặn.
Long Tiếu nghiến chặt răng, đè nén số sương máu đó trở vào trong Long Điện từng chút.
Những người khác của Long tộc thấy vậy đồng loạt vận dụng long lực hỗ trợ Long Tiếu.
Long Kỳ nhân lúc này chạy đến trước cửa, đợi tất cả sương máu bị long lực đẩy vào trong cửa, anh ta lập tức dùng sức đóng cửa đá lại.
Sau khi làm xong, bọn họ ngã xuống đất thở hổn hển.
Đám người Ngự Bích Hồng cũng sợ hãi…
“Thứ vừa rồi… là gì vậy?”.
“Rốt cuộc trong cung điện đó có cái gì?”.
Bọn họ ngạc nhiên hỏi.
Long Tiếu lau mồ hôi trên trán, khẽ đáp: “Long Điện là cung điện Long tộc chúng tôi dùng để thờ cúng, trong đó có một đàn tế và trận pháp của Long tộc, ngoài ra thì không còn gì khác”.
“Vậy sương máu đó từ đâu ra?”.
Cầm Kiếm Nữ tiến tới hỏi.
Long Tiếu im lặng một lúc, lắc đầu: “Tôi cũng không biết”.
“Không biết?”.
Mấy người họ trao đổi ánh mắt, không khỏi cảnh giác.
Ầm!
Ầm!
Ầm…
Lúc này, trong Long Điện lại vang lên những tiếng động đáng sợ.
Bọn họ kinh ngạc nổi cả gai ốc.
Cả Long Điện lại lay chuyển.
Cầm Kiếm Nữ quay đầu nhìn lại, trong mắt ánh lên sự lo lắng, sau đó quay sang nói: “Long tộc, tôi khuyên các người hãy nhanh chóng sơ tán người khỏi đây. Ngoài ra cần bố trí một kết giới ở đây, có lẽ một cái sẽ không đủ ngăn cách chỗ này hoàn toàn. Dù sao Long Điện của các người cũng sắp không chống đỡ nổi nữa. Nếu sương máu trong đó tràn ra ngoài, e rằng sẽ là tai họa diệt vong đối với toàn tộc các người”.
Long Tiếu nghe xong nhìn sang Long Điện.
Quả nhiên tường của Long Điện đã xuất hiện vết nứt.
Mặc dù không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng Long Điện sắp không chống đỡ được nữa.
“Người già và trẻ con mau rời khỏi đây, thanh niên trai tráng mau đi lấy vật liệu bố trí kết giới pháp trận”.
“Long Tử đại nhân, e là chúng ta không đủ người”.
Một người lo lắng nói.
“Không đủ thì có thể nhờ những người mà các người bắt về giúp một tay, nhưng các người phải hứa thả bọn họ ra, nếu không, bọn họ sẽ không thật lòng giúp đỡ các người!”.
Cầm Kiếm Nữ lại nói.
Long Tiếu nhíu mày, suy nghĩ một lúc, chỉ đành gật đầu.
Bây giờ vẫn phải bảo vệ tộc trước rồi tính sau.
Bọn họ nhanh chóng bắt tay vào bố trí trận pháp.
“Chúng ta có giúp đỡ không?”.
Tửu Ngọc đến gần Cầm Kiếm Nữ, cẩn thận hỏi.
“Chúng ta ở đây đợi đại nhân, dù sao chuyện của Long tộc không liên quan đến chúng ta”.
Cầm Kiếm Nữ nói.
Những người khác gật đầu, nhìn vào sâu trong xương đầu rồng, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Lâm Chính vào trong mấy tiếng rồi sao không có động tĩnh gì?