Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3651: Mau tránh đi!

Tại tổng bộ của Dương Hoa. Mã Hải đang vò đầu bứt tai xử lý văn bản.

Từ khi Lâm Chính rời đi, ông ta đã trở thành trung tâm của Dương Hoa. Không chỉ đích thân xử lý công việc ở đây mà đến cả vấn đề phòng thủ ở Giang Thành cũng do ông ta chỉ thị.

“Mã Hải, đến lúc nghỉ ngơi thôi, ông mà còn tiếp tục như vậy, nếu chủ tịch không quay về thì ông sẽ ngã khụy mất’.

Từ Thiên châm thuốc, ngồi ghế sô pha và trầm giọng. Hai mắt ông ta cũng hằn lên vân máu, rõ ràng đã lâu rồi chưa được nghỉ ngơi.

Sau khi Lâm Chính rời đi, người của Thiên Ma Đạo tới Giang Thành càng lúc càng đông. Kế nghi binh của Lâm Chính dường như đã bị Thiên Ma Đạo nhận ra. Ban đầu họ không dám vào thành, chỉ quan sát ở bên ngoài. Giai đoạn này họ đã vào cả trong thành, thập chí là còn tiến sát tới tổng bộ của Dương Hoa rồi.

Điều này không phải là tin tốt với Dương Hoa. Nếu như để Thiên Ma Đạo biết được Lâm Chính không ở Giang Thành thì có lẽ họ sẽ tấn công ngay lập tức.

Vì vậy Mã Hải đã phải gọi điện sớm cho Vạn Kính Tùng, nhờ ông ta cử người cắm quân ở Giang Thành, bảo vệ sự an toàn ở đây.

Thế nhưng Vạn Kính Tùng cũng đang vô cùng bận rộn. Chiến trường phương Bắc đang diễn ra, không những đội quân Long Tổ được cử tới đây mà thậm chí đến cả đội quân phía Nam cũng bị rút người điều động tới

Hiện tại người có thế cứu viện cho Mã Hải chỉ còn là đội quân Long Huyền. Với số sức mạnh này mà muốn đối phó với Thiên Ma Đạo thì đúng là không khác gì nằm mơ.

“Không sao. Tôi làm thêm lúc nữa. Nếu mà dừng lại, Dương Hoa sẽ loạn mất. Từ Thiên, ông nghỉ ngơi đi, giai đoạn này ông cũng mệt rồi”, Mã Hải vừa xử lý tài liệu vừa nói. Ông ta cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Từ Thiên im lặng, tiếp tục hút thuốc. Lúc này, một bóng hình chạy vào trong phòng làm việc.

“Mã tổng, sếp Từ, không hay rồi. Một nhóm người của Thiên Ma Đạo lại xông vào Giang Thành rồi”, người này vội vàng báo cáo.

“Cái gì?”, Từ Thiên đứng bật dậy, trố tròn mắt.

“Mau cử người đi ngăn lại đi”, Mã Hải trầm giọng.

“Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu đã cử người rồi nhưng...giờ không ngăn lại được”, người này khóc dở mếu dỡ.

Mã Hải tối sầm mặt

“Đám người đó thuộc đội quân tinh nhuệ của Thiên ma Đạo. Xem ra bọn họ đã đoán ra được Lâm Chính không có mặt ở Giang Thành. Đám người này chẳng đến để xác nhận thông tin”.

Từ Thiên bặm môi

“Phải tiêu diệt đội quân đó. Nếu để chúng bình an vô sự rời khỏi Giang Thành thì Thiên Ma Đạo sẽ biết chắc chắn việc chủ tịch Lâm không có ở đây. Như vậy họ sẽ tấn công vào Giang Thành mất”.

Mã Hải đặt bút xuống, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ lập tức gọi điện nhờ đội quân Long Huyền khóa chặt Giang Thành. Từ Thiên, ông mau mời Thần Hỏa Tôn Giả ra tay giúp đỡ”.

“Được”, Từ Thiên gật đầu, lao ra khỏi phòng làm việc.

Mã Hải vội vàng gọi điện thoại. Đội quân Long Huyền nhanh chóng có mặt và bắt đầu phong tỏa Giang Thành.

Biết được tin, Thần Hỏa Tôn Giả lập tức có mặt. Lâm Chính rời đi chưa được bao lâu thì ông ta đã được mời tới chấn nhiếp Giang Thành rồi

Có ông ta ở đây, dù là Tử Vực hay là Thiên Ma Đạo mà không cử cao thủ tới thì cũng khs có thể làm gì được.

Thần Hỏa Tôn Giả nhanh chóng cử đội quân tinh nhuệ cắm giữ những chốt quan trọng. Bên cạnh những người nà còn có cao thủ của Thiên Tính Gia. Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly cũng dẫn quân tới hỗ trợ.

“Lần này, những tên ma nhân đáng chết xong đời rồi”, Thẩm Niên Hoa hừ giọng.

“Niên Hoa, đừng vọi đắc ý. Nghe người của Kỳ Lân Môn và đảo Vong ưu báo cáo, đây đều là những kẻ thuộc đội quân tinh nhuệ của Thiên ma Đạo”, Bạch Nan Ly nói.

“Biết rồi mà. Giờ chúng ta ra tay thôi”, Thẩm Niên Hoa nói.

“Không vội, đợi chỉ thị của Thần Hỏa Tôn Giả đã”, Bạch Nan Ly nói.

Thực ra là Bạch Nan Ly cũng muốn ra tay thế nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Người của Thiên Ma Đạo lúc này đã len lỏi vào các con đường phía Nam Giang Thành.

Đội tuần tra cũng đã có mặt. Rõ ràng là đám Thiên Ma Đạo đã bị bại lộ.

Nhưng bọn chúng không tiến công nữa mà đứng giữa đường cái, chúng cứ đứng bất động ở đó với vẻ cổ quái. Thần Hỏa Tôn Giả cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng ông ta không lập tức ra lệnh tấn công.

Đúng lúc này có tiếng gầm vang lên.

“Mau tránh ra!”, lần này đám đông cảm thấy vô cùng bàng hoàng.

Mạn Sất Hồng và Cùng Đao đang liều mạng lao lên.
Chương 3652: Một đề nghị

Tiếng gầm này như tiếng sấm, làm kinh động tất cả mọi người.

Cũng khiến Thần Hỏa Tôn Giả lập tức tỉnh ngộ.

"Mau rút lui, mau!".

Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly ở bên này biến sắc kinh hãi.

"Đi!".

Bạch Nan Ly túm lấy bả vai Thẩm Niên Hoa, nhanh chóng lùi lại.

Những người khác của Thiên Tính Gia cũng vội vàng rút lui.

Nhưng bọn họ còn chưa rút đến khu vực an toàn.

Ầm ầm ầm...

Những tiếng nổ dữ dội vang khắp con đường.

Sóng xung kích đáng sợ lập tức lan về phía những người chưa kịp rút lui.

Chỉ thấy các tòa nhà sập xuống, mặt đất nứt toác, tất cả xe cộ trên đường đều bị hất lên độ cao trăm mét.

Có gần một trăm người của Thiên Tính Gia chưa thoát khỏi phạm vi vụ nổ, tất cả đều bị nổ tan xác, chết thảm tại chỗ.

Ngay cả Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa có phản ứng kịp thời, nhưng lúc này cũng không tránh kịp, đều bị hất bay đi, nặng nề ngã xuống đất.

Thẩm Niên Hoa ngất xỉu.

Bạch Nan Ly phun ra máu tươi, gần như không thể đứng dậy được nữa.

Người của Dương Hoa vội vàng chạy tới cứu viện.

Thần Hỏa Tôn Giả đứng giữa không trung, đôi mắt đanh lại, lạnh lùng nhìn.

Chỉ thấy khu vực vụ nổ xuất hiện một cái hố khổng lồ.

Hai dãy phố đã biến mất hoàn toàn.

Cũng may là cảnh sát đã sơ tán người của con phố này từ trước, nếu không sợ là tất cả những người sống ở mấy con phố này đều phải mất mạng.

"Đó đều là vong ma của Thiên Ma Đạo! Bọn chúng tương đương với đội cảm tử trong Thiên Ma Đạo, khi giết địch chỉ dùng thủ đoạn đồng quy vu tận! Những vụ nổ vừa rồi chính là "Ma Tâm Dẫn Bộc" mà vong ma hay dùng nhất! Phạm vi của nó sẽ không quá lớn, nhưng uy lực thì... Tôn Giả đại nhân, nói câu không khách sáo thì ông xuống đó, không bị nổ tan xác thì cũng bị thương nặng!".

Mạn Sát Hồng bay tới, đôi mắt vẫn còn sự sợ hãi, nói.

Thần Hỏa Tôn Giả không phản bác.

Với khoảng cách này ông ta cũng có thể cảm nhận được năng lượng dẫn bộc này đáng sợ đến mức nào.

"Xem ra lần rình mò trước đó đã khiến người của Thiên Ma Đạo nổi lòng nghi ngờ, bọn chúng chuẩn bị làm một vố lớn, để xác nhận xem thần y Lâm có ở Giang Thành thật hay không", Thần Hỏa Tôn Giả khàn giọng nói.

"Chắc chắn là vậy, tôi đoán... e là hiện giờ Giang Thành không chỉ có một đội vong ma này".

Sắc mặt Mạn Sát Hồng vô cùng khó coi.

Cô ta vừa dứt lời.

Ầm!

Phía Đông Bắc cũng có tiếng nổ lớn.

Sau đó khói đen dày đặc bầu trời.

"Đúng là ngông cuồng quá mức!".

Thần Hỏa Tôn Giả nổi trận lôi đình, trầm giọng quát: "Dù thần y Lâm không ở Giang Thành thì sao nào? Bổn Tôn Giả ở đây thì không đến lượt đám ma đầu nhãi nhép này láo xược!".

Dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả tung người nhảy lên, hóa thành một vệt sáng màu đỏ lửa, lao ra ngoài thành phố.

"Tôn Giả, khoan đã!".

Mạn Sát Hồng cuống quýt kêu lên.

Nhưng vô ích.

Thần Hỏa Tôn Giả vẫn xông ra ngoài Giang Thành.

Bên ngoài đã có một đám ma nhân đang tụ tập.

Dường như bọn chúng đang chờ gì đó.

Sau khi Thần Hỏa Tôn Giả xuất hiện, tất cả ma nhân đều rất ăn ý phát động tấn công đối với ông ta, dường như đã đoán trước được rằng ông ta sẽ đến.

"Láo toét!".

Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận, lật tay một cái.

Vù!

Biển lửa đáng sợ phun ra từ lòng bàn tay ông ta, nuốt chửng đám ma nhân này.

"A!".

Đám ma nhân phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, lăn lộn trong biển lửa, chẳng mấy chốc đều bị thiêu thành tro.

"Trút giận lên đám vô danh tiểu tốt này thì có gì hay ho chứ?".

Một ma ảnh đen sì bước ra khỏi chỗ khuất, nhìn Thần Hỏa Tôn Giả ở giữa không trung, bình thản nói.

Thần Hỏa Tôn Giả không nhiều lời, lật tay chộp lấy người đó.

Vù vù...

Đất dưới chân ma nhân kia lập tức đỏ lên, sau đó mặt đất nổ tung, một cột lửa lao thẳng lên trời, nuốt chửng lấy hắn.

Nhưng một lát sau, người kia lại xuất hiện bên phải Thần Hỏa Tôn Giả.

"Thần Hỏa đại nhân nóng tính thế?".

Người kia không nhanh không chậm nói.

"Mày là ai?".

Thần Hỏa Tôn Giả ý thức được đối phương không hề đơn giản, lạnh lùng quát.

"Chúng tôi là ai không quan trọng, nhưng lần này chúng tôi đến muốn đưa ra một đề nghị với Tôn Giả đại nhân".

Đối phương bình thản nói, trong ma khí cuồn cuộn là một khuôn mặt trắng bệch.

"Đề nghị gì?", Thần Hỏa Tôn Giả hừ mũi nói.

"Đầu hàng Thiên Ma Đạo chúng tôi, thì chúng tôi sẽ tha mạng cho ông".

Người kia bình thản nói.
Chương 3653: Kinh hãi

"Đầu hàng?".

Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, sau đó cười lớn.

"Nực cười! Nực cười quá! Bọn mày lại đi khuyên tao đầu hàng! Ha ha ha!".

Ông ta cười lớn mấy tiếng, sau đó đôi mắt đanh lại, dữ tợn nói: "Thiên Ma Đạo bọn mày rắp tâm khiến tao nhập ma, món nợ này bản tôn còn chưa tính sổ với bọn mày đâu! Vậy mà bây giờ bọn mày lại muốn khuyên tao đầu hàng? Tao chỉ muốn giết sạch ma nhân của Thiên Ma Đạo bọn mày ấy! Sao có thể đầu hàng được chứ?".

"Ông từ chối luôn sao? Đây không phải lựa chọn sáng suốt đâu".

Người kia cười khẩy.

"Đừng nhiều lời nữa! Hãy xem bản tôn đốt mày thành tro đây!".

Thần Hỏa Tôn Giả tức giận quát, hai bàn tay cùng phát ra tiếng.

Vù vù vù...

Toàn bộ mặt đất xung quanh người kia đỏ lên, chậm rãi nứt ra.

Chỗ đất đỏ hình thành một cái vòng, bao vây người kia lại.

Cuối cùng.

Phụt phụt phụt...

Nham thạch nóng rẫy phun ra khỏi mặt đất, nhấn chìm người kia.

Lần này hắn không né tránh.

Bởi vì Thần Hỏa Tôn Giả nhìn thấy rõ ràng đối phương đứng trong dòng nham thạch kia chấp nhận sự thiêu đốt.

Chỉ có điều...

Dường như nham thạch nóng rẫy không hòa tan được hắn, hắn chỉ yên lặng đứng trong nham thạch, chăm chú nhìn Thần Hỏa Tôn Giả như không có chuyện gì xảy ra.

"Cái gì?".

Thần Hỏa Tôn Giả như ngừng thở, sắc mặt tỏ vẻ không thể tin được.

Chỉ thấy người kia chậm rãi đi mấy bước tới, thoát khỏi phạm vi của nham thạch, đứng trước mặt Thần Hỏa Tôn Giả.

Thần Hỏa Tôn Giả cảm thấy da đầu tê dại.

Lúc này ông ta mới ý thức được ma nhân này cực kỳ không đơn giản.

"Bảo ông đầu hàng là cho ông cơ hội, tuy ông là Thần Hỏa Tôn Giả, danh chấn thiên hạ, nhưng trong mắt chúng tôi, ông chỉ là một kẻ vô dụng nhu nhược vô năng mà thôi", người kia bình thản nói.

"Chúng tôi?".

Hơi thở của Thần Hỏa Tôn Giả trở nên run rẩy.

Chỉ thấy xung quanh có thêm bảy bóng dáng đi ra.

Bọn họ giống với người trước mặt, trên người đều bao trùm ma khí đen sì, chỉ thấy được khuôn mặt trắng bệch.

Vô cùng quỷ dị.

Đúng lúc này, Mạn Sát Hồng và Cùng Đao dẫn theo một đám tinh nhuệ của Dương Hoa đến.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Mạn Sát Hồng tái mét, cả người không ngừng run rẩy, vẻ kinh hãi trên mặt hiện rõ mồn một.

"Tôn Giả, chạy đi! Mau chạy đi! Tất cả mọi người chạy mau!".

Mạn Sát Hồng run rẩy kêu lên, như điên như dại.

"Mạn Sát Hồng đại nhân!".

"Cô... cô không sao chứ?".

Người của Dương Hoa ở bên cạnh run giọng hỏi.

"Chạy!".

Mạn Sát Hồng gần như không chút chần chừ, quay đầu chạy trối chết.

Thậm chí không quan tâm đến những người khác.

Người của Dương Hoa đều trố mắt ra.

Thần Hỏa Tôn Giả tuy nóng tính, nhưng không phải là đồ ngốc.

Mạn Sát Hồng từng là Ma Nữ của Thiên Ma Đạo, đương nhiên có hiểu biết về Thiên Ma Đạo.

Ông ta chưa bao giờ thấy Mạn Sát Hồng sợ hãi như vậy.

Chắc chắn tám ma nhân này có lai lịch bất phàm.

Nhưng sao Thần Hỏa Tôn Giả có thể tháo chạy được?

Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, khơi lên ngọn lửa, đánh về phía người trước mặt.

"Ngu ngốc!".

Ma nhân trước mặt lắc đầu, bình thản nói, đôi mắt bất ngờ đỏ ngầu, cách không giơ tay lên.

Ầm!

Mặt đất nứt toác, một ma thủ đáng sợ thò ra, chộp lấy Thần Hỏa Tôn Giả đang xông tới.

"Đại Viêm Xích Thiên!".

Thần Hỏa Tôn Giả lập tức gầm lên.

Ngọn lửa hừng hực từ trên người ông ta lao vút lên trời, chọc thẳng vào mây xanh.

Toàn bộ mặt đất xung quanh đều bị nung chảy thành nham thạch.

Ma thủ đang trói buộc cơ thể ông ta cũng dần bị hòa tan.

Nhưng ngay sau đó.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Giữa hư không lại thò ra rất nhiều ma thủ, đánh tan ngọn lửa trên người ông ta, chặn ông ta lại.

Đôi mắt của Thần Hỏa Tôn Giả run rẩy.

Keng!

Trên bầu trời bỗng giáng xuống hai thanh ma đao được khí hóa, chém mạnh về phía cánh tay ông ta.

Phập!

Phập!

Máu tươi tung tóe.

Mặt đất nứt toác.

Ma khí cuồn cuộn ở khu vực này...
Chương 3654: Xin cứu viện

Mạn Sát Hồng trốn vào sơn trang, nhảy xuống tầng hầm chỗ Bạch Họa Thủy.

"Hử?".

Bạch Họa Thủy đang nhàn rỗi đọc sách liền nhíu mày.

Bà ta đương nhiên biết Mạn Sát Hồng, cũng biết thân phận thực sự của cô bé này.

Nhưng bà ta chưa bao giờ nhìn thấy Mạn Sát Hồng tỏ vẻ sợ hãi thất thố như vậy.

Phải biết rằng, tuy Mạn Sát Hồng là tướng hàng, nhưng ở Giang Thành vẫn luôn tỏ vẻ rất cường thế, chưa bao giờ để lộ vẻ mặt này trước bất cứ người nào.

Nhìn dáng vẻ này của cô ta thì chỉ có một khả năng.

Cô ta đang sợ hãi từ tận đáy lòng.

"Cô Mạn Sát Hồng, xảy ra chuyện gì mà khiến cô sợ hãi thế?".

Bạch Họa Thủy bình thản nói, nhưng vẻ mặt đầy căng thẳng.

Chuyện có thể khiến Mạn Sát Hồng sợ hãi như vậy, e là bà ta cũng không thoát khỏi liên quan.

Dù sao hiện giờ bà ta cũng đang ở Giang Thành.

Mạn Sát Hồng ôm lấy đầu, run như cầy sấy, đôi mắt trợn trừng, lắp bắp nói: "Tôi không ngờ đạo chủ lại điên cuồng như vậy, ông ta... ông ta phái hẳn mấy người kia đến! Tiêu rồi! Tiêu đời cả lũ rồi..."

"Mấy người kia?".

Bạch Họa Thủy nhíu mày, ghé lại gần hơn: "Mấy người nào?".

"Còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là đám người trong cấm địa rồi!".

Mạn Sát Hồng gào lên.

"Cấm địa?".

"Nếu không thì sao? Bà tưởng ai cũng có thể vào nơi đạo chủ của Thiên Ma Đạo tu luyện sao? Đó là cấm địa của Thiên Ma Đạo chúng tôi, muốn vào cấm địa này thì phải được thủ vệ của cấm địa cho phép! Những người tấn công Giang Thành lần này chính là tám thủ vệ của cấm địa!".

"Tám thủ vệ?".

Bạch Họa Thủy nín thở.

Tuy bà ta đã ở đây rất lâu, nhưng vẫn biết mọi chuyện ở bên ngoài.

Nhất là chuyện của Thiên Ma Đạo, trước khi đến tầng hầm này bà ta cũng có nghe tới.

Bà ta biết rõ về Ma Nữ Ma Quân của Thiên Ma Đạo.

Nhưng thủ vệ cấm địa thì chưa bao giờ nghe tới.

"Các thủ vệ cấm địa này... có cấp bậc gì?".

Bạch Họa Thủy chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói.

Mạn Sát Hồng ôm đầu, run rẩy đáp: "Lúc trước khi đạo chủ đến bảo địa này, đã dẫn theo tất cả Ma Quân Ma Nữ đến chiếm cứ, kết quả có hơn một nửa Ma Quân Ma Nữ mất mạng, tôi cũng được chọn làm Ma Nữ vào lúc đó..."

Bạch Họa Thủy nghe thấy thế thì im lặng.

Nói vậy thì Mạn Sát Hồng được chọn làm Ma Nữ cũng là nhờ những thủ vệ này.

Mà những thủ vệ này có thể giết chết Ma Quân Ma Nữ một cách dễ dàng như vậy, thực lực đương nhiên không hề tầm thường.

Chỉ là không ngờ đạo chủ của Thiên Ma Đạo lại có thể thao túng bọn họ...

"Thần y Lâm không ở đây thì có ngăn được chúng không?", Bạch Họa Thủy do dự một lát, khàn giọng nói.

Mạn Sát Hồng run lẩy bẩy đáp: "Cho dù cậu ta ở đây... thì cũng mất mạng..."

Toàn thân Bạch Họa Thủy run lên.

Nếu vậy thì tầng hầm này cũng không còn an toàn rồi.

Bà ta gấp quyển sách trong tay, đi qua đi lại một lúc, rồi bỗng dừng lại, lạnh lùng nói: "Mạn Sát Hồng, nếu đã vậy thì chỉ có thể xin đại hội giúp đỡ thôi!".

"Đại hội?".

Mạn Sát Hồng ngẩng phắt lên.

"Những kẻ này tiến vào Giang Thành thì chắc chắn sẽ tàn sát bừa bãi, giết hại người dân! Cô hãy mau phái người đến đại hội, xin đại hội tham gia vào đi! Chắc chắn bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu!".

"Lúc nào thì cao thủ của đại hội đến được?", Mạn Sát Hồng cuống quýt hỏi.

"Đại hội vẫn chưa lơi lỏng việc giám sát Giang Thành, nếu cô phái người đi thì chắc chắn trong nửa ngày họ sẽ đến chi viện".

"Được! Tôi đích thân đến đại hội xin cứu viện!".
Chương 3655: Hãy chờ tôi

Trong phòng làm việc tổng giám đốc Dương Hoa.

Mã Hải đi qua đi lại, sốt ruột bất an.

Hiện giờ tất cả người của Dương Hoa đã được điều động đến vị trí người của Thiên Ma Đạo xuất hiện.

Không những vậy, cảnh sát toàn thành phố thậm chí là binh đoàn Long Huyền cũng xuất kích.

Chu Huyền Long đích thân dẫn đội trấn áp người của Thiên Ma Đạo.

Nhưng rõ ràng chỉ là muối bỏ biển đối với thế cục này.

Thủ đoạn của Chu Huyền Long chỉ có thể trấn áp được đám Thiên Ma Đạo bình thường, nếu gặp thủ vệ cấm địa thì e là cũng bó tay.

Đương nhiên, nơi quan trọng nhất hiện giờ vẫn là học viện Huyền Y Phái.

Mã Hải đã đưa một số lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa đến đây, đồng thời bảo Từ Thiên sắp xếp người trấn áp nơi này.

Đây đã là toàn bộ lực lượng của Dương Hoa.

Thực ra Từ Thiên và Mã Hải cũng không biết có thể ngăn chặn được không.

Dù sao với trận đấu cấp bậc thế này, bọn họ cũng không biết rốt cuộc phải chết bao nhiêu người.

Điều bọn họ có thể làm là dốc toàn lực bảo vệ học viện.

Đúng lúc này, một người của Dương Hoa vội vàng chạy vào phòng làm việc, quỳ xuống trước mặt Mã Hải.

"Hà Sơn?".

Từ Thiên đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn người kia, trầm giọng quát: "Tình hình bên ngoài sao rồi?".

Người tên Hà Sơn kia run rẩy kêu lên: "Ông Từ, Thần Hỏa Tôn Giả đã... đã..."

"Ông ta làm sao?".

Mã Hải quát.

"Ông ta... đã bị bắt rồi!".

Hà Sơn nhắm mắt lại, run rẩy đáp.

Mã Hải và Từ Thiên nghe xong đều biến sắc.

"Cậu chắc chắn là ông ta bị bắt chứ?".

Từ Thiên vội gầm lên.

Ông ta không tin Thần Hỏa Tôn Giả sẽ bị bắt.

Bởi vì trong mấy tháng Lâm Chính không ở đây, dù là Tử Vực hay Thiên Ma Đạo đến xâm phạm, ông ta đều đến chỗ Thần Hỏa Tôn Giả để xin chỉ thị.

Ông ta cũng có hiểu biết nhất định về Thần Hỏa Tôn Giả.

Người này vô cùng kiêu ngạo, cũng vô cùng mạnh mẽ!

Trước tiên không nói tới thực lực, với tính khí kiêu ngạo của ông ta thì ông ta sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai.

Nếu nói bị giết thì còn có khả năng!

Còn bảo bị bắt thì đúng là chuyện hoang đường!

Nhưng Hà Sơn lại run lẩy bẩy đáp: "Ông Từ, chuyện này hoàn toàn chính xác, người của chúng ta còn tận mắt chứng kiến. Không biết đối phương dùng tiên thuật gì, biến ra một chiếc lồng màu đen, nhốt Thần Hỏa Tôn Giả đại nhân lại. Không những vậy, rất nhiều cao thủ của Dương Hoa chúng ta cũng bị bọn chúng nhốt vào lồng, chẳng khác nào con vật, hoàn toàn không thể phản kháng!".

Hà Sơn quỳ dưới đất, khổ sở kêu lên.

Sắc mặt Từ Thiên trắng bệch, không nói được câu nào.

Nếu Thần Hỏa Tôn Giả quả thực thua trận bị bắt, thì chẳng khác nào trận động đất cấp 12 đối với Dương Hoa.

Ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng không đánh lại được đối phương, thì bọn họ lấy gì để chống lại đây?

Sắc mặt Mã Hải tái mét, ngây ra nhìn người kia một lúc lâu, rồi lập tức có phản ứng.

"E rằng những người được Thiên Ma Đạo phái tới lần này đều không tầm thường!".

"Giám đốc Mã, hiện giờ thần y Lâm không ở đây, Thần Hỏa Tôn Giả lại bị bắt, chỉ dựa vào lực lượng chúng ta có hiện giờ thì chống lại kiểu gì đây?".

Từ Thiên vội hỏi, hồn bay phách lạc.

"Chuyện đâu sẽ có đó, chúng ta chỉ có thể dốc toàn lực thôi. Nhưng Từ Thiên, còn một chuyện quan trọng ông nhất định phải đích thân đi làm, người của Thiên Ma Đạo cứ để tôi xử lý. Nếu ông làm được chuyện này thì sẽ dễ ăn nói với Chủ tịch Lâm hơn", Mã Hải trầm giọng nói.

Từ Thiên run rẩy, bỗng nhớ ra gì đó, vội hỏi: "Giám đốc Mã, bàn về tư chất thì chuyện này nên để ông làm, còn cường giả của Thiên Ma Đạo để tôi ngăn chặn mới đúng chứ".

"Đừng nhiều lời nữa! Từ Thiên! Lúc tôi đi theo Chủ tịch Lâm thì còn chưa biết ông ở xó xỉnh nào đâu! Cứ làm theo lời tôi nói! Không được có sơ sót!".

Mã Hải đập bàn, nghiêm trọng nói.

"Mã Hải, ông đừng có cậy già lên mặt! Chủ tịch Lâm đã nói ông quản việc kinh doanh, tôi quản việc chiến đấu! Bây giờ Thiên Ma Đạo đã đánh tới!".

Từ Thiên cuống lên, cũng đập bàn cãi lại Mã Hải.

"Từ Thiên!".

Mã Hải bỗng quát lớn, đôi mắt vằn lên tia máu, hung ác nhìn chằm chằm Từ Thiên.

"Tôi nói cho ông biết! Lúc Chủ tịch Lâm đi chỉ bảo tôi phụ trách công việc của Dương Hoa, không hề bảo tôi phụ trách vấn đề an toàn của người kia. Mà chuyện này trước giờ vẫn luôn do ông và Cung Hỉ Vân phụ trách. Bây giờ đang lúc nguy nan, nếu ông không đi, chờ Chủ tịch Lâm trở về xem ông ăn nói thế nào!".

Mã Hải gần như là gào lên.

Thái độ vô cùng cứng rắn.

Từ Thiên ngây người nhìn Mã Hải, một lúc lâu không nói câu nào.

Cũng không biết đã qua bao lâu, ông ta mới hoàn hồn.

Ông ta rơi lệ nói: "Ông bạn, chuyện này... đáng sao? Chuyện này đáng sao?".

"Trước khi gặp Chủ tịch Lâm, Mã Hải tôi vẫn chỉ theo đuổi những thứ tầm thường như danh lợi, nhưng sau khi tiếp xúc với cậu ấy, tôi mới hiểu, trên đời này còn có những chuyện quan trọng hơn tiền bạc danh lợi. Tôi không muốn phụ lòng thần y Lâm, mà chỉ có thể làm hết khả năng của bản thân. Từ Thiên, mau đi đi, đừng để Chủ tịch Lâm trở về còn phải đau lòng rơi lệ!".

Mã Hải mỉm cười chua chát, vẻ mặt đầy an ủi.

Từ Thiên đứng phắt dậy tiến về phía cửa.

Nước mắt tuôn rơi.

Ông ta không thích khuyên nhủ người khác.

Ông ta biết, lúc này khuyên nhủ cũng vô ích.

Đã đến nước này thì điều ông ta có thể làm chỉ là một câu nói.

"Ông Mã, hãy chờ tôi!".

Dứt lời liền lao thẳng ra khỏi phòng làm việc.

"Giám đốc Mã..."

Người đến báo tin run rẩy kêu lên.

"Cậu mau đi đi, đừng ở lại đây! Còn nữa, thư ký Trương, thư ký Trương!".

"Giám đốc Mã!".

Một cô gái nhanh chân chạy vào phòng làm việc.

"Mau thông báo xuống dưới, bảo tất cả nhân viên tan làm sớm. Bắt đầu từ hôm nay, Dương Hoa tạm nghỉ, thời gian đi làm chưa xác định, bảo bọn họ ở nhà chờ thông báo!".

Mã Hải trầm giọng nói.

Thư ký Trương run lên, nhưng không dám do dự, lập tức chạy ngay đi.

"Cậu mau đi đi!".

Mã Hải sẵng giọng nói với người báo tin kia.

Người kia không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên, đang định rời khỏi phòng làm việc.

Nhưng đúng lúc này.

Choang!

Cửa thủy tinh của phòng làm việc bỗng vỡ tan.

Sau đó một luồng sáng đen đánh trúng người báo tin kia.

Anh ta run bắn lên, còn chưa kịp giơ tay mở cửa phòng làm việc, đã đứng bất động tại chỗ.

Sau đó...

Ầm!

Người kia bất ngờ nổ tung thành sương máu, chết thảm tại chỗ.

Mã Hải run lẩy bẩy, sắc mặt tái mét.

Chỉ thấy một luồng sương màu đen sì lan tới cửa sổ.

Sau đó, mấy cái bóng chậm rãi đi ra khỏi sương đen...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK